Từ Hầu Gái Lên Làm Bà Chủ
Chương 45
Các gì rồi cũng nhanh có kết quả của nó, những sự đau khổ tủi hờn cô chịu lâu nay. Bây giờ đã được đền đáp bằng một chiếc váy cưới trắng tinh cực đẹp.
"Uyển Đình nhanh lên đi con! "
Mẹ anh nôn nóng hối cô, cô ngắm nhìn mình trong gương, bản thân quả là được Trời ưu ái vẻ đẹp mặn mà, hệt như thiên sứ.
Bàn tay nhẹ nhàng tô son lên môi, nở nụ cười nhẹ. Từ bây giờ cô sẽ có một gia đình nhỏ của chính cô, đích thực của mình cô. Cô sẽ cùng anh, cùng con của họ sống dưới mái nhà. Hằng ngày vui vẻ cùng nhau, sẽ không ai làm phiền nữa.
Cô đứng dậy chỉnh lại váy cưới xoay người nhìn ra cửa:"Con xong rồi mẹ! "
Mẹ anh nhìn cô tự hào bà tiến lại gần, đưa tay chỉnh tóc cho cô:
"Con dâu mẹ đẹp quá! Mẹ chúc con hạnh phúc nhá! "
"Dạ! Cảm ơn mẹ! "_cô cúi đầu hôn má bà một cái.
Bà dắt tay cô rời đi khỏi phòng thay đồ:"Đi thôi con! Mọi người đang chờ!"
Lễ cưới được tổ chức trên biển với sự chúc phúc của gia đình anh và bạn bè. Rất nhiều báo chí muốn chụp hình lại đăng tin, nhưng họ lại bị ngăn cản.
Cô xinh đẹp nhẹ nhàng nâng váy bước vào lễ đường đang trải thảm đỏ, anh đang đứng phía trước trong bộ vest đen mỉm cười hạnh phúc chờ cô. Cô bước vào những cánh hoa hồng rơi xuống trên đầu cô thật đẹp, tiếng nhạc du dương, các chùm bóng bay đủ màu tung bay trong không trung, một hôn lễ như cô hằng mơ ước.
Cô bước đến cạnh anh, anh nắm tay cô tiến tới chính giữa đối điện với mục sư. Khi người đã chủ hôn làm lễ cho hai người xong thì anh và cô trao nhẫn cho nhau.
Hai bàn tay, hai chiếc nhẫn, một tình yêu tuyệt vời đã bắt đầu.
Tất cả những gì ngăn trở họ thời gian qua đã chấm hết, họ đã thuộc về nhau... Mãi mãi sao? Thật... Mãi mãi.
[...]
8 năm sau
"Ngụy Tôn nhanh lên đưa con đi học nè... "_cô hối thúc anh, bận rộn chuẩn bị cặp sách cho con gái.
Anh cẩu thả mặc vội chiếc áo vest vào, không hài lòng nói:"Bà xã em đừng mãi quan tâm con được không? Còn anh nữa... Anh cũng cần chăm sóc! "
Cô nhăn nhó anh:"Anh còn nói? Không phải tối qua anh hành em làm em ngủ quên, thì bây giờ có phải lật đật như vầy không? "
Anh đi lại biết lỗi ôm hôn má cô:"Được rồi anh xin lỗi! Xin lỗi! Chiều về anh bù! "
"Baba nhanh lên đi mà! "_con gái bé nhỏ đáng yêu hối thúc.
"Rồi rồi cục cưng của ba!"_anh dắt tay con gái xuống bậc thang đi lên xe, hạ kính vẫy chào cô:"Chào bà xã yêu! "
"Anh còn không nhanh đi! Em nói anh biết, con gái trễ học tối anh liền ra sofa ngủ! "_cô hét lên với anh.
Anh sợ hãi vội vã đầu hàng lái xe cực nhanh rời đi khuất ra tầm mắt cô. Cô thở phào nhẹ nhõm, đúng là làm vợ làm mẹ thật mệt. Cô vào nhà nghỉ ngơi trên sofa một chút điện thoại lại reo...
Reng reng...
"Alo? Tịch Văn? "
"Nè...em đang làm gì đó? "_Tịch Văn thân thiện hỏi.
"Em mới cho cha con anh ấy đi làm và đi học đây, mệt chết! "_cô xoa xoa cái cổ nói.
"Đi ăn sáng, cà phê với chị đi, sau đó mình đi shopping nữa. Phong Hạo cũng đưa con đi học rồi. "
"Vâng! Chị qua đón em nhá? "_cô vui vẻ nói.
"Được! Chị qua liền! Rủ bác gái nữa nha."
Từ sau khi cô và anh kết hôn, ả ta và hắn cũng nên vợ chồng. Hai cặp đôi này đã làm bạn với nhau. Họ trút bỏ hết những ganh ghét, thù hận trước kia và sống thật vui vẻ.
Cuộc sống này ngắn lắm, cứ sống thoải mái hết mình để biết được ta còn có thể yêu thương và tha thứ.
"Uyển Đình nhanh lên đi con! "
Mẹ anh nôn nóng hối cô, cô ngắm nhìn mình trong gương, bản thân quả là được Trời ưu ái vẻ đẹp mặn mà, hệt như thiên sứ.
Bàn tay nhẹ nhàng tô son lên môi, nở nụ cười nhẹ. Từ bây giờ cô sẽ có một gia đình nhỏ của chính cô, đích thực của mình cô. Cô sẽ cùng anh, cùng con của họ sống dưới mái nhà. Hằng ngày vui vẻ cùng nhau, sẽ không ai làm phiền nữa.
Cô đứng dậy chỉnh lại váy cưới xoay người nhìn ra cửa:"Con xong rồi mẹ! "
Mẹ anh nhìn cô tự hào bà tiến lại gần, đưa tay chỉnh tóc cho cô:
"Con dâu mẹ đẹp quá! Mẹ chúc con hạnh phúc nhá! "
"Dạ! Cảm ơn mẹ! "_cô cúi đầu hôn má bà một cái.
Bà dắt tay cô rời đi khỏi phòng thay đồ:"Đi thôi con! Mọi người đang chờ!"
Lễ cưới được tổ chức trên biển với sự chúc phúc của gia đình anh và bạn bè. Rất nhiều báo chí muốn chụp hình lại đăng tin, nhưng họ lại bị ngăn cản.
Cô xinh đẹp nhẹ nhàng nâng váy bước vào lễ đường đang trải thảm đỏ, anh đang đứng phía trước trong bộ vest đen mỉm cười hạnh phúc chờ cô. Cô bước vào những cánh hoa hồng rơi xuống trên đầu cô thật đẹp, tiếng nhạc du dương, các chùm bóng bay đủ màu tung bay trong không trung, một hôn lễ như cô hằng mơ ước.
Cô bước đến cạnh anh, anh nắm tay cô tiến tới chính giữa đối điện với mục sư. Khi người đã chủ hôn làm lễ cho hai người xong thì anh và cô trao nhẫn cho nhau.
Hai bàn tay, hai chiếc nhẫn, một tình yêu tuyệt vời đã bắt đầu.
Tất cả những gì ngăn trở họ thời gian qua đã chấm hết, họ đã thuộc về nhau... Mãi mãi sao? Thật... Mãi mãi.
[...]
8 năm sau
"Ngụy Tôn nhanh lên đưa con đi học nè... "_cô hối thúc anh, bận rộn chuẩn bị cặp sách cho con gái.
Anh cẩu thả mặc vội chiếc áo vest vào, không hài lòng nói:"Bà xã em đừng mãi quan tâm con được không? Còn anh nữa... Anh cũng cần chăm sóc! "
Cô nhăn nhó anh:"Anh còn nói? Không phải tối qua anh hành em làm em ngủ quên, thì bây giờ có phải lật đật như vầy không? "
Anh đi lại biết lỗi ôm hôn má cô:"Được rồi anh xin lỗi! Xin lỗi! Chiều về anh bù! "
"Baba nhanh lên đi mà! "_con gái bé nhỏ đáng yêu hối thúc.
"Rồi rồi cục cưng của ba!"_anh dắt tay con gái xuống bậc thang đi lên xe, hạ kính vẫy chào cô:"Chào bà xã yêu! "
"Anh còn không nhanh đi! Em nói anh biết, con gái trễ học tối anh liền ra sofa ngủ! "_cô hét lên với anh.
Anh sợ hãi vội vã đầu hàng lái xe cực nhanh rời đi khuất ra tầm mắt cô. Cô thở phào nhẹ nhõm, đúng là làm vợ làm mẹ thật mệt. Cô vào nhà nghỉ ngơi trên sofa một chút điện thoại lại reo...
Reng reng...
"Alo? Tịch Văn? "
"Nè...em đang làm gì đó? "_Tịch Văn thân thiện hỏi.
"Em mới cho cha con anh ấy đi làm và đi học đây, mệt chết! "_cô xoa xoa cái cổ nói.
"Đi ăn sáng, cà phê với chị đi, sau đó mình đi shopping nữa. Phong Hạo cũng đưa con đi học rồi. "
"Vâng! Chị qua đón em nhá? "_cô vui vẻ nói.
"Được! Chị qua liền! Rủ bác gái nữa nha."
Từ sau khi cô và anh kết hôn, ả ta và hắn cũng nên vợ chồng. Hai cặp đôi này đã làm bạn với nhau. Họ trút bỏ hết những ganh ghét, thù hận trước kia và sống thật vui vẻ.
Cuộc sống này ngắn lắm, cứ sống thoải mái hết mình để biết được ta còn có thể yêu thương và tha thứ.
Bình luận truyện