Chương 90: Mẹ Con Mình Không Trụ Được Nữa
Túc Kỳ đâu? Mày nhốt cô ấy ở đâu?
Hoắc Kiến Trương tóm lấy tóc Alex, đưa tay thụi thêm vào mặt ông ta một cú đấm nữa.
Alex đã bị thương trầm trọng, hai mắt lờ đờ không trả lời nổi.
Có lẽ, người cắt của quý của Alex không ai khác chính là Túc Kỳ của anh.
Hứa Vũ Lăng trông thấy Hoắc Kiến Trương sắp đấm Alex Lusiman đến choét mặt, vội vàng chạy tới can ngăn:
- Thượng tướng dừng tay! Bây giờ chúng ta vẫn còn một người nữa có thể khai thác thông tin, đó là Liona.
Hoắc Kiến Trương lúc này mới miễn cưỡng dừng lại, giơ chân đạp thêm một cước nữa vào người Alex rồi mới bước sang phòng Liona đang nằm.
Nhưng khi anh sang tới nơi cũng vừa hay nhận được tin tức: Liona đã bỏ chạy ra bên ngoài trong tình trạng không mảnh vải che thân, tinh thần hoảng loạn, cười cợt như điên dại.
Cú sốc lớn này khiến tinh thần Liona chấn động kiệt quệ.
Cô ta đã phát điên, không mặc quần áo đứng múa may giữa đường, mái tóc bù xù, khắp người tràn ngập thương tích, nhìn dáng vẻ hết sức thảm hại.
Đám thuộc hạ của Alex đều không cánh mà bay, cứ như chúng chưa hề tồn tại trong căn nhà này vậy.
Hoắc Kiến Trương cầm theo chiếc áo rách tả tơi của Túc Kỳ, đi đi lại lại xung quanh căn nhà, xem xét cẩn thận.
Cuối cùng, anh phát hiện ra những dấu giày mờ nhạt xếp chằng chịt lên nhau, là dấu giày đi ra chứ không quay vào nhà.
Điều này chứng tỏ chủ nhân của các dấu giày này chưa hề quay trở lại.
Não bộ Hoắc Kiến Trương đột ngột nảy sinh một dự cảm chẳng lành.
Anh để chân trần, chạy bán sống bán chết theo hướng các dấu chân vừa phát hiện ra.
Quân sĩ vác súng cũng gấp gáp chạy theo sát nút, tạo thành một thế cục hết sức hoành tráng và quyền uy.
…
Hộc… hộc…
Túc Kỳ không biết đã chạy bao lâu, khắp người chi chít các vết thương mới cũ, sức lực của cô gần như đã kiệt quệ.
Nơi này nằm cách xa trung tâm thành phố, dị biệt hẻo lánh, xung quanh chủ yếu là núi rừng và cây cỏ.
Túc Kỳ cắm đầu cắm cổ chạy, xui xẻo bị lạc vào trong rừng cây.
Đám thuộc hạ của Alex vẫn đuổi theo sát nút.
Cứ chạy được một lát, chúng lại giơ súng bóp cò, đạn bay vèo vèo.
Những lúc nguy hiểm như thế, Túc Kỳ chỉ biết đưa tay bịt lấy hai tai, mồ hôi túa ra ướt sũng, chẳng khác gì cô vừa đằm mình dưới nước mưa.
Vì đuổi theo Túc Kỳ cả một thời gian dài, đám Match cũng đã thấm mệt.
Hắn nhổ bãi nước bọt, cởϊ áσ ném đi, vừa chạy vừa lau mồ hôi nhễ nhại, tức giận gào lớn:
- Bắt được phải bắt chết nó cho tao!
Túc Kỳ mải miết chạy trốn, chân trần bị cây gai cứa đến xước xát toàn máu, hai mắt cô đã mờ nhòe hẳn đi.
Vì sợ ảnh hưởng đến bé con, cô không dám chạy nhanh, được một lát lại đưa tay sờ xuống sinh linh bé bỏng, lặng lẽ rơi nước mắt.
Trên người Túc Kỳ lúc này chỉ mặc duy nhất chiếc áσ ɭóŧ mỏng manh cùng váy ngắn.
Nơi này hiểm trở, hơi sương lạnh bốc lên cao hơn hẳn so với nhiệt độ bên ngoài làm Túc Kỳ run lẩy bẩy, răng môi đánh vào nhau lẫn lộn.
Khoảng cách giữa Túc Kỳ và đám người hung hãn kia cũng dần bị thu lại.
Chỉ trong chốc lát, Match đã phát hiện ra bóng lưng nhỏ nhắn của Túc Kỳ đằng trước.
Hắn lớn tiếng cười khả ố, lạnh lùng rút súng, nhằm hướng Túc Kỳ xả đạn.
Đoàng!
Đạn bay vèo vèo, xuyên qua khoảng không lạnh lẽo, ghim thẳng vào bắp chân Túc Kỳ.
Cô đau đớn gục ngã, máu tươi bắn ra khắp mặt đất xung quanh.
Túc Kỳ bò lê trên đất, bàn tay run rẩy thay chân làm điểm trụ, sức lực đã cạn kiệt hoàn toàn.
Cơn đau thấu xương trên bắp chân làm tê liệt toàn bộ hệ thần kinh của cô.
Bóng dáng Match cùng lũ thuộc hạ súc sinh kia đang nhăn nhở bước tới gần.
Túc Kỳ mệt mỏi đưa tay ôm lấy bụng, vẫn cố dùng chút bình sinh cuối cùng lê lết bò đi.
Vào khoảnh khắc Match chĩa súng, chuẩn bị xả loạt đạn thứ hai nhằm gϊếŧ chết Túc Kỳ, cô đã hoàn toàn không trụ được nữa.
Túc Kỳ nằm gục xuống, bả vai bé nhỏ run rẩy.
Cô chịu hết nổi rồi, bé con cũng không cố gắng được nữa.
Pằng! Pằng! Pằng!
Lại là loạt tiếng đạn kinh hoàng vang lên.
Túc Kỳ nhắm chặt mắt, hai tay ôm bụng, đôi môi khô khốc tái nhợt nhẹ nhàng mấp máy những tiếng kêu không rõ.
Nhưng kì lạ thay, đạn đã nổ qua vài phút nhưng Túc Kỳ vẫn không thấy cơ thể chết đi.
Cô gắng gượng bò dậy, liếc mắt trông thấy Match cùng đám đàn em đã gục xuống đất, chết tươi từ lúc nào.
Trên trán chúng đều xuất hiện một lỗ thủng nhỏ, máu đỏ cùng dịch não cứ thế chảy ra òng ọc.
Có người đến cứu cô sao? Hoắc Kiến Trương ư?
Túc Kỳ mặc kệ tất cả, thả lỏng cơ thể, nằm thở thoi thóp.
Đám người áo đen cúi đầu hô lớn.
Người đàn ông điển trai này tên Khương Vĩ Thành, ba mươi tư tuổi.
Anh là chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất Ucab, người gốc nước Vân, hiện tại đang sinh sống và làm việc tại Ucab.
Khương Vĩ Thành gật nhẹ đầu, ôm Túc Kỳ cùng ngồi lên xe Lamborghini màu đỏ rượu, phẩy tay ra hiệu cho thuộc hạ.
Sau đó, cả đoàn người nhanh chóng mất hút vào trong sương lạnh, không để lại bất kì dấu vết..
Bình luận truyện