Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo

Chương 80: Cha con gặp nhau



Ngày quốc tế thiếu nhi.

Đào Chi Yêu vốn định dẫn Tiểu Đào đến công viên chơi, nhưng Tiểu Đào lại nói nhức đầu muốn đi ngủ. Cho nên, sau khi xác định nó đã ngủ, Đào Chi Yêu mới một mình trở về.

Mới ra khỏi bệnh viện, lại gặp được tên phất phơ tươi cười, nhưng nhìn qua ngọc thụ lâm phong kia.

Đào Chi Yêu nhăn mặt nhíu mày, không nhìn hắn tiếp tục đi, Lạc Ngọc Sanh liền tự giác đuổi theo.

Lại hỏi lại vấn đề cũ: “Vì sao lại gặp anh thế này?”

Lạc Ngọc Sanh vô tội nhún nhún vai. Bệnh viện vốn chính nơi nhiều người chết nhất, hắn đến nơi này là bình thường mà.

Lạc Ngọc Sanh đi đến bên cạnh cô, nói nhỏ: “Em đã nói, lần sau chúng ta gặp mặt, em sẽ mời anh ăn cơm. Đào Chi Yêu, hình như em nợ anh một bữa cơm mà.”

Đào Chi Yêu nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, mũi cao thẳng, môi hồng mê người, mắt lại là màu xám kỳ lạ, nhưng lại rực rỡ lấp lánh, cực kỳ mê người.

Ngẫm lại hôm đó tự mình hứa hẹn, giờ cũng chẳng muốn trở về nhà, Cung Nhã Thương gần đây đang vui sướng, biểu tình kỳ lạ, có vẻ vì hắn đang tìm đứa con kia, còn định gặp mặt mẹ con họ thì phải?

Có phải vì sự tồn tại và tổn thương của người phụ nữ kia, mới khiến hắn bị đả kích, từ đó về sau chán ghét phụ nữ, đây là nguyên nhân biến thành gay sao?

Nghĩ đến sự tồn tại của người phụ nữ kia, Đào Chi Yêu liền mất đi dũng khí gặp lại hắn.

Cho nên, quyết định quay đầu, cho Lạc Ngọc Sanh một nụ cười ngọt ngào, nói nhỏ: “Được. Anh muốn ăn gì? Tùy chọn.”

Lạc Ngọc Sanh nhếch mày, khẽ cười nói: “Còn phải nói sao, đương nhiên là một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến rồi.”

Đào Chi Yêu hung tợn nhìn hắn, Lạc Ngọc Sanh ngậm miệng lại.

Mà Đào Tiểu Đào đang nằm trong bệnh viện, sau khi xác định Đào Chi Yêu đã rời khỏi, đuổi được bác sĩ chăm nom cho nó đi, đặc biệt dặn dò cô là nó muốn ngủ, đừng đến làm phiền nó, mà nó, nhét rất nhiều thứ vào chăn, để nhìn từ xa, giống như nó đang ngủ thật. Đào Tiểu Đào không kịp thay quần áo, chỉ có thể mặc quần áo bệnh, lén lút theo hành lang đi đến cửa thang máy, sau đó nhanh chóng đi vào.

Sau khi đi vào, Đào Tiểu Đào thở phào một cái, khi đi ra khỏi bệnh viện, bởi vì vừa mới đi ngang qua một cửa hàng quần áo, phía trên đầu có một cái mũ không tệ lắm, lén lút mượn tạm chiếc mũ để ngụy trang.

Vội chạy đến công viên Disneyland, dùng ưu thế diện mạo của mình nhận được sự thương cảm của một tài xế taxi, có thể đi nhờ miễn phí đến đó.

Đào Tiểu Đào đắc ý nghĩ, quả nhiên nó là đứa con giống mẹ a. Mẹ tưởng nó không biết, nhưng mà, thật ra mẹ chính là kẻ trộm Y lừng danh thế giới. Có một lần trong lúc dì Tô Tiểu Vũ vô ý để văn kiện trong máy tính của nó, tuy có mật mã, nhưng với thiên tài máy tính như nó mà nói, không đáng kể chút nào.

Sau khi mở ra, cho nên mọi chuyện về mẹ là kẻ trộm Y, nó xem được hết. Tự nhiên cũng nhớ hết.

Sau khi đến công viên Disneyland, người tài xế kia tốt bụng dặn dò nó, để nó nếu không tìm thấy cha mẹ, thì có thể thoải mái chơi đùa.

Nó lừa ông ta là cha mẹ nó đã bỏ đi. Cơ hội duy nhất gặp họ là buổi hẹn ở công viên Disneyland hôm nay.

Cho nên, tài xế kia tin, còn lo nó một mình ở lại có chuyện gì.

Thế giới này vẫn có nhiều người tốt. Đào Tiểu Đào lắc đầu, ném ý nghĩ lạ lùng kia đi.

Đào Tiểu Đào cúi đầu nhìn xem dáng vẻ của mình, quần áo bệnh, dép lê màu trắng, đội mũ, không ngờ, lần đầu tiên đến gặp cha lại ăn mặc thế này, nhưng nghĩ đến dáng vẻ của cha trong trang phục Hôi Thái Lang, trong lòng Đào Tiểu Đào dịu đi không ít.

Tuy không vội, nhưng đến giờ phút này, Đào Tiểu Đào vẫn lo lắng, nó lo cha không thích nó, nó càng lo cha căn bản không đi tìm nó, căn bản không thèm để ý đến nó, căn bản sẽ không đến.

Bàn tay nhỏ bé căng thẳng nắm lấy vòng cổ hít sâu vài hơi, sau đó thật cẩn thận bỏ vòng cổ vào trong áo giấu đi.

Nhìn dòng người náo nhiệt đi đến, đặc biệt những đứa trẻ nắm tay người nhà đến chơi trò chơi, làm Đào Tiểu Đào rất hâm mộ, cố lấy dũng khí, nó đi vào bên trong công viên Disneyland.

Trong đám người chen tới chen lui, vẫn âm thầm tìm người.

Cuối cùng, trước vòng quay ngựa gỗ nhìn thấy một người cao lớn mặc rất giống Hôi Thái Lang, trong tay còn cầm một quả bóng đỏ. Đào Tiểu Đào kích động nhìn xung quanh người kia, thật sự là cha nó đã đến, cha nó!

Đào Tiểu Đào thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Không biết cha thấy nó sẽ có biểu tình gì, có phải sẽ vui mừng không, hay là thất vọng?

Đào Tiểu Đào nâng tay lên, đang muốn vẫy hắn, trong miệng định gọi to chữ cha…. Đột nhiên, ngừng lại.

Bởi vì, Đào Tiểu Đào thấy một hiện tượng thật kỳ lạ!

Ở nơi thứ hai, bên cạnh vòng quay ngựa gỗ, có một người đàn ông cao lớn cũng mặc quần áo giống Hôi Thái Lang.

Đào Tiểu Đào vội ẩn mình đến vách tường.

Sao lại thế này, sao lại có nhiều người mặc trang phục Hôi Thái Lang đột nhiên xuất hiện thế này, nó chỉ yêu cầu mình cha nó mặc thôi mà.

Hơn nữa, những Hôi Thái Lang kia đều cầm một quả bóng đỏ trong tay.

Trực giác nói cho Đào Tiểu Đào biết, chuyện này không đơn giản, nó không phải đứa trẻ ngốc, không dễ dàng mắc mưu như vậy.

Tuy nó rất muốn tiến lên phía trước để xác nhận, rốt cuộc ai mới là cha nó.

Nhưng, nghĩ đến thân phận của mẹ, chiếc vòng cổ này, từ lúc trước nó từng điều tra lai lịch của chiếc vòng cổ này, nhưng kỳ quái là, dù là xuất xử hay là lai lịch, cho dù dùng mạng tình báo và vệ tinh công nghệ cao của dì Tiểu Vũ, đều không thể tra ra.

Xem ra, chuyện có ẩn tình.

Đào Tiểu Đào khẽ cắn môi, tuy trong lòng lo lắng muốn gặp cha, tình cảm cơ hồ làm nó hoàn toàn mất đi lý trí, bắt đầu trở thành một đứa trẻ đúng nghĩa, nhưng, cũng không cho phép mình gặp phải chuyện gì để mẹ lo lắng. Đào Tiểu Đào nắm chặt hai tay, sau đó mở tay ra, vẫn quyết định từ bỏ.

Cuối cùng nhìn thoáng qua những người mặc trang phục Hôi Thái Lang kia, Đào Tiểu Đào xoay người rời đi.

Mà Cung Nhã Thương, hi sinh mặc trang phục Hôi Thái Lang, đợi chờ trong công viên, thật lâu thật lâu vẫn không thấy bóng dáng Đào Tiểu Đào.

Đến cuối cùng, Dạ Lang vẫn bảo hộ ở gần đó đột nhiên lại gần Cung Nhã Thương, nhẹ nhàng nói: “Hắc Đế, không tốt, trong công viên đột nhiên xuất hiện rất nhiều người mặc như Hôi Thái Lang, trong tay còn cầm bóng đỏ. Theo hiểu biết của thuộc hạ với tiểu thiếu gia, cậu ấy thông minh như vậy, nếu nhìn thấy nhiều người giống nhau như vậy, chắc chắn sẽ không xuất hiện.”

“Không phải cho cậu dốc toàn lực phong tỏa công viên này, cam đoan an toàn sao? Sao có thể xảy ra chuyện này?!” Cung Nhã Thương cả giận nói.

Dạ Lang nhìn dáng vẻ lúc này của hắn, muốn cười nhưng lại không dám cười.

Dạ Lang tự trách nói: “Thuộc hạ sơ sẩy. Phong tỏa toàn bộ nơi ra vào ở đây, nhưng lại sót một thứ đó là nhân viên làm việc. Những người đó đều đi ra từ bộ phận nhân viên.”

Cung Nhã Thương giận dữ giật mũ con rối ra, lạnh lùng nói: “Lại xung quanh tìm xem. Tôi sang bên kia tìm! Nhất định phái tìm được nó trước khi bị lũ kia lừa.”

Mà Cung Nhã Thương nhìn đầu con rối Hôi Thái Lang trong tay, còn có mồ hôi ướt đẫm bên trong, nổi giận mắng: shit!

Cung Nhã Thương đầu con rối, còn có bóng đỏ căm giận đi về khu trò chơi.

Vừa cúi đầu vừa mắng, đột nhiên, một bóng dáng không ngừng lui về phía sau, không biết đang vội vã làm gì bỗng đụng vào ngực hắn.

Tâm trạng không tốt, Cung Nhã Thương đang định ngẩng đầu lên mắng to, nhưng vừa gặp phải ánh mắt của Đào Tiểu Đào đang định nói xin lỗi thì kinh hoàng, cặp mắt kia trong suốt, không gợn sóng, vẻ mặt như chú thỏ con chấn kinh, nhất thời khiến cả người Cung Nhã Thương dịu xuống.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt nhưng quen thuộc dị thường, một khuôn mặt mong nhớ đã lâu. Lúc này trên khuôn mặt trắng muốt hình như có vài nốt đỏ, trên đầu là chiếc mũ lớn, trên người mặc áo xanh của bệnh viện, chân đi một đôi dép lê, Cung Nhã Thương không kìm nổi lòng gợi lên một nụ cười dịu dàng.

Không ngờ, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt lại thế này.

Đào Tiểu Đào nhìn lên Cung Nhã Thương, khuôn mặt đầy mồ hôi, trên người còn mang trang phục Hôi Thái Lang, trong mắt cậu hiện vẻ kinh ngạc nói: “Chú à, sao chú lại ở đây vậy?”

Cung Nhã Thương mỉm cười, “Chờ con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện