Tử Vong Khai Đoan

Quyển 3 - Chương 10-2: Nhướng mày, rút kiếm! (2)



Dịch: Sun

Hai gã người sống đều mặc vest đen, đeo kính râm cũng màu đen, bộ dạng nhìn y như mấy tay đặc vụ bước ra từ bộ phim Men in Black. Tuy vậy, có thể thấy là tố chất tâm lý của bọn họ cũng vô cùng tốt, dù sao thì người sống mà có thể làm việc cho tổ chức linh hồn thì đều không phải kẻ tầm thường. Bọn họ đều biết rất rõ sự lợi hại linh hồn, nhất là những linh hồn sở hữu Thiên Sinh Vũ Khí thì sự lợi hại càng kinh khủng hơn xa sự tưởng tượng của người thường. Vậy nên hai người này cũng không hề có ý định rút súng ra, tuy thực ra bọn họ đều có đạn Siêu Điện Từ trong người.

Một người trong số đó nói: “Anh có biết mình đang làm gì không? Đánh lén lãnh đạo của Tổ Chức Linh Hồn Pháp ngay tại tổng bộ của chính chúng tôi! Sự việc này sẽ gây ra tranh chấp quốc tế đó. Tốt nhất là anh hạ vũ khí xuống ngay lập tức. Chúng tôi...” Bùi Kiêu chẳng thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn, vung tay chém tới một đao. Một tiếng ‘xẹt’ vang lên, đầu của tên kia đã bay lên cả vài mét. Lập tức, một cột máu tươi phun lên, chạm tới cả trần căn phòng, nhuộm nơi đó thành một căn phòng lấm tấm điểm đỏ.

Chém xong một đao, Bùi Kiêu lại đưa Anh Dũng Súng lên, nhắm vào gã người sống còn lại rồi nói: “Rena đang ở đâu? Câu này ta đã hỏi hơn một lần rồi đấy.”

Lúc này, gã người sống kia còn đang kinh sợ tới trợn ngược mắt. Tuy Bùi Kiêu vừa mới chém đầu Lauren, nhưng Lauren là một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, chém đầu như vậy cũng chưa làm hắn tiêu tán được. Thế nên bọn họ mới không quá để ý tới sự uy hiếp của Bùi Kiêu, cho rằng hắn cùng lắm cũng chỉ đang to mồm la lối om sòm mà thôi. Nhưng ai ngờ Bùi Kiêu lại lập tức giết chết một người sống... Đó không phải là linh hồn, mà là một người sống thật sự bị chặt đầu, chặt đi rồi thì không thể nào mọc ra cái khác được! Đến lúc này thì gã người sống kia mới biết rằng không phải Bùi Kiêu đang cố la lối om sòm, mà hắn đã hóa điên thật rồi...

“Trong phòng sinh hoạt của tầng bốn, khu A. Ngươi sẽ không trốn thoát được đâu...” Gã người sống này cũng không dám kiên trì nói hạ vũ khí gì đó nữa. Ngươi ngoại quốc thường thường đều rất hiểu tình hình, khi gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm đến tính mạng thì họ sẽ không tiếp tục ngoan cố. Thậm chí quy định quân đội của nhiều quốc gia còn ghi rõ rằng khi không có hy vọng thắng lợi thì được phép đầu hàng. Điều đó đúng là trái ngược với các nước Á Châu.

Bùi Kiêu cũng không tiếp tục làm khó dễ tên người sống này. Hắn hạ súng xuống rồi cười khẩy: “Ai nói là ta muốn chạy? Nói chuyện tử tế thì các ngươi lại không muốn nghe, đến lúc ta phô bầy ra thực lực mới tỏ ra biết điều. Chẳng lẽ thực sự tưởng rằng ta là quả hồng mềm, ai muốn nắn, muốn bóp thế nào cũng được hay sao?” Sau khi nói xong những lời này thì Bùi Kiêu cũng không nhìn lại gã người sống kia nữa mà ngẩng đầu, nhìn vào camera giám sát ở góc tường cười lạnh lẽo, sau đó mới mở cửa phòng đi thẳng ra ngoài.

Dương Đỉnh Thiên cũng đi theo sau nhưng chẳng nói câu nào, chỉ lẳng lặng lấy ra thanh Thiên Sinh Vũ Khí trường thương và đồng thời cũng móc ra một ít gạo chấp niệm từ trong ngực áo. Sau đó, cây Thiên Sinh Vũ Khí trường thương đã được phủ lên một lớp ánh sáng màu trắng bạc. Hắn đã dùng hành động trực tiếp để tỏ rõ lập trường của mình: Bùi Kiêu muốn chiến, hắn theo tới!

Phòng thẩm vấn kia cũng ở ngay tầng bốn nên hai người cũng chẳng phải đi quá xa thì đã tìm được phòng sinh hoạt của khu A. Và giờ khắc này thì cả tổng bộ của tổ chức linh hồn nước Pháp đã rơi vào hỗn loạn. Tiếng còi báo động chói tai đồng thời vang lên ở khắp mọi nơi, linh hồn và người sống đều cầm vũ khí của mình chui ra từ khắp các phòng. Đến khi hai người Bùi Kiêu tới được phòng sinh hoạt tại khu A, thì trong đại sảnh của nơi đó đã đứng chật ních hơn năm mươi tên Tự Do Linh Hồn, lại còn có vài chục gã người sống cầm súng chĩa về phía lối vào. Sau lưng đám người này chính là linh hồn đặc thù có năng lực Đôi Mắt Của Thần mà nước Pháp coi như quốc bảo. Đó là linh hồn của một thiếu nữ, tuổi nhìn như khoảng hai mươi, có mái tóc màu hạt dẻ thật dài nhưng đôi mắt thì khép chặt, không biết nguyên nhân của việc đó là do năng lực của cô hay cô bẩm sinh đã bị mù.

Bùi Kiêu đi vào đại sảnh rồi nhìn thoảng qua đội hình trước mặt xem. Hắn không nói gì mà chỉ lạnh lùng cười một tiếng, sau đó nhấc Anh Dũng Súng lên rồi đi thẳng về phía trước. Thời gian chầm chậm trôi qua, họng súng của Anh Dũng Súng cũng dần dần xuất hiện những tia chớp nổ vang liên tục, cứ như thể khẩu súng này vốn được tạo thành từ lôi điện vậy.

Mắt thấy Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên càng ngày càng đến gần đám người thì một gã người sống tầm tuổi trung niên trong số đó bỗng cất cao giọng hô lên: “Cao Đẳng Tránh Thoát Giả thứ chín! Chúng tôi nghi ngờ anh đã sa đọa. Căn cứ theo Công Ước Quốc Tế thứ bảy về linh hồn, chúng tôi sẽ bắt giữ anh! Anh có quyền nói, nhưng mọi điều anh nói đều có thể được sử dụng làm bằng chứng chống lại anh. Lúc này, anh phải hạ vũ khí ngay lập tức, hợp tác để chúng tôi bắt giữ. Nếu không, chúng tôi sẽ tiến hành xử tử ngay tại chỗ!”

Dương Đỉnh Thiên nghe nói vậy thì lập tức đi tới sau lưng Bùi Kiêu, nhanh chóng phiên dịch lại đoạn vừa rồi cho hắn nghe.

Bùi Kiêu thoáng sững sờ rồi chợt bật cười ha hả: “Ý ngươi nói là: các ngươi có quyền sai bừa hai con mèo, ba con chó đến để gây khó dễ và nhục mạ ta, bắt ta phải ngoan ngoãn nghe lời, đợi ở đó, còn bắt ta phải khai thật kỹ càng những chuyện xảy ra tại Mỹ cho các ngươi nghe. Nếu ta không nghe lời hoặc hơi phản kháng thì các ngươi sẽ phán định rằng ta đã sa đọa, sẽ xử tử ta… Ý là vậy phải không?”

Gã trung niên kia rõ ràng có thể nghe hiểu tiếng Anh, nhưng chẳng hiểu hắn nghĩ như thế nào mà vẫn cứ một mực trả lời lại bằng tiếng Pháp: “Nhưng anh đã giết người trước! Chẳng những đã tấn công người lãnh đạo tổ chức linh hồn của chúng tôi, mà còn tấn công nhân viên người sống! Là linh hồn mà lại giết người sống là trái với Công Ước Linh Hồn Thế Giới! Chúng tôi có quyền nghi ngờ anh đã sa đọa!”

Dương Đỉnh Thiên lại phiên dịch tiếp những lời vừa rồi cho Bùi Kiêu. Bùi Kiêu nghe xong thì nhíu mày rồi nói: “Nói cách khác, chỉ cần căn cứ vào Công Ước Linh Hồn Thế Giới là có quyền nghi ngờ người khác là Kẻ Sa Đọa, sau đó có thể tước vũ khí và có quyền giam giữ đối phương phải không? Và nếu như đối phương không tuân thì có thể… trực tiếp giết chết?”

Người nọ cũng không chần chừ, lập tức mở miệng đáp lại vẫn bằng tiếng Pháp: “Không sai. Đó chính là Công Ước...”

“Công cái con mẹ mày!”

Bùi Kiêu nghe được mấy từ tiếng Pháp công ước gì đó thì cũng hiểu mà không cần phiên dịch. Hắn gào luôn lên bằng tiếng Trung, đồng thời dưới chân cũng lóe lên ánh chớp, chỉ nháy mắt sau đã nhảy vào trong đám Tự Do Linh Hồn đứng hàng đầu, giơ tay chém xuống. Mấy tên Tự Do Linh Hồn đứng hàng đầu lập tức bị chém làm hai đoạn. Những Tự Do Linh Hồn bình thường này đâu thể so được với Tránh Thoát Giả, bị chém làm hai đoạn thì hoàn toàn tiêu tán ngay lập tức, biến thành một đám năng lượng tiêu chuẩn.

Không ai có thể ngờ rằng tốc độ của Bùi Kiêu lại có thể nhanh đến như vậy, chỉ lóe lên một cái đã vượt qua khoảng cách hơn trăm mét, từ phía xa nhảy ngay tới bên cạnh. Mà hắn lại còn có thể dứt khoát đến thế, vung tay một cái đã đánh tan ba gã ba gã Tự Do Linh Hồn, không có một chút do dự nào. Đám người xung quanh cũng chỉ sững sờ trong giây lát. Vài tên Tự Do Linh Hồn ở gần nhất rống lên một tiếng rồi chĩa Thiên Sinh Vũ Khí của mình về phía Bùi Kiêu.

Mặc dù Bùi Kiêu mới chết được hơn nửa năm, nhưng bốn tháng đầu tiên trong đó đã phải giãy giụa sinh tồn trong Địa Ngục. Sau khi trở về dương gian lại liên tục gặp phải các trận biến động lớn trong ảo giới. Cho đến sau trận chiến với Ác Ma trong Nam Bắc Chiến Trường, thì có thể nói rằng: trừ ba cường giả Chân Ma cấp, chỉ còn rất ít Tránh Thoát Giả và Tự Do Linh Hồn có kinh nghiệm chiến đấu so được với hắn. Nhất là loại Tự Do Linh Hồn được các nước nuôi dưỡng, bình thưởng chỉ đi làm loại nhiệm vụ như phòng ngự và đánh đuổi vài con tiểu quỷ đi lang thang một mình thì lại càng không thể sánh nổi. Vậy nên đám này không tạo cho hắn được một chút uy hiếp nào cả!

Bùi Kiêu thậm chí còn lười để ý đến những kẻ đó. Dưới chân hắn lại lóe lên ánh chớp, rồi chỉ nghe được mấy tiếng nổ ‘đùng đùng’ vang lên thì hắn đã nhảy vào giữa đám Tự Do Linh Hồn rồi xông về phía tên quan chức trung niên kia.

Lại mất thêm không tới một giây, hắn đã đánh văng và vượt qua ít nhất hai người nữa. Sau đó, vọt thẳng tới trước mặt tên quan chức trung niên kia, chẳng thèm nói một lời, lập tức đưa tay tóm lấy cổ tên kia rồi nhấc thẳng lên.

“Ngươi... ngươi dám giết ta à? Có biết ta là ai không? Ngươi dám giết ta thì ngay cả Cung Diệp Vũ cũng không che chở nổi cho ngươi! Lính đánh thuê toàn thế giới sẽ đều đuổi giết ngươi!” Tên trung niên này cũng đã bị dọa cho toàn thân run lẩy bẩy. Thế nhưng hắn cũng rất kiên cường, cái cổ rõ ràng đang bị kẹp chặt mà vẫn có thể gào tướng lên được.

“Chát!” Bùi Kiêu cho tên này một cái bạt tai thật mạnh. Lúc này, hắn đang thiêu đốt Năng Lượng Tiêu Chuẩn nên có thể chạm được vào người sống. Cái bạt tai này cũng thật mạnh, tiếng ‘chát’ âm vang cả đại sảnh, sau đó thì nửa khuôn mặt của gã trung niên đã sưng phù lên, hàm răng trong miệng không biết đã ít đi bao nhiêu chiếc.

“Có muốn hét nữa không?” Bùi Kiêu nhìn thẳng vào mắt của gã trung niên rồi gằn từng chữ một nói.

Lúc này, cả đám Tự Do Linh Hồn lẫn quan chức người sống xung quanh đều không dám nhúc nhích một chút nào. Xem ra gã quan chức trung niên đang bị Bùi Kiêu kẹp cổ hiển nhiên là một người có địa vị không tầm thường, thậm chí còn là một nhân vật rất quan trọng của giới chính trị nước Pháp. Và lúc này thì hắn đang bị Bùi Kiêu túm cổ nhắc lên giữa không trung như thể người ta nhắc con gà con vậy. Người xung quanh sợ Bùi Kiêu nổi nóng rồi giết chết gã quan chức này, thế nên cả đám đều không dám tiến lên dù chỉ một bước. Cả đại sảnh lập tức trở nên yên lặng.

Trong mắt gã trung niên quan chức hiện đầy vẻ tàn ác, thù hận. Hắn há to miệng như thể muốn gào lên, nhưng cuối cùng vẫn không thể không ‘lễ phép’ nói: “Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi dám đối xử với ta như vậy thì cũng chính là ngươi đang khiêu khích chính phủ nước Pháp đó!”

Nhưng Bùi Kiêu lại chỉ cười hắc hắc rồi nói: "Ngươi là ngươi, chính phủ nước Pháp là chính phủ nước Pháp. Đừng có con mẹ nó* ở đó mà lẫn lộn mấy thứ đó với nhau. Ta cũng sẽ không giết ngươi nên tốt nhất là ngươi cũng đừng có giở trò. Ta đã nói ngay từ đầu rồi rồi: ta chỉ muốn nhờ Rena giúp đỡ một chút. Ta thậm chí còn muốn cảm tạ sự trợ giúp của cô ấy, có cơ hội thì sẽ báo đáp thật tốt. Đáng tiếc là các ngươi đều nghe mà không hiểu vấn đề, lại chỉ biết chăm chăm mang nỗi oán hận với Cung Diệp Vũ ra để đối đãi với ta. Chẳng qua là cảm thấy ta không có thực lực như Cung Diệp Vũ, nên chắc hẳn cũng không có kiểu tính tình ‘coi trời bằng vung’ như hắn. Thế nên mới cảm thấy có thể tùy ý nắn bóp ta đúng không?”

Vừa nói, Bùi Kiêu vừa nhẹ nhàng thả tên quan chức này xuống đất, sau đó lại vừa mỉm cười vừa sửa lại cổ áo bị nhàu nát của hắn. Thế nhưng, khi tên quan chức trung niên kia còn chưa kịp có biêu lộ gì thì một tiếng ‘chát’ vang lên, lại một bạt tai trời giáng vào má bên kia, đánh văng hắn ra xa hơn mấy mét, lại bay mất thêm mấy cái răng...

“Vậy mà ngươi còn con mẹ nó dám dùng mấy lời buồn nôn kia để hù ta. Đừng tưởng ta không biết ngươi âm mưu gì. Chẳng qua là muốn lợi dụng ta để chèn ép giới linh hồn Trung Quốc và Cung Diệp Vũ mà thôi. Nhưng mà thật đáng tiếc. Ta chính là ta, mà ta lại không phải là ta. Làm sao có thể để các ngươi lợi dụng được?” Bùi Kiêu lại cười hắc hắc, rồi cũng không thèm để ý tới phản ứng của gã trung niên kia mà cất bước, đi tới trước mặt thiếu nữ nhắm mắt.

Lời bình:Người muốn gặp đã ở trước mắt, những liệu Bùi Kiêu đã có thể thực hiện được nguyện vọng của mình hay chưa? Đón đọc TVKD được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ face book Vô Hạn Thế Giới.

Chú thích:* Còn mẹ nó, con bà nó: cụm từ thêm vào giữa câu để thể hiện thái độ, tương tự như “fucking” trong tiếng Anh. Còn thái độ gì thì tự hiểu nhé, muốn biết thêm xin mời gu gồ :3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện