Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu: Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 70: Vực thẳm của sự tuyệt vọng
Mỵ dược, trong cung kiêng kị nhất chính là mỵ dược, mà người phụ nữ dâm
tiện này cư nhiên vào đêm tân hôn lại dùng mỵ dược để đối phó mình!
Ả còn dám nói mình oan uổng sao? Một cô nương tốt, một tân nương muốn thành thân, sao lại có thể mang theo loại dược này tùy thân? Toàn bộ chuyện này chính là một âm mưu, một người đã sớm vạch kế hoạch cho âm mưu này!
Mà hắn, lại ngu ngốc tiến vào, tới hôm nay tỉnh lại hắn còn tưởng rằng tân nương vẫn là cô nương hắn thích!
Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt đâu? Tàn Nguyệt nàng lúc này như thế nào? Không hiểu, hắn rất muốn biết tin tức của Tàn Nguyệt, một khắc cũng không chờ được.
"Ngô Cầu, bọn họ còn chưa trở về sao?"
Ánh mắt tối sầm lại, thái tử đến một bên ngồi trên cao. Không đem chuyện này nói với Hoàng thượng, đó là bởi vì hắn muốn cho bọn họ một cơ hội. Chỉ là cơ hội này như thế nào, phải xem bọn họ có thể nắm lấy hay không.
"Thái tử, Liễu Tương tới rồi..."
Thái giám ở cửa thông báo một tiếng, thái tử không có ngẩng đầu, mà Liễu Tương lúc này đã đi đến. Vẻ mặt đang bực mình, sau khi nhìn thấy Hạo Nguyệt, kinh ngạc hỏi:
"Hạo Nguyệt, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Hai mắt Hạo Nguyệt nhắm lại, rắc rối lớn, nàng nhất thời ngang ngạnh, thật sự không ngờ sự việc lại lớn như vậy. Mà lúc phụ thân mới vào, nàng vẫn nhìn phụ thân, hy vọng phụ thân có thể nhìn thấy ánh mắt của nàng, nhưng một câu nói của phụ thân, đã dập tắt hy vọng duy nhất của nàng, cũng đem nàng đẩy xuống vực sâu không đáy!
"Liễu Tương, ngươi nói xem?"
Nhìn mặt Hạo Nguyệt một mảng tro tàn như vậy, trong lòng thái tử có chút sáng tỏ. Xem ra, chuyện này Liễu Tương thật sự là không biết rồi, nhưng nếu như không có Liễu Tương ủng hộ, một người như Liễu Hạo Nguyệt sao có thể ở trong Liễu phủ lừa dối cả Liễu phủ?
"Ta... Thái tử, lão thần quản giáo không nghiêm, là lão thần không phải!"
Gục đầu xuống, Liễu Tương rất muốn đi tới chỗ Hạo Nguyệt cho nàng mấy cái tát, nhìn sang một bên thấy mặt Thái tử âm trầm, hắn cố gắng đè xuống ý nghĩ này, chỉ có thể nói xin lỗi.
"A? Quản giáo không nghiêm? Không dám nhận hả! Liễu Tương, ngươi quản tốt lắm, cực kỳ tốt, nữ nhi của ngươi, nữ nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa, dĩ nhiên có thể làm ra chuyện lớn như vậy, ta cũng rất bội phục đấy?"
Ả còn dám nói mình oan uổng sao? Một cô nương tốt, một tân nương muốn thành thân, sao lại có thể mang theo loại dược này tùy thân? Toàn bộ chuyện này chính là một âm mưu, một người đã sớm vạch kế hoạch cho âm mưu này!
Mà hắn, lại ngu ngốc tiến vào, tới hôm nay tỉnh lại hắn còn tưởng rằng tân nương vẫn là cô nương hắn thích!
Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt đâu? Tàn Nguyệt nàng lúc này như thế nào? Không hiểu, hắn rất muốn biết tin tức của Tàn Nguyệt, một khắc cũng không chờ được.
"Ngô Cầu, bọn họ còn chưa trở về sao?"
Ánh mắt tối sầm lại, thái tử đến một bên ngồi trên cao. Không đem chuyện này nói với Hoàng thượng, đó là bởi vì hắn muốn cho bọn họ một cơ hội. Chỉ là cơ hội này như thế nào, phải xem bọn họ có thể nắm lấy hay không.
"Thái tử, Liễu Tương tới rồi..."
Thái giám ở cửa thông báo một tiếng, thái tử không có ngẩng đầu, mà Liễu Tương lúc này đã đi đến. Vẻ mặt đang bực mình, sau khi nhìn thấy Hạo Nguyệt, kinh ngạc hỏi:
"Hạo Nguyệt, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Hai mắt Hạo Nguyệt nhắm lại, rắc rối lớn, nàng nhất thời ngang ngạnh, thật sự không ngờ sự việc lại lớn như vậy. Mà lúc phụ thân mới vào, nàng vẫn nhìn phụ thân, hy vọng phụ thân có thể nhìn thấy ánh mắt của nàng, nhưng một câu nói của phụ thân, đã dập tắt hy vọng duy nhất của nàng, cũng đem nàng đẩy xuống vực sâu không đáy!
"Liễu Tương, ngươi nói xem?"
Nhìn mặt Hạo Nguyệt một mảng tro tàn như vậy, trong lòng thái tử có chút sáng tỏ. Xem ra, chuyện này Liễu Tương thật sự là không biết rồi, nhưng nếu như không có Liễu Tương ủng hộ, một người như Liễu Hạo Nguyệt sao có thể ở trong Liễu phủ lừa dối cả Liễu phủ?
"Ta... Thái tử, lão thần quản giáo không nghiêm, là lão thần không phải!"
Gục đầu xuống, Liễu Tương rất muốn đi tới chỗ Hạo Nguyệt cho nàng mấy cái tát, nhìn sang một bên thấy mặt Thái tử âm trầm, hắn cố gắng đè xuống ý nghĩ này, chỉ có thể nói xin lỗi.
"A? Quản giáo không nghiêm? Không dám nhận hả! Liễu Tương, ngươi quản tốt lắm, cực kỳ tốt, nữ nhi của ngươi, nữ nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa, dĩ nhiên có thể làm ra chuyện lớn như vậy, ta cũng rất bội phục đấy?"
Bình luận truyện