Tù Sủng: Anh Rể Có Độc
Chương 34: Anh điên vì cô
Edit: Thu Lệ
Vậy cũng tốt, đừng ai nghĩ đến chuyện yên bình. Bây giờ Tả Thành đã không còn gì cả, lạnh lẽo như băng sương: “Anh xem ai dám nhận.”
Giang Hạ Sơ ghét Tả Thành ngang ngạnh ép buộc, nhưng cô không biết cô chỉ cho Tả Thành giữ lại con đường này.
Đúng là không có ai dám chống lại Tả Thành. Giang Hạ Sơ cười lạnh: "Vậy tôi chờ anh kiện tôi."
"Nhất định phải như thế?" Sau một lần, Tả Thành phóng túng mình.
"Nhất định như thế!" Mỗi một lần, Giang Hạ Sơ đều không chừa đường lui.
Lần này là Tả Thành xoay người, dưới tàng cây, chỗ anh đứng có loang lỗ vài ánh trăng càng tăng thêm lạnh lẽo.
Giang Hạ Sơ lạnh lùng đứng nguyên tại chỗ, làn váy màu đen tung bay, chợt cao chợt thấp rơi xuống rồi tung ra, giống như tâm trạng của Tả Thành. Anh không quay đầu lại, lần đầu tiên, anh không muốn nhìn thấy ánh mắt đầy gai nhọn của Giang Hạ Sơ.
Nhất định như thế. . . . . . Cả đời rất dài, bắt đầu từ lúc đó, bọn họ đã định sẵn sẽ dây dưa đến chết không ngừng.
Trên con đường mòn, lúc tới, Tả Thành chờ mong và sợ hãi, bởi vì anh hiểu biết rõ Giang Hạ Sơ. Bây giờ, Giang Hạ Sơ vẫn còn ở bên đó, Tả Thành lại lần đầu tiên chạy trối chết.
Xa xa, Quan Ngải đứng đó, lúc Tả Thành đi vào thì cô tránh, lúc Tả Thành đi ra thì cô trở lại. Chỉ trong một khoảnh khắc, lại có hai Tả Thành, người đàn ông này vô cùng yêu Giang Hạ Sơ chứ.
Một ác ma không dính khói bụi trần gian, hôm nay đã gặp quả báo rồi à? Quả thật Quan Ngải rất là hả hê. Nếu như có thể bỏ đá xuống giếng đương nhiên là tốt, nhưng Quan Ngải chỉ có tặc tâm* mà không có tặc đảm**.
(*): Tặc tâm: suy nghĩ gian xảo
(**): Tặc đảm: can đảm làm kẻ trộm
Quan Ngải thu lại, xoá đi cảm giác thắng lợi, đắc ý, làm bộ đi ngang qua. Khi chỉ còn khoảng một mét, cô dừng lại: "Mình biết cậu có rất nhiều thủ đoạn, người khác thì mình không xen vào, nhưng Giang Hạ Sơ và Quan Hân thì mình không thể ngồi yên mà không để ý tới."
Thật ra thì Quan Ngải cũng biết những lời này của cô không có kỹ thuật bao nhiêu, chỉ là khí thế không thể thua. Tuy rằng ngây thơ, nhưng lại là sự thật, Giang Hạ Sơ cô đã định là quan tâm rồi, Quan Hân lại càng không cần phải nói, chị em song sinh của mình, ngoài cô ra thì không ai có thể ức hiếp được.
Tả Thành không cho là đúng khiến người ta không phấn khích, anh đông lạnh mở miệng: "Quan Hân chẳng liên quan gì đến tôi, Giang Hạ Sơ cũng không gì đến cô."
Hai người không liên quan, đủ để khiến Quan Ngải nhìn ra được người đàn ông này vô tình bao nhiêu, lại càng chung tình bấy nhiêu, hai thái cực kết hợp, tạo hoá à, người thật vĩ đại, vậy mà lại có thể tạo ra một sinh vật như Tả Thành, Quan Ngải không khỏi cảm khái.
Quan Ngải chưa từ bỏ ý định, nếu cứng rắn không được, thì dùng chính sách dụ dỗ vậy, cô hướng dẫn từng bước: "Được yêu, bị hận anh đều không cần ư."
Được yêu, là chỉ Quan Hân, mà bị hận, dĩ nhiên chính là Giang Hạ Sơ rồi.
"Không liên quan gì tới cô."
"Vậy rốt cuộc anh muốn cái gì? Giang Hạ Sơ?" Quan Ngải lạnh lùng khinh bỉ, quở trách tội của anh, "Nhưng mà, bởi vì anh, năm năm qua Giang Hạ Sơ đã không còn cười nữa rồi, trong cơn ác mộng tất cả đều là anh."
Chính sách dụ dỗ thất bại, câu này Quan Ngải gần như vô cùng tức giận mà hét lên, vẫn là như vậy mới thích hợp với cô, cô không thích hợp làm chuyên gia tình cảm, không thích hợp làm thục nữ, tuy rằng hôm nay mặc bộ váy này sẽ có tác dụng mê hoặc với người khác.
Tả Thành lạnh lùng thoáng nhìn, một ánh mắt trong sạch khiến cả người Quan Ngải run lên, giọng nói anh cứng rắn: "Dù là cơn ác mộng, tôi cũng sẽ không để cho cô ấy tỉnh."
Cơn ác mộng . . . . . . Một khởi đầu tốt đấy, anh muốn cô cùng anh.
Tả Thành cất bước, không đi vào đêm tối. Quan Ngải sững sờ tại chỗ, chờ Tả Thành đi xa mới hét lớn với bóng lưng của anh: "Tả Thành, anh là một tên điên."
Đã từng gặp rất nhiều kẻ điên, nhưng Quan Ngải chưa bao giờ ngặp người nào điên như Tả Thành vậy.
"Sao Giang Hạ Sơ lại gặp phải Tả Thành chứ? Thật là không may mắn." Quan Ngải bỏ lại một câu nói rồi đi về nơi hoang vắng.
Bất hạnh à. . . . . . Có lẽ không nhất định đấy. Ánh trăng lạnh lẽo bao phủ lấy một vòng sáng mơ hồ.
Quan Ngải mang một đôi giày Cavans màu trắng, đạp lên đá vụn, vang lên tiếng “Sột soạt”. Dường như Giang Hạ Sơ bị giật mình, quay qua nhìn với cặp mắt như nai con.
Thì ra là cô ấy. . . . . . Một lòng run rẩy trong chớp mắt đã hạ xuống, ánh mắt hoảng sợ của Giang Hạ Sơ lại trở nên không sóng không gió.
Thì ra cô sợ Tả Thành như vậy. . . . . . Tuy rằng ánh sáng mờ ảo, nhưng Quan Ngải vẫn thấy được tia sáng hoảng sợ trong mắt Giang Hạ Sơ. Cũng phải, đối mặt với một kẻ điên như Tả Thành, ai mà không sợ chứ, ngay cả khi bản thân cô nhìn thấy anh cũng không tự giác mà run lên. Thật ra thì Quan Ngải vẫn luôn tự khoe khoang mình to gan lớn mật.
Quan Ngải đi tới, ngồi trên ghế gỗ, bên cạnh là Giang Hạ Sơ, cô quần trắng, Giang Hạ Sơ váy đen, hai màu sắc hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng hai làn váy lại quấn quít nhau rất hài hoà.
"Xem ra mình nhất định phải nghỉ ngơi một thời gian rất dài rồi, kiện cáo cũng bắt đầu rồi." Giang Hạ Sơ làm như đang nói đến chuyện râu ria gì đó, vô cùng hời hợt.
Giang Hạ Sơ đã muốn đi tìm luật sư rồi, nhưng suy nghĩ một chút cũng không còn có người nào dám nhận, thật đúng là không ai dám chống lại Tả Thành, làm gì còn có người thứ hai không sợ chết như cô nữa chứ.
Quan Ngải tán thành, xem ra chuyện kiện tụng đã như ván đóng thuyền rồi, có chút than thở tiếc hận: "Anh ta không thả, cậu lại muốn rút lưi, bình thường nào có cách gì."
Tả Thành và Giang Hạ Sơ đều vô cùng bướng bỉnh, hai người bọn họ hoàn toàn giống như Israel và Iran, nhưng vẫn còn chiến đấu tương đối vương đạo(*), và cũng không hướng về một phía. Quan Ngải có thể nhìn ra được như vậy, rất chính xác!
(*): Vương đạo: một tư tưởng nhà nho, một cách cai quản, thống trị đất nước.
Giang Hạ Sơ lơ đễnh, ngước đầu, nhìn trời, nói chuyện lạc đề: "Tối nay hơi lạnh."
Dường như hơi thở lạnh lẽo chỉ thuộc về Tả Thành chưa tản đi, vẫn còn quanh quẩn bên cạnh Giang Hạ Sơ vậy.
Quan Ngải đồng ý gật đầu: "Ừ." Đưa hai tay ôm thân thể, có chút nghiến răng bực mình, "Nhờ công của người nào đó đấy!"
Quan Ngải nghĩ mùa hè mà có Tả Thành thì nhất định không cần máy điều hòa không khí, người đó tuyệt đối tự động hạ nhiệt độ xuống đến mát mẻ, không đúng, có khi còn đóng băng luôn ấy chứ. Về điểm này, Quan Ngải tuyệt không hoài nghi, nếu không sao đến giờ mà cô vẫn còn cảm thấy khí lạnh bức người như vậy chứ.
Giang Hạ Sơ có chút không hiểu lời nói của Quan Ngải, không để ý mấy đến cách nói chuyện điên cuồng của Quan Ngải, dù sao cũng quen rồi. Ngược lại Quan Ngải tự mình giải thích: "Mới vừa rồi mình gặp được Tả Thành, người đó chính là khối băng, khiến mình sắp chết rét rồi, thật không biết sao Quan Hân có thể chịu được."
Nếu để cô ở cùng với khổi băng Tả Thành đó cả ngày, cô nhất định sẽ bị âm thầm biến thành một khối băng, nhiệt độ cũng thay đổi luôn, quá nguy hiểm. Quan Hân vẫn nên tự cầu nhiều phúc cho mình đi, trong lòng Quan Ngải nổi lên thiện lương một chút.
"Tả Thành, mình thật sự xem không hiểu, ví như cô và Quan Hân." Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng nói của Giang Hạ Sơ càng phát ra giống như một sợi dây nhỏ khi gần khi xa, khẽ bóp tức đoạn.
Thật ra thì, Giang Hạ Sơ chưa từng hiểu Tả Thành, anh tựa như một vũng bùn lầy màu đen, sau khi chưa kịp nhìn thấy đã bị cắn nuốt hoàn toàn.
Quan Ngải tiếp lời: "Anh tình tôi nguyện không phải lỗi, tình chân ý thiết tuyệt đối không thể nào. Cũng không biết có phải Quan Hân bị cửa kẹp đầu hay không, thế nhưng lại tự nguyện đưa dê vào miệng cọp, đầu óc Quan Hân thông tuệ không phải là giả, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với lòng dạ thâm trầm của Tả Thành, mình dám cam đoan, sớm muộn gì cô ấy cũng khóc."
Quan Ngải chắc chắc Quan Hân nhất định sẽ có kết cục rất thảm thiết, ngay cả cô là người ngoài cuộc, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được kết quả thì Quan Hân không thể nào không hiểu rõ, vậy cũng chỉ có một khả năng, Quan Hân cam tâm tình nguyện.
Chẳng lẽ Quan Hân xuân tâm nhộn nhạo rồi hả ? Một trái tim thầm mến Tả Thành? Quan Ngải thật than thở: thì ra là Quan Hân thích kiểu như vậy.
Quan Ngả đang mơ tưởng hão huyền, chỉ nghe giọng nói đông lạnh của Giang Hạ Sơ: "Rốt cuộc, quy tắc trò chơi của Tả Thành là gì?" Giây lát sau, lại một câu than nhẹ, "Rốt cuộc con át chủ bài trong tay anh ta là cái gì?"
Vậy cũng tốt, đừng ai nghĩ đến chuyện yên bình. Bây giờ Tả Thành đã không còn gì cả, lạnh lẽo như băng sương: “Anh xem ai dám nhận.”
Giang Hạ Sơ ghét Tả Thành ngang ngạnh ép buộc, nhưng cô không biết cô chỉ cho Tả Thành giữ lại con đường này.
Đúng là không có ai dám chống lại Tả Thành. Giang Hạ Sơ cười lạnh: "Vậy tôi chờ anh kiện tôi."
"Nhất định phải như thế?" Sau một lần, Tả Thành phóng túng mình.
"Nhất định như thế!" Mỗi một lần, Giang Hạ Sơ đều không chừa đường lui.
Lần này là Tả Thành xoay người, dưới tàng cây, chỗ anh đứng có loang lỗ vài ánh trăng càng tăng thêm lạnh lẽo.
Giang Hạ Sơ lạnh lùng đứng nguyên tại chỗ, làn váy màu đen tung bay, chợt cao chợt thấp rơi xuống rồi tung ra, giống như tâm trạng của Tả Thành. Anh không quay đầu lại, lần đầu tiên, anh không muốn nhìn thấy ánh mắt đầy gai nhọn của Giang Hạ Sơ.
Nhất định như thế. . . . . . Cả đời rất dài, bắt đầu từ lúc đó, bọn họ đã định sẵn sẽ dây dưa đến chết không ngừng.
Trên con đường mòn, lúc tới, Tả Thành chờ mong và sợ hãi, bởi vì anh hiểu biết rõ Giang Hạ Sơ. Bây giờ, Giang Hạ Sơ vẫn còn ở bên đó, Tả Thành lại lần đầu tiên chạy trối chết.
Xa xa, Quan Ngải đứng đó, lúc Tả Thành đi vào thì cô tránh, lúc Tả Thành đi ra thì cô trở lại. Chỉ trong một khoảnh khắc, lại có hai Tả Thành, người đàn ông này vô cùng yêu Giang Hạ Sơ chứ.
Một ác ma không dính khói bụi trần gian, hôm nay đã gặp quả báo rồi à? Quả thật Quan Ngải rất là hả hê. Nếu như có thể bỏ đá xuống giếng đương nhiên là tốt, nhưng Quan Ngải chỉ có tặc tâm* mà không có tặc đảm**.
(*): Tặc tâm: suy nghĩ gian xảo
(**): Tặc đảm: can đảm làm kẻ trộm
Quan Ngải thu lại, xoá đi cảm giác thắng lợi, đắc ý, làm bộ đi ngang qua. Khi chỉ còn khoảng một mét, cô dừng lại: "Mình biết cậu có rất nhiều thủ đoạn, người khác thì mình không xen vào, nhưng Giang Hạ Sơ và Quan Hân thì mình không thể ngồi yên mà không để ý tới."
Thật ra thì Quan Ngải cũng biết những lời này của cô không có kỹ thuật bao nhiêu, chỉ là khí thế không thể thua. Tuy rằng ngây thơ, nhưng lại là sự thật, Giang Hạ Sơ cô đã định là quan tâm rồi, Quan Hân lại càng không cần phải nói, chị em song sinh của mình, ngoài cô ra thì không ai có thể ức hiếp được.
Tả Thành không cho là đúng khiến người ta không phấn khích, anh đông lạnh mở miệng: "Quan Hân chẳng liên quan gì đến tôi, Giang Hạ Sơ cũng không gì đến cô."
Hai người không liên quan, đủ để khiến Quan Ngải nhìn ra được người đàn ông này vô tình bao nhiêu, lại càng chung tình bấy nhiêu, hai thái cực kết hợp, tạo hoá à, người thật vĩ đại, vậy mà lại có thể tạo ra một sinh vật như Tả Thành, Quan Ngải không khỏi cảm khái.
Quan Ngải chưa từ bỏ ý định, nếu cứng rắn không được, thì dùng chính sách dụ dỗ vậy, cô hướng dẫn từng bước: "Được yêu, bị hận anh đều không cần ư."
Được yêu, là chỉ Quan Hân, mà bị hận, dĩ nhiên chính là Giang Hạ Sơ rồi.
"Không liên quan gì tới cô."
"Vậy rốt cuộc anh muốn cái gì? Giang Hạ Sơ?" Quan Ngải lạnh lùng khinh bỉ, quở trách tội của anh, "Nhưng mà, bởi vì anh, năm năm qua Giang Hạ Sơ đã không còn cười nữa rồi, trong cơn ác mộng tất cả đều là anh."
Chính sách dụ dỗ thất bại, câu này Quan Ngải gần như vô cùng tức giận mà hét lên, vẫn là như vậy mới thích hợp với cô, cô không thích hợp làm chuyên gia tình cảm, không thích hợp làm thục nữ, tuy rằng hôm nay mặc bộ váy này sẽ có tác dụng mê hoặc với người khác.
Tả Thành lạnh lùng thoáng nhìn, một ánh mắt trong sạch khiến cả người Quan Ngải run lên, giọng nói anh cứng rắn: "Dù là cơn ác mộng, tôi cũng sẽ không để cho cô ấy tỉnh."
Cơn ác mộng . . . . . . Một khởi đầu tốt đấy, anh muốn cô cùng anh.
Tả Thành cất bước, không đi vào đêm tối. Quan Ngải sững sờ tại chỗ, chờ Tả Thành đi xa mới hét lớn với bóng lưng của anh: "Tả Thành, anh là một tên điên."
Đã từng gặp rất nhiều kẻ điên, nhưng Quan Ngải chưa bao giờ ngặp người nào điên như Tả Thành vậy.
"Sao Giang Hạ Sơ lại gặp phải Tả Thành chứ? Thật là không may mắn." Quan Ngải bỏ lại một câu nói rồi đi về nơi hoang vắng.
Bất hạnh à. . . . . . Có lẽ không nhất định đấy. Ánh trăng lạnh lẽo bao phủ lấy một vòng sáng mơ hồ.
Quan Ngải mang một đôi giày Cavans màu trắng, đạp lên đá vụn, vang lên tiếng “Sột soạt”. Dường như Giang Hạ Sơ bị giật mình, quay qua nhìn với cặp mắt như nai con.
Thì ra là cô ấy. . . . . . Một lòng run rẩy trong chớp mắt đã hạ xuống, ánh mắt hoảng sợ của Giang Hạ Sơ lại trở nên không sóng không gió.
Thì ra cô sợ Tả Thành như vậy. . . . . . Tuy rằng ánh sáng mờ ảo, nhưng Quan Ngải vẫn thấy được tia sáng hoảng sợ trong mắt Giang Hạ Sơ. Cũng phải, đối mặt với một kẻ điên như Tả Thành, ai mà không sợ chứ, ngay cả khi bản thân cô nhìn thấy anh cũng không tự giác mà run lên. Thật ra thì Quan Ngải vẫn luôn tự khoe khoang mình to gan lớn mật.
Quan Ngải đi tới, ngồi trên ghế gỗ, bên cạnh là Giang Hạ Sơ, cô quần trắng, Giang Hạ Sơ váy đen, hai màu sắc hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng hai làn váy lại quấn quít nhau rất hài hoà.
"Xem ra mình nhất định phải nghỉ ngơi một thời gian rất dài rồi, kiện cáo cũng bắt đầu rồi." Giang Hạ Sơ làm như đang nói đến chuyện râu ria gì đó, vô cùng hời hợt.
Giang Hạ Sơ đã muốn đi tìm luật sư rồi, nhưng suy nghĩ một chút cũng không còn có người nào dám nhận, thật đúng là không ai dám chống lại Tả Thành, làm gì còn có người thứ hai không sợ chết như cô nữa chứ.
Quan Ngải tán thành, xem ra chuyện kiện tụng đã như ván đóng thuyền rồi, có chút than thở tiếc hận: "Anh ta không thả, cậu lại muốn rút lưi, bình thường nào có cách gì."
Tả Thành và Giang Hạ Sơ đều vô cùng bướng bỉnh, hai người bọn họ hoàn toàn giống như Israel và Iran, nhưng vẫn còn chiến đấu tương đối vương đạo(*), và cũng không hướng về một phía. Quan Ngải có thể nhìn ra được như vậy, rất chính xác!
(*): Vương đạo: một tư tưởng nhà nho, một cách cai quản, thống trị đất nước.
Giang Hạ Sơ lơ đễnh, ngước đầu, nhìn trời, nói chuyện lạc đề: "Tối nay hơi lạnh."
Dường như hơi thở lạnh lẽo chỉ thuộc về Tả Thành chưa tản đi, vẫn còn quanh quẩn bên cạnh Giang Hạ Sơ vậy.
Quan Ngải đồng ý gật đầu: "Ừ." Đưa hai tay ôm thân thể, có chút nghiến răng bực mình, "Nhờ công của người nào đó đấy!"
Quan Ngải nghĩ mùa hè mà có Tả Thành thì nhất định không cần máy điều hòa không khí, người đó tuyệt đối tự động hạ nhiệt độ xuống đến mát mẻ, không đúng, có khi còn đóng băng luôn ấy chứ. Về điểm này, Quan Ngải tuyệt không hoài nghi, nếu không sao đến giờ mà cô vẫn còn cảm thấy khí lạnh bức người như vậy chứ.
Giang Hạ Sơ có chút không hiểu lời nói của Quan Ngải, không để ý mấy đến cách nói chuyện điên cuồng của Quan Ngải, dù sao cũng quen rồi. Ngược lại Quan Ngải tự mình giải thích: "Mới vừa rồi mình gặp được Tả Thành, người đó chính là khối băng, khiến mình sắp chết rét rồi, thật không biết sao Quan Hân có thể chịu được."
Nếu để cô ở cùng với khổi băng Tả Thành đó cả ngày, cô nhất định sẽ bị âm thầm biến thành một khối băng, nhiệt độ cũng thay đổi luôn, quá nguy hiểm. Quan Hân vẫn nên tự cầu nhiều phúc cho mình đi, trong lòng Quan Ngải nổi lên thiện lương một chút.
"Tả Thành, mình thật sự xem không hiểu, ví như cô và Quan Hân." Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng nói của Giang Hạ Sơ càng phát ra giống như một sợi dây nhỏ khi gần khi xa, khẽ bóp tức đoạn.
Thật ra thì, Giang Hạ Sơ chưa từng hiểu Tả Thành, anh tựa như một vũng bùn lầy màu đen, sau khi chưa kịp nhìn thấy đã bị cắn nuốt hoàn toàn.
Quan Ngải tiếp lời: "Anh tình tôi nguyện không phải lỗi, tình chân ý thiết tuyệt đối không thể nào. Cũng không biết có phải Quan Hân bị cửa kẹp đầu hay không, thế nhưng lại tự nguyện đưa dê vào miệng cọp, đầu óc Quan Hân thông tuệ không phải là giả, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với lòng dạ thâm trầm của Tả Thành, mình dám cam đoan, sớm muộn gì cô ấy cũng khóc."
Quan Ngải chắc chắc Quan Hân nhất định sẽ có kết cục rất thảm thiết, ngay cả cô là người ngoài cuộc, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được kết quả thì Quan Hân không thể nào không hiểu rõ, vậy cũng chỉ có một khả năng, Quan Hân cam tâm tình nguyện.
Chẳng lẽ Quan Hân xuân tâm nhộn nhạo rồi hả ? Một trái tim thầm mến Tả Thành? Quan Ngải thật than thở: thì ra là Quan Hân thích kiểu như vậy.
Quan Ngả đang mơ tưởng hão huyền, chỉ nghe giọng nói đông lạnh của Giang Hạ Sơ: "Rốt cuộc, quy tắc trò chơi của Tả Thành là gì?" Giây lát sau, lại một câu than nhẹ, "Rốt cuộc con át chủ bài trong tay anh ta là cái gì?"
Bình luận truyện