Tử Thiên Thần
Quyển 1 - Chương 3: Thiên hà
Mưa vẫn rơi rả rích.
Bóng đêm lan tỏa.
Những làn hơi lạnh phảng phất không trung…
Khu biệt thự của chủ tịch tập đoàn MFJ. Trong một căn phòng rộng và vô cùng sang trọng, trên chiếc giường công chúa, Thiên Nhi đang nằm duỗi thẳng, mảnh chăn mỏng đắp ngang người, chiếc túi hạ nhiệt đắp trên trán, cô đang thấy khó chịu kinh khủng.
“Khốn nạn thế, không ngờ mình lại bị cảm thật… Hắt xì!!!”
Ầm ầm!!!
Ngoài trời chợt vang rền một tiếng sấm, cũng vừa lúc cánh cửa phòng bật mở rầm rầm!!!
Một chàng trai cao lớn tóc dài hiên ngang bước vào như một vị thần quyền uy!
Chàng sải những bước mạnh mẽ tới ngồi bên giường Thiên Nhi, đôi mắt sáng của chàng đầy lo lắng xót xa nhìn cô, rồi chàng cất lên một chất giọng thâm trầm:
“Thiên Nhi, nghe tin em ốm anh liền bay về đây ngay. Em mệt lắm không? Uống thuốc chưa? Bác sĩ khám rồi chứ?”
Thiên Nhi chẳng mở mắt nhìn chàng, cô chán nản nói:
“Thiên Hà, anh đừng làm quá lên thế!”
* Thiên Hà: Anh trai của Thiên Nhi. 20 tuổi, người đẹp như tên. Vô cùng, cực kì và rất rất… yêu em gái. ^^
Thiên Hà dịu dàng đưa bàn tay áp lên bờ má Thiên Nhi, trái tim bỗng nhói buốt, anh thở dài thê lương:
“Người em nóng quá! Không ổn rồi…”
“Tại tay anh lạnh thì có!” - Thiên Nhi gắt.
Thiên Hà cau mày, trên đôi mắt chợt lóe lên lửa hận:
“Em đi chơi với thằng kia về lần nào cũng bị ốm! Nó lại bắt em dầm mưa phải không?”
“Không, là em tự nguyện…” - Thiên nhi khẽ nói.
Rầm!!!
Thiên Hà vung nắm đấm xuống… giường.
“Thằng mất dạy! Hôm nay nó sẽ phải… chết!”
Thiên Nhi quắc mắt nhìn anh trai:
“Thôi đi! Anh để em nghỉ yên được không! Giường sập bây giờ!”
Thiên Hà vẫn bừng bừng tức giận:
“Để anh dạy cho nó một bài học!”
“Nhưng mà có lần nào anh thắng được anh ấy đâu.” - Thiên Nhi lẩm bẩm.
Thiên Hà nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Thiên Nhi, nâng lên và đặt lên đó một nụ hôn, giọng anh chua xót:
“Em gái anh xinh đẹp đáng yêu thế này mà nó dám không coi ra gì, tội này không thể dung thứ! Phải chấn chỉnh ngay từ bây giờ, chứ sau này em về nhà nó là khổ đấy!”
“Khổ cũng mặc kệ em!” - Thiên Nhi lườm.
Thiên Hà với lấy chiếc smartphone và bấm số của Xương Uy. Một bản nhạc… rock siêu nặng vang lên chát chúa.
“Grừ! Nhạc gì tởm thế!” - Thiên Hà chỉ muốn bóp nát chiếc điện thoại.
Chờ mãi cuối cùng giọng Xương Uy cũng vang lên:
“Gì thế?”
Thiên Hà nghiến răng trèo trẹo, giọng lạnh lẽo chết chóc:
“Tao muốn nói chuyện với mày, gặp tao ở chỗ cũ, xuất phát luôn đi, nghe rõ chưa!”
“Ờ, anh trai.” - Giọng Xương Uy thản nhiên.
Rầm!!!
Thiên Hà đập chiếc di động xuống sàn vỡ tan tành.
“Thằng cờ hó!!!” - Anh gầm lên một tiếng rồi hùng dũng lao về phía cửa phòng.
“Ơ nhưng đó là… điện thoại của em mà!” - Thiên Nhi nhăn nhó - “Ui hôm nay là ngày gì mà xui thế!!!!!”
Bóng đêm lan tỏa.
Những làn hơi lạnh phảng phất không trung…
Khu biệt thự của chủ tịch tập đoàn MFJ. Trong một căn phòng rộng và vô cùng sang trọng, trên chiếc giường công chúa, Thiên Nhi đang nằm duỗi thẳng, mảnh chăn mỏng đắp ngang người, chiếc túi hạ nhiệt đắp trên trán, cô đang thấy khó chịu kinh khủng.
“Khốn nạn thế, không ngờ mình lại bị cảm thật… Hắt xì!!!”
Ầm ầm!!!
Ngoài trời chợt vang rền một tiếng sấm, cũng vừa lúc cánh cửa phòng bật mở rầm rầm!!!
Một chàng trai cao lớn tóc dài hiên ngang bước vào như một vị thần quyền uy!
Chàng sải những bước mạnh mẽ tới ngồi bên giường Thiên Nhi, đôi mắt sáng của chàng đầy lo lắng xót xa nhìn cô, rồi chàng cất lên một chất giọng thâm trầm:
“Thiên Nhi, nghe tin em ốm anh liền bay về đây ngay. Em mệt lắm không? Uống thuốc chưa? Bác sĩ khám rồi chứ?”
Thiên Nhi chẳng mở mắt nhìn chàng, cô chán nản nói:
“Thiên Hà, anh đừng làm quá lên thế!”
* Thiên Hà: Anh trai của Thiên Nhi. 20 tuổi, người đẹp như tên. Vô cùng, cực kì và rất rất… yêu em gái. ^^
Thiên Hà dịu dàng đưa bàn tay áp lên bờ má Thiên Nhi, trái tim bỗng nhói buốt, anh thở dài thê lương:
“Người em nóng quá! Không ổn rồi…”
“Tại tay anh lạnh thì có!” - Thiên Nhi gắt.
Thiên Hà cau mày, trên đôi mắt chợt lóe lên lửa hận:
“Em đi chơi với thằng kia về lần nào cũng bị ốm! Nó lại bắt em dầm mưa phải không?”
“Không, là em tự nguyện…” - Thiên nhi khẽ nói.
Rầm!!!
Thiên Hà vung nắm đấm xuống… giường.
“Thằng mất dạy! Hôm nay nó sẽ phải… chết!”
Thiên Nhi quắc mắt nhìn anh trai:
“Thôi đi! Anh để em nghỉ yên được không! Giường sập bây giờ!”
Thiên Hà vẫn bừng bừng tức giận:
“Để anh dạy cho nó một bài học!”
“Nhưng mà có lần nào anh thắng được anh ấy đâu.” - Thiên Nhi lẩm bẩm.
Thiên Hà nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Thiên Nhi, nâng lên và đặt lên đó một nụ hôn, giọng anh chua xót:
“Em gái anh xinh đẹp đáng yêu thế này mà nó dám không coi ra gì, tội này không thể dung thứ! Phải chấn chỉnh ngay từ bây giờ, chứ sau này em về nhà nó là khổ đấy!”
“Khổ cũng mặc kệ em!” - Thiên Nhi lườm.
Thiên Hà với lấy chiếc smartphone và bấm số của Xương Uy. Một bản nhạc… rock siêu nặng vang lên chát chúa.
“Grừ! Nhạc gì tởm thế!” - Thiên Hà chỉ muốn bóp nát chiếc điện thoại.
Chờ mãi cuối cùng giọng Xương Uy cũng vang lên:
“Gì thế?”
Thiên Hà nghiến răng trèo trẹo, giọng lạnh lẽo chết chóc:
“Tao muốn nói chuyện với mày, gặp tao ở chỗ cũ, xuất phát luôn đi, nghe rõ chưa!”
“Ờ, anh trai.” - Giọng Xương Uy thản nhiên.
Rầm!!!
Thiên Hà đập chiếc di động xuống sàn vỡ tan tành.
“Thằng cờ hó!!!” - Anh gầm lên một tiếng rồi hùng dũng lao về phía cửa phòng.
“Ơ nhưng đó là… điện thoại của em mà!” - Thiên Nhi nhăn nhó - “Ui hôm nay là ngày gì mà xui thế!!!!!”
Bình luận truyện