Tù Sủng Phi Của Vương Gia Tà Mị
Chương 50: Ngươi đã từng yêu một người sao?
Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Sở Thanh Linh, chờ đợi câu trả lời của nàng.
“Không.” Sở Thanh Linh lạnh nhạt nói ra một chữ rồi nói tiếp: “Vì sao muốn ta đi tham gia bữa tiệc cùng với ngươi? Ta nghĩ việc ta phải làm chỉ là vì chữa bệnh cho Vương gia ngươi thôi.”
Đáp án trong dự liệu, trong lòng Hoàng Phủ Khinh Trần lqd khẽ than thở nhưng chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: “Đệ tử phái Điểm Thương kia lại canh giữ ở bên ngoài, ngươi muốn cùng ta đi ra ngoài hay đi cùng với nàng ta?”
Sở Thanh Linh nghiêng người, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy Diệp Chỉ Thanh đang đứng ngoài cửa mong đợi nhìn vào trong sân.
“Dường như nàng ta coi ngươi đúng là nam tử, hơn nữa còn là một vị hôn phu trong lý tưởng.” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng Phủ Khinh Trần hiện lên ý cười đùa cợt khó thấy.
“Vậy đi ra ngoài, nhưng mà ta không đổi nữ trang.” Sở Thanh Linh bất đắc dĩ đưa ra quyết định.
“Được rồi.” Trong mắt Hoàng Phủ Khinh Trần hiện lên nét cười.
Ở cửa ra vào dĩ nhiên là Hoàng Phủ Khinh Trần nhẹ nhàng ngăn cản Diệp Chỉ Thanh, cùng Sở Thanh Linh ra khỏi vương phủ.
Trong xe ngựa, Hoàng Phủ Khinh Trần vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Thanh Linh, hồi lâu chợt nói sâu xa: “Ngọc bội trên cổ ngươi….”
Sở Thanh Linh cúi đầu, lấy ngọc bội ra đặt ở diendanlequydon lòng bàn tay, ngọc bội toát ra từng trận lạnh lẽo. Ngọc bội sao? Trong ánh mắt của Sở Thanh Linh xuất hiện sự phức tạp và do dự, liền nghĩ tới người nam nhân kia. Đây là do người nam nhân kia đưa cho mình.
Ánh mắt phức tạp và do dự của Sở Thanh Linh rơi vào trong mắt của Hoàng Phủ Khinh Trần, đáy mắt Hoàng Phủ Khinh Trần hiện lên một tia âm trầm. Xem ra khối ngọc bội này đối với nàng không hề đơn giản, là do ai đưa? Vừa nghĩ có thể là do ý trung nhân của nàng đưa, bên trong lòng Hoàng Phủ Khinh Trần không khỏi phiền não một hồi.
“Khối ngọc bội này thế nào?” Sở Thanh Linh cầm ngọc bội thật chặt ở trong tay, đốt ngón tay hơi trắng bệch.
“Ngươi không biết lai lịch khối ngọc bội này?” Hoàng Phủ Khinh Trần kinh ngạc, vậy là người nào đưa cho nàng? Cư nhiên cũng không có nói cho nàng biết khối ngọc bội kia là cái gì sao?
“Ngọc bội này còn có lai lịch?” Sở Thanh Linh kinh ngạc, lúc người người nam nhân kia đưa cho mình cũng bởi vì mỗi lần mình tới quỳ thuỷ thì toàn thân lạnh lẽo.
“Đây là diễm băng ngọc!” Hoàng Phủ Khinh Trần trầm giọng nói, “Thiên hạ có một khối diễm băng ngọc, sau khi phân tán khắp nới bị làm thành ba miếng ngọc khí. Có thể ngộ nhưng không thể cầu. Bởi vì ngọc này không chỉ đơn giản là đông ấm hạ mát như vậy, mà căn cứ theo nhiệt độ của người đeo có thể điều tiết ấm lạnh.”
Sau khi nghe Hoàng Phủ Khinh Trần nói xong Sở Thanh Linh sửng sốt, rồi từ từ mở tay ra, nhìn ngọc bội trong tay. Thiên hạ có chừng ba miếng ngọc bội, hiện tại có một miếng ở trong tay mình! Nguyên lai dien~dan~le~quy~don ngọc bội này là có thể ngộ nhưng không thể cầu đó sao? Người nam nhân kia vì để kiếm được miếng ngọc bội này nhất định hao phí rất nhiều tâm tư rồi. Nhưng là, tại sao hắn lại cưng chiều mình như vậy, lại dùng phương thức như vậy tới đối với mình! Sau cùng còn để cho mình không thể gặp mặt người mình yêu thương nhất.
Hoàng Phủ Khinh Trần vẫn chăm chú nhìn vào Sở Thanh Linh đang trầm tư, nhìn trong mắt nàng hiện lên phức tạp, do dự, cảm động, còn có cả đau đớn thật sâu, trong lòng dâng lên hàn ý. Xem ra, người đưa miếng ngọc bội này và người trong lòng nàng là khác nhau. Người có thể đưa ra miếng ngọc bội như vậy dĩ nhiên là không đơn giản, xem ra cần thật sự điều tra một chút.
“Vương gia, ngươi từng yêu qua một người chưa?” Sở Thanh Linh nhìn ngọc bội trong tay lẩm bẩm hỏi.
“Trước khi không có, nhưng hiện tại, ta không biết.” Thanh âm Hoàng Phủ Khinh Trần rất mềm rất nhẹ, chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Thanh Linh đang ở trước mắt. Yêu sao? Từ này không biết có tồn tại hay không, nhưng chính mình rất rõ ràng, quả thật là mình muốn cô gái xinh đẹp trước mắt rồi.
Sở Thanh Linh trầm mặc tiếp, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội trong tay. Yêu, là cái gì chứ? Thu hồi ngọc bội, Sở Thanh Linh không nói một lời nhắm nghiền mắt.
Hồi lâu, xe ngựa dừng lại, Hoàng Phủ Khinh Trần tung người nhảy xuống xe ngựa, vươn tay muốn đỡ phía sau Sở Thanh Linh, mà Sở Thanh Linh không để ý đến, chỉ một mình xuống xe ngựa, khiến cho tay của Hoàng Phủ Khinh Trần cứ lúng túng dừng ở giữa không trung như vậy.
“Vương gia, ngươi không phải nói là tham gia yến hội sao? Nơi này có thể làm yến hội?” Sở Thanh Linh xuống xe ngựa nhìn một biệt viện ưu nhã trước mắt có chút bất mãn hỏi. Chung quanh một mảnh trống trải, chỉ có ngôi viện đứng yên ở chỗ này, từ ngoài cửa nhìn vào, bên trong không có một bóng người, căn bản không giống như có một yến hội náo nhiệt.
“Ha ha, làm sao không phải là yến hội, hai người chúng ta không thể mở bữa tiệc sao?” Hoàng Phủ Khinh Trần thu hồi tay của mình, cười dẫn đầu đi về phía trước, đi hai bước quay đầu lại mỉm cười với Sở Thanh Linh, “Đến, chuẩn bị vì ngươi.”
Sở Thanh Linh nhìn nụ cười của lqd Hoàng Phủ Khinh Trần, do dự một phen, vẫn là đi theo. Chuẩn bị vì mình? Vào viện, Sở Thanh Linh kinh ngạc nhìn hết thảy trước mặt. Rất nhiều ao, quá nhiều hoa se! Trong mắt xanh nhạt cùng phấn hồng. Nước trong suốt thấy tận đáy, trong nước cá chép đỏ trắng đen vui sướng bơi lượn, xuyên qua giữa các lá sen. Dọc theo hành làng thẳng đưởng đi tới một cái đình bát giác vĩ đại, bên trong bày một bàn món ngon thật dài, mà chung quanh vẫn như cũ không có một bóng người. Thức ăn trên bàn vẫn đang bốc lên hơi nóng, rất rõ ràng cho thấy Hoàng Phủ Khinh Trần phân phó người làm đồ ăn hảo hạng liền lập tức rời đi.
Sở Thanh Linh đứng lại không có di chuyển nữa, chỉ nhàn nhạt nói với Hoàng Phủ Khinh Trần: “Ngươi, làm những thứ này có ý nghĩa gì?”
“Muốn ngươi cao hứng.” Hoàng Phủ Khinh Trần cũng đứng lại quay đầu nhìn Sở Thanh Linh cười rộ lên, “Ngươi cũng đã biết, trong mắt của ngươi vẫn luôn là đau thương.”
Sở Thanh Linh quay mặt hướng sang bên, cười lạnh: “Vương gia, ta đã sớm nói qua, ta với ngươi là không thể nào.”
“Ta sẽ đợi đến khi ngươi tiếp nhận.” Hoàng Phủ Khinh Trần ddến gần đình từ từ ngồi xuống, rót ly rượu vì chính mình cười yếu ớt, “Bên ngoài nóng, trước ngươi tiến vào ngồi có được không?”
Sở Thanh Linh nhìn mặt trời chói mắt một chút, rồi đi vào trong đình ngồi đối diện với Hoàng Phủ Khinh Trần
“Ngươi muốn cái gì ta đều có thể lấy cho ngươi.” Giọng điệu Hoàng Phủ Khinh Trần nghiêm túc khác thường, “Chỉ cần ngươi muốn. Cho nên, ở lại bên cạnh ta, giúp đỡ ta, có được không?”
Ngươi muốn cái gì ta đều có thể lấy cho ngươi….
Sở Thanh Linh nghe được câu này thì hoàn toàn ngây ngẩn cả người, những lời này quen thuộc vậy!
Người nam nhân kia cũng nói những lời như vậy với mình!
Sở Thanh Linh diendanlequydon bỗng nhiên có chút không khống chế được đứng lên, hô hấp cũng có chút rối loạn. Chỉ vì nàng nhớ lại hứa hẹn của người nam nhân kia, trói buộc của người nam nhân kia. Có đau có hận, nhưng sâu trong lòng hơn nữa là cái gì chứ? Không biết! Không biết!” Cũng không muốn biết, không muốn thừa nhận phần tình cảm này.
“Thế nào?” Hoàng Phủ Khinh Trần cảm thấy Sở Thanh Linh khác thường, lo lắng nhanh chóng đứng lên đi tới trước mặt Sở Thanh Linh, nắm bả vai của nàng, “Thanh Linh, ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Sở Thanh Linh hồi hồn lại, quay đầu thấy bàn tay đang nắm bả vai của mình, vươn tay gạt ra lạnh lùng nói: “Vương gia, ngươi nên gọi ta là Sở cô nương hoặc Sở đại phu.”
“Tại sao? Vì sao ngươi luôn lạnh lùng như thế? Bởi vì người nam nhân kia? Người nam nhân đưa cho ngươi miếng ngọc bội?” Trong mắt Hoàng Phủ Khinh Trần thoáng hiện qua tia thần thái, thử dò xét.
“Không phải, không phải! Không cần nói về hắn với ta!” Sở Thanh Linh tức giận nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Khinh Trần luống cuống kêu to ra tiếng.
Mà hành động lần này của Sở Thanh Linh đã nói rõ tất cả, khiến cho nàng như vậy xác thực là người nam tử đưa ngọc bội cho nàng! Điều này nói lên ái gì? Trong lòng nàng vẫn có người nam tử kia, ánh mắt Hoàng Phủ Khinh Tràn càng phát ra băng hàn.
“Được, chúng ta không đề cập đến hắn, chúng ta ăn cơm trước được chứ?” Hoàng Phủ Khinh Trần đổi lại nụ cười dịu dàng.
Sở Thanh Linh giật mình vì sự luống cuống của mình, không nói gì thêm, chỉ yên lặng ngồi xuống.
Mặc dù bữa tiệc này cao lương mỹ vị rất nhiều, nhưng Sở Thanh Linh thuỷ chung tẻ nhạt vô vị. Mà Hoàng Phủ Khinh Trần đều nhìn thấy ở trong mắt, không nói gì thêm. Dùng xong cơm, nhưng Hoàng Phủ Khinh Trần không định trở về.
“Không trở về sao?” Sở Thanh Linh có chút không hiểu nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần đang từ từ thưởng thức trà.
“Ngươi định trở về dây dưa với cô gái kia?” Hoàng Phủ Khinh Trần cười rộ lên, bắt đầu đùa giỡn với Sở Thanh Linh.
Trong đầu Sở Thanh Linh lqd lập tức xuất hiện ánh mắt nóng bỏng của Diệp Chỉ Thanh, vội vàng lắc đầu.
“Ha ha ~--“ Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn bộ dạng sợ hãi của Sở Thanh Linh, cười vui vẻ, lúc này mới nói, “Về sau ngươi ở lại đây đi, mỗi đêm ta sẽ tới.”
“Nhưng mà ta chưa mang cái gì cả.” Lúc Sở Thanh Linh ra cửa, hòm thuốc cùng y phục đều không mang.
“Ta sớm phái người đưa tới rồi.” Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh nhạt nói.
Cứ như vậy, Sở Thanh Linh đơn độc ở tại gian phòng trong biệt viện này, mỗi đêm Hoàng Phủ Khinh Trần cũng sẽ tới đây. Tất cả chi phí ăn mặc quả nhiên đều là tốt nhất, mỗi ngày Hoàng Phủ Khinh Trần đều xuất hiện đúng giờ dùng cơm với Sở Thanh Linh sau đó bắt đầu trị liệu.
“Ngày mai cùng ta đi gặp một người.” Hoàng Phủ Khinh Trần nhắm mắt lại bởi vì Sở Thanh Linh thi châm.
“Được.” Sở Thanh Linh không có nói nhiều một câu đồng ý.
“Dạ Mặc Hiên, rốt cuộc là người như thế nào đây?” Hoàng Phủ Khinh Trần nhắm mắt lại lầm bầm lầu bầu, ở trước mặt Sở Thanh Linh, hắn đã sớm không đề phòng, rất nhiều việc đều xử lý ở trước mặt Sở Thanh Linh.
Nghe đến cái tên này, tay Sở Thanh Linh run lên, cây châm lớn trên tay suýt nữa hạ lệch. Hắn vừa mới nói cái gì? Dạ Mặc Hiên? Mặc Hiên?
“Người này là ai?” Sở Thanh Linh khôi phục bình tĩnh rất nhanh, làm bộ như không thèm để ý hỏi.
“Là tân thái tử Thành Hạ quốc.” Hoàng Phủ Khinh Trần nhắm hai mắt lại không phát hiện ra sự khác thường của Sở Thanh Linh, chỉ chậm rãi nói, “Trước kia chưa từng nghe qua, lần này đột nhiên trở thành thái tử, Hoàng thất tuyên bố với bên ngoài hắn chính là từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh nuôi dưỡng trong thâm cung không có công bố ra ngoài.”
Con ngươi Sở Thanh Linh lqd chợt phóng đại, ngân châm trên tay đã siết chặt.
Tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, danh xưng này, còn có thời gian xuất hiện, Sở Thanh Linh cắn chặt môi, chính là hắn sao? Chính là hài tử khiến cho mình lo lắng sao? Mình chưa từng thấy qua mộ phần của hắn, chính là hắn ư? Hy vọng là hắn, nhưng lại hy vọng không phải.
“Thanh Linh, sao vậy? Rốt cuộc Hoàng Phủ Khinh Trần cũng cảm thấy Sở Thanh Linh có điều gì không đúng, mở mắt ra khó hiểu hỏi. Mấy ngày nay mặc kệ Sở Thanh Linh phản đối như thế nào Hoàng Phủ Khinh Trần chính là chết không đổi giọng, giảo hoạt gọi Thanh Linh. Cuối cùng Sở Thanh Linh rốt cuộc chẳng thèm so đo.
“Không có gì.” Sở Thanh Linh cười nhạt, che giấu sự hoảng hốt ở trong tim mình.
Hoàng Phủ Khinh Trần khẽ nhíu mày, không tiếp tục hỏi.
“Không.” Sở Thanh Linh lạnh nhạt nói ra một chữ rồi nói tiếp: “Vì sao muốn ta đi tham gia bữa tiệc cùng với ngươi? Ta nghĩ việc ta phải làm chỉ là vì chữa bệnh cho Vương gia ngươi thôi.”
Đáp án trong dự liệu, trong lòng Hoàng Phủ Khinh Trần lqd khẽ than thở nhưng chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: “Đệ tử phái Điểm Thương kia lại canh giữ ở bên ngoài, ngươi muốn cùng ta đi ra ngoài hay đi cùng với nàng ta?”
Sở Thanh Linh nghiêng người, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy Diệp Chỉ Thanh đang đứng ngoài cửa mong đợi nhìn vào trong sân.
“Dường như nàng ta coi ngươi đúng là nam tử, hơn nữa còn là một vị hôn phu trong lý tưởng.” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Hoàng Phủ Khinh Trần hiện lên ý cười đùa cợt khó thấy.
“Vậy đi ra ngoài, nhưng mà ta không đổi nữ trang.” Sở Thanh Linh bất đắc dĩ đưa ra quyết định.
“Được rồi.” Trong mắt Hoàng Phủ Khinh Trần hiện lên nét cười.
Ở cửa ra vào dĩ nhiên là Hoàng Phủ Khinh Trần nhẹ nhàng ngăn cản Diệp Chỉ Thanh, cùng Sở Thanh Linh ra khỏi vương phủ.
Trong xe ngựa, Hoàng Phủ Khinh Trần vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Thanh Linh, hồi lâu chợt nói sâu xa: “Ngọc bội trên cổ ngươi….”
Sở Thanh Linh cúi đầu, lấy ngọc bội ra đặt ở diendanlequydon lòng bàn tay, ngọc bội toát ra từng trận lạnh lẽo. Ngọc bội sao? Trong ánh mắt của Sở Thanh Linh xuất hiện sự phức tạp và do dự, liền nghĩ tới người nam nhân kia. Đây là do người nam nhân kia đưa cho mình.
Ánh mắt phức tạp và do dự của Sở Thanh Linh rơi vào trong mắt của Hoàng Phủ Khinh Trần, đáy mắt Hoàng Phủ Khinh Trần hiện lên một tia âm trầm. Xem ra khối ngọc bội này đối với nàng không hề đơn giản, là do ai đưa? Vừa nghĩ có thể là do ý trung nhân của nàng đưa, bên trong lòng Hoàng Phủ Khinh Trần không khỏi phiền não một hồi.
“Khối ngọc bội này thế nào?” Sở Thanh Linh cầm ngọc bội thật chặt ở trong tay, đốt ngón tay hơi trắng bệch.
“Ngươi không biết lai lịch khối ngọc bội này?” Hoàng Phủ Khinh Trần kinh ngạc, vậy là người nào đưa cho nàng? Cư nhiên cũng không có nói cho nàng biết khối ngọc bội kia là cái gì sao?
“Ngọc bội này còn có lai lịch?” Sở Thanh Linh kinh ngạc, lúc người người nam nhân kia đưa cho mình cũng bởi vì mỗi lần mình tới quỳ thuỷ thì toàn thân lạnh lẽo.
“Đây là diễm băng ngọc!” Hoàng Phủ Khinh Trần trầm giọng nói, “Thiên hạ có một khối diễm băng ngọc, sau khi phân tán khắp nới bị làm thành ba miếng ngọc khí. Có thể ngộ nhưng không thể cầu. Bởi vì ngọc này không chỉ đơn giản là đông ấm hạ mát như vậy, mà căn cứ theo nhiệt độ của người đeo có thể điều tiết ấm lạnh.”
Sau khi nghe Hoàng Phủ Khinh Trần nói xong Sở Thanh Linh sửng sốt, rồi từ từ mở tay ra, nhìn ngọc bội trong tay. Thiên hạ có chừng ba miếng ngọc bội, hiện tại có một miếng ở trong tay mình! Nguyên lai dien~dan~le~quy~don ngọc bội này là có thể ngộ nhưng không thể cầu đó sao? Người nam nhân kia vì để kiếm được miếng ngọc bội này nhất định hao phí rất nhiều tâm tư rồi. Nhưng là, tại sao hắn lại cưng chiều mình như vậy, lại dùng phương thức như vậy tới đối với mình! Sau cùng còn để cho mình không thể gặp mặt người mình yêu thương nhất.
Hoàng Phủ Khinh Trần vẫn chăm chú nhìn vào Sở Thanh Linh đang trầm tư, nhìn trong mắt nàng hiện lên phức tạp, do dự, cảm động, còn có cả đau đớn thật sâu, trong lòng dâng lên hàn ý. Xem ra, người đưa miếng ngọc bội này và người trong lòng nàng là khác nhau. Người có thể đưa ra miếng ngọc bội như vậy dĩ nhiên là không đơn giản, xem ra cần thật sự điều tra một chút.
“Vương gia, ngươi từng yêu qua một người chưa?” Sở Thanh Linh nhìn ngọc bội trong tay lẩm bẩm hỏi.
“Trước khi không có, nhưng hiện tại, ta không biết.” Thanh âm Hoàng Phủ Khinh Trần rất mềm rất nhẹ, chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Thanh Linh đang ở trước mắt. Yêu sao? Từ này không biết có tồn tại hay không, nhưng chính mình rất rõ ràng, quả thật là mình muốn cô gái xinh đẹp trước mắt rồi.
Sở Thanh Linh trầm mặc tiếp, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội trong tay. Yêu, là cái gì chứ? Thu hồi ngọc bội, Sở Thanh Linh không nói một lời nhắm nghiền mắt.
Hồi lâu, xe ngựa dừng lại, Hoàng Phủ Khinh Trần tung người nhảy xuống xe ngựa, vươn tay muốn đỡ phía sau Sở Thanh Linh, mà Sở Thanh Linh không để ý đến, chỉ một mình xuống xe ngựa, khiến cho tay của Hoàng Phủ Khinh Trần cứ lúng túng dừng ở giữa không trung như vậy.
“Vương gia, ngươi không phải nói là tham gia yến hội sao? Nơi này có thể làm yến hội?” Sở Thanh Linh xuống xe ngựa nhìn một biệt viện ưu nhã trước mắt có chút bất mãn hỏi. Chung quanh một mảnh trống trải, chỉ có ngôi viện đứng yên ở chỗ này, từ ngoài cửa nhìn vào, bên trong không có một bóng người, căn bản không giống như có một yến hội náo nhiệt.
“Ha ha, làm sao không phải là yến hội, hai người chúng ta không thể mở bữa tiệc sao?” Hoàng Phủ Khinh Trần thu hồi tay của mình, cười dẫn đầu đi về phía trước, đi hai bước quay đầu lại mỉm cười với Sở Thanh Linh, “Đến, chuẩn bị vì ngươi.”
Sở Thanh Linh nhìn nụ cười của lqd Hoàng Phủ Khinh Trần, do dự một phen, vẫn là đi theo. Chuẩn bị vì mình? Vào viện, Sở Thanh Linh kinh ngạc nhìn hết thảy trước mặt. Rất nhiều ao, quá nhiều hoa se! Trong mắt xanh nhạt cùng phấn hồng. Nước trong suốt thấy tận đáy, trong nước cá chép đỏ trắng đen vui sướng bơi lượn, xuyên qua giữa các lá sen. Dọc theo hành làng thẳng đưởng đi tới một cái đình bát giác vĩ đại, bên trong bày một bàn món ngon thật dài, mà chung quanh vẫn như cũ không có một bóng người. Thức ăn trên bàn vẫn đang bốc lên hơi nóng, rất rõ ràng cho thấy Hoàng Phủ Khinh Trần phân phó người làm đồ ăn hảo hạng liền lập tức rời đi.
Sở Thanh Linh đứng lại không có di chuyển nữa, chỉ nhàn nhạt nói với Hoàng Phủ Khinh Trần: “Ngươi, làm những thứ này có ý nghĩa gì?”
“Muốn ngươi cao hứng.” Hoàng Phủ Khinh Trần cũng đứng lại quay đầu nhìn Sở Thanh Linh cười rộ lên, “Ngươi cũng đã biết, trong mắt của ngươi vẫn luôn là đau thương.”
Sở Thanh Linh quay mặt hướng sang bên, cười lạnh: “Vương gia, ta đã sớm nói qua, ta với ngươi là không thể nào.”
“Ta sẽ đợi đến khi ngươi tiếp nhận.” Hoàng Phủ Khinh Trần ddến gần đình từ từ ngồi xuống, rót ly rượu vì chính mình cười yếu ớt, “Bên ngoài nóng, trước ngươi tiến vào ngồi có được không?”
Sở Thanh Linh nhìn mặt trời chói mắt một chút, rồi đi vào trong đình ngồi đối diện với Hoàng Phủ Khinh Trần
“Ngươi muốn cái gì ta đều có thể lấy cho ngươi.” Giọng điệu Hoàng Phủ Khinh Trần nghiêm túc khác thường, “Chỉ cần ngươi muốn. Cho nên, ở lại bên cạnh ta, giúp đỡ ta, có được không?”
Ngươi muốn cái gì ta đều có thể lấy cho ngươi….
Sở Thanh Linh nghe được câu này thì hoàn toàn ngây ngẩn cả người, những lời này quen thuộc vậy!
Người nam nhân kia cũng nói những lời như vậy với mình!
Sở Thanh Linh diendanlequydon bỗng nhiên có chút không khống chế được đứng lên, hô hấp cũng có chút rối loạn. Chỉ vì nàng nhớ lại hứa hẹn của người nam nhân kia, trói buộc của người nam nhân kia. Có đau có hận, nhưng sâu trong lòng hơn nữa là cái gì chứ? Không biết! Không biết!” Cũng không muốn biết, không muốn thừa nhận phần tình cảm này.
“Thế nào?” Hoàng Phủ Khinh Trần cảm thấy Sở Thanh Linh khác thường, lo lắng nhanh chóng đứng lên đi tới trước mặt Sở Thanh Linh, nắm bả vai của nàng, “Thanh Linh, ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Sở Thanh Linh hồi hồn lại, quay đầu thấy bàn tay đang nắm bả vai của mình, vươn tay gạt ra lạnh lùng nói: “Vương gia, ngươi nên gọi ta là Sở cô nương hoặc Sở đại phu.”
“Tại sao? Vì sao ngươi luôn lạnh lùng như thế? Bởi vì người nam nhân kia? Người nam nhân đưa cho ngươi miếng ngọc bội?” Trong mắt Hoàng Phủ Khinh Trần thoáng hiện qua tia thần thái, thử dò xét.
“Không phải, không phải! Không cần nói về hắn với ta!” Sở Thanh Linh tức giận nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Khinh Trần luống cuống kêu to ra tiếng.
Mà hành động lần này của Sở Thanh Linh đã nói rõ tất cả, khiến cho nàng như vậy xác thực là người nam tử đưa ngọc bội cho nàng! Điều này nói lên ái gì? Trong lòng nàng vẫn có người nam tử kia, ánh mắt Hoàng Phủ Khinh Tràn càng phát ra băng hàn.
“Được, chúng ta không đề cập đến hắn, chúng ta ăn cơm trước được chứ?” Hoàng Phủ Khinh Trần đổi lại nụ cười dịu dàng.
Sở Thanh Linh giật mình vì sự luống cuống của mình, không nói gì thêm, chỉ yên lặng ngồi xuống.
Mặc dù bữa tiệc này cao lương mỹ vị rất nhiều, nhưng Sở Thanh Linh thuỷ chung tẻ nhạt vô vị. Mà Hoàng Phủ Khinh Trần đều nhìn thấy ở trong mắt, không nói gì thêm. Dùng xong cơm, nhưng Hoàng Phủ Khinh Trần không định trở về.
“Không trở về sao?” Sở Thanh Linh có chút không hiểu nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần đang từ từ thưởng thức trà.
“Ngươi định trở về dây dưa với cô gái kia?” Hoàng Phủ Khinh Trần cười rộ lên, bắt đầu đùa giỡn với Sở Thanh Linh.
Trong đầu Sở Thanh Linh lqd lập tức xuất hiện ánh mắt nóng bỏng của Diệp Chỉ Thanh, vội vàng lắc đầu.
“Ha ha ~--“ Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn bộ dạng sợ hãi của Sở Thanh Linh, cười vui vẻ, lúc này mới nói, “Về sau ngươi ở lại đây đi, mỗi đêm ta sẽ tới.”
“Nhưng mà ta chưa mang cái gì cả.” Lúc Sở Thanh Linh ra cửa, hòm thuốc cùng y phục đều không mang.
“Ta sớm phái người đưa tới rồi.” Hoàng Phủ Khinh Trần lạnh nhạt nói.
Cứ như vậy, Sở Thanh Linh đơn độc ở tại gian phòng trong biệt viện này, mỗi đêm Hoàng Phủ Khinh Trần cũng sẽ tới đây. Tất cả chi phí ăn mặc quả nhiên đều là tốt nhất, mỗi ngày Hoàng Phủ Khinh Trần đều xuất hiện đúng giờ dùng cơm với Sở Thanh Linh sau đó bắt đầu trị liệu.
“Ngày mai cùng ta đi gặp một người.” Hoàng Phủ Khinh Trần nhắm mắt lại bởi vì Sở Thanh Linh thi châm.
“Được.” Sở Thanh Linh không có nói nhiều một câu đồng ý.
“Dạ Mặc Hiên, rốt cuộc là người như thế nào đây?” Hoàng Phủ Khinh Trần nhắm mắt lại lầm bầm lầu bầu, ở trước mặt Sở Thanh Linh, hắn đã sớm không đề phòng, rất nhiều việc đều xử lý ở trước mặt Sở Thanh Linh.
Nghe đến cái tên này, tay Sở Thanh Linh run lên, cây châm lớn trên tay suýt nữa hạ lệch. Hắn vừa mới nói cái gì? Dạ Mặc Hiên? Mặc Hiên?
“Người này là ai?” Sở Thanh Linh khôi phục bình tĩnh rất nhanh, làm bộ như không thèm để ý hỏi.
“Là tân thái tử Thành Hạ quốc.” Hoàng Phủ Khinh Trần nhắm hai mắt lại không phát hiện ra sự khác thường của Sở Thanh Linh, chỉ chậm rãi nói, “Trước kia chưa từng nghe qua, lần này đột nhiên trở thành thái tử, Hoàng thất tuyên bố với bên ngoài hắn chính là từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh nuôi dưỡng trong thâm cung không có công bố ra ngoài.”
Con ngươi Sở Thanh Linh lqd chợt phóng đại, ngân châm trên tay đã siết chặt.
Tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, danh xưng này, còn có thời gian xuất hiện, Sở Thanh Linh cắn chặt môi, chính là hắn sao? Chính là hài tử khiến cho mình lo lắng sao? Mình chưa từng thấy qua mộ phần của hắn, chính là hắn ư? Hy vọng là hắn, nhưng lại hy vọng không phải.
“Thanh Linh, sao vậy? Rốt cuộc Hoàng Phủ Khinh Trần cũng cảm thấy Sở Thanh Linh có điều gì không đúng, mở mắt ra khó hiểu hỏi. Mấy ngày nay mặc kệ Sở Thanh Linh phản đối như thế nào Hoàng Phủ Khinh Trần chính là chết không đổi giọng, giảo hoạt gọi Thanh Linh. Cuối cùng Sở Thanh Linh rốt cuộc chẳng thèm so đo.
“Không có gì.” Sở Thanh Linh cười nhạt, che giấu sự hoảng hốt ở trong tim mình.
Hoàng Phủ Khinh Trần khẽ nhíu mày, không tiếp tục hỏi.
Bình luận truyện