Chương 14
Bầu không khí yên tĩnh đến mức làm cho âm thanh của Lâm Miên dường như đã có hồi âm.
Cậu nói xong lời kia, rõ ràng nhìn thấy biểu cảm của Tạ Đình cứng ngắc như bó thạch cao, Lâm Miên có chút lúng túng, lập tức toét miệng làm bộ đáng yêu cười ngọt ngào lại phát hiện vẻ mặt của Tạ Đình ngày càng âm trầm, vội vàng thu nụ cười lại, học theo một MC nổi tiếng nói:" Tôi không nên cười, đúng không?"
Tạ Đình trong một phút ấy thật sự đã nổi lên kích động muốn bóp chết Lâm Miên, hắn lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên tỏ tình với người khác, mà người này không những không cảm động như trong tưởng tượng, lại chỉ cảm thấy buồn cười, nên nói là năm tỏ tình sai đối tượng hay là đối tượng tỏ tình của hắn đầu óc có vấn đề?
Hắn hít sâu mấy cái, thay đổi sắc mặt:" Em nghe rõ chưa?"
Lâm Miên bĩu môi:" Nghe thì nghe rõ, nhưng mà anh thích tôi thì tôi cũng phải thích anh à?"
Tạ Đình cắn chặt hai hàm răng, nhìn vẻ mặt vô tội của Lâm Miên, hai bàn tay đang nắm thành nắm đấm lại buông lỏng.
Lâm Miên liên tục lui về phía sau hai bước, chỉ lo Tạ Đình đột nhiên kích động xông lên đánh cậu, rụt cổ một cái:" Thật ra tôi rất hưởng thụ cuộc sống độc thân."
Phí lời, cậu có điên mới đồng ý quay lại làm con chim hoàng yến trong ngực Tạ Đình, còn không bằng thanh thanh thản thản ổn định làm ông chủ cửa hàng đồ ngọt, mỗi ngày tới cửa hàng nhìn các cô gái nói chuyện cười đùa, uống một lý cà phê, vui vẻ sung sướng nhìn tiền xếp hàng vào sổ, so với việc phí hết tâm tư hầu hạ Tạ Đình, đòi Tạ Đình yêu thích thì đáng giá hơn nhiều.
"Lâm Miên, em nói thật cho tôi biết, em ở cạnh tôi hai năm, ngay cả một chút, một chút..." Tạ Đình khó khăn mở miệng, hắn nín nửa ngày mới nói được hết lời:" ...thích tôi cũng không có hay sao?"
Lâm Miên suy tư một hồi, châm chước nói:" Thật ra cũng có một chút."
Hai mắt Tạ Đình sáng lên, ý chí chiến đấu lại cháy hừng hực, cổ vũ mà nhìn cậu.
Lâm Miên quan sát Tạ Đình từ trên xuống dưới một lượt, nuốt một ngụm nước bọt, rất thành thật nói:" Thích thân thể của anh có tính không?"
Lâm Miên thừa nhận, cậu hai lưu, cậu ham muốn sắc đẹp của Tạ Đình, dù sai trên thế giới này đàn ông có hai chân chạy khắp nơi, nhưng đàn ông hai chân vừa có tiền vừa có sắc công phu trên giường lại tuyệt vời thì có treo mười cái đèn cũng không soi đến được.
Tạ Đình không biết có nên vui vẻ hay không, dở khóc dở cười nói:" Tính."
Lâm Miên thở dài nhẹ nhõm, đánh bạo nói:" Anh giàu có, có tính không..."
"Coi như là tính." Tạ tổng thấp kém cầu xin được yêu thích :" Còn gì nữa không?"
Lâm Miên rất thành thật mà lắc đầu:" Hết rồi."
Tạ Đình tiến lên hai bước, điều chỉnh tốt trạng thái, nếu hắn đã có ưu điểm để Lâm Miên thích hắn, vậy tất nhiên hắn phải sử dụng đến triệt để. Tạ Đình cong môi khẽ mỉm cười:" Nếu đã như vậy, tại sao không đồng ý với tôi, cùng tôi trở về nhà, người mà của em, tiền cũng là của em, không tốt sao?"
Lâm Miên bị nụ cười của hắn mê hoặc, nhưng vẫn giơ đầu ngón tay trỏ ra, lắc qua lắc lại:" Đàn ông miệng nhân người quỷ, lúc trước anh vẫn còn thích Lý Viên, bây giờ đảo mắt một cái đã nói thích tôi, tôi không tin."
Nghe thấy Lâm Miên nhắc đến Lý Viên, Tạ Đình lại tức giận không chỗ phát tiết, nhưng cho dù hắn có trăm cái miệng cũng không phản bác được, đành phải thở dài:" Tôi và Lý Viên không phải như em nghĩ."
Có lẽ khi mới bắt đầu thì đúng, nhưng bây giờ không phải nữa.
Lâm Miên nghi ngờ nhìn hắn, trong lòng vẫn giãy giụa phân vân, cậu không biết mình có nên tin lời Tạ Đình hay không, nếu có một ngày Tạ Đình đổi ý thì phải làm sao, cậu hiện tại chỉ có chút tiền, nhưng quyền lựa chọn cũng đã bắt đầu tăng lên, nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Miên đánh bạo đề nghị:" Như thế này đi, bây giờ đến lượt tôi bao dưỡng anh, nếu anh chọc tôi tức giận, tôi cũng có thể đá anh, được không?"
Tạ Đình bị mạch não của cậu làm cho ngạc nhiên:" Ai nói muốn bao dưỡng em, tôi nói là quan hệ yêu đương em hiểu không, là yêu đương bình đẳng..."
"Vậy quên đi." Lâm Miên như chém đinh chặt sắt mà cự tuyệt.
Huyệt thái dương của Tạ Đình lại nảy lên, mơ hồ có dấu hiệu nổi giận, hắn đã nhượng bộ đến mức này, vậy mà Lâm Miên lại được nước lấn tới:" Rốt cuộc em muốn thế nào?"
Lâm Miên thành khẩn mà nghiêm túc nhìn hắn:" Bao dưỡng anh."
"Tôi cần gì để em bao dưỡng, nhìn tôi rất thiếu tiền sao?"
Lâm Miên tỏ ra phong lưu hào phóng nói:" Anh không thiếu tiền, nhưng anh thiếu tôi, nếu anh muốn ở bên tôi, chỉ có một biện pháp duy nhất, không thì tôi sẽ đi tìm Lý Viên, Lý Viên không thiếu tiền, khuôn mặt cũng rất đẹp trai, chân còn dài hơn anh, chỉ là không biết công phu trên giường thế nào, tôi thật muốn thử một chút..."
Miệng cậu chạy đầy tàu hỏa, Tạ Đình không nghe nổi nữa:" Được rồi!"
Lâm Miên bị hắn quát lớn như thế, theo bản năng ngậm miệng lại, khiếp sợ nhìn Tạ Đình... Cậu quả thật có hơi quá đáng, nhưng cậu chỉ muốn thăm dò Tạ Đình thôi, đương nhiên lúc nói cũng có chút cảm giác như nông dân vùng dậy đấu tranh lật đổ tư bản.
Người đã từng là kim chỉ lại biến thành tình nhân của mình, ngẫm lại vẫn còn came thấy kích thích.
Lâm Miên đợi nửa ngày, cho là Tạ Đình sẽ tức giận hất tay rời đi, nhưng thứ cậu nhìn thắt lại là hình ảnh Tạ Đình cắn răng, trong ánh mắt ngập tràn giãy giụa và phân vân, ngay khi cậu cảm thấy Tạ Đình sẽ lớn tiếng từ chối, Tạ Đình lại giống như đã ổn định tâm lý xong, từng chữ từng chữ nói ra cực kỳ rõ ràng:" Tôi đồng ý với em."
Trái tim Lâm Miên nhảy lên một cái, suýt chút nữa đã cho rằng mình nghe lầm, mừng thầm nói:" Không nghe rõ, lặp lại lần nữa."
Tạ Đình nghiến răng nghiến lợi :" Tôi đồng ý."
"Đồng ý cái gì, anh phải nói cho hết chứ?"
"Đồng ý được em bao dưỡng, em hài lòng chưa, ông chủ Lâm?"
Lâm Miên sảng khoái đến không chịu được, nhưng biểu hiện không quá rõ ràng, gật gật đầu, học theo bộ dáng của Tạ Đình trước kia nghiêm túc nói:" Nếu như anh không nguyện ý thì tôi cũng không ép."
Tạ Đình ngẩn ra, cảm thấy lời này có chút quen tai, cẩn thận nghĩ lại mới nhớ ra đây chính là câu đầu tiên hắn nói với Lâm Miên khi vừa gặp mặt, thì ra Lâm Miên vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Tạ Đình đột nhiên có cảm giác sống mũi cay cay, hắn nắm chặt lấy tay Lâm Miên, cực kỳ nghiêm túc nói:" Tôi rất nguyện ý."
Tim Lâm Miên đập đến rạo rực, suýt chút nữa đã đắm chìm vào ánh mắt ôn nhu của Tạ Đình, cậu vội vàng thu hồi tầm mắt, ho nhẹ hai tiếng:" Có phải bảo anh làm chuyện gì anh cũng nguyện ý không?"
Tạ Đình muốn thể hiện bản thân, không chút do dự trả lời:" Đúng." Trong đầu hắn lúc này quanh quẩn toàn là những chuyện không phì hợp với trẻ em dưới 18 tuổi.
Lâm Miên nghe vậy lập tức chỉ chỉ thùng rác:" Vậy trước tiên anh đi đổ rác."
Tạ Đình trừng thẳng mắt.
"Đổ rá xong thì quét nhà, còn nữa, nhà vệ sinh còn chưa cọ, anh làm xong thì cùng nhau tắm nhé." Lâm Miên không chú ý sắc mặt Tạ Đình ngày càng âm trầm, lẩm bẩm nói:" Đúng rồi, hình như trong tủ lạnh không còn Coca, lát nữa anh xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua mấy lon đi, tôi muốn uống."
Tạ Đình nổi giận:" Em muốn bao dưỡng tình nhân hay là mời bảo mẫu vậy?"
Lâm Miên bây giờ đã vươn mình, từng giây từng phút đều nhớ rõ cậu mới là kim chủ của Tạ Đình, cực kỳ cứng đầu vặn ngược lại:" Muốn làm tình nhân của tôi phải lên phòng khách được xuống phòng bếp được, còn phải lăn được lên giường, chút chuyện nhỏ như quét dọn vệ sinh này anh cũng không làm được vậy thì nghe tôi, đừng làm nữa."
Tạ Đình giận quá hóa cười, dưới ánh mắt bình tĩnh của Lâm Miên vẫy cờ trắng đầu hàng, vô cùng không tình nguyện cầm túi rác đi xuống lầu. Lâm Miên nhìn bóng lưng của hắn, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nằm lăn lên ghế sofa cười ha hả.
Ngu sao mà không sai khiến chứ, cậu sẽ đem tất cả oan ức cậu từng chịu khi ở cùng với Tạ Đình đòi luôn một thể.
Bình luận truyện