Tư Thái Cung Phi

Chương 40: Chính Sự Trữ Quân (Thái tử vị)



Edit: Nguyên Đức phi.

Beta: Mai Thái phi.

Tuyên Thành vương chính là nhi tử thứ năm của Tiên đế, là đệ đệ mà đương kim Hoàng thượng tín nhiệm nhất, đất phong ở quận Dự Chương, có tổng cộng chín ngàn hộ sinh sống, cũng là Vương gia có thực ấp [1] nhiều nhất trong triều, cho nên trong ngoài triều dã đều gọi hắn là Cửu Thiên Tuế.

[1] Thực ấp: đất phong cho quan để cai quản lấy thuế làm bổng lộc.

Tuy rằng ngoại hiệu này nghe không tốt cho lắm, nhưng quyền thế của Tuyên Thành vương vẫn là không thể hoài nghi.

Đất phong cho Vương gia ở Đại Lương triều đều chỉ là một cái hư danh, chẳng hạn như Tuyên Thành vương, tuy quận Dự Chương là đất phong của hắn, nhưng chính sự và quân sự của quận Dự Chương đều không đến lượt hắn quản. Nhưng dù sao cũng là đất phong, trong quận Dự Chương có chín ngàn hộ, thu nhập từ thuế của chín ngàn hộ này hầu như đều nằm trong tay hắn, việc này nói lên Tuyên Thành vương cực kì có lực ảnh hưởng đối với dân chúng Dự Chương, trên thực tế chính là quản lí kinh tế của bọn họ.

Hiện tại hắn đã sớm quay trở về thượng kinh, Hoàng đế bệnh nặng, làm phụ tá đắc lực của Hoàng đế, trở lại thượng kinh cũng là ý của Hoàng đế.

...

Đêm, phủ Tuyên Thành vương.

Tuyên Thành vương phi xuất thân từ vọng tộc Hà thị, có quan hệ biểu tỷ muội với Thục phi trong cung, là bà con xa, nhưng dù sao một nét bút không thể viết ra được hai chữ, xét cho cùng vẫn còn tình cảm cùng tông tộc.

"Vương gia, vì sao không đồng ý cho thiếp thân đề thẻ bài tiến cung, dù sao Thục phi cũng là biểu tỷ của thiếp. Hiện giờ Hoàng thượng bệnh nặng, nàng lại đang mang thai, trong lòng thiếp cũng có chút lo lắng." Vương phi Hà thị có khuôn mặt thanh tú, thân hình hơi đầy đặn, so với Thục phi thì thiếu vài phần xinh đẹp diễm lệ, nhiều hơn vài phần ổn trọng đoan trang, nàng đã đổi áo ngủ, khẽ nói với Tuyên Thành vương.

Tuyên Thành vương mày rậm mắt to, so với Hoàng đế ca ca của hắn thì nhiều hơn vài phần hào khí tuấn lãng.

Tuyên Thành vương tháo giày, tựa vào trên đầu giường nói: "Hiện tại là lúc nào rồi, người ta trốn còn trốn không kịp, nàng còn nghĩ đến việc vào cung? Có phải nàng sợ người ta không nắm được bím tóc của vương phủ chúng ta hay không?"

Cảm tình của Vương gia và Vương phi không tồi, Vương phi nói chuyện thẳng thắn: "Dù sao thiếp cũng chỉ là một nữ nhân không hiểu chuyện, chỉ là hiện tại Thục phi đang mang thai, bất luận là nam hay là nữ, đều không thể bước lên vị trí kia, vậy đi thăm nàng ấy thì có làm sao chứ?"

Tuyên Thành vương hừ một tiếng: "Hiện giờ trong cung là nơi thị phi, bệnh tình của Hoàng huynh thế nào, không ai biết cả. Ba vị Hoàng tử ngầm tranh đấu mãnh liệt, triều thần không công khai đứng về phe ai, nhưng cũng đã có khuynh hướng rõ ràng. Hôm nay là ngày tuyên triệu ngoại thích, nàng thân là hoàng thân quốc thích lại đi tranh vào vũng nước đục này làm gì? Ai sẽ tin rằng nàng chỉ đi thăm biểu tỷ bà con xa?"

Vương phi nhíu mày, buồn lo nói: "Vương gia, chẳng lẽ tình thế đã nghiêm trọng đến nông nỗi vậy sao? Hoàng thượng đâu? Không lẽ Hoàng thượng cứ im lặng nhìn mọi thứ hỗn loạn như vậy?"

Tuyên Thành vương thở dài: "Hoàng huynh nghĩ cái gì làm sao ta biết, đến lúc đó rồi nói sau."

Khi Tuyên Thành vương chuẩn bị đi ngủ, cửa đột nhiên bị gõ vang.

Vương phi nhíu mày, chuẩn bị quát lớn, đã nửa đêm, sao lại có thể làm như vậy.

Sắc mặt Tuyên Thành vương đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngăn cản lời trách cứ sắp ra khỏi miệng Vương phi, thanh âm nghiêm túc nói: "Vào đi."

Đẩy cửa tiến vào chính là tâm phúc của Tuyên Thành vương, Mạnh Tân.

Mạnh Tân vừa vào cửa liền quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Khởi bẩm Vương gia, Hoàng thượng mật chỉ, tuyên Vương gia tiến cung nghị sự."

Tuyên Thành vương đột ngột đứng dậy.

...

Đêm khuya, Kiến Chương cung.

Tuyên Thành vương ngồi trong một cái kiệu nhỏ, yên tĩnh không một tiếng động từ vương phủ tới hoàng cung, từ cửa cung vào đến Kiến Chương cung, một đường thông thuận không gặp bất kì trở ngại nào, xem ra lực khống chế của Hoàng huynh đối với hoàng cung vẫn hoàn mỹ vô khuyết như cũ.

Tới trước Kiến Chương cung, Tuyên Thành vương bước xuống từ cổ kiệu nhỏ màu xám, bên cạnh còn có ba cổ kiệu tương tự, xem ra Hoàng huynh triệu kiến bốn người. Tuyên Thành vương nghĩ, bốn người này có thể đoán ra được. Làm tâm phúc của Hoàng đế, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

"Thần đệ tham kiến Hoàng huynh, Hoàng huynh cát tường." Tuyên Thành vương tiến vào điện, mắt quét một vòng, quỳ xuống hành lễ nói.

Hoàng đế ngồi sau bàn, cười nhạt nói: "Ngũ đệ đa lễ, đứng lên đi."

"Tạ Hoàng huynh."

Trần Hỉ đứng một bên nhanh chóng mang ghế tới đặt vào vị trí thứ nhất bên tay phải, Tuyên Thành vương ôm quyền với Trần Hỉ, sau đó liền ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Tuyên Thành vương mới ngẩng đầu nhìn kĩ ba người ngồi bên cạnh và phía đối diện.

Ngồi thứ nhất bên trái là Văn Quang vương, đệ đệ của Tiên đế, Hoàng thúc của đương kim Hoàng thượng, thực ấp năm ngàn hộ. Hiện tại là một trong hai vị lão Vương gia quản lý toàn bộ triều chính.

Tiếp theo là La Thấu, tự là Văn Di, nhậm chức Tham tri Chính sự [2], Phó Sử Xu Mật viện [3], phong thêm chức Thái tử Thái sư [4], trong số các quan thì đây mới gọi là tâm phúc chân chính của Hoàng thượng.

[2] Tham tri Chính sự (参知政事): là chức quan Á tướng (Phó Tể tướng) thuộc hàng Chính Nhị phẩm. Ngày nay Tham tri Chính sự tương đương với Phó Thủ tướng. (Theo quan chế nhà Tống, wikipedia).

[3] Xu Mật viện: Cơ quan chủ yếu của triều đình thời xưa, coi về các việc trọng đại bí mật của quốc gia. Phó sử Xu Mật viện hay còn gọi là Đồng tri Xu Mật viện sử thuộc hàng quan Chính Nhị phẩm. (Theo quan chế thời Tống, wikipedia).

[4] Thái tử Thái sư [封太子太师]: một trong ba chức Thái sư Tam thái (Thái sư, Thái phó, Thái bảo), một chức quan thuộc Tòng Nhất phẩm. (Theo quan chế nhà Tống, wikipedia).

Ngồi bên phải là Cao Xác, tự là Trung Trực, nhậm chức Kinh Lược sứ [5], Tham tri Quân sự, phong thêm chức Lang Tư Đại tướng quân, cũng là võ quan duy nhất được Hoàng đế tín nhiệm.

[5] Kinh lược sứ: là chức danh đại diện nhà vua đi thi hành một sứ mệnh cụ thể và nhất thời.

Hoàng đế buông tấu chương trong tay xuống, tựa vào gối mềm, thấp giọng nói: "Hôm nay chúng ta cũng không cần chú ý lễ nghi quân thần, chỉ tán gẫu một chút chuyện nhàn thoại."

Bốn người phía dưới nhìn nhau, sau đó chắp tay nói: "Thần tuân chỉ." Trong lòng lại không ngừng phun trào, hơn nửa đêm cho người bí mật mang người vào cung, chỉ để nói mấy lời nhàn thoại, ai mà tin chứ!

Sắc mặt Hoàng đế vàng như nến, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, khóe miệng mang theo chút ý cười: "Trẫm... đại nạn buông xuống, mọi việc đều phải sắp xếp."

Lời kia vừa thốt ra, bốn người đều hoảng sợ đứng dậy quỳ xuống.

Nói nhàn thoại là chỉ cái này sao? Hoàng thượng ngài có thể đừng dọa người như vậy hay không?

Hoàng đế thở dài: "Các ngươi đều đứng lên đi."

Bốn người nhìn nhau, mang theo vẻ mặt khổ sở, đứng dậy nói: "Hoàng thượng cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ bình an không có việc gì."

Hoàng đế vẫy vẫy tay, tiếp tục nói: "Chuyện khiến trẫm không yên lòng quá nhiều, vừa lúc có các ngươi, chúng ta cùng thương nghị. Trong các người có Hoàng thúc của trẫm, đức cao vọng trọng, có huynh đệ của trẫm, thủ túc tình thâm, có thuộc hạ đắc lực mà trẫm luôn tin tưởng, thông minh tháo vát, đêm nay trẫm bí mật triệu kiến các ngươi, cũng là cực kì tín nhiệm các ngươi."

Bốn người đồng loạt hành lễ nói: "Thần nhất định không cô phụ tín nhiệm của Hoàng thượng."

Hoàng đế trầm ngâm một chút, mở miệng hỏi: "Trẫm vẫn chưa công bố vị trí trữ quân, chỉ vì trong ba vị Hoàng tử không ai có thể hoàn toàn làm cho quần thần tin phục. Nhưng trong di chiếu nhất định phải chỉ định người thừa kế, cho nên các vị có thể đề cử người bản thân cảm thấy thích hợp nhất."

Bốn người liếc nhau, hiểu rõ ý tứ của Hoàng đế, không công bố vị trí trữ quân mà trực tiếp lập di chiếu, việc này cũng không có gì tốt đẹp, nhưng vào thời điểm Hoàng đế còn sống thì lại có thể khống chế triều chính một cách tuyệt đối.

Bốn người cũng không dám dễ dàng mở miệng, Hoàng thượng tung ra vấn đề này thật sự là vô cùng khó giải quyết. Tuổi các Hoàng tử đều không lớn, không thể độc lập xử lý triều chính, bốn người bọn họ hẳn là được Hoàng đế lựa chọn nhiếp chính.

Nếu lúc này nói ra người được chọn không giống với ý của Hoàng đế, vậy việc nhiếp chính trong tương lai đành coi như xong rồi, đã gian nan còn bị Tân hoàng ghét bỏ.

Hoàng đế cầm chén trà vẫn còn nóng trên bàn lên nhấp một ngụm, hương vị quá nồng đậm cũng khiến người ta không thoải mái, buông chén trà, Hoàng đế mở miệng nói: "Hoàng thúc có ý kiến gì không?"

Văn Quang vương bất đắc dĩ cười khổ, đúng là trong bốn người này, ông là người không được tín nhiệm nhất, chỉ vì trong tôn thất ông là người có uy vọng cao nhất, cho nên Hoàng đế mới triệu kiến ông, hiện giờ lại muốn ông trả lời đầu tiên.

Văn Quang vương đứng lên khom người nói: "Thần không thay đổi, thần cho rằng Đại Hoàng tử là thích hợp nhất."

Sau khi Văn Quang vương nói xong, ba người còn lại liếc nhau, cũng đều đứng dậy nói: "Thần cũng cho rằng Đại Hoàng tử có thể kế thừa đại thống."

Hoàng đế cười khổ nói: "Vì sao?"

Tuyên Thành vương ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế: "Quốc lại trường quân [6]."

[6] Quốc lại trường quân (国赖长君): Quốc gia dựa vào trường quân. Trường quân ở đây có thể hiểu theo 2 nghĩa, một là vị vua giỏi, hai là con trai đầu. Những chương trước cũng đã từng nói qua chỉ lập trưởng tử làm Thái tử, nên ta nghĩ vị này đang chơi chữ. (Beta-er).

Kỳ thật trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, lập trường của bọn bọ chỉ có thể đề cử Đại Hoàng tử, cho dù người được chọn trong lòng Hoàng thượng không phải Đại Hoàng tử, bọn họ cũng chỉ có thể đề cử Đại Hoàng tử.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ đều sẽ nhận trọng trách nhiếp chính, như vậy hiện tại Đại Hoàng tử mười tuổi, đến khi đại hôn có thể tự mình chấp chính, chỉ cách năm, sáu năm. Nhưng Nhị Hoàng tử hay thậm chí là Tam Hoàng tử còn đang trong tã lót, nếu tự mình nhiếp chính cũng phải hơn mười năm, nghĩa là người khác cũng sẽ nhiếp chính hơn mười năm. Là đại thần có khả năng sẽ nhiếp chính, tất nhiên bọn họ muốn thể hiện lòng trung thành, chúng ta không nghĩ đến việc sẽ nhiếp chính, hơn nữa cũng không nghĩ đến việc ôm quyền nhiều năm như vậy.

Hoàng đế thở dài, thấp giọng nói: "Tuy trẫm có đích tử, nhưng trẫm phúc mỏng, đích tử tuổi nhỏ, không thể kham nổi trọng trách lớn như vậy."

Một câu này liền bài trừ khả năng thừa kế của đích tử, đích trưởng tử vốn là người cách ngôi vị Hoàng đế gần nhất, hiện giờ lại là người đầu tiên bị phủ nhận, nếu Hoàng hậu biết được, không biết sẽ có suy nghĩ gì.

Hoàng đế mở miệng hỏi: "Các khanh cho rằng Hoàng thứ tử như thế nào?"

La Văn Di đứng lên hành lễ nói: "Thứ cho thần nói câu đại bất kính, dù sao xuất thân của Nhị Hoàng tử cũng có chút thấp hèn, tính tình mềm yếu, không giống người có ý chí kiên định, tuổi nhỏ kế vị, sợ là... Hơn nữa hiện tại nhà mẹ đẻ Trịnh thị nắm binh quyền, đến lúc đó nếu ngoại thích là đuôi to khó vẫy, lại là một chuyện khó xử lí."

Cao Trung Trực nổi danh công chính thẳng thắn, cũng đứng dậy hành lễ mở lời: "Đại Hoàng tử vẫn luôn được Hoàng thượng dạy dỗ, được mọi người coi trọng, làm người trầm ổn đoan chính, nhân phẩm quý trọng, tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng nhìn ra được là nhân trung long phượng, huống chi quốc lại trường quân, thần cho rằng Đại Hoàng tử là thích hợp nhất."

Hoàng đế nhắm mắt lại trầm ngâm trong chốc lát, thật ra hắn cũng suy xét giống như vậy, sau đó gật gật đầu: "Vậy thì quyết định như vậy đi, các ngươi đều là thủ hạ đắc lực của trẫm, chờ Tân hoàng đăng cơ, phong Hoàng thúc và Hoàng đệ làm Nhiếp Chính vương, phong Văn Di và Trung Trực làm Cố mệnh Đại thần, trẫm giao giang sơn này và Tân hoàng cho các ngươi, đừng cô phụ kì vọng của trẫm."

Bốn người kinh sợ quỳ xuống tạ ơn: "Thần nhất định không cô phụ giao phó của Hoàng thượng! Cúc cung tận tụy, muôn lần chết không chối từ."

Hoàng đế gật gật đầu, trầm giọng nói: "Văn Di, soạn ý chỉ đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện