Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 256: Sóng gió trong dạ tiệc (3)
‘Này An Địch Á tiểu thư, cô không sao chứ? Sao vẻ mặt lại khó coi đến
vậy?’ Liên Kiều cố tình kinh ngạc kêu to một tiếng, vẻ mặt đầy lo lắng.
An Địch Á quả thật sắp bị cô nhóc này chọc tức đến điên rồi …
‘Ngạn Tước …’
Cô lập tức xoay người nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, từ phẫn nộ biến thành ủy khuất, ‘Anh xem cô ta … ức hiếp người ta …’
Cô không tin người như Hoàng Phủ Ngạn Tước sao lại thích một cô nhóc như Liên Kiều được!
Hắn là đàn ông mà, đàn ông không phải thích những phụ nữ có thân hình bốc lửa như cô hay sao chứ?
Thực tế chứng minh đúng là như thế, cô và hắn đã từng có một lần vui vẻ, cho đến bây giờ cô vẫn nhớ từng giây từng phút từng sự khoái lạc mà hắn đem lại cho cô, nếu như hắn không thích cô, sao lại có thể tham lam muốn cô hết lần này đến lần khác chứ?
Nào ngờ câu nói của An Địch Á còn chưa nói xong thì Liên Kiều đã tiến lên híp mắt cười, ‘Thật ngại quá, ông xã em vốn là sợ vợ!’
An Địch Á thấy mình sắp bị chọc tức chết rồi, cô nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước …
‘Ngạn Tước …’
‘Vợ anh nói không sai đâu, anh đúng là sợ vợ mà!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ tay vào trán mình vừa cười vừa nói, chẳng chút cố kỵ gì.
‘Anh… Các người …’ An Địch Á vừa xấu hổ vừa bực dọc, giận đến nỗi giẫm mạnh chân bỏ đi.
Lăng Thiếu Đường đứng cách đó không xa chứng kiến một màn này từ đầu đến cuối, trong lòng không khỏi thầm tán thưởng, ‘Thật không hổ là một trong bốn người phụ nữ của tứ đại tài phiệt, vừa có thể thoải mái trút giận mà vừa có thể giữ lại mặt mũi cho chồng mình, chiêu này thật tuyệt!”
Kỳ Hinh đứng ở bên cạnh vừa cười vừa nói: “Đây gọi là biết giữ thể diện, nào giống như đàn ông các anh, thích trêu hoa ghẹo nguyệt không nói làm gì, lại còn ngang ngược bá đạo!”
“Ngang ngược bá đạo không tốt sao?” Lăng Thiếu Đường vòng tay ôm Kỳ Hinh từ phía sau, thân mật thì thầm bên tai cô.
“Đường, đừng mà!” Kỳ Hinh yêu kiều cười, “Nhột lắm, anh cũng thật đáng ghét nha, thấy bạn tốt của mình gặp hoạ mà còn nhân cơ hội ném đá xuống giếng nữa!”
“Bạn bè mà, chính là phải ‘vui vẻ’ đối đãi với nhau, hơn nữa, nếu không tìm cách lấy lòng, nói không chừng nha đầu đó sau này còn dùng cách quái lạ gì chỉnh anh nữa thì sao!” Lăng Thiếu Đường cười đắc ý.
Kỳ Hinh nghe vậy chỉ còn biết lắc đầu cười…. cùng với loại người này kết bạn, thật không biết là phúc hay hoạ đây.
Lại nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước….
Sau khi An Địch Á mang một bụng tức tối bỏ đi, Hoàng Phủ Ngạn Tước cười ôm lấy Liên Kiều, nịnh nọt nói, “Nha đầu, gọi lần nữa đi!”
Liên Kiều vẫn tươi cười nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, đột nhiên nét tươi cười chuyển thành tức giận, đôi mắt màu tím long lanh nhìn hắn trừng trừng.
“À…. Cái đó….”
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy tình hình không ổn, vội vàng giảng hoà, “Hì hì, em vẫn gọi anh là Ngạn Tước thì hay hơn, đợi lúc nào tâm tình em tốt rồi, lại gọi ‘ông xã’ cũng được!”
Liên Kiều đi đến gần hắn, tuy thân thể nhỏ nhắn nhưng khí thế bức người.
“Thế nào, anh cũng biết là tâm trạng của em không tốt sao?” Cô nhìn chằm chằm hắn, gần như nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một, “Vừa nãy anh với con hồ ly tinh đó nói chuyện vui vẻ lắm mà!”
“Hồ ly tinh? Nha đầu, phép so sánh này của em…. ừm…. anh thích!” Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy lửa giận trong mắt cô càng lúc càng đậm, trên lưng bất giác toát mồ hôi lạnh.
Hắn sao lại quên chuyện này được chứ?
Vốn muốn dò xét lòng cô là thật, nhưng đến khi cô xuất chiêu với đối thủ….
“Phải không?”
Biểu tình trên gương mặt Liên Kiều chợt thay đổi, cô cười ngây thơ nhìn hắn, cầm lấy ly rượu bên cạnh lên, bắt chước theo động tác của An Địch Á lúc nãy áp sát người vào ngực hắn….
“Ông xã, nếu như anh cũng có cách nhìn giống như em, vậy…. có hứng thú thử một chút ‘Tuyệt thế giai nhân’ này không?”
“Hả?”
Mồ hôi lạnh trên lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước tuôn ra càng lúc càng nhiều, hắn cười gượng, nói: “Nha đầu, em…. nói chơi thôi phải không?”
“No no no, người ta nói thật mà, người ta pha ly rượu này rất có tâm ý đó nha!” Ngón tay trỏ của Liên Kiều vẽ loạn trên ngực hắn, gương mặt rất ngây thơ nói.
“Ha ha, nha đầu, đừng như vậy mà, anh tự phạt ba ly rượu được không? Em cũng nói ly rượu này là đặc biệt điều chế cho các cô gái trong buổi tiệc hôm nay mà, anh là đàn ông, làm sao uống được!” Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng ôn nhu, giọng nói cũng cực kỳ lấy lòng cô.
“A, thì ra anh cũng biết là mình sai sao? Em còn tưởng rằng anh không biết mình có làm sai gì nữa chứ, lại còn cười như kẻ ngốc vậy, xem vừa mắt lắm phải không?” Liên Kiều càng dựa sát vào hắn, bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt lấy eo hắn.
Trong mắt người ngoài, hai người quả thật là một đôi vợ chồng ân ân ái ái, thật khiến cho đàn ông thì hâm mộ, phụ nữ thì ghen ty, nhưng bọn họ nào đâu ngờ….
“Em yêu à, em…. đang ghen sao?” Hoàng Phủ Ngạn Tước vươn tay ôm lấy cô, trong lòng thật muốn hỏi rõ cảm giác của cô, nhân tiện dời đi chủ đề kia.
Bởi vì ly rượu đó…. quả thật quá đáng sợ!
Nào ngờ Liên Kiều căn bản là không dễ bị lừa như vậy, bàn tay nhỏ nhắn vẫn áp lên ngực hắn, hung hăng bấu một cái….
“Đừng có lạc đề!”
“Hừ….”
Hoàng Phủ Ngạn Tước rầu rĩ hừm một tiếng, nha đầu này, lúc bình thường thì yếu ớt như cành liễu, không ngờ lực tay không yếu chút nào.
“Thực ra…. Ly rượu đó là đặc biệt pha cho anh đó, để người phụ nữ ‘ngực bự não teo’ kia uống một hớp chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ mà thôi, với anh thì không dễ vậy đâu!”
Thân thể Liên Kiều mềm mại như kẹo bông dựa sát vào ngực hắn, tay chầm chậm nhấc ly rượu lên nói, “Anh biết rượu này pha chế bằng gì không?”
Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác khẩn trương hẳn lên.
Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Ly rượu này nha, bên trong là hỗn hợp của một chút champagne, một chút rượu đỏ, một chút rượu trắng, ngoài ra còn có…. Em đặc biệt pha thêm một chút mù tạt cao cấp, anh đừng có sợ vị của nó nồng quá bởi vì em còn cho thêm một chút pho mát nghiền, vì để ly rượu này có thêm chút màu sắc em còn cho thêm chút nước trái cây, ừm, nguyên liệu chắc chỉ có chừng đó thôi….”
Hoàng Phủ Ngạn Tước gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hắn thật khó tưởng tượng uống xong ly rượu này, mình có còn mạng rời khỏi buổi tiệc này không…..
An Địch Á quả thật sắp bị cô nhóc này chọc tức đến điên rồi …
‘Ngạn Tước …’
Cô lập tức xoay người nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, từ phẫn nộ biến thành ủy khuất, ‘Anh xem cô ta … ức hiếp người ta …’
Cô không tin người như Hoàng Phủ Ngạn Tước sao lại thích một cô nhóc như Liên Kiều được!
Hắn là đàn ông mà, đàn ông không phải thích những phụ nữ có thân hình bốc lửa như cô hay sao chứ?
Thực tế chứng minh đúng là như thế, cô và hắn đã từng có một lần vui vẻ, cho đến bây giờ cô vẫn nhớ từng giây từng phút từng sự khoái lạc mà hắn đem lại cho cô, nếu như hắn không thích cô, sao lại có thể tham lam muốn cô hết lần này đến lần khác chứ?
Nào ngờ câu nói của An Địch Á còn chưa nói xong thì Liên Kiều đã tiến lên híp mắt cười, ‘Thật ngại quá, ông xã em vốn là sợ vợ!’
An Địch Á thấy mình sắp bị chọc tức chết rồi, cô nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước …
‘Ngạn Tước …’
‘Vợ anh nói không sai đâu, anh đúng là sợ vợ mà!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ tay vào trán mình vừa cười vừa nói, chẳng chút cố kỵ gì.
‘Anh… Các người …’ An Địch Á vừa xấu hổ vừa bực dọc, giận đến nỗi giẫm mạnh chân bỏ đi.
Lăng Thiếu Đường đứng cách đó không xa chứng kiến một màn này từ đầu đến cuối, trong lòng không khỏi thầm tán thưởng, ‘Thật không hổ là một trong bốn người phụ nữ của tứ đại tài phiệt, vừa có thể thoải mái trút giận mà vừa có thể giữ lại mặt mũi cho chồng mình, chiêu này thật tuyệt!”
Kỳ Hinh đứng ở bên cạnh vừa cười vừa nói: “Đây gọi là biết giữ thể diện, nào giống như đàn ông các anh, thích trêu hoa ghẹo nguyệt không nói làm gì, lại còn ngang ngược bá đạo!”
“Ngang ngược bá đạo không tốt sao?” Lăng Thiếu Đường vòng tay ôm Kỳ Hinh từ phía sau, thân mật thì thầm bên tai cô.
“Đường, đừng mà!” Kỳ Hinh yêu kiều cười, “Nhột lắm, anh cũng thật đáng ghét nha, thấy bạn tốt của mình gặp hoạ mà còn nhân cơ hội ném đá xuống giếng nữa!”
“Bạn bè mà, chính là phải ‘vui vẻ’ đối đãi với nhau, hơn nữa, nếu không tìm cách lấy lòng, nói không chừng nha đầu đó sau này còn dùng cách quái lạ gì chỉnh anh nữa thì sao!” Lăng Thiếu Đường cười đắc ý.
Kỳ Hinh nghe vậy chỉ còn biết lắc đầu cười…. cùng với loại người này kết bạn, thật không biết là phúc hay hoạ đây.
Lại nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước….
Sau khi An Địch Á mang một bụng tức tối bỏ đi, Hoàng Phủ Ngạn Tước cười ôm lấy Liên Kiều, nịnh nọt nói, “Nha đầu, gọi lần nữa đi!”
Liên Kiều vẫn tươi cười nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, đột nhiên nét tươi cười chuyển thành tức giận, đôi mắt màu tím long lanh nhìn hắn trừng trừng.
“À…. Cái đó….”
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy tình hình không ổn, vội vàng giảng hoà, “Hì hì, em vẫn gọi anh là Ngạn Tước thì hay hơn, đợi lúc nào tâm tình em tốt rồi, lại gọi ‘ông xã’ cũng được!”
Liên Kiều đi đến gần hắn, tuy thân thể nhỏ nhắn nhưng khí thế bức người.
“Thế nào, anh cũng biết là tâm trạng của em không tốt sao?” Cô nhìn chằm chằm hắn, gần như nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một, “Vừa nãy anh với con hồ ly tinh đó nói chuyện vui vẻ lắm mà!”
“Hồ ly tinh? Nha đầu, phép so sánh này của em…. ừm…. anh thích!” Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy lửa giận trong mắt cô càng lúc càng đậm, trên lưng bất giác toát mồ hôi lạnh.
Hắn sao lại quên chuyện này được chứ?
Vốn muốn dò xét lòng cô là thật, nhưng đến khi cô xuất chiêu với đối thủ….
“Phải không?”
Biểu tình trên gương mặt Liên Kiều chợt thay đổi, cô cười ngây thơ nhìn hắn, cầm lấy ly rượu bên cạnh lên, bắt chước theo động tác của An Địch Á lúc nãy áp sát người vào ngực hắn….
“Ông xã, nếu như anh cũng có cách nhìn giống như em, vậy…. có hứng thú thử một chút ‘Tuyệt thế giai nhân’ này không?”
“Hả?”
Mồ hôi lạnh trên lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước tuôn ra càng lúc càng nhiều, hắn cười gượng, nói: “Nha đầu, em…. nói chơi thôi phải không?”
“No no no, người ta nói thật mà, người ta pha ly rượu này rất có tâm ý đó nha!” Ngón tay trỏ của Liên Kiều vẽ loạn trên ngực hắn, gương mặt rất ngây thơ nói.
“Ha ha, nha đầu, đừng như vậy mà, anh tự phạt ba ly rượu được không? Em cũng nói ly rượu này là đặc biệt điều chế cho các cô gái trong buổi tiệc hôm nay mà, anh là đàn ông, làm sao uống được!” Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng ôn nhu, giọng nói cũng cực kỳ lấy lòng cô.
“A, thì ra anh cũng biết là mình sai sao? Em còn tưởng rằng anh không biết mình có làm sai gì nữa chứ, lại còn cười như kẻ ngốc vậy, xem vừa mắt lắm phải không?” Liên Kiều càng dựa sát vào hắn, bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt lấy eo hắn.
Trong mắt người ngoài, hai người quả thật là một đôi vợ chồng ân ân ái ái, thật khiến cho đàn ông thì hâm mộ, phụ nữ thì ghen ty, nhưng bọn họ nào đâu ngờ….
“Em yêu à, em…. đang ghen sao?” Hoàng Phủ Ngạn Tước vươn tay ôm lấy cô, trong lòng thật muốn hỏi rõ cảm giác của cô, nhân tiện dời đi chủ đề kia.
Bởi vì ly rượu đó…. quả thật quá đáng sợ!
Nào ngờ Liên Kiều căn bản là không dễ bị lừa như vậy, bàn tay nhỏ nhắn vẫn áp lên ngực hắn, hung hăng bấu một cái….
“Đừng có lạc đề!”
“Hừ….”
Hoàng Phủ Ngạn Tước rầu rĩ hừm một tiếng, nha đầu này, lúc bình thường thì yếu ớt như cành liễu, không ngờ lực tay không yếu chút nào.
“Thực ra…. Ly rượu đó là đặc biệt pha cho anh đó, để người phụ nữ ‘ngực bự não teo’ kia uống một hớp chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ mà thôi, với anh thì không dễ vậy đâu!”
Thân thể Liên Kiều mềm mại như kẹo bông dựa sát vào ngực hắn, tay chầm chậm nhấc ly rượu lên nói, “Anh biết rượu này pha chế bằng gì không?”
Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác khẩn trương hẳn lên.
Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Ly rượu này nha, bên trong là hỗn hợp của một chút champagne, một chút rượu đỏ, một chút rượu trắng, ngoài ra còn có…. Em đặc biệt pha thêm một chút mù tạt cao cấp, anh đừng có sợ vị của nó nồng quá bởi vì em còn cho thêm một chút pho mát nghiền, vì để ly rượu này có thêm chút màu sắc em còn cho thêm chút nước trái cây, ừm, nguyên liệu chắc chỉ có chừng đó thôi….”
Hoàng Phủ Ngạn Tước gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hắn thật khó tưởng tượng uống xong ly rượu này, mình có còn mạng rời khỏi buổi tiệc này không…..
Bình luận truyện