Tù Phi Tà Vương
Chương 119
Về nhà? Nàng kinh ngạc nhìn Hiên Viên Khanh Trần, còn hắn thì cứ thế ôm nàng đi vào Bắc An Vương phủ.
- Cung nghênh vương gia, vương phi hồi phủ. - Tử Đại đã sớm đứng trước cửa nghênh đón bọn họ.
- Tử Đại, vương phi bệnh nặng mới khỏi, đem vài thứ của Cô Vương tới phòng ngủ của vương phi. - hắn phân phó Tử Đại rồi trìu mến cúi đầu hôn lên hai má Cảnh Dạ Lan. - Cô Vương đưa ngươi đi nghỉ ngơi. - nói rồi hắn phân phó hạ nhân đưa Tô Vân Phong đi nghỉ ngơi, còn mình thì lập tức bế nàng tới Ngọc Thần cung.
Trên đoạn hành lang dài, Tô Tĩnh Uyển mặc một thân hồng trang đứng ở nơi đó, thân ảnh Hiên Viên Khanh Trần đang thân mật ôm Cảnh Dạ Lan trong mắt càng ngày càng xa. Mười ngón tay nàng ta bắt lấy góc áo siết chặt lại, kiều môi nhếch lên cười không tư chủ mà run run.
Khanh Trần, ngươi nhất định phải đối xử với ta như vậy sao? Chẳng lẽ ta đối với ngươi tốt như vậy mà ngươi không thấy?
Tô Tĩnh Uyển vô lực dựa vào cột gỗ, thân mình sau khi kích động quá mức thì trở nên suy yếu, xem ra khí lực đã bị rút đi một cách bất thường, một cỗ hư vô, trống rỗng hiện lên.
- Tĩnh Uyển! - không biết từ khi nào thì Tô Vân Phong đã đứng sau nàng, chẳng qua trên gương mặt ôn hòa hiện lên tia lo lắng và đau lòng.
- Ca Ca! - nàng cố nặn ra một nụ cười, trong mắt chứa đầy nước, vừa cười vừa khóc nghẹn. - Sao huynh tới đây mà không nói gì? – nàng như một đứa nhỏ, kẻo ống tay áo Tô Vân Phong.
Tô Vân Phong trìu mến vuốt mái tóc của nàng, cười nói:
- Đột nhiên quyết định đến nên chưa kíp báo cho muội biết. Gần đây ta tìm được một dị thảo, nghĩ là có ích với muội nên mới mượn danh nghĩa của muội đưa tới.
- Ca ca! - giọng của nàng nức nở. – Huynh và ta là huynh muội, cần gì phải giấu diếm chứ, chẳng phải huynh tới nơi này là vì nàng sao?
- Xem như đúng một nửa, cùng là vì muội nữa!
Thần Sẳc Tô Tĩnh Uyển biến đồi, ý cười bên khóe miệng cứng ngắc lại. Có cái gì giấu diếm được ca Ca nàng chứ? Cuối cùng thì vẫn bị huynh ấy biết được!
- Muội không còn cách nào nữa, thật sự không còn cách nào nữa! - nàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt thống khổ, vươn tay cầm lấy bàn tay hắn, một mảnh lạnh lẽo.
- Ca ca hiểu được!
Tô Vân Phong thực không ngờ Tĩnh Uyển lại dùng tới bọn tử sĩ, khi hắn biết được mọi chuyện thì đã không thể vãn hồi nữa rồi. Hắn chỉ có thể ra roi thúc ngựa mang dị thảo - bảo vật của Tô gia tới Bắc An với hy vọng có thể cho Tĩnh Uyển.
Tử Sĩ tuy rằng sẽ chết nhưng vẫn không trốn khỏi sự giết chóc của Hiên Viên Khanh Trần, Tĩnh Uyển không phải không biết thế mà vẫn cả gan thử. Tình yêu của nàng đối với Hiên Viên Khanh Trần từ ban đầu hy vọng đã biến thành vô vọng, đồng thời nàng không cam lòng chờ đợi nên mới muốn nắm giữ lấy tất cả.
- Nếu .. nếu hắn có được một phần mười tình yêu thương của huynh với muội thì cũng sẽ không... - giọng của Tô Tĩnh Uyển không hề bình tĩnh, tiếng khóc nức nở vang lên.Trông nàng ta như một đứa bé bất lực mà tựa đầu vào vai Tô Vân Phong.
- Có ca ca ở đây thì muội sợ cái gì chứ? – hắn an ủi nàng, cho dù Tĩnh Uyển có làm cái gì thì nàng vẫn mãi là muội muội mà hắn sủng ái, yêu thương nhất.
- Cứu muội với.. Ca Ca.. cứu muội với nàng ngẩng mặt lên, nước mắt rơi đầy.
Trong gió đêm, Tô Vân Phong giúp nàng lau đi nước mắt rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Muội đã biết trước sẽ đau khổ mà vẫn muốn gả cho một người nam nhân như vậy, muội biết rõ là dù có trả giá tất cả hay chờ đợi mỏi mòn thì vẫn không đổi lấy được một tia nhu tình của hắn.. Tại sao muội lại bướng bỉnh lao vào, tình cảm không thể nào điều khiển, ép buộc được, ai có thề tránh được sự vô vọng này chứ?!
Cho nên Tĩnh Uyển, Ca Ca làm sao có thể không giúp muội được chứ... Hắn nhìn về phía Ngọc Thần Cung, trong lòng thầm nhủ: Mị Nô, ta biết nàng nhắc nhở ta đừng tới Bắc An nhưng ta không thể nào bỏ rơi Tĩnh Uyển được, hơn nữa ta rất muốn được ở gần nàng thêm một chút.
Đôi mắt rũ xuống, có lẽ hắn làm hết thảy mọi chuyện này là không hợp với luân thường, chỉ là luân thường không thể nào khống chế được lòng người mỗi khi nó trỗi dậy... Một nụ cười bất đắc dĩ, chua sót thoáng lướt qua trên mặt hắn, nhưng khi ngẩng đầu lên thì hắn lại là một vị Vân vương gia vân đạm phong khinh của Lan Lăng như trước.
Ngọc Thần Cung.
Cảnh Dạ Lan lạnh lùng nhìn Hiên Viên Khanh Trần đang giúp nàng trải giường chiếu rồi hắn còn cẩn thận bế nàng đặt lên giường, Sau đó ngón tay hẳn linh hoạt cởi bỏ áo choàng lông cừu của nàng ra.
- Ai nha! - nàng hô nhỏ một tiếng, làm sao nàng không phát hiện ra ý cười xấu xa của hắn khi chiếc áo choàng rơi xuống chứ. Ánh mắt nóng rực đó còn lưu luyến dừng trước ngực nàng, không hề che dấu sự kinh diễm và khát vọng trong đó. - Nếu ngươi muốn tiếp tục làm chuyện khi nãy thì xin mời người đóng cửa phòng Iại. - nàng nhìn cánh cửa Ngọc Thần Cung đang rộng mở, lạnh giọng nói.
Ý cười trong mắt Hiên viên Khanh Trần càng đậm:
- Nếu cô Vượng thật sự muốn cưỡng bức như lời ngươi nói thì vừa rồi sẽ không dừng tay lại đâu. - nói rồi hắn đi lên ôm lấy Cảnh Dạ Lan, ngón tay cứng rắn vuốt ve lớp da thịt để lộ ra sau khi cởi áo choàng.
Da thịt trắng noãn mềm mịn không chút tỳ vết, ngón tay lướt nhanh qua bờ vai xinh đẹp mê người, nhớ tới vết thương xấu xí đề lại trên người mình do mũi tên nhọn kia, hắn thầm thấy may mắn vì nó đã không bắn trúng nàng. Nghĩ tới đó, ý cười trong mắt Hiên Viên Khanh Trần chợt biến lãnh khốc.
Da thịt vì bị hắn vuốt ve mà nổi lên một cảm giác khác thường.
- Vậy, ngươi muốn thế nào? - Cảnh Dạ Lan né tránh hắn.
- Cô Vương muốn cho ngươi xem một trò hay, ngươi có đồng ý không?
- Trò hay gì? - trong đôi con ngươi thâm thúy u lượng đó nàng rõ ràng nhìn thấy bong dáng của chính mình.
- Đi thì biết, trước tiên hãy thay quần áo đã! – hắn lấy ra bộ y phục đã chuẩn bị tốt từ trước.
- Ngươi đi ra ngoài, nói Tiểu Ngôn vào đây. – thấy hắn không có ý đi ra nên Cảnh Dạ Lan cũng không muốn đứng dậy thay quần áo.
- Cô Vương muốn nhìn ngươi mặc, yêu cầu này không quá phận chứ! – hắn cười hứng thú, bao chặt lấy hai má đỏ hây hây của nàng, đùa với nàng. Gần đây mỗi khi tâm tinh của hắn không tốt thì chỉ cần nhin vẻ xấu hổ hoặc là bộ dáng chân tay luống cuống, ngây thơ của nàng thì tâm sẽ muốn cười, huống vì nàng mà tới hôm nay vẫn chưa tận hứng được.
Trong tay ngoại trừ quần áo và chăn nệm thì không có thứ gì có thể ném vỡ đầu được, Cảnh Dạ Lan nghiền răng nghiến lợi nhìn người trước mắt đang trưng ra một bộ dạng vô lại.
- Ngươi muốn nhìn ta mặc quần áo hả, được thôi, nhưng mà ngươi phải hầu hạ giúp ta mặc kia! - nàng nâng mắt khiêu khích trừng hắn.
Hầu hạ giúp nàng mặc?! Hiên Viên Khanh Trần nghe được lời này thì cười rộ lên, trong mắt nổi lên dục tình. - Cởi hết áo ngoài ra! - giọng của hẳn chợt trở nên khàn khàn, trầm thấp, đồng thời ngón tay cũng vươn tới trước ngực Cảnh Dạ Lan.
- Cung nghênh vương gia, vương phi hồi phủ. - Tử Đại đã sớm đứng trước cửa nghênh đón bọn họ.
- Tử Đại, vương phi bệnh nặng mới khỏi, đem vài thứ của Cô Vương tới phòng ngủ của vương phi. - hắn phân phó Tử Đại rồi trìu mến cúi đầu hôn lên hai má Cảnh Dạ Lan. - Cô Vương đưa ngươi đi nghỉ ngơi. - nói rồi hắn phân phó hạ nhân đưa Tô Vân Phong đi nghỉ ngơi, còn mình thì lập tức bế nàng tới Ngọc Thần cung.
Trên đoạn hành lang dài, Tô Tĩnh Uyển mặc một thân hồng trang đứng ở nơi đó, thân ảnh Hiên Viên Khanh Trần đang thân mật ôm Cảnh Dạ Lan trong mắt càng ngày càng xa. Mười ngón tay nàng ta bắt lấy góc áo siết chặt lại, kiều môi nhếch lên cười không tư chủ mà run run.
Khanh Trần, ngươi nhất định phải đối xử với ta như vậy sao? Chẳng lẽ ta đối với ngươi tốt như vậy mà ngươi không thấy?
Tô Tĩnh Uyển vô lực dựa vào cột gỗ, thân mình sau khi kích động quá mức thì trở nên suy yếu, xem ra khí lực đã bị rút đi một cách bất thường, một cỗ hư vô, trống rỗng hiện lên.
- Tĩnh Uyển! - không biết từ khi nào thì Tô Vân Phong đã đứng sau nàng, chẳng qua trên gương mặt ôn hòa hiện lên tia lo lắng và đau lòng.
- Ca Ca! - nàng cố nặn ra một nụ cười, trong mắt chứa đầy nước, vừa cười vừa khóc nghẹn. - Sao huynh tới đây mà không nói gì? – nàng như một đứa nhỏ, kẻo ống tay áo Tô Vân Phong.
Tô Vân Phong trìu mến vuốt mái tóc của nàng, cười nói:
- Đột nhiên quyết định đến nên chưa kíp báo cho muội biết. Gần đây ta tìm được một dị thảo, nghĩ là có ích với muội nên mới mượn danh nghĩa của muội đưa tới.
- Ca ca! - giọng của nàng nức nở. – Huynh và ta là huynh muội, cần gì phải giấu diếm chứ, chẳng phải huynh tới nơi này là vì nàng sao?
- Xem như đúng một nửa, cùng là vì muội nữa!
Thần Sẳc Tô Tĩnh Uyển biến đồi, ý cười bên khóe miệng cứng ngắc lại. Có cái gì giấu diếm được ca Ca nàng chứ? Cuối cùng thì vẫn bị huynh ấy biết được!
- Muội không còn cách nào nữa, thật sự không còn cách nào nữa! - nàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt thống khổ, vươn tay cầm lấy bàn tay hắn, một mảnh lạnh lẽo.
- Ca ca hiểu được!
Tô Vân Phong thực không ngờ Tĩnh Uyển lại dùng tới bọn tử sĩ, khi hắn biết được mọi chuyện thì đã không thể vãn hồi nữa rồi. Hắn chỉ có thể ra roi thúc ngựa mang dị thảo - bảo vật của Tô gia tới Bắc An với hy vọng có thể cho Tĩnh Uyển.
Tử Sĩ tuy rằng sẽ chết nhưng vẫn không trốn khỏi sự giết chóc của Hiên Viên Khanh Trần, Tĩnh Uyển không phải không biết thế mà vẫn cả gan thử. Tình yêu của nàng đối với Hiên Viên Khanh Trần từ ban đầu hy vọng đã biến thành vô vọng, đồng thời nàng không cam lòng chờ đợi nên mới muốn nắm giữ lấy tất cả.
- Nếu .. nếu hắn có được một phần mười tình yêu thương của huynh với muội thì cũng sẽ không... - giọng của Tô Tĩnh Uyển không hề bình tĩnh, tiếng khóc nức nở vang lên.Trông nàng ta như một đứa bé bất lực mà tựa đầu vào vai Tô Vân Phong.
- Có ca ca ở đây thì muội sợ cái gì chứ? – hắn an ủi nàng, cho dù Tĩnh Uyển có làm cái gì thì nàng vẫn mãi là muội muội mà hắn sủng ái, yêu thương nhất.
- Cứu muội với.. Ca Ca.. cứu muội với nàng ngẩng mặt lên, nước mắt rơi đầy.
Trong gió đêm, Tô Vân Phong giúp nàng lau đi nước mắt rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Muội đã biết trước sẽ đau khổ mà vẫn muốn gả cho một người nam nhân như vậy, muội biết rõ là dù có trả giá tất cả hay chờ đợi mỏi mòn thì vẫn không đổi lấy được một tia nhu tình của hắn.. Tại sao muội lại bướng bỉnh lao vào, tình cảm không thể nào điều khiển, ép buộc được, ai có thề tránh được sự vô vọng này chứ?!
Cho nên Tĩnh Uyển, Ca Ca làm sao có thể không giúp muội được chứ... Hắn nhìn về phía Ngọc Thần Cung, trong lòng thầm nhủ: Mị Nô, ta biết nàng nhắc nhở ta đừng tới Bắc An nhưng ta không thể nào bỏ rơi Tĩnh Uyển được, hơn nữa ta rất muốn được ở gần nàng thêm một chút.
Đôi mắt rũ xuống, có lẽ hắn làm hết thảy mọi chuyện này là không hợp với luân thường, chỉ là luân thường không thể nào khống chế được lòng người mỗi khi nó trỗi dậy... Một nụ cười bất đắc dĩ, chua sót thoáng lướt qua trên mặt hắn, nhưng khi ngẩng đầu lên thì hắn lại là một vị Vân vương gia vân đạm phong khinh của Lan Lăng như trước.
Ngọc Thần Cung.
Cảnh Dạ Lan lạnh lùng nhìn Hiên Viên Khanh Trần đang giúp nàng trải giường chiếu rồi hắn còn cẩn thận bế nàng đặt lên giường, Sau đó ngón tay hẳn linh hoạt cởi bỏ áo choàng lông cừu của nàng ra.
- Ai nha! - nàng hô nhỏ một tiếng, làm sao nàng không phát hiện ra ý cười xấu xa của hắn khi chiếc áo choàng rơi xuống chứ. Ánh mắt nóng rực đó còn lưu luyến dừng trước ngực nàng, không hề che dấu sự kinh diễm và khát vọng trong đó. - Nếu ngươi muốn tiếp tục làm chuyện khi nãy thì xin mời người đóng cửa phòng Iại. - nàng nhìn cánh cửa Ngọc Thần Cung đang rộng mở, lạnh giọng nói.
Ý cười trong mắt Hiên viên Khanh Trần càng đậm:
- Nếu cô Vượng thật sự muốn cưỡng bức như lời ngươi nói thì vừa rồi sẽ không dừng tay lại đâu. - nói rồi hắn đi lên ôm lấy Cảnh Dạ Lan, ngón tay cứng rắn vuốt ve lớp da thịt để lộ ra sau khi cởi áo choàng.
Da thịt trắng noãn mềm mịn không chút tỳ vết, ngón tay lướt nhanh qua bờ vai xinh đẹp mê người, nhớ tới vết thương xấu xí đề lại trên người mình do mũi tên nhọn kia, hắn thầm thấy may mắn vì nó đã không bắn trúng nàng. Nghĩ tới đó, ý cười trong mắt Hiên Viên Khanh Trần chợt biến lãnh khốc.
Da thịt vì bị hắn vuốt ve mà nổi lên một cảm giác khác thường.
- Vậy, ngươi muốn thế nào? - Cảnh Dạ Lan né tránh hắn.
- Cô Vương muốn cho ngươi xem một trò hay, ngươi có đồng ý không?
- Trò hay gì? - trong đôi con ngươi thâm thúy u lượng đó nàng rõ ràng nhìn thấy bong dáng của chính mình.
- Đi thì biết, trước tiên hãy thay quần áo đã! – hắn lấy ra bộ y phục đã chuẩn bị tốt từ trước.
- Ngươi đi ra ngoài, nói Tiểu Ngôn vào đây. – thấy hắn không có ý đi ra nên Cảnh Dạ Lan cũng không muốn đứng dậy thay quần áo.
- Cô Vương muốn nhìn ngươi mặc, yêu cầu này không quá phận chứ! – hắn cười hứng thú, bao chặt lấy hai má đỏ hây hây của nàng, đùa với nàng. Gần đây mỗi khi tâm tinh của hắn không tốt thì chỉ cần nhin vẻ xấu hổ hoặc là bộ dáng chân tay luống cuống, ngây thơ của nàng thì tâm sẽ muốn cười, huống vì nàng mà tới hôm nay vẫn chưa tận hứng được.
Trong tay ngoại trừ quần áo và chăn nệm thì không có thứ gì có thể ném vỡ đầu được, Cảnh Dạ Lan nghiền răng nghiến lợi nhìn người trước mắt đang trưng ra một bộ dạng vô lại.
- Ngươi muốn nhìn ta mặc quần áo hả, được thôi, nhưng mà ngươi phải hầu hạ giúp ta mặc kia! - nàng nâng mắt khiêu khích trừng hắn.
Hầu hạ giúp nàng mặc?! Hiên Viên Khanh Trần nghe được lời này thì cười rộ lên, trong mắt nổi lên dục tình. - Cởi hết áo ngoài ra! - giọng của hẳn chợt trở nên khàn khàn, trầm thấp, đồng thời ngón tay cũng vươn tới trước ngực Cảnh Dạ Lan.
Bình luận truyện