Tù Phi Tà Vương
Chương 36: Tiếp tục chạy trốn (3)
Trong đôi mắt lạnh như băng của hắn phụt ra hàn quang phóng lên người Cảnh Dạ Lan. Cảm giác này trước nay chưa từng có, nó khiến tận nơi Sâu nhất
trong thân thể nàng hứng chịu một trận hàn ý thấu xương, từng chút một
tràn ngập khắp tứ chi.
Hiên Viên Khanh Trần hình như rất nhạy cảm với hai chữ này!
Không khí trong phòng thấp tới cực điểm, hai người lạnh lùng đối diện nhau, thật lâu sau hẳn không nói gì mà xoay người đi ra ngoài. Tiếng đóng cửa ầm ĩ khiển cho người Cảnh Dạ Lan run lên, cuối cùng nàng ngồi một minh ngây ngốc trên giường. Tay không tư giác đưa lên vuốt bụng, ánh mắt nghi hoặc, xuất thần thật lâu.
xxx
- Cút hết, tất cả cút hết cho ta,ta không ăn cái gì hết! -theo sau tiếng quát tháo là tiếng bát chén vỡ nát. Bắt đầu từ ngày đó ở Ngọc Thần cung, vào giờ ăn luôn truyền ra những thanh âm phẫn nộ, ngang bướng. Ban đầu khi thể như đại hồng thủy, bây giờ thì yểu đuối vô lực, cho dù ngữ điệu có như thể nào thì đều thể hiện một quyết tâm quật cường, một sự trút giận mãnh liệt.
- Vương gia, Vương phi người... - hạ nhân hầu hạ nơm nớp lo sợ đứng trước mặt Hiên Viên Khanh Trần, quanh thân hắn được bao phủ bởi một tầng khi thô bạo, hạ nhân đứng như nhũn ra, thiểu không ngã phịch xuống. Không cần ngẩng đầu thì mọi người đều biết biều tình hiện giờ của Vương gia.
- Tiếp tục đưa tới, nàng ném bao nhiêu thì các ngươi đưa tới bấy nhiêu, thiểu một lần thì các ngươi cũng đừng muốn sống nữa! - nói xong, hắn đi vào phòng Cảnh Dạ Lan.
Thân hình kiều nhỏ, mảnh khảnh đưa lưng về phía hẳn, xung quanh là một đống hỗn độn. Nàng đi chân trần đứng trên mặt đất, Sợi Xích thít lại dưới Cồ Chân nàng, đáng chủ ý nhất chính là vết hẳn tím tái chỗ mắt cá chân.
- Ngươi tới làm cái gì? - nàng nghe biết là hắn, Sắc mặt lạnh lùng, tức giận, nằm phịch xuống giường, cố ý lắc lắc chiếc xích kêu lên leng keng.
- Sống chết của ngươi cô vương không quan tâm nhưng ngươi không thề bỏ đói đứa nhỏ.- hắn đi tới bên giường, không nói một lời kéo nàng dậy, cũng chẳng thèm đề ý tới sự giãy dụa của nàng mà vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn nâng nàng ngồi xuống ghế. - Cô vương lệnh cho ngươi phải ăn những thứ này! - hắn chỉ vào đĩa đồ ãn mới được bưng lên.
Động tác thô lỗ không chịu nổi nhưng Cảnh Dạ Lan vẫn cảm nhận được một điềm biến hóa nho nhỏ từ hẳn, không còn cái vẻ lạnh lùng, vô tình như trước mà lực đạo trên tay cũng có chừng có mực.
- Ta chết là việc của ta, không mượn ngươi xen vào, ta mới không thèm quan tâm tới hài tử của ngươi! - nàng vung tay đảnh đổ đồ trên bàn.
- Được, ngươi không ãn, vậy cô vương sẽ khiển cho các nàng từ này về sau cũng sẽ không được ăn cái gì. - hắn chỉ vào hạ nhân đang run run đứng bên cạnh, âm thanh lạnh lùng. – Cô Vương sẽ khiến các nàng chôn cùng với đứa nhỏ!
Tiếng khóc nức nở nín nhịn truyền tới khiến cho Cảnh Dạ Lan nhíu mày. Nàng ngẩng đầu cười lạnh:
- Ngươi thích giết ai thì giểt, đều là nô tài của ngươi, sống hay chết không liên quan tới ta!
- Vậy nha đầu kia của ngươi chết hay sống cũng không quan hệ tới ngươi? - hắn cười tà mị. - Phải biết rằng không có giải dược của Cô Vương thì nàng không sống được tới bình minh sáng mai.
Tiểu Khả! Cảnh Dạ Lan nghe vậy nhất thời đỏ mắt, dùng sức đứng lên:
Dù sao cũng là chết, nhìn nàng bị ngươi khống chể chi bằng ta cho nàng một chút vui vẻ, hai người cùng nhau chết cũng được!
Nói xong, đột nhiên nàng lao tới vách tường bên cạnh nhưng vì có sợi xích ràng buộc khiển nàng không thể nào chạm tới. Xung lực quá mạnh ngược lại làm cho nàng ngã nhào trên đất
Hai vai run run, nàng nửa nằm trên mặt đất. Hai bàn tay nho nhỏ che mặt, hình như không muốn để cho Hiên /lên Khanh Trần thấy nước mắt của mình nhưng những tiếng khóc nức nở vẫn không chịu yên, lọt ra từ những khe ngón tay nàng.
Nghe tiếng bước chân rời đi của Hiên Viên Khanh Trần, xung quanh trở về im ắng, Cảnh Dạ Lan he hé nhìn qua khe tay, trong đôi mắt vừa rưng rưng nước khi nãy thoáng cái hiện lên ý cười ranh mãnh.
Không lâu sau, môn bị đẩy ra, vẻ mặt Tiều Khả vui sướng nhìn nàng đang ngồi bên giường.
- Tiểu thư! - Tiều Khả xông tới, quỳ gối bên người nàng, ngữ khí mang theo một tia không thể tin được. - Hoàn toàn giống với những lời tiều thư nói, vương gia đã cho nô tỳ giải dược của Cổ độc nhưng mà... - Tiều Khả mở tay ra.Một chiếc chìa khóa tinh xảo lẳng lặng nằm gọn trong lòng bàn tay Tiểu Khả!
Hiên Viên Khanh Trần hình như rất nhạy cảm với hai chữ này!
Không khí trong phòng thấp tới cực điểm, hai người lạnh lùng đối diện nhau, thật lâu sau hẳn không nói gì mà xoay người đi ra ngoài. Tiếng đóng cửa ầm ĩ khiển cho người Cảnh Dạ Lan run lên, cuối cùng nàng ngồi một minh ngây ngốc trên giường. Tay không tư giác đưa lên vuốt bụng, ánh mắt nghi hoặc, xuất thần thật lâu.
xxx
- Cút hết, tất cả cút hết cho ta,ta không ăn cái gì hết! -theo sau tiếng quát tháo là tiếng bát chén vỡ nát. Bắt đầu từ ngày đó ở Ngọc Thần cung, vào giờ ăn luôn truyền ra những thanh âm phẫn nộ, ngang bướng. Ban đầu khi thể như đại hồng thủy, bây giờ thì yểu đuối vô lực, cho dù ngữ điệu có như thể nào thì đều thể hiện một quyết tâm quật cường, một sự trút giận mãnh liệt.
- Vương gia, Vương phi người... - hạ nhân hầu hạ nơm nớp lo sợ đứng trước mặt Hiên Viên Khanh Trần, quanh thân hắn được bao phủ bởi một tầng khi thô bạo, hạ nhân đứng như nhũn ra, thiểu không ngã phịch xuống. Không cần ngẩng đầu thì mọi người đều biết biều tình hiện giờ của Vương gia.
- Tiếp tục đưa tới, nàng ném bao nhiêu thì các ngươi đưa tới bấy nhiêu, thiểu một lần thì các ngươi cũng đừng muốn sống nữa! - nói xong, hắn đi vào phòng Cảnh Dạ Lan.
Thân hình kiều nhỏ, mảnh khảnh đưa lưng về phía hẳn, xung quanh là một đống hỗn độn. Nàng đi chân trần đứng trên mặt đất, Sợi Xích thít lại dưới Cồ Chân nàng, đáng chủ ý nhất chính là vết hẳn tím tái chỗ mắt cá chân.
- Ngươi tới làm cái gì? - nàng nghe biết là hắn, Sắc mặt lạnh lùng, tức giận, nằm phịch xuống giường, cố ý lắc lắc chiếc xích kêu lên leng keng.
- Sống chết của ngươi cô vương không quan tâm nhưng ngươi không thề bỏ đói đứa nhỏ.- hắn đi tới bên giường, không nói một lời kéo nàng dậy, cũng chẳng thèm đề ý tới sự giãy dụa của nàng mà vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn nâng nàng ngồi xuống ghế. - Cô vương lệnh cho ngươi phải ăn những thứ này! - hắn chỉ vào đĩa đồ ãn mới được bưng lên.
Động tác thô lỗ không chịu nổi nhưng Cảnh Dạ Lan vẫn cảm nhận được một điềm biến hóa nho nhỏ từ hẳn, không còn cái vẻ lạnh lùng, vô tình như trước mà lực đạo trên tay cũng có chừng có mực.
- Ta chết là việc của ta, không mượn ngươi xen vào, ta mới không thèm quan tâm tới hài tử của ngươi! - nàng vung tay đảnh đổ đồ trên bàn.
- Được, ngươi không ãn, vậy cô vương sẽ khiển cho các nàng từ này về sau cũng sẽ không được ăn cái gì. - hắn chỉ vào hạ nhân đang run run đứng bên cạnh, âm thanh lạnh lùng. – Cô Vương sẽ khiến các nàng chôn cùng với đứa nhỏ!
Tiếng khóc nức nở nín nhịn truyền tới khiến cho Cảnh Dạ Lan nhíu mày. Nàng ngẩng đầu cười lạnh:
- Ngươi thích giết ai thì giểt, đều là nô tài của ngươi, sống hay chết không liên quan tới ta!
- Vậy nha đầu kia của ngươi chết hay sống cũng không quan hệ tới ngươi? - hắn cười tà mị. - Phải biết rằng không có giải dược của Cô Vương thì nàng không sống được tới bình minh sáng mai.
Tiểu Khả! Cảnh Dạ Lan nghe vậy nhất thời đỏ mắt, dùng sức đứng lên:
Dù sao cũng là chết, nhìn nàng bị ngươi khống chể chi bằng ta cho nàng một chút vui vẻ, hai người cùng nhau chết cũng được!
Nói xong, đột nhiên nàng lao tới vách tường bên cạnh nhưng vì có sợi xích ràng buộc khiển nàng không thể nào chạm tới. Xung lực quá mạnh ngược lại làm cho nàng ngã nhào trên đất
Hai vai run run, nàng nửa nằm trên mặt đất. Hai bàn tay nho nhỏ che mặt, hình như không muốn để cho Hiên /lên Khanh Trần thấy nước mắt của mình nhưng những tiếng khóc nức nở vẫn không chịu yên, lọt ra từ những khe ngón tay nàng.
Nghe tiếng bước chân rời đi của Hiên Viên Khanh Trần, xung quanh trở về im ắng, Cảnh Dạ Lan he hé nhìn qua khe tay, trong đôi mắt vừa rưng rưng nước khi nãy thoáng cái hiện lên ý cười ranh mãnh.
Không lâu sau, môn bị đẩy ra, vẻ mặt Tiều Khả vui sướng nhìn nàng đang ngồi bên giường.
- Tiểu thư! - Tiều Khả xông tới, quỳ gối bên người nàng, ngữ khí mang theo một tia không thể tin được. - Hoàn toàn giống với những lời tiều thư nói, vương gia đã cho nô tỳ giải dược của Cổ độc nhưng mà... - Tiều Khả mở tay ra.Một chiếc chìa khóa tinh xảo lẳng lặng nằm gọn trong lòng bàn tay Tiểu Khả!
Bình luận truyện