Tử Thư Tây Hạ

Quyển 1 - Chương 3: Dương Thành truy hung



1

Sáng hôm sau, thư viện vừa mở cửa, Đường Phong, Triệu Vĩnh và Tưởng Nhất Dân cùng nhau tới thư viện. Tưởng Nhất Dân gọi người quản lý thư viện tới mở chiếc tủ cất đồ số 71 ra, Đường Phong và Triệu Vĩnh nhìn chằm chằm vào đó, trong tủ cất đồ trống trơn. Tiếp theo là tủ cất đồ số 7, bên trong cũng lại trống trơn. “Lẽ nào lại để chúng vượt mặt cướp trước?” Triệu Vĩnh nghi ngờ hỏi, nhưng anh lập tức lệnh cho người quản lý: “Mở tất cả tủ cất đồ ra.” Người quản lý có vẻ chần chừ do dự, nhìn sang phía Tưởng Nhất Dân, Tưởng Nhất Dân gật đầu nói: “Mở tất!”

“Cạch” một tiếng, người quản lý mở tất cả tủ cất đồ ra, Triệu Vĩnh, Đường Phong và Tưởng Nhất Dân lần lượt kiểm tra từng tủ, bận bịu nửa ngày nhưng cũng không tìm thấy bất cứ thứ gì đáng chú ý, chứ đừng nói đến kệ tranh ngọc.

Người trong thư viện mỗi lúc một đông, Triệu Vĩnh và Tưởng Nhất Dân đi xem xét hình ảnh camera trong phòng giám sát, Đường Phong đứng ngoài hành lang, hồi tưởng lại những việc xảy ra tối hôm trước, từng cảnh tượng, từng chi tiết lần lượt hiển hiện trước mắt, rút cuộc Lương Vân Kiệt cất gì trong tủ đồ? Lẽ nào thực sự là kệ tranh ngọc?

“Đường Phong, anh tới đây một chút.” Triệu Vĩnh gọi Đường Phong vào phòng giám sát, cắt đứt mạch suy nghĩ của Đường Phong.

Đường Phong theo Triệu Vĩnh vào phòng giám sát. Trên màn hình, một người đàn ông mặc áo phông trắng, đeo túi, mặt mũi lấm lét lẻn vào khu tủ cất đồ. Triệu Vĩnh chỉ vào người đàn ông mặc áo trắng trên màn hình: “Đường Phong, người đàn ông này lẻn vào khu cất đồ trong thư viện lúc 3 giờ 26 phút sáng nay, lấy một số đồ từ trong tủ số 71 ra.”

“Tủ cất đồ số 71? Xem ra Lương Vân Kiệt thật sự có cất giữ vật gì đó quan trọng bên trong tủ đựng đồ, bởi vậy ông ấy mới day dứt không quên nhắn lại trước khi chết.” Đường Phong quả quyết với phán đoán đầu tiên của mình.

“Tôi thấy có hai khả năng, thứ nhất là do tủ cất đồ số 71 ở tương đối xa camera, tên trộm này gặp may đánh cắp được đồ quan trọng của Lương Vân Kiệt; hai là, không đơn giản như vậy, tên trộm này biết trước trong tủ cất đồ số 71 có cất đồ vật quan trọng, bởi vậy, hắn mới đột nhập vào thư viện lúc nửa đêm, lấy đồ đi. Hơn nữa, từ thủ đoạn gây án cho thấy, người này cũng thuộc dạng cao thủ, hiện trường gần như không để lại vết tích gì, tiếc là… tiếc là tủ cất đồ số 71 cách camera hơi xa, bởi vậy không thấy rõ người này lấy đi vật gì.” Triệu Vĩnh tiếc nuối nói.

“Đường Phong, anh nhìn xem, người đàn ông áo trắng này có phải là kẻ tối qua đã giết hại Lương Vân Kiệt không?” Tưởng Nhất Dân hỏi.

Đường Phong nhìn vào màn hình, chăm chú hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Không, không phải.”

“Anh nhìn kĩ lại xem nào?” Triệu Vĩnh truy hỏi.

Đường Phong đáp lại rất kiên quyết: “Tuyệt đối không phải là người này, người này dáng thấp nhỏ, tuy tôi không nhìn rõ mặt của kẻ giết Lương Vân Kiệt, nhưng thân hình hắn rất cao to.”

Triệu Vĩnh và Tưởng Nhất Dân lại chăm chú nhìn người đàn ông áo trắng hồi lâu, đây là hình ảnh duy nhất mà camera chộp được khuôn mặt của người đàn ông áo trắng, Triệu Vĩnh đã phóng to hình ảnh lên mức lớn nhất. Rút cuộc, Tưởng Nhất Dân đập bàn nói: “Bất luận đây có phải là hung thủ sát hại Lương Vân Kiệt hay không, hắn chắc chắn đã lấy đi vật quan trọng trong tủ cất đồ số 71, tóm hắn trước đã rồi tính sau. Tôi lập tức đi bố trí lực lượng, dựa vào khuôn mặt này, bảo đảm… trong vòng ba ngày sẽ tóm được hắn về cho các anh.”

Khi Tưởng Nhất Dân chốt lại câu: “trong vòng ba ngày”, anh ta cũng chần chừ hồi lâu. Đường Phong và Triệu Vĩnh đều hiểu rằng, trong cái thành phố có tới hơn chín triệu nhân khẩu, hơn nữa lượng người luân chuyển dày đặc như Quảng Châu, muốn trong vòng ba ngày tóm được người đó, nói dễ vậy sao? Nhưng, hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy.

2

Rời khỏi thư viện, Triệu Vĩnh nói muốn đi xử lý chút việc, để Đường Phong theo Tưởng Nhất Dân về đồn cảnh sát đợi anh. Đường Phong cùng Tưởng Nhất Dân vừa về tới đồn cảnh sát, Tưởng Nhất Dân liền nhận điện thoại của chủ nhiệm Lưu gọi tới từ trung tâm pháp y: “Người nhà của Lương Vân Kiệt đến nhận di thể của ông ta để đưa đi hỏa táng rồi.”

Tưởng Nhất Dân nghe xong liền cuống cả lên, gầm gào trong điện thoại: “Án vẫn chưa phá xong, thi thể sao có thể hỏa thiêu được? Anh tạm ổn định người của Lương gia, một lúc nữa tôi sẽ đến đấy, nhất định phải đợi tôi đến!”

Nói xong, Tưởng Nhất Dân liền kéo Đường Phong lao tới trung tâm pháp y.

Tới trung tâm pháp y, Tưởng Nhất Dân phóng một mạch lên cầu thang, Đường Phong chỉ lo cúi đầu nhìn đường, không ngờ lên cầu thang tầng hai lại đâm sầm vào người một cô gái xinh đẹp, người đẹp trách mắng: “Cái anh này, đi sao không nhìn đường thế!”

“Xin lỗi!” Đường Phong vội vàng xin lỗi, anh chăm chú nhìn người đẹp trước mặt, trừ liên tục nói câu “xin lỗi” ra, lúc đó tuyệt nhiên không nghĩ ra từ nào khác, người đẹp không buồn để ý đến anh, khẽ “hừm” một tiếng, rồi quay đầu đi xuống cầu thang.

Người đẹp đã xuống cầu thang từ lâu, nhưng Đường Phong vẫn đứng nguyên trên đó, thẫn thờ nhìn theo bóng dáng cô gái đẹp đang khuất dần. Bỗng nhiên anh cảm thấy hình như mình đã từng gặp cô gái này ở đâu đó…

“Anh quen cô gái đó à?” Tưởng Nhất Dân hỏi Đường Phong, Đường Phong bừng tỉnh, lắc đầu nói: “Không!… không quen!”

Hai người không nói gì nữa, cùng nhau tiến vào nhà xác âm u, tìm thấy chủ nhiệm Lưu của trung tâm pháp y. Vừa mới nhìn thấy Tưởng Nhất Dân, chủ nhiệm Lưu liền nói: “Sao giờ các anh mới tới, người thân Lương gia vừa mới đi.”

“Thế thi thể của Lương Vân Kiệt đâu?” Đường Phong vội vã hỏi.

“Đã hỏa táng rồi!” Chủ nhiệm Lưu rất bình tĩnh trả lời.

“Không phải tôi dặn anh đợi tôi tới mới tính sao?” Tưởng Nhất Dân trách móc.

“Tôi cũng hết cách, đây là ý của cấp trên.” Bác sỹ Lưu nhún vai rồi rời khỏi nhà xác.

“Người nhà họ Lương sao phải vội vã hỏa táng Lương Vân Kiệt như vậy?” Đường Phong hỏi Tưởng Nhất Dân.

Tưởng Nhất Dân đanh mặt lại, nói: “Tôi cũng đang nghĩ đến vấn đề đó.”

Hai người nghiền ngẫm hồi lâu, cũng không tìm ra lời giải đáp, quá thất vọng, họ đang định rời khỏi trung tâm pháp y thì tại hành lang lại gặp ngay Triệu Vĩnh đang hấp tấp đi tới. Nhìn thấy Triệu Vĩnh, Tưởng Nhất Dân báo cáo trước về việc thi thể của Lương Vân Kiệt đã được hỏa táng. Triệu Vĩnh nghe xong, chau mày, mãi sau mới chậm rãi nói: “Xem ra, vụ án này càng lúc càng phức tạp rồi.”

“Nghĩa là sao?” Đường Phong và Tưởng Nhất Dân hỏi.

“Các anh tới đây xem, đây là thứ mà người của chúng tôi trục vớt được tại hạ lưu sông Châu Giang.” Vừa nói Triệu Vĩnh vừa dẫn Đường Phong và Tưởng Nhất Dân tiến vào một căn phòng, đưa cho họ xem một chiếc áo khoác da màu đen và một chiếc mũ màu xanh tím than.

“Đây chính là chiếc áo mà tối qua người đó mặc, còn cả chiếc mũ này nữa. Thời tiết hiện giờ nóng như thế, sao người đó sao lại mặc áo khoác da thế này, còn đội mũ nữa, đúng là dị nhân!” Đường Phong vừa nhìn cái đã nhận ra ngay bộ trang phục này.

Triệu Vĩnh chau mày, nói: “Bởi vậy vụ án này càng lúc càng phức tạp, các anh nghĩ, tên trộm sáng sớm hôm nay tới thư viện lấy đồ, nếu như hắn không phải là loại trộm thông thường, chỉ vì đồ trong tủ cất đồ số 71 mới tới, vậy thì tại sao hắn lại biết trong tủ có đồ quan trọng? Chỉ có một khả năng, đó là sát thủ sát hại Lương Vân Kiệt tối qua bảo hắn tới lấy đồ trong tủ.”

“Nói như vậy thì tên sát thủ tối qua nhảy xuống sông Châu Giang thật rồi, vậy hắn đâu? Hay là chết đuối rồi?” Đường Phong chêm vào.

“Thi thể của sát thủ đó cũng được vớt lên rồi, nhưng… nhưng khả năng hắn không phải là chết đuối.”

“Không phải chết đuối?” Đường Phong và Tưởng Nhất Dân đồng thanh kinh ngạc.

Triệu Vĩnh giải thích: “Chúng tôi phát hiện ra một vết thương trên bụng dưới thi thể, hiện đang tiến hành giám định, vì thế tôi mới vội tới đây.”

“Phức tạp vậy sao, lại mọc thêm một tên sát thủ?” Đường Phong kinh ngạc.

Triệu Vĩnh và Tưởng Nhất Dân không nói thêm gì nữa, ba người đều trở nên trầm ngâm.

3

Một lúc sau, chủ nhiệm Lưu gọi mọi người vào trong phòng giải phẫu, chỉ thấy một thi thể đàn ông trung niên nằm thẳng đơ trên bàn giải phẫu. Đường Phong chú ý tới hai bên tóc mai đã điểm bạc của người này, tuổi tác ít nhất cũng ngoài 50. Quả nhiên, kết quả giải phẫu của chủ nhiệm Lưu đã chứng thực cho phán đoán của Đường Phong: “Tuổi của nạn nhân khoảng trên 50, lúc còn sống cơ thể rất khỏe mạnh, không có bất cứ bệnh tật gì; thi thể đã xuất hiện tình trạng phân hủy, có mốc xanh, bởi vậy tôi đoán thời gian chết khoảng hơn 12 tiếng đồng hồ; vết thương chí mạng của nạn nhân nằm ở vết dao trên bụng dưới, khả năng bị dao găm hoặc một vật sắc nhọn sát thương.”

“Anh khẳng định hắn ta không phải chết đuối? Nhưng thi thể này được vớt lên từ sông Châu Giang?” Tưởng Nhất Dân nghi ngờ hỏi lại.

Chủ nhiệm Lưu nhìn Tưởng Nhất Dân, đáp: “Cái này tôi có thể phán đoán ra, tuy nạn nhân có hiện tượng ngạt nước, ví dụ như niêm mạc mắt của nạn nhân có hiện tượng xuất huyết, màng nhĩ cũng bị rách do áp lực của nước và hơi xuất huyết, nhưng điều này không thể khẳng định nguyên nhân cái chết của nạn nhân là do ngạt nước, đòn chí mạng là vết thương dao đâm ở bụng dưới của nạn nhân, sau đó mới ngạt nước chết.”

“Ý của anh là… rất có khả năng nạn nhân bị người ta đâm một dao dưới nước, sau đó dẫn đến ngạt nước mà chết?” Tưởng Nhất Dân hỏi.

Chủ nhiệm Lưu khẽ gật đầu, nói tiếp: “Việc này thực sự có chút kỳ lạ, nhưng tôi cũng chỉ có thể giải thích như vậy.” Chủ nhiệm Lưu ngừng lại một lúc, nói tiếp: “Các anh hiện giờ đã xác định rõ thân phận của nạn nhân chưa?”

Triệu Vĩnh lắc đầu: “Trên người nạn nhân không có bất cứ giấy tờ nào để chứng minh thân phận, anh có phát hiện ra điều gì trên người nạn nhân không?”

“Ồ, đúng rồi, nếu anh không nhắc thì suýt nữa tôi cũng quên mất, tôi phát hiện ra một điều trên cơ thể nạn nhân.”

Đường Phong, Triệu Vĩnh và Tưởng Nhất Dân cùng lần theo hướng tay chủ nhiệm Lưu chỉ, Đường Phong trợn tròn mắt, anh nhìn thấy sau mang tai của nạn nhân, có một vết xăm màu xanh nhạt, “Đây là cái gì?” Đường Phong tò mò hỏi.

“Một hình xăm, hình như là… một con sói, trên… trên người con sói còn có một con chim ưng đậu thẳng đứng.” Triệu Vĩnh mất một hồi lâu, rút cuộc đã nhận ra hình dạng của vết xăm.

“Nó tượng trưng cho điều gì?” Tưởng Nhất Dân thấy vô cùng khó hiểu.

“Có lẽ tượng trưng cho tổ chức của chúng, cũng có thể chẳng tượng trưng cho gì cả.” Triệu Vĩnh chậm rãi nói.

Chủ nhiệm Lưu cuối cùng cũng lên tiếng: “Báo cáo chi tiết về việc khám nghiệm tử thi mấy hôm nữa mới có, đến lúc đó các anh từ từ nghiên cứu.” Nói xong, chủ nhiệm Lưu rời khỏi phòng giải phẫu.

“Đến lúc đó tiếp tục nghiên cứu? E rằng đến lúc đó thì không kịp nữa rồi!” Triệu Vĩnh lẩm bẩm.

“Tất cả những điều này rút cuộc là thế nào?” Đường Phong cảm giác đầu óc mình cũng sắp rối tung lên.

Triệu Vĩnh tổng kết lại mọi việc: “Chúng ta liên kết sự tình lại, tôi phán đoán toàn bộ sự việc chắc là thế này, người áo đen này tối qua chặn Lương Vân Kiệt trong ngõ tối, rất có khả năng là truy hỏi Lương Vân Kiệt về kệ tranh ngọc, Lương Vân Kiệt không nói, và xảy ra ẩu đả với người áo đen. Trong khi ẩu đả, Lương Vân Kiệt bị người áo đen đâm trúng, sau đó Đường Phong tới, người áo đen không bỏ chạy ngay mà trốn trong con ngõ, nghe trộm những lời trăn trối Lương Vân Kiệt nói với Đường Phong…”

“Người áo đen này sau khi giết người, vẫn còn có thể trấn tĩnh như vậy, trốn trong chỗ tối nghe trộm, lại còn nhảy xuống sông Châu Giang trong hoàn cảnh như tối qua, định bơi đi, có thể nói bản lĩnh không thường, tố chất tâm lý rất tốt. Từ đó có thể nhận thấy, người áo đen này thật sự rất không đơn giản đâu!” Đường Phong ngạc nhiên nói.

“Đúng vậy! Nhưng người nào đã đâm chết hắn dưới nước chứ?” Triệu Vĩnh chau mày.

“Còn nữa, tổ chức muốn lấy mạng Lương Vân Kiệt, tại sao lại phái một sát thủ ăn mặc kỳ dị và tuổi tác cao như thế này?” Đường Phong không sao tìm thấy điểm tương đồng giữa tay sát thủ và hình ảnh định sẵn trong đầu mình.

“Ai mà biết được, một quái nhân!” Triệu Vĩnh tự mình lẩm bẩm.

“Một quái nhân?” Đường Phong nhìn chằm chằm vào vết xăm dưới mang tai người đó, lại chìm trong suy tư.

4

Trở về đồn cảnh sát, Tưởng Nhất Dân nhận được báo cáo: “Chúng tôi đã phát hiện ra kẻ tình nghi trộm cắp đồ trong tủ cất đồ thư viện tại đường Bắc Giải Phóng, người này tên là Lâm Hải, có tiền sự xã hội đen ở Hồng Kông.”

Đây chính là mệnh lệnh hành động, Tưởng Nhất Dân lập tức dẫn theo vài cảnh sát hình sự xuất phát, Triệu Vĩnh và Đường Phong cũng định đi theo, Tưởng Nhất Dân quay đầu lại nói với Triệu Vĩnh: “Tóm một tên trộm quèn, không cần phí công các anh đâu.” Nói xong, Tưởng Nhất Dân dẫn vài đồng nghiệp lái chiếc Accord lao ra khỏi đội cảnh sát hình sự.

“Chúng ta cứ đợi ở đây thế này sao?” Đường Phong có chút thất vọng hỏi Triệu Vĩnh.

Triệu Vĩnh cười cười đáp: “Người của lão K chúng ta đương nhiên không thể ở đây đợi suông được rồi, họ không đưa chúng ta đi, chúng ta sẽ tự đi, anh đi theo tôi.” Nói xong, Triệu Vĩnh dẫn Đường Phong bước nhanh tới một con phố nhỏ khuất sau đồn cảnh sát. Tại đây, Đường Phong nhìn thấy ghế lái của Triệu Vĩnh - trên chiếc Hummer H3 to lớn, dũng mãnh.

Triệu Vĩnh giới thiệu với Đường Phong: “Chiếc Hummer phiên bản dân dụng này không sánh được với chiếc quân dụng, nhưng để tóm tên trộm quèn thì cũng dư sức.” Triệu Vĩnh khởi động xe, Đường Phong lập tức cảm nhận được sức mạnh mà từ trước tới nay chưa từng được trải nghiệm.

Khi Đường Phong và Triệu Vĩnh đuổi kịp chiếc Accord của Tưởng Nhất Dân, Tưởng Nhất Dân đã vất vả đuổi theo Lâm Hải cả nửa vòng thành phố Quảng Châu. Lâm Hải lái một chiếc Sonata dòng Sedan, vượt lên trước lao sang trái, đâm sang phải, rồi lại quay ngang đâm thẳng, hoàn toàn chẳng khác gì lao vào chốn không người. Bất ngờ, chiếc Sonata đột nhiên rẽ quặt vào một con ngõ nhỏ ven đường, Tưởng Nhất Dân và những xe cảnh sát hoàn toàn không ngờ tới chiêu này của Lâm Hải, lần lượt phanh gấp, đột ngột quay đầu xe.

Triệu Vĩnh thấy Lâm Hải ngạo mạn nhường vậy, hậm hực nói: “Đến lúc kết thúc rồi!” nói xong, anh đánh mạnh vô lăng, lao lên định chặn đầu từ một con đường gần đó, khi Triệu Vĩnh lái Hummer lao tới đầu ngõ, Sonata của Lâm Hải vừa vặn đâm đúng đầu Hummer, chiếc Sonata điên cuồng rút cuộc đã phải dừng lại, nhưng Lâm Hải vẫn không cam chịu, hắn tức tốc mở cửa xuống xe, cửa xe phía bên kia Triệu Vĩnh ngồi bị đâm biến dạng, nên Triệu Vĩnh không mở được cửa, vậy là Đường Phong mở cửa phía bên anh ra, nhảy xuống xe trước.

Đường Phong vừa xuống xe, mới kịp nhìn đã thấy Lâm Hải, phản ứng rất nhanh, thoắt cái đã chạy lên vỉa hè. Đường Phong không đợi Triệu Vĩnh và cảnh sát phía sau chạy lên, một mình lao về phía Lâm Hải.

Lâm Hải bất chấp mọi thứ điên cuồng lao thẳng về phía trước. Đường Phong phát hiện con đường mà họ đang chạy rất đông người qua lại, địa hình phức tạp, nhưng có vẻ như Lâm Hải rất quen thuộc với khu này, hắn khoác trên vai một chiếc ba lô, thuần thục băng qua những cửa hàng, lách giữa dòng xe cộ, dòng người, mấy lần suýt nữa mất hút khỏi tầm mắt của Đường Phong, nhưng mỗi lần như vậy, hắn lại bị Đường Phong phát hiện ra.

Đường Phong đuổi được vài trăm mét, thì đột nhiên, Lâm Hải đang lao điên cuồng bỗng dưng đứng khựng lại, Đường Phong cũng đột nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường. Hai người đứng cách nhau một đoạn, gần như đồng thời dừng lại, cảnh giác quan sát xung quanh, dòng người bên cạnh đông đúc ồn ào, vô cùng náo loạn.

“Sao thế?” Triệu Vĩnh đuổi kịp, thắc mắc với Đường Phong.

Đường Phong ngẩng đầu, nhìn về hướng những cao ốc xung quanh, anh đột nhiên nhận ra… “Ban nãy có người nổ súng bắn chúng ta, có sát thủ bắn tỉa!”

“Cái gì? Sát thủ bắn tỉa!” Triệu Vĩnh kinh ngạc, cũng nhìn hướng lên những cao ốc xung quanh. Lúc này, Đường Phong cảm thấy, trong từng tòa nhà hai bên đường, từng ô cửa sổ, sau từng miếng kính, từng bức tường hình như đều có một đôi mắt chim ưng đang chăm chú dõi theo họ…

“Nhưng tôi cảm nhận, súng không nhằm bắn vào tôi, mà là nhắm vào Lâm Hải.” Đường Phong phán đoán.

“Ý anh là có người muốn giết người diệt khẩu?”

“Mặc kệ hắn, nhanh chóng tóm lấy Lâm Hải!” Nói xong, Đường Phong quay đầu nhìn lại về hướng Lâm Hải vừa mới dừng lại, phát hiện Lâm Hải đã lẫn trong dòng người.

Lâm Hải hình như cũng cảm nhận được mục tiêu thực sự của súng trường bắn tỉa là mình, hắn liền chui tọt vào một khu chợ buôn bán ồn ào ven đường, lượng người ở đây càng đông đúc hơn. Chạy thục mạng, căng thẳng, cộng thêm cả khủng hoảng đã khiến Lâm Hải hao tổn quá nhiều sức lực, Đường Phong phát hiện bước chân của Lâm Hải đã bắt đầu loạng choạng…

5

Lâm Hải chốc chốc lại quay đầu, nhìn Đường Phong và Triệu Vĩnh từng bước áp sát, Lâm Hải muốn tăng tốc, nhưng đôi chân dường như đã không còn nghe lời hắn, hắn loạng choạng rẽ những đám đông trước mặt, điên cuồng lao về phía trước. Đột nhiên, hắn đâm sầm vào một người nước ngoài cao to vạm vỡ, ông tây này đang chọn đồ chơi trong sạp hàng trước mặt, bị Lâm Hải “tấn công” đột ngột như vậy, cả người chao đảo, chiếc ô trên tay rơi xuống đất, Lâm Hải cũng bị ngã nhào ra đất.

Rồi Lâm Hải lại lồm cồm bò dậy, tiếp tục tháo chạy. Đường Phong và Triệu Vĩnh tách đám người, bám đuổi theo sau. Được vài trăm mét, Đường Phong phát hiện một bên chân của Lâm Hải hình như bị chuột rút, hầu như không thể cử động được, nhưng Lâm Hải vẫn kéo lê chân, khó nhọc lao về phía trước.

Thấy Đường Phong và Triệu Vĩnh sắp đuổi kịp, Lâm Hải đột nhiên kéo mạnh phéc-mơ-tuya chiếc ba lô, nhìn vật trong túi một cái, sau đó hét lên: “Đều là do những thứ vô dụng này hại bố mày, mẹ nhà nó, bố mày không quan tâm nhiều nữa!” vừa hét hắn vừa quẳng vật trong túi lên không trung, khu chợ lúc đó bỗng trở nên hỗn loạn không tưởng…

Đường Phong nhìn thấy những thứ Lâm Hải vứt ra đều là những cuộn giấy, anh đón lấy một tờ rồi giở ra xem. Trên đó toàn là những chữ nước ngoài mà anh không biết, hình như là tiếng Nga. Chính trong giây phút Đường Phong sững sờ, thì Triệu Vĩnh đã kịp tung đòn vồ bắt được tôi luyện trong hải quân lục chiến, anh nhảy người lên cao, xô Lâm Hải ngã soài ra đất, dùng đầu gối ghì chặt eo lưng của hắn. Tuy đã ngã ra đất, Lâm Hải vẫn không cam lòng, ra sức giãy giụa, nhưng dù thế nào thì hắn cũng không phải là đối thủ của Triệu Vĩnh. Bị đè dưới sức nặng cơ thể của Triệu Vĩnh, sau khi gầm rú, rên rỉ những tiếng kêu trong sức cùng lực kiệt, Lâm Hải cuối cùng cũng im lìm bất động.

“Mày chạy đi!” Triệu Vĩnh vẫn ghì chặt đè lên người Lâm Hải. Đường Phong vội vàng lao lên cướp lấy chiếc ba lô của Lâm Hải. Anh vội dốc ngược ba lô lên nhưng cũng không phát hiện ra kệ tranh ngọc như kỳ vọng. Lẽ nào Lâm Hải chuyển kệ tranh ngọc đi mất rồi? Hoặc là… trong tủ cất đồ vốn không có kệ tranh ngọc? Nghĩ tới đây, Đường Phong cố hỏi Lâm Hải đang bị đè bẹp: “Kệ tranh ngọc đâu?” Lâm Hải nằm trên mặt đất, vẫn im thin thít.

Lúc này, Tưởng Nhất Dân cùng mọi người đã tới nơi, anh vừa lao tới đã rút ngay còng số 8 còng chặt tay Lâm Hải, đột nhiên hét lên kinh ngạc: “Sao hắn không động đậy gì cả?” Đường Phong và Triệu Vĩnh nhìn xuống Lâm Hải bên dưới, giờ mới phát hiện, Lâm Hải lúc này bất động, giống như đã chết, trong miệng còn ộc ra cả máu tươi.

“Lẽ nào do ban nãy tôi đã dùng sức quá mạnh? Không đúng! Cho dù có vậy cũng không đến nỗi miệng trào máu tươi mà! Cái này tôi cũng biết điểm dừng.” Triệu Vĩnh nghi ngờ đưa tay vào mũi Lâm Hải, Lâm Hải lúc này đã tắt thở.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều sững sờ, Đường Phong nhìn xung quanh, những người vây xem, và cả dòng người đông đúc ồn ào, từng khuôn mặt, lướt qua mắt anh, Đường Phong nhanh chóng hồi tưởng lại từng cảnh tượng ban nãy, tháo chạy, truy đuổi, súng bắn tỉa… đột nhiên, Đường Phong thảng thốt hét to lên: “Là lão tây ban nãy!”

“Lão tây?” Triệu Vĩnh và Tưởng Nhất Dân không hiểu.

Đường Phong hạ giọng: “Vì có người muốn Lâm Hải chết, nên sẽ không chỉ sắp xếp một tay sát thủ bắn tỉa, chúng ắt hẳn còn sắp xếp thêm sát thủ khác nữa, lão tây ban nãy, chắc chắn có vấn đề! Sau khi Lâm Hải va vào người hắn ta, một bên đùi đã không cử động được, nhất định là do lão tây kia đã ra tay.”

Mọi người lách ra khỏi đám đông đang vây quanh, tìm kiếm người nước ngoài ban nãy, những biển người mênh mông, người đó đã “lặn không sủi tăm”.

6

Trở về đội cảnh sát hình sự, không kịp nghỉ ngơi, ba người lập tức chia nhánh hành động. Triệu Vĩnh đến trung tâm pháp y tham gia khám nghiệm tử thi của Lâm Hải; Tưởng Nhất Dân đi kiểm tra đạn rơi lại ở hiện trường, sau đó căn cứ vào đường đạn để phân tích, phán đoán vị trí của sát thủ bắn tỉa lúc đó; còn Đường Phong thì ở lại, bắt đầu nghiên cứu chữ nghĩa trên những hồ sơ tài liệu trong túi của Lâm Hải. Những tài liệu này đã được công an thu giữ lại toàn bộ, Đường Phong phát hiện chữ trên những hồ sơ tài liệu này toàn là tiếng nước ngoài, không phải là tiếng Anh và tiếng Pháp mình tinh thông, mà là tiếng Nga. May mà thời còn đi học, Đường Phong đã từng học môn tự chọn là tiếng Nga, sau đó cũng không dùng tới, quên gần hết, không ngờ lúc này lại cần đến.

Quả thật là những gì áp dụng được từ sách rất ít ỏi, Đường Phong vừa đoán vừa mò mẫm hơn hai tiếng đồng hồ, đầu óc như muốn nổ tung, mà vẫn chưa hiểu được bao nhiêu nội dung, anh không hiểu những hồ sơ tài liệu này có liên quan gì tới kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu Tây Hạ? Và những kẻ phía sau bóng tối, giết chết Lương Vân Kiệt, phái Lâm Hải đi lấy cắp những hồ sơ tài liệu này, tại sao lại phải giết người diệt khẩu? Nhưng khi Đường Phong tiện tay lật giở một tập tài liệu, anh đột nhiên trợn tròn mắt, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc, bởi anh nhìn thấy trên bìa một bộ hồ sơ ba chữ tiếng Nga màu đen rất to К Г В, Đường Phong biết rõ ba chữ này tượng trưng cho điều gì? Nó tượng trưng cho tổ chức thần bí nhất, vĩ đại nhất, khiến người ta khiếp sợ nhất thế giới - Ủy ban an ninh quốc gia KGB.

Đúng lúc Đường Phong đang nghiền ngẫm vấn đề này, thì Triệu Vĩnh và Tưởng Nhất Dân từng người một cầm một xấp tài liệu, sắc mặt nặng nề bước vào. “Báo cáo khám nghiệm tử thi của Lâm Hải có rồi à?” Đường Phong hỏi.

“Sao mà nhanh thế được! Hiện mới chỉ bước đầu tiến hành giải phẫu tử thi, kết quả thu được cũng khiến chúng ta phải kinh ngạc rồi!” Triệu Vĩnh nghiêm túc trả lời.

“Kinh ngạc? Rút cuộc Lâm Hải chết vì cái gì?” Đường Phong ngạc nhiên hỏi dồn.

Triệu Vĩnh không trả lời câu hỏi của Đường Phong mà quay ra hỏi Tưởng Nhất Dân: “Chỗ anh bên đó sao rồi?”

Tưởng Nhất Dân mở hồ sơ trước mặt ra, bắt đầu đọc theo những gì trong đó ghi lại: “Từ hai viên đạn sót lại ở hiện trường cho thấy, sát thủ bắn tỉa đã sử dụng loại súng bắn tỉa PM 7,62 ly do Anh sản xuất, loại súng này được chế tạo bởi hệ thống công ty chế tạo vũ khí tinh xảo bí mật của Anh, súng dài từ 1124~1194 mm, báng súng dài 655 mm, nặng 6,5 kg, sơ tốc nòng súng 314~330 m/giây, có thể đặt trong hộp, thuận tiện mang theo bên mình. Hung thủ đã sử dụng tới loại súng bắn tỉa chuyên nghiệp như vậy, nên có thể thấy, lai lịch của chúng không hề tầm thường...” Nói xong, Tưởng Nhất Dân phán đoán: “Thông qua phân tích đường đạn, chúng tôi có thể xác định, xạ thủ bắn tỉa đã bắn Lâm Hải từ một tòa cao ốc 11 tầng ven đường, nhưng không bắn trúng Lâm Hải, từ đó, có thể phán đoán được, cùng lúc khi chúng ta truy kích Lâm Hải, còn có một đám người khác cũng đang bám theo Lâm Hải, chúng thậm chí còn tiến bộ hơn chúng ta, và đã vượt mặt chúng ta.”

“Sát thủ chuyên nghiệp thật đấy, còn dùng cả súng bắn tỉa để bắn nữa.” Đường Phong nói.

“Còn chuyên nghiệp hơn ở chỗ này này!” Triệu Vĩnh lật giở tập tài liệu trước mặt mình, vẻ mặt nghiêm trọng: “Theo khám nghiệm ban đầu của pháp y, nguyên nhân thực sự cái chết của Lâm Hải là tử vong vì trúng độc.”

“Trúng độc!” Triệu Vĩnh vừa đọc ra kết luận, cả Đường Phong và Tưởng Nhất Dân đều kinh ngạc thất sắc.

“Đúng vậy, trúng độc, hơn nữa không phải chỉ là chất độc thông thường. Chúng tôi đã phát hiện ra, trên đùi của Lâm Hải có một vết kim tiêm rất nhỏ, từ trong vết kim tiêm đó lấy ra được một hạt kim loại có đường kính chỉ khoảng 1 mm. Trong hạt kim loại này còn sót lại độc tố, cụ thể là loại độc gì, thì chúng tôi còn phải gửi đến Bắc Kinh để tiến hành kiểm nghiệm bước nữa, nhưng hiện giờ chúng tôi cũng có thể đoán ra một trong những loại độc tố đó - độc tố Ricin.”

“Độc tố Ricin? - Một trong những loại độc tố độc nhất trên thế giới, mà đến nay vẫn chưa có thuốc giải độc! Tôi còn nhớ những năm thập niên 70 của thế kỷ trước, KGB đã từng sử dụng loại độc tố này để làm công cụ ám sát những người phản bội tháo chạy.” Trong đầu Đường Phong lập tức xuất hiện sự liên tưởng này.

“Đúng vậy, dùng súng bắn tỉa ám sát, đây khả năng là hành vi của những tập đoàn tội phạm, với nhưng các anh nghĩ xem, sử dụng đến phương pháp dùng Ricin giết người này, với những tập đoàn tội phạm bình thường thì liệu có khả năng không? Đường Phong nói không sai, phương pháp ám sát này là thủ đoạn đặc công chuyên dụng, trước đây KGB từng nhiều lần sử dụng cách này để xử tử mục tiêu ám sát. Hơn nữa theo như tôi biết, chúng còn vì mục đích này mà thiết kế ra một loại ô, đầu ô được cải tạo đặc biệt để chuyên dùng bắn loại hạt kim loại này, các anh có còn nhớ lão tây mà Lâm Hải đâm phải khi đó không? Lúc ấy, trong tay lão ta có cầm một chiếc ô.”

“Ý anh là khi Lâm Hải đâm vào lão tây đó, người đó đã dùng mũi ô chích một nhát vào đùi Lâm Hải, bắn hạt kim loại có chứa độc tố Ricin vào cơ thể Lâm Hải.” Tưởng Nhất Dân chau mày nói.

“Đúng vậy, ngoài điều này ra, tôi không nghĩ ra còn có cách giải thích nào tốt hơn. Lúc đó Lâm Hải đã trải qua cả một chặng đường chạy thục mạng, toàn thân nóng ran, mạch máu lưu thông nhanh, nên độc tố chẳng mấy chốc đã lan khắp cơ thể; vậy là, chưa tới 10 phút là đã mất mạng rồi!” Kết luận của Triệu Vĩnh, khiến Đường Phong và Tưởng Nhất Dân trong thời tiết nóng bức này bỗng cảm thấy rùng mình.

7

Sau khi Tưởng Nhất Dân và Triệu Vĩnh nói xong từng kết luận của cá nhân mình, Đường Phong định sẽ nói tiếp về tình hình nghiên cứu những hồ sơ tài liệu của anh, nhưng Triệu Vĩnh đã ngắt lời. Anh ta cầm tập hồ sơ tài liệu này lên và kéo Đường Phong rời khỏi đồn cảnh sát. Trên đường trở về khách sạn, Đường Phong mù mờ hỏi: “Tại sao ban nãy anh không để tôi nói về tình hình của những hồ sơ tài liệu đó?”

“Bởi vì kỉ luật, những tài liệu này là của Lương Vân Kiệt, liên quan tới bí mật đằng sau kệ tranh cổ, cảnh sát Tưởng tuy là người của chúng ta, nhưng anh ấy vẫn chưa đủ tư cách để tiếp xúc với những cơ mật này.” Triệu Vĩnh nghiêm túc trả lời Đường Phong.

Đường Phong lại lần nữa được lĩnh hội sự nghiêm khắc của kỉ luật, kể cả với những chiến hữu kề vai chiến đấu với mình, điều gì không nên nói thì kiên quyết không được nói.

“Nhưng bây giờ thì anh có thể nói xem sao.” Triệu Vĩnh đổi giọng.

“Bây giờ? Trên đường đi?”

“Đúng vậy, ngay bây giờ, trên đường đi, thế này là tốt nhất, không có ai nghe thấy, đối thủ của chúng ta thực lực không phải vừa, không biết chừng trong khách sạn cũng đã bị chúng lắp máy nghe trộm, thế nên nói bây giờ là tốt nhất.”

Đường Phong gật gật đầu, nói nhỏ: “Tôi đã xem qua, những tài liệu này đều là tài liệu bằng tiếng Nga, hơn nữa, có lẽ còn có không ít tài liệu tuyệt mật của chính quyền Liên Xô trước đây…”

“Tài liệu tuyệt mật?” Triệu Vĩnh ngắt lời Đường Phong.

“Đúng vậy, có một vài tài liệu tuyệt mật, thậm chí còn thuộc dạng cấp cao nhất của KGB.”

“KGB? Tài liệu bảo mật cấp cao như vậy sao lại xuất hiện ở đây được?” Triệu Vĩnh càng thêm phần kinh ngạc.

“Nhưng trình độ tiếng Nga của tôi rất kém, có rất nhiều chỗ tôi đọc cũng không hiểu, bởi vậy tôi chỉ hiểu được khoảng một nửa.” Đường Phong giải thích.

Triệu Vĩnh liếc nhìn túi hồ sơ, nói: “Đường Phong, trước khi trở về đội cảnh sát hình sự, tôi đã báo cáo sơ lược với đội trưởng tình hình hôm nay, đội trưởng cũng vô cùng ngạc nhiên trước những gì chúng ta gặp phải, anh ấy ra lệnh cho chúng ta phải lập tức đem những hồ sơ này về Bắc Kinh, anh ấy sẽ mời chuyên gia của bộ tổng tới tìm hiểu những tài liệu này.”

“Bay về Bắc Kinh! Vậy ở đây thì sao?”

“Ở đây thì giao cho hội cảnh sát Tưởng xử lý. Theo như phán đoán của đội trưởng thì kệ tranh ngọc sẽ không thể xuất hiện tại Quảng Châu.”

“Kệ tranh ngọc không ở Quảng Châu, vậy thì ở đâu? Còn cả những tài liệu này nữa, tại sao Lương Vân Kiệt lại giấu chúng trong tủ đồ ở thư viện?” Đường Phong nói một loạt nghi ngờ trong lòng.

Triệu Vĩnh nhìn Đường Phong, chau mày, không trả lời câu hỏi của Đường Phong, giống như đang chìm đắm trong suy tư vậy.

Trở lại khách sạn, Đường Phong đột nhiên phát hiện ra trên bàn có thêm một tấm thiệp mời, anh mở ra xem:

“Tang lễ của tiên sinh Lương Vân Kiệt - chủ tịch danh dự hội đồng quản trị tập đoàn Tân Sinh - Hồng Kông, cử hành vào 9 giờ sáng ngày 20 tháng 8 tại lễ đường Cơ Ân - nhà tang lễ Hồng Kông, kính mời Đường Phong tiên sinh tham dự. Địa chỉ: Nhà tang lễ Hồng Kông - số 679 đường Anh Hoàng, Bắc Giác, Hồng Kông.”

Đường Phong xem xong, trong lòng vô cùng sửng sốt, tấm thiệp mời trên tay bỗng rơi xuống đất, Triệu Vĩnh vội vàng nhặt tấm thiệp lên xem. “Sao họ lại biết tôi ở đây nhỉ? Tôi và Lương Vân Kiệt chỉ vô tình gặp gỡ, trước đây chưa từng giao du, Lương gia sao lại muốn mời tôi tới dự tang lễ của Lương Vân Kiệt? Xem ra nhất cử nhất động của tôi đều có người theo dõi!”

Triệu Vĩnh đọc xong thiệp mời cũng tỏ ra kinh ngạc không kém, anh vội vàng tìm nhân viên phục vụ hỏi: “Tấm thiệp mời này để ở phòng 906 lúc nào vậy?”

Nhân viên phục vụ nhớ lại: “Là lúc trưa, khi chúng tôi quét dọn vệ sinh, có một cô gái bảo chúng tôi đặt tấm thiệp lên bàn.”

“Cô gái? Cô ta có vào trong phòng không?”

“Không! Khi khách không ở đây, trừ nhân viên khách sạn ra, chúng tôi không cho phép người nào vào phòng của khách.”

Triệu Vĩnh vẫn chưa yên tâm, trở lại phòng, đóng chặt cửa, sau đó bắt đầu kiểm tra khắp nơi, lục tìm máy nghe trộm, camera, tivi, dưới gậm giường, trong phòng tắm... khắp mọi ngóc ngách anh đều tìm kiếm một lượt, nhưng không phát hiện ra bất cứ vật khả nghi nào.

Lúc này Triệu Vĩnh mới gọi vào số điện thoại của Hàn Giang, báo cáo với Hàn Giang về tình hình mới nhất. Hàn Giang nghe xong bảo Triệu Vĩnh chuyển máy để anh nói chuyện với Đường Phong. Đường Phong nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói biểu cảm của Hàn Giang: “Đường Phong, chúng tôi cho rằng đây là một cơ hội tốt, hiện giờ kệ tranh ngọc rất có khả năng đang ở Hồng Kông, thế nên cậu yên tâm, tôi sẽ lập tức thông báo để cảnh sát Hồng Kông biết, sẽ có người bảo vệ cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện