Chương 58: Trầm trọng
Chương 58: Trầm trọng
Đại Tế Ti vung trượng đang chống chỉ vào hướng Âu Dương Yên lớn tiếng nói, "Chính là nàng, nàng chính là tiết độc thần linh, chỉ có tế nàng cho Thượng Đế, mới có thể để chúng ta thoát khỏi kiếp nạn", dân chúng ngoài vòng hô càng ngày càng lớn, "Thiêu chết nàng, thiêu chết nàng...", Tắc Mông nắm tay Âu Dương Yên thật chặt nhẹ lên tiếng, "Yên, không cần sợ, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi", Đại Tế Ti lại vung trượng lên nói, "Để cho chúng ta hiến tế nàng cho Thượng Đế đi".
Mấy cô nương ở chậu than đi đến chỗ Âu Dương Yên, hai người nắm lấy hai cánh tay Âu Dương Yên, kéo nàng đi tới Tế đài, những cô gái kia đều là người thường, nếu Âu Dương Yên phản khán, mấy cô gái này đều không xem là gì, nhưng dưới loại tình huống này, nàng không biết phải làm sao, nếu nàng chạy trốn, Tắc Mông phải làm gì bây giờ, nếu phản kháng, chỉ sợ sẽ làm cho tình hình càng thêm trầm trọng. Bị các cô nương đưa đến Tế đài xong, nàng nhìn xuống mặt Tắc Mông, ánh mắt Tắc Mông mang theo sợ hãi nhìn Âu Dương Yên, từ khi mạo hiểm cùng Tắc Mông, Âu Dương Yên chưa từng nhìn thấy Tắc Mông sợ hãi cái gì, nhưng là hiện tại, Tắc Mông thực sự đang sợ hãi!
Tắc Mông sợ hãi mình không thể bảo vệ được Âu Dương Yên, nàng không nghĩ ngợi gì liền bước lên đài, nói với Đại Tế Ti, "Không, ta không cho phép các ngươi tổn thương nàng!", Đại Tế Ti mở hai tay ra, nhìn lên bầu trời nói, "Đây là ý chỉ của Thần linh, không ai có thể ngăn cản", dưới đài dân chúng bắt đầu xôn xao, chen chúc hô lên, "Thiêu chết nàng...", thanh âm như sóng triều, từng đợt từng đợt truyền đến.
Tắc Mông hét to một tiếng, "Ai dám thương tổn nàng?", rồi ôm chặt lấy Âu Dương Yên. Đại Tế Ti bình tĩnh nhìn Tắc Mông nói, "Nữ Vương a, chẳng lẽ người vẫn không rõ sao? Từ khi nàng xuất hiện bên cạnh người, Lai Tạp Cầm bắt đầu gặp kiếp nạn, trước là nội chiến, sau đó là thiên tai, còn bị quốc gia khác xâm lược, chẳng lẽ người muốn tặng nàng quốc gia của người, con dân của người sao?"
Âu Dương Yên tựa vào trong lòng Tắc Mông, cảm giác được khẩn trương của Tắc Mông, nhưng chính bản thân nàng lại không có cảm giác gì. Dân chúng bắt đầu phá vỡ đội hộ vệ bên ngoài, thị vệ liều mạng giữ đội hình, nhưng dần dần không chế trụ nổi, những cô nương kia đi đến, ý đồ muốn kéo Âu Dương Yên ra khỏi người Tắc Mông, Tắc Mông nhìn thẳng các nàng quát, "Lui ra!", những cô nương kia đứng đó, không dám tới gần, đội thị vệ cũng bị dân chúng phá bỏ, rất nhiều người kêu to "Thiêu chết nàng!", sau đó chạy đến hướng đài.
Cục diện bắt đầu không khống chế được, rất nhiều dân chúng chen lấn nhau, phát ra tiếng hét chói tai. Tắc Mông nhìn tình cảnh trước mắt, kéo Âu Dương Yên đến giữa Tế đàn, trước Thập Tự Giá lớn tiếng nói, "Nếu muốn thiêu chết nàng, thì thiêu ta cùng chết, đến đây đi, đưa thêm một Thập Tự Giá, ta nguyện ý dùng tánh mạng của mình tế Thượng Đế." Âu Dương Yên ngẩng đầu nhìn Tắc Mông, thấy biểu tình kiên định trên mặt nàng, Âu Dương Yên có một loại cảm giác tin tưởng tràn đầy, còn ai có thể đáng tin hơn nàng? Còn ai có thể đáng giá yêu thương hơn nàng?
Nghe tiếng nói kiên định của Tắc Mông, dân chúng bắt đầu an tĩnh một ít, tất cả đều nhìn Tắc Mông, ánh mắt Tắc Mông quét nhìn qua đám người hỗn loạn, lớn tiếng nói, "Đến đây đi, nếu nàng thực sự có tội, hãy dùng máu tươi của ta rửa sạch tội cho nàng", Tắc Mông nhìn qua thực sự bình tĩnh, cũng rất kiên định, nhưng cũng chỉ có nàng mới biết, trong lòng mình có bao nhiêu khẩn trương sợ hãi, nếu như thế không chế ngự được tình cảnh hiện tại, nàng cũng không còn cách nào.
Dân chúng chậm rãi yên ổn xuống, ai dám thiêu chết nàng? Thiêu chết Nữ vương của bọn họ? Đây là một cơ hội, Âu Dương Yên đẩy Tắc Mông ra, đá một cước lên chậu than, đồng thời dùng hai tay chém vào chậu than, hoa lửa bay tung tóe, những người đang chạy đến Tế đài liền vội vàng trốn tránh, chậu than ngã xuống mặt đất, Âu Dương Yên nhảy xuống, quát một tiếng, "Lui ra!", đám người bắt đầu tản ra, Tắc Mông cũng đi xuống khỏi thạch đài, nói với thị vệ, "Quay về Hoàng cung", Âu Dương Yên chỉ huy thị vệ tập hợp đội hình, vây quanh Tắc Mông và đám quý tộc, hộ tống các nàng rời đi.
Trở lại Hoàng cung, sắc mặt Tắc Mông cực kỳ khó coi, mặt âm trầm, mày gắt gao nhíu lại một chỗ, Âu Dương Yên luôn không nói gì, nhìn thấy Tắc Mông ngồi ở bàn xong, lặng lẽ đi đến, từ phía sau ôm chằm lấy bả vai nàng, yên lặng ôm, cảm động, đau lòng, lo lắng, thiên ngôn vạn ngữ không có lời nào nói được. Tắc Mông vỗ vỗ cánh tay nàng lên tiếng nói, "Yên, ngươi không cần sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi", Âu Dương Yên nhẹ nói, "Ta không sợ, ta cũng biết ngươi sẽ bảo vệ ta, nhưng ta lo lắng sẽ có bạo động."
Tắc Mông dùng mặt dán sát vào gương mặt của nàng, nhẹ nhàng nói, "Ngươi không cần lo lắng nhiều, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta cũng có thể ứng phó, Yên, ngươi không cần giúp ta, ngoan ngoãn ở trong cung đừng ra ngoài biết không?"
Âu Dương Yên không nói gì thêm, Mai Y Tư ở ngoài cửa lên tiếng, "Bệ hạ, La Cẩn đến, ngài muốn gặp không?", Tắc Mông nghe vậy liền nói, "Để cho hắn vào". Một người đẩy cửa đi đến, là La Cẩn, nhìn qua có chút phong trần mệt mỏi, hắn quỳ một chân xuống đất, một tay đặt trên ngực, một tay đỡ kiếm, cúi đầu hành lễ với Tắc Mông nói, "Bệ hạ, thần vừa trở về, thỉnh bệ hạ phân phó việc thần cần làm."
Âu Dương Yên buông Tắc Mông đứng thẳng người nghe Tắc Mông nói, "Ngươi tạm thời thay chức vị của nàng đi, tiếp quản đội thị vệ hoàng gia, ta sẽ viết nghị định bổ nhiệm ngươi". Âu Dương Yên thật bất ngờ, đêm qua Tắc Mông mới nói cho nàng biết chuyện triệu hồi La Cẩn, hôm nay đã nhìn thấy hắn, nàng xoay qua hỏi Tắc Mông, "Đây là chuyện gì? Sao hắn lại trở về nhanh như vậy?" Tắc Mông cười cười nói, "Lần đó ngươi nóng giận phát tiết, ta đã hạ lệnh để hắn tiếp giao xong liền trở về, thời gian cũng không còn nhiều lắm, hai ngươi không có gì để nói với nhau sao?"
Âu Dương Yên nở nụ cười nói, "Nhìn thấy hắn không thiếu tay chân, tinh thần phấn chấn trở về là đủ rồi, nào còn rảnh nói nhảm với hắn", nói xong mỉm cười nhìn La Cẩn, La Cẩn cũng cười, Tắc Mông lại nói, "Vậy được rồi, dù sao có chuyện gì cũng để sau đi, La Cẩn, ngươi về gặp phụ mẫu ngươi trước đi", La Cẩn đáp ứng cáo lui, Âu Dương Yên ôm lấy cổ Tắc Mông lên tiếng, "Ngươi đã sớm hạ lệnh xuống, sao lại không nói cho ta biết?"
Tắc Mông mỉm cười, "Ta chỉ muốn cho ngươi kinh hỉ một chút, nói không chừng khi ngươi đột nhiên nhìn thấy hắn, cao hứng trở lại, cho ta một cái hôn thì sao."
Âu Dương Yên hôn lên mặt nàng một cái cười nói, "Thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, ta thực sự vô cùng kinh hỉ", Tắc Mông ôm eo nàng cười, hai ngươi tươi cười nhìn nhau, dựa lẫn nhau, giống như không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại có một loại đau khổ khó nói thành lời.
Đêm đó, cuối cùng Tắc Mông cũng có thể bớt chút thời gian về tẩm cung, đẩy cửa phòng ngủ ra, lại lắp bắp kinh hãi. Âu Dương Yên đang quỳ ở trên giường, đưa lưng về phía nàng, trần như nhộng, đường cong hoàn mĩ không hề che đậy bại lộ trước mặt Tắc Mông. Tắc Mông phản xạ có điều kiện nhanh chóng đóng cửa lại, kinh ngạc say mê nhìn Âu Dương Yên, Âu Dương Yên đang cầm trên tay vật gì đó, giống như không phát hiện nàng đi vào, chuyên chú nhìn lên vật kia, là một đồng tiền vàng, trên mặt xỏ một cái lỗ xuyên qua sợi dây vàng.
Tắc Mông đi tới, nhìn thân thể Âu Dương Yên, miệng đắng lưỡi khô, nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Yên", Âu Dương Yên xoay người lại, đưa đồng tiền vàng đến cho Tắc Mông nói, "Ny Lỵ Á Ti, đây là đồng vàng trên đảo ta tìm về, ta tặng nó cho ngươi, ngươi nguyện ý nhận sao?" Ánh mắt Tắc Mông nổi lên sương mù, nhìn chằm chằm vào thân thể Âu Dương Yên không rời, một tay vô thức tiếp nhận đồng vàng nói, "Ta đương nhiên nguyện ý", Âu Dương Yên thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Tắc Mông, thắt lưng mềm mại trắng mịn dán lên ngực Tắc Mông hờn dỗi nói, "Ngươi còn chưa nhìn kỹ đâu."
Một tay Tắc Mông nắm eo nàng, một tay cầm lấy đồng tiền vàng, mê mang nói, "À, ta nhìn xem", Âu Dương Yên ấn đầu Tắc Mông, để Tắc Mông cúi đầu, mềm mại nói, "Vậy mau nhìn đi". Tắc Mông miễn cưỡng thu hồi tinh thần, nhìn lên đồng tiền vàng khắc ba chữ Hán, ba chữ kia nàng biết được, là tên của Âu Dương Yên. Tắc Mông nhìn thấy được, bên tai lại nghe Âu Dương Yên nhẹ nhàng nói, "Ta giao thân xác và tâm hồn cho ngươi, ngươi nguyện ý nhận sao?"
Nghe âm thanh dịu dàng của Âu Dương Yên, Tắc Mông cơ hồ muốn té xỉu, những lời này nàng có chút không thể tin được, ôm chặt lấy thân thể trơn mềm của Âu Dương Yên nói, "Ta nguyện ý, ta đương nhiên nguyện ý, đây quả thực là ân điển Thượng Đế ban xuống cho ta, Yên... Yên của ta...", Tắc Mông đỡ Âu Dương Yên nằm xuống giường, muốn áp lên, Âu Dương Yên lại ôm cổ nàng, trở mình xoay người, để nàng xuống mặt dưới, ôn nhu nói, "Ta muốn hảo hảo yêu ngươi."
Đêm đã khuya, Âu Dương Yên cẩn thận đỡ Tắc Mông đang ngủ say ra, mặc áo ngủ vào, đẩy cửa đi ra ngoài, đi tới mái nhà nhìn xuống. Chuyện buổi sáng vẫn còn rõ ràng, tuyệt đối không có khả năng không có chuyện gì, cuối cùng cũng phải tìm biện pháp, Tắc Mông lại không thèm quan tâm đến ý kiến đại thần, cũng không bận tâm đến dân chúng. Hôm nay ở Đại điển tế thiên, Đại Tế Ti nói nàng là ngọn nguồn tội ác, không thể nghi ngờ sẽ khơi dậy câm phẫn của dân chúng, hôm nay có thể ngăn chặn, vậy ngày mai thế nào, sau này thì sao?
Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, hai chữ thiên hạ, Tắc Mông có thể chống lại được sao?
.............
Bình luận truyện