Từ Ngục Kiếp Hoàng
Chương 8: Khởi đầu du ngoạn
[ỪỪỪcon ạ. Mẹ sẽ luôn luôn bên cạnh hài nhi, không sao đâu mà.
Phong: Ừ. Vâng thưa mẹ
Trời tối rồi ngủ đi con, nhớ mai dậy sớm chúng ta đi lên thành vĩ lai xem hội nhé con, ngày mai là một sự kiện trọng đại rất lớn đó.
Phong thấy thú vị liền hỏi: Truyện gì vậy mẹ!
Ơ con không biết sao, lễ hội này 5 năm tổ chức một lần mà, mà năm nay con 14 tuổi rồi còn gì.
Ặc thưa mẹ, mấy hôm nay con nhức đầu quá nên một số truyện không nhớ.
Ừ! Mà thôi ngủ đi con.
À! Vâng thưa mẹ..
Ngọc thủy đứng dậy rải chan ra, phong vẫn nằm ngắm nhìn người mẹ rải chăn ra có mình đắp.
Phong thấy mọi thứ quá giống với ngày xưa, quá giống với những gì của quá khứ.
Mọi thứ này quá tốt với hắn, vậy là đủ rồi.
Ngọc thủy thấy con cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình. Thấy lạ liền hỏi con:
Sao vậy! Sao cứ nhìn mẫu thân vậy.
Phong giật mình nói:
Dạ. Hôm nay con thấy người đẹp hơn mọi khi ạ, không hiểu tại sao nữa.
Hư! Chẳng lẽ bình thường những ngày trước mẹ không đẹp hay sao hả. Tự nhiên lại hỏi mấy câu vớ vẩn này.
Dạ! Không con thấy mẹ thật đẹp mà.
Ngọc thủy thấy con khen mình vậy liền hỏi: Đẹp như thế nào vậy hả con?
Thưa mẹ! Đẹp đến nỗi hoa nước phải nghiêng thành, hoa hồng còn phải ghen.
Hừ! Lần đầu tiên ta thấy ngươi biết khen người đấy.
Đó là tất nhiên thưa phụ mẫu.
Con đã lớn và trưởng thành rồi phụ mẫu ạ. Thôi bớt miệng đi anh, chỉ biết dẻo hoạt mà thôi.
Phong cười ngượng ngùng đáp:
Vâng!
À mà phụ mẫu hát cho con một bài đi:
Haizzzz!
Thế mà bảo là trưởng thành khôn lớn rồi cơ chứ!
Vậy cũng được. Muốn phụ mẫu hát bài gì nào con.
Phong nghe vậy, liền hồi tưởng lại quá khứ êm đẹp của mình, cùng mẹ ngắm trăng qua ngoài cửa sổ, nghe mẹ mình hát. Một giọng hát trong veo ngân vang trên đầu phong, một mùi hương thơm ngát tỏa ra.. Phong chìm vào trong giấc ngủ êm đẹp, ngủ rất say, lần đầu tiên trong cuộc đời kể từ khi bước chân vào thế giới ngầm. Lần đầu tiên được mơ thấy một giấc mơ đẹp. Trong mơ phong thấy mình có bạn bè, anh em, thấy khi gặp nạn họ luôn giúp mình, thấy cảnh vật sắc sỡ, nở trên từng đóa hoa một. Phong thấy một hạnh phúc đẹp nhất đời mình, không còn nhớ lại những cơn ác mộng của kẻ thù hắn, không còn nhớ lại lúc hắn bị những kẻ đó khinh thường, chửi rủa đánh đập mình. Mà cả bầu trời chỉ là một ánh sáng màu hồng.
Ooooooo!
Trời sáng lên, mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ.
Phong nghe thấy tiếng mẹ nói:
Sáng rồi dậy đi con, còn đi xem hội.
Không kẻo sớm không có chỗ mất. Phong mở mắt ra thứ đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt trắng như một thiên thần với bộ y phục trắng xanh ngây ngất. Một ánh sáng Mặt Trời chiếu vào khuôn mặt ấy càng làm thêm vẻ rực rỡ từng chi tiết ngũ quan một từ môi quyến rũ đến mọi giac quan.
Phong phải gào to lên trong đầu rằng là. Ôi! Phụ mẫu mình thật đẹp..
Phong tỉnh lại hỏi: Phụ mẫu, bao giờ xuất phát vậy người!
Ngay bây giờ, ăn cơm xong rồi đi.
Phong đón nhận niềm vui đến với mình bằng cách vệ sinh thật nhanh, thật sạch, ăn mặc thật đẹp, gọn gàng để đi lễ hội.
Có lẽ ăn mặc ra sao, hay đi tiếp đón những vị tướng, tổng thống, nữ hoàng..
Cũng chưa bao giờ làm cho phong thấy náo nức như ngày hôm nay..
Ăn cơm xong. Phong cùng ngọc thủy đi đến lễ hội, thành "Vĩ lai".
Ê xong chưa phong!
Dạ! Thưa mẹ con xong rồi ạ.
Vậy thì đi thôi con..
Phong thấy một cái gì đó là lạ, bèn hỏi:
Phụ mẫu, thành xa không vậy..
Ơ! Đương nhiên là xa rồi, vậy mà anh cũng hỏi..
Nếu vậy chẳng lẽ đi bằng bộ à phụ mẫu..
Đúng lúc đó bên trong đầu phong hiện lên một tiếng nói:
Ê. Thằng ngu này đương nhiên là không đi bộ rồi..
Phong:?
Ặc! Con mẹ ngươi thế nói trước có phải hay hơn không.
Hệ thống: Người có hỏi đâu mà ta nói.
Phong: Vậy đi bằng gì
Hệ thống: Thưa bạn, chúng ta đi bằng kiếm..
Phong: Fuck?
Phong! Sao cứ đứng hẳn người ra vậy con. Ngọc thủy thấy con mình đứng ngơ ngác liền nói.
Dạ! Không có gì.
Thủy: Ừ lên đây.
Vâng!
Một thanh kiếm được gọi ra: Đi.
Vèo..
Một vận tốc thật nhanh..
Phong đung đưa ngã ngào vào phụ mẫu.
Ôm chặt lấy vòng eo! Thủy tức giận:
Bỏ ra được chưa vậy anh..
Thật ra phong không cố ý, một kẻ như hắn. Với định lực tốt, một kẻ không háo sắc, lạnh nhạt, cô đơn như hắn..
Với phụ nữ đây là lần đầu tiên hắn dựa vào ôm eo.. Mọi thứ, ăn chơi đều không có gì thú vị.
Phong bỏ tay ra nói:
Phụ mẫu đi chậm lại được không vậy?
Thủy chỉ ừ một tiếng rồi đi tiếp. Ở dưới phong nhìn thấy thanh kiếm màu xanh rực rỡ, từ chuôi kiếm đến đầu, mọi thứ đều màu xanh ngọc, hình ảnh như một tảng băng vậy. Phong cảnh ở dưới thật lãng mạn, đẹp hút người. Đang để ý nhìn thì.
Phong: Ừ. Vâng thưa mẹ
Trời tối rồi ngủ đi con, nhớ mai dậy sớm chúng ta đi lên thành vĩ lai xem hội nhé con, ngày mai là một sự kiện trọng đại rất lớn đó.
Phong thấy thú vị liền hỏi: Truyện gì vậy mẹ!
Ơ con không biết sao, lễ hội này 5 năm tổ chức một lần mà, mà năm nay con 14 tuổi rồi còn gì.
Ặc thưa mẹ, mấy hôm nay con nhức đầu quá nên một số truyện không nhớ.
Ừ! Mà thôi ngủ đi con.
À! Vâng thưa mẹ..
Ngọc thủy đứng dậy rải chan ra, phong vẫn nằm ngắm nhìn người mẹ rải chăn ra có mình đắp.
Phong thấy mọi thứ quá giống với ngày xưa, quá giống với những gì của quá khứ.
Mọi thứ này quá tốt với hắn, vậy là đủ rồi.
Ngọc thủy thấy con cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình. Thấy lạ liền hỏi con:
Sao vậy! Sao cứ nhìn mẫu thân vậy.
Phong giật mình nói:
Dạ. Hôm nay con thấy người đẹp hơn mọi khi ạ, không hiểu tại sao nữa.
Hư! Chẳng lẽ bình thường những ngày trước mẹ không đẹp hay sao hả. Tự nhiên lại hỏi mấy câu vớ vẩn này.
Dạ! Không con thấy mẹ thật đẹp mà.
Ngọc thủy thấy con khen mình vậy liền hỏi: Đẹp như thế nào vậy hả con?
Thưa mẹ! Đẹp đến nỗi hoa nước phải nghiêng thành, hoa hồng còn phải ghen.
Hừ! Lần đầu tiên ta thấy ngươi biết khen người đấy.
Đó là tất nhiên thưa phụ mẫu.
Con đã lớn và trưởng thành rồi phụ mẫu ạ. Thôi bớt miệng đi anh, chỉ biết dẻo hoạt mà thôi.
Phong cười ngượng ngùng đáp:
Vâng!
À mà phụ mẫu hát cho con một bài đi:
Haizzzz!
Thế mà bảo là trưởng thành khôn lớn rồi cơ chứ!
Vậy cũng được. Muốn phụ mẫu hát bài gì nào con.
Phong nghe vậy, liền hồi tưởng lại quá khứ êm đẹp của mình, cùng mẹ ngắm trăng qua ngoài cửa sổ, nghe mẹ mình hát. Một giọng hát trong veo ngân vang trên đầu phong, một mùi hương thơm ngát tỏa ra.. Phong chìm vào trong giấc ngủ êm đẹp, ngủ rất say, lần đầu tiên trong cuộc đời kể từ khi bước chân vào thế giới ngầm. Lần đầu tiên được mơ thấy một giấc mơ đẹp. Trong mơ phong thấy mình có bạn bè, anh em, thấy khi gặp nạn họ luôn giúp mình, thấy cảnh vật sắc sỡ, nở trên từng đóa hoa một. Phong thấy một hạnh phúc đẹp nhất đời mình, không còn nhớ lại những cơn ác mộng của kẻ thù hắn, không còn nhớ lại lúc hắn bị những kẻ đó khinh thường, chửi rủa đánh đập mình. Mà cả bầu trời chỉ là một ánh sáng màu hồng.
Ooooooo!
Trời sáng lên, mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ.
Phong nghe thấy tiếng mẹ nói:
Sáng rồi dậy đi con, còn đi xem hội.
Không kẻo sớm không có chỗ mất. Phong mở mắt ra thứ đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt trắng như một thiên thần với bộ y phục trắng xanh ngây ngất. Một ánh sáng Mặt Trời chiếu vào khuôn mặt ấy càng làm thêm vẻ rực rỡ từng chi tiết ngũ quan một từ môi quyến rũ đến mọi giac quan.
Phong phải gào to lên trong đầu rằng là. Ôi! Phụ mẫu mình thật đẹp..
Phong tỉnh lại hỏi: Phụ mẫu, bao giờ xuất phát vậy người!
Ngay bây giờ, ăn cơm xong rồi đi.
Phong đón nhận niềm vui đến với mình bằng cách vệ sinh thật nhanh, thật sạch, ăn mặc thật đẹp, gọn gàng để đi lễ hội.
Có lẽ ăn mặc ra sao, hay đi tiếp đón những vị tướng, tổng thống, nữ hoàng..
Cũng chưa bao giờ làm cho phong thấy náo nức như ngày hôm nay..
Ăn cơm xong. Phong cùng ngọc thủy đi đến lễ hội, thành "Vĩ lai".
Ê xong chưa phong!
Dạ! Thưa mẹ con xong rồi ạ.
Vậy thì đi thôi con..
Phong thấy một cái gì đó là lạ, bèn hỏi:
Phụ mẫu, thành xa không vậy..
Ơ! Đương nhiên là xa rồi, vậy mà anh cũng hỏi..
Nếu vậy chẳng lẽ đi bằng bộ à phụ mẫu..
Đúng lúc đó bên trong đầu phong hiện lên một tiếng nói:
Ê. Thằng ngu này đương nhiên là không đi bộ rồi..
Phong:?
Ặc! Con mẹ ngươi thế nói trước có phải hay hơn không.
Hệ thống: Người có hỏi đâu mà ta nói.
Phong: Vậy đi bằng gì
Hệ thống: Thưa bạn, chúng ta đi bằng kiếm..
Phong: Fuck?
Phong! Sao cứ đứng hẳn người ra vậy con. Ngọc thủy thấy con mình đứng ngơ ngác liền nói.
Dạ! Không có gì.
Thủy: Ừ lên đây.
Vâng!
Một thanh kiếm được gọi ra: Đi.
Vèo..
Một vận tốc thật nhanh..
Phong đung đưa ngã ngào vào phụ mẫu.
Ôm chặt lấy vòng eo! Thủy tức giận:
Bỏ ra được chưa vậy anh..
Thật ra phong không cố ý, một kẻ như hắn. Với định lực tốt, một kẻ không háo sắc, lạnh nhạt, cô đơn như hắn..
Với phụ nữ đây là lần đầu tiên hắn dựa vào ôm eo.. Mọi thứ, ăn chơi đều không có gì thú vị.
Phong bỏ tay ra nói:
Phụ mẫu đi chậm lại được không vậy?
Thủy chỉ ừ một tiếng rồi đi tiếp. Ở dưới phong nhìn thấy thanh kiếm màu xanh rực rỡ, từ chuôi kiếm đến đầu, mọi thứ đều màu xanh ngọc, hình ảnh như một tảng băng vậy. Phong cảnh ở dưới thật lãng mạn, đẹp hút người. Đang để ý nhìn thì.
Bình luận truyện