Tú Tài Nương Tử

Chương 17: Hổ cô nương rốt cuộc xuất giá…



Từ khi Thẩm Huy tỏ ý muốn cưới vợ, việc hôn sự của hắn trở thành đại sự lớn nhất trong Thẩm gia. Liêu thị thân là trưởng tẩu, rất tự giác nhận trọng trách lựa chọn đệ muội tương lai, đương nhiên cũng không quên đem tin tốt này tung ra ngoài. Thôn trên trấn dưới còn chưa kịp bình ổn qua sự kiện bình thê của Thẩm Nghị, lại bị tin tức này làm cho ngây ngẩn một phen.

Tin Thẩm Huy muốn kết hôn vừa truyền ra lập tức trở thành chuyện lớn quan trọng nhất trong trấn Tú Thủy. Người nào có nữ nhi thì đều mặc kệ độ tuổi có hợp hay không, khuê nữ có tốt có khỏe mạnh hay không, cũng đều tập trung sửa soạn một phen, chờ Thẩm Huy coi trọng người nào liền lấy người đó. Tốt nhất là coi trọng tất cả, một đống cùng gả đến Thẩm gia đi! Người đã gả đi rồi thì tức đến mức đấm ngực giậm chân hận chính mình sao lại gả sớm như vậy, hận không thể chui lại vào trong bụng mẹ tái sinh lại thêm lần nữa, nếu không sao lại bỏ phí mất cơ hội tuyệt vời như vậy! Gia đình nào không có nữ nhi cũng nghiêm túc phát động thân thích trong nhà, không có con gái ruột thì có thể nhận con gái nuôi a!

Kỳ thật cũng không thể trách nữ nhân trấn Tú Thủy lại điên cuồng như vậy. Điều kiện của Thẩm Huy là gì? Nói ra có thể hù chết người. Muốn công danh? Có, đường đường là cử nhân lão gia! Muốn diện mạo? Có, mấy huynh đệ Thẩm gia nổi tiếng tuấn tú, Thẩm Huy so với Thẩm Phong còn ít đi một chút lõi đời, so với Thẩm Nghị lại nhiều hơn một phần trầm ổn. Muốn gia thế? Thẩm gia tuy không phải nhà đại phú đại quý gì nhưng thành nương tử cử nhân còn sợ không có cái ăn sao?

Trên không có cha mẹ chồng, dưới không có con nhỏ. Còn tiểu thiếp? Thẩm Huy một mình dạy học ở bên ngoài, tiểu thiếp chỉ cần không quá phận, dù sao cũng không ở cùng một chỗ, có tiểu thiếp cũng có làm sao? Là người đã có vợ? Thẩm Huy mới hai mươi mốt tuổi, vong thê lại không lưu lại một đứa nhỏ nào, người đã từng có vợ thì đã sao chứ? Trong lòng còn nhớ đến vong thê? Chứng tỏ Thẩm Huy rất có tình nghĩa a!

Nhiều ưu điểm như vậy đặt cùng một nơi, thì hỏi sao các nữ nhân trong trấn Tú Thủy lại có thể không động tâm cơ chứ? Lúc trước Thẩm Huy giữ thái độ kiên quyết, không muốn cưới vợ đã đành. Hiện tại, rốt cuộc cũng thông suốt rồi. Một đám bà mối ở trong trấn xoa tay chờ làm mối. Các cô nương điệu đà xinh đẹp làm bộ đi ngang qua cửa Thẩm gia, muốn làm ra chuyện ngẫu nhiên gặp Thẩm Huy, tốt nhất có thể nhất kiến chung tình, từ nay về sau chính là Thẩm gia tam nương tử.

Lần này không riêng gì lão bản của cửa hàng vải cười hơ hớ cả ngày mà cả lão bản của hàng son phấn cũng cả ngày cười hơ hớ sờ bạc đếm tiền. Hai lão bản ngẫu nhiên gặp nhau cũng không quên đưa mắt nhìn nhau hiểu ý cười. Nam nhân Thẩm gia thực sự là con mẹ nó bát cơm của bọn họ a!

Tuy nhiên cũng không phải ai ai cũng như vậy, đều nóng lòng muốn gả cho Thẩm Huy.

“Thư sinh trăm hại không một cái lợi. Cái loại nam nhân kì cục này có gì tốt chứ? Ánh mắt đám nữ nhân kia đều mù hết rồi hả?” Hoa Đào hung hăng cắm một miếng điểm tâm trong tay. Nàng vốn không muốn đến Thẩm gia đưa bạc nhưng đại ca lại không rảnh, nhị ca đi Hồ Châu, Bình An thì đến trường, cha thì phải trông cửa hàng, nương thì phải chiếu cố đại tẩu, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có nàng là nhàn rỗi. Vừa ra khỏi cửa đã thấy chỗ nào cũng bàn luận về chuyện hôn sự của Thẩm Huy, nàng bực mình không có chỗ trút.

Trinh nương chú ý nhìn Diệu nhi đang chơi đùa trong lòng mình, bất đắc dĩ lắc đầu với Hoa Đào, “Tam ca là thư sinh, có chăng cũng không phải là người vô dụng, sao tỷ lại nói tam ca như vậy?”

Hoa Đào ăn xong bánh hoa đào trong tay, thở phì phì lại lấy thêm một cái nữa cắn thêm một miếng, “Vậy muội nói xem, tên thư sinh kia có gì tốt nào?”

Trinh nương buồn cười nhìn nàng, “Vậy trước đó tỷ nói cho muội biết, người trên phố nói tam ca tốt như thế nào đi?”

Hoa Đào hùng hùng hổ hổ nói lại một lần, “… Lão bà chết nên cái gì cũng không cần? Tên thư sinh đó không phải muốn đi thi khoa cử sao? Không đi thi thì còn làm thư sinh làm cái gì? Cái gì gọi là tình thâm nghĩ trọng? Mắt họ mù hết rồi sao!” Hoa Đào tức giận bất bình nói, loại nam nhân này mà cũng có người muốn nữa hả?

Trinh nương cảm thấy có chút kỳ quái, cẩn thận nhìn chằm chằm xem xét thái độ của Hoa Đào. Hoa Đào bị nhìn vẻ mặt trở nên có chút không tự nhiên, nhịn không được nói một câu nhắc nhở, “Muội cứ nhìn chằm chằm ta làm cái gì?”

Trinh nương nói có chút ý nghiền ngẫm, “Hoa Đào tỷ, tỷ có vẻ rất chú ý tam ca nha?” Trinh nương nhớ tới lời tối hôm đó Thẩm Nghị nói, nói không chừng hai người bọn họ lại có ý với nhau…

Mặt Hoa Đào đỏ lên muốn phản bác, Trinh nương lại hỏi tiếp, “Tỷ có phải đối với tam ca có….”

Hoa Đào liên tục xua tay, vội vàng giải thích, “Không có không có, ta không có thích hắn!”

“Hoa Đào, nương tử của ta cũng đâu có nói ngươi thích tam ca chứ! Đây là ngươi dấu đầu lòi đuôi a! Ha ha!” Thẩm Nghị cười thật vui vẻ. Hắn đã nói rồi Hoa Đào có ý với tam ca mà.

Đi theo Thẩm Nghị vào còn có Thẩm Huy. Tuy rằng hắn không nói gì, nhưng ánh mắt rất sáng, nhìn thẳng về phía Hoa Đào, trong ánh mắt có một loại cảm xúc nói không nên lời.

Trinh nương vội đứng dậy tiếp đón, “Tướng công, tam bá, hai người đã trở lại.” Hoa Đào bị Thẩm Nghị cười như vậy, quẫn bách nói không nên lời, lại còn bị Thẩm Huy nhìn thấy, nhất thời vừa thẹn vừa giận, hừ lạnh một tiếng với Thẩm Nghị, quay đầu đi thẳng.

Thẩm Nghị quay đầu nháy mắt mấy cái với Thẩm Huy, “Hổ cô nương hạng nhất trấn Tú Thủy, tam ca, huynh cần suy nghĩ cẩn thận a!”

Thẩm Huy nhìn qua điểm tâm Hoa Đào vừa ăn, tiến lên cầm một khối đặt bên miệng cắn một miếng, nhất thời cảm thấy hương hoa đào tan ra ở trong miệng, “Bánh hoa đào này, rất ngon.”

(Bánh hoa đào ngon hay là chị “Hoa Đào” ngon vậy Thẩm Huy ca!)

Trinh nương không khỏi bội phục nhìn tướng công nhà mình. Hóa ra hắn đã sớm nhìn ra tình ý trong này rồi!

Hoa Đào trở lại Lưu gia liền nhốt mình trong phòng, chỉ cảm thấy mặt thật nóng. Sau đó lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Ngày đó, hắn nhìn thấy mình đánh người, hắn có ngại nàng hung dữ hay không? Kinh thư mình đọc cũng không nhiều lắm, hắn có học vấn như vậy, có thể ngại nàng thô tục hay không? Cho tới bây giờ mình cũng chưa từng hòa nhã với hắn lần nào, hắn có thể sẽ không thích nàng hay không? Có phải là mình suy nghĩ quá nhiều hay không? Nàng và hắn vốn không nói chuyện với nhau được mấy câu, hắn làm sao có thể thích nàng được?

Lần đầu tiên Hoa Đào thấy giận chính mình. Tại sao lại không thể ôn nhu hiền thục được như Trinh nương, tại sao lại có thể tùy hứng như vậy chứ? Càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng phiền, cuối cùng đến cơm chiều cũng chưa ăn, một mình chui ở trong phòng buồn bực.

Ăn xong cơm chiều, Liêu thị vui vẻ cầm một tập giấy đưa tới trước mặt Thẩm Huy. Thẩm Huy vừa nhìn thấy mặt liền cứng lại. Hắn không thể tin nhìn đống giấy thật dày kia, lại nhìn vẻ mặt hưng phấn của Liêu thị, khẩu khí cứng ngắc, một chữ một chữ hỏi, “Đại tẩu, tẩu có thể nói cho ta biết, đây là cái gì không?”

Liêu thị hưng phấn khoa chân múa tay, “Tranh a! Bọn họ nghe nói đệ muốn cưới vợ, liền mời ta đi gặp nữ nhi, chất nữ của bọn họ. Ta ngại phiền phức liền bảo bọn họ đưa tranh tới đây. Tam thúc,” Liêu thị phi thường kích động nói, “Đây chính là những nữ nhi chưa gả đi của trấn chúng ta a! Tam thúc, đệ xem này, đây là khuê nữ thứ ba của Trương gia, nhìn rất mi thanh mục tú nhé. Sao? Không thích? Đến đây, nhìn mấy cái này nữa đi, nhìn đi, này rất được a…”

Cả người Thẩm Huy hóa đá. Thẩm Nghị và Trinh nương liếc nhau, muốn cười lại không dám cười. Liêu thị lại còn tiếp tục nói, rốt cuộc thì Thẩm Phong cũng không nhịn được nữa, “Được rồi! Còn ra cái thể thống gì nữa! Còn không mau cất đi! Khi nào tam đệ muốn nhìn tự nhiên sẽ tự đi nhìn.”

Liêu thị bị mắng giữa chừng cũng không mất hứng chút nào, vừa thu lại mấy bức tranh vừa nói, “Tam thúc có thể từ từ mà xem, nếu chỗ này đều không vừa mắt, ta còn có cái khác nữa.”

Còn có?!

Thẩm Huy hít sâu rồi thở dài, vội đứng lên thi lễ với Liêu thị, “Làm phiền đại tẩu lo lắng! Trong lòng đệ đã có người rồi.”

Tinh thần mọi người nháy mắt đều bị những lời này hấp dẫn, Thẩm Phong kích động hỏi, “Là ai? Là ai? Là cô nương nhà ai? Ngày mai ta bảo đại tẩu đệ đi mời bà mối đi cầu hôn.” Rốt cuộc tam đệ cũng vừa ý một cô nương. Chuyện này thực sự quá tốt, hắn (Thẩm Huy) sẽ không tiếp tục xa sút tinh thần nữa! Hắn (Thẩm Phong) thân làm ca ca, rốt cuộc cũng có thể thả xuống cọc tâm sự này. Cuối cùng cũng có thể giải quyết hết toàn bộ chuyện chung thân đại sự của mấy đệ đệ, cũng coi như là không làm thất vọng cha mẹ!

Thẩm Huy trịnh trọng nói, “Lưu gia, Lưu Hoa Đào.”

Thẩm Phong cau mày. Liêu thị không thể tin nhìn Thẩm Huy, “Tam thúc, không phải đệ đang nói Lưu Hoa Đào kia đấy chứ?”

Thẩm Huy bất đắc dĩ nói lại một lần, “Đại tẩu, chính là Lưu gia đó, chính là Lưu Hoa Đào đó, chính là cô nương được mệnh danh là cô nương hung hãn nhất trong trấn Lưu Hoa Đào.”

Liêu thị không còn lời nào để nói, Lưu Hoa Đào… Được rồi, tính ra thì con người nàng cũng không xấu, chỉ là… Chỉ là… Rất hung dữ nha! Cùng cô nương như vậy sinh sống… Mồ hôi lạnh của Liêu thị chảy xuống. Ngày đó lúc Hoa Đào đánh người nàng đều nhìn thấy rõ mồn một.

Thẩm Phong chưa từ bỏ ý định, hỏi lại thêm lần nữa, “Tam đệ, có phải đệ nhầm rồi hay không? Người đệ nói thật sự là Lưu Hoa Đào hung dữ kia?”

Trinh nương ở một bên cảm thấy rất áy này. Nếu không phải vì nàng, Hoa Đào cũng sẽ không đánh người, cũng sẽ không bị người ta đặt tên là hổ cô nương.

Thẩm Huy lại gật đầu, lập lại thêm lầm nữa, “Chính là cô nương hung hãn đó, cô nương đã đánh người, gả đi không được, Lưu Hoa Đào.”

Lần này đến lượt huynh trưởng Thẩm gia và đại tẩu Thẩm gia hóa đá hoàn toàn.

Thẩm Huy kiên trì muốn kết hôn cùng Lưu Hoa Đào. Phu thê Thẩm Phong cũng không có cách nào. Thẩm Nghị và Trinh nương lại ở bên cạnh khuyên nhủ nói lời hay. Thôi thôi, Lưu Hoa Đào thì Lưu Hoa Đào vậy, chỉ cần Thẩm Huy thích, bọn họ cũng đồng ý hết. Chưa nói, Lưu Hoa Đào này là do Thẩm Huy tự mình nhìn trúng, nếu bỏ lỡ, nói không chừng bằng tính cách Thẩm Huy liền chắc chắn cả đời sẽ không thèm cưới vợ nữa.

Liêu thị mời bà mối tới Lưu gia cầu hôn. Việc này làm Lưu ma ma cao hứng muốn chết. Rốt cuộc nữ nhi nhà mình cũng có người muốn lấy! Hơn nữa lần này Hoa Đào cũng không đánh đuổi bả mối ra ngoài. Lưu ma ma vui mừng không biết làm gì cho phải! Đều là người quen, cũng không lằng nhằng làm gì, trực tiếp hạ sính, qua lễ. Hôn sự Thẩm Huy và Hoa Đào liền quyết định như vậy.

Biết được Thẩm Huy muốn cưới Lưu Hoa Đào, trấn Tú Thủy hoàn toàn oanh động! Đây gọi là gì? Giậm chân tức giận a! Trong một thời gian ngắn, trên đường cái, tất cả những cô nương muốn gả cho Thẩm Huy đều không thèm trang điềm, tất cả đều cầm khăn tay lau nước mắt. Mệnh Lưu Hoa Đào thật tốt a!

Không biết là do ai truyền ra, nguyên nhân mà Thẩm Huy cưới Hoa Đào cư nhiên là do lúc nàng đánh Chương Hoài Xuân bị Thẩm Huy nhìn thấy. Thẩm Huy cảm thấy nữ tử này thân thể khỏe mạnh, tuyệt đối không xuất hiện vấn đề khó sinh, lập tức nhìn trúng, chính là cô nương này! Điều này khiến cho toàn bộ nữ nhân trong trấn tức đến mức giậm chân. Ngày đó người đánh Chương Hoài Xuân sao lại không phải là các nàng a?

Hai tháng sau, khi Thẩm Huy cưỡi con ngựa dũng mãnh đi rước Hoa Đào, nữ nhân trong trấn nhìn thấy Thẩm Huy ngồi trên lưng ngựa phong thần tuấn lãng, cắn răng khóc không ra nước mắt. Trong lòng mọi người đều thở dài, đáng tiếc đáng tiếc a!

Sau đó nhìn Hoa Đào tiến vào trong kiệu, một tiếng “Khởi kiệu!” khiến cho trong lòng mọi người vui mừng, hổ cô nương rốt cược cũng gả đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện