Tử Thư Tây Hạ

Quyển 3 - Chương 6: Tượng phật khổng lồ



Đường Phong bắt đầu chăm chú quan sát đỉnh núi trước mặt; những tia nắng sớm mai soi lên đỉnh núi cao chạm mây xanh; đỉnh núi dường như được khoác một tấm áo choàng nắng mai óng ả, trở nên lấp lánh dưới ánh nắng chan hòa, và thấp thoáng phía xa hình như là một bức tượng Phật, một bức tượng Phật rất lớn...

1

Con đường từ di chỉ chùa Hắc Thứu tới chỗ dựng lều đă không làm mọi người bị lạc đường, chẳng mấy chốc họ đã quay trở lại chỗ dựng lều. Từ Nhân Vũ kiểm tra xong mọi đồ đạc để lại lều, rồi mới thở phào nói: “Mọi thứ đều vẫn còn, xem ra chẳng có ai ghé thăm nhân lúc chúng ta rời khỏi đây cả.”

“Nhìn bộ dạng lo lắng của anh kìa, lại còn nói ở đây không có ai ghé thăm, mà kể cả có người đi chăng nữa, thì những thứ vật dụng quý báu chúng ta đều đã mang theo người rồi, sợ cái gì chứ? Chắc là không có ai lấy trộm cái lều của chúng ta đâu nhỉ?”, Yelena cười Từ Nhân Vũ.

“Em không biết đâu, tiến sỹ Từ của chúng ta lúc nào cũng mang bên mình một đống thứ linh tinh!”, Hàn Giang nói không chút hảo khí.

“Cái gì mà linh tinh, đó đều là bảo bối của tôi đấy!”, Từ Nhân Vũ phản bác lại.

“Được rồi, bảo bối của anh thì phải tự mình cất giữ lấy, đánh mất thì đừng có tìm tôi đấy nhé!”, Hàn Giang quay lại nhìn thì thấy Makarov về tới lều, nhưng trông mặt ông thẫn thờ, giống như lại đang chìm trong kí ức xa xăm.

Hàn Giang đưa mắt nhìn Yelena, nhưng bị cô lườm ột cái. Hàn Giang chán nản lắc đầu, trông thấy Đường Phong cũng đang thẫn thờ. Anh hỏi Đường Phong giọng trêu chọc: “Ngây người ra làm cái gì đó hả?”

“Không đờ đẫn thì làm cái gì bây giờ? Hôm nay mọi thứ đều khiến tôi căng hết cả đầu rồi!”

“Cậu có ý tưởng gì không?”

“Tôi luôn cảm thấy quanh đây có một đôi mắt không chút thiện cảm đang chằm chằm nhìn chúng ta...”, Đường Phong nhìn xung quanh, đêm tối đen, rừng cây tối đen.

“Thôi đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, nghỉ ngơi trước đã, có việc gì mai tính tiếp.”

“Nghỉ ngơi? Tôi sợ trong lúc chúng ta ngủ sẽ có người tấn công trộm chúng ta đấy!”

“Bởi vậy vần cần có người canh gác.”

“Nhưng tôi không gác nữa đâu, lúc sáng sớm bị dọa cho sợ lắm rồi!”

Hàn Giang bó tay, đành đi tìm Yelena thương lượng. Mọi người hội ý một hồi, Makarov muốn được canh gác hộ Đường Phong, khiến anh cũng cảm thấy ngại.

“Vì mọi người đều lo lắng ban đêm gặp nguy hiểm nên tôi thấy sắp xếp như vậy nhé, Yelena và lão Mã trực buổi tôi..vừa nói Hàn Giang vừa nhìn nhìn Yelena. Anh cố ý sắp xếp như vậy để chứng tỏ rằng mình tin tưởng hai người họ.

“Gần sáng sẽ là Đường Phong và tiến sỹ!”, Hàn Giang nói tiếp: “Ở giữa là tôi!”

“Không chịu đâu! Tôi không trực lúc đó đâu, âm thanh quái dị đó..Đường Phong vẫn còn sợ sệt.

“Vậy thì anh và tiến sỹ canh gác giữa đêm, còn tôi canh gần sáng!”, Hàn Giang khó chịu lườm Đường Phong một cái.

Đường Phong không ý kiến gì nữa, Hàn Giang lại dặn dò thêm: “Canh gác thì ở cạnh lều, không ai được vào rừng, nhớ kĩ đấy!”

Đường Phong vội vàng ăn chút gì đó để tranh thủ đi ngủ. Nửa đêm, anh bị Từ Nhân Vũ gọi dậy.

Đường Phong và Từ Nhân Vũ, hai người mắt nhắm mắt mở ngồi ngoài lều, chẳng mấy chốc cả hai lại muốn ngủ gật. Đường Phong thấy như vậy không ổn. vậy là anh đứng dậy, bảo Từ Nhân Vũ chợp mắt trước, đợi chút nữa sẽ đến lượt mình, tất nhiên là Từ Nhân Vũ đồng ý ngay. Hai người canh gác, nhưng lại thành một người trực ban.

Một người canh gác có nghĩa là cơ hội ngủ gật không còn nữa, Đường Phong đành phải đứng dậy, lại bắt đầu đi loanh quanh lều, một vòng, một vòng, lại thêm một vòng.

Vòng đi vòng lại, Đường Phong bỗng cảm thấy trước mắt mình lóe một kí hiệu quen thuộc. Anh tưởng rằng ánh sáng của đống lửa làm anh lóa mắt, nên liền dụi dụi mắt, nhưng nhìn kĩ lại, thì không lầm: trên một cành cây bên cạnh anh, rõ ràng xuất hiện một kí hiệu hình tam giác được khắc bằng dao.

Đường Phong nhoài tới nhìn cho kĩ, càng nhìn càng căng thẳng, bỗng giật thót tim, bởi anh phát hiện ra ký hiệu hình tam giác trước mặt được khắc bằng ba nhát dao, lưu lại trên cành cây vết tích vừa sâu vừa sắc lẹm, hơn nữa có thể nhận ra là mới khắc. Trong đầu anh lập tức hiện lên một loạt chuyện đáng sợ, ký hiệu đáng sợ này xuất hiện tại chỗ dựng lều từ lúc nào vậy? Nó tượng trưng cho điều gì?

Lẽ nào có người đã tới đây trong lúc họ vắng mặt?

2

Đường Phong không thể xác định ký hiệu này xuất hiện từ lúc nào, buổi tối lúc họ quay về chồ dựng lều thì Từ Nhân Vũ chỉ kiểm tra đồ đạc, còn chẳng có ai trong số họ đi kiểm tra xung quanh đây có gì thay đổi hay không.

Đường Phong xác định lại một chút vị trí của ký hiệu này, hình như vừa đúng hướng chính nam. Hướng chính nam? Theo như suy đoán của anh, thì hướng chính nam là đường xuống núi. Họ chưa từng đi thăm dò qua hướng nam, mà ký hiệu hình tam giác bí ẩn này lại xuất hiện ở hướng nam... Anh ngẫm nghĩ, rồi đôi chân lại không chịu nghe lời mà tiến vào rừng cây phía nam, bởi anh phát hiện ra trên cái cây cách đó không xa lại xuất hiện một ký hiệu hình tam giác khác.

Đường Phong bước tới ký hiệu hình tam giác thứ hai, cẩn thận quan sát, giống hệt như hình tam giác thứ nhất. Ngay sau đó, anh đã phát hiện ra ký hiệu thứ ba, ký hiệu thứ tư, thứ năm... trong rừng cây hướng nam... tất cả những ký hiệu này đều dẫn về hướng chính nam. Đúng như phán đoán của anh trước đó, địa hình phía nam nhanh chóng dốc xuống, xem ra đây trước kia chính là một con đường lên núi, chẳng qua là bao năm qua rồi nên nó đã bị chôn vùi trong cát bụi lịch sử.

Khoảng gần kí hiệu đánh dấu thứ mười thì Đường Phong lại phát hiện ra một gò đất cao lớn. Anh lấy đèn pin từ từ soi lên gò đất, không to bằng thềm đất nện lớn nhất ở di chỉ chùa Hắc Thứu, nhưng lại cao hơn. Gò đất cao to sừng sừng, giống như một tấm bia bằng đất nện.

Đường Phong bước lại gần gò đất này, một khuôn mặt dữ dằn hung tợn phản chiếu trong mắt anh. Anh giật thót tim, sợ hãi đến nỗi chiếc đèn pin trên tay rơi cả xuống đất. Anh lùi lại phía sau vài bước, mãi cho tới khi tựa lên một thân cây mới đững vững trở lại.

“Ai?”, Đường Phong khẽ hét lên, giọng nói vẫn còn toát lên vẻ sợ hãi.

Không ai đáp lại, xung quanh lặng thinh như tờ, Đường Phong thấy đèn pin của mình vẫn sáng đèn nằm sõng xoài cạnh gò đất. Anh thu hết can đảm, lấy lại bình tĩnh, lần theo ánh đèn pin bước tới cạnh gò đất. Anh cúi người xuống nhặt đèn pin lên, một tay nắm chặt đèn pin, còn tay kia móc súng ra. Nhưng khi anh nhìn thấy khuôn mặt người đó lần nữa thì bỗng bật cười.

Đó là một khuôn mặt bằng đá, chính xác mà nói: đó là một pho tượng võ sỹ Tây Hạ bằng đá. Cơ thể võ sỹ kiện tráng, mặt mũi hung tợn, hai cánh tay nâng lên, eo giắt bảo kiếm, hai mắt hừng hực rất có thần đang chằm chằm nhìn Đường Phong.

Đường Phong bước tới, lấy tay gạt hết lớp bụi đất dày trên thân pho tượng, và không khỏi trầm trồ ngợi khen sự tinh xảo của nghệ thuật điêu khắc Tây Hạ. Cùng lúc, anh cũng chú ý tới hai cánh tay võ sỹ đưa lên cao. Đôi cánh tay vạm vỡ của võ sỳ giơ lên giống như đang đỡ một vật gì đó quan trọng và nặng trịch. Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên gò đất cao lớn trước mặt, võ sỹ đang đỡ thứ gì vậy? Ụ đất cao lớn này chắc chắn là đã từng có một kiến trúc quan trọng đến mức phải khiến Nguyên Hạo sai thợ chạm khắc nên một võ sỹ đẹp đến như vậy để nâng lên.

“Phật tháp?”, Đường Phong ngẫm nghĩ, chỉ có Phật tháp mới xứng được với võ sỹ bằng đá đẹp tinh xảo này.

Đường Phong quan sát qua vị trí nơi võ sỹ bằng đá xuất hiện, là góc phía tây của gò đất cao lớn; điều đó cũng có nghĩa là, ba góc còn lại chắc cũng đều có một pho tượng võ sỹ khác. Vậy là anh lần ngược theo chiều kim đồng hồ, đi một vòng quanh gò đất, quả nhiên đúng như anh dự đoán, ở góc phía tây nam và đông bắc của gò đất đều phát hiện thấy một pho tượng giống hệt như pho tượng võ sỹ bằng đá ở góc phía tây bắc, điều này khiến anh càng tin vào suy đoán của mình. Thế nhưng, khi anh đi tới góc phía đông bắc của gò đất thì lại phát hiện ra pho tượng võ sỹ bằng đá ở đây khác hẳn với ba pho tượng kia.

Đường Phong tò mò cúi rạp người xuống, quan sát pho tượng võ sỹ này. So với ba pho tượng trước đó, pho tượng võ sỹ này hình như to hơn một chút. Anh dụi dụi mắt, theo lý mà nói thì kích cỡ phải tương đương chứ, có lẽ là do mình hoa mắt, ở đây không có dụng cụ để đo đạc, nhìn bằng mắt không chính xác được. Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là, sự tạo hình và biểu cảm trên khuôn mặt của pho tượng võ sỹ này đều khác với ba pho tượng kia.

Ba pho tượng võ sỹ đó mặt mũi bặm trợn hung dữ, còn pho tượng này, tuy eo cũng giắt kiếm, nhưng mặt mũi lại hiền từ hơn rất nhiều, thậm chí có thể nói rằng là mặt mày lương thiện. Nhìn tiếp phần tạo hình của ba pho tượng trước là tay giơ lên cao, còn pho tượng võ sỹ này lại chắp tay vào nhau, hai chân được tạc thành dáng khoanh tròn.

“Có lẽ là do thợ điêu khắc lúc đó nảy sinh ý tưởng khác!”, Đường Phong ngẫm nghĩ rồi bỗng thấy pho tượng trước mặt có gì đó không bình thường.

Đường Phong chăm chú nhìn pho tượng võ sỹ trước mặt, chỗ nào không bình thường nhỉ? Eo giắt kiếm, hai chân khoanh lại, mặt mũi hiền từ, hai tay chắp vào nhau... ừm vấn đề là ở chỗ hai tay chắp vào nhau.

Đường Phong phát hiện ra động tác chắp tay của pho tượng võ sỹ này có một điểm không giống với động tác chắp tay của những tín đồ Phật giáo, bàn tay chắp lại của pho tượng hướng về phía trước, ngón tay chĩa thắng về phía trước. Những người thợ vô tình làm vậy hay là có ý gì đây? Dấu hỏi này in đậm trong đầu anh. Nhưng anh chưa nghĩ ngợi lâu, thì lại có thêm một phát hiện khác.

3

Đèn pin trong tay Đường Phong dần dần di chuyển xuống phần dưới của pho tượng võ sỹ bằng đá, anh phát hiện ra pho tượng này còn một chỗ không giống với ba pho tượng trước đó: ba pho tượng kia hay tay giương cao, chân giẫm thẳng lên đất, còn pho tượng này chân khoanh lại, bởi vậy phần dưới xuất hiện một đài sen tạc bằng đá.

Đường Phong gần như bò ra đất, dùng đèn pin soi từng chút từng chút một phần đài sen ở phía dưới pho tượng. Đột nhiên, mắt anh sáng lên, trên đài sen phát hiện thấy chữ, là một dòng chữ Hán. Sao lại là chữ Hán? Từng biết rằng năm đó Tây Hạ thiếu những người thợ lành nghề, nên rất nhiều công trình trọng đại đều do thợ người Hán xây dựng, bởi vậy ở đây mới khắc chữ Hán. Đường Phong ngẫm nghĩ, rồi chẳng bận tâm đến lớp bụi bặm, anh vội vàng dùng tay vuốt bụi đất trên tòa sen đi, một dòng chữ Hán thể chữ Khải nắn nót hiện lên trước mắt anh: “Thiên thụ lễ pháp diên tộ thập niên nhị nguyệt, sắc kiến đại giới đài đàm tự hạ tự kim cương xá lợi bảo tháp”.

Khi Đường Phong khẽ đọc hàng chữ này lên, trong lòng anh vô cùng phấn khởi. Chỉ một câu ngắn gọn như vậy đã lập tức chứng minh cho suy đoán trước đó của mình, mà nói rõ thì không còn gì để nghi ngờ rằng đây chính là chùa Hắc Thứu mà anh muốn kiếm tìm. Tên chính thức của chùa Hắc Thứu trong thời Tây Hạ là “Chùa Giới Thái”, hơn nữa, thời gian xây dựng cũng nói rõ đây là một ngôi chùa từ thời Tây Hạ. Hai chữ “Sắc kiến” cho thấy đây là quần thể chùa hoàng gia được xây dựng dưới sự chỉ đạo của Nguyên Hạo. “Kim cương xá lợi bảo tháp” cũng chứng minh cho suy đoán của anh, gò đất này chính là một tòa bảo tháp, hơn nữa lại là một tòa tháp xá lợi. Nhưng về “Hạ tự” thì sao? Đường Phong lại chìm trong suy tư, lẽ nào di chỉ mà mình vừa phát hiện được chính là “Hạ tự”?, vậy thì “Thượng tự” ở chỗ nào?

Đường Phong lại tỉ mỉ quan sát xung quanh pho tượng võ sỹ bằng đá này, hi vọng có thể có thêm được chút phát hiện mới, nhưng lại chẳng phát hiện thấy gì cả. Anh đứng dậy, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, anh vội vàng lấy tay vịn vào một thân cây, lúc đó mới đứng thẳng dậy được. Mình không bị huyết áp cao, sao lại bị chóng mặt nhỉ? Có lẽ do mấy hôm nay nghỉ ngơi không tốt. Sau khi dần bình tĩnh lại, Đường Phong định rời khỏi đây, nhưng khi anh rút bàn tay đang vịn vào thân cây lại, thì bỗng phát hiện ra trên cành cây có ký hiệu đánh dấu hình tam giác thứ 11, đây...

Đường Phong nhìn nhìn xung quanh, vẫn một sự im ắng chết chóc. Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến anh đang phấn khích vì có phát hiện mới, đã dần trấn tĩnh lại, bên tai anh văng vẳng lời cảnh báo của Hàn Giang - không được rời khỏi lều trại. Đường Phong run bắn lên, mình đã đi khỏi lều bao xa? Anh vội vàng quay lại, nhìn về hướng anh cho rằng là phía dựng lều, vẫn là một vùng tối đen, không lấy đâu ra chút ánh sáng.

Đường Phong đã thực sự hoảng sợ, anh bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã trải qua trên đoạn đường ban nãy, rồi suy đoán khoảng cách đến nơi dựng lều; nhưng nghĩ thế nào anh cũng thấy mình cách lều trại không hề xa? Đúng ra là vẫn phải trông thấy được đống lửa, nhưng giây phút này, chẳng nhìn thấy gì cả.

Đường Phong xác định phương hướng một lần nữa, cuối cùng anh căn cứ theo vị trí di chỉ Phật tháp để xác định lấy một phương hướng. Anh cho rằng đây là hướng chính bắc, cũng chính là hướng lều trại, nhưng anh đi men theo hướng này hơn năm chục bước thì lại bắt đầu thấy bất an vì cảm giác mình đã phán đoán sai hướng. Lúc này, phía trước xuất hiện hai ngã rẽ, Đường Phong quyết định điều chỉnh phương hướng, anh đi theo ngã rẽ hướng về phía tây bắc. Nhưng sau khi đi theo hướng này thì anh lại bất đầu nếm trải cảm giác đau khổ trong rừng cây lúc sáng sớm hôm qua.

4

Đường Phong giống như rơi vào một mê cung, không ngừng vòng vèo, toàn là trông thấy những nơi quen quen. Anh bắt đầu tuyệt vọng kêu gào, nhưng ở đây đến tiếng vọng lại cũng chẳng có, xung quanh chỉ có bóng tối và sự tĩnh lặng chết chóc, sự tĩnh lặng chết chóc và bóng tối.

Đường Phong chìm trong biển bóng đêm, anh không sao hiểu nối tại sao một rừng cây trông bình thường nhường vậy, mà lại không biết bao lần khiến mình rơi vào vùng đất chết. Có lẽ... có lẽ đây chính là tuyệt địa mà Nguyên Hạo không muốn để ai đó bước vào!

Đường Phong sức cùng lực kiệt, tuyệt vọng nhoài xuống một gốc cây, bất giác nhắm mắt lại...

Hai con kền kền to lớn bay sát ngọn cây, đậu lại trên cái cây có hình thù kì dị, chằm chằm nhìn Đường Phong đang say giấc nồng dưới gốc cây. Đột nhiên, một con kền kền lao về phía Đường Phong, và tới khi mở mắt ra thì anh thấy mình đã lơ lửng trên không trung. Bầu trời đen đặc, gió lạnh cắt da cắt thịt, anh muốn kêu cứu nhưng hét không thành tiếng. Chúng bay qua một tòa bảo tháp cao to, rồi lại bay qua vài tòa cung điện hùng vĩ, sau đó lại tới một khu rừng rậm, cuối cùng đến một bậc thềm bên vách núi cheo leo. Ken kền lao xuống bậc thềm đó, tại chỗ cách bậc thềm khoảng năm sáu chục mét, nó thả Đường Phong xuống.

Đường Phong chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang nứt toác cả ra. Anh bò trên vách đá lạnh toát, gió lạnh buốt thổi tới, toàn thân đau đớn. Anh định chống tay đứng dậy nhưng lại kiệt sức ngã nhào xuống vách đá.

Đột nhiên, những âm thanh quái dị từ từ lọt vào tai Đường Phong. Ngay sau đó là một tràng pháo tay rộn ràng, tiếp đó là một chuỗi ngôn ngữ mà Đường Phong nghe không hiểu, giống như có rất nhiều người đang ca hát nhảy múa bên cạnh mình vậy. Anh không biết những người này có ác ý gì với mình hay không, nhưng bản năng sinh tồn thôi thúc anh lật người lại, anh muốn nhìn rõ mặt những người đó.

Đó là một bầy ma quỷ hay là một đám người? Trong lúc hoảng hốt, Đường Phong trông thấy rất nhiều khuôn mặt hung tợn. Anh ra sức dụi mắt, lúc này mới nhìn rõ những khuôn mặt đó. Đó là một đám người đeo mặt nạ, đang vây quanh một đống lửa cháy bùng bùng ca hát, nhảy múa...

Đường Phong không hiểu ngôn ngữ của những người này, nhưng lại nhận ra bậc thềm này, bậc thềm bên cạnh vách đá cheo leo này chính là nền đá mà ban sáng anh và Hàn Giang tìm thấy. Anh nhìn tiếp đám người đó vẫn đang ra sức nhảy nhót, chốc chốc lại thành kính quỳ xuống đất, giơ hai tay lên, ra sức gào thét điều gì đó.

Đường Phong choáng váng, anh nhìn lên núi, định nhìn kĩ xem những người này đang vái lạy cái gì, nhưng ngoài màn đêm tối đen và vách đá lạnh lẽo thì anh không trông thấy gì cả! Hai con kền kền to lớn đó cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, nhưng Đường Phong lại luôn cảm giác đôi chim đang ở trên đỉnh núi, trên đỉnh đầu mình, để bất cứ lúc nào cũng có thể lao xuống và cắp mình tới vực sâu không đáy.

Đám người đó gào thét khản cổ một hồi, giống như đang tiến hành một nghi thức thần thánh nào vậy. Khi đám người này đứng dậy thì họ lại không hát, cũng không nhảy nữa, Đường Phong phát hiện ra họ đang lao về phía mình. Anh bỗng nhớ ngay lại những gì đã trải qua tại Thất sắc Cẩm Hải nên liền hớt hải hét lên: “Tôi không phải là ma quỷ, không phải là…”

Nhưng Đường Phong có gào thét thế nào cũng không thành tiếng, đám người đó không buồn để ý, ngay lập tức nhấc anh lên, sau đó từng bước từng bước tiến tới sát vách núi. Đường Phong đã gào thét rách cổ họng rồi, mà phía dưới là vực sâu thăm thẳm; anh tuyệt vọng khi biết sẽ bị ném xuống đó. “Không! Tôi không phải là...”, rốt cuộc anh đã gào thành tiếng, tiếng hét xé rách tâm can, quyện cùng tiếng gió vô tình vang vọng khắp vực thẳm.

……

Đường Phong bừng tỉnh, lại là một cơn ác mộng. Anh ngồi dậy, hồi tưởng kĩ lại giấc mơ ban nãy, hình như có mối liên hệ nào đó với giấc mơ hôm qua. Kền kền? Một đám người đeo mặt nạ?... Đường Phong vẫn chưa kịp ngầm nghĩ mọi thứ, thì âm thanh kì quái khủng khiếp đó lại ùa tới.

Toàn thân Đường Phong run bần bật, anh định đứng dậy, nhưng đôi chân không còn chút sức lực nào cả, nên bất luận anh cố gắng thế nào cũng vẫn đổ kềnh ra dưới gốc cây. Anh ngẩng đầu lên nhìn, ký hiệu thần bí đó lại đập vào mắt, một ký hiệu hình tam giác được khắc bằng ba nhát dao, rõ nét mà bắt mắt. Anh đã thực sự buông xuôi, nhắm mắt lại, mặc cho gió lạnh mang theo chuỗi âm thâm kì dị dày vò màng nhĩ mình.

“Đường Phong, anh sao thế?”

“Sao lại chạy tới đây?”

Cũng không biết phải bao lâu sau, Đường Phong mới thức tỉnh bởi tiếng gọi. Anh dần dần hồi phục lý trí: “Âm thanh... quái dị... lại...lại là âm thanh quái dị đó...”

“Chúng tôi nghe thấy rồi, nhưng sao anh lại chạy tới đây?”, giọng Yelena vang lên.

“Tôi bảo mọi người đừng có đi lung tung, kết cục hay quá, hai cậu, một người thì ngủ li bì, một người lại chạy vào trong rừng!”, Hàn Giang trách móc.

Makarov rót cho Đường Phong uống một chút nước suối, Đường Phong chống tay đứng dậy. Anh không biết mình nên giải thích thế nào với mọi người, nên đã dốc hết sức lực chỉ vào ký hiệu hình tam giác trên cành cây bên cạnh: “Đều... đều tại cái đó.”

“Cái này?”, Hàn Giang lấy tay sờ lên kí hiệu hình tam giác trên cành cây.

“Ở đây cũng có?”, Yelena ngạc nhiên.

“Không chỉ có thế thôi đâu, trong khu rừng này chỗ nào cũng có”, Đường Phong tiếp tục kể lại những gì mình gặp phải ọi người nghe.

Mọi người nghe xong, ai nấy đều hết sức ngạc nhiên. Hàn Giang và Yelena dìu Đường Phong, chưa tới mười phút là đã xuyên qua khu rừng, trở về lều trại. Đường Phong lắc lắc đầu, anh không sao tin được, nơi khiến mình mụ mị, khiến mình mất phương hướng, hóa ra chỉ là đoạn đường đi có mười phút đồng hồ.

5

Chẳng bao lâu, sau khi mọi người về tới nơi dựng lều thì âm thanh quái dị đó cũng biến mất. Hàn Giang nhanh chóng phán đoán tình thế: “Tới trước khi trời sáng tôi sẽ canh gác. Mọi người tiếp tục nghỉ ngơi, bất luận là nghe thấy âm thanh gì đi chăng nữa cũng đều không được ra ngoài.”

Cũng đành phải vậy, mọi người nóng lòng đợi trời sáng trong sự khủng hoảng và giá lạnh. Đường Phong bị dày vò như vậy nên đã mệt mỏi rã rời, liền ngủ một mạch tới sáng.

Sau khi trời sáng, Đường Phong quan tâm hỏi Hàn Giang: “Âm thanh quái dị đó sau đó còn kêu không?”

“Lại vang lên một lần nữa nhưng chỉ ngắn thôi!”, Hàn Giang nói.

Vậy sao?”, Đường Phong vừa nói chuyện với Hàn Giang vừa sắp xếp lại hành lý mang theo người. Anh bật máy ảnh kỹ thuật số lên, chuẩn bị xem lại ảnh hôm qua chụp tại di chỉ chùa Hắc Thứu, nhưng anh vô cùng ngỡ ngàng khi trên ảnh chỉ là vùng trắng phớ, chẳng có gì cả.

“Thế này... là thế nào? Rõ ràng là tôi đã chụp rồi mà, hơn nữa sau khi chụp xong, tôi còn bật lên xem lại một lần!”, Đường Phong kêu lên.

“Cậu xem những bức khác xem sao!”, Hàn Giang giục.

Đường Phong vội vàng xem hai bức ảnh khác: “Cũng trắng phớ cả!”

“Kì lạ thật!”, Hàn Giang cũng có chút hoang mang.

“Không được, tôi phải đến chỗ bức tranh trên đá đó xem sao!”, Đường Phong nói xong liền định đến di chỉ chùa Hắc Thứu, nhưng Hàn Giang lại kéo anh lại: “Đừng đi, hiện giờ ở đó không quan trọng nữa”.

“Ồ, sao lại thế?”, Đường Phong không hiểu ý Hàn Giang.

“Tôi đã nghe kĩ những gì cậu gặp phải trong rừng lúc sáng sớm, ngoài ký hiệu hình tam giác bí ẩn đó ra thì vẫn còn một việc hấp dẫn tôi, đó chính là tòa Phật tháp mà cậu phát hiện ra.”

“Anh nghĩ tới gì vậy?”

“Sau khi trời sáng, tôi và Yelena đã đi kiểm tra tòa Phật tháp đó. Giống hệt như cậu nói, Phật tháp ở vị trí thiên về hướng đông, ở hướng chính nam của lều trại chúng ta, còn di chỉ chùa Hắc Thứu mà chúng ta phát hiện thấy hôm qua ở hướng chính bắc của lều trại chúng ta. Như vậy cho thấy, Phật tháp và di chỉ chùa Hắc Thứu năm đó phải gắn liền với nhau, cũng có nghĩa Phật tháp là một phần của chùa Hắc Thứu. Vậy thì căn cứ theo ghi chép trên Phật tháp, chúng ta cũng có thể đoán định, đây chính là nơi gọi là ‘Đại Giới Đàn tự, Hạ tự”’.

“Đúng, tôi cũng nghĩ vậy!”, Đường Phong đồng ý với ý kiến của Hàn Giang.

“Như vậy cũng đã phủ định giả thuyết hôm qua của cậu, ở đây không thể là ‘Thượng tự’, mà Thượng tự phải nằm ở chỗ khác!”

Đường Phong gật gù: “ừm, đúng như vậy! Vậy thì mặt phẳng đá mà hôm qua chúng ta phát hiện thấy bên vực núi phía đông rất khả nghi.”

“Đúng vậy, hai chữ Tây Hạ ‘Thượng tự’ mà chúng ta phát hiện thấy trên mặt phẳng đá, đã rõ ràng gợi ý cho chúng ta rằng Thượng tự chính là ở đó, còn bậc thang đá mà chúng ta phát hiện thấy chính là đường lên Thượng tự”, Hàn Giang suy đoán.

“Chính là chỗ đó?”, Đường Phong vẫn do dự, “Không đơn giản vậy chứ, trên mặt phẳng đá đó gió to như vậy, toàn là đá, sao mà xây chùa được?”

“Hiện giờ tất nhiên tôi không thể trả lời câu hỏi này của cậu, nhưng một phát hiện trên Phật tháp đã có thể chứng minh cho quan điểm của tôi.”

“Ồ? Ý anh nói tới pho tượng võ sỹ ở góc đông bắc?”,

Đường Phong thông minh lập tức hiểu ra ý của Hàn Giang.

“ừm, cậu nghĩ xem, tại sao tượng võ sỹ góc đông bắc lại không giống với ba bức tượng còn lại? Đây lẽ nào là sự vô tình? Không, chắc chắn không phải, vì pho tượng võ sỹ đó bất luận là tạo hình, kích cỡ hay biểu cảm, đều không giống với ba pho tượng kia. Điều này chỉ có thể có một cách giải thích, đó chính là ẩn ý trong khi xây dựng tháp năm đó.”

“Tôi cũng nghĩ đến việc này, nhưng vẫn chưa dám khẳng định. Anh nói như vậy, tôi nhớ ra rồi, điểm khác biệt lớn nhất giữa pho tượng võ sỹ đó với ba pho tượng kia chính là đôi tay. Pho tượng võ sỹ đó hai tay chắp lại, hơn nữa động tác chắp tay của nó rất kì lạ.”

“Đó chính là chứng cứ rõ ràng nhất. Tượng võ sỹ ở góc đông bắc hai tay chắp lại, nhưng ngón tay lại hướng về phía trước, phía trước nó lại là hướng đông bắc, vậy hướng đông bắc có gì? Ngoài Thượng tự thì còn có gì nữa?”, Hàn Giang càng nói càng hăng.

“Nhưng tôi không hiểu, phải tốn bao công sức như vậy, và ý đồ huyền bí chỉ là để chỉ Vị trí của Thượng tự thôi sao?”

“Điều đó nói lên sự quan trọng của Thượng tự! Hiện giờ ở đây chúng ta cơ bản đã lục soát hết một lượt, tuy có rất nhiều phát hiện, nhưng đối với những thứ chúng ta cần tìm, lại không phát hiện thấy tung tích gì cả…”

“Bởi vậy anh cho rằng thứ mà chúng ta cần tìm nằm trên Thượng tự sao?”, Đường Phong ngắt lời Hàn Giang.

Hàn Giang gật đầu, đáp: “Tôi nghĩ là vậy!”

“Nhưng hôm qua chúng ta đã tới nền đá đó rồi, chẳng phát hiện thấy gì mà. Thậm chí còn không tìm thấy chút dấu tích kiến trúc nào cả!”

Câu nói của Đường Phong khiến Hàn Giang trở nên trầm ngâm. Mãi lâu sau, Hàn Giang mới lại nói tiếp: “Hiện giờ tôi không thể trả lời tất cả những điều này, nhưng tôi nghĩ chúng ta phải đến đó một chuyến nữa”.

Hàn Giang vừa dứt lời, bên ngoài lều bỗng vang lên những âm thanh xao động.

6

Đường Phong và Hàn Giang nghe thấy tiếng động bên ngoài lều liền vội vàng chui ra thì thấy Từ Nhân Vũ hào hứng hét lên: “Cừu hoang, vừa mới có một con cừu hoang chạy tới lều chúng ta đấy!”

“Vậy sao anh không tóm nó lại để chúng ta có một bữa thịt hoang dã!”, Hàn Giang trêu chọc.

“Đúng thế, tôi cũng nghĩ thế, tôi đang định tóm nó thì con cừu hoang đó đã chạy tọt vào rừng rồi!”, Từ Nhân Vũ vừa nói vừa chỉ trỏ.

Đường Phong nhìn theo hướng Từ Nhân Vũ chỉ, quả nhiên, ở trong rừng cây phía bắc có một con cừu hoang đang đứng giữa rừng, chằm chằm nhìn họ một cách rất cảnh giác.

Từ Nhân Vũ giương súng lên, nhắm chuẩn con cừu hoang đó, Đường Phong vội vàng ngăn lại: “Đừng nổ súng, cừu hoang là động vật cần được bảo tồn!”

Đường Phong vừa nói dứt lời, con cừu hoang đã nhảy tót vào rừng cây phía bắc. Từ Nhân Vũ vội vàng đuổi theo, nhưng con cừu hoang nhanh thoăn thoắt đã biến mất trong rừng, không kịp để anh có cơ hội nổ súng.

“Tại cậu gào lên nên nó mới sợ mà chạy mất đấy!”,

Từ Nhân Vũ từ quê mặt chuyển sang tức tối, đổ hết tức giận lên đầu Đường Phong.

Đường Phong đang định mở miệng thì đột nhiên bầu trời bỗng tối sầm xuống, ngay sau đó là những tiếng kêu chói tai vọng lại, khiến anh giật thót tim. “Kền kền, lại là một con kền kền rất lớn!”, Đường Phong chỉ lên cái bóng khổng lồ trên ngọn cây phía xa xa hét lên.

Mọi người đều căng thẳng nhìn con kền kền to lớn chao liệng trên không trung, không ai biết lần này nó định làm gì. Từng cảnh tượng khủng khiếp trong cơn ác mộng lần lượt hiện lên trước mắt Đường Phong, anh đã cầm chặt súng trong tay, lo sợ kền kền sà xuống quắp lấy mình. Nhưng kền kền không lao về phía họ, mà bay về hướng bắc.

“Nó định làm gì vậy?”, Yelena hoảng hốt hỏi.

“Phía bắc là di chỉ chùa Hắc Thứu, lẽ nào...”, Hàn Giang đang nói bỗng im bặt.

Đúng lúc mọi người đang suy nghĩ rối bời thì cảnh tượng khủng khiếp khiến họ phải ghi nhớ suốt đời, đã xuất hiện...

Con kền kền lao về hướng bắc, nhưng chẳng mấy chốc lại cất cánh lên không trung. Tới khi mọi người cùng nhìn về phía kền kền, thì phát hiện thấy nó đang quắp một con cừu hoang to hơn cả nó phía dưới.

Tất cả đều ngây người ra. “Thật thần kì làm sao!”, Yelena ngạc nhiên thốt lên.

“Không thể tin được, con cừu hoang đó ít nhất cũng phải nặng tới năm mươi cân mà lại bị kền kền quắp lên như vậy!”, Từ Nhân Vũ lẩm bẩm.

“Xem ra hai con kền kền này không phải là động vật ăn xác chết đâu!”, Đường Phong vẫn chưa quên phát hiện hôm qua.

“Lẽ nào chúng ăn động vật sống?”, Makarov cũng không ngừng lắc đầu.

“Vũng máu hôm qua phát hiện thấy ở di chỉ, tôi nghĩ đã có thể giải thích được rồi đấy!”, Đường Phong lại nhìn Hàn Giang.

Hàn Giang nhìn con kền kền đang dần bay xa mà không hề chớp mắt: “Nhìn tôi làm gì, kền kền cũng bay về hướng đông bắc, còn có gì để nói. Muốn bóc gỡ được mớ bí mật này thì phải đến nền đá đó một lần nữa, đó chính là nơi được gọi là Thượng tự”.

“Ở đó chẳng có gì cả, là Thượng tự ư?”, Đường Phong ra sức hồi tưởng lại từng cảnh tượng mà mình trông thấy ở đó hôm qua, nhưng cũng không phát hiện được gì.

Hàn Giang ngẫm nghĩ, nói: “Tôi nghĩ ở đó chắc chắn còn cất giấu thứ gì đó.”

Makarov cũng đồng ý với ý kiến của Hàn Giang: “Bất luận thế nào, đi tìm ‘Thượng tự’ trước đã rồi tính tiếp!” "

Sau khi mọi người bàn bạc, thống nhất với nhau xong xuôi, họ nhổ lều rồi tiến về vực núi phía đông bắc. Mọi người lần lượt đi hàng dọc tiến vào khu rừng đã từng khiến họ bị lạc đường.

7

Đi trong rừng, Hàn Giang đi trước, lần này anh thay kí hiệu đánh dấu bằng một hình quả trám. Cả hội mới đi được mấy bước, Hàn Giang đã trông thấy kí hiệu hình tam giác hôm qua mình khắc lên cành cây, nhưng chẳng mấy chốc, họ lại trông thấy kí hiệu hình tam giác khác được khắc bằng ba nhát dao. Hàn Giang dùng tay vuốt lên những vết khắc sắc lẹm, chìm trong suy tư.

Đường Phong bước lên trên, quay lại vỗ Hàn Giang một cái: “Nghĩ gì vậy? Mau đi thôi!”

“Tôi đang nghĩ, mục đích của người hôm qua khắc kí hiệu hình tam giác này lên đây là gì?”, Hàn Giang bỗng nhiên hỏi lại một câu.

Đường Phong hơi ngớ người: “Vậy mà cũng phải nói, để quấy nhiễu chúng ta, để chúng ta lạc trong rừng chứ sao.”

“Không! Hiện giờ tôi không nghĩ vậy, trước đây tôi cũng nghĩ như cậu, nhưng bây giờ tôi lại cho rằng, người đó làm như vậy là vì nguyên nhân khác..

“Hàn, có phải cậu cho rằng người đó làm vậy là vì mục đích giống cậu phải không?”, Makarov đột nhiên hỏi.

Hàn Giang gật đầu: “Ông trời luôn công bằng với mỗi người, khu rừng bí ẩn này có thể khiến chúng ta lạc mất phương hướng, vậy thì cũng có thể khiến người khác lạc đường, bởi vậy người đó vì mục đích giống như chúng ta nên đã khắc những kí hiệu này để đánh dấu”.

“Vậy giải thích thế nào về những kí hiệu xuất hiện quanh chỗ chúng ta dựng lều?”, Đường Phong cũng hỏi.

Câu hỏi của Đường Phong khiến mọi người ngạc nhiên, rồi không ai bảo ai, tất cả cùng nhìn ra xung quanh rừng cây. Cây cối ở đây cũng không rậm rạp lắm, xung quanh yên tĩnh như tờ. Hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh nắng chiều xuống khu rừng, vương vãi trên mặt đất, nếu không có những chuyện đáng sợ đã gặp phải, thì ở đây hoàn toàn là một đào nguyên ngoại thế diễm lệ.

“Nếu...”, Hàn Giang hắng hắng giọng, nhìn mọi người, nghiêm túc nói, “Nếu như cái ký hiệu này không phải là trò đùa ác ý của ai đó trong số chúng ta, vậy thì xung quanh chúng ta chắc chắn còn có một người tồn tại. Từ nhà trọ dưới núi, đến cái chết bí ẩn của Fanny, rồi đến những chuyện ly kì gặp phải trên núi, hiện giờ tôi gần như có thể đoán định cái người bí ẩn đó quả thực là đang tồn tại, hơn nữa còn ở ngay cạnh chúng ta. Nhưng người này hình như không hứng thú với chúng ta, thứ mà hắn hứng thú lại là thứ khác”.

“Bởi vậy hắn đã từng tới lều trại của chúng ta, nhưng không lộ diện!”, Đường Phong nói.

“Nhưng hôm qua chúng ta ở chỗ dựng lều cả ngày, nếu như cỏ người nào đó theo dõi chúng ta gần đó, thì chắc em cũng phải phát giác ra chứ?”, Yelena không hiểu.

Hàn Giang chau mày lại: “Tình huống này chỉ có thể có một cách giải thích là: gã này là một cao thủ tuyệt đỉnh, năng lực của hắn còn trên cả tôi.”

“Thật sao? Còn có người hơn cả anh và Yelena ư?”, Đường Phong không tin lắm.

“Có, tôi nghĩ trên đời này chắc chắn có!”, Hàn Giang chưa nói gì thì Makarov đã lên tiếng.

Mọi người không hiểu. “Bác nói bản thân bác phải không? Khà khà!”, Đường Phong hỏi lại Makarov.

Makarov chỉ lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Mọi người tiếp tục tiến về hướng đông bắc, càng tiến về phía trước, cây cối càng rậm rạp. Đường Phong cũng để ý thấy ký hiệu đánh dấu cũng ngày càng nhiều lên cùng với cây cối rậm rạp, có cái là của Hàn Giang khắc, có cái là của người bí ẩn đó khắc, Cả Hàn Giang và Đường Phong đều muốn qua những kí hiệu đánh dấu bên cạnh để phán đoán ra vị trí đã khiến họ lạc đường hôm trước, nhưng họ đi mãi vào trong rừng mà cũng không tìm thấy chỗ lạc đường đó.

8

Địa hình càng ngày càng cao, những cây tuyết tàng cao lớn chọc thẳng lên trời, ánh sáng trong rừng cây tối sầm xuống. Mọi người tới trước vách đá, rồi lại men theo vách đá đi thêm một đoạn, những bậc thang đá xuất hiện trước mặt họ.

Đường Phong đang định lao lên thì bị Hàn Giang tóm lại. Hàn Giang đứng trên bậc thang đá đầu tiên, im lặng lắng nghe, tất cả mọi người đều nhìn anh. Bỗng nhiên, Hàn Giang rút súng ra: “Mọi người cẩn thận, tôi ngửi thấy mùi máu!”

“Mùi máu? Anh căng thẳng quá phải không vậy? Sao tôi không ngửi thấy?”, Đường Phong ra sức hít ngửi.

Hàn Giang không trả lời, kéo Đường Phong ra sau lưng, còn mình thì cầm súng, là người đầu tiên nhảy lên bậc thang đá dẫn lên nền đá, theo sau anh là Yelena, Đường Phong; lão Mã và Từ Nhân Vũ cũng nhảy lên theo. Gió lạnh thôi qua, một mùi máu tanh nồng nặc xộc tới, nhưng không nhìn thấy ai. Hàn Giang bước nhanh vài bước, chẳng mấy chốc đã tới chính giữa nền đá, một con cừu hoang nằm chết đã bị moi rỗng hết nội tạng, mùi máu tanh nồng nặc bốc ra từ đây.

“Là con cừu hoang ban nãy sao?”, Đường Phong quỳ xuống, bịt mũi, kiểm tra cái xác.

“Chắc là con ban nãy, tôi thấy nó mới chết thôi!”, Hàn Giang phán đoán.

“Như vậy là đã trả lời cho câu hỏi của cậu ban nãy, kền kền thả cừu hoang xuống cho chết đã rồi mới ăn thịt nó!”, Makarov nói.

Đường Phong chỉ cảm thấy buồn nôn: “Nơi này khiến tôi nhớ tới đài thiên táng ở Lang Mộc Tự, trước tiên làm tôi nhớ tới... nhớ tới cơn ác mộng đáng sợ đó.”

“Ác mộng?”, Hàn Giang bỗng nhớ ra điều gì đó, “Đường Phong, cậu nghĩ kĩ lại cơn ác mộng đó của cậu xem nào.”

“Có gì đáng để nhớ? Nếu anh không muốn tối đêm nay lại nằm mơ thấy ác mộng thì đừng nhắc tới chuyện đó với tôi nữa!”

“Không! Phải nhớ lại, hình như cậu kể rằng cũng có một con kền kền quắp lấy cậu trong mơ, sau đó quăng cậu xuống đây?”, Hàn Giang gợi chuyện cho Đường Phong.

Hàn Giang nói vậy lại gợi lại ký ức đáng sợ của Đường Phong: “Đúng vậy, có hai lần. Lần thứ nhất rất mờ nhạt, tôi không nhớ nữa, hình như là kền kền thả tôi xuống một khu rừng nguyên sinh. Nhưng lần thứ hai thì rất rõ ràng, chính là ở đây, kền kền quẳng tôi xuống đây, sau đó một đám người đeo mặt nạ kéo tới dọa dẫm tôi, vừa hát vừa nhảy, cuối cùng thì quẳng tôi xuống vực núi.”

“Không... không, hình như cậu còn kể rằng đám người đeo mặt đó còn thành kính quỳ xuống…”

“Đúng vậy, đám người đó ban đầu là quây quanh đống lửa vừa hát vừa nhảy, sau đó đều thành kính quỳ xuống đất, chính là chỗ này, là chỗ chúng ta đang đứng”, những chi tiết trong cơn ác mộng ban sớm vẫn như đang hiện lên trước mắt khiến Đường Phong hồi tưởng lại mà vẫn hồn xiêu phách lạc.

“Ở đây? Vị trí hướng lên núi?”

“ừm, hướng lên đỉnh núi phía bắc, người nào người nấy đều rất thành kính.”

Hàn Giang lùi lại vài bước, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi. Mọi người không biết Hàn Giang nghĩ tới điều gì nhưng cũng lùi lại vài bước, ngẩng đầu nhìn theo.

“Trên đỉnh núi đó chắc chắn ẩn giấu bí mật nào đó!”, mắt Hàn Giang đã nheo lại thành một đường thẳng.

“Đỉnh núi trống huơ trống hoắc đó thì có bí mật gì chứ? Những gì tôi nói ban nãy đều là cảnh tượng trong mơ, anh đừng coi là thật!”, Đường Phong nhắc nhở Hàn Giang.

“Không! Phải coi là thật!”, Hàn Giang cố chấp nói.

“Anh điên thật rồi!”, Đường Phong thấy Hàn Giang giống như bị ma nhập vậy.

“Tôi có điên hay không thì hôm nay sẽ biết!”, Hàn Giang nói rất chắc chắn.

Anh vừa nói dứt lời thì trên vách núi có vài hòn đá lăn xuống. Anh lại bước vài bước về hướng đông, hình như là lùi về phía đông của vực thẳm.

“Anh cẩn thận chút!”, Đường Phong và Yelena đồng thanh nhắc nhở Hàn Giang.

Hàn Giang vẫn mặc kệ chăm chú quan sát ngọn núi trước mặt. Đường Phong cười nói: “Anh nhìn chằm chằm chỗ đó thấy được cái gì vậy…?”

Đường Phong vẫn chưa nói dứt lời thì Hàn Giang đột nhiên bình tĩnh nói: “Tôi thấy rồi!”

“Cái gì?”, “Anh thấy gì vậy?”, mọi người không hiểu.

Hàn Giang không trả lời, vẫn chăm chăm nhìn lên đỉnh núi. Đường Phong bắt đầu chăm chú quan sát đỉnh núi trước mặt: những tia nắng sớm mai soi lên đỉnh núi cao chạm mây xanh; đỉnh núi dường như được khoác một tấm áo choàng nắng mai óng ả, trở nên lấp lánh dưới ánh nắng chan hòa, và thấp thoáng phía xa hình như là một bức tượng Phật, một bức tượng Phật rất lớn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện