Chương 19: 19: Thỏ Hun Khói
Một đường trầm mặc, về thẳng tới Lục công quán.
"Đúng rồi." Lục Ký Minh đột nhiên nói.
Thẩm Phức cảnh giác mà nhìn về phía hắn, nhìn hắn từ trong xe lấy ra một bao giấy dầu, nhét vào tay cậu.
"Thỏ hun khói của Phú Xuân Sơn cư, chúng ta đã nói trước đó rồi." Lục Ký Minh cười nói.
Tì???? đọc ????hê???? ????ại == T r????????Truye????.V???? ==
Thẩm Phức tâm tình phức tạp, chính vào thời điểm vài giờ trước, cậu còn nghĩ rằng chính mình sẽ không trở lại nữa.
Cậu nhìn dáng vẻ hi hi ha ha không đứng đắn trước sau như một của Lục Ký Minh, trong lòng suy đoán ý đồ của hắn.
Ai biết được Lục Ký Minh hết sức bảo trì sự bình thản, thoáng như không có việc gì xảy ra vậy, lải nhải nói về viên đá kỳ lạ ở chỗ Mạnh Tam.
Lục Ký Minh nằm dài ở trên sô pha, cười mắng: "Tôi thấy hắn ta là bị người ta lừa rồi, cái gì mà mây với chẳng mù, đến rắm cũng không thấy một cái kia kìa.
Nghe nói là bỏ ra hai thỏi vàng mới đổi về tới, dê béo cũng không mập như hắn ta đâu......"
Thẩm Phức ngồi đối diện hắn, nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào, vừa không biết hiện tại Lục Ký Minh muốn thế nào, cũng không biết sau đây Lục Ký Minh muốn thế nào nữa.
Cậu đang ở thế bị động, còn có Thẩm Lệnh Nghi cùng Tiểu A đang nằm trong tay Lục Ký Minh.
"......!Cũng may bữa tiệc vốn không phải chỉ vì xem cục đá, oanh oanh yến yến vây quanh khuyên hắn, tốt xấu gì cũng khuyên được Mạnh Tam không đáp viên đá đi ngay lúc ấy." Nói tới đây, giống như sợ Thẩm Phức ghen, Lục Ký Minh lại vội nói, "Tôi cũng chỉ là ứng biến với sự việc tại đó thôi, không hề cùng hắn hồ nháo đâu đó."
Cũng giống như mấy ngày trước, Lục Ký Minh đi rửa mặt rồi trèo lên giường ngủ, phảng phất như chuyện ở bến tàu hết thảy đều chưa từng xảy ra vậy.
Thẩm Phức tâm loạn như ma*, nằm nghiêng ở trên giường, Lục Ký Minh ngủ phía sau cậu, thậm chí trước khi ngủ còn hôn lên vành tai cậu, trầm giọng nói câu "ngủ ngon", tĩnh mịch mà ấm áp.
Thẩm Phức vẫn luôn không ngủ được, cậu nghe hô hấp của Lục Ký Minh dần dần vững vàng, nhìn nắng sớm mờ mờ, lại nghe tiếng chim hót líu lo.
Cậu dù sao cũng chỉ là kẻ lừa đảo không có bối cảnh, không có chỗ dựa mà thôi, Lục Ký Minh mất công mà đắn đo đến cậu, chứng tỏ cậu có điểm hữu dụng đối với hắn.
Cho tới lúc này đây, cậu đã hoàn toàn không tin Lục Ký Minh là chung tình với cậu.
So với tình yêu, có thể lợi dụng hiển nhiên dễ dàng lý giải hơn nhiều.
Nếu cậu đã có điểm hữu dụng đối với Lục Ký Minh, vậy cậu cùng Thẩm Lệnh Nghi, còn có Tiểu A nữa, tạm thời chính là an toàn, mà thứ Lục Ký Minh muốn có nhất định không đơn giản, lại nói tiếp, Lục Ký Minh có lẽ còn gấp hơn cậu, sự tình mà hắn cố kỵ hiển nhiên cũng nhiều hơn cậu.
Lục Ký Minh không vội, cậu cần gì phải gấp?
Còn không phải là nhìn xem ai trầm ổn hơn ai hay sao?
Thẩm Phức suy nghĩ cẩn thận, thừa dịp trời còn chưa sáng ngủ một chút.
Thời điểm Lục Kí Minh lười biếng duỗi eo tỉnh lại, theo bản năng sờ bên cạnh một chút, trong chăn còn vương chút hơi ấm, nhưng không có người.
Hắn một chút cũng không vội vàng, cầm lấy áo ngủ trên lưng ghế mặc vào, cũng không cài đai lưng, đi ra khỏi phòng ngủ, thuận miệng hướng người hầu hỏi: "Thẩm thiếu gia đâu?"
Người hầu đó trả lời nói: "Ở dưới lầu.
Thẩm thiếu gia dậy rất sớm, nói muốn thử làm bữa sáng kiểu Tây."
Lục Ký Minh nhướng mày, rửa mặt xong chậm rãi xuống lầu.
Nhà ăn dưới lầu, Thẩm Phức còn mặc quần áo ngủ, đang đứng bên cạnh bàn lăn lộn gì đó.
Lục Ký Minh thò lại gần xem, phát hiện trên bàn bày mấy cái đĩa, bên trong có bánh mì nướng, còn có bơ cùng ít trứng chiên.
Nói là trứng chiên, Lục Ký Minh phải cẩn thận phân biệt mới nhận ra được, cái hình dạng kia cùng màu sắc quả thực thảm không nỡ nhìn.
Thẩm Phức có chút chật vật, cầm đũa khảy mấy miếng trứng chiên, ý đồ làm cho chúng đẹp hơn chút.
Cậu hoảng loạn lại oán giận mà nói: "Còn muốn tự mình làm bữa sáng, ai biết lại khó như vậy.
Tôi gọi người đi mua bữa sáng, đừng ăn cái này......"
Lục Ký Minh thật sâu mà liếc cậu một cái, Thẩm Phức thoải mái hào phóng mà mặc hắn nhìn, trên mặt còn có chút túng quẫn.
"Để tôi ăn thử xem." Lục Ký Minh ngồi xuống, kéo cái đĩa lại gần mình, thuần thục mà phết bơ lên bánh mì, gắp trứng gà, đưa vào miệng.
Khoan hãy nói tới việc ăn ngon hay không, Lục Ký Minh cắn một ngụm, miệng đầy vỏ trứng.
Thẩm Phức duỗi tay muốn đoạt lại cái đĩa, lầu bầu nói: "Đừng ăn......"
Lục Ký Minh bưng cái đĩa né tránh, hai ba ngụm ăn xong, cười nói: "Em làm, sao tôi có thể nỡ không ăn."
"Thật là như vậy sao." Thẩm Phức vừa tức vừa buồn cười.
Buổi sáng bắt đầu với không khí khá tốt.
Lục Ký Minh dường như bắt đầu một trò chơi mới vui vẻ, cùng Thẩm Phức phá lệ dính nhau, Thẩm Phức cũng bình tĩnh, cũng không đề cập tới phải về Thẩm gia thăm tỷ tỷ, thậm chí chủ động thay đổi đa dạng kiểu bồi Lục Kí Minh ăn nhậu chơi bời.
Giống như một trò chơi mà hai người cần diễn cảnh tình cảm, lại giống một hồi đấu sức, mà cụ thể là so sự kiên nhẫn.
Phía bên kia, Thẩm Lệnh Nghi cũng là bảo trì trầm ổn.
Ở bến tàu ngày đó là nàng sơ suất, chờ về tới nhà, thời điểm đứng ở cạnh cửa sổ phòng trên lầu hai phòng nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Tần Nhạn đứng trong sân viện nhà nàng, bên ngoài tường viện là một đội vệ binh mặc thường phục, đứng tản mát bốn phía, bao vây nhà bọn họ lại; mới ý thức được sự việc không đơn giản.
Tiểu A đầy mặt lo lắng, lôi kéo tay nàng.
Nàng lập tức liền phục hồi tinh thần lại, hiện tại không phải là thời điểm để hoảng loạn, nàng là chị cả cơ mà.
Sau khi suy xét cẩn thận, nàng cũng bình tĩnh lại, dặn dò Tiểu A: "Mọi chuyện cứ coi như ngày thường, đừng tỏ ra hoảng sợ, muốn làm gì thì làm, đừng xung đột với người của Lục gia là được."
Tiểu A nghiêm túc gật gật đầu.
Tần Nhạn tự mình canh giữ ở Thẩm gia, không cho bọn họ ra vào.
Nếu đã không thể ra vào, Thẩm Lệnh Nghi liền quang minh chính đại mà sai sử hắn.
Nay thì muốn loại vải mới của Thụy Phúc Tường, mai lại muốn loại chỉ mới, lúc thì kẹo đậu phộng Thành Đông, lúc thì canh vịt Thành Tây.
Cho dù có là người trầm ổn đến đâu cũng bị lăn lộn tới mức lòng đầy lửa giận, Tần Nhạn sắc mặt càng ngày càng đen lại.
Cố tình Thẩm Lệnh Nghi lại luôn là bộ dạng cười nói xinh đẹp, nói đến là hợp tình hợp lí, không chút sơ hở: "Ai nha, đại thiếu lo lắng cho an nguy của chúng tôi, không cho phép ra cữa, cũng không cho người khác tới cửa, cũng chỉ có thể làm phiền Tần vệ quan mà thôi."
Thời tiết ngày một ấm hơn, tiếng sấm ầm ầm vang vọng mãi ở cuối chân trời trong không khí tràn ngập hơi nước, đến chạng vạng cuối cùng trời cũng đổ mưa to.
Thẩm Lệnh Nghi căn bản không có ý tứ mời Tần Nhạn vào cửa, Tần Nhạn đành ngồi ở ô tô ngoài cửa Thẩm gia, thân hình cao lớn nghẹn khuất mà ngồi ở ghế lái.
Cửa kính xe bị gõ vài lần, Tần Nhạn hạ cửa sổ xe xuống mới thấy, bên ngoài là Tiểu A, nghiêng đầu kẹp cán dù, thân mình đã ướt một nửa, từ trong lòng ngực lấy ra bao giấy dầu, đưa cho Tần Nhạn.
Tần Nhạn ngẩn người, nhận lấy, vẫn còn nóng.
Tiểu A ngập ngừng, sợ hãi mà nhỏ giọng nói: "Cho anh nè."
Tần Nhạn theo bản năng mà đáp lại: "Cảm ơn."
Tiểu A không nghĩ tới hắn bị lăn lộn mấy ngày nay, còn khách khí như vậy, mang vẻ hơi kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đôi mắt tròn xoe như nai con.
"Lúc trước khi tôi tới đưa điểm tâm, là nhóc mở cửa." Tần Nhạn dường như cũng sợ dọa đến cậu nhóc, ngữ khí hòa hoãn hơn hẳn.
Tiểu A lung tung gật đầu, cầm ô vội vã mà chạy về, bọt nước dưới chân bắn tung tóe.
Thẩm Lệnh Nghi đứng cạnh cửa chờ cậu nhóc, hỏi: "Thế nào rồi?"
Tiểu A nói: "Số lượng thủ vệ vẫn như trước, cũng không thấy bọn họ khẩn trương, không khác gì lúc trước cả."
Thẩm Lệnh Nghi nhíu mày, hơi mang lo âu mà nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắc trời tối tăm, mưa rơi như trút nước.
Trong lòng nàng nhớ tới Thẩm Phức ở Lục công quán, cũng nhớ tới Vu Duy Hồng, tâm loạn như ma*.
____________________________
心乱如麻: tâm loạn như ma; 麻 – ma ở đây chỉ sợi đay, sợi gai đó.
"Tâm loạn như ma" nghĩa là "lòng rối rắm hệt như một bó sợi gai rối."
_____________________________
Mà Lục công quán, đêm mưa như vậy, bên trong lại phá lệ náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng.
Lục Ký Minh gọi một đống hồ bằng cẩu hữu tới cửa chơi đùa, chia bàn đánh bài, mọi người cứ ào ào mà đánh.
Ai cũng đều mang theo nữ quyến tới, mở một bàn ở bên cạnh, oanh oanh yến yến thật náo nhiệt.
Một bàn này là Thẩm Phức làm chủ, cậu mặc trường bào màu xanh nhạt, trên ngón tay đeo nhẫn màu xanh ngọc, màu xanh tựa như mặt hồ nước trong veo, thời điểm rút bài chạm vào bàn đều phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cậu gần đây có chút buông thả, tóc có dài ra một chút, có khí chất lại rất biết cách nói chuyện, làm cho tiểu thư một bàn cười đến là vui vẻ.
Ngồi cạnh Thẩm Phức chính là cô nương mà Mạnh Tam thân mật gần đây, tiểu thư nhà họ Mỗ, để tóc xoăn, mặc đồ âu, hướng Lục Ký Minh mà đi tới, còn trêu ghẹo nói: "Người tốt như vậy, đại thiếu luôn cất giấu, sợ người khác nhìn thấy sẽ bắt cóc đi phải không."
Thẩm Phức thuận thế cười nói: "Cũng không phải vậy, nhưng mà ở nhà nhiều xác thực buồn đến mốc meo rồi."
Lục Ký Minh dựa vào lưng ghế Thẩm Phức, trên tay kẹp xì gà, khoan thai hút một ngụm, nhìn mắt Thẩm Phức mở bài, nửa đùa nửa thật mà nói: "Nếu thắng liền dẫn em ra ngoài chơi."
Thẩm Phức nghiêng người liếc hắn một cái: "Đây chính là anh nói đấy."
Lục Ký Minh ôm lấy bờ vai của cậu, cúi đầu hôn má cậu một cái, nói: "Đương nhiên."
______________________________
Editor: Hai hôm vừa rồi tui mới về quê mn ạ.
Về quê mải chơi lỡ khum edit được đó
Bình luận truyện