Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị
Chương 17: Diễm băng ngọc
Editor: ChiMy
Buổi chiều hôm đó, công chúa Mỹ Chân liền mang theo tùy tùng của nàng tiến vào phủ Nhiếp Chính vương. Đông Phương Thiểu Tư phân phó quản gia chuẩn bị cho công chúa một viện yên tĩnh, đồng thời chuẩn bị yến tiệc vào buổi tối cho nàng ta.
Cả buổi công chúa Mỹ Chân đều ở trong phòng trang điểm, mặc thử tất cả các y phục trong gương.
“Thanh Hoa, ngươi nói bộ này đẹp không?” Công chúa Mỹ Chân cầm một bộ váy tử sắc hoa tay múa chân ở trên người.
Nha hoàn tên Thanh Hoa cười rộ lên, giúp công chúa Mỹ Chân thay vào: “Công chúa mặc y phục gì cũng đều xinh đẹp động lòng người, sặc sỡ lóa mắt.”
Công chúa Mỹ Chân cười xán lạn: “Ngươi ba hoa này, giúp ta trang điểm nhanh lên. Tối nay Nhiếp Chính vương sẽ mở tiệc thiết yến ta.”
“Nô tỳ không phải ba hoa, điều nô tỳ nói đều là sự thật.” Thanh Hoa mím môi cười rộ lên.
“Thanh Hoa, ngươi thấy Nhiếp Chính vương thế nào?” Trong mắt công chúa Mỹ Chân lộ vẻ si mê.
“Ừ… công chúa nói thế nào thì thế ấy.” Thanh Hoa hé miệng cười trộm, nàng hầu hạ công chúa hơn mười năm nay, cùng với công chúa tình như tỷ muội, sao có thể không rõ trong lòng công chúa Mỹ Chân nghĩ cái gì.
Công chúa Mỹ Chân đứng trước gương đồng xoay một vòng, thỏa mãn nhìn y phục trên người rồi gật gật đầu: “Như vậy mới được. Thật không ngờ tới Nhiếp Chính vương còn trẻ trung tuấn mĩ hơn so với lời đồn.”
“Công chúa, nghe đồn Nhiếp Chính vương còn là một nhân vật rất lợi hại. Hiện tại chính là người nắm quyền lớn nhất ở Thiên Vận quốc.” Khi nói những lời này nàng ta đè giọng thấp xuống.
“Ừ, liên minh cùng Thiên Vận quốc đối với chúng ta chỉ có lợi.” Công chúa Mỹ Chân nghiêm túc gật đầu, nhớ lại lúc trước phụ hoàng dặn dò chính mình, lần liên minh này nhất định phải tiến hành thuận lợi.
“Nếu như hai nước làm thông gia thì lại càng tốt hơn nha.” Thanh Hoa cười đùa nói ra tâm tư của công chúa Mỹ Chân.
“Ngươi, nha đầu kia có im hay không?” Công chúa Mỹ Chân giận dữ, làm bộ muốn đánh Thanh Hoa.
“Ái chà, công chúa tha mạng.” Thanh Hoa né tránh cầu xin tha thứ. Đến khi hai người đùa mệt rồi, lúc này Thanh Hoa mới nghiêm túc nói: “Bất quá, công chúa, tuy Nhiếp Chính vương vẫn chưa thành hôn, thế nhưng nô tì nghe nói hắn muốn lập phi, cũng không biết là thật hay giả.”
“Chẳng phải qua yến hội tối nay sẽ biết sao? Nếu như thật sự thì nhất định yến hội tối nay nàng ta sẽ xuất hiện, ngược lại nhất định là không có.” Công chúa Mỹ Chân tự tin cười.
“Cũng đúng, vẫn là công chúa thông minh.” Thanh Hoa cười rộ lên gật đầu.
“Được rồi, mau tới giúp ta chọn đồ trang sức.” Công chúa Mỹ Chân sửa lại mái tóc của mình, trong mắt tràn đầy tự tin. Trong gương đồng hiện lên một nữ nhân tương đối đẹp, hơn nữa với thân phận công chúa Bắc Thần quốc, phía sau có Bắc Thần quốc cường đại làm hậu thuẫn. Vậy thì còn thiếu cái gì để các nam nhân trên đời này không động tâm.
Trong thư phòng của Vương phủ, Đông Phương Thiểu Tư lẳng lặng nhìn công văn trong tay. Lãnh Ngự Phong chờ ở bên cạnh.
“Ngự Phong, ngươi xem xem.” Đông Phương Thiểu Tư mang công văn trong tay ném cho Lãnh Ngự Phong, miễn cưỡng dựa vào lưng ghế.
Sau khi Lãnh Ngự Phong xem xong thì nhíu mày: “Thương Châu quốc và Thanh Hạ quốc thật sự ngồi cùng một chiếc thuyền?”
“Làm cho một trong hai chìm xuống là được.” Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư hiện lên một tia cười nhạt, hời hợt nói ra quyết định của mình.
“Chìm cái gì? Đục nước béo cò sao(*)?” Lãnh Ngự Phong cũng cười rộ lên, hắn thích nhất chiêu này.
(*)Đục nước béo cò: lợi dụng cơ hội, hoàn cảnh rối ren nội bộ mà kiếm lợi lộc!
“Giao việc này cho ngươi. Giải quyết sạch sẽ rồi hẳn về gặp ta.” Đông Phương Thiểu Tư lấy từ trong hộp gấm ra một khối ngọc bội.
“Dạ dạ, cam đoan sẽ sạch sẽ.” Lãnh Ngự Phong bĩu môi, muốn nói tới chuyện đó thì không biết Đông Phương Thiểu Tư lợi hại hơn mình gấp bao nhiêu lần, có điều mỗi lần đều do mình đảm đương làm người xấu. Ánh mắt Lãnh Ngư Phong rơi xuống ngọc bội trong tay Đông Phương Thiểu Tư thì không khỏi kinh hãi, kinh ngạc kêu lên: “Diễm Băng ngọc?”
“Ngươi từng thấy qua sao?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn ngọc bội trong tay rồi nhàn nhạt hỏi.
“Thấy qua một lần, cũng chưa từng sờ qua. Không có cơ hội sờ, cho ta sờ thử đi.” Lãnh Ngự Phong trừng lớn mắt, muốn chạm vào ngọc bội trong tay Đông Phương Thiểu Tư. Diễm Băng ngọc là ngọc cực kì hiếm có trên đời. Nghe nói lúc trước miếng ngọc này là một khối, chia thành ba miếng ngọc bội không biết bây giờ đã lưu lạc ở đâu. Diễm Băng ngọc, tên như ý nghĩa, có công dụng đông ấm hạ mát. Nếu như chỉ có công hiệu này thì cũng không có gì lạ, ngọc bội này còn có điều thần kì hơn nữa. Kì lạ nhất chính là ngọc bội này có thể căn cứ theo nhiệt độ cơ thể của người mang mà điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, giúp người mang có thể thoải mái nhất.
“Qua tay ngươi bẩn như vậy, sao ta có thể đưa cho nàng đây?” Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh một tiếng, không để cho Lãnh Ngự Phong một chút mặt mũi nào, cất ngọc bội vào trong.
Tay Lãnh Ngư Phong cứng đờ giữa không trung, khi biết được Đông Phương Thiểu Tư muốn đưa cho người kia. Chỉ có thể thầm mắng ở trong lòng “Tên này không có tính người mà”. Thế nhưng những lời này cũng chỉ có thể nói ở trong lòng chứ không dám nói ra khỏi miệng.
“Sao ngươi có được nó?” Lãng Ngự Phong thắc mắc muốn chết.
“Lấy.” Đông Phương Thiểu Tư thuận miệng trả lời cho có lệ.
Lãnh Ngự Phong không hề truy vấn, hắn biết rõ nam nhân trước mắt này muốn gì mà lại không thể lấy chứ? Hắn ta cứ như một người vạn năng, muốn làm gì thì nhất định sẽ làm được, chắc chắn sẽ làm được.
Đông Phương Thiểu Tư cất ngọc bội vào, khóe miệng lộ ra một tia ý cười khó phát hiện . Từ lần trước Sở Thanh Linh bị quỳ thuỷ ( kinh nguyệt ) thì đến giờ thân thể nàng luôn lạnh, Đông Phương Thiểu Tư liền dụng tâm, muốn tìm biện pháp thay đổi điều này. Rốt cuộc hắn tìm được khối Băng Diễm ngọc này, tuy rằng phải hao tốn chút công phu, nhưng dù sao cũng đã lấy tới tay.
“Trời sắp tối rồi.” Đông Phương Thiểu Tư đứng dậy đi ra ngoài, chợt dừng lại, “Giải quyết mọi chuyện nhanh chóng.”
“Vâng, đã rõ, thưa Nhiếp Chính vương điện hạ vĩ đại.” Lãnh Ngự Phong nhún vai, đồng ý.
Đông Phương Thiểu Tư cầm hộp gấm trực tiếp đi tới vườn trúc.
Vào phòng, Đông Phương Thiểu Tư liền nhìn thấy Sở Thanh Linh tựa vào cửa sổ lẳng lặng nhìn ra ngoài. Gương mặt điềm tĩnh tràn ngập một cỗ nhàn nhạt ưu thương, làm cho người khác đau lòng.
“Thanh Linh.” Đông Phương Thiểu Tư từ từ lại gần Sở Thanh Linh, áp sát mặt mình vào mặt nàng.
“Ngươi đã trở về.” Sở Thanh Linh xoay người, mỉm cười nhìn Đông Phương Thiểu Tư.
“Xoay qua chỗ khác, ta đeo cho nàng cái này.” Đông Phương Thiểu Tư đi tới phía sau Sở Thanh Linh, lấy ngọc bội trong hộp gấm ra, cẩn thận đeo vào cổ nàng.
Nhất thời, một cảm giác lành lạnh dọc theo cổ truyền tới toàn thân.
“Đây là cái gì?” Sở Thanh Linh kinh ngạc sờ ngọc bội trên cổ, sờ lên cảm giác lành lạnh nhưng không khó chịu. Cúi đầu nhìn, ngọc bội có hình một đóa hoa sen tinh xảo, dưới đáy là một tầng lá sen. Thoạt nhìn rất xinh đẹp.
“Nàng đeo đi, đây là ta tặng cho nàng. Nếu quỳ thuỷ của nàng tới thì nàng sẽ không sợ lạnh nữa.” Đông Phương Thiểu Tư nói không chút e dè.
Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn
Sắc mặt Sở Thanh Linh hơi mất tự nhiên, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội nói: “Ngọc bội này làm đông ấm hạ mát?”
“Ừ.” Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười trả lời, cúi đầu ấn xuống trên cổ Sở Thanh Linh một nụ hôn, “Không cho phép lấy xuống, biết chưa?”
“Được.” Sở Thanh Linh cũng nở nụ cười gật gật đầu. Thật lâu sau này Sở Thanh Linh mới biết nàng mang ngọc bội gì, về phần cảm giác của nàng sau khi nàng biết, để nói sau.
“Đêm nay ta sẽ về muộn một chút, ta phải thiết yến sứ thần Bắc Thần quốc.” Đông Phương Thiểu Tư cũng ngồi xuống, một phen ôm chầm lấy Sở Thanh Linh rồi kéo nàng tới ngồi trên đùi mình, “Ngoan ngoãn chờ ta.”
“Ừ.” Sở Thanh Linh rũ mắt xuống, sờ ngọc bội trên cổ mình. Nói trong lòng không cảm động là giả, thật không nghĩ tới Đông Phương Thiểu Tư lại để chuyện kia ở trong lòng.
“Vậy chúng ta cùng nhau chơi cờ.” Đông Phương Thiểu Tư nói bồi Sở Thanh Linh chơi cờ nhưng lại thủy chung ôm nàng không buông tay.
“Ngươi không buông ta ra thì sao chơi?” Sở Thanh Linh muốn xuống nhưng lại tránh không thoát.
“Cứ chơi như vậy.” Đông Phương Thiểu Tư cầm lấy bàn cờ, nở nụ cười.
“Có đôi khi, ta đang suy nghĩ có phải ngươi mới ba tuổi hay không?’ Đông Phương Thiểu Tư tà tà cười rộ lên.
Trong phòng một mảnh ôn nhu hài hòa.
Buổi chiều hôm đó, công chúa Mỹ Chân liền mang theo tùy tùng của nàng tiến vào phủ Nhiếp Chính vương. Đông Phương Thiểu Tư phân phó quản gia chuẩn bị cho công chúa một viện yên tĩnh, đồng thời chuẩn bị yến tiệc vào buổi tối cho nàng ta.
Cả buổi công chúa Mỹ Chân đều ở trong phòng trang điểm, mặc thử tất cả các y phục trong gương.
“Thanh Hoa, ngươi nói bộ này đẹp không?” Công chúa Mỹ Chân cầm một bộ váy tử sắc hoa tay múa chân ở trên người.
Nha hoàn tên Thanh Hoa cười rộ lên, giúp công chúa Mỹ Chân thay vào: “Công chúa mặc y phục gì cũng đều xinh đẹp động lòng người, sặc sỡ lóa mắt.”
Công chúa Mỹ Chân cười xán lạn: “Ngươi ba hoa này, giúp ta trang điểm nhanh lên. Tối nay Nhiếp Chính vương sẽ mở tiệc thiết yến ta.”
“Nô tỳ không phải ba hoa, điều nô tỳ nói đều là sự thật.” Thanh Hoa mím môi cười rộ lên.
“Thanh Hoa, ngươi thấy Nhiếp Chính vương thế nào?” Trong mắt công chúa Mỹ Chân lộ vẻ si mê.
“Ừ… công chúa nói thế nào thì thế ấy.” Thanh Hoa hé miệng cười trộm, nàng hầu hạ công chúa hơn mười năm nay, cùng với công chúa tình như tỷ muội, sao có thể không rõ trong lòng công chúa Mỹ Chân nghĩ cái gì.
Công chúa Mỹ Chân đứng trước gương đồng xoay một vòng, thỏa mãn nhìn y phục trên người rồi gật gật đầu: “Như vậy mới được. Thật không ngờ tới Nhiếp Chính vương còn trẻ trung tuấn mĩ hơn so với lời đồn.”
“Công chúa, nghe đồn Nhiếp Chính vương còn là một nhân vật rất lợi hại. Hiện tại chính là người nắm quyền lớn nhất ở Thiên Vận quốc.” Khi nói những lời này nàng ta đè giọng thấp xuống.
“Ừ, liên minh cùng Thiên Vận quốc đối với chúng ta chỉ có lợi.” Công chúa Mỹ Chân nghiêm túc gật đầu, nhớ lại lúc trước phụ hoàng dặn dò chính mình, lần liên minh này nhất định phải tiến hành thuận lợi.
“Nếu như hai nước làm thông gia thì lại càng tốt hơn nha.” Thanh Hoa cười đùa nói ra tâm tư của công chúa Mỹ Chân.
“Ngươi, nha đầu kia có im hay không?” Công chúa Mỹ Chân giận dữ, làm bộ muốn đánh Thanh Hoa.
“Ái chà, công chúa tha mạng.” Thanh Hoa né tránh cầu xin tha thứ. Đến khi hai người đùa mệt rồi, lúc này Thanh Hoa mới nghiêm túc nói: “Bất quá, công chúa, tuy Nhiếp Chính vương vẫn chưa thành hôn, thế nhưng nô tì nghe nói hắn muốn lập phi, cũng không biết là thật hay giả.”
“Chẳng phải qua yến hội tối nay sẽ biết sao? Nếu như thật sự thì nhất định yến hội tối nay nàng ta sẽ xuất hiện, ngược lại nhất định là không có.” Công chúa Mỹ Chân tự tin cười.
“Cũng đúng, vẫn là công chúa thông minh.” Thanh Hoa cười rộ lên gật đầu.
“Được rồi, mau tới giúp ta chọn đồ trang sức.” Công chúa Mỹ Chân sửa lại mái tóc của mình, trong mắt tràn đầy tự tin. Trong gương đồng hiện lên một nữ nhân tương đối đẹp, hơn nữa với thân phận công chúa Bắc Thần quốc, phía sau có Bắc Thần quốc cường đại làm hậu thuẫn. Vậy thì còn thiếu cái gì để các nam nhân trên đời này không động tâm.
Trong thư phòng của Vương phủ, Đông Phương Thiểu Tư lẳng lặng nhìn công văn trong tay. Lãnh Ngự Phong chờ ở bên cạnh.
“Ngự Phong, ngươi xem xem.” Đông Phương Thiểu Tư mang công văn trong tay ném cho Lãnh Ngự Phong, miễn cưỡng dựa vào lưng ghế.
Sau khi Lãnh Ngự Phong xem xong thì nhíu mày: “Thương Châu quốc và Thanh Hạ quốc thật sự ngồi cùng một chiếc thuyền?”
“Làm cho một trong hai chìm xuống là được.” Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư hiện lên một tia cười nhạt, hời hợt nói ra quyết định của mình.
“Chìm cái gì? Đục nước béo cò sao(*)?” Lãnh Ngự Phong cũng cười rộ lên, hắn thích nhất chiêu này.
(*)Đục nước béo cò: lợi dụng cơ hội, hoàn cảnh rối ren nội bộ mà kiếm lợi lộc!
“Giao việc này cho ngươi. Giải quyết sạch sẽ rồi hẳn về gặp ta.” Đông Phương Thiểu Tư lấy từ trong hộp gấm ra một khối ngọc bội.
“Dạ dạ, cam đoan sẽ sạch sẽ.” Lãnh Ngự Phong bĩu môi, muốn nói tới chuyện đó thì không biết Đông Phương Thiểu Tư lợi hại hơn mình gấp bao nhiêu lần, có điều mỗi lần đều do mình đảm đương làm người xấu. Ánh mắt Lãnh Ngư Phong rơi xuống ngọc bội trong tay Đông Phương Thiểu Tư thì không khỏi kinh hãi, kinh ngạc kêu lên: “Diễm Băng ngọc?”
“Ngươi từng thấy qua sao?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn ngọc bội trong tay rồi nhàn nhạt hỏi.
“Thấy qua một lần, cũng chưa từng sờ qua. Không có cơ hội sờ, cho ta sờ thử đi.” Lãnh Ngự Phong trừng lớn mắt, muốn chạm vào ngọc bội trong tay Đông Phương Thiểu Tư. Diễm Băng ngọc là ngọc cực kì hiếm có trên đời. Nghe nói lúc trước miếng ngọc này là một khối, chia thành ba miếng ngọc bội không biết bây giờ đã lưu lạc ở đâu. Diễm Băng ngọc, tên như ý nghĩa, có công dụng đông ấm hạ mát. Nếu như chỉ có công hiệu này thì cũng không có gì lạ, ngọc bội này còn có điều thần kì hơn nữa. Kì lạ nhất chính là ngọc bội này có thể căn cứ theo nhiệt độ cơ thể của người mang mà điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, giúp người mang có thể thoải mái nhất.
“Qua tay ngươi bẩn như vậy, sao ta có thể đưa cho nàng đây?” Đông Phương Thiểu Tư hừ lạnh một tiếng, không để cho Lãnh Ngự Phong một chút mặt mũi nào, cất ngọc bội vào trong.
Tay Lãnh Ngư Phong cứng đờ giữa không trung, khi biết được Đông Phương Thiểu Tư muốn đưa cho người kia. Chỉ có thể thầm mắng ở trong lòng “Tên này không có tính người mà”. Thế nhưng những lời này cũng chỉ có thể nói ở trong lòng chứ không dám nói ra khỏi miệng.
“Sao ngươi có được nó?” Lãng Ngự Phong thắc mắc muốn chết.
“Lấy.” Đông Phương Thiểu Tư thuận miệng trả lời cho có lệ.
Lãnh Ngự Phong không hề truy vấn, hắn biết rõ nam nhân trước mắt này muốn gì mà lại không thể lấy chứ? Hắn ta cứ như một người vạn năng, muốn làm gì thì nhất định sẽ làm được, chắc chắn sẽ làm được.
Đông Phương Thiểu Tư cất ngọc bội vào, khóe miệng lộ ra một tia ý cười khó phát hiện . Từ lần trước Sở Thanh Linh bị quỳ thuỷ ( kinh nguyệt ) thì đến giờ thân thể nàng luôn lạnh, Đông Phương Thiểu Tư liền dụng tâm, muốn tìm biện pháp thay đổi điều này. Rốt cuộc hắn tìm được khối Băng Diễm ngọc này, tuy rằng phải hao tốn chút công phu, nhưng dù sao cũng đã lấy tới tay.
“Trời sắp tối rồi.” Đông Phương Thiểu Tư đứng dậy đi ra ngoài, chợt dừng lại, “Giải quyết mọi chuyện nhanh chóng.”
“Vâng, đã rõ, thưa Nhiếp Chính vương điện hạ vĩ đại.” Lãnh Ngự Phong nhún vai, đồng ý.
Đông Phương Thiểu Tư cầm hộp gấm trực tiếp đi tới vườn trúc.
Vào phòng, Đông Phương Thiểu Tư liền nhìn thấy Sở Thanh Linh tựa vào cửa sổ lẳng lặng nhìn ra ngoài. Gương mặt điềm tĩnh tràn ngập một cỗ nhàn nhạt ưu thương, làm cho người khác đau lòng.
“Thanh Linh.” Đông Phương Thiểu Tư từ từ lại gần Sở Thanh Linh, áp sát mặt mình vào mặt nàng.
“Ngươi đã trở về.” Sở Thanh Linh xoay người, mỉm cười nhìn Đông Phương Thiểu Tư.
“Xoay qua chỗ khác, ta đeo cho nàng cái này.” Đông Phương Thiểu Tư đi tới phía sau Sở Thanh Linh, lấy ngọc bội trong hộp gấm ra, cẩn thận đeo vào cổ nàng.
Nhất thời, một cảm giác lành lạnh dọc theo cổ truyền tới toàn thân.
“Đây là cái gì?” Sở Thanh Linh kinh ngạc sờ ngọc bội trên cổ, sờ lên cảm giác lành lạnh nhưng không khó chịu. Cúi đầu nhìn, ngọc bội có hình một đóa hoa sen tinh xảo, dưới đáy là một tầng lá sen. Thoạt nhìn rất xinh đẹp.
“Nàng đeo đi, đây là ta tặng cho nàng. Nếu quỳ thuỷ của nàng tới thì nàng sẽ không sợ lạnh nữa.” Đông Phương Thiểu Tư nói không chút e dè.
Nguồn: Diễn đàn Lê Quý Đôn
Sắc mặt Sở Thanh Linh hơi mất tự nhiên, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội nói: “Ngọc bội này làm đông ấm hạ mát?”
“Ừ.” Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười trả lời, cúi đầu ấn xuống trên cổ Sở Thanh Linh một nụ hôn, “Không cho phép lấy xuống, biết chưa?”
“Được.” Sở Thanh Linh cũng nở nụ cười gật gật đầu. Thật lâu sau này Sở Thanh Linh mới biết nàng mang ngọc bội gì, về phần cảm giác của nàng sau khi nàng biết, để nói sau.
“Đêm nay ta sẽ về muộn một chút, ta phải thiết yến sứ thần Bắc Thần quốc.” Đông Phương Thiểu Tư cũng ngồi xuống, một phen ôm chầm lấy Sở Thanh Linh rồi kéo nàng tới ngồi trên đùi mình, “Ngoan ngoãn chờ ta.”
“Ừ.” Sở Thanh Linh rũ mắt xuống, sờ ngọc bội trên cổ mình. Nói trong lòng không cảm động là giả, thật không nghĩ tới Đông Phương Thiểu Tư lại để chuyện kia ở trong lòng.
“Vậy chúng ta cùng nhau chơi cờ.” Đông Phương Thiểu Tư nói bồi Sở Thanh Linh chơi cờ nhưng lại thủy chung ôm nàng không buông tay.
“Ngươi không buông ta ra thì sao chơi?” Sở Thanh Linh muốn xuống nhưng lại tránh không thoát.
“Cứ chơi như vậy.” Đông Phương Thiểu Tư cầm lấy bàn cờ, nở nụ cười.
“Có đôi khi, ta đang suy nghĩ có phải ngươi mới ba tuổi hay không?’ Đông Phương Thiểu Tư tà tà cười rộ lên.
Trong phòng một mảnh ôn nhu hài hòa.
Bình luận truyện