Tự Mình Đa Tình
Chương 31: Khi cặn bã chuẩn bị hắc hóa - 11
Bách Lý Liên Giang bước từng bước tới gần thanh Tu La Đao đang tản ra ánh sáng xanh kia, dùng tay chậm rãi nâng lên, cầm lấy chuôi đao màu đen, ánh sáng xanh trên chuôi đao nháy mắt bỗng biến mất, một người một đao lẳng lặng mà đứng trong hang đá hình tròn.
Tề Tiêu và Yến Như Vân ở ngoài kết giới vô hình nhìn chằm chằm động tĩnh giữa hang đá, thế nhưng thời gian phảng phất như đứng yên, Bách Lý Liên Giang vẫn duy trì động tác cầm chuôi đao, ngay cả một sợi tóc cũng không nhúc nhích.
Thời gian trôi qua khoảng mười lăm phút, toàn thân Bách Lý Liên Giang khẽ run, cánh tay nhấc lên, rút thanh Tu La Đao cắm trên mặt đất ra xoay người bổ một cái, một tiếng “Keng” vang lên, trên vách đá xuất hiện một vệt đao khắc sâu!
Một đao không dừng, một đao khác lại tới, Bách Lý Liên Giang giống như nổi điên ở bên trong hang đá cuồng bổ chém lung tung, Tề Tiêu thấy tình hình không đúng, muốn đột phá kết giới, nhưng tầng vách tường vô hình này phòng thủ vô cùng kiên cố, bất kể hắn làm thế nào cũng không thể tổn thương đến nó một chút mảy may.
Tề Tiêu hoảng hốt hét lên: “Liên Giang!”
Bách Lý Liên Giang hoàn toàn mất đi lý trí, gào rống không ngừng, vung đao không thôi.
Một bàn tay vững vàng bắt lấy cánh tay Tề Tiêu, Yến Như Vân nói: “Sư tôn, người mau lui ra phía sau, để đồ nhi dùng chiêu cuối cùng của《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 thử xem.”
Trong nguyên tác, Bách Lý Liên Giang ra trận mang theo bội đao chính là thanh Tu La Đao này, lúc hắn nhận đao theo lý lẽ ra tính mạng sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng cái “lý” này được thành lập dưới tiền đề cuộc đời của Bách Lý Liên Giang không bị Tề Tiêu thay đổi.
Nếu không có Tề Tiêu xuất hiện, Bách Lý Liên Giang khi nào thì rời khỏi Mê Vụ Sơn? Hắn như thế nào từ tu chân đại lục vượt qua vạn dặm tìm tới đảo Già Lam? Lúc nhận đao tu vi của hắn như thế nào? Quá trình nhận đao có hung hiểm không? Có người nào khác ở bên cạnh chỉ đạo không?
Tất cả những việc này trong sách chưa xuất hiện được nửa chữ, Tề Tiêu không thể nào biết được.
Tề Tiêu vốn nghĩ có hắn ở đây, chẳng qua là tìm một cây đao, nhất định có thể bảo vệ Bách Lý Liên Giang được chu toàn, hiện tại xem ra là hắn quá khinh thường, đảo Già Lam này có gì đó quái lại, hang động này có gì đó quái lạ, Tu La Đao càng quái lạ đến cực điểm! Là hắn xem nhẹ việc tu vi của Bách Lý Liên Giang trong vòng năm năm tăng mạnh, rất có thể là bởi vì thanh Tu La Đao này!
Hắn không có bất kỳ biện pháp gì, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Yến Như Vân với ánh sáng nam chính có khả năng sẽ phát huy tác dụng. Tề Tiêu ép buộc mình duy trì tỉnh táo, nghe theo Yến Như Vân sắp xếp mà lui ra phía sau đứng qua một bên.
Yến Như Vân rút ra bội kiếm, múa kiếm trước vách tường vô hình, áo đen ào ào rung động, trong không gian chật chội, khí lưu bị lưỡi kiếm bổ ra, phát ra tiếng rít lên.
Uy lực của《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 chiêu sau càng mạnh hơn chiêu trước, nếu đã giương cung mà không bắn, uy lực sẽ tích lũy theo từng chiêu, giai đoạn cuối quyển sách Yến Như Vân từng vì tìm kiếm tông môn mà vai ác ẩn nấp ở dưới đáy biển, múa xong nguyên bộ kiếm pháp bổ ra biển cả, đem toàn bộ tông môn của vai ác một nồi đập tan.
Khí lưu trong hang đá bị kiếm thế kéo theo, dần dần cuồng bạo, mặt Tề Tiêu chợt lạnh, trên má xuất hiện một đường máu, ngay sau đó máu tươi như suối phun liên miên chảy xuống.
Hắn lập tức mở ra một cái kết giới phòng ngự ngăn cản uy thế của 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, nhưng mà kiếm thế của Yến Như Vân quá mức mạnh mẽ, đánh vào kết giới và trên vách đá, phát ra tiếng kim thạch va chạm, hoa lửa nổi lên bốn phía.
Không hổ là 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, tu vi của hắn rõ ràng cao hơn Yến Như Vân, thế mà kết giới vừa mới mở đã bị đánh ra vết rạn, mắt thấy sắp phải vỡ vụn, Yến Như Vân lôi cuốn uy thế cuồn cuộn của một kiếm kia xông thẳng vào vách tường vô hình ở trước mặt mà đánh xuống ——
Oanh!!!
Toàn bộ hang động lung lay, đá vụn trên đỉnh rào rào rơi xuống, văng tung tóe nện trên kết giới của Tề Tiêu.
Linh khí trên thân kiếm bị kết giới hấp thu, nhưng kết giới hấp thu no căng rồi, linh khí vẫn chưa cạn kiệt, chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng nứt vang, kết giới xuất hiện vết rạn, cùng lúc đó chỗ kết giới hấp thu linh khí trong nháy mắt phản công trở lại, Yến Như Vân lập tức rút kiếm lui ra phía sau đón đỡ.
《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 vốn có thể phát huy uy lực so với tu vi vốn có của tu sĩ càng cao hơn, nhưng Yến Như Vân vừa mới múa xong 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, linh lực còn chưa đạt đến thời kỳ mạnh nhất, căn bản tiếp không nổi một chiêu này!
Tề Tiêu vung tay lên, kết giới che ở trước mặt vỡ tan, giẫm chân một cái, muốn phi thân đến trước người Yến Như Vân giúp hắn chặn lại, thế nhưng rốt cuộc hắn vẫn chậm nửa bước, chỉ chắn được một phần nhỏ kiếm khí nổ tung trong tích tắc kia, còn lại đa số đều đánh trên người Yến Như Vân!
Một chân Yến Như Vân đạp nát mặt đất, vẫn bị ép lui xa mấy trượng, tiếp đó đâm một kiếm trên mặt đất, kêu lên một tiếng, máu tươi thuận theo khóe miệng uốn lượn chảy xuống.
Đôi mắt Tề Tiêu bị sắc đỏ tươi đẹp kia đâm cho đau nhói, bước nhanh đến bên cạnh Yến Như Vân, dùng một tay ấn sau lưng hắn chuyển vận linh khí chữa thương, Yến Như Vân chống đỡ không được quỳ một gối xuống mặt đất, nói: “Kết giới…… Kết giới sắp phá, sư tôn chớ để ý tới ta.”
Tiếng lưỡi đao sắc bén vạch phá đất truyền đến, Tề Tiêu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bách Lý Liên Giang với đôi mắt vô thần đang kéo theo thanh Tu La Đao cực dài tiến về phía kết giới mà đi tới.
“Liên Giang?”
Bách Lý Liên Giang nhíu mày một chút, bỗng nhiên dùng một tay chế trụ nửa bên mặt, lần thứ hai gào rống phát cuồng, Tu La Đao múa không theo một kết cấu, trong hỗn loạn một đao chém vào kết giới vô hình, vốn dĩ kết giới đã bị Yến Như Vân bổ cho lung lay sắp đổ lập tức bị một đao này đập nát!
“Liên Giang!”
Bách Lý Liên Giang mắt điếc tai ngơ, cầm đao chém tới, Tề Tiêu đành phải ứng phó, sư đồ hai người đánh nhau giáp lá cà.
Thần chí Bách Lý Liên Giang đã hoàn toàn biến mất, giống như có thứ gì đang khống chế hắn, sức lực của hắn mạnh đến không hợp lẽ thường, mỗi khi một đao áp xuống, Tề Tiêu phải dùng hết sức chống cự mới không rơi xuống hạ phong, hắn không muốn đả thương Bách Lý Liên Giang chỉ có thể tránh né khắp nơi, không được bao lâu cánh tay đã đau nhức kịch liệt giống như bị trật khớp.
“Bách Lý Liên Giang!”
Một tiếng kêu này như gọi trở về chút lý trí của Bách Lý Liên Giang, “A a a a a a ——” hắn bỗng nhiên che lại đầu đang đau nhức mà phát ra tiếng gào thét, nhiều lần giãy giụa, trong mắt hơi có chút thần thái, gian nan thốt ra giọng của chính mình: “Sư…… Tôn……”
“Liên Giang!” Tề Tiêu tức khắc tiến lên, muốn dùng linh lực đè xuống khí cuồng bạo giúp hắn, nhưng mà không đợi hắn tới gần, chút thần thái trong mắt Bách Lý Liên Giang lại bị ánh sáng vô thần bao phủ, một thanh trường đao lạnh lẽo bức người đâm vào bụng Tề Tiêu!
Khí lạnh rút đi, máu tươi trào ra.
“Sư tôn!”
Yến Như Vân nhịn xuống cảm giác ngực đau như cắt nhào thân lên trước, túm bả vai Tề Tiêu kéo người lui ra phía sau, mồ hôi lạnh trên trán Tề Tiêu tuôn ra, hắn dùng một tay che miệng vết thương trên bụng, tránh thoát Yến Như Vân, thở gấp gáp nói: “Mau đoạt thanh đao kia trong tay hắn!”
Trong khoảng thời gian ngắn, Tề Tiêu nghĩ thông suốt tất cả —— thần binh có linh, là thanh Tu La Đao kia khống chế Bách Lý Liên Giang, trong sách lúc Bách Lý Liên Giang xách nó lên sân khấu, tu vi xa xa cao hơn Yến Như Vân, hiện nay lại để cho nó thấy máu, đao khí tăng vọt, lúc này không đoạt, bọn họ ai cũng đừng mong sống sót!
Dứt lời, hắn điểm vài cái quanh miệng vết thương trên bụng mình, máu tươi ngừng chảy, rút kiếm tới gần Bách Lý Liên Giang, Yến Như Vân không có cách nào, đành phải phối hợp đuổi theo.
Máu nhuộm trên Tu La Đao dần dần bị hấp thu, đao thế của Bách Lý Liên Giang càng lúc càng mạnh, Tề Tiêu gắng gượng đỡ một kiếm, cánh tay truyền đến một tiếng nứt vang, bội kiếm theo đó rơi xuống đất, lại có một đao chặt xuống, thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, bội kiếm của Yến Như Vân đâm nghiêng mà đến!
“Đăng” một tiếng, tia lửa bắn tung toé, khóe miệng Yến Như Vân không ngừng tuôn máu, Tề Tiêu dùng tay trái nhặt lên bội kiếm phối hợp với Yến Như Vân cùng ngăn một đao này.
“Sư…… Tôn……”
Bách Lý Liên Giang bỗng nhiên nghiêng người ngã ra phía ngoài, không ngừng đập đầu vào vách tường, khí tức của Tề Tiêu đã không xong, quát: “Liên Giang, mau ném thanh đao trong tay ra!”
“Sư tôn…… Sư tôn…… A a a a a a!”
Đao thế lần nữa hung bạo hơn, uy lực lúc này so với lúc trước càng thêm sâu, một luồng đao quang chém ngang trước mặt hắn, tuy chỗ vết thương trên bụng bị Tu La Đao đâm của Tề Tiêu đã không còn chảy máu, nhưng nó đang không ngừng cắn nuốt linh khí của hắn, trong nhất thời hắn khó có thể dùng khí lực kịp thời tránh né, đang muốn đâm một kiếm vô đùi mình dùng cảm giác đau ép buộc mình phải né đi, bỗng nhiên, trước mắt chợt lóe một cái bóng đen, một luồng máu nóng đã tạt lên trên mặt hắn!
“Yến Như Vân!!!”
Tề Tiêu và Yến Như Vân ở ngoài kết giới vô hình nhìn chằm chằm động tĩnh giữa hang đá, thế nhưng thời gian phảng phất như đứng yên, Bách Lý Liên Giang vẫn duy trì động tác cầm chuôi đao, ngay cả một sợi tóc cũng không nhúc nhích.
Thời gian trôi qua khoảng mười lăm phút, toàn thân Bách Lý Liên Giang khẽ run, cánh tay nhấc lên, rút thanh Tu La Đao cắm trên mặt đất ra xoay người bổ một cái, một tiếng “Keng” vang lên, trên vách đá xuất hiện một vệt đao khắc sâu!
Một đao không dừng, một đao khác lại tới, Bách Lý Liên Giang giống như nổi điên ở bên trong hang đá cuồng bổ chém lung tung, Tề Tiêu thấy tình hình không đúng, muốn đột phá kết giới, nhưng tầng vách tường vô hình này phòng thủ vô cùng kiên cố, bất kể hắn làm thế nào cũng không thể tổn thương đến nó một chút mảy may.
Tề Tiêu hoảng hốt hét lên: “Liên Giang!”
Bách Lý Liên Giang hoàn toàn mất đi lý trí, gào rống không ngừng, vung đao không thôi.
Một bàn tay vững vàng bắt lấy cánh tay Tề Tiêu, Yến Như Vân nói: “Sư tôn, người mau lui ra phía sau, để đồ nhi dùng chiêu cuối cùng của《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 thử xem.”
Trong nguyên tác, Bách Lý Liên Giang ra trận mang theo bội đao chính là thanh Tu La Đao này, lúc hắn nhận đao theo lý lẽ ra tính mạng sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng cái “lý” này được thành lập dưới tiền đề cuộc đời của Bách Lý Liên Giang không bị Tề Tiêu thay đổi.
Nếu không có Tề Tiêu xuất hiện, Bách Lý Liên Giang khi nào thì rời khỏi Mê Vụ Sơn? Hắn như thế nào từ tu chân đại lục vượt qua vạn dặm tìm tới đảo Già Lam? Lúc nhận đao tu vi của hắn như thế nào? Quá trình nhận đao có hung hiểm không? Có người nào khác ở bên cạnh chỉ đạo không?
Tất cả những việc này trong sách chưa xuất hiện được nửa chữ, Tề Tiêu không thể nào biết được.
Tề Tiêu vốn nghĩ có hắn ở đây, chẳng qua là tìm một cây đao, nhất định có thể bảo vệ Bách Lý Liên Giang được chu toàn, hiện tại xem ra là hắn quá khinh thường, đảo Già Lam này có gì đó quái lại, hang động này có gì đó quái lạ, Tu La Đao càng quái lạ đến cực điểm! Là hắn xem nhẹ việc tu vi của Bách Lý Liên Giang trong vòng năm năm tăng mạnh, rất có thể là bởi vì thanh Tu La Đao này!
Hắn không có bất kỳ biện pháp gì, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Yến Như Vân với ánh sáng nam chính có khả năng sẽ phát huy tác dụng. Tề Tiêu ép buộc mình duy trì tỉnh táo, nghe theo Yến Như Vân sắp xếp mà lui ra phía sau đứng qua một bên.
Yến Như Vân rút ra bội kiếm, múa kiếm trước vách tường vô hình, áo đen ào ào rung động, trong không gian chật chội, khí lưu bị lưỡi kiếm bổ ra, phát ra tiếng rít lên.
Uy lực của《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 chiêu sau càng mạnh hơn chiêu trước, nếu đã giương cung mà không bắn, uy lực sẽ tích lũy theo từng chiêu, giai đoạn cuối quyển sách Yến Như Vân từng vì tìm kiếm tông môn mà vai ác ẩn nấp ở dưới đáy biển, múa xong nguyên bộ kiếm pháp bổ ra biển cả, đem toàn bộ tông môn của vai ác một nồi đập tan.
Khí lưu trong hang đá bị kiếm thế kéo theo, dần dần cuồng bạo, mặt Tề Tiêu chợt lạnh, trên má xuất hiện một đường máu, ngay sau đó máu tươi như suối phun liên miên chảy xuống.
Hắn lập tức mở ra một cái kết giới phòng ngự ngăn cản uy thế của 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, nhưng mà kiếm thế của Yến Như Vân quá mức mạnh mẽ, đánh vào kết giới và trên vách đá, phát ra tiếng kim thạch va chạm, hoa lửa nổi lên bốn phía.
Không hổ là 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, tu vi của hắn rõ ràng cao hơn Yến Như Vân, thế mà kết giới vừa mới mở đã bị đánh ra vết rạn, mắt thấy sắp phải vỡ vụn, Yến Như Vân lôi cuốn uy thế cuồn cuộn của một kiếm kia xông thẳng vào vách tường vô hình ở trước mặt mà đánh xuống ——
Oanh!!!
Toàn bộ hang động lung lay, đá vụn trên đỉnh rào rào rơi xuống, văng tung tóe nện trên kết giới của Tề Tiêu.
Linh khí trên thân kiếm bị kết giới hấp thu, nhưng kết giới hấp thu no căng rồi, linh khí vẫn chưa cạn kiệt, chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng nứt vang, kết giới xuất hiện vết rạn, cùng lúc đó chỗ kết giới hấp thu linh khí trong nháy mắt phản công trở lại, Yến Như Vân lập tức rút kiếm lui ra phía sau đón đỡ.
《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 vốn có thể phát huy uy lực so với tu vi vốn có của tu sĩ càng cao hơn, nhưng Yến Như Vân vừa mới múa xong 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, linh lực còn chưa đạt đến thời kỳ mạnh nhất, căn bản tiếp không nổi một chiêu này!
Tề Tiêu vung tay lên, kết giới che ở trước mặt vỡ tan, giẫm chân một cái, muốn phi thân đến trước người Yến Như Vân giúp hắn chặn lại, thế nhưng rốt cuộc hắn vẫn chậm nửa bước, chỉ chắn được một phần nhỏ kiếm khí nổ tung trong tích tắc kia, còn lại đa số đều đánh trên người Yến Như Vân!
Một chân Yến Như Vân đạp nát mặt đất, vẫn bị ép lui xa mấy trượng, tiếp đó đâm một kiếm trên mặt đất, kêu lên một tiếng, máu tươi thuận theo khóe miệng uốn lượn chảy xuống.
Đôi mắt Tề Tiêu bị sắc đỏ tươi đẹp kia đâm cho đau nhói, bước nhanh đến bên cạnh Yến Như Vân, dùng một tay ấn sau lưng hắn chuyển vận linh khí chữa thương, Yến Như Vân chống đỡ không được quỳ một gối xuống mặt đất, nói: “Kết giới…… Kết giới sắp phá, sư tôn chớ để ý tới ta.”
Tiếng lưỡi đao sắc bén vạch phá đất truyền đến, Tề Tiêu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bách Lý Liên Giang với đôi mắt vô thần đang kéo theo thanh Tu La Đao cực dài tiến về phía kết giới mà đi tới.
“Liên Giang?”
Bách Lý Liên Giang nhíu mày một chút, bỗng nhiên dùng một tay chế trụ nửa bên mặt, lần thứ hai gào rống phát cuồng, Tu La Đao múa không theo một kết cấu, trong hỗn loạn một đao chém vào kết giới vô hình, vốn dĩ kết giới đã bị Yến Như Vân bổ cho lung lay sắp đổ lập tức bị một đao này đập nát!
“Liên Giang!”
Bách Lý Liên Giang mắt điếc tai ngơ, cầm đao chém tới, Tề Tiêu đành phải ứng phó, sư đồ hai người đánh nhau giáp lá cà.
Thần chí Bách Lý Liên Giang đã hoàn toàn biến mất, giống như có thứ gì đang khống chế hắn, sức lực của hắn mạnh đến không hợp lẽ thường, mỗi khi một đao áp xuống, Tề Tiêu phải dùng hết sức chống cự mới không rơi xuống hạ phong, hắn không muốn đả thương Bách Lý Liên Giang chỉ có thể tránh né khắp nơi, không được bao lâu cánh tay đã đau nhức kịch liệt giống như bị trật khớp.
“Bách Lý Liên Giang!”
Một tiếng kêu này như gọi trở về chút lý trí của Bách Lý Liên Giang, “A a a a a a ——” hắn bỗng nhiên che lại đầu đang đau nhức mà phát ra tiếng gào thét, nhiều lần giãy giụa, trong mắt hơi có chút thần thái, gian nan thốt ra giọng của chính mình: “Sư…… Tôn……”
“Liên Giang!” Tề Tiêu tức khắc tiến lên, muốn dùng linh lực đè xuống khí cuồng bạo giúp hắn, nhưng mà không đợi hắn tới gần, chút thần thái trong mắt Bách Lý Liên Giang lại bị ánh sáng vô thần bao phủ, một thanh trường đao lạnh lẽo bức người đâm vào bụng Tề Tiêu!
Khí lạnh rút đi, máu tươi trào ra.
“Sư tôn!”
Yến Như Vân nhịn xuống cảm giác ngực đau như cắt nhào thân lên trước, túm bả vai Tề Tiêu kéo người lui ra phía sau, mồ hôi lạnh trên trán Tề Tiêu tuôn ra, hắn dùng một tay che miệng vết thương trên bụng, tránh thoát Yến Như Vân, thở gấp gáp nói: “Mau đoạt thanh đao kia trong tay hắn!”
Trong khoảng thời gian ngắn, Tề Tiêu nghĩ thông suốt tất cả —— thần binh có linh, là thanh Tu La Đao kia khống chế Bách Lý Liên Giang, trong sách lúc Bách Lý Liên Giang xách nó lên sân khấu, tu vi xa xa cao hơn Yến Như Vân, hiện nay lại để cho nó thấy máu, đao khí tăng vọt, lúc này không đoạt, bọn họ ai cũng đừng mong sống sót!
Dứt lời, hắn điểm vài cái quanh miệng vết thương trên bụng mình, máu tươi ngừng chảy, rút kiếm tới gần Bách Lý Liên Giang, Yến Như Vân không có cách nào, đành phải phối hợp đuổi theo.
Máu nhuộm trên Tu La Đao dần dần bị hấp thu, đao thế của Bách Lý Liên Giang càng lúc càng mạnh, Tề Tiêu gắng gượng đỡ một kiếm, cánh tay truyền đến một tiếng nứt vang, bội kiếm theo đó rơi xuống đất, lại có một đao chặt xuống, thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, bội kiếm của Yến Như Vân đâm nghiêng mà đến!
“Đăng” một tiếng, tia lửa bắn tung toé, khóe miệng Yến Như Vân không ngừng tuôn máu, Tề Tiêu dùng tay trái nhặt lên bội kiếm phối hợp với Yến Như Vân cùng ngăn một đao này.
“Sư…… Tôn……”
Bách Lý Liên Giang bỗng nhiên nghiêng người ngã ra phía ngoài, không ngừng đập đầu vào vách tường, khí tức của Tề Tiêu đã không xong, quát: “Liên Giang, mau ném thanh đao trong tay ra!”
“Sư tôn…… Sư tôn…… A a a a a a!”
Đao thế lần nữa hung bạo hơn, uy lực lúc này so với lúc trước càng thêm sâu, một luồng đao quang chém ngang trước mặt hắn, tuy chỗ vết thương trên bụng bị Tu La Đao đâm của Tề Tiêu đã không còn chảy máu, nhưng nó đang không ngừng cắn nuốt linh khí của hắn, trong nhất thời hắn khó có thể dùng khí lực kịp thời tránh né, đang muốn đâm một kiếm vô đùi mình dùng cảm giác đau ép buộc mình phải né đi, bỗng nhiên, trước mắt chợt lóe một cái bóng đen, một luồng máu nóng đã tạt lên trên mặt hắn!
“Yến Như Vân!!!”
Bình luận truyện