Tự Mình Đa Tình
Chương 51: Khi cặn bã bắt đầu bị ngược - 9
Đỗ Kiếm Trì thật sự không muốn xung đột với Tề Tiêu, hắn tự biết kiếm thuật của mình cao hơn Tề Tiêu, nếu muốn dùng võ để kết thúc, chín phần mười là hắn chiếm thượng phong, lập tức muốn một lời đáp ứng ngay, nhưng mà lời đến khóe miệng trong lòng lại tự nhủ: Đúng rồi, ta biết tu vi của Tề Tiêu không sánh bằng, chẳng lẽ Tề Tiêu không biết sao?
Hắn ở Mê Vụ Sơn thường xuyên bị Liễu Trang và Tề Tiêu trêu chọc là một lòng hướng kiếm, đối với xử lý những việc còn lại thì rối tinh rối mù, lần này lấy nhược điểm của chính mình ra suy đoán tâm tư của Tề Tiêu: đánh nhau với ta, hắn nhất định sẽ bại, vậy tại sao hắn lại định ra quy tắc như vậy? Chẳng lẽ là…… Còn có âm mưu?
Tề Tiêu sợ Liễu Trang lúc này từ nơi nào đột nhiên xuất hiện, đến lúc đó hắn lấy một địch hai, trăm triệu lần sẽ đánh không lại, lòng có chút nôn nóng, bèn nói khích: “Xem ra Đỗ huynh sợ xảy ra sơ xuất, cũng được, là ta làm khó người khác, vậy thì Đỗ huynh cứ việc đến đây đi!” Làm bộ giơ kiếm ra trước người.
Đỗ Kiếm Trì vốn dĩ còn đang do dự không quyết, nghe được hai chữ “Sơ xuất” thì lông mày dựng đứng, cười lạnh: “Nực cười, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi sao, vậy một lời đã định, nếu như ta thắng, cho dù ta muốn chém nghiệp chướng này, ngươi cũng không được nhúng tay!”
Tề Tiêu trong lòng kêu khổ, nhưng cũng không có biện pháp khác, xoay người đỡ Yến Như Vân đến ngồi bên cạnh cự thạch, lấy từ trong túi trữ vật ra một viên thuốc nhét vào trong miệng hắn, thấp giọng nói: “Ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Đang định đứng dậy, ống tay áo bỗng nhiên bị Yến Như Vân bắt lấy, một kẻ ngày xưa phong hoa tuyệt đại lúc này lại chật vật không chịu nổi, ma khí trên người nhè nhẹ tràn ra, sắc môi và sắc mặt đều tái nhợt, thống khổ trên người khiến mi tâm nhăn nhíu, Tề Tiêu vừa thấy đáy lòng khó chịu như bị dao cắt, cúi người qua, chỉ nghe Yến Như Vân nói: “Sư tôn, nhất thiết phải cẩn thận.”
Tề Tiêu nắm chặt tay hắn, nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ mang ngươi đi.”
Đỗ Kiếm Trì trái chờ phải đợi, không thấy Tề Tiêu trở về, không kiên nhẫn mà đánh gãy hai người đang an ủi vuốt ve nhau: “Ngươi lải nhải với hắn làm gì? Nếu không thể so đấu thì nhanh tránh ra!”
Lần này Tề Tiêu không thể không thu tay lại, vẫn cảm thấy không yên tâm, lại bày quanh người Yến Như Vân một cái kết giới, nếu như Liễu Trang bỗng nhiên ra tay, kết giới này cũng có thể tranh thủ che chở cho hắn được mấy hơi thở.
Bố trí kết giới xong, Tề Tiêu trở lại đứng vững vàng, chậm rãi nâng bội kiếm trong tay lên, thần sắc Đỗ Kiếm Trì nghiêm túc hẳn lên, cũng song song rút kiếm, chỉ thấy hai người nín thở trong một cái chớp mắt, đột nhiên hai đạo thân ảnh biến mất ngay tại chỗ, giữa không trung âm thanh kim thạch va chạm chấn động khắp núi non!
Kiếm quang bên trong sương mù liên tiếp sáng lên, bỗng nhiên từ phía đông vụt sang phía tây, lại thấy từ tây lui về đông, trên trời dưới đất kiếm khí bốn phía, đem mây mù trong núi khuấy đảo như gió trào dâng.
Đột nhiên, một tiếng kêu rên từ trong mây mù truyền ra, bàn tay đang đè trên ngực của Yến Như Vân liền nắm chặt, cất giọng nghẹn ngào mà gọi một tiếng: “Sư tôn……” Phía trên hai tròng mắt dần dần nhiễm sắc đỏ thẫm.
Một người rơi xuống từ đám mây, thời khắc rơi xuống kịp thời bổ ra một đạo kiếm khí, dòng khí phản xung dâng lên giúp hắn rơi chậm lại, giữa những vạt áo tung bay, người đã an ổn rơi trên mặt đất.
Bả vai trái của Tề Tiêu bị máu nhuộm thành một mảnh, sắc đỏ chói mắt đang lan dần trên áo trắng, vậy mà hắn ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, tựa như không cảm giác được đau đớn, nhìn thẳng về phía mây mù phía trước.
Đỗ Kiếm Trì từ trong mây mù đi ra, liếc mắt nhìn vết máu trên người Tề Tiêu, sắc mặt lộ vẻ không ngờ nói: “Ngươi đánh không lại ta.”
“Vậy phải xem kết quả mới biết được.” Tề Tiêu đáp.
Đỗ Kiếm Trì tức giận đến nghiến răng, lập tức không cho Tề Tiêu có cơ hội thở dốc, nghiêng mình xuất kiếm, Tề Tiêu vừa đánh vừa lui, bị ép tới không có sức đánh trả, dưới một kiếm lại có máu bắn ra tung tóe, cánh tay phải lại thêm một đạo vết thương.
Tề Tiêu âm thầm cười khổ, chỉ dựa vào chính hắn, quả nhiên không phải là đối thủ của Đỗ Kiếm Trì.
Trong lòng Đỗ Kiếm Trì biết nếu không đánh cho Tề Tiêu chịu phục, sau này muốn xử trí Yến Như Vân cũng là một phiền phức lớn, lập tức nhẫn tâm ra tay độc ác, thừa thắng xông lên, muốn tổn thương cánh tay phải của Tề Tiêu, khiến hắn cầm bội kiếm không nổi chỉ có thể nhận thua. Hắn nhìn chuẩn xác sơ hở của Tề Tiêu, một kiếm đâm ra, tin chắc là Tề Tiêu chống đỡ không được, không nghĩ tới trong nháy mắt Tề Tiêu đã kịp thời phòng vệ, hắn chuẩn bị sau kiếm này lại đến một kiếm, bất ngờ Tề Tiêu hoàn toàn thay đổi bộ kiếm thức, trong lúc nhất thời khí thế tăng vọt, dễ như trở bàn tay đẩy kiếm của hắn ra ngoài.
Đỗ Kiếm Trì từng cùng Tề Tiêu so chiêu, chưa bao giờ thấy Tề Tiêu dùng qua bộ kiếm pháp này, lập tức tập trung ý chí ứng phó, từng chiêu từng thức đều dùng hết mười phần sức lực, càng đánh thì càng kinh hãi, kiếm thế của Tề Tiêu càng đánh càng mạnh, trãi qua hơn hai mươi chiêu, một kiếm đè xuống đã có sức nặng của ngàn quân, chấn đến cổ tay hắn kịch liệt đau nhức, trường kiếm mấy lần muốn rời tay mà đi!
Đỗ Kiếm Trì thấy tình thế không ổn vội vàng thoái lui về sau, thở hồng hộc, ngạc nhiên nói: “Ngươi! Ngươi quả nhiên!”
Tề Tiêu múa không phải là kiếm pháp gì khác, chính là 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》.
Thời điểm đưa ra dùng võ để kết thúc, Tề Tiêu đã làm tốt dự tính xấu nhất, 《 Kinh Hồng Kiếm 》 không chế trụ nổi Đỗ Kiếm Trì, đành phải dùng 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》của Yến Như Vân. Bộ kiếm chiêu hắn chưa từng sử dụng ra bên ngoài, nhưng vì dạy cho Yến Như Vân, mỗi chiêu mỗi thức hắn đều dụng tâm nghiên cứu suy nghĩ qua, cho dù linh lực của hắn không bằng Đỗ Kiếm Trì, dựa vào 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 mỗi một chiêu múa ra thì kiếm chiêu sẽ chồng lên nhau, múa không đến hai mươi chiêu là có thể đánh lui Đỗ Kiếm Trì, nhưng vì hắn chưa luyện qua tâm pháp, phải múa thêm mười chiêu nữa, tổng cộng ba mươi chiêu mới đủ dùng.
Ngồi dựa vào cự thạch, ngay khi Yến Như Vân nhận ra chiêu thức của 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, tâm thần đại chấn, sắc đỏ thẫm đang tụ dần trong mắt liền rút khỏi, ánh mắt theo sát thân ảnh màu trắng kia, bừng tỉnh như trở lại nhiều năm trước đó, thời điểm sư tôn ở dưới cây hoa dạy hắn múa kiếm.
《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 không hổ là công pháp dành riêng cho vai chính, vượt cấp so đấu vẫn không rơi xuống hạ phong, ngược lại khiến cho Đỗ Kiếm Trì với tu vi cao hơn một chút trở tay không kịp, đột nhiên một đường kiếm đâm vào giữa cổ tay Đỗ Kiếm Trì, kiếm khí sắc bén vạch trên cổ tay hắn một đạo vết máu, mũi kiếm chợt hướng ra phía ngoài vung lên trên một cái, bội kiếm trong tay hắn lượn vòng bay ra, “Keng” một tiếng, cắm sâu vào vách đá!
Lồng ngực Tề Tiêu phập phồng, chấp kiếm phía sau lưng, đè xuống hơi thở dồn dập, nói: “Đỗ huynh, đắc tội rồi.”
Đỗ Kiếm Trì che lại cánh tay, trong lòng kinh hãi —— một kiếm vừa rồi, nếu không phải Tề Tiêu thủ hạ lưu tình, đừng nói là kiếm, sợ là một bàn tay cũng bị tước đi. Hắn đầu tiên là kinh diễm với kiếm thuật cao siêu như thế, theo sau mới kịp thời nhận ra là Tề Tiêu trong nhiều năm qua chưa từng thẳng thắn đối đãi với hắn, nếu không phải vì cứu họ Yến kia, sợ là vẫn một mực giấu dốt để cho hắn tiếp tục tự mãn một đường đi xuống.
Lúc này thật sự tức giận, ánh mắt âm trầm mà nhìn Tề Tiêu, lại quét về phía Yến Như Vân, cả giận hừ một tiếng, nói: “Được, được, được! Là Đỗ Kiếm Trì ta nhìn lầm người! Đại trượng phu một lời đã nói, tứ mã nan truy, hôm nay ta tha cho các ngươi rời đi, ngày nào đó nếu để cho ta đụng phải, nhất định sẽ bắt sư đồ hai người các ngươi để rửa sạch mối nhục hôm nay!” Dứt lời, không liếc mắt nhìn Tề Tiêu một cái, phất tay áo rời đi.
Tề Tiêu trong lòng kêu khổ, nếu không vì bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không dùng 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 thuộc về Yến Như Vân, thế nhưng hắn không thể nào giải thích những thứ này, vội vàng bay về bên cạnh Yến Như Vân, mới vừa định thu hồi kết giới, liền nhận thấy có một đạo linh tức giống như u linh xuất hiện phía sau lưng.
Bỗng nhiên xoay người, là Liễu Trang đến.
Liễu Trang khoanh tay đứng đó, ngữ khí không được rõ ràng, không biết là tán dương hay là trào phúng: “Hảo kiếm pháp.”
Tề Tiêu trong lòng đắng chát trên mặt nóng bỏng, Đỗ Kiếm Trì và Liễu Trang đều là hảo hữu ngày xưa của hắn, hiện giờ lại muốn phản bội từng người một…… Hắn không nghĩ nhiều nữa, thẳng thắn nghênh đón Liễu Trang nói: “Liễu huynh, huynh cũng muốn so đấu một trận với ta sao?”
Liễu Trang lắc đầu, nói: “Ngươi biết là ta cũng không có ý đuổi theo, Kiếm Trì tính tình nóng nảy, không để cho hắn xả giận, chỉ sợ khó mà dàn xếp ổn thỏa.”
Hắn không phải là người thẳng tính giống như Đỗ Kiếm Trì, Yến Như Vân vì sao làm như thế chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết, ngày ấy khi Yến Như Vân trở về Mê Vụ Sơn ép hắn viết thư tay buộc Đỗ Kiếm Trì và Bách Lý Liên Giang rời đi, chính miệng nói qua chỉ cần một mình sư tôn, những người còn lại nếu chịu nghe lời giống như hắn thì sẽ không tổn thương một ai, nếu không ngày đó hắn cũng sẽ không chủ động lựa chọn bế quan.
“Liễu huynh……”
Tề Tiêu thi lễ muốn cảm tạ, Liễu Trang lại khoát tay chặn lại, nói: “Niệm tình hắn vẫn chưa làm ra hậu quả gì xấu, ta có thể thả cho hắn rời đi, nhưng làm hảo hữu, ta đến nhắc nhở ngươi một câu, tu vi của hắn cao thâm khó lường, vốn là phúc của chính đạo, đột nhiên lại rơi vào ma đạo, ngày sau gây họa cho người khác, tất sẽ dẫn tới bị người đuổi giết, hôm nay muốn phế bỏ căn cốt này, cũng vì bảo vệ cho hắn một mạng.”
Từng câu từng lời của Liễu Trang đều là thật lòng, Tề Tiêu dừng động tác một lát, vẫn là ôm kiếm thi lễ, nói: “Đa tạ Liễu huynh nhắc nhở. Chỉ cần có ta ở đây, ta…… nhất định sẽ không cho hắn đi lên con đường tà đạo.”
Liễu Trang khuyên can không được, thở dài một tiếng, lui ra phía sau nửa bước, nói: “Các ngươi đi đi.”
Tề Tiêu nâng Yến Như Vân đứng dậy, bước từng bước ngang qua người Liễu Trang, khi đi đến điểm cuối của kết giới hộ sơn, Liễu Trang phất tay một cái, không môn chợt xuất hiện, Tề Tiêu tạm dừng chân một lát, cuối cùng vẫn bước đi ra ngoài.
Liễu Trang xoay người, nhìn theo bóng dáng của bọn họ, xa xa nói: “Ngày nào đó vì hắn trừ ma, nếu như có điều không rõ, đều có thể trở về hỏi ta.”
Tề Tiêu đi được mấy bước nghe thấy những lời này nước mắt lã chã, có bạn như thế, may mắn cỡ nào?
Hắn lấy lại bình tĩnh, vẫy bội kiếm tới rồi ngự kiếm rời khỏi địa giới của Mê Vụ Sơn.
Hắn ở Mê Vụ Sơn thường xuyên bị Liễu Trang và Tề Tiêu trêu chọc là một lòng hướng kiếm, đối với xử lý những việc còn lại thì rối tinh rối mù, lần này lấy nhược điểm của chính mình ra suy đoán tâm tư của Tề Tiêu: đánh nhau với ta, hắn nhất định sẽ bại, vậy tại sao hắn lại định ra quy tắc như vậy? Chẳng lẽ là…… Còn có âm mưu?
Tề Tiêu sợ Liễu Trang lúc này từ nơi nào đột nhiên xuất hiện, đến lúc đó hắn lấy một địch hai, trăm triệu lần sẽ đánh không lại, lòng có chút nôn nóng, bèn nói khích: “Xem ra Đỗ huynh sợ xảy ra sơ xuất, cũng được, là ta làm khó người khác, vậy thì Đỗ huynh cứ việc đến đây đi!” Làm bộ giơ kiếm ra trước người.
Đỗ Kiếm Trì vốn dĩ còn đang do dự không quyết, nghe được hai chữ “Sơ xuất” thì lông mày dựng đứng, cười lạnh: “Nực cười, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi sao, vậy một lời đã định, nếu như ta thắng, cho dù ta muốn chém nghiệp chướng này, ngươi cũng không được nhúng tay!”
Tề Tiêu trong lòng kêu khổ, nhưng cũng không có biện pháp khác, xoay người đỡ Yến Như Vân đến ngồi bên cạnh cự thạch, lấy từ trong túi trữ vật ra một viên thuốc nhét vào trong miệng hắn, thấp giọng nói: “Ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Đang định đứng dậy, ống tay áo bỗng nhiên bị Yến Như Vân bắt lấy, một kẻ ngày xưa phong hoa tuyệt đại lúc này lại chật vật không chịu nổi, ma khí trên người nhè nhẹ tràn ra, sắc môi và sắc mặt đều tái nhợt, thống khổ trên người khiến mi tâm nhăn nhíu, Tề Tiêu vừa thấy đáy lòng khó chịu như bị dao cắt, cúi người qua, chỉ nghe Yến Như Vân nói: “Sư tôn, nhất thiết phải cẩn thận.”
Tề Tiêu nắm chặt tay hắn, nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ mang ngươi đi.”
Đỗ Kiếm Trì trái chờ phải đợi, không thấy Tề Tiêu trở về, không kiên nhẫn mà đánh gãy hai người đang an ủi vuốt ve nhau: “Ngươi lải nhải với hắn làm gì? Nếu không thể so đấu thì nhanh tránh ra!”
Lần này Tề Tiêu không thể không thu tay lại, vẫn cảm thấy không yên tâm, lại bày quanh người Yến Như Vân một cái kết giới, nếu như Liễu Trang bỗng nhiên ra tay, kết giới này cũng có thể tranh thủ che chở cho hắn được mấy hơi thở.
Bố trí kết giới xong, Tề Tiêu trở lại đứng vững vàng, chậm rãi nâng bội kiếm trong tay lên, thần sắc Đỗ Kiếm Trì nghiêm túc hẳn lên, cũng song song rút kiếm, chỉ thấy hai người nín thở trong một cái chớp mắt, đột nhiên hai đạo thân ảnh biến mất ngay tại chỗ, giữa không trung âm thanh kim thạch va chạm chấn động khắp núi non!
Kiếm quang bên trong sương mù liên tiếp sáng lên, bỗng nhiên từ phía đông vụt sang phía tây, lại thấy từ tây lui về đông, trên trời dưới đất kiếm khí bốn phía, đem mây mù trong núi khuấy đảo như gió trào dâng.
Đột nhiên, một tiếng kêu rên từ trong mây mù truyền ra, bàn tay đang đè trên ngực của Yến Như Vân liền nắm chặt, cất giọng nghẹn ngào mà gọi một tiếng: “Sư tôn……” Phía trên hai tròng mắt dần dần nhiễm sắc đỏ thẫm.
Một người rơi xuống từ đám mây, thời khắc rơi xuống kịp thời bổ ra một đạo kiếm khí, dòng khí phản xung dâng lên giúp hắn rơi chậm lại, giữa những vạt áo tung bay, người đã an ổn rơi trên mặt đất.
Bả vai trái của Tề Tiêu bị máu nhuộm thành một mảnh, sắc đỏ chói mắt đang lan dần trên áo trắng, vậy mà hắn ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, tựa như không cảm giác được đau đớn, nhìn thẳng về phía mây mù phía trước.
Đỗ Kiếm Trì từ trong mây mù đi ra, liếc mắt nhìn vết máu trên người Tề Tiêu, sắc mặt lộ vẻ không ngờ nói: “Ngươi đánh không lại ta.”
“Vậy phải xem kết quả mới biết được.” Tề Tiêu đáp.
Đỗ Kiếm Trì tức giận đến nghiến răng, lập tức không cho Tề Tiêu có cơ hội thở dốc, nghiêng mình xuất kiếm, Tề Tiêu vừa đánh vừa lui, bị ép tới không có sức đánh trả, dưới một kiếm lại có máu bắn ra tung tóe, cánh tay phải lại thêm một đạo vết thương.
Tề Tiêu âm thầm cười khổ, chỉ dựa vào chính hắn, quả nhiên không phải là đối thủ của Đỗ Kiếm Trì.
Trong lòng Đỗ Kiếm Trì biết nếu không đánh cho Tề Tiêu chịu phục, sau này muốn xử trí Yến Như Vân cũng là một phiền phức lớn, lập tức nhẫn tâm ra tay độc ác, thừa thắng xông lên, muốn tổn thương cánh tay phải của Tề Tiêu, khiến hắn cầm bội kiếm không nổi chỉ có thể nhận thua. Hắn nhìn chuẩn xác sơ hở của Tề Tiêu, một kiếm đâm ra, tin chắc là Tề Tiêu chống đỡ không được, không nghĩ tới trong nháy mắt Tề Tiêu đã kịp thời phòng vệ, hắn chuẩn bị sau kiếm này lại đến một kiếm, bất ngờ Tề Tiêu hoàn toàn thay đổi bộ kiếm thức, trong lúc nhất thời khí thế tăng vọt, dễ như trở bàn tay đẩy kiếm của hắn ra ngoài.
Đỗ Kiếm Trì từng cùng Tề Tiêu so chiêu, chưa bao giờ thấy Tề Tiêu dùng qua bộ kiếm pháp này, lập tức tập trung ý chí ứng phó, từng chiêu từng thức đều dùng hết mười phần sức lực, càng đánh thì càng kinh hãi, kiếm thế của Tề Tiêu càng đánh càng mạnh, trãi qua hơn hai mươi chiêu, một kiếm đè xuống đã có sức nặng của ngàn quân, chấn đến cổ tay hắn kịch liệt đau nhức, trường kiếm mấy lần muốn rời tay mà đi!
Đỗ Kiếm Trì thấy tình thế không ổn vội vàng thoái lui về sau, thở hồng hộc, ngạc nhiên nói: “Ngươi! Ngươi quả nhiên!”
Tề Tiêu múa không phải là kiếm pháp gì khác, chính là 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》.
Thời điểm đưa ra dùng võ để kết thúc, Tề Tiêu đã làm tốt dự tính xấu nhất, 《 Kinh Hồng Kiếm 》 không chế trụ nổi Đỗ Kiếm Trì, đành phải dùng 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》của Yến Như Vân. Bộ kiếm chiêu hắn chưa từng sử dụng ra bên ngoài, nhưng vì dạy cho Yến Như Vân, mỗi chiêu mỗi thức hắn đều dụng tâm nghiên cứu suy nghĩ qua, cho dù linh lực của hắn không bằng Đỗ Kiếm Trì, dựa vào 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 mỗi một chiêu múa ra thì kiếm chiêu sẽ chồng lên nhau, múa không đến hai mươi chiêu là có thể đánh lui Đỗ Kiếm Trì, nhưng vì hắn chưa luyện qua tâm pháp, phải múa thêm mười chiêu nữa, tổng cộng ba mươi chiêu mới đủ dùng.
Ngồi dựa vào cự thạch, ngay khi Yến Như Vân nhận ra chiêu thức của 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, tâm thần đại chấn, sắc đỏ thẫm đang tụ dần trong mắt liền rút khỏi, ánh mắt theo sát thân ảnh màu trắng kia, bừng tỉnh như trở lại nhiều năm trước đó, thời điểm sư tôn ở dưới cây hoa dạy hắn múa kiếm.
《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 không hổ là công pháp dành riêng cho vai chính, vượt cấp so đấu vẫn không rơi xuống hạ phong, ngược lại khiến cho Đỗ Kiếm Trì với tu vi cao hơn một chút trở tay không kịp, đột nhiên một đường kiếm đâm vào giữa cổ tay Đỗ Kiếm Trì, kiếm khí sắc bén vạch trên cổ tay hắn một đạo vết máu, mũi kiếm chợt hướng ra phía ngoài vung lên trên một cái, bội kiếm trong tay hắn lượn vòng bay ra, “Keng” một tiếng, cắm sâu vào vách đá!
Lồng ngực Tề Tiêu phập phồng, chấp kiếm phía sau lưng, đè xuống hơi thở dồn dập, nói: “Đỗ huynh, đắc tội rồi.”
Đỗ Kiếm Trì che lại cánh tay, trong lòng kinh hãi —— một kiếm vừa rồi, nếu không phải Tề Tiêu thủ hạ lưu tình, đừng nói là kiếm, sợ là một bàn tay cũng bị tước đi. Hắn đầu tiên là kinh diễm với kiếm thuật cao siêu như thế, theo sau mới kịp thời nhận ra là Tề Tiêu trong nhiều năm qua chưa từng thẳng thắn đối đãi với hắn, nếu không phải vì cứu họ Yến kia, sợ là vẫn một mực giấu dốt để cho hắn tiếp tục tự mãn một đường đi xuống.
Lúc này thật sự tức giận, ánh mắt âm trầm mà nhìn Tề Tiêu, lại quét về phía Yến Như Vân, cả giận hừ một tiếng, nói: “Được, được, được! Là Đỗ Kiếm Trì ta nhìn lầm người! Đại trượng phu một lời đã nói, tứ mã nan truy, hôm nay ta tha cho các ngươi rời đi, ngày nào đó nếu để cho ta đụng phải, nhất định sẽ bắt sư đồ hai người các ngươi để rửa sạch mối nhục hôm nay!” Dứt lời, không liếc mắt nhìn Tề Tiêu một cái, phất tay áo rời đi.
Tề Tiêu trong lòng kêu khổ, nếu không vì bất đắc dĩ, hắn cũng sẽ không dùng 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 thuộc về Yến Như Vân, thế nhưng hắn không thể nào giải thích những thứ này, vội vàng bay về bên cạnh Yến Như Vân, mới vừa định thu hồi kết giới, liền nhận thấy có một đạo linh tức giống như u linh xuất hiện phía sau lưng.
Bỗng nhiên xoay người, là Liễu Trang đến.
Liễu Trang khoanh tay đứng đó, ngữ khí không được rõ ràng, không biết là tán dương hay là trào phúng: “Hảo kiếm pháp.”
Tề Tiêu trong lòng đắng chát trên mặt nóng bỏng, Đỗ Kiếm Trì và Liễu Trang đều là hảo hữu ngày xưa của hắn, hiện giờ lại muốn phản bội từng người một…… Hắn không nghĩ nhiều nữa, thẳng thắn nghênh đón Liễu Trang nói: “Liễu huynh, huynh cũng muốn so đấu một trận với ta sao?”
Liễu Trang lắc đầu, nói: “Ngươi biết là ta cũng không có ý đuổi theo, Kiếm Trì tính tình nóng nảy, không để cho hắn xả giận, chỉ sợ khó mà dàn xếp ổn thỏa.”
Hắn không phải là người thẳng tính giống như Đỗ Kiếm Trì, Yến Như Vân vì sao làm như thế chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết, ngày ấy khi Yến Như Vân trở về Mê Vụ Sơn ép hắn viết thư tay buộc Đỗ Kiếm Trì và Bách Lý Liên Giang rời đi, chính miệng nói qua chỉ cần một mình sư tôn, những người còn lại nếu chịu nghe lời giống như hắn thì sẽ không tổn thương một ai, nếu không ngày đó hắn cũng sẽ không chủ động lựa chọn bế quan.
“Liễu huynh……”
Tề Tiêu thi lễ muốn cảm tạ, Liễu Trang lại khoát tay chặn lại, nói: “Niệm tình hắn vẫn chưa làm ra hậu quả gì xấu, ta có thể thả cho hắn rời đi, nhưng làm hảo hữu, ta đến nhắc nhở ngươi một câu, tu vi của hắn cao thâm khó lường, vốn là phúc của chính đạo, đột nhiên lại rơi vào ma đạo, ngày sau gây họa cho người khác, tất sẽ dẫn tới bị người đuổi giết, hôm nay muốn phế bỏ căn cốt này, cũng vì bảo vệ cho hắn một mạng.”
Từng câu từng lời của Liễu Trang đều là thật lòng, Tề Tiêu dừng động tác một lát, vẫn là ôm kiếm thi lễ, nói: “Đa tạ Liễu huynh nhắc nhở. Chỉ cần có ta ở đây, ta…… nhất định sẽ không cho hắn đi lên con đường tà đạo.”
Liễu Trang khuyên can không được, thở dài một tiếng, lui ra phía sau nửa bước, nói: “Các ngươi đi đi.”
Tề Tiêu nâng Yến Như Vân đứng dậy, bước từng bước ngang qua người Liễu Trang, khi đi đến điểm cuối của kết giới hộ sơn, Liễu Trang phất tay một cái, không môn chợt xuất hiện, Tề Tiêu tạm dừng chân một lát, cuối cùng vẫn bước đi ra ngoài.
Liễu Trang xoay người, nhìn theo bóng dáng của bọn họ, xa xa nói: “Ngày nào đó vì hắn trừ ma, nếu như có điều không rõ, đều có thể trở về hỏi ta.”
Tề Tiêu đi được mấy bước nghe thấy những lời này nước mắt lã chã, có bạn như thế, may mắn cỡ nào?
Hắn lấy lại bình tĩnh, vẫy bội kiếm tới rồi ngự kiếm rời khỏi địa giới của Mê Vụ Sơn.
Bình luận truyện