Tử Thư Tây Hạ

Quyển 3 - Chương 16: Tướng quân trong bóng tối



“Đây là vật gia truyền của tổ tông nhà họ Mã chúng ta truyền lại, vì nó mà ông nội con đã mất mạng, vì nó mà cha phải tha hương đến nước Mỹ. Bao nhiêu năm nay, người Mỹ muốn đoạt được nó, người Đài Loan không những muốn đoạt được nó, mà còn muốn diệt trừ cha. Bởi vậy, cha đành phải trốn chui trốn lủi mới có thể sống sót được đến ngày hôm nay. Bây giờ, cha trao nó cho con, con nhất định phải cẩn thận, bởi vì... ”

1

Đường Phong, Hàn Giang và Makarov nghe thấy giọng nói sau lưng đều giật mình quay lại nhìn, Stephen đã tỉnh lại, đang lấy tay cố chống cơ thể suy yếu ngồi dậy.

“Người bạn cũ, chúng ta lại gặp nhau rồi!”, Hàn Giang cười nói, “Nhưng xem ra tình hình lần này của anh không được tốt lắm!”

“Đúng vậy! Kể... kể từ lần đầu tiên gặp các anh, tôi đã biết... biết chúng ta có duyên với nhau!”, nét mặt Stephen như cố gắng gượng cười.

“Sao anh lại tới đây?”, Hàn Giang trở mặt trong tích tắc, ra vẻ người thẩm vấn trước mặt Stephen.

“Các người có thể đến được... thì tại sao tôi không thể? mặt Stephen vẫn tươi cười.

“Người ban nãy tập kích tôi trong lối đi là anh phải không?”, Hàn Giang cố ý hỏi vậy.

“Anh nghĩ rằng có thể là tôi sao?”, Stephen không trả lời thẳng câu hỏi của Hàn Giang.

“Được thôi, vậy chúng ta sẽ hỏi bằng cách khác, ai tấn công anh vậy?”, Hàn Giang nghiêm mặt.

“Nếu... tôi nói rằng tôi cũng không biết người đó, anh có tin không?”, Stephen hỏi.

“Vậy thì phải nghe lý do của anh xem sao đã.”

“Chẳng có lý do gì cả, điều mà tôi có thể nói với các anh là khuyên các anh nên mau... mau chóng rời khỏi đây.

Như vậy sẽ tốt cho các anh!”

“Cảm ơn đã quan tâm! Nhưng chúng tôi không cần.”

“Vậy... vậy tôi chẳng còn gì để nói rồi!”, Stephen nhún vai, sau đó nhắm mắt lại, kiệt sức tựa vào vách đá sau lưng.

“Còn Fanny, anh không thể nói với tôi là anh không quen chứ!”, Hàn Giang bỗng nhắc tới Fanny.

Cơ thể Stephen khẽ rung lên, nhưng anh ta mím chặt môi, im lặng.

“Theo tôi biết thì anh có tình cảm với Fanny, thậm chí còn rất tình cảm là đằng khác! Tôi nói không sai chứ!”

Hàn Giang dừng lại nhìn Stephen, cơ thể Stephen lại rung lên lần nữa. “Nói đi, ai đã hại chết Fanny? Anh phải biết rằng hiện giờ chỉ có tôi mới có thể giúp anh tóm được hung thủ đã giết hại Fanny mà thôi!”, Hàn Giang nói.

Stephen vẫn im lặng, nhưng Hàn Giang cũng nhận ra sợi dây phòng ngự trong lòng Stephen đã lỏng lẻo, anh nói tiếp: “Chúng tôi biết anh không phải là bàn tay thực sự phía sau, anh chỉ là một kẻ buôn lậu đồ mỹ nghệ, vốn chẳng có nổi sự kiên nhẫn đó đâu! Lẽ nào anh không muốn báo thù cho Fanny sao?”

“Đừng nói nữa!”, Stephen bỗng gào lên, ngắt lời Hàn Giang. Mọi người phát hiện ra, hai dòng nước mắt đang từ từ chảy xuống gò má Stephen. Sau một hồi im lặng, Stephen nói: “Được thôi! Tôi... tôi sẽ kể cho các anh tất cả những gì tôi biết. Các anh muốn biết gì vậy?”

“Hãy trả lời câu hỏi ban nãy của tôi đã, ai đã tấn công anh?”, giọng Hàn Giang dịu xuống.

“Hình như hắn ta là người Nga, nhưng... nhưng tôi không biết tên hắn..Stephen nói.

“Stechkin?”, Hàn Giang và Đường Phong lập tức nghĩ tới Stechkin.

“Người... người đó rất lợi hại, trước đó tôi chưa từng gặp hắn.

“Đây cũng là người sát hạt Fanny?”, Hàn Giang hỏi tiếp. “ừm, chính là hắn!”

Sao pkải giết Fanny rồi bắn anh bị thương?”

“Tất cả đều vì kệ... kệ tranh ngọc đó.”

“Kệ tranh ngọc? Được rồi, chúng ta hãy nói tới việc quan trọng nhất đi! Ông chủ của anh là ai?”, Hàn Giang quyết định không vòng vo nữa, hỏi thẳng vấn đề.

“Điều này…Stephen trở nên do dự, trầm ngâm một hồi, rốt cuộc mới hạ quyết tâm, chậm rãi nói, “Tất cả đều là số phận, số phận cả! Mọi chuyện đều phải bắt đầu kể từ số phận của gia tộc chúng tôi...”

2

Trên con đường nhỏ của vùng ngoại ô thành phố Seattle tiểu bang Washington, Stephen và Fanny đang lái chiếc Ferrari màu đỏ bằng số “tiền bẩn” họ vừa kiếm được, họ vừa trúng một mánh lớn tại châu Âu, số tiền này đủ để cả hai cùng đồng bọn hưởng thụ một thời gian dài.

Nhưng Stephen dù đang lái chiếc Ferrari cũng không vui lên nổi, bởi anh ta vừa mới nhận được một hung tin:

Mã Xướng Quốc cha anh ta, đang bệnh nặng, khả năng lớn chỉ còn sống được vài ngày nữa mà thôi.

Loáng một cái, một viện dưỡng lão không mấy bắt mắt xây bên cạnh hồ đã xuất hiện trước mắt họ. Stephen lái vào bãi đỗ, dừng xe lại, xuống xe chau mày nhìn viện dưỡng lão yên tĩnh dưới bóng chiều tà. Cha anh ta kiên quyết đòi ở lại viện dưỡng lão hẻo lánh này, cho dù đã nhiều lần anh ta khuyên cha nên chuyển sang một viện dưỡng lão điều kiện tốt hơn, gần thành phố hơn, nhưng ông vẫn nhất định không đồng ý.

Tới trước cửa viện dưỡng lão, Stephen nắm chặt tay Fanny, Stephen cảm nhận được sự ấm áp của Fanny. Từ nhỏ không có người thân, hai cha con anh ta dựa vào nhau mà sống, nhưng sau khi lên trung học, cha đã gửi anh ta tới trường nội trú rồi nhất quyết dọn tới sống trong viện dưỡng lão ở vùng ngoại ô này. Stephen không hiểu ý định của cha, thậm chí còn từng oán hận ông. Có một thời gian dài, Stephen chìm trong nỗi cô đơn, mãi cho tới khi Fanny xuất hiện, trái tim băng giá của Stephen mới cảm nhận được chút nắng ấm hiếm hoi.

Cha và Fanny là người thân duy nhất của Stephen trên cõi đời này, giờ tin cha sắp ra đi đã khiến lòng anh ta không khỏi đau buồn. Trong lúc nghĩ ngợi, anh ta đã tới trước cửa phòng 202 của viện dưỡng lão Saint George ven hồ. Đúng lúc này, một y tá đang hấp tấp chạy từ trong phòng ra, cửa phòng 202 khép hờ, Stephen nhìn vào bên trong, chỉ thấy một ông lão mắt đang nhắm nghiền nằm trên giường, trên tay là ống truyền dịch, hình như ông lão đang thoi thóp. Stephen nhận ngay ra đó là cha mình - Mã Xướng Quốc, thật không ngờ mới không gặp nửa năm mà cha đã già như vây.

Đột nhiên, Mã Xướng Quốc mở mắt, ngồi dậy, sau đó gắng hết sức nhổ ống truyền dịch khỏi cánh tay, hét toáng lên: “Ma!... Thật đáng sợ!... Châu lục chết chóc!... Ma!...Huyết chú... Huyết chú chết tiệt!... Đừng có lại gần

ta!... Ác quỷ chết tiệt!...”, Mã Xướng Quốc gào thét như bị điên bằng thứ tiếng Anh lẫn cả tiếng Trung Quốc, khiến mấy ông lão ở phòng bên cạnh cũng phải chạy sang xem.

Stephen và Fanny vội vàng lao vào: “Cha, cha, là con, Stephen, con đến thăm cha đây!”. Stephen cố gắng hết sức để cha mình bĩnh tĩnh lại, nhưng ông như không hề quen biết anh vậy, vẫn cứ la hét điên loạn.

“Mau, xin hãy tránh ra một chút, bệnh nhân cần được cấp cứu!”, y tá và hai bác sỹ lao vào trong phòng, “Ngài, mong ngài ra ngoài một lúc, chúng tôi phải cấp cứu bệnh nhân trước đã.”

“Tôi là con trai của bệnh nhân.”

“Không! Chúng tôi không quan tâm ngài là ai, xin hãy ra ngoài đợi, chúng tôi phải cấp cứu cho bệnh nhân gấp!”, y tá kiên quyết nói.

Stephen rất không yên tâm khi bị Fanny lôi ra khỏi phòng 202. “Sao cha lại trở nên thế này?”, Stephen đau khổ vùi đầu vào lòng Fanny.

Bác sỹ, y tá bận rộn một hồi và rốt cuộc cũng kéo được Mã Xướng Quốc trở về từ bàn tay tử thần.

3

Nửa đêm, trong phòng 202 của Viện dưỡng lão Saint George ven hồ, bệnh tình của Mã Xướng Quốc đã phần nào ổn định, ông đã ngủ say. Bỗng nhiên cửa phòng 202 mở ra, hai bóng đen lẻn vào trong.

Hai bóng đen không bật đèn mà chậm rãi đi tới cạnh giường. Họ tháo kính râm ra, nhìn Mã Xướng Quốc trên giường bệnh. Ánh trăng đêm nay rất sáng, soi bóng lên mặt hai bóng đen, hai người này chính là Stephen và Fanny.

Ánh trăng cũng vương trên mặt ông lão, hai mắt ông lão nhắm nghiền, hố mắt sâu hoắm, tóc bạc trắng, những nếp nhăn kín mặt, hơi thở gấp gáp. Hai bóng đen đứng nhìn hồi lâu bên cạnh giường... đột nhiên, Mã Xướng Quốc đang nằm trên giường bỗng mở mắt, ánh mắt toát lên sự lạnh giá, uy nghiêm mà lạnh lùng, nhìn thẳng Stephen và Fanny đứng ở cạnh giường. Họ hơi sững sờ, rõ ràng là rất kinh ngạc.

“Các con đến rồi ư!”, Mã Xướng Quốc mở miệng.

Stephen ngồi xuống mép giường, nói: “Vâng, chúng con đến thăm cha.”

Mã Xướng Quốc cười khan vài tiếng: “Đây có lẽ là lần gặp cuối cùng đấy!”

“Không! Sức khỏe của cha không có vấn đề gì đâu, chúng ta có thể mời bác sỹ giỏi nhất...”, Mã Xướng Quốc ngắt lời Stephen, ông nói: “Stephen, đừng buồn. Sức khỏe của cha, cha là người rõ nhất, biết bao sóng gió cha đã từng trải qua, đối diện với cái chết, cha đã không có bất cứ sự sợ hãi nào cả, thượng đế che chở cho ta.”

Lúc này, ánh trăng đang chiếu trên mặt Stephen, hai dòng nước mắt chảy dài trên gò má hốc hác của anh ta. Mã Xướng Quốc khó nhọc khẽ trách mắng: “Stephen, đừng khóc, con phải hiểu nỗi khổ tâm của cha, bây giờ con hãy chui xuống gầm giường!”

Chui xuống gầm giường? Stephen không hiểu ý cha, anh ta nghi ngờ nhìn cha. “Dưới đó con sẽ thấy một cái hộp!”, Mã Xướng Quốc nghiêm giọng hối thúc con trai,

Ông biết rằng thời gian của mình không còn nhiều nữa.

Stephen bò xuống gầm giường. “Con nhìn dưới gầm giường đi, cái hộp đó được buộc dưới dát giường”, Mã Xướng Quốc chỉ dẫn cho con. Stephen nhìn lên dát giường, quả nhiên chỗ khuất dưới dát giường có buộc một cái túi ni lông màu đen. bên trong bọc một chiếc hộp hình chữ nhật. Stephen chầm chậm di chuyển cơ thể, rốt cuộc tay anh ta đã móc được chiếc hộp đó. Anh ta giật mạnh lớp băng dính bên ngoài, gắng sức lôi chiếc hộp ra.

Mã Xướng Quốc thấy Stephen cầm chiếc hộp trên tay, mắt ông sáng lên, toát lên ánh nhìn long lanh hiếm thấy. Stephen định bóc lóp túi ni lông bên ngoài ra nhưng Mã Xướng Quốc lại xua xua tay, nói: “Đợi tới khi con rời khỏi đây hãy bóc nó ra!”

“Bên trong này đựng gì vậy cha?”, Stephen tò mò hỏi.

Mã Xướng Quốc chau mày, khó nhọc nói khẽ: “Đợi tới khi con mở ra sẽ biết, bên trong còn có một bức thư của cha, con phải đọc kĩ. Thứ này... thứ này là vật gia truyền mà tổ tông nhà họ Mã chúng ta truyền lại, vì nó mà ông nội đã mất mạng, vì nó mà cha phải tha hương đến nước Mỹ.

Bao nhiêu năm nay người Mỹ muốn đoạt được nó, người Đài Loan không những muốn đoạt được nó, mà còn muốn diệt trừ cha. Bởi vậy cha đành phải trốn chui trốn lủi mới có thể sống sót đến ngày hôm nay. Bây giờ, cha trao nó cho con, con nhất định phải cẩn thận, bởi vì...”, Mã Xướng Quốc bỗng thở dốc, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Stephen vội vàng rót một cốc nước, giúp Mã Xướng Quốc uống thuốc. Sau khi Mã Xướng Quốc bình tĩnh trở lại, ông nói tiếp: “Bởi vì kể từ khi con cầm lấy chiếc hộp này, nguy hiểm sẽ từng bước lại gần con... con nhất định phải cẩn thận...”, Mã Xướng Quốc lại bắt đầu thở dốc. Stephen để ý thấy mắt cha hiện giờ không nhìn mình nữa mà thẫn thờ nhìn phía trước... đột nhiên, Mã Xướng Quốc chỉ vào bức tường trước mặt, đau khổ hét toáng lên: “Ngươi là ai?... Ma quỷ!... Châu lục chết chóc!.. Đừng lại gần ta!... Ác quỷ chết tiệt! Huyết chú chết tiệt!”. Ngay lập tức, đồng tử của Mã Xướng Quốc bỗng phóng to, Stephen cố gắng để cha bình tĩnh lại, tuy bệnh tình rất nặng nhưng ông vẫn khỏe kinh người, nên mặc cho anh cố gắng thế nào cũng không có tác dụng gì. Stephen biết rằng do cha mình bị trầm cảm quá lâu, nên lần này ông điên thật rồi.

Tiếng kêu gào của Mã Xướng Quốc đã làm những người khác bị tỉnh giấc, y tá trực ban bật đèn hành lang. Đúng giây phút Mã Xướng Quốc nhìn thấy ánh đèn thì chút ánh sáng trong mắt ông đã lụi tàn, ông nặng nhọc ngả đầu xuống gối. Mã Xướng Quốc đã về với cõi vĩnh hằng - ở đó không có ma quỷ, thượng đế sẽ che chở cho ông.

4

Mã Xướng Quốc chết rồi, bác sỹ và y tá bận rộn một hồi, mãi cho tới tận khi mặt trời mọc. Stephen ôm chiếc hộp cha để lại, thẫn thờ ngồi một mình trên ghế sô pha.

Fanny thay anh xử lý xong mọi việc, rồi nhẹ nhàng bước tới an ủi: “Stephen, đừng buồn nữa, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

“Thử xem bên trong chiếc hộp này là cái gì!”, Stephen vừa nói vừa định mở chiếc hộp mà cha để lại ình.

“Đợi đã! Cha anh đã dặn là chúng ta phải rời khỏi rồi thì mới mở chiếc hộp ra!”, Fanny nhắc nhở Stephen.

Stephen chần chừ một lúc, rồi vẫn hất tay Fanny ra:

“Cha nói rằng ông nội vì thứ này mà chết, cha cũng vì nó mà phải tha hương, trốn chui trốn lủi, anh phải xem nó là cái gì mới được!”

Stephen không nghe lời khuyên của Fanny, anh ta bóc lớp ni lông đen bên ngoài chiếc hộp ra, một chiếc hộp cổ bằng gỗ tử đàn hiện lên trước mặt Stephen. Dựa vào bao năm kinh nghiệm của mình, anh ta nhận ra ngay đây là một chiếc hộp bằng gỗ tử đàn lâu năm, và đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy chiếc hộp gỗ tử đàn đẹp như vậy. Chiếc hộp đã quý giá như vậy rồi, vậy thì thứ bên trong nó... Stephen nghĩ tới đây liền vội vàng mở hộp ra, nhưng bên trong hộp vẫn còn một lớp hộp gấm, hộp gấm này được bịt kín bằng xi. Anh ta đang định bóc lớp xi đó, thì bỗng phát hiện thấy một bức thư trên nắp hộp, trên phong bì không ghi gì cả, miệng phong bì cũng không dán, rõ ràng đây là thứ mà cha để lại cho anh ta.

Đôi tay Stephen run rẩy, mở bức thư viết tay của cha ra. Trong thư không có lời dặn dò nào, mà là một đoạn lịch sử mà Mã Xướng Quốc viết lại, một đoạn lịch sử của gia tộc Mã Thị:

Con trai,

Khiỉ con đọc được bức thư này của cha thì cha đã rời xa con, rời xa thế giới này. Cha không có tài sản gì để lại cho con, chỉ có thứ trong chiếc hộp này là có thể để lại cho con, nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc đưa cho con nguy hiểm lớn nhất. Cha đã do dự rất lâu rồi, từng muốn vĩnh viễn tiêu hủy chiếc hộp này, nhưng rốt cuộc cũng không hạ được quvết tâm làm điều đó.

Thứ trong hộp là vật gia truyền của tổ tông nhà họ Mã chúng ta truyền lại. Ông nội con vì nó mà mất đi sinh mạng. Cha vì nó mà phải tha hương đến nước Mỹ, trốn chui trốn lủi mấy chục năm ; lúc con còn nhỏ đã phải gửi con tới trường nội trú, một mình rời bỏ con, mai danh ẩn tích, trốn trong viện dưỡng lão hẻo lánh này, cũng đều bởi cái thứ này.

Nói tới vật này thì phải bắt đầu kể từ ông nội con. Stephen, từ trước tới nay cha chưa từng nhắc về ông nội với con, nên giờ đã là lúc nói với con rồi. Ông nội của con tên là Mã Viễn, người Ninh Hạ, Vốn là một trí thức. Nhưng sinh ra trong thời buổi loạn lạc, quân, phiệt hỗn chiến, thiên tai nhân họa, dân thường còn khó sống chứ đừng nói gì tới việc thành danh, bởi ngay đến cả việc no ấm còn không làm được. Một lần, ông nội con bỏ đi mưu sinh đã m bị bọn cướp bắt đi, đưa đến một nơi gọi là núi Mã Tung. Bọn cướp thấy ông nội biết chữ nghĩa, lại có nhiều kế sách, nên đã thu nhận ông. Vậy là ông nội đã bị bắt ép trở thành thổ phỉ từ đó.

Sau này, ông nội con nắm rõ được chân tướmg của bọn cướp, tên cầm đầu đám thổ phỉ chỉnh là Hắc Lạt ma danh tiếng chấn động vùng tay bắc Trung Quốc thời đó.

Chúng cướp bóc của những thương nhân qua lại, giết người cướp hàng, không tội ác nào là chúng không dám làm. Do ông nội con có văn hóa, có đầu óc nên dần dần cũng có chút uy trong đám thổ phỉ đó. Hắc Lạt ma có chuyện gì cũng thường tìm ông thương lượng. Dần dần,

ông nội con đã trở thành một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong đội quân của Hắc Lạt ma.

Một lần, Hắc Lạt ma đến cướp một quán trọ gần Đôn Hoàng. Tại đó, có một gã chuyên buôn bán văn vật đào trộm. Trong hành lý của người này, hắn đã lục ra được một báu vật, đó chính là thứ trong chiếc hộp gấm. Theo như người đó kể lại, thì ông ta đã từng tham gia trong đội thám hiểm của nhà thám hiểm người Nga Kozlov, đào trộm cổ vật của Hắc Thủy Thành. Báu vật này được phát hiện trong một hang đá thuộc hang Mạc Cao Đôn Hoàng, và ông ta đã kể cho hội của ông nội về bí mật của báu vật đó (cha đã nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn quyết định rằng sẽ không nói cho con nghe bí mật đó, bởi vì chỉ cần con biết về nó thì nó sẽ mang lại hoạn nạn cho con. Mong con hãy hiểu cho sự khổ tâm của cha)...

Sau khi ông nội và Hắc Lạt ma biết được bí mật đằng sau báu vật này thì đã nảy dã tâm muốn hóa giải bí mật đó, để đoạt được kho báu khổng lồ. Sau này, Mông Cô và đặc công Liên Xô đã đột kích núi Mã Tung, để nhằm tiêu diệt Hắc Lạt ma. Trong lúc cấp bách, ông nội con đã giúp Hắc Lạt ma thoát thân. Họ chỉ còn lại vài người, chạy thẳng tới núi Hạ Lan. Sau này, những người còn lại đó đều bất mãn với Hắc Lạt ma, vậy là, ông nội con cùng những người khác sau khi đoạt được kho báu và báu vật này của Hắc Lạt Ma, đã giết chết ông ta tại núi Hạ Lan.

Sau khi Hắc Lạt ma chết, ông nội đã dẫn theo vài người anh em trà trộn vào đội quân phiệt của Mã Hồng Quỳ; sau này ông nội lại gia nhập quân đội, đơn vị đó chính là Cục bảo mật sau này. Tuy ông nội con từ thổ phỉ trở thành sỹ quan của Cục bảo mật, nhưng ông vẫn luôn lưu luyến không quên bí mật đằng sau báu vật đó. Dấu chân ông đã in khắp các địa phương vùng tây bắc. Cuối cùng, ông nội đã dẫn theo cha - lúc đó mới ngoài 20 tuổi, và hai huynh đệ nữa tới một nơi gọi là Thất sắc cẩm Hải. Ông nội con cùng một người huynh đệ đã chết trong hang động đáng sợ đó, không bao giờ quay trở lại, còn cha đã may mắn thoát chết.

Sau này cha cũng làm việc trong Cục bảo mật, và không hiểu tại sao, cha cũng giống hệt ông nội con, trong lòng luôn nhen nhóm ý nghĩ phải hóa giải được bí mật của báu vật đó. Khi chính phủ Quốc dân thua trận chạy sang Đài Loan, cha đã tình nguyện ở lại, mai danh ẩn tích bí mật tìm kiếm khắp dải tây bắc. Mãi cho tới sau này, khi xảy ra một chuyện đáng sợ, cha mới từ bỏ ý định hóa giải hí mật của báu vật đó, mà chỉ lo thoát thân. Cha đã đi tới cao nguyên Thanh Tạng, vượt qua dãy Himalaya, tới Ấn nộ, ngồi thuyền trôi dạt hơn nửa tháng trên biến mới đến được nước Mỹ. Và như vậy cha đã mai danh ẩn tích, trốn chui trốn lủi, tránh được biết bao hoạn nạn, sống sót đến ngày hôm nay.

Viết tới đây cha đã không còn sức nữa rồi. Stephen, con nhất định phải nhớ lời cảnh cáo của cha. Sau khi con có được vật này, thì nhất định không được có ý định đi hóa giải những bí mật trên đó, con phải cất giữ nó cẩn thận, vĩnh viễn không bao giờ để ai trông thấy.

Còn một việc nữa, mấy hôm trước cha để các con tới Bắc Kinh tham gia buổi đấu giá, đó là một sai lầm lớn, các con nhất định phải cẩn thận, hi vọng sự bồng bột nhất thời của cha không tới nỗi hại các con!

Mã Xướng Quốc tuyệt bút.

5

Đọc xong bức thư của cha, Stephen nhòa nước mắt. Fanny thấy bên ngoài đã sáng trưng, người đi lại trong hành lang cũng đông dần lên, nên vội vàng khuyên Stephen: “Chúng ta hãy mong chóng rời khỏi đây thôi!”

Stephen định thần lại, cảnh giác nhìn xung quanh rồi lại tới hành lang quan sát một hồi, sau đó mới quay lại phòng, nói: “Fanny, quả thật không nên ở lại đây lâu, không biết chừng ở đây đã bị FBI theo dõi rồi cũng nên. Nhất cử nhất động của chúng ta cũng sẽ thu hút họ, chúng ta phải mang chiếc hộp mau chóng rời khỏi đây thôi!”

“Đúng vậy, Stephen, lần này từ Trung Quốc trở về em luôn có linh cảm không ổn, hình như lúc nào xung quanh cũng có đôi mắt đang theo dõi chúng ta.”

Stephen eật đầu, vậy là anh ta mở chiếc túi xách luôn mang theo bên mình ra, bắt đầu biến đổi bộ dạng một cách điệu nghệ...

Stephen cải trang thành một ông lão ngồi xe lăn, còn Fanny lại biến thành một nữ y tá mặc đồng phục. Fanny đẩy Stephen ra ngoài, xuyên qua dãy hành lang hun hút, mọi việc đều rất bình thường. Nhưng trong phòng khách tại tầng một của viện dưỡng lão, thân hình gợi cảm của Fanny và chiếc nhẫn màu xanh có hình thù độc đáo trên ngón tay cái của cô, đã khiến họ bị bại lộ.

Stephen cảm thấy xung quanh có vô số những con mắt đang nhìn họ, khiến anh ta có cảm giác khó thở, muốn nhanh chóng rời khỏi đây. ôm chặt chiếc hộp vào lòng, đây là di vật duy nhất mà cha để lại, anh ta không biết những đôi mắt xung quanh đang nhìn mình hay là nhìn chiếc hộp đang ôm trong lòng. Anh ta bỗng nhớ tới lời cảnh báo của cha trước khi lâm chung: khi con có được báu vật đó thì nguy hiểm cũng từng bước lại gần con hơn.

Stephen khẽ ho vài tiếng, Fanny hiểu ý, bước thật nhanh, đẩy chiếc xe lăn càng nhanh hơn, bước chân của Fanny càng loạn nhịp. Stephen ngồi trên xe lăn, mắt nhắm hờ, nhìn trông thật uể oải, nhưng anh ta đang chăm chú theo dõi nhất cử nhất động xung quanh, Tốc độ của Fanny rõ ràng khiến cho những cặp mắt trong phòng khách đều có chút bất ổn. Stephen cảm nhận thấy nguy hiểm đang lừng bước từng bước lại gần mình. Khi Fanny đẩy xe lăn ra khỏi phòng khách thì Stephen đã có thể chắc chắn rằng họ đã bị theo dõi. Quyết định không chờ đợi nữa, anh ta đứng bật dậy khỏi xe lăn, kéo Fanny chạy về phía bãi đỗ xe.

Hành động của Stephen và Fanny rõ ràng đã khiến những cặp mắt đó bất ngờ, trước cửa viện dưỡng lão bỗng trở nên ồn ào. Khi Stephen và Fanny leo lên chiếc Ferrari, lái ra khỏi bãi đồ xe, thì hai chiếc Cherokee màu xám mới đuổi tới.

Đúng lúc Stephen cho rằng có thể bỏ xa được chiếc Cherokee thì cảnh tượng khiến anh không ngờ đã xảy ra, không biết một chiếc trực thăng Kiowa OH-58D dũng mãnh từ lúc nào đã cất cánh bay lên. Stephen trong lòng hoảng loạn, nhìn lại phía sau thì hai chiếc Cherokee cũng đang đuổi theo.

6

Chẳng mấy chốc chiếc Ferrari màu đỏ của Stephen và Fanny đã lái tới đường Interstate, họ lao như điên về hướng tây, muốn cắt đuôi chiếc Cherokee phía sau. Nhưng mọi nỗ lực của họ đều vô ích, hai chiếc Cherokee phía sau dã bám sát, bất luận Stephen cố gắng thế nào cũng không sao cắt đuôi được chúng. Khi họ đi qua một cây cầu, vài viên cảnh sát tuần tra đang nghỉ ngơi ven đường đã sững sờ khi nhìn cảnh tượng này, rồi rốt cuộc hai chiếc xe cảnh sát cũng tham gia vào cuộc truy đuổi. Lúc đó còi xe cảnh sát hú vang trên đường, còn trên không trung, chiếc trực thăng Kiowa OH-58D đã mấy lần lao về phía chiếc Ferrari màu đỏ, thậm chí còn bay lơ lửng trên không trung rất gần nóc xe họ.

Stephen và Fanny ngẩng đầu lên nhìn, họ còn nhìn rõ một gã vạm vỡ tay cầm khẩu đột kích M-4. Stephen chau mày, tức tối nói với Fanny: “Bọn chúng đã thích chơi thì chúng ta sẽ chơi với bọn chúng đến cùng.”

Fanny gật gật đầu, quay người lấy từ trong túi ra một khẩu súng máy Kalike M950 loại 9 ly, giương súng bắn về phía chiếc trực thăng trên không trung. Người trên đó bất ngờ không kịp đề phòng, “Tạch! Tạch! Tạch!”, một loạt đạn bắn vào bụng chiếc trực thăng mỏng dính, làm thủng mấy cái lỗ trên đó. Chiếc trực thăng lắc mạnh một cái, không dám chiến đấu tiếp, tức tốc rút lui. Chiếc trực thăng vừa thoát được lập tức bắn trả, Stephen tăng tốc tới mức cao nhất, đánh võng qua lại trên đường, né được hết làn đạn này tới làn đạn khác của khẩu đột kích M-4.

“Phải nghĩ cách để cắt đuôi bọn chúng!”, Fanny hét lên với Stephen.

Stephen chau mày, im lặng không nói năng gì, anh ta đang nghĩ mọi cách để cắt đuôi được đám quân đuổi theo. Đột nhiên, anh ta phát hiện thấy ven đường trước mặt có một ngã rẽ, ngã rẽ này dẫn tới một rừng cây rậm rạp. Nhìn tới đây, Stephen đã quyết định. “Ngồi chắc!”, Stephen dặn

dò Fanny xong thì cũng đã tới ngã rẽ. Stephen liền đánh

mạnh vô lăng một cái, chiếc Ferrari màu đỏ đã lao vào ngã

rẽ. Hai chiếc Cherokee đeo bám phía sau không ngờ

Stephen lại dở chiêu này nên cũng cuống quýt đánh tay lái rẽ vào trong đó. Nhưng tới khi xe cảnh sát đuổi tới thì

chiếc Ferrari và hai chiếc Cherokee đã mất hút.

Trong rừng cây rậm rạp, chẳng mấy chốc đã tới cuối đường.“Shit!” Stephen đánh mạnh vô lăng chửi rủa, anh ta không ngờ đây lại là một đường cụt. Hóa ra Stephen hy vọng mượn cánh rừng này để thoát khỏi đám quân truy đuổi và chiếc trực thăng trên không, nhưng không ngờ lại để mình rơi vào chỗ chết. Anh ta đã nghe thấy tiếng chiếc Cherokee ở đằng sau, không còn cách nào khác, Stephen đành khoác chiếc túi có đựng chiếc hộp thần bí, kéo Fanny nhảy xuống xe, lao thẳng vào trong rừng rậm.

Hai người lao điên cuồng không phương hướng trong rừng cả vài trăm mét mà không cắt đuôi được đám người truy đuổi phía sau. “Tạch! Tạch! Tạch!”, phía sau vang lên một loạt súng, Stephen theo phản xạ rút súng bắn trả. Hai bên vừa chạy vừa bắn nhau, vừa đánh vừa rút. Dù sao thì đám quân truy sát cũng đông hơn, thế lực mạnh hơn, nên chẳng mấy chốc bọn Stephen đã bắn hết đạn. Stephen và Fanny quẳng súng, tiếp tục chạy thục mạng về phía trước.

Đúng lúc cả hai sức cùng lực kiệt thì một con sông lớn xuất hiện trước mặt họ, chặn ngang đường đi.

Stephen và Fanny thở dốc, nhìn nhìn dòng sông trước mặt rồi lại quay lại nhìn đám người đang ép sát, “Xem ra đây chính là nơi con chôn xác rồi! Cha, tha lỗi cho con bất hiếu, không thể giữ được báu vật gia truyền của họ Mã chúng ta!”, Stephen lẩm bẩm.

Fanny biết rằng tuy Stephen lớn lên ở Mỹ, tên cũng đặt theo tiếng nước ngoài, nhưng anh ta bị ảnh hưởng sâu sắc tư tưởng truyền thống Trung Quốc, cô hoàn toàn có thể hiểu được tình cảm của anh ta dành cho cha. Fanny an ủi Stephen: “Biết đâu chúng ta có thể bơi qua được dòng sông này...’’.Stephen cố gắng hồi phục lại sự tỉnh táo của lý trí, anh ta quan sát mặt sông, đoạn mặt sông này tuy rộng nhưng lại rất phẳng lặng: “Có khi... có khi bơi qua được thật?”

Bản năng mưu cầu sự sống đã khiến Stephen và Fanny không còn thời gian để nghĩ ngợi lâu, hai người thu hết can đảm, từ từ bước xuống nước... khi họ bơi tới giữa sông thì đám người truy đuổi cũng đã tới, bảy tám khẩu súng ngắn cùng bắn xuống mặt nước. Stephen và Fanny đã bơi khá xa, làn mưa đạn khiến mặt nước bắn tung tóe nhưng không làm họ bị thương.

Mọi thứ vẫn không hề thuận lợi, khi Stephen và Fanny bơi qua sông, đúng lúc họ tưởng rằng đã thoát hiểm thành công thì bên tai lại vang lên tiếng động cơ trực thăng ầm ầm. Hai người vừa nhô đầu lên khỏi mặt nước thì vài họng súng đen sì sì đã nhắm thẳng về phía họ...

Tốn bao công sức, Stephen và Fanny rốt cuộc cũng không thoát khỏi được sự truy bắt của đám người đó. Hai người mệt mỏi rã rời nằm vật ra bờ sông, Stephen thở hổn hển, nhìn nhìn đám truy binh bí ẩn này, tuyệt vọng gào lên:

“Các người là ai, tại sao lại bắt tôi?’

Một gã đeo kính râm, giống như tên đứng đầu đám người này cười nhạt, nói với Stephen: “Tại sao phải bắt anh ư? Bởi vì Tướng quân muốn gặp anh!”

“Tướng quân? Tôi chẳng quen biết Tướng quân nào hết!”, trong đầu Stephen lập tức lục soát tìm cái người được gọi là “Tướng quân” xem đó là ai, nhưng quả thực anh ta không nghĩ ra được là trước đây mình đã từng quen biết Tướng quân nào.

Người đó không trả lời câu hỏi của Stephen mà nói tiếp: “Tướng quân vì muốn gặp anh, dĩ nhiên là còn cả cha anh nữa, mà phải chờ đợi quá lâu, quá lâu rồi. Cha anh xảo quyệt quá, ông đã khiến chúng tôi tốn bao nhiêu thời gian; nhưng cha anh có xảo quyệt thế chứ xảo quyệt nữa cũng không thoát khỏi được tay chúng tôi đâu. Được rồi, những gì anh muốn biết thì hãy đi hỏi Tướng quân đi!”

Nói xong những lời này, gã đó không nói thêm gì nữa, Stephen và Fanny bị áp giải lên trực thăng. Chiếc trực thăng từ từ cất cánh bay lên khỏi khu rừng, lồi chẳng mấy chốc đã mất hút...

7

“Hóa ra anh là hậu duệ của Mã Viễn!”, nghe xong hồi ức của Stephen, Đường Phong kinh ngạc thốt lên.

“Thảo nào cánh cổng trước tiền điện lại không còn nữa, chắc là đã bị Hắc Lạt ma và hội Mã Viễn dỡ bỏ từ thời Dân quốc!”, Makarov nói.

“Còn cả hài cốt trong cánh cổng bằng đồng bọc vàng ở trung điện nữa, nếu như vậy thì chắc chắn đó là Hắc Lạt ma!”, Hàn Giang không thể tưởng tượng nổi những người đó đã kẹp sống Hắc Lạt ma trong cánh cổng đó thế nào.

“Stephen, như anh nói thì gia tộc anh đã cất giữ kệ tranh ngọc của Đôn Hoàng?”, Đường Phong hỏi.

“Đúng vậy, bốn... bốn kệ tranh ngọc, tại bốn vị trí khác nhau của Tây Hạ. Tấm thứ nhất tại phía bắc Hắc Thủy Thành - bị đội thám hiểm của Kozlov đem tới Saint Petersburg, kệ tranh ngọc... ở phía tây Đôn Hoàng nằm trong tay gia tộc họ Mã chúng tôi, kệ tranh ngọc ở phía nam tuyết sơn A Ni Mã Khanh bị... bị các anh đoạt mất, hiện giờ... hiện giờ chỉ còn lại kệ tranh ngọc phía đông núi Hạ…Hạ Lan này”, Stephen chậm rãi nói.

“Các anh không phát hiện thấy kệ tranh ngọc ở núi Hạ Lan sao?”, Đường Phong quan tâm hỏi.

Stephen khó nhọc lắc đầu: “Tôi vẫn… vẫn chưa biết kệ tranh ngọc đó giấu ở đâu, nhưng chắc… chắc là trong vùng này thôi.”

“Chúng tôi đã tìm khắp chùa Hắc Thứu, kho báu của Hắc Lạt Ma cũng tìm thấy rồi, nhưng vẫn chưa thấy kệ tranh ngọc!”, Đường Phong mệt mỏi nói.

“Có thể... có thể kệ tranh ngọc đó ở bên ngoài cổng vòm...”, Stephen khó nhọc chỉ chỉ vào cánh cổng vòm.

Đường Phong lại đẩy cánh cổng, nó vẫn kiên cố như cũ, không hề xê dịch.

“Đừng đẩy nữa, bên ngoài chắc chắn bị ai đó... bịt lại rồi!”, Stephen thều thào nói.

Hàn Giang ra hiệu cho Đường Phong quay lại, sau đó lại hỏi Stephen: “Từ những gì anh kể lại ban nãy, thì gia tộc họ Mã các anh không phải cùng một hội với Tướng quân, vậy sau đó tại sao anh lại cấu kết với Tướng quân?”

Cơ thể Stephen lại rung lên bần bật, trầm ngâm một hồi anh ta mới chậm rãi nói: “Đó... đó đều là bị ép buộc.”

Khi Stephen và Fanny được bỏ khăn bịt mặt ra, họ đã ở trong một hoang mạc cách xa hàng trăm ki lô mét. Stephen âm thầm suy nghĩ trong lòng: Đây là bọn nào?

Xem ra trông giống đặc công của cục điều tra liên bang, lẽ nào họ tóm hai đứa mình vì tội buôn lậu văn vật? Anh ta bồn chồn lo lắng chờ đợi sự an bài của số phận. Nhưng ở đây. anh ta và Fanny đã không chờ đợi được sự an bài của số phận, mà sau một ngày một đêm bị giam, họ lại bị chụp kín đầu, áp giải lên máy bay.

“Đây không phải là trực thăng, là một chiếc máy bay cố định, một máy bay chở khách 60 chỗ ngồi, do công ty Bombardier sản xuất. Nhưng chiếc máy bay này đã được cải tạo, hiện giờ là một máy bay cá nhân”, tuy bị chụp kín đầu nhưng dựa vào bao năm kinh nghiệm xông pha khắp nơi, anh ta đã đoán ngay ra môi trường mà mình đang ở trong đó.

“Lần này họ lại đưa chúng ta đi đâu vậy?”, Fanny khẽ hỏi Stephen. I 439

“Không biết, có lẽ là tới gặp cái người mà chúng gọi là Tướng quân!”, Stephen đáp.

Stephen vừa dứt lời, tên phụ trách áp giải họ liền lớn tiếng quát mắng: “Không được nói chuyện!”

Stephen nghe thấy vậy, giật mình, hỏi lại người đó: “Các anh và đám người hôm qua bắt bọn tôi không phải là một hội sao?”

“Sao anh biết vậy?”, Fanny hỏi lại.

“Đám người đó hơn nửa là đặc công liên bang, còn đám người này anh không biết, anh không thể đoán được.”

“Tách bọn chúng ra, bịt miệng chúng lại!”, gã cầm đầu gầm lên. Stephen bị lấy băng dính dán kín miệng, Fanny cũng bị tách khỏi, nhưng anh ta vẫn cố gắng hết sức để nhận biết, phán đoán. Bọn này là bọn nào? Chúng muốn đem mình đi đâu?

Máy bay đã bay ít nhất là năm tiếng đồng hồ, lòng Stephen càng lúc càng mơ hồ. Năm tiếng đồng hồ, đây hoàn toàn có thể rời khỏi nước Mỹ rồi. Máy bay vẫn bay trong không trung, Stephen không thể phán đoán được đường bay, anh cảm thấy một sự ức chế và căng thẳng mà từ trước tới nay mình chưa từng trải qua...

8

Sau khoảng sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh. Khi máy bay dừng hẳn lại trên đường băng, Stephen và Fanny bị áp tải xuống. Vừa xuống máy bay, Stephen đã cảm nhận được một hơi nóng hầm hập vây quanh mình, và ánh nắng chói chang thiêu đốt cơ thể. Anh ta tức tốc phán đoán, lần này chắc là đã tới một khu vực nhiệt đới nào đó, là đảo Caribê hay là nam Thái Bình Dương?

Stephen và Fanny lại bị tháo mũ chụp đầu lần nữa, hai người họ phát hiện ra mình đang đứng giữa một căn phòng màu đen rất rộng.ở đây mát lạnh, tương phản hoàn toàn với sức nóng hầm hập như thiêu như đốt của mặt trời ngoài kia. Rõ ràng Fanny nhất thời không thể thích ứng được với sự tương phản này, nên đã hắt xì hơi liền ba cái.

Khi cô hắt xì hơi xong cái thứ ba, thì đèn trên đỉnh đầu họ cũng bật sáng, nhưng chiếc đèn này chỉ đủ để chiếu sáng nơi mà họ đang đứng, còn những chỗ khác trong phòng vẫn tối đen. Sự tò mò mãnh liệt đã thôi thúc họ bước thêm vài bước, tiến lên phía trước. Nhưng đúng lúc này, trong bóng tối của căn phòng bỗng vang lên một giọng nói khàn đặc già cỗi: “Chào mừng các bạn tới đây!”

Giọng nói khủng khiếp đột ngột vang lên, đã khiến hai người dừng lại. Stephen cố gắng thông qua giọng nói này để phán đoán những tin tức có giá trị, nhưng anh ta chẳng có được bất cứ thông tin có giá trị nào. Người này nói tiếng Anh, giọng Anh Mỹ chuẩn, không có bất cứ khẩu âm nào. Mãi lâu sau, Stephen mới thu hết can đảm hỏi:

“Đây là đâu? Ông là ai? Tại sao lại đưa chúng tôi tới đây?”

Giọng nói đó lại cất lên: “Stephen, cậu hỏi nhiều quá. Cậu không cần biết đây là đâu, tôi là ai cậu cũng không cần biết. Hai người có thể gọi tôi là ‘Tướng quân’!

Tôi thích cách xưng hô này! Còn tại sao tôi lại đưa hai người tới đây thì cậu sẽ biết ngay thôi!”

“Tướng quân ư? Sao ông lại biết tên tôi?”, Stephen ngạc nhiên hỏi.

“Khà khà, dĩ nhiên là tôi biết tên cậu rồi, tôi còn biết cô gái xinh đẹp này tên là Fanny. Hai người không phải ngạc nhiên, việc hành nghề buôn lậu đồ mỹ nghệ quốc tế đã khiến cho danh tiếng cả hai nổi như cồn, không chỉ trong nghề, mà còn trong tầm ngắm của cả tổ chức hình sự quốc tế và rất nhiều đơn vị cảnh sát các quốc gia. Theo như tôi biết, thì hai người làm ăn rất lớn, tích lũy được số tiền đáng kể, nhưng hai người đã bỏ qua sự tồn tại của nguy hiểm.”

“Nguy hiểm? Ý ông là cảnh sát?”

“Đúng vậy, nếu như không phải ta mời hai người tới đây thì e rằng nửa đời còn lại của cả hai sẽ trải qua trong tù đấy!”, Tướng quân nói xong liền cười nhạt.

“Nói như vậy nghĩa là ông bắt cóc tôi tới đây thì tôi còn phải cảm tạ ông nữa phải không?”, Stephen miệt thị hỏi lại.

“Không sai! Cậu có thể cho rằng như vậy. Ta còn phải đính chính một chỗ ban nấy cậu nói sai, không phải ta bắt cóc hai người tới đây mà là mời! Mời hai người tới đây!”, Tướng quân nhấn mạnh bằng giọng Ồm Ồm.

“Được thôi! Cứ cho là ‘mời’ đi! Vậy ông mời bọn tôi tới đây rốt cuôc để làm gì vây?”

“Hợp tác! Đương nhiên cậu có thể hiểu rằng đó là làm việc cho tôi!”, Tướng quân đặc biệt nhấn mạnh.

“Hợp tác? Nhưng đến các ông là ai tôi cũng không biết thì hợp tác nỗi gì?”, Stephen hỏi.

“Các cậu sẽ biết ngay thôi, bây giờ hãy để ta xem qua bức thư cuối cùng mà cha cậu để lại cho cậu đã!”, nói xong, Stephen trông thấy bên cạnh bóng đen trong bóng tối, trên tay một chiếc ghế dài có đặt một chiếc hộp bằng gỗ tử đàn.

Anh ta nhận ra đó chính là chiếc hộp mà cha để lại ình trước lúc lâm chung. Rồi một cánh tay đeo găng tay đen trong bóng tối thò ra, vớ lấy chiếc hộp tử đàn, lôi nó vào trong bóng tối.

Stephen nghe thấy tiếng mở hộp, tiếng mở giấy.

Tướng quân đang đọc thư, nhưng trong bóng tối ông ta đọc thư thế nào nhỉ? Stephen nhìn nhìn Fanny, Fanny cũng nhìn anh lắc đầu.

Trong phòng tối, căn phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng thở của mỗi người. Stephen nghe thấy tiếng thở của mình, nghe thấy tiếng thở căng thẳng và có phần dồn dập của Fanny, nhưng lại không nghe thấy tiếng thở của người đó. Tướng quân có còn trong căn phòng này không?

Mãi một lúc sau, rốt cuộc giọng nói Ồm Ồm của Tướng quân lại vang lên trong bóng tối: “Cha cậu thực sự chết không nhắm mắt sao?”

“Đúng vậy! Cha tôi vừa chết thì báu vật nhà họ Mã chúng tôi đã bị các ông cướp mất, nên dĩ nhiên là cha tôi chết không nhắm mắt được rồi!”, giọng Stephen chùng xuống.

“Không! Cậu vẫn chưa hiểu ý của cha cậu, cha cậu không phải vì chuyện này mà chết không nhắm mắt!”

“Vậy vì cái gì?”, Stephen trở nên kích động.

“Không phải vội vã, Stephen! Ta hỏi cậu trước, cậu có biết trong hộp này đựng thứ gì không?”, Tướng quân lại hỏi.

“Không! Không biết, tôi chưa từng mở nó ra, cha chỉ nói với tôi rằng đó là một báu vật”

“Đúng! Một báu vật vô cùng quý giá, một báu vật đến từ vương triều Tây Hạ Trung Quốc - kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu!”, Tướng quân nói thẳng ra tên của báu vật trong hộp.

“Sao cơ? Kệ tranh ngọc! Mấy hôm trước tôi đã từng trông thấy nó trong một cuộc bán đấu giá tại Bắc Kinh, cuối cùng thì nó đã được một ông lão mua với giá tiền tỷ. Sao nó… nó lại xuất hiện chỗ cha tôi được? Không! Không thể có chuyện đó!”, Stephen không sao tin được những điều này.

“Chẳng có gì là không thể, kệ tranh ngọc nhà họ Mã các cậu không phải là cái mà cậu trông thấy trong cuộc đấu giá!”

“Sao cơ? Tướng quân, ông cũng tham gia cuộc bán đấu giá đó?!”, Stephen cảm thấy kinh lígạc.

“Không! Không đâu! Ta nói thật cho cậu biết nhé, kệ tranh ngọc không chỉ có một tấm đâu, nó tổng cộng có tất cả bốn tấm, cha cậu nắm giữ một tấm trong tay. Bốn kệ tranh ngọc này cất giữ một bí mật kinh thiên động địa về kho báu của vương triều Tây Hạ! Ta hy vọng có thể hợp tác với cậu, đoạt được khối tài sản khổng lồ của nước kẻ thù!”, rốt cuộc Tướng quân đã nói ra mục đích thật sự của mình.

Stephen vẫn chưa hiểu ra ngọn ngành. Anh ta và Fanny tới cuộc bán đấu giá để đấu giá kệ tranh ngọc là chủ ý của cha, còn anh ta không hề biết gì về báu vật đó, ít nhất là cho tới trước khi gặp Tướng quân.

Stephen suy ngẫm một lúc, mới hỏi lại Tướng quân:

“Tôi muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”

“Mọi chuyện?”, Tướng quân cười, giọng cười của ông ta khiến Stephen nổi da gà. Cười xong, Tướng quân mới nói: “Stephen, mọi chuyện là rất rất nhiều chuyện, mấy đời gia tộc, mấy thế hệ, thậm chí là cả ân oán tình thù của một vương triều, làm sao mà nói hết được.”

“Được rồi, vậy hãy nói xem làm thế nào ông lại tìm thấy tôi?”, Stephen cố gắng để mình giữ bình tĩnh trước mặt Tướng quân.

Sau một lúc trầm ngâm ngắn ngủi, Tướng quân cất lời: “Ta không thể không thừa nhận đó là một quá trình khó khăn, ta… ta đã tìm cha cậu và đã phải tìm rất lâu.

Mấy chục năm nay ta luôn tìm kiếm cha cậu, ta gần như đã điều động tất cả quân lực của mình để đi tìm kiếm ông ấy, nhưng ông ta lại giống như bốc hơi vậy, không biến mất không sủi tăm. Ông ta quá xảo quyệt, nên vài lần ta suýt đã có thể tìm ra thì nhưng lần nào cũng vậy, cứ đến thời khắc cuối cùng thì ông ta lại mất hút khỏi tầm kiểm soát của bọn ta. Nếu không... nếu không thì ta đã không chờ đợi tới ngày hôm nay. Bao nhiêu năm qua, ta đã tốn quá nhiều quá nhiều thời gian, thậm chí nhiều lúc ta còn không khỏi nghi ngờ: hay là cha cậu không còn sống trên cõi đời này nữa? Nhưng ta lại tin ràng, ông ấy không phải là một người bình thường như bao người khác, nên tuyệt đối không thể âm thầm lặng lẽ từ bỏ cõi đời này, bởi vì ông ấy vẫn chưa cam tâm!”

“Tại sao? Tôi không nhận thấy cha tôi già yếu vậy rồi mà vẫn còn có gì không cam tâm!”, Stephen hỏi.

“Stephen, đừng nóng vội, từ từ nghe ta kể đã. Nếu như cha cậu không có gì không cam tâm, thì có lẽ hôm nay ta đã không gặp được cậu. Mấy chục năm đằng đẵng chờ đợi, rốt cuộc cơ hội này đã xuất hiện. Chính là trước đây không lâu, ta đã đoạt được một kệ tranh ngọc, vậy là ta đã lên kế hoạch một mũi tên trúng hai đích, không! Phải là một mũi tên trúng mười đích mới đúng, trong đó một đích chính là cha cậu, Mã Xướng Quốc. Quả nhiên, cha cậu mấy chục năm sau vẫn chưa cam tâm, ông ta đã cắn câu,

sai cậu tới Trung Quốc để tham gia hội chợ bán đấu giá đó. Tuy cậu không lộ diện nhưng thông qua điện thoại điều khiển người tham gia cuộc đấu giá, nhưng người của ta vẫn có thể lần mò ra cậu, nhờ thông qua cô Fanny xinh đẹp kia, sau đó lại tiếp tục lần mò ra...”, Tướng quân nói tới đây

liền cười lạnh lùng.

Lúc này thì Stephen cũng đã hiểu ra rốt cuộc tại sao mình bị bại lộ, đồng thời cũng hiểu ra ý nghĩa thật sự của câu cuối cùng trong bức thư viết tay của cha: “Mấy hôm trước cha sai các con tới Bắc Kinh tham gia cuộc bán đấu giá, đó là một sai lầm lớn.”

Giờ thì hối hận cũng đã muộn rồi, Stephen đã bắt đầu thấu hiểu nỗi khổ tâm của cha. Anh ta nghiến răng, hỏi lại Tướng quân: “Vậy giờ ông định thế nào với chúng tôi?”

Tướng quân lại cười nhạt: “Stephen, đừng hận ta. Tuy trong bức thư này cha cậu mong rằng cậu sẽ không bị cuốn vào việc tranh giành kệ tranh ngọc, nhưng đă đến nước này thì cậu nên thay đổi suy nghĩ về vấn đề này. Nghĩ mà xem, cả cuộc đời mình, cha cậu có lúc nào là không muốn hóa giải bí mật của kệ tranh ngọc? Mà còn cả ông nội cậu nữa, họ Mã nhà cậu đã hai đời vì nó mà cố gắng, thậm chí còn hiến cả mạng sống cho nó thì tại sao cậu lại phải đứt gánh giữa đường? Stephen, hãy cùng ta tìm ra bốn kệ tranh ngọc, đoạt được kho báu khổng lồ của nước thù địch đi! Nếu dựa vào sức của một mình cậu thì không thể thành công được đâu! Mà chỉ có cùng hợp tác với ta, cậu mới có thể hoàn thành được nguyện vọng bấy lâu nay của mấy đời nhà họ Mã các cậu.”

Stephen im lặng không nói, anh ta đang ngẫm nghĩ những lời nói của Tướng quân, ông ta lại nói tiếp: “Cậu nghĩ mà xem, chỉ có một kệ tranh ngọc thôi mà đã trị giá tiền tỷ như vậy rồi, vậy thì khối tài sản khổng lồ đó đáng giá bao nhiêu đây? Ta cũng không thể tưởng tượng nổi! Nhưng hiện giờ, ta có thể hứa với cậu rằng, cậu sẽ có được phần của cậu, đến lúc đó phần đời còn lại của cậu sẽ sống trong giàu sang. Cậu sẽ mãi mãi không bao giờ phải thấp thỏm, lo lắng sẽ bị cảnh sát tống vào tù bất cứ lúc nào nữa. Cậu hãy cân nhắc kĩ lời đề nghị của ta!”

“Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao ông lại chọn tôi? Ông đã đoạt được kệ tranh ngọc của nhà họ Mã chúng tôi rồi, thì có thể bắn chết tôi cũng được!”, Stephen hỏi lại.

Trong bóng tối, Tướng quân bật cười nghe ớn lạnh. Cười xong, ông ta mới chậm rãi nói: “Stephen, những câu hỏi tại sao của cậu nhiều quá đấy, như vậy sẽ không có lợi cho sự họp tác của chúng ta đâu. Nhưng câu hỏi này ta có thể trả lời cậu. Ta chọn cậu vì có bốn lý do: thứ nhất, vì cậu là con trai của Mã Xướng Quốc...”

“Đợi đã, Tướng quân, tôi muốn biết trước đây ông và cha tôi đã từng gặp nhau chưa?”

“Có thể cho là gặp rồi!”, Tướng quân im lặng một lúc mới thốt ra câu trả lời lấp lửng này.

Stephen định hỏi tiếp tại sao, nhưng Tướng quân đã ngắt lời anh, nói tiếp: “Thứ hai, cậu được di truyền từ cha cậu, biết những nghiên cứu về văn vật, đặc biệt là những văn vật đến từ Đông phương; còn thứ ba, cậu đã từng phục vụ trong binh chủng không quân, trình độ rất ổn, hai điểm này ta đều đánh giá cao.”

“Cảm ơn đã quá khen!”, Stephen luôn hi vọng biểu hiện sự khiêm tốn, nhưng không khuất phục, trước mặt Tướng quân.

“Dĩ nhiên quan trọng nhất vẫn là điểm thứ tư, bởi vì cái nghề mà cậu đang làm! Cậu đã buôn lậu đồ mỹ nghệ quốc tế bao năm nay, nên trong phương diện này quan hệ rộng, dưới cậu có cả một đội ngũ.” “Đến cả đội ngũ dưới trướng tôi… ông cũng biết,Stephen thầm giật mình.

“Đương nhiên biết chứ. Trước khi ta quan hệ với một ai đó, ta sẽ cố gắng hết sức để tìm hiểu họ một cách toàn diện, đây là thói quen bao năm qua của ta rồi. Bởi vậy, tất cả những gì về cậu, ta đều rõ như lòng bàn tay! Đội ngũ của cậu ta cũng biết rõ, nhưng trong mắt ta thì đội ngũ của

Cậu trang bị quá nghèo nàn, trình độ huấn luyện cũng không ổn. Nếu để ta huấn luyện họ, thì bảo đảm thực lực của họ sẽ tăng lên bội phần!”, Tướng quân cười điên dại.

Cười xong, Tướng quân lại nói tiếp: “Còn nữa, vì cậu từng làm nghề này nên cậu đang bị tổ chức cảnh sát hình sự thế giới điều tra, và còn rất nhiều quốc gia muốn bắt cậu. Bởi vậy, trước lời đề nghị của ta, cậu sẽ không còn sự lựa chọn nào khác, cậu chỉ còn mỗi cách ngoan ngoãn hợp tác với ta mới mong có tương lai. Nếu không, ta chỉ cần đưa cậu tới chỗ cảnh sát, thì khả năng cậu và cô gái xinh đẹp này sẽ sống nốt quãng đời còn lại trong tù đấy!

Ta sẽ tôn trọng sự chọn lựa của cậu, nếu cậu không muốn hợp tác, vậy thì mời cậu hãy nói luôn cho ta là cậu muốn ởi nước nào để hưởng thụ quãng đời còn lại trong tù, ta sẽ làm theo đúng tâm nguyện của cậu. Cậu hãy nghĩ kĩ đi, là nước Mỹ? Hay Trung Quốc? Hay là một nước Trung Đông nào đó? Ha! Ha!”, trong bóng tối, Tướng quân bật ra tràng cười điên dại, tới nỗi Stephen và Fanny nổi cả da gà. Stephen hiểu rằng, lúc này anh ta đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện