Tù Tâm

Chương 63: Khốn cảnh



Chương 63: Khốn cảnh

Đám người hỗn loạn vượt qua đội thị vệ, vọt vào Hoàng cung, bắt đầu tiếp tục phá hư bốn phía, người hầu trong Hoàng cung rối loạn trốn tránh. Rất nhiều dân chúng vọt tới trước đại điện, trước đại điện là bức tượng vị vua đầu tiên khai quốc của Lai Tạp Cầm Hoàng đế Tây Nặc Tắc Mông.

Trong đám người hỗn loạn, Tắc Mông đi ra, đứng trước pho tượng, hai tay làm lễ trước ngực, lẳng lặng đứng đó, thị vệ bên người chỉ còn có La Cẩn. Mới ban đầu, đám người hỗn loạn kia không chú ý đến nàng, nhưng rất nhanh đã có người phát hiện tới, người kia có chút ngạc nhiên, cũng có chút luống cuống, đứng đó lắp bắp, "Nữ Nương bệ hạ ở đây", âm thanh truyền ra, mọi người lập tức chạy đến đó xem, dân chúng kích động phẫn nộ phá hư Hoàng cung, muốn cho Tắc Mông xử tử Âu Dương Yên, nhưng hiện tại lại là một mảng im lặng, không nghĩ đến Tắc Mông sẽ ra mặt, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.

Tắc Mông đợi cho đám người hoàn toàn yên tĩnh, mới chậm rãi xoay người, nhìn dân chúng xung quanh, đội thị vệ sau nàng đã nhanh chóng đứng một vòng bảo vệ nàng, Tắc Mông lại khoát tay, ý bảo bọn hắn đều lui ra phía sau, La Cẩn nhẹ giọng lên tiếng, "Bệ hạ, như vậy rất nguy hiểm", Tắc Mông lại nói với hắn, "Không cần đi theo ta", nói xong đi thẳng ra khỏi vòng bảo vệ của thị vệ, yên lặng nhìn dân chúng nói, "Các ngươi muốn gặp ta sao?"

Bọn thị vệ đứng cùng một chỗ với La Cẩn, khẩn trương đến nổi tay đều đổ mồ hôi, cục diện bây giờ chỉ cần lời nói kích động của một người, hoàn toàn có thể kéo dậy cảm xúc của dân chúng. Tắc Mông biết rõ sẽ nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng nàng rất bình tĩnh, ánh mắt còn mang theo hòa ái, mỉm cười nhìn mọi người trước mắt.

Cảm xúc kích động phẫn nộ không thôi vừa rồi bây giờ thay bằng yên tĩnh hoàn toàn, tất cả mọi người đều không biết nói cái gì, Tắc Mông lại mỉm cười nói, "Các ngươi đều là thần dân của ta, ta là vua của các ngươi, biết các ngươi kính yêu ta, từ khi lên ngai đến nay, ta một mực cố gắng vì sự thịnh vượng của Lai, cố gắng của ta nhất định các ngươi cảm nhận được, đúng không?"

Nàng không nói sai, từ khi nàng làm vua đến nay, nàng làm rất nhiều chuyện vì lợi ích của dân chúng, Lai Tạp Cầm từ một đế quốc xuống dốc nhanh chóng trở nên thịnh vượng, công lao Tắc Mông là không thể không nhắc đến, dân chúng cũng không phải kẻ ngốc mà không phân biệt được tốt xấu, nhưng là sinh tồn bức bách, hơn nữa co người cố tình kích động, mới dẫn đến bạo động.

Trong đám người rốt cục có một người lên tiếng, "Bệ hạ, chúng thần biết ngài là minh quân, nhưng hiện tại thiên tai với chiến tranh, bệnh dịch còn không ngừng lan tràn, nếu không phải tiết độc thần linh phương Đông kia khiến cho thần linh giáng tội xuống Lai Tạp Cầm, chúng ta làm sao sẽ gặp những tai nạn như vậy, chúng thần thỉnh cầu ngài thiêu chết nữ phù thủy kia, dùng máu của nàng để tế Thượng Đế."

Một tiếng gọi âm ỉ truyền đến, nhưng là thanh âm không còn kích động như lúc trước, "Bệ hạ, ngài là hi vọng của chúng thần, nếu như ngay cả ngài còn bị nữ phù thủy kia mê hoặc, chúng ta sẽ không có đường sống", Tắc Mông mỉm cười, "Là ai đang nói? Đứng ra cho ta thấy được không?"

Đám người im lặng một mảnh, lập tức lại xôn xao lên, một người đứng dậy, mang theo vẻ mặt chết cũng không sao, Tắc Mông nhìn hắn lên tiếng, "Ngươi cảm thấy ta bị mê hoặc sao?" Người nọ có chút nghẹn lời, mất tự nhiên kéo y phục của mình, Tắc Mông cười cười, ngẩng đầu lớn tiếng nói, "Các ngươi hãy tin tưởng ta một lần, cho ta chút thời gian được không?"

Rất rõ ràng, ý chí chiến đấu của dân chúng bắt đầu tan rã, đúng lúc này, một đội quân tiến vào Hoàng cung, một tướng lĩnh chỉ huy quân đội, bao vây dân chúng lại, sau đó vội vàng đi đến trước mặt Tắc Mông hành lễ quỳ xuống nói, "Thật có lỗi, bệ hạ, thần đã tới chậm, làm cho ngài kinh sợ", dân chúng xôn xao một trận, người người đều bắt đầu e sợ.

Tắc Mông nhìn hắn, người này là Uông Đạt, xuất thân từ quý tộc xuống dốc, là nhị đẳng tướng quân của Lai Nhãn, cao ráo anh tuấn, Tắc Mông nhìn hắn nói, "Không có gì, bọn họ không có ý định thương tổn ta, để bọn họ rời đi đi", Uông Đạt ngây ra một lúc, "Bệ hạ, làm sao có thể? Bọn hắn là bạo dân, phải xử phạt nghiêm khắc, ngài bỏ qua như vậy, sẽ làm cho bọn hắn càng thêm hung hăn."

Tắc Mông không để ý đến lời của hắn, chỉ lên tiếng, 'Để cho bọn họ rời đi đi, ngươi cũng trở về đi, chuyện này không cho phép ai truy cứu đến nữa", quân đội bắt đầu phân ra thành một đường, để dân chúng rời đi, hai tay Tắc Mông nắm lại chà xát, trên tay nàng tất cả đều là mồ hôi lạnh, lúc này mới thở một hơi nhẹ nhõm, nàng quay đầu lại nói với La Cẩn, "Ngươi đi tẩm cung xem Yên thế nào."

Tình huống vừa rồi, La Cẩn cũng không phải khẩn trương bình thường, thấy dân chúng tán đi hắn mới phát hiện mồ hôi lạnh đã thấm ướt sau lưng hắn, nghe Tắc Mông lên tiếng, liền đáp ứng chạy đến tẩm cung. Uông Đạt vẫn không rời đi, nói với Tắc Mông, "Bệ hạ, lúc này, thần cảm thấy nên lưu lại bảo vệ an toàn cho ngài."

Tắc Mông nhìn hắn, đột nhiên hỏi, "Ngươi gia nhập quân đội bao lâu rồi?", Uông Đạt cúi đầu, "Năm năm thưa bệ hạ", Tắc Mông đi về phía trước lên tiếng, "Lập được chiến công gì?", Uông Đạt trầm mặc một chút mới nói, "Thần từng lập được nhất đẳng công hai lần", Tắc Mông quay đầu lại mỉm cười với hắn, "Được rồi, ngươi có thể trở về, lần này ngươi biểu hiện rất xuất sắc".

Tay Uông Đạt đè ở trước ngực, khom người tiễn nàng rời đi, Tắc Mông mới đi đến tiền điện, La Cẩn đã vội vàng chạy lại, nói với Tắc Mông, "Bệ hạ, bệ hạ, không thấy Tiểu Yên", Tắc Mông cả kinh, nắm lấy tay La Cẩn, "Không thấy nàng? Nàng đi đâu, La Vũ đâu?" La Cẩn vội vàng, "Thần đến tẩm cung thì thấy Vũ nhi té xỉu trên mặt đất, mấy thủy thủ điều động đến vì bạo dân xông vào mà canh giữ ở trước tẩm cung, bọn họ không thấy được tiểu Yên."

Tắc Mông tức giận hét, "Tìm, lập tức tìm cho ta, nàng có thể đi đâu?", La Cẩn vội vàng nói, "Thần nhanh phái người đi tìm", Tắc Mông lại kêu to, "Người đâu, gọi Uông Đạt quay lại, tìm Âu Dương Yên", phó ký ở trong thư phòng lúc này chạy ra, lập tức tuân mệnh rời đi.

Tắc Mông cảm giác tim mình đập kinh hoàng, Âu Dương Yên có thể đi đâu? Nàng muốn làm gì? Nếu như có chuyện muốn đi ra ngoài, nàng phải đến nói với mình, nếu mình đồng ý nàng mới đi, nhưng hiện tại lại không nói mà rời đi, Tắc Mông thực sự muốn nghe nàng giải thích ý nghĩ của mình.

Tắc Mông trở lại thư phòng, nhìn văn thư hỗn độn trên bàn, một cảm giác khó chịu dằn xuống đáy lòng, nàng tức giận lật hết đống văn thư trên bàn, tìm Âu Dương Yên về, nàng nhất định phải hảo hảo hỏi đồ ngốc này đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì, nàng hao hết tâm tư chỉ vì bảo vệ cho Âu Dương Yên, chỉ cần Âu Dương Yên có thể bình yên bên cạnh mình, như vậy tất cả khó khăn nàng đều có thể đối phó, nhưng Âu Dương Yên lại rời khỏi nàng, hoàn toàn không để ý đến ý nguyện của nàng.

..............


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện