Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 132: Yêu tinh giá lâm: tại công ty quấy rối (8)
"Anh cả ——" Hoàng Phủ Ngưng trăm triệu không nghĩ tới anh cả sẽ thiên vị Liên Kiều như vậy, gấp đến độ dậm chân.
"Không nghe thấy anh vừa nói gì sao? Chuyện này dừng ở đây!" Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh giọng quát: "Em tự nhìn lại chính mình đi, em là người của Hoàng Phủ Gia, là chủ quản ở bộ phận này, chỉ chút việc nhỏ ấy mà cứ bám theo không tha, cấp dưới sẽ nhìn em như thế nào?"
Hoàng Phủ Ngưng cắn môi, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, tuy rằng trong lòng không phục, nhưng vẫn là thấp giọng nói: "Em biết rồi, anh cả!"
"Ừ!" Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi day day thái dương, "Tiếp tục công việc đi, đừng để cấp dưới xem trò cười nữa!"
Hoàng Phủ Ngưng lần thứ hai không tình nguyện mà gật đầu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước quay người ra cửa, thấy Liên Kiều còn do dự không muốn bỏ rơi con rắn kia đi, thấp giọng quát: "Liên Kiều, theo tôi về văn phòng!"
Liên Kiều cũng một bộ dáng không cam tâm tình nguyện, rất nhanh nhặt con rắn kia lên, đi về phía cửa, lúc đi ngang qua người Hoàng Phủ Ngưng, lập tức lấy con rắn ra —— (Min : *mặt thối*)
"Này, cô còn muốn nó sao?" Cô cố ý cười rất vô tội.
"Lấy đi!" Hoàng Phủ Ngưng lần thứ hai bị dọa oa oa kêu to.
"Liên Kiều!" Hoàng Phủ Ngạn Tước dừng bước, giữa trán hơi nhíu lại tản ra hơi thở uy quyền.
Liên Kiều le lưỡi, lẩm bẩm nói: "Người ta chính là tốt bụng muốn hỏi cô ta còn muốn nó không, không cần liền bỏ đi, cần phải phản ứng lớn như vậy sao?" Nói xong, vẻ m,ặt đắc ý quơ quơ con rắn trên tay, đi nhanh tới bên người Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Hoàng Phủ Ngưng tức giận đem cửa văn phòng đóng lại " rầm " một cái.
Nhìn Liên Kiều cái bộ dáng sung sướng khi thực hiện được trò đùa dai, Hoàng Phủ Ngạn Tước bất đắc dĩ lắc đầu, lôi kéo cô đi ra.
Nếu không đem cô đi, không biết còn gây ra cái tai họa gì nữa.
☆☆☆☆☆☆☆☆
"Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, đã trưa rồi, tôi đói!"
Trở lại văn phòng tổng giám đốc Liên Kiều luôn đi đi lại lại trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô vừa nói còn khoa trước vuốt vuốt bụng, thấy hắn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ một mực nhìn văn kiện trong tay, con mắt tinh tinh liền lộ ra một tia giảo hoạt.
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh nói chúng ta ăn trưa ở đâu mới được đây?" Thấy hắn không thèm nhìn mình, Liên Kiều sôi nổi chạy đến bên cạnh hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn oang oang nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn không lên tiếng.
Liên Kiều nghĩ nghĩ, sau đó giống như một con mèo nhỏ cọ cọ trên người hắn: "Hoàng Phủ Ngạn Tước, lúc sáng tôi đến công ty, thấy bên cạnh công ty có thật nhiều nhà hàng đó, anh đi ăn cùng tôi có được không!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước lại lật một trang văn kiện, trên mặt bình tĩnh nhìn không ra trong lòng hắn nghĩ gì, ánh mặt trời thản nhiên chiếu qua tấm kính chiếu lên dáng người nghiêm nghị anh tuấn của hắn, khiến cho Liên Kiều bỗng cảm thấy thật khẩn trương.
Từ lúc bước vào văn phòng đến bây giờ, Hoàng Phủ Ngạn Tước một câu cũng chưa nói, hắn trầm mặc khiến tim cô càng nhảy loạn.
Cô vừa muốn mở miệng nói chuyện, lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Liên Kiều hoan hô một tiếng, văn phòng này rốt cục cũng có một chút âm thanh.
Hoàng Phủ Ngạn Tước liếc nhìn một cái, sau đó đè lên phím nghe.
"Hoàng Phủ tiên sinh, trưa này có bữa tiệc cũng tổng giám đốc tập đoàn KB, cách buổi hẹn còn nửa giờ!" Âm thanh nghiệp vụ của thư kí tổng giám đốc vang lên.
"Từ chối! Toàn bộ tiệc rượu hôm nay hủy bỏ!" Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm giọng nói không có chút nào phập phồng.
"Vâng ạ, Hoàng Phủ tiên sinh!" Thư kí tổng giám đốc sau khi tiếp nhận mệnh lệnh lập tức ngắt điện thoại.
Phòng làm việc lần thứ hai khôi phục sự yên tĩnh.
Mà Liên Kiều đứng ở một bên sớm đã trừng lớn hai mắt, nửa ngày sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm lại —— xong, từ đầu cô đã tính toán đi theo hắn ăn ké bữa cơm, nhưng xong rồi, bữa ăn đã bị hắn hủy bỏ.
Không được, như vậy sao được? Hắn là người sắt thì cô cũng vậy sao? Cho dù hắn làm bằng sắt, thì cô cũng không phải. Hắn nhất định là cố ý, người đàn ông này cũng thật bại hoại!
Nghĩ đến đây, Liên Kiều ôm lấy cánh tay hắn, đáng thương nói: "Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh làm như vậy thật không lễ phép, tổng giám đốc bên tập đoàn kia cũng muốn giao thiệp tốt với anh, nói vậy nhất định có chuyện quan trọng muốn nói với anh, câu đầu tiên anh lại nói hủy bỏ, thật là làm tổn thương người khác?"
Cô đang cố gắng vãn hồi bữa tiệc này, như vậy cô cũng không phải chịu đói… dạ dày của cô!
Thấy hắn vẫn không nói lời nào, Liên Kiều buông cánh tay hắn ra, nổi giận nói: "Này, anh không muốn ăn cơm trưa thì đừng nói làm gì, tự tôi đi, người ta không muốn bị đói chết!"
Nói xong, cô nhìn thấy mặt hắn không có tia biểu tình nào, dậm chân muốn đi, thì âm thanh trầm thấp lại vang lên ——
"Em muốn ăn cái gì?" Hỏi đến không chút để ý, cũng không khó nghe ra có một chút dịu dàng một chút nhẫn nại.
Liên Kiều cảm thấy trước mắt như một cánh đồng hoa nở rộ, lúm đồng tiền cũng giống như cánh hoa nở rộ, cô hưng phấn kéo cánh tay hắn nói:
"Tôi muốn ăn đồ Malaysia, sáng nay tôi nhìn thấy bên đó có một nhà hàng Malaysia chính tông!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước đem văn kiện để sang một bên, ngẩng đầu, con ngươi thẳng tắp như có như không nhìn cô, nhìn thẳng đến khi cô cảm thấy cả người không được tự nhiên, bên môi nhếch lên một nụ cười thâm trầm ——
"Đúng vậy, kế bên đúng là có một nhà hàng Malaysia chính tông, nhưng mà, không biết sáng nay em có thuận tiện đi dạo tới cửa hàng đồ chơi Malaysia bên cạnh nó nữa không?"
Liên Kiều ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ban đầu cũng không có được tự nhiên, cô cắn cắn môi, sau đó gượng cười vài tiếng:
"Hắc hắc, bên cạnh nhà hàng kia có cửa hàng đồ chơi sao? Tôi lại không biết ah!"
"Thật sao?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi một nhướng mày, trong mắt mang theo vài phần ý cười: "Xem ra tôi nên nói lại một chút, gian hàng kia chuyên bán đồ chơi yêu thích cho người Malaysia!"
Canh hai!
"Không nghe thấy anh vừa nói gì sao? Chuyện này dừng ở đây!" Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh giọng quát: "Em tự nhìn lại chính mình đi, em là người của Hoàng Phủ Gia, là chủ quản ở bộ phận này, chỉ chút việc nhỏ ấy mà cứ bám theo không tha, cấp dưới sẽ nhìn em như thế nào?"
Hoàng Phủ Ngưng cắn môi, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, tuy rằng trong lòng không phục, nhưng vẫn là thấp giọng nói: "Em biết rồi, anh cả!"
"Ừ!" Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi day day thái dương, "Tiếp tục công việc đi, đừng để cấp dưới xem trò cười nữa!"
Hoàng Phủ Ngưng lần thứ hai không tình nguyện mà gật đầu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước quay người ra cửa, thấy Liên Kiều còn do dự không muốn bỏ rơi con rắn kia đi, thấp giọng quát: "Liên Kiều, theo tôi về văn phòng!"
Liên Kiều cũng một bộ dáng không cam tâm tình nguyện, rất nhanh nhặt con rắn kia lên, đi về phía cửa, lúc đi ngang qua người Hoàng Phủ Ngưng, lập tức lấy con rắn ra —— (Min : *mặt thối*)
"Này, cô còn muốn nó sao?" Cô cố ý cười rất vô tội.
"Lấy đi!" Hoàng Phủ Ngưng lần thứ hai bị dọa oa oa kêu to.
"Liên Kiều!" Hoàng Phủ Ngạn Tước dừng bước, giữa trán hơi nhíu lại tản ra hơi thở uy quyền.
Liên Kiều le lưỡi, lẩm bẩm nói: "Người ta chính là tốt bụng muốn hỏi cô ta còn muốn nó không, không cần liền bỏ đi, cần phải phản ứng lớn như vậy sao?" Nói xong, vẻ m,ặt đắc ý quơ quơ con rắn trên tay, đi nhanh tới bên người Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Hoàng Phủ Ngưng tức giận đem cửa văn phòng đóng lại " rầm " một cái.
Nhìn Liên Kiều cái bộ dáng sung sướng khi thực hiện được trò đùa dai, Hoàng Phủ Ngạn Tước bất đắc dĩ lắc đầu, lôi kéo cô đi ra.
Nếu không đem cô đi, không biết còn gây ra cái tai họa gì nữa.
☆☆☆☆☆☆☆☆
"Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, đã trưa rồi, tôi đói!"
Trở lại văn phòng tổng giám đốc Liên Kiều luôn đi đi lại lại trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô vừa nói còn khoa trước vuốt vuốt bụng, thấy hắn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ một mực nhìn văn kiện trong tay, con mắt tinh tinh liền lộ ra một tia giảo hoạt.
"Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh nói chúng ta ăn trưa ở đâu mới được đây?" Thấy hắn không thèm nhìn mình, Liên Kiều sôi nổi chạy đến bên cạnh hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn oang oang nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn không lên tiếng.
Liên Kiều nghĩ nghĩ, sau đó giống như một con mèo nhỏ cọ cọ trên người hắn: "Hoàng Phủ Ngạn Tước, lúc sáng tôi đến công ty, thấy bên cạnh công ty có thật nhiều nhà hàng đó, anh đi ăn cùng tôi có được không!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước lại lật một trang văn kiện, trên mặt bình tĩnh nhìn không ra trong lòng hắn nghĩ gì, ánh mặt trời thản nhiên chiếu qua tấm kính chiếu lên dáng người nghiêm nghị anh tuấn của hắn, khiến cho Liên Kiều bỗng cảm thấy thật khẩn trương.
Từ lúc bước vào văn phòng đến bây giờ, Hoàng Phủ Ngạn Tước một câu cũng chưa nói, hắn trầm mặc khiến tim cô càng nhảy loạn.
Cô vừa muốn mở miệng nói chuyện, lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Liên Kiều hoan hô một tiếng, văn phòng này rốt cục cũng có một chút âm thanh.
Hoàng Phủ Ngạn Tước liếc nhìn một cái, sau đó đè lên phím nghe.
"Hoàng Phủ tiên sinh, trưa này có bữa tiệc cũng tổng giám đốc tập đoàn KB, cách buổi hẹn còn nửa giờ!" Âm thanh nghiệp vụ của thư kí tổng giám đốc vang lên.
"Từ chối! Toàn bộ tiệc rượu hôm nay hủy bỏ!" Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm giọng nói không có chút nào phập phồng.
"Vâng ạ, Hoàng Phủ tiên sinh!" Thư kí tổng giám đốc sau khi tiếp nhận mệnh lệnh lập tức ngắt điện thoại.
Phòng làm việc lần thứ hai khôi phục sự yên tĩnh.
Mà Liên Kiều đứng ở một bên sớm đã trừng lớn hai mắt, nửa ngày sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm lại —— xong, từ đầu cô đã tính toán đi theo hắn ăn ké bữa cơm, nhưng xong rồi, bữa ăn đã bị hắn hủy bỏ.
Không được, như vậy sao được? Hắn là người sắt thì cô cũng vậy sao? Cho dù hắn làm bằng sắt, thì cô cũng không phải. Hắn nhất định là cố ý, người đàn ông này cũng thật bại hoại!
Nghĩ đến đây, Liên Kiều ôm lấy cánh tay hắn, đáng thương nói: "Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh làm như vậy thật không lễ phép, tổng giám đốc bên tập đoàn kia cũng muốn giao thiệp tốt với anh, nói vậy nhất định có chuyện quan trọng muốn nói với anh, câu đầu tiên anh lại nói hủy bỏ, thật là làm tổn thương người khác?"
Cô đang cố gắng vãn hồi bữa tiệc này, như vậy cô cũng không phải chịu đói… dạ dày của cô!
Thấy hắn vẫn không nói lời nào, Liên Kiều buông cánh tay hắn ra, nổi giận nói: "Này, anh không muốn ăn cơm trưa thì đừng nói làm gì, tự tôi đi, người ta không muốn bị đói chết!"
Nói xong, cô nhìn thấy mặt hắn không có tia biểu tình nào, dậm chân muốn đi, thì âm thanh trầm thấp lại vang lên ——
"Em muốn ăn cái gì?" Hỏi đến không chút để ý, cũng không khó nghe ra có một chút dịu dàng một chút nhẫn nại.
Liên Kiều cảm thấy trước mắt như một cánh đồng hoa nở rộ, lúm đồng tiền cũng giống như cánh hoa nở rộ, cô hưng phấn kéo cánh tay hắn nói:
"Tôi muốn ăn đồ Malaysia, sáng nay tôi nhìn thấy bên đó có một nhà hàng Malaysia chính tông!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước đem văn kiện để sang một bên, ngẩng đầu, con ngươi thẳng tắp như có như không nhìn cô, nhìn thẳng đến khi cô cảm thấy cả người không được tự nhiên, bên môi nhếch lên một nụ cười thâm trầm ——
"Đúng vậy, kế bên đúng là có một nhà hàng Malaysia chính tông, nhưng mà, không biết sáng nay em có thuận tiện đi dạo tới cửa hàng đồ chơi Malaysia bên cạnh nó nữa không?"
Liên Kiều ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn ban đầu cũng không có được tự nhiên, cô cắn cắn môi, sau đó gượng cười vài tiếng:
"Hắc hắc, bên cạnh nhà hàng kia có cửa hàng đồ chơi sao? Tôi lại không biết ah!"
"Thật sao?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi một nhướng mày, trong mắt mang theo vài phần ý cười: "Xem ra tôi nên nói lại một chút, gian hàng kia chuyên bán đồ chơi yêu thích cho người Malaysia!"
Canh hai!
Bình luận truyện