Tử Dương

Chương 268: Thiên Địa ngăn cách



Dịch giả: alreii
Biên: argetlam7420

"Nó mang Ích Cốc đan theo người làm gì?" Thanh Dương Tử hỏi.

"Chuyện này nói ra rất dài dòng, xin đạo trưởng hãy đem những kinh văn điển tịch kia cho ta." Mạc Vấn thúc giục, ba viên Ích Cốc đan ngày đó vốn là vì đề phòng bị vây khốn trong lăng mộ nên chuẩn bị, không ngờ sẽ có tác dụng vào lúc này.

"Thiên Tuyền Tử thật sự mang theo Ích Cốc đan?" Thanh Dương Tử lên tiếng xác định.

Mạc Vấn nghe vậy nhắm mắt nhớ lại, chốc lát sau gật đầu, "Ngày đó ở Vô Danh sơn ta luyện đan dược giải độc, A Cửu luyện Ích Cốc đan. Ba viên Ích Cốc đan vẫn luôn do nàng giữ, nhất định đang ở trên người nàng, chỉ là không biết có bị bọn họ lục soát thu đi hay không."

"Tiên gia không phải cai ngục, sẽ không làm mấy chuyện lục soát người thô bỉ hạ lưu này." Thanh Dương Tử đứng dậy đi về chỗ kệ sách kinh văn ở phía tây, lấy một quyển thư tịch màu lam trên kệ sách giao cho Mạc Vấn.

Hai tay Mạc Vấn nhận lấy, cúi đầu nhìn, thấy bìa ngoài thư tịch biết là "Thanh Vũ tuyển tập."

"Chỉ có một quyển này?" Mạc Vấn hỏi.

Thanh Dương Tử gật đầu, "Văn tập này là do chưởng giáo Cô Tô Thanh Vũ Môn viết hơn bốn mươi năm trước, Thanh Vũ Môn là môn phái của Thải Y đạo nhân trước khi phi thăng, chắc là do Thải Y đạo nhân gợi ý, chưởng giáo Cô Tô chấp bút viết, ghi chép những ưu khuyết điểm của giáo chúng dị loại Thượng Thanh."

Mạc Vấn mở tập văn nhanh chóng lật xem, chỉ thấy sách phân thành hai bộ "Khởi" "Lạc", bộ "Khởi" là bộ thượng, ghi chép lại nguyên nhân được ban thưởng của dị loại, "Lạc" là bộ hạ, ghi chép lại tỉ mỉ những sai lầm giáo chúng phạm phải và hình phạt. Bộ "Lạc" lại chia thành lỗi nặng và lỗi nhẹ, giao hợp với đồng môn nhân loại là trọng tội, ghi chép ở bộ "Lạc" gần đây nhất, trừng phạt bị nhốt đến chết có tên là "Thanh Tịnh", ý là thanh đi cơ thể dơ bẩn, tịnh đi nghiệp chướng.

Nơi giam cầm có đến hơn năm mươi tư chỗ, viết trong năm mươi tư trang, vị trí và hoàn cảnh được ghi chép cặn kẽ tỉ mỉ, những nơi giam cầm này nhiều chỗ nằm ở những nơi hiểm trở như Tuyết sơn, Địa nhiệt (núi lửa, sa mạc), Phong khẩu (nơi gió bão quanh năm), đầm lầy, đảo hoang, Nhược Thủy (một con sông ở Tây Vực), Trùng động (động có trùng độc), dưới mỗi trang đều ghi họ tên người bị phạt, nhiều ít không giống, trang nhiều nhất ghi hơn một trăm cái tên, trang ghi ít chỉ có bảy mươi tám cái, tính toán sơ lược từ xưa đến nay đã có hơn một ngàn đạo chúng dị loại chịu sự trừng phạt "Thanh Tịnh".

"Tại sao lại là họ tên mà không phải đạo hiệu?" Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Dương Tử.

"Người chết thì đâu còn đạo hiệu nữa." Thanh Dương Tử nói.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, tiếp tục cúi đầu lật xem tập văn, giáo chúng bị phạt đa số đều có tên nữ giới, nam giới thì cả trăm không thấy một người, nguyên nhân chắc hẳn là do nữ giới dị loại thông thường rất xinh đẹp, cho nên đàn ông nhân loại cực kỳ yêu thích. Mà nam giới dị loại thì hiếm có người nào anh tuấn đẹp trai, vì vậy phụ nữ nhân loại không thích.

Một lần nữa xem kỹ người bị phạt, hầu như toàn bộ đều là phụ nữ dị loại dụ dỗ giáo chúng đàn ông, những người phụ nữ này nếu đã vào Đạo môn tất nhiên phải biết Lôi Trì không thể vượt qua, thuộc về loại biết rõ lại còn vi phạm, đa phần nữ giới dị loại đều ôm lòng thiêu thân* (tự nguyện chết – như con thiêu thân), liều mạng dù chết cũng muốn được âu yếm với người mình yêu một lần, đủ thấy phụ nữ được trọng tình hơn đàn ông.

"Những người này không ai còn sống sao?" Mạc Vấn ngẩng đầu hỏi.

Thanh Dương Tử lắc đầu.

Mạc Vấn thấy vậy tâm tình càng xấu hơn, Thải y đạo nhân trước khi mang A Cửu đi hắn đã từng thỉnh cầu được lập công chuộc tội, nhưng đối phương không cho hắn một cơ hội nào, điều này khiến hắn cảm thấy bản thân vẫn còn quá nhỏ bé.

"Nhiều nơi như vậy, ba tháng ngươi cũng tìm không hết." Thanh Dương Tử cầm đôi giầy kia lên, tỏ ý bảo Mạc Vấn thay vào.

Mạc Vấn nói cảm tạ xong thì nhận lấy đôi giày cúi người xỏ, "Thiên Môn đạo trưởng từ bi, trước khi đi có để nội nhân (vợ) mặc thêm áo khoác, đủ thấy nơi giam cầm kia rất lạnh."

"Ngoài những nơi địa nhiệt kia, những nơi giam cầm khác có cái nào không lạnh? Huống chi lúc này lại là mùa đông, mặc thêm áo thì chứng tỏ được điều gì?" Thanh Dương Tử lấy đôi ủng Mạc Vấn thay ra đặt ở góc tường.

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng thắt lại, Thanh Dương Tử nói có lý, hành động của Thiên Môn đạo trưởng chỉ có thể loại trừ những nơi giam cầm ở núi lửa và sa mạc, số còn lại vẫn rất nhiều. Thất thần hồi lâu, Mạc Vấn phục hồi tinh thần thấy Thanh Dương Tử tay vẫn cầm đôi ủng hỏng kia, tự biết thất lễ, vội vàng đứng lên nói cảm ơn, "Tạ ơn đạo trưởng ban tặng."

"Lửa cháy đến nơi rồi mà vẫn còn cổ hủ, thật không biết ngươi cầm binh đánh giặc thế nào." Thanh Dương Tử chậm rãi lắc đầu.

Trong lúc hai người nói chuyện, có đạo đồng bưng cơm tối vào, Cổ Dương Tử cũng đến cùng đạo đồng.

"Ta đến sau núi hỏi chưởng giáo sư huynh, hắn cũng không có cách nào." Cổ Dương Tử ngồi xuống mở miệng.

"Đa tạ trưởng lão." Mạc Vấn rất cảm động, Cổ Dương Tử tuy mặt đen nghiêm nghị, nhưng là một người tốt, ngoài lạnh trong nóng.

"Sư huynh, ngươi tinh thông phép quan sát sao trời..."

"Vừa quan sát rồi, Bắc Đẩu Thiên Tuyền đã mất đi linh quang, quay về hình dạng nguyên thủy, Thiên Tuyền Tử chắc hẳn đã bị tước bỏ đạo tịch, thân bị hãm trong ngục tù." Cổ Dương Tử lắc đầu.

Mạc Vấn nghe thấy lời của Cổ Dương Tử, trong lòng vô cùng chua chát, tới lúc này hắn mới nhận ra A Cửu đã không còn là Thượng Thanh chuẩn đồ nữa. Hắn bèn đứng dậy cáo từ hai người, "Đa tạ hai vị đạo trưởng, ta đi trước."

"Ăn cơm tối rồi hẵng đi." Cổ Dương Tử chỉ đồ ăn chay trên bàn.

Nhìn thấy cơm canh, lòng Mạc Vấn càng bi thương, bắt đầu từ sáng sớm hôm nay A Cửu đã không được ăn cơm.

"Hai vị đạo trưởng bảo trọng." Mạc Vấn cầm quyển thư tịch kia, đứng dậy chắp tay.

"Ngươi vội vàng đi làm gì?" Cổ Dương Tử tới hơi trễ, nên không biết dự dịnh của Mạc Vấn.

"Trên người tiểu hồ ly kia có mang theo ba viên Ích Cốc đan, còn có thể sống thêm ba tháng, Thiên Khu Tử muốn đi tìm nó." Thanh Dương Tử tiếp lời.

"Dù tìm được cũng không cứu ra được, huống chi thời gian ba tháng hoàn toàn không đủ." Cổ Dương Tử nhíu mày.

"Cũng chỉ có thể tận lực mà làm thôi." Mạc Vấn cố nén bi thương cúi đầu nói.

"Thiên Khu Tử, nghe ta khuyên một câu, cho dù tìm được nó ngươi cũng không đưa thức ăn nước uống vào được." Thanh Dương Tử lấy tay vỗ bả vai Mạc Vấn.

"Ta nhớ có vài chỗ có thể mở ra trận pháp, đưa chút ít thức ăn nước uống vào được." Cổ Dương Tử vươn tay cầm lấy văn tập trong tay Mạc Vấn bắt đầu lật xem, "Mang Thiên Tuyền Tử đi là Thải Y đạo nhân sao?"

Thanh Dương Tử tiếp lời, "Đúng."

"Người này rất xem trọng tôn ti lễ nghi, Thiên Khu Tử và Thiên Tuyền Tử làm người khiêm tốn, lễ độ với tôn trưởng, có lẽ bà ta sẽ lưu lại một con đường sống cho Thiên Tuyền Tử chăng?" Trong lúc lật sách Cổ Dương Tử lẩm bẩm.

"Không đâu, bà ta đánh tiện nội, nên vãn bối đã động thủ với bà ấy." Mạc Vấn vốn đang ủ rũ, nghe thấy lời của Cổ Dương Tử càng là vạn niệm câu hôi*.

*Vạn niệm câu hôi: Tất cả ý tưởng và dự định đều tan vỡ. Hình dung tâm tình cực độ nản lòng thất vọng

"Thôi hỏng rồi." Cổ Dương Tử quăng tập văn đang lật xem về phía Mạc Vấn, Tiên nhân cũng không thoát khỏi nhân tính buồn vui, Mạc Vấn lại động thủ với bà ta, Thải Y đạo nhân ắt sẽ ghi hận trong lòng.

"Ngươi, một phàm thể tục thai lại dám động thủ với Kim Tiên, dũng khí thật lớn, bản lãnh thật lớn a." Cổ Dương Tử mỉa mai răn dạy.

Mạc Vấn cúi người nhặt tập văn lên, chắp tay thi lễ với hai người, xoay người đi ra ngoài, lúc ấy động thủ với Thải Y đạo nhân hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, nếu Cổ Dương Tử và Thanh Dương Tử biết hắn còn lớn tiếng mắng chửi những lời không hay nữa, nhất định sẽ càng khiển trách.

"Bên ngoài Thiên Tuyền không có hư ảnh lấm tấm, chắc hẳn không ở ngoài biển." Cổ Dương Tử ở phía sau nói.

Mạc Vấn dừng bước quay đầu, im lặng hành lễ, cái hắn sợ nhất chính là A Cửu bị đưa đến một đảo hoang ở ngoài biển, lời của Cổ Dương Tử khiến trong lòng hắn an tâm được một chút.

"Ánh sáng Thiên Khu phiếm đỏ, lộ ra lệ khí sát phạt, có dấu hiệu nghiêng tâm lệch vị trí, ngươi phải nhớ kỹ không được giận cá chém thớt, sát hại người vô tội." Cổ Dương Tử lại nói.

"Đạo trưởng yên tâm, chuyện này vãn bối gây tội thì sẽ tự gánh chịu, không liên quan tới người khác." Mạc Vấn đáp ứng.

Cổ Dương Tử thở dài rồi khoát tay với Mạc Vấn, Mạc Vấn cáo từ ra cửa. Thanh Dương Tử bước ra cùng, đưa tiễn xuống núi.

Đến dưới chân núi, Thanh Dương Tử nói với Mạc Vấn, "Hai lão già chúng ta tuy không có tác dụng gì, nhưng cũng coi như giúp ngươi, ngươi định đáp tạ chúng ta thế nào?"

Mạc Vấn nghe vậy sửng sốt một chút, không biết lời này của Thanh Dương Tử có ý gì nên không biết trả lời thế nào.

"Ngươi từng nói người giỏi việc gì thì không thể làm không công, hôm nay ngươi tay không đến, khoản nợ này trước ghi lại đã, đợi đến khi chuyện này kết thúc, mặc kệ kết quả thế nào, ngươi đều phải mang hai bình rượu ngon tới đáp tạ chúng ta đấy." Thanh Dương Tử nói.

Mạc Vấn là người thông minh, lập tức biết thâm ý của Thanh Dương Tử. Thanh Dương Tử hoàn toàn không nghĩ rằng hắn sẽ cứu được A Cửu, lo sợ hắn mất đi A Cửu sẽ nghĩ quẩn, tự sát chết theo nàng, nên mới tạo cớ để hắn về lại Vô Lượng sơn, hai người bọn họ mới dễ khuyên bảo.

Tuy trong lòng Mạc Vấn cảm động, nhưng cũng không gật đầu, sau khi cười khổ thì xoay người nhằm hướng Tây đi.

Đến chỗ không người, bi thương của Mạc Vấn khó kiềm nén, lại muốn rơi lệ, nhưng lại mạnh mẽ nhịn xuống, hắn đã thành thân với A Cửu, là đàn ông chân chính, đàn ông thì không thể khóc.

Ra khỏi khu vực Vô Lượng sơn, Mạc Vấn một mình trong màn đêm tối tăm, cân nhắc bốn phía nên đi hướng nào. Lúc này là mùa đông, thời tiết cực kỳ lạnh, lão Ngũ trong loại thời tiết này không cách nào vỗ cánh phi hành thời gian dài, nếu cứ đi rồi lại nghỉ, chẳng những không thể tăng nhanh tốc độ mà còn kéo dài thời gian.

Cân nhắc rất lâu, Mạc Vấn không đi về phía Tây nữa, mà lao về phía Đông một trăm dặm, tìm một nhà trọ qua đêm, mượn tờ giấy, lấy tập văn ghi ra từng vị trí nhà ngục, những năm này hắn cũng đã từng đi không ít nơi, rất am hiểu địa hình, sau khi tìm ra thì khoanh tròn những nơi đó rồi vẽ ra một bản đồ sơ bộ. Trừ đi bảy chỗ nằm ở ngoài biển, ba chỗ nằm ở núi lửa sa mạc, trên bản đồ còn lại bốn mươi bốn chấm tròn, trong đó có hai khu vực là chuyên để giam giữ dị loại nam giới, cũng có thể loại trừ, vẫn còn dư lại bốn mươi hai chỗ.

Bốn mươi hai nơi này phân bố rải rác, Đông tới ven biển, Bắc tới tận Cao Ly, Tây tới cuối Man Hoang, Nam tới nơi đầm lầy không người, phạm vi cực kỳ rộng lớn.

Cất bản đồ sơ bộ đi, Mạc Vấn đánh thức lão bản, cho vàng rồi nhờ vợ chồng lão bản suốt đêm làm lương khô, sau đó trở về phòng vẽ bản đồ tỉ mỉ, những nơi giam cầm hoàn cảnh không quá ác liệt hắn cũng không loại trừ đi, thông qua chi tiết Thiên Môn đạo nhân thêm áo cho A Cửu, A Cửu bị đưa tới nơi nào là chuyện đã được quyết định từ trước, Thải Y đạo nhân cũng không thể bởi vì hắn động thủ với bà ta mà tùy ý thay đổi, cho nên những nơi giam cầm có hoàn cảnh không quá ác liệt cũng nằm trong danh sách tra xét.

Địa danh ghi trong sách rất rộng, phần lớn hắn đều đã từng nghe nói, biết được vị trí đại khái, sau khi ước tính khoảng cách cảm giác ba tháng cũng không đủ dùng. A Cửu từng học phương pháp Quy tức (thở kiểu rùa) của Huyền Dương Tử, phương pháp Quy tức có thể giảm bớt tiêu hao cho thân thể, người bình thường bảy ngày thì đã chết đói, nhưng người học phương pháp này có thể cầm cự được hơn nửa tháng, có điều thời gian nửa tháng này cũng không thể chắc chắn, bởi vì trong hoàn cảnh ác liệt, tiêu hao của thân thể sẽ tăng mạnh, nửa tháng nhiều ra này sẽ bị hoàn cảnh ác liệt triệt tiêu.

Vì tiết kiệm thời gian, Mạc Vấn lần lượt an bài hành trình, chắc chắn thứ tự trước sau, chọn tuyến đường đi ngắn nhất, cuối cùng xác định một con đường phức tạp qua lại chồng lên nhau. Đã xác định xong đường đi, lập tức mang lương khô đang nóng cả đêm lên đường.

Lúc xuất phát trong lòng của Mạc Vấn rất bình tĩnh, hắn vốn đã không còn người thân nào, lão Ngũ cũng đã lập gia đình, bây giờ A Cửu là ràng buộc duy nhất của hắn, hắn không nắm chắc sẽ cứu được A Cửu, nhưng hắn có quyết tâm được chết cùng nàng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện