Tứ Quý Vật Ngữ Chi Lưu Thảng Đích Thịnh Hạ
Chương 11: Là vừa thấy đã yêu ư?
Bên ngoài tuyết rơi đầy trời, cũng may trong phòng rất ấm áp. Vì vậy, Khang Ngôn bình thản đắp một tấm chăn mỏng, đầu gác lên đùi của Thẩm Bạch, xem tv.
“Cùng anh về nhà ăn tết a, đừng có lại do dự.”
Ngửa đầu, chỉ nhìn thấy cái cằm Thẩm Bạch , Khang Ngôn nghĩ một lát mới nói:“Vậy thì đi thôi.”
“Đừng đáp ứng như chuyện em không cam lòng như thế chứ” Cúi đầu xuống giả bộ như vô cùng sinh khí , Thẩm Bạch chăm chú nhìn Khang Ngôn “Không được, anh đã tiên hạ thủ vi cường, không cho em lại cân nhắc đắn đó.”
Nói vậy, Thẩm Bạch liền lấy điện thoại di động ra bắt đầu bấm số điện thoại, sau đó Khang Ngôn thấy hắn vẻ mặt chờ đợi nóng vội.
“Mẹ, là con ” Thẩm Bạch tuy hành động khác ý nguyện của mẹ, nhưng trong lòng vẫn không có biện pháp thật sự quyết tuyệt, vừa nghĩ tới nếu mang Khang Ngôn về nhà có lẽ sẽ làm mẹ hắn đại phát lôi đình, liền hạ thấp ngữ điệu “Mẹ, năm nay con muốn dẫn Khang Ngôn về nhà ăn tết……”
Tình huống như vậy, lại chỉ trầm mặc, tim Khang Ngôn càng treo ở cuống họng.
“Dạ dạ, con biết rồi, dạ, mẹ, gặp lên sau nha mẹ.”
Cúp điện thoại sau, biểu hiện của Thẩm Bạch được vô cùng bình tĩnh, sau đó cúi đầu xuống, đối với Khang Ngôn đang gối lên bắp đùi mình, nói:“Nói lảm nhảm suốt rồi mẹ cũng cho phép anh mang em về nhà.”
Không đợi Khang Ngôn nói cái gì, Thẩm Bạch chỉ vào gương mặt của mình, bắt Khang Ngôn phải hôn lên, vì vậy đem Khang Ngôn vừa mới khẩn trương bị chọc cười.
Một mực chỉ vào gò má của mình, Thẩm Bạch còn không ngừng nói nhỏ muốn Khang Ngôn nhanh lên, ngón tay đều sắp chọc được thủng một lỗ trên mặt thì Khang Ngôn rướn người lên, hôn.
Bất quá, Thẩm Bạch vừa chuyển, vươn tay ngăn chặn cái ót Khang Ngôn, cắn lên miệng Khang Ngôn, làm một cái hôn môi thật dài.
“Bạch ngốc, em yêu anh.”
Dán vào lỗ tai Thẩm Bạch lén lút nói, nói xong Khang Ngôn liền gối lên đùi Thẩm Bạch nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
“Em có thể không cần lên tiếng, chỉ cần im lặng nghe anh nói là được rồi.”
“Đôi khi nói em ngốc, em cũng không thừa nhận, luôn thích so sánh xem em với anh ai ngốc hơn.”
Nhìn Khang Ngôn nhắm mắt lại, lông mi vừa động, khóe miệng Thẩm Bạch hiện lên tia mỉm cười “Có lẽ em không biết đâu, lúc anh thăng lên chức quản lí, lần đầu tiên đến công ty của em tham gia hội nghị liền gặp em, đó là chuyện của hai năm trước.”
Khang Ngôn giật giật thân thể, chuyển đổi tư thế, một tay gối lên đầu, một tay ôm eo Thẩm Bạch, Thẩm Bạch đồng dạng tự nhiên cũng ôm lấy lưng Khang Ngôn , thay y đắp kín chăn lông.
“Lần đầu tiên nhìn thấy em sau, bộ dáng em nom rất ngốc đứng ở bên cạnh máy copy, anh liền đi theo em.”
“Đi chưa được mấy bước, anh liền nghe được có người đang gõ máy copy, không cần nghĩ cũng biết là em, em tạo ra tạp âm đã thành công hấp dẫn anh, về sau không biết vì cái gì, cứ như vậy nhớ kỹ em.”
“Cũng không biết vì cái gì, cái bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu ấy của em cứ in vào trong tâm anh, luôn sáng rực rỡ không phai nhạt.”
“Ai ngốc, anh còn dám nói em ngốc.” Khang Ngôn xoay người, trừng mắt nhìn Thẩm Bạch, cẩn cẩn dực dực hỏi:“Anh là vừa gặp đã yêu em ư?”
“Kỳ thật, lúc ấy anh chỉ cảm thấy đó là một hồi ức mà thôi ” Nhẹ nhàng mà xoa bóp cái mũi Khang Ngôn , cười đến xán lạn “Ai biết cũng không lâu lắm, Hàn Đống vô tình nói có một người nào đó vì quá mệt nhọc mà té xỉu.”
“Đó là bởi vì em vốn bị tụt huyết áp thôi.”
“Cho nên mới bảo em phải nghỉ ngơi thật tốt .”
“Em hiện tại cũng vẫn hảo hảo chú ý thân thể, anh ngược lại hơn nửa đêm còn vẫn làm việc, anh xem anh đi, mắt gấu mèo!”
“……”
Cái này có lẽ chính là phong cách khắc khẩu thuộc về Thẩm Bạch cùng Khang Ngôn, ai! tình yêu hay cuộc sống đều có khắc khẩu, chỉ cần thứ cuối cùng giữ lại là tình cảm mà thôi.
“Sau đó thì sao, em nhớ anh không có tới an ủi em nha.”
Mắt liếc Khang Ngôn, Thẩm Bạch nói tiếp: “Nói thật, anh cũng cảm thấy vô cùng khéo, mỗi khi anh sắp không xóa được ấn tượng về em, chuyện của anh lại rơi vào tai anh, hoặc là em sẽ xuất hiện ở trước mắt của anh. Một năm thì mấy lần đến công ty của em họp, cơ hồ đều thấy em.”
“Chính là em đối với anh đều không hề có ấn tượng ni, chuyện gì xảy ra?”
“Đứa ngốc, lúc đó đều là anh nhìn em.”
Đứng thẳng người dậy, tay trái ôm cổ Thẩm Bạch, Khang Ngôn hôn lên, mút vào đôi môi căng mọng của hắn “Ngốc nghếch, thật khờ.”
“Nếu như không phải Hàn Đống vô tình nói, em thích đàn ông , có lẽ anh đành phải chầm chậm đem cảm giác khó hiểu này tiêu bớt.”
“Lý Tuệ nói cho Hàn Đống a, Hàn Đống nói cũng thực kịp thời.”
Nếu như nói Nguyệt lão cố ý làm cho hai người tương ngộ tương tri tương ái, như vậy ai cũng trốn không xong, có lẽ chỉ có thể tự an bài một chút để gặp mặt ấn tượng hơn mà thôi.
Nếu như đối Khang Ngôn nói, anh, Thẩm Bạch, thích em, Khang Ngôn.
Đồng dạng là một người đàn ông, có thể bị một bạt tai của y rồi hung hăng bị đuổi đi hay không? Rất nhiều lần, Thẩm Bạch ở văn phòng ngẩn người vì thế, có lần thủ trưởng còn cho rằng Thẩm Bạch bởi vì thăng chức nên bị áp lực lớn.
Hàn Đống nói cho Thẩm Bạch, Khang Ngôn thích đàn ông, làm cho tảng đá trong lòng hắn rơi đi một mảng lớn, ít nhất, còn hi vọng.
Bởi vì sống cuộc sống độc thân đã lâu rồi, muốn để một người bước vào tim mình cũng rất khó nhưng vẫn muốn đi thử bắt lấy. Nhưng Thẩm Bạch lại lo lắng, sợ mình xúc động sẽ lỗ mãng, sẽ làm hết thảy trở nên vô cùng tồi tệ, đôi khi ngẫm lại tình cảnh của mình, không có tư cách gì đi nói chuyện yêu đương. Lúc ấy mình mới tìm được thăng chức, kì vọng của cha với mình tiêu tan, nhưng mẹ vẫn một mực canh cánh trong lòng, cho nên Thẩm Bạch thật sự không dám nghĩ đến quá nhiều.
“Khá tốt, anh cuối cùng vẫn là bắt được em, cũng nhận định em, tuy nhiên ở giữa quá trình đó, anh thấy có hơi ngốc.”
“Bạch ngốc, anh đều thừa nhận mình ngốc đó nha.”
“Em đứng dậy trước đi, hai chân anh sắp tê rần rồi.” Nói xong liền phụ giúp Khang Ngôn đứng dậy, chính là, trong nháy mắt đứng dậy, cảm giác hai chân tê dại thoáng cái khuếch tán ra, không có đứng vững, liền thẳng tắp đè Khang Ngôn ngã xuống đất.
“Anh đứng dậy đi, nặng chết!”
“Không có việc gì, để cho anh nằm đi.”
“Anh sờ loạn cái gì!”
“……”
Hoặc là, đây là cuộc sống……
“Cùng anh về nhà ăn tết a, đừng có lại do dự.”
Ngửa đầu, chỉ nhìn thấy cái cằm Thẩm Bạch , Khang Ngôn nghĩ một lát mới nói:“Vậy thì đi thôi.”
“Đừng đáp ứng như chuyện em không cam lòng như thế chứ” Cúi đầu xuống giả bộ như vô cùng sinh khí , Thẩm Bạch chăm chú nhìn Khang Ngôn “Không được, anh đã tiên hạ thủ vi cường, không cho em lại cân nhắc đắn đó.”
Nói vậy, Thẩm Bạch liền lấy điện thoại di động ra bắt đầu bấm số điện thoại, sau đó Khang Ngôn thấy hắn vẻ mặt chờ đợi nóng vội.
“Mẹ, là con ” Thẩm Bạch tuy hành động khác ý nguyện của mẹ, nhưng trong lòng vẫn không có biện pháp thật sự quyết tuyệt, vừa nghĩ tới nếu mang Khang Ngôn về nhà có lẽ sẽ làm mẹ hắn đại phát lôi đình, liền hạ thấp ngữ điệu “Mẹ, năm nay con muốn dẫn Khang Ngôn về nhà ăn tết……”
Tình huống như vậy, lại chỉ trầm mặc, tim Khang Ngôn càng treo ở cuống họng.
“Dạ dạ, con biết rồi, dạ, mẹ, gặp lên sau nha mẹ.”
Cúp điện thoại sau, biểu hiện của Thẩm Bạch được vô cùng bình tĩnh, sau đó cúi đầu xuống, đối với Khang Ngôn đang gối lên bắp đùi mình, nói:“Nói lảm nhảm suốt rồi mẹ cũng cho phép anh mang em về nhà.”
Không đợi Khang Ngôn nói cái gì, Thẩm Bạch chỉ vào gương mặt của mình, bắt Khang Ngôn phải hôn lên, vì vậy đem Khang Ngôn vừa mới khẩn trương bị chọc cười.
Một mực chỉ vào gò má của mình, Thẩm Bạch còn không ngừng nói nhỏ muốn Khang Ngôn nhanh lên, ngón tay đều sắp chọc được thủng một lỗ trên mặt thì Khang Ngôn rướn người lên, hôn.
Bất quá, Thẩm Bạch vừa chuyển, vươn tay ngăn chặn cái ót Khang Ngôn, cắn lên miệng Khang Ngôn, làm một cái hôn môi thật dài.
“Bạch ngốc, em yêu anh.”
Dán vào lỗ tai Thẩm Bạch lén lút nói, nói xong Khang Ngôn liền gối lên đùi Thẩm Bạch nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
“Em có thể không cần lên tiếng, chỉ cần im lặng nghe anh nói là được rồi.”
“Đôi khi nói em ngốc, em cũng không thừa nhận, luôn thích so sánh xem em với anh ai ngốc hơn.”
Nhìn Khang Ngôn nhắm mắt lại, lông mi vừa động, khóe miệng Thẩm Bạch hiện lên tia mỉm cười “Có lẽ em không biết đâu, lúc anh thăng lên chức quản lí, lần đầu tiên đến công ty của em tham gia hội nghị liền gặp em, đó là chuyện của hai năm trước.”
Khang Ngôn giật giật thân thể, chuyển đổi tư thế, một tay gối lên đầu, một tay ôm eo Thẩm Bạch, Thẩm Bạch đồng dạng tự nhiên cũng ôm lấy lưng Khang Ngôn , thay y đắp kín chăn lông.
“Lần đầu tiên nhìn thấy em sau, bộ dáng em nom rất ngốc đứng ở bên cạnh máy copy, anh liền đi theo em.”
“Đi chưa được mấy bước, anh liền nghe được có người đang gõ máy copy, không cần nghĩ cũng biết là em, em tạo ra tạp âm đã thành công hấp dẫn anh, về sau không biết vì cái gì, cứ như vậy nhớ kỹ em.”
“Cũng không biết vì cái gì, cái bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu ấy của em cứ in vào trong tâm anh, luôn sáng rực rỡ không phai nhạt.”
“Ai ngốc, anh còn dám nói em ngốc.” Khang Ngôn xoay người, trừng mắt nhìn Thẩm Bạch, cẩn cẩn dực dực hỏi:“Anh là vừa gặp đã yêu em ư?”
“Kỳ thật, lúc ấy anh chỉ cảm thấy đó là một hồi ức mà thôi ” Nhẹ nhàng mà xoa bóp cái mũi Khang Ngôn , cười đến xán lạn “Ai biết cũng không lâu lắm, Hàn Đống vô tình nói có một người nào đó vì quá mệt nhọc mà té xỉu.”
“Đó là bởi vì em vốn bị tụt huyết áp thôi.”
“Cho nên mới bảo em phải nghỉ ngơi thật tốt .”
“Em hiện tại cũng vẫn hảo hảo chú ý thân thể, anh ngược lại hơn nửa đêm còn vẫn làm việc, anh xem anh đi, mắt gấu mèo!”
“……”
Cái này có lẽ chính là phong cách khắc khẩu thuộc về Thẩm Bạch cùng Khang Ngôn, ai! tình yêu hay cuộc sống đều có khắc khẩu, chỉ cần thứ cuối cùng giữ lại là tình cảm mà thôi.
“Sau đó thì sao, em nhớ anh không có tới an ủi em nha.”
Mắt liếc Khang Ngôn, Thẩm Bạch nói tiếp: “Nói thật, anh cũng cảm thấy vô cùng khéo, mỗi khi anh sắp không xóa được ấn tượng về em, chuyện của anh lại rơi vào tai anh, hoặc là em sẽ xuất hiện ở trước mắt của anh. Một năm thì mấy lần đến công ty của em họp, cơ hồ đều thấy em.”
“Chính là em đối với anh đều không hề có ấn tượng ni, chuyện gì xảy ra?”
“Đứa ngốc, lúc đó đều là anh nhìn em.”
Đứng thẳng người dậy, tay trái ôm cổ Thẩm Bạch, Khang Ngôn hôn lên, mút vào đôi môi căng mọng của hắn “Ngốc nghếch, thật khờ.”
“Nếu như không phải Hàn Đống vô tình nói, em thích đàn ông , có lẽ anh đành phải chầm chậm đem cảm giác khó hiểu này tiêu bớt.”
“Lý Tuệ nói cho Hàn Đống a, Hàn Đống nói cũng thực kịp thời.”
Nếu như nói Nguyệt lão cố ý làm cho hai người tương ngộ tương tri tương ái, như vậy ai cũng trốn không xong, có lẽ chỉ có thể tự an bài một chút để gặp mặt ấn tượng hơn mà thôi.
Nếu như đối Khang Ngôn nói, anh, Thẩm Bạch, thích em, Khang Ngôn.
Đồng dạng là một người đàn ông, có thể bị một bạt tai của y rồi hung hăng bị đuổi đi hay không? Rất nhiều lần, Thẩm Bạch ở văn phòng ngẩn người vì thế, có lần thủ trưởng còn cho rằng Thẩm Bạch bởi vì thăng chức nên bị áp lực lớn.
Hàn Đống nói cho Thẩm Bạch, Khang Ngôn thích đàn ông, làm cho tảng đá trong lòng hắn rơi đi một mảng lớn, ít nhất, còn hi vọng.
Bởi vì sống cuộc sống độc thân đã lâu rồi, muốn để một người bước vào tim mình cũng rất khó nhưng vẫn muốn đi thử bắt lấy. Nhưng Thẩm Bạch lại lo lắng, sợ mình xúc động sẽ lỗ mãng, sẽ làm hết thảy trở nên vô cùng tồi tệ, đôi khi ngẫm lại tình cảnh của mình, không có tư cách gì đi nói chuyện yêu đương. Lúc ấy mình mới tìm được thăng chức, kì vọng của cha với mình tiêu tan, nhưng mẹ vẫn một mực canh cánh trong lòng, cho nên Thẩm Bạch thật sự không dám nghĩ đến quá nhiều.
“Khá tốt, anh cuối cùng vẫn là bắt được em, cũng nhận định em, tuy nhiên ở giữa quá trình đó, anh thấy có hơi ngốc.”
“Bạch ngốc, anh đều thừa nhận mình ngốc đó nha.”
“Em đứng dậy trước đi, hai chân anh sắp tê rần rồi.” Nói xong liền phụ giúp Khang Ngôn đứng dậy, chính là, trong nháy mắt đứng dậy, cảm giác hai chân tê dại thoáng cái khuếch tán ra, không có đứng vững, liền thẳng tắp đè Khang Ngôn ngã xuống đất.
“Anh đứng dậy đi, nặng chết!”
“Không có việc gì, để cho anh nằm đi.”
“Anh sờ loạn cái gì!”
“……”
Hoặc là, đây là cuộc sống……
Bình luận truyện