Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 286: Hoảng sợ ở trường đua (5)
Chú ngựa đột nhiên ghị chân sau lại, loạng choạng đạp chân trước và chân sau vào nhau, mũi phát ra một tràng tiếng thở gấp.
Nhìn thấy cảnh này ai nấy đều sững sờ.
Liên Kiều thấy vậy, đẩy Hoàng Phủ Ngạn Tước ra, chạy về phía trước, đang lúc mọi người đều bị động tác của cô dọa đến toát mồ hôi lạnh thì Liên Kiều đã đặt bàn tay nhỏ nhắn lên đầu chú ngựa, đôi mắt màu tím nhìn thẳng vào mắt nó.
‘Ngựa con, vừa nãy chắc là em cũng sợ lắm phải không? Sau này em là của chị rồi, bọn họ sẽ không dẫn em đi khỏi chị đâu!’
‘Chiiiii…’
Rất kỳ lạ, lời của cô vừa thốt thì chú ngựa dường như có cảm ứng, nó nhẹ hí một tiếng như trả lời.
Không còn tính hung hăng như vừa nãy khiến mọi người sợ hãi nữa, bây giờ chú ngựa đứng yên lặng một chỗ.
‘Ngạn Tước, nhìn xem, ngựa của em, nó giống như là nghe hiểu lời em nói vậy!’ Liên Kiều thấy chú ngựa từ từ trở nên bình tĩnh lại, cô vui mừng kêu lên một tiếng.
‘Sao lại thế nhỉ?’
Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước tuy vẫn còn nửa tin nửa ngờ nhưng một màn trước mắt này khiến hắn không khỏi chấn động.
Không chỉ là hắn, cả Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh cũng bị giật mình trước sự việc vừa xảy ra.
Liên Kiều càng vui vẻ hơn, cô nhón chân, cọ mặt mình vào mặt chú ngựa sau đó nhìn vào mắt nó noi: ‘Chị biết em nhất định cũng thích chị có phải không? Chính vì vậy mà em không muốn làm chị bị thương mà còn muốn làm bạn với chị, nhất định là như thế!’
Giọng nói của cô thật nhẹ nhàng, đôi mắt màu tím đong đầy những tình cảm chân thật.
‘Nha đầu, mau lại đây, con ngựa này vẫn chưa thuần đâu!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không dám có bất kỳ hành động lỗ mãng nào vì chỉ sợ mình làm gì đó kích động đến con ngựa thì không chừng sẽ làm Liên Kiều bị thương.
Ngay lúc này, Liên Kiều đang cách chú ngựa quá gần, gần như là mặt đối mặt.
‘Liên Kiều, nghe lời Ngạn Tước đi, nhanh chóng cách xa con ngựa ra, sẽ nguy hiểm lắm đấy!’
Lăng Thiếu Đường cùng Kỳ Hinh đều hết sức lo lắng, tyu nói là phản ứng của chú ngựa làm cho họ cảm thấy rất kỳ lạ nhưng ngựa dù sao cũng là súc vật, nó lại không phải người cho nên đối với con người mà nói, dù sao vẫn tiềm ẩn một loại nguy hiểm nhất định.
Liên Kiều chau mày, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước cùng hai người kia, phản đối: ‘Bôn Bôn sẽ không làm gì nguy hiểm với em đâu, nó sẽ không làm em bị thương!’
‘Cái gì “Bôn Bôn”? Nhanh quay lại đây, nghe lời anh!’ Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn không thôi lo lắng.
‘Bôn Bôn chính là con ngựa này, là cái tên mà em vừa mới nghĩ ra!’ Liên Kiều giải thích, ‘Nó muốn kết bạn với em!’
Câu nói vừa dứt thì đã nghe chú ngựa phát ra một tràng tiếng hí nho nhỏ, giống như là đồng tình với câu nói của cô, tiếp đó là những tiếng hừ nhỏ.
‘Bôn Bôn, em thích cái tên này không? Bởi vì vừa nãy chị thấy em chạy rất nhanh cho nên mới chọn cái tên này cho em đó!’ Liên Kiều dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc nói chuyện với con ngựa.
‘Chiiiiii…’ Con ngựa lại hí lên một tiếng, sau đó …
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, con ngựa tiến gần đến chủ động dán sát mặt mình vào gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều, lại còn rất nhiệt tình liếm cô một cái, từng động tác cực kỳ ngoan ngoãn khiến người ta nhìn thấy liền yêu thích vô cùng.
‘Trời ạ …’ Kỳ Hinh kinh ngạc kêu lên một tiếng, xoay sang nhìn Lăng Thiếu Đường.
Còn Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng bị một màn này làm cho sững sờ.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
‘Thiếu Đường, con ngựa này … thật là chưa có thuần sao?’ Sau một lúc sững người vì ngạc nhiên, Hoàng Phủ Ngạn Tước mới hoàn hồn, quay sang hỏi Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường cũng như rơi vào một đám mây mù, hắn nói: ‘Con ngựa này nổi tiếng là khó huấn luyện, ngày đầu tiên đến trường ngựa đã đá bị thương một nhân viên ở đây, nhưng hôm nay … sao lại có thể chứ?’
Tất cả mọi người đều chấn động, chỉ có Liên Kiều là vui vẻ hơn hết.
Cô thích thú sờ khắp người chú ngựa, vừa sờ vừa nói chuyện với nó.
Mà chú ngựa dường như cũng cực kỳ kiên nhẫn cùng thông hiểu, mắt nó nhìn vào mắt Liên Kiều, vẻ nóng nảy hung hăng lúc đầu dường như không còn chút nào.
Liên Kiều rất có cảm giác thành tựu, cô nhẹ vỗ lưng con ngựa, hưng phấn nói: ‘Bôn Bôn, em nói xem, chị có thể cưỡi em chạy một vòng được không? Nếu như chị ngồi lên lưng em, em có thấy khó chịu không?’
Lời của cô vừa nói dứt, từ miệng con ngựa chợt phát ra một tràng âm thanh, sau đó chân trước không di chuyển nữa mà từ từ khuỵu xuống …
‘Bôn Bôn, em muốn chị cưỡi lên lưng em phải không?’ Liên Kiều trố mắt nhìn nó, hỏi.
‘Chiiii….’ Chú ngựa nghiêng đầu, hí lên một tiếng, sau đó đầu lại cúi xuống.
‘Không được đâu, chị chưa biết cưỡi …’ Liên Kiều giống như đang cùng một người bạn thân nói chuyện, vừa nói vừa xua xua tay.
‘Chiiii….’ Trong miệng chú ngựa lại phát ra một tiếng hí nữa, đầu nó chạm nhẹ vào người Liên Kiều, một lần lại một lần.
‘Thôi được, tuy chị không hiểu ý em cho lắm nhưng chị biết em nhất định sẽ không làm chị bị thương, chị ngồi lên lưng em nhé!’ Liên Kiều không nói nhiều nữa, trực tiếp ngồi lên, cầm lấy dây cương …
‘Nha đầu, không được đâu!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm nổi nữa, vội tiến lên chặn lại.
‘Chiii….’ Chú ngựa thấy có người đến gần, đột nhiên trở nên nóng nảy.
‘Ngạn Tước …’
Lăng Thiếu Đường vội bước đến kéo tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, chặn hắn lại: ‘Để Liên Kiều thử xem sao, cô ấy hình như có khả năng huấn luyện ngựa bẩm sinh đấy!’
‘Nhưng Liên Kiều chưa bao giờ cưỡi ngựa cả, lỡ như té xuống thì sẽ rất nguy hiểm!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng ngồi không yên nhìn về phía Liên Kiều cách đó không xa.
Liên Kiều thấy Liên Kiều cũng đã leo lên lưng ngựa, hắn nhẹ giọng nói: ‘Con ngựa đó hình như không có ý làm Liên Kiều bị thương đâu, chúng ta cứ quan sát một lúc nữa đã!’
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước chăm chăm nhìn theo từng động tác của chú ngựa không dám chớp, lòng vẫn không buông lỏng tí nào …
‘Thiếu Đường, cậu đối với ngựa rất quen thuộc, tình huống như hôm nay cậu đã từng thấy qua chưa?’
Lăng Thiếu Đường lắc đầu, ‘Đây là lần đầu tiên!’
Một câu nói này của hắn càng làm lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước lo lắng.
Ngược lại, Liên Kiều lúc này đang hết sức cao hứng ngồi trên lưng ngựa, hai tay cô hớn hở vẫy về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, lớn tiếng gọi: ‘Ngạn Tước, xem này, em đang ngồi trên lưng ngựa này!’
‘Nắm chặt dây cương, cẩn thận một chút!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước khẩn trương lớn tiếng đáp lại.
‘Yên tâm đi, Bôn Bôn rất nghe lời!’ Liên Kiều nói xong, một tay nắm lấy dây cương, một tay vuốt nhẹ bờm chú ngựa.
‘Liên Kiều, chân nhớ phải đạp lên bàn đạp!’ Lăng Thiếu Đường cũng lo lắng lớn tiếng gọi.
Liên Kiều gật đầu, hai chân đạp vững trên bàn đạp, nhè nhẹ vỗ lên đầu con ngựa: ‘Bôn Bôn, chị không biết cưỡi ngựa đâu, em đừng làm chị ngã nhé, bằng không bọn họ sẽ cười bọn mình chết!’
Nhìn thấy cảnh này ai nấy đều sững sờ.
Liên Kiều thấy vậy, đẩy Hoàng Phủ Ngạn Tước ra, chạy về phía trước, đang lúc mọi người đều bị động tác của cô dọa đến toát mồ hôi lạnh thì Liên Kiều đã đặt bàn tay nhỏ nhắn lên đầu chú ngựa, đôi mắt màu tím nhìn thẳng vào mắt nó.
‘Ngựa con, vừa nãy chắc là em cũng sợ lắm phải không? Sau này em là của chị rồi, bọn họ sẽ không dẫn em đi khỏi chị đâu!’
‘Chiiiii…’
Rất kỳ lạ, lời của cô vừa thốt thì chú ngựa dường như có cảm ứng, nó nhẹ hí một tiếng như trả lời.
Không còn tính hung hăng như vừa nãy khiến mọi người sợ hãi nữa, bây giờ chú ngựa đứng yên lặng một chỗ.
‘Ngạn Tước, nhìn xem, ngựa của em, nó giống như là nghe hiểu lời em nói vậy!’ Liên Kiều thấy chú ngựa từ từ trở nên bình tĩnh lại, cô vui mừng kêu lên một tiếng.
‘Sao lại thế nhỉ?’
Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước tuy vẫn còn nửa tin nửa ngờ nhưng một màn trước mắt này khiến hắn không khỏi chấn động.
Không chỉ là hắn, cả Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh cũng bị giật mình trước sự việc vừa xảy ra.
Liên Kiều càng vui vẻ hơn, cô nhón chân, cọ mặt mình vào mặt chú ngựa sau đó nhìn vào mắt nó noi: ‘Chị biết em nhất định cũng thích chị có phải không? Chính vì vậy mà em không muốn làm chị bị thương mà còn muốn làm bạn với chị, nhất định là như thế!’
Giọng nói của cô thật nhẹ nhàng, đôi mắt màu tím đong đầy những tình cảm chân thật.
‘Nha đầu, mau lại đây, con ngựa này vẫn chưa thuần đâu!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không dám có bất kỳ hành động lỗ mãng nào vì chỉ sợ mình làm gì đó kích động đến con ngựa thì không chừng sẽ làm Liên Kiều bị thương.
Ngay lúc này, Liên Kiều đang cách chú ngựa quá gần, gần như là mặt đối mặt.
‘Liên Kiều, nghe lời Ngạn Tước đi, nhanh chóng cách xa con ngựa ra, sẽ nguy hiểm lắm đấy!’
Lăng Thiếu Đường cùng Kỳ Hinh đều hết sức lo lắng, tyu nói là phản ứng của chú ngựa làm cho họ cảm thấy rất kỳ lạ nhưng ngựa dù sao cũng là súc vật, nó lại không phải người cho nên đối với con người mà nói, dù sao vẫn tiềm ẩn một loại nguy hiểm nhất định.
Liên Kiều chau mày, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước cùng hai người kia, phản đối: ‘Bôn Bôn sẽ không làm gì nguy hiểm với em đâu, nó sẽ không làm em bị thương!’
‘Cái gì “Bôn Bôn”? Nhanh quay lại đây, nghe lời anh!’ Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn không thôi lo lắng.
‘Bôn Bôn chính là con ngựa này, là cái tên mà em vừa mới nghĩ ra!’ Liên Kiều giải thích, ‘Nó muốn kết bạn với em!’
Câu nói vừa dứt thì đã nghe chú ngựa phát ra một tràng tiếng hí nho nhỏ, giống như là đồng tình với câu nói của cô, tiếp đó là những tiếng hừ nhỏ.
‘Bôn Bôn, em thích cái tên này không? Bởi vì vừa nãy chị thấy em chạy rất nhanh cho nên mới chọn cái tên này cho em đó!’ Liên Kiều dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc nói chuyện với con ngựa.
‘Chiiiiii…’ Con ngựa lại hí lên một tiếng, sau đó …
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, con ngựa tiến gần đến chủ động dán sát mặt mình vào gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều, lại còn rất nhiệt tình liếm cô một cái, từng động tác cực kỳ ngoan ngoãn khiến người ta nhìn thấy liền yêu thích vô cùng.
‘Trời ạ …’ Kỳ Hinh kinh ngạc kêu lên một tiếng, xoay sang nhìn Lăng Thiếu Đường.
Còn Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng bị một màn này làm cho sững sờ.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
‘Thiếu Đường, con ngựa này … thật là chưa có thuần sao?’ Sau một lúc sững người vì ngạc nhiên, Hoàng Phủ Ngạn Tước mới hoàn hồn, quay sang hỏi Lăng Thiếu Đường.
Lăng Thiếu Đường cũng như rơi vào một đám mây mù, hắn nói: ‘Con ngựa này nổi tiếng là khó huấn luyện, ngày đầu tiên đến trường ngựa đã đá bị thương một nhân viên ở đây, nhưng hôm nay … sao lại có thể chứ?’
Tất cả mọi người đều chấn động, chỉ có Liên Kiều là vui vẻ hơn hết.
Cô thích thú sờ khắp người chú ngựa, vừa sờ vừa nói chuyện với nó.
Mà chú ngựa dường như cũng cực kỳ kiên nhẫn cùng thông hiểu, mắt nó nhìn vào mắt Liên Kiều, vẻ nóng nảy hung hăng lúc đầu dường như không còn chút nào.
Liên Kiều rất có cảm giác thành tựu, cô nhẹ vỗ lưng con ngựa, hưng phấn nói: ‘Bôn Bôn, em nói xem, chị có thể cưỡi em chạy một vòng được không? Nếu như chị ngồi lên lưng em, em có thấy khó chịu không?’
Lời của cô vừa nói dứt, từ miệng con ngựa chợt phát ra một tràng âm thanh, sau đó chân trước không di chuyển nữa mà từ từ khuỵu xuống …
‘Bôn Bôn, em muốn chị cưỡi lên lưng em phải không?’ Liên Kiều trố mắt nhìn nó, hỏi.
‘Chiiii….’ Chú ngựa nghiêng đầu, hí lên một tiếng, sau đó đầu lại cúi xuống.
‘Không được đâu, chị chưa biết cưỡi …’ Liên Kiều giống như đang cùng một người bạn thân nói chuyện, vừa nói vừa xua xua tay.
‘Chiiii….’ Trong miệng chú ngựa lại phát ra một tiếng hí nữa, đầu nó chạm nhẹ vào người Liên Kiều, một lần lại một lần.
‘Thôi được, tuy chị không hiểu ý em cho lắm nhưng chị biết em nhất định sẽ không làm chị bị thương, chị ngồi lên lưng em nhé!’ Liên Kiều không nói nhiều nữa, trực tiếp ngồi lên, cầm lấy dây cương …
‘Nha đầu, không được đâu!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm nổi nữa, vội tiến lên chặn lại.
‘Chiii….’ Chú ngựa thấy có người đến gần, đột nhiên trở nên nóng nảy.
‘Ngạn Tước …’
Lăng Thiếu Đường vội bước đến kéo tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, chặn hắn lại: ‘Để Liên Kiều thử xem sao, cô ấy hình như có khả năng huấn luyện ngựa bẩm sinh đấy!’
‘Nhưng Liên Kiều chưa bao giờ cưỡi ngựa cả, lỡ như té xuống thì sẽ rất nguy hiểm!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng ngồi không yên nhìn về phía Liên Kiều cách đó không xa.
Liên Kiều thấy Liên Kiều cũng đã leo lên lưng ngựa, hắn nhẹ giọng nói: ‘Con ngựa đó hình như không có ý làm Liên Kiều bị thương đâu, chúng ta cứ quan sát một lúc nữa đã!’
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước chăm chăm nhìn theo từng động tác của chú ngựa không dám chớp, lòng vẫn không buông lỏng tí nào …
‘Thiếu Đường, cậu đối với ngựa rất quen thuộc, tình huống như hôm nay cậu đã từng thấy qua chưa?’
Lăng Thiếu Đường lắc đầu, ‘Đây là lần đầu tiên!’
Một câu nói này của hắn càng làm lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước lo lắng.
Ngược lại, Liên Kiều lúc này đang hết sức cao hứng ngồi trên lưng ngựa, hai tay cô hớn hở vẫy về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, lớn tiếng gọi: ‘Ngạn Tước, xem này, em đang ngồi trên lưng ngựa này!’
‘Nắm chặt dây cương, cẩn thận một chút!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước khẩn trương lớn tiếng đáp lại.
‘Yên tâm đi, Bôn Bôn rất nghe lời!’ Liên Kiều nói xong, một tay nắm lấy dây cương, một tay vuốt nhẹ bờm chú ngựa.
‘Liên Kiều, chân nhớ phải đạp lên bàn đạp!’ Lăng Thiếu Đường cũng lo lắng lớn tiếng gọi.
Liên Kiều gật đầu, hai chân đạp vững trên bàn đạp, nhè nhẹ vỗ lên đầu con ngựa: ‘Bôn Bôn, chị không biết cưỡi ngựa đâu, em đừng làm chị ngã nhé, bằng không bọn họ sẽ cười bọn mình chết!’
Bình luận truyện