Tử Dương

Chương 240: Tuyệt cảnh



Dịch giả: madokangokngkeck

Nơi nguy hiểm nhất trong trận hỗn chiến lúc này là khu vực ở hướng tây mà quân Triệu đang lùi về, chẳng những phải đối mặt mãnh thú độc trùng tập kích, còn cần đề phòng tên của quân Yên bắn từ phía sau. Tên của quân Yên không bắn theo chiều ngang mà là bắn lên trời cao sau đó rơi thẳng xuống mặt đất nên gần như không có góc chết, đứng tránh dưới tán cây trông có vẻ an toàn nhưng vẫn có thể bị mũi tên xuyên qua lá cây rơi xuống. Dưới tình huống đó, thân pháp thật không có chỗ dùng, chỉ có thể tránh né dưới gốc cây đại thụ, cùng lúc còn phải đánh chết những mãnh thú lao tới tấn công. Mạc Vấn bận tối mắt tối mũi, đến gần đại thụ còn gặp phải rắn cắn nữa, thật là khổ không thể tả.

Chỉ sau chốc lát, Mạc Vấn đã chịu đựng không nổi, không phải do tình cảnh nguy hiểm trước mắt, mà là do Thanh Long đang không ngừng hút linh khí của hắn đi. Thần thú hung mãnh bá đạo, lúc chến đấu chỉ chăm chăm giết địch mà không hề phòng thủ, lối đánh này của Thanh Long hoàn toàn hợp lý, nhưng lúc này khí tức của hắn và Thanh Long tương liên với nhau, long khí của Thanh Long hao tổn sẽ lập tức hút linh khí của hắn đi để bổ sung, từ đầu đến cuối giữ cho linh khí của Thanh Long luôn ở trạng thái đầy đủ, còn hắn thì không cách nào trụ nổi, nếu không thể chịu được thì chỉ còn cách cắt đứt liên kết thần thức và linh khí với Thanh Long, nhưng liên kết vừa đứt thì Thanh Long do hắn dùng máu để triệu hồi và khống chế cũng sẽ tan biến.

"Bản chân nhân ở chỗ này, tướng sĩ quân Triệu mau rút lui theo ta." Mạc Vấn đề khí hô to.

Mọi người nghe lệnh, lập tức men theo thanh âm của hắn nhanh chóng rút về phía tây, trong khi rút lui binh lính tử thương vô cùng nghiêm trọng, bỏ mạng dưới răng thú, độc xà chỉ là số ít, đa số đều chết trong loạn tiễn. Quân Yên đuổi theo phía sau thoải mái bắn tên, chúng không cần ngắm trúng mà chỉ cần tính toán đại khái phạm vi, giương cung bắn tên là có thể giết được quân Triệu.

Ba năm đông chinh, chiến mấy chục trận lớn nhỏ, chưa bao giờ Mạc Vấn tuyệt vọng như hôm nay, đến lúc này rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ Thiên Lang Hào mà Triệu chân nhân lưu lại đã trợ giúp mình lớn lao thế nào, không có sự giúp đỡ của Thiên Lang Hào, hắn cũng chẳng khác gì đạo nhân cảnh giới Tử khí bình thường. Công lao Đông chinh hẳn nên dành cho A Cửu và Triệu chân nhân. Bổ khí đan của A Cửu và Thiên Lang Hào của Triệu chân nhân, có hai vật này trong tay thì bất kì ai cũng có thể chiến vô bất thắng (không chiến mà thắng).

Ngoài tuyệt vọng, trong lòng hắn còn oán hận Thạch Chân, hắn không oán Thạch Chân đối xử với hắn thế này, ba năm trời đối xử lạnh nhạt, Thạch Chân tích lũy lâu thành hận cũng là điều hợp tình hợp lý. Nhưng nàng không nên làm liên lụy tới hai mươi nghìn binh lính này, biến bọn họ trở thành vật chôn theo khi Thạch Chân trả thù hắn, những người này chết quá mức oan uổng.

Mặc dù bản thân đang trong tuyệt cảnh, Mạc Vấn vẫn không từ bỏ hy vọng dẫn binh sĩ thoát khốn, hắn dựa người vào thân cây lấy ra hộp phù, dùng máu ở đầu ngón tay vẽ Hỏa phù dẫn lửa đốt cây cối xung quanh. Cách đây không lâu vừa có mưa to nên cây cối rất khó cháy, mỗi đạo Hỏa phù chỉ có thể đốt một cây đại thụ, sợ là không có mấy chục đạo Hỏa phù thì không thể tạo thành bức tường lửa được. Lui một bước mà nói, cho dù có thể kết thành một bức tường lửa cũng không có quá nhiều tác dụng, còn không phải chỉ rõ vị trí cho quân Yên bắn tên sao?

Đến lúc này, suy nghĩ của Mạc Vấn đã có chút rối loạn, hắn do dự muốn ngừng vẽ Hỏa phù, nhưng khi quay ra nhìn thì không ngờ lại phát hiện dã thú và độc xà đã tránh xa khỏi khu vực có lửa cháy, phóng hỏa dù không thể ngăn cản quân Yên nhưng lại có thể xua đuổi dã thú.

Thấy vậy, hắn liền tiếp tục vẽ Hỏa phù, đáng tiếc tối nay trời không có gió, thế lửa không thể lan nhanh, cây bị cháy là đều do bị Hỏa phù đánh trúng.

Mặc dù trong đầu hắn luôn nhắc nhở bản thân phải bình tâm tĩnh khí, nhưng đối mặt với cục diện nguy cấp hiện tại muốn tâm bình khí hòa là chuyện vô cùng khó khăn. Một khi lòng đã hoảng loạn thì lý trí sẽ bị hạ thấp, lúc này Mạc Vấn có chút hoảng hốt, bản năng cầu sinh đang thôi thúc hắn mau mau rời khỏi chỗ tuyệt cảnh đầy nguy hiểm này, nhưng chí khí nam nhi trong lòng buộc hắn phải ở lại, thân là nam nhi thì nên dũng cảm đối mặt, tuyệt không thể trốn tránh, một khi bỏ mặc chiến hữu của mình mà chạy thoát thân thì chuyện hôm nay sẽ vĩnh viễn trở thành ác mộng trong lòng hắn.

Nội tâm tranh đấu trong chốc lát, Mạc Vấn từ nơi ẩn nấp phóng tới hướng bắc, lúc tiếp đất hắn bỗng cảm thấy thân người không ổn định, mới đầu hắn còn không để ý, nhưng lần thứ hai tiếp đất lại một lần nữa cảm thấy thân mình lảo đảo, lúc này hắn mới giật mình ngưng thần cảm giác, phát hiện đùi phải chết lặng, đưa tay sờ nắn thì phát hiện đùi phải đã không còn chút cảm giác nào.

Dưới sự kinh ngạc, Mạc Vấn nhíu mày trầm ngâm, suy nghĩ rất nhanh đã tìm được nguyên nhân, phàm là độc vật có màu sắc sặc sỡ thì độc tính càng kịch liệt, con bọ cạp kia toàn thân phủ giáp đỏ, không hỏi cũng biết là loài kịch độc, lúc trước bị nó đâm trúng đùi phải, hắn chưa ép nọc độc ra, sau đó liên tục chiến đấu khiến bây giờ độc đã bắt đầu lan truyền, cho dù độc tính không xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng nhưng đã khiến đùi phải của hắn mất đi tri giác.

Tìm ra nguyên nhân, Mạc Vấn lại tiếp tục nhíu mày nhìn về hướng bắc, sau khi đi được năm dặm thì vẽ một đạo Định khí phù dán lên một cây đại thụ, rồi chuyển hướng lướt về hướng đông, lúc này hắn không còn bao nhiêu linh khí, pháp thuật có thể thi triển đã ít lại càng ít, chỉ có trận pháp định khí mới tạm thời có thể ngăn cản quân Yên.

Sau khi lướt về hướng đông ba dặm, Mạc Vấn cảm giác được có một luồng yêu khí đang đến gần, nghiêng người nhìn về hướng đông thì thấy một ả yêu nữ quần áo đỏ đang bay vút đến chỗ của hắn, tay phải nắm Cửu Xỉ Nghênh Phong, vẻ mặt hung ác dữ tợn.

Bóng tối không hề ảnh hưởng đến ả yêu nữ kia, lúc này chắc chắn ả đã phát hiện ra hắn, Mạc Vấn không còn lòng dạ nào chiến đấu, nhanh chóng tránh về hướng nam, dù lúc này đùi phải của hắn bị liệt nhưng vẫn chưa quá ảnh hưởng đến việc di chuyển.

Yêu nữ kia thấy Mạc Vấn xuôi nam, cao giọng hô: "Mạc Vấn đang ở chỗ này, mau bắn chết hắn."

Khi ả vừa hét xong thì Mạc Vấn đã lẩn vào đám người, từ trong đó nhanh chóng xuôi nam, yêu nữ kia hét lên chói tai chỉ đem đến một chùm mưa tên bắn về phía chính ả. Tranh thủ lúc yêu nữ mải tránh mưa tên, Mạc Vấn đã vọt đi trăm trượng. Yêu nữ lại hét chói tai lần nữa, hiện ra nguyên hình đi thẳng về phía nam, bản thể của nó cường hãn không sợ binh đao, nhưng lúc biến thành người lại không có bản lãnh này.

Mạc Vấn từ trong đám người nhanh chóng xuôi nam, khi lao ra ngoài mười dặm mới vẽ một tấm Định khí phù, lúc vẽ xong mới nhớ ra hắn vừa theo thói quen sử dụng Thiên Lang Hào, bèn vội vàng lấy ra một lá phù khác, dùng máu ở đầu ngón tay vẽ lại, vẽ xong dán vào một cây đại thụ. Ngay sau đó hắn lại tiếp tục di chuyển về hướng tây bắc, muốn trận pháp có hiệu lực cần ít nhất ba tấm phù, nhưng tấm phù cuối cùng hắn lại chưa vội vẽ nốt, bởi vì lúc này quân Triệu chưa rút khỏi phạm vi trận pháp, nếu như vẽ tiếp sẽ chặn bọn họ ở cánh đông.

Con bọ cạp khổng lồ màu đỏ vẫn luôn bám sát theo sau Mạc Vấn, độc vật khi hóa thành hình người đều có một đặc điểm, đó chính là tính nhẫn nại không cao, có thù tất báo, lúc trước nó bị Thanh Long xé mất một cái chân, hiện tại đang vô cùng tức giận, một lòng muốn báo thù, ngoài ra nó hiểu rất rõ về độc tính của mình, biết Mạc Vấn hành động sẽ ngày càng khó khăn, cơ hội tốt thế này đương nhiên nó sẽ không bỏ qua.

Mạc Vấn đang đợi quân Triệu rút lui nên không rời khỏi khu vực chiến đấu, con bọ cạp đỏ nhanh chóng xông đến, vừa đến gần đã giương cái càng thật lớn kẹp hướng Mạc Vấn. Lúc này, trên trời vẫn luôn có tên bắn xuống, Mạc Vấn không thể bay lên né tránh, bèn núp sau một cây đại thụ, chiếc càng theo sát tới, cắt cây đại thụ to hơn một thước kia thành hai đoạn.

Mạc Vấn khó khăn lắm mới tránh khỏi một kìm ác hiểm của nó, ý nghĩ chợt loé lên, hắn không lùi lại mà lao tới nhanh chóng áp sát mạn trái con bọ cạp, Hắc đao ra khỏi vỏ chém xuống con mắt đỏ to bằng cái bát của nó, bọ cạp kia cho dù phát hiện ý đồ của Mạc Vấn cũng không tránh đi, Mạc Vấn thấy vậy lập tức đoán đuôi nó đang đâm về phía mình nên không hề quay đầu, thuận thế thu đao lại, dùng thế Thiết Bản Kiều (ngả hẳn người ra sau) chém vào dưới bụng của nó. Dù cho Hắc đao chém rất mạnh nhưng giáp trên bụng con bọ cạp rất cứng, cộng thêm việc hắn đang ở tư thế ngả người rất khó dùng toàn lực, cho nên không thể xuyên thủng được.

Bụng dưới của cự hạt là góc chết tránh công kích của nó, cự hạt thấy Mạc Vấn trốn dưới bụng nó, lập tức cong chân lại, muốn dùng thân thể đè chết Mạc Vấn. Mạc Vấn có cảm giác, nhanh chóng thoát ra, vừa ra khỏi liền đâm hắc đao vào vết thương của nó khi bị Thanh Long xé mất chân. Bọ cạp bị đau ở phần dưới bụng, rú lên thảm thiết, lại đâm gai độc tới lần nữa, Mạc Vấn xoay cổ tay thu đao lại, nghiêng người né tránh, đồng thời vẽ một tấm Định khí phù, thúc dục linh khí tấn công về phía bọ cạp khổng lồ.

Bọ cạp mặc dù rất đau, nhưng nó cũng biết không thể để cho phù chú của Mạc Vấn đánh trúng mình, vội vàng co chân cúi đầu. Tử phù lướt qua đầu của nó dán vào một cây đại thụ bên tay phải.

Sau khi tấm phù dán lên đại thụ, trận pháp bắt đầu khởi động. Mạc Vấn nhanh chóng phóng về hướng đông bắc, "Còn dám đuổi theo nữa, ta sẽ lấy tính mạng của ngươi."

Bọ cạp kia tất nhiên sẽ không nghe theo lời Mạc Vấn, chân rết liên tục cử động, nhánh chóng đuổi theo. Vì lúc trước Mạc Vấn dùng tấm phù kia tấn công nó nên nó mới không biết tấm phù kia là Định khí phù, do đó không xé bỏ, đây cũng chính là nguyên nhân mà Mạc Vấn dùng phù tấn công nó mà không trực tiếp dán lên đại thụ.

Lúc này trận pháp đã có hiệu lực, phần lớn quân Yên bị ngăn ở cánh đông, không thể đuổi theo hướng tây do không nhìn thấy được vật, dưới sự kinh ngạc quân Yên không ngừng bắn tên, trận pháp định khí cũng không thể ngăn chặn cung tiễn, cho nên rất đông quân Triệu vẫn bị giết chết.

"Yêu vật, dù bản chân nhân chỉ còn lại một chân, nhưng ngươi cũng chẳng thể làm gì được ta." Mạc Vấn đề khí hô to, hành động của hắn là để nhằm dụ quân Yên nghe tiếng mà đi về hướng bắc, tranh thủ cho quân Triệu cơ hội chạy thoát.

Người đời đều có thói quen "bỏ đá xuống giếng", lời này của Mạc Vấn vừa ra, quân Yên lập tức rời khỏi trận pháp di chuyển về hướng bắc, Mạc Vấn là chủ soái, Hộ quốc chân nhân của quân Triệu, quânYên ai cũng mong có thể thừa dịp hắn bị thương mà giết chết để được ban thưởng hậu hĩnh.

"Bản chân nhân nếu không phải không thể vẽ phù, chỉ bằng ngươi cũng dám đuổi theo ta?!" Mặc dù biết rõ sẽ đưa tới mưa tên, nhưng vì muốn lôi kéo quân Yên nên Mạc Vấn vẫn liên tục hô to khiêu khích.

Vì để quân Yên đuổi theo, nên Mạc Vấn không hề vận khí chạy hết tốc lực, mà chạy lòng vòng với con bọ cạp. Bọ cạp không sợ cung tên, nhưng hắn lại không được như thế, trong lúc sơ sẩy vai phải đã trúng một mũi tên.

Mạc Vấn dùng linh khí đẩy mũi tên ra, quay đầu nhìn về hướng nam, lúc này quân Triệu còn sót lại đã kéo dãn khoảng cách với quân Yên, bây giờ tất cả quân Yên đều đã tụm lại về hướng bắc truy đuổi hắn.

Thấy tình hình này, Mạc Vấn không tiếp tục dây dưa nữa, linh khí của hắn sắp hao hết, đùi phải lại càng tê dại, có thể cứu được một ít quân sĩ hắn đã thấy đủ rồi, việc cần làm bây giờ là nhanh chóng cắt đuôi địch nhân, bảo vệ tính mạng chính mình.

Quyết định xong xuôi, Mạc Vấn không lên tiếng khiêu khích nữa, thi triển thân pháp ẩn mình thoát đi, chỉ chốc lát sau đã ra ngoài năm dặm, lập tức chuyển sang bay vút lên không.

Yêu vật một lần nữa hóa thành hình người điên cuồng đuổi theo, nhưng thân pháp của nó rất kém, sau mười mấy dặm liền bị Mạc Vấn bỏ xa.

Dù kéo dãn được khoảng cách với yêu nữ, nhưng Mạc Vấn lại đang cực kỳ kinh hãi, việc bay trên không hao tổn rất nhiều linh khí, linh khí trong cơ thể hắn rất nhanh đã tiêu hao hết, dù có thể miễn cưỡng bay nhưng lại không còn linh khí dư thừa để khai thông khí huyết ở đùi phải, đùi phải càng tê dại nghiêm trọng hơn, gần như không thể điều khiển được nữa.

Dù yêu nữ kia bị Mạc Vấn bỏ lại phía sau mấy dặm, nhưng vẫn đuổi giết không tha, nó cũng đã nhìn ra Mạc Vấn không còn chống đỡ được bao lâu nữa.

Thừa dịp có cơ hội thở dốc, Mạc Vấn lấy bình sứ bên hông xuống, uống sạch rượu bên trong, rượu này vốn hắn chuẩn bị uống để khôi phục linh khí sau khi mời Kim Long, không thể ngờ lúc này lại phát huy tác dụng.

Sau khi uống rượu, Mạc Vấn nhanh chóng hành khí chu thiên, đợi khi khôi phục chút ít linh khí, yêu phụ kia đã đuổi đến gần. Mạc Vấn đành phải chia linh khí vừa khôi phục được ra làm hai, một phần đi xuống đùi phải để lưu thông khí huyết, đồng thời phần kia dùng để đạp đất bay lên không.

Cứ như vậy, linh khí trong cơ thể Mạc Vấn luôn duy trì ở mức thấp nhất, không cách nào vẽ phù chú để tiêu diệt yêu nữ phía sau. Dù vậy yêu nữ kia kia thân pháp có hạn, cũng không cách nào ngăn cản Mạc Vấn cứ cách một đoạn thời gian dừng lại ngồi xuống hành khí. Nó rất căm tức nhưng vẫn không ngừng đuổi theo, nó phát hiện bình sứ lúc nãy Mạc Vấn đã vứt đi, biết hắn dựa vào rượu để khôi phục linh khí, sớm muộn gì cũng phải hết sạch.

Lúc canh một khai chiến, canh hai thoát ly chiến trường, đến canh tư hai người vẫn còn đang rượt đuổi, hai canh giờ truy đuổi hơn năm trăm dặm, cả hai đều đã mỏi mệt không chịu nổi, nhưng vẫn chỉ có thể tiếp tục ngươi đuổi ta chạy. Mạc Vấn không thể không chạy, nếu hắn dừng lại thì mạng này khó giữ. Mà yêu nữ kia cũng không thể không đuổi, hôm nay nó đã đắc tội Mạc Vấn đến mức độ này, đợi Mạc Vấn khôi phục linh khí xong không tìm giết nó báo thù mới là lạ.

Rượu lúc trước Mạc Vấn uống cũng không nhiều, lúc tới canh tư hơi rượu đã sắp tan hết, không có rượu thúc dục luyện hóa đan dược thì hắn không cách nào luyện đủ linh khí để tự vệ và lăng không trước khi bị yêu nữ kia đuổi kịp.

Tới gần canh năm, hơi rượu rốt cuộc cũng hao hết, Mạc Vấn không chạy nổi nữa rồi, cơn tê dại ở đùi phải đã lan đến hông, mỗi lần tiếp đất đều chới với sắp ngã.

"Ha ha ha ha, ngươi chạy đi, chạy tiếp đi." Yêu phụ kia thở dốc áp tới gần Mạc Vấn.

Mạc Vấn không trả lời, chỉ bình tĩnh lấy một tấm phù từ trong ngực ra đốt, hắn muốn báo cho A Cửu biết vị trí hắn bỏ mạng, không thể để mình sau khi chết phải phơi xác ở chốn hoang vu.

"Cố làm ra vẻ thần bí cái gì, nếu ngươi có bản lãnh đã sớm xuất ra, sao còn chờ tới bây giờ?" Yêu nữ nhe răng cười gằn.

Mạc Vấn lạnh lùng nhìn yêu nữ kia một cái, lui về phía sau mấy bước, dựa người vào tảng đá sau lưng, đưa tay vào ngực móc ra hộp phù. Mặc dù linh khí đã hết, nhưng hắn còn có Bản mệnh Chân nguyên, dùng Bản mệnh Chân nguyên để triệu hồi Thần Thú giết chết yêu phụ này tất sẽ mất mạng, nhưng dù phải đổi mạng cũng phải giết chết yêu nữ này, nếu không nó chắc chắn sẽ chặt lấy đầu của hắn mang về lĩnh thưởng.

Thấy Mạc Vấn móc ra hộp phù, yêu phụ kia theo bản năng lui lại một bước, dù Mạc Vấn đã không cách nào di chuyển nữa nhưng nó vẫn sợ Mạc Vấn “chó cùng rứt giậu”, trên người nó cũng bị thương, cũng đã mệt mỏi không chịu nổi, thứ duy nhất nó chiếm ưu thế là Mạc Vấn không thể di động mà nó có thể hành động tự nhiên.

Đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh, trong đầu Mạc Vấn như đèn kéo quân lóe lên rất nhiều khuôn mặt, Thạch Chân, Bồ Hùng, các vị đạo trưởng truyền nghệ, Chu quý nhân, Trương Động Chi, Long Hàm Tu, Lâm Nhược Trần, A Cửu, lão Ngũ, xuất hiện cuối cùng là khuôn mặt của mẫu thân hắn. Nghĩ đến mẹ, trong lòng Mạc Vấn cảm thấy ấm áp, vừa ấm áp lại vừa bi thương, ý niệm bi thương vừa xuất hiện, Mạc Vấn lập tức ngừng hồi tưởng, giơ tay vẽ phù chú tinh tú Bạch Hổ, phù chú vẽ xong, tụng niệm chân ngôn, "Mượn hàm trì hung kim, huyễn hư vô vi thực, phát Bắc Đẩu sắc mệnh..."

Chân ngôn chưa đọc hết, từ đỉnh núi phía bắc bỗng truyền đến tiếng kêu la, "Con mọt sách, là ngươi sao..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện