Tư Ý Tinh Thần

Chương 1



Năm ấy, Thiệu Tư Ý 15 tuổi. 

“Chậc chậc, quá gầy, không có hứng thú.” Đinh Tinh Thần chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu lại, nheo mắt nhìn khoé miệng sắp chảy nước miếng của Ngô Thủy Tây, khinh khỉnh nói: “Còn miếng liêm sỉ nào không vậy?”

Sau khi thấy rõ người đến là ai, Thiệu Tư Ý giơ tay lên lau nước mắt trên cằm, nhàn nhạt nói: “Người bắt nạt tôi không phải là cậu à?”

Thiệu Tư Ý mím môi, giơ bàn tay hồng nhạt đến trước mắt Đinh Tinh Thần, muốn bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu nghiêm túc: “Bạn học, làm ơn đưa bài tập toán cho tôi.” “Vớ vẩn!” Thiệu Tư Ý lè lưỡi: “Mẹ nó, đừng nói dối em!” “Tinh Thần, hoa khôi của trường học ở lớp chúng ta đó, thấy thế nào? Mày có hứng thú không?” Ngô Thủy Tây cười toe toét tăng thêm chút ngạo mạn. 

Em trai Thiệu Tư Ý kém cô sáu tuổi. Khi Thiệu Đông Dương rời đi, Thiệu Thành mới chín tuổi. Những gì cậu biết không phải là sự thật. Mẹ cậu không nói, chị gái cũng không nói. Cậu chỉ biết từ sau đêm bố rời đi thì chưa từng quay về.

Soát lỗi: Thùy Dung, MariaSoát lỗi: Thùy Dung, MariaĐinh Tinh Thần nheo mắt nhìn bóng lưng mảnh mai đang ngồi bên cửa sổ, bộ quần áo mùa hè mỏng manh không che được bả vai nhỏ nhắn, trên cổ tay áo màu trắng có những chóp xương nhỏ nhô lên, mái tóc đuôi ngựa đen mượt mà đung đưa quanh chiếc cổ trắng như tuyết.

Đọc Full Tại truyenbathu.vn

Thiệu Tư Ý tìm được một tờ bài tập ố vàng dưới gầm giường trong nhà cũ, cũng tìm thấy một chiếc bút đỏ đã khô mực trong chiếc hộp sắt, cô lắc mạnh vài lần rồi sửa vào tờ bài tập kia.

*“Chậc chậc, quá gầy, không có hứng thú.” Đinh Tinh Thần chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu lại, nheo mắt nhìn khoé miệng sắp chảy nước miếng của Ngô Thủy Tây, khinh khỉnh nói: “Còn miếng liêm sỉ nào không vậy?”

Dịch: Tiểu Thanh

“Liêm sỉ, liêm sỉ là gì?” Ngô Thủy Tây tát vào miệng mình: “Ông đây không cần thứ đó.”

Thiệu Tư Ý nhìn cũng không muốn nhìn, trực tiếp đẩy tờ giấy ra, lạnh nhạt nói: “Buổi sáng tôi đã giao bài tập cho giáo viên rồi. Tôi không có trách nhiệm với cậu, muốn nộp thì tự nộp đi.”

Câu trả lời của Đinh Tinh Thần sẽ là: Ừm, tao có hứng thú. 

Son trên môi đã bị lem ra khóe miệng, trông hơi kỳ quái. Cho nên, một Đinh Tinh Thần như vậy, bạn có thể hiểu được tâm trạng của Ngô Thủy Tây không?“Không, mày cần.” Tinh Thần cong khóe môi, đôi mắt đào hoa  xinh đẹp nheo lại. 



** 

Cảm giác khó chịu này tiếp tục kéo dài cho đến khi Thiệu Tư Ý dùng hai tay lau sạch nước mắt, rồi lấy nửa tờ khăn giấy trong túi ra, lau mũi ngay trước mặt Đinh Tinh Thần… Cho đến khi nửa tờ giấy bị vò thành hình tròn nhỏ, cô giơ tay ném vào thùng rác, đôi giày da nhỏ màu đen từng bước từng bước rời khỏi đó. 

“Liêm sỉ, liêm sỉ là gì?” Ngô Thủy Tây tát vào miệng mình: “Ông đây không cần thứ đó.”Đinh Tinh Thần sửng sốt, nghi ngờ nhìn từ trên xuống dưới: “Cậu…!”Nếu Ngô Thủy Tây có thể quay về những năm học cấp ba, sau đó hỏi anh một lần nữa. 



“Ý gì?” Đinh Tinh Thần nheo mắt, khoanh tay, lạnh lùng hỏi: “Cậu nói xem tôi có ý gì?” 

“Đừng lúc nào cũng làm khó Thiệu Tư Ý nữa… Làm vậy để làm gì, người ta chỉ là một cô gái nhỏ thôi.” Ngô Thủy Tây thật sự không thể nhịn nổi nữa, Đinh Tinh Thần cứ bám lấy cô không buông, không một cô gái nào trong lớp muốn chơi với cô nữa. 

*Câu trả lời của Đinh Tinh Thần sẽ là: Ừm, tao có hứng thú. 

Ngay sau đó, tiếng bước chân lập tức dừng lại. 

Em trai Thiệu Tư Ý kém cô sáu tuổi. Khi Thiệu Đông Dương rời đi, Thiệu Thành mới chín tuổi. Những gì cậu biết không phải là sự thật. Mẹ cậu không nói, chị gái cũng không nói. Cậu chỉ biết từ sau đêm bố rời đi thì chưa từng quay về.

Còn chưa đến buổi chiều, Đinh Tinh Thần đã bị gọi đến văn phòng.Lúc Đinh Tinh Thần đi ra khỏi văn phòng, khuôn mặt cực kỳ khó coi, anh mặc kệ Ngô Thủy Tây đang đứng ở hành lang, đi thẳng vào lớp học. * 

“Đừng lúc nào cũng làm khó Thiệu Tư Ý nữa… Làm vậy để làm gì, người ta chỉ là một cô gái nhỏ thôi.” Ngô Thủy Tây thật sự không thể nhịn nổi nữa, Đinh Tinh Thần cứ bám lấy cô không buông, không một cô gái nào trong lớp muốn chơi với cô nữa. 

Cảm giác khó chịu này tiếp tục kéo dài cho đến khi Thiệu Tư Ý dùng hai tay lau sạch nước mắt, rồi lấy nửa tờ khăn giấy trong túi ra, lau mũi ngay trước mặt Đinh Tinh Thần… Cho đến khi nửa tờ giấy bị vò thành hình tròn nhỏ, cô giơ tay ném vào thùng rác, đôi giày da nhỏ màu đen từng bước từng bước rời khỏi đó. Thiệu Tư Ý mím môi, giơ bàn tay hồng nhạt đến trước mắt Đinh Tinh Thần, muốn bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu nghiêm túc: “Bạn học, làm ơn đưa bài tập toán cho tôi.” 

“Tinh Thần, hoa khôi của trường học ở lớp chúng ta đó, thấy thế nào? Mày có hứng thú không?” Ngô Thủy Tây cười toe toét tăng thêm chút ngạo mạn. Ngay sau đó, tiếng bước chân lập tức dừng lại. Cô giơ tay, viết tên của Đinh Tinh Thần vào ô họ tên. Không có mực, chỉ có vết chữ mờ.Đinh Tinh Thần dựa lưng vào ghế, cánh tay đặt trên lưng ghế, anh nhướng mày lười biếng nói: “Nhưng tôi không làm…” 

Đinh Tinh Thần sửng sốt, nghi ngờ nhìn từ trên xuống dưới: “Cậu…!”

Đôi mắt tròn xoe mở to.

Đọc Full Tại truyenbathu.vn

Một ngày nọ năm lớp 11, Đinh Tinh Thần và Ngô Thủy Tây lén lút tìm một góc để hút thuốc, vừa châm thuốc đã nghe thấy tiếng bước chân sột soạt phía sau.“Anh nói dối em? Anh đã từng nói dối em bao giờ chưa?” Đinh Tinh Thần cúi đầu, hôn lên khóe môi nồng nặc mùi rượu, lẩm bẩm nói: “Anh thích em… rất thích em.”Khuôn mặt trắng như tuyết của Thiệu Tư Ý lộ ra chút chán ghét. Hotboy gì chứ… Mấy nữ sinh kia có mù không vậy? Đây rõ ràng là một học sinh hư, ngay cả bài tập về nhà còn không chịu làm. 

Lúc đó, Ngô Thủy Tây rất muốn ôm đầu hét lên, hoặc là chụp cảnh này lại. Tất nhiên, cho dù anh ta chọn cách nào thì Đinh Tinh Thần cũng sẽ xử anh ta… Đinh Tinh Thần quay lại thì nhìn thấy Thiệu Tư Ý. Cả năm lớp 10 của Thiệu Tư Ý rất cô đơn. Không có một người bạn nào, nữ sinh trong lớp không ai dám nói chuyện với cô, nam sinh cũng vậy… Một cô gái xinh đẹp lại trở thành như vậy… nhìn cả thành phố, chỉ sợ cũng không có người thứ hai.Cô nhìn một lượt, quay lưng rời đi mà không nói một lời nào. 

“Không, mày cần.” Tinh Thần cong khóe môi, đôi mắt đào hoa  xinh đẹp nheo lại. 

Ngô Thủy Tây giơ ngón tay cái lên với đám nam sinh bên cạnh: “Đúng là hoa khôi có khác, chớp mắt một cái đã làm anh Tinh của chúng ta phải lên văn phòng rồi.”

* Dịch: Tiểu ThanhCòn chưa đến buổi chiều, Đinh Tinh Thần đã bị gọi đến văn phòng.

Cô khẽ nói: “Tôi không trách ông, dù sao ông cũng để tôi làm tiểu thư nhà họ Thiệu mấy năm, lại để cho Thiệu Thành có năng lực bảo vệ người mà nó yêu… Như vậy đủ rồi, tuy rằng ông không phải là một người bố tốt, nhưng ông đã làm tất cả những gì mà một người bố nên làm…”

Đinh Tinh Thần quay lại thì nhìn thấy Thiệu Tư Ý. Ngô Thủy Tây giơ ngón tay cái lên với đám nam sinh bên cạnh: “Đúng là hoa khôi có khác, chớp mắt một cái đã làm anh Tinh của chúng ta phải lên văn phòng rồi.”

Chương 01

#Lúc Đinh Tinh Thần đi ra khỏi văn phòng, khuôn mặt cực kỳ khó coi, anh mặc kệ Ngô Thủy Tây đang đứng ở hành lang, đi thẳng vào lớp học. 



Cô giơ tay, viết tên của Đinh Tinh Thần vào ô họ tên. Không có mực, chỉ có vết chữ mờ.

Nhưng đối với chuyện lang bạt, nếu ở lại quê hương vậy thì không tính là lang bạt đúng không? Vì vậy, Thiệu Đông Dương kiên quyết từ bỏ vợ, con gái và con trai, sau khi để lại cho họ một ngôi nhà cũ, ông bán tất cả những gì có thể bán được ở nhà và bỏ đi cùng với bạn của mình. Beta: Hy, Sherlyn, KimH“Liêm sỉ, liêm sỉ là gì?” Ngô Thủy Tây tát vào miệng mình: “Ông đây không cần thứ đó.”Anh lấy một tờ giấy trắng tinh trong cặp sách ra, nhíu mày rồi hoàn thành nó trong nửa giờ nghỉ trưa. 

Cho nên, một Đinh Tinh Thần như vậy, bạn có thể hiểu được tâm trạng của Ngô Thủy Tây không?

Beta: Hy, Sherlyn, KimH

Trên tay cô cầm chai rượu đã uống được một nửa, trong chai thủy tinh chỉ còn một ít chất lỏng màu đỏ đang lắc lư, thoang thoảng mùi rượu…“Bạn học Đinh, cậu làm vậy là có ý gì?” * # 

Khuôn mặt trắng như tuyết của Thiệu Tư Ý lộ ra chút chán ghét. Hotboy gì chứ… Mấy nữ sinh kia có mù không vậy? Đây rõ ràng là một học sinh hư, ngay cả bài tập về nhà còn không chịu làm. Đinh Tinh Thần không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Cậu ấy đến cái đó, làm bẩn nên… tao tiện tay giặt hộ cậu ấy.”“Bộp.” Tờ giấy được đặt trên bàn của Thiệu Tư Ý. 

Nếu Ngô Thủy Tây có thể quay về những năm học cấp ba, sau đó hỏi anh một lần nữa. “Bạn học Đinh, cậu làm vậy là có ý gì?” 

Ngô Thủy Tây kỳ quái kêu lên: “Mày còn bảo không có à? Mày chỉ thiếu điều dán mấy chữ “tôi ghét Thiệu Tư Ý nhất” lên mặt thôi đấy, không phải người ta chỉ mách mày mấy lần với giáo viên thôi à…”

*

“Cậu khóc cái gì?” Giọng nói lạnh lùng của nam sinh giống như những luồng điện xẹt qua tai Thiệu Tư Ý.“Ý gì?” Đinh Tinh Thần nheo mắt, khoanh tay, lạnh lùng hỏi: “Cậu nói xem tôi có ý gì?” 

Đinh Tinh Thần dựa lưng vào ghế, cánh tay đặt trên lưng ghế, anh nhướng mày lười biếng nói: “Nhưng tôi không làm…” 

Thiệu Tư Ý nhìn cũng không muốn nhìn, trực tiếp đẩy tờ giấy ra, lạnh nhạt nói: “Buổi sáng tôi đã giao bài tập cho giáo viên rồi. Tôi không có trách nhiệm với cậu, muốn nộp thì tự nộp đi.”

Lúc đó, Ngô Thủy Tây rất muốn ôm đầu hét lên, hoặc là chụp cảnh này lại. Tất nhiên, cho dù anh ta chọn cách nào thì Đinh Tinh Thần cũng sẽ xử anh ta… 



*Đinh Tinh Thần cười khẩy: “Cậu muốn thế nào cũng được, dù sao tôi cũng nộp cho cậu rồi.”

* **

Đinh Tinh Thần quay lại thì nhìn thấy Thiệu Tư Ý. 

“Bộp.” Tờ giấy được đặt trên bàn của Thiệu Tư Ý. 

Đinh Tinh Thần tận mắt nhìn thấy một ​​giọt nước mắt trong veo chảy ra từ đôi mắt đen nhánh ấy. Anh cau mày, trầm giọng hỏi: “Tại sao cậu lại khóc? Cậu bị bắt nạt?” Hút được nửa điếu, họ nghe thấy tiếng khóc. *

Ngô Thủy Tây rùng mình sợ hãi, kéo Đinh Tinh Thần nấp ra sau, thì thầm: “Chết tiệt! Hôm nay nhất định phải hút thêm vài điếu thuốc nữa! Ngay cả hiệu trưởng cũng không thể ngăn cản tao! Mày có biết điếu thuốc này đắt như thế nào không?”Cả năm lớp 10 của Thiệu Tư Ý rất cô đơn. Không có một người bạn nào, nữ sinh trong lớp không ai dám nói chuyện với cô, nam sinh cũng vậy… Một cô gái xinh đẹp lại trở thành như vậy… nhìn cả thành phố, chỉ sợ cũng không có người thứ hai.Thiệu Tư Ý tìm được một tờ bài tập ố vàng dưới gầm giường trong nhà cũ, cũng tìm thấy một chiếc bút đỏ đã khô mực trong chiếc hộp sắt, cô lắc mạnh vài lần rồi sửa vào tờ bài tập kia.



Nếu Ngô Thủy Tây có thể quay về những năm học cấp ba, sau đó hỏi anh một lần nữa. Ngô Thủy Tây sợ hãi, ngón tay run rẩy, hỏi: “Mày, mày… mày đây là có ý gì…”Điểm tối đa. 

Son trên môi đã bị lem ra khóe miệng, trông hơi kỳ quái. Cô nhìn 100 điểm mà mình vừa ghi, số 0 ở cuối chỉ viết được một nửa, nửa còn lại trống trơn trong suốt, Thiệu Tư Ý mím môi cười. 

Thiệu Đông Dương nghĩ rằng cả đời này ông không thể nào cứ làm một công nhân nhỏ trong nhà máy được, mặc kệ mọi chuyện, ông muốn cùng người bạn thân từ nhỏ của mình ra ngoài lang bạt một thời gian, vợ ông hỏi tại sao không ở lại Gia Thành? Khi đó, Gia Thành thật sự không kém cạnh bất kỳ thành phố lớn nào, thậm chí sau vài năm nữa, thành phố này sẽ hoàn toàn trở thành một thành phố cấp một. 

Cả năm lớp 10 của Thiệu Tư Ý rất cô đơn. Không có một người bạn nào, nữ sinh trong lớp không ai dám nói chuyện với cô, nam sinh cũng vậy… Một cô gái xinh đẹp lại trở thành như vậy… nhìn cả thành phố, chỉ sợ cũng không có người thứ hai.

*“Vớ vẩn!” Thiệu Tư Ý lè lưỡi: “Mẹ nó, đừng nói dối em!” Cô giơ tay, viết tên của Đinh Tinh Thần vào ô họ tên. Không có mực, chỉ có vết chữ mờ.

Ngô Thủy Tây rùng mình sợ hãi, kéo Đinh Tinh Thần nấp ra sau, thì thầm: “Chết tiệt! Hôm nay nhất định phải hút thêm vài điếu thuốc nữa! Ngay cả hiệu trưởng cũng không thể ngăn cản tao! Mày có biết điếu thuốc này đắt như thế nào không?”

Đinh Tinh Thần tận mắt nhìn thấy một ​​giọt nước mắt trong veo chảy ra từ đôi mắt đen nhánh ấy. Anh cau mày, trầm giọng hỏi: “Tại sao cậu lại khóc? Cậu bị bắt nạt?” 

Nhưng đối với chuyện lang bạt, nếu ở lại quê hương vậy thì không tính là lang bạt đúng không? Vì vậy, Thiệu Đông Dương kiên quyết từ bỏ vợ, con gái và con trai, sau khi để lại cho họ một ngôi nhà cũ, ông bán tất cả những gì có thể bán được ở nhà và bỏ đi cùng với bạn của mình. * 

Nhìn dáng vẻ Thiệu Tư Ý giống như cả bầu trời sụp đổ, anh không nói ra được một câu châm chọc nào, nhưng tận sâu trong đáy lòng lại sinh ra cảm giác khó chịu.

* * *

Trên tay cô cầm chai rượu đã uống được một nửa, trong chai thủy tinh chỉ còn một ít chất lỏng màu đỏ đang lắc lư, thoang thoảng mùi rượu…

*

“Đừng lúc nào cũng làm khó Thiệu Tư Ý nữa… Làm vậy để làm gì, người ta chỉ là một cô gái nhỏ thôi.” Ngô Thủy Tây thật sự không thể nhịn nổi nữa, Đinh Tinh Thần cứ bám lấy cô không buông, không một cô gái nào trong lớp muốn chơi với cô nữa. 

“Em hỏi anh, tại sao năm đó anh lại nhắm vào em?” Cô dựa vào ghế sô pha, say đến mức không mở được mắt, hai mắt đỏ hoe, chọc một ngón tay lên ngực Đinh Tinh Thần.

Đó là một tiếng khóc vô cùng kìm nén, tuy nhỏ nhưng lại kiên cường.

Đọc Full Tại truyenbathu.vn

Chương 01

Câu trả lời của Đinh Tinh Thần sẽ là: Ừm, tao có hứng thú. “Tao nào có làm khó cậu ấy?” 

Soát lỗi: Thùy Dung, Maria

Thiệu Tư Ý nhìn cũng không muốn nhìn, trực tiếp đẩy tờ giấy ra, lạnh nhạt nói: “Buổi sáng tôi đã giao bài tập cho giáo viên rồi. Tôi không có trách nhiệm với cậu, muốn nộp thì tự nộp đi.”Ngô Thủy Tây kỳ quái kêu lên: “Mày còn bảo không có à? Mày chỉ thiếu điều dán mấy chữ “tôi ghét Thiệu Tư Ý nhất” lên mặt thôi đấy, không phải người ta chỉ mách mày mấy lần với giáo viên thôi à…”

Đinh Tinh Thần nắm bàn tay trắng nõn kia, mỉm cười nói: “Bởi vì anh thích em.” 

Anh ta vừa mở cửa nhà trọ đã thấy Đinh Tinh Thần đang giặt quần l.ót cho Thiệu Tư Ý…*Đinh Tinh Thần âm trầm nói: “Bao nhiêu lần rồi hả? Mọe nó, mày có biết tao bị trừ bao nhiêu tiền tiêu vặt rồi không?”

Hút được nửa điếu, họ nghe thấy tiếng khóc. 

Beta: Hy, Sherlyn, KimH#

Nếu Ngô Thủy Tây có thể quay về những năm học cấp ba, sau đó hỏi anh một lần nữa. 

Đinh Tinh Thần nhíu mày, vô cùng chán ghét, thậm chí lúc cô giơ tay cầm giấy lên lau còn cố ý che mũi của mình.Cô nhìn một lượt, quay lưng rời đi mà không nói một lời nào. Cả năm lớp 10 của Thiệu Tư Ý rất cô đơn. Không có một người bạn nào, nữ sinh trong lớp không ai dám nói chuyện với cô, nam sinh cũng vậy… Một cô gái xinh đẹp lại trở thành như vậy… nhìn cả thành phố, chỉ sợ cũng không có người thứ hai.

“Vớ vẩn!” Thiệu Tư Ý lè lưỡi: “Mẹ nó, đừng nói dối em!” 



Cả năm lớp 10 của Thiệu Tư Ý rất cô đơn. Không có một người bạn nào, nữ sinh trong lớp không ai dám nói chuyện với cô, nam sinh cũng vậy… Một cô gái xinh đẹp lại trở thành như vậy… nhìn cả thành phố, chỉ sợ cũng không có người thứ hai.

“Đừng lúc nào cũng làm khó Thiệu Tư Ý nữa… Làm vậy để làm gì, người ta chỉ là một cô gái nhỏ thôi.” Ngô Thủy Tây thật sự không thể nhịn nổi nữa, Đinh Tinh Thần cứ bám lấy cô không buông, không một cô gái nào trong lớp muốn chơi với cô nữa. *

* “Em hỏi anh, tại sao năm đó anh lại nhắm vào em?” Cô dựa vào ghế sô pha, say đến mức không mở được mắt, hai mắt đỏ hoe, chọc một ngón tay lên ngực Đinh Tinh Thần.

Soát lỗi: Thùy Dung, Maria

“Cậu khóc cái gì?” Giọng nói lạnh lùng của nam sinh giống như những luồng điện xẹt qua tai Thiệu Tư Ý.

Năm ấy, Thiệu Tư Ý 15 tuổi. Ngô Thủy Tây kỳ quái kêu lên: “Mày còn bảo không có à? Mày chỉ thiếu điều dán mấy chữ “tôi ghét Thiệu Tư Ý nhất” lên mặt thôi đấy, không phải người ta chỉ mách mày mấy lần với giáo viên thôi à…”Đinh Tinh Thần nắm bàn tay trắng nõn kia, mỉm cười nói: “Bởi vì anh thích em.” 

Điểm tối đa. “Vớ vẩn!” Thiệu Tư Ý lè lưỡi: “Mẹ nó, đừng nói dối em!” 

Điểm tối đa. 

Năm lớp 11, bố mẹ của Thiệu Tư Ý ly hôn. Hôm Đinh Tinh Thần và Ngô Thủy Tây nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc đó của cô cũng là lần đầu tiên cô rơi nước mắt vì chuyện của bố mẹ, cũng là lần cuối cùng. Đinh Tinh Thần không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Cậu ấy đến cái đó, làm bẩn nên… tao tiện tay giặt hộ cậu ấy.”“Anh nói dối em? Anh đã từng nói dối em bao giờ chưa?” Đinh Tinh Thần cúi đầu, hôn lên khóe môi nồng nặc mùi rượu, lẩm bẩm nói: “Anh thích em… rất thích em.”



Lúc đó, Ngô Thủy Tây rất muốn ôm đầu hét lên, hoặc là chụp cảnh này lại. Tất nhiên, cho dù anh ta chọn cách nào thì Đinh Tinh Thần cũng sẽ xử anh ta… 

Năm ấy, Thiệu Tư Ý 15 tuổi. *

Thiệu Tư Ý đứng trước bia mộ lạnh lẽo, khóe mắt khô khốc. 

Hết chương 01!

*

Đinh Tinh Thần nhíu mày, vô cùng chán ghét, thậm chí lúc cô giơ tay cầm giấy lên lau còn cố ý che mũi của mình.

“Em hỏi anh, tại sao năm đó anh lại nhắm vào em?” Cô dựa vào ghế sô pha, say đến mức không mở được mắt, hai mắt đỏ hoe, chọc một ngón tay lên ngực Đinh Tinh Thần.

Một ngày nọ năm lớp 11, Đinh Tinh Thần và Ngô Thủy Tây lén lút tìm một góc để hút thuốc, vừa châm thuốc đã nghe thấy tiếng bước chân sột soạt phía sau.

Ngô Thủy Tây sợ hãi, ngón tay run rẩy, hỏi: “Mày, mày… mày đây là có ý gì…”Ngô Thủy Tây rùng mình sợ hãi, kéo Đinh Tinh Thần nấp ra sau, thì thầm: “Chết tiệt! Hôm nay nhất định phải hút thêm vài điếu thuốc nữa! Ngay cả hiệu trưởng cũng không thể ngăn cản tao! Mày có biết điếu thuốc này đắt như thế nào không?”

Nhìn điếu thuốc đắt tiền bị anh giẫm dưới chân, Ngô Thủy Tây cảm thấy đau đớn. 



Đinh Tinh Thần không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Cậu ấy đến cái đó, làm bẩn nên… tao tiện tay giặt hộ cậu ấy.”

Đinh Tinh Thần tận mắt nhìn thấy một ​​giọt nước mắt trong veo chảy ra từ đôi mắt đen nhánh ấy. Anh cau mày, trầm giọng hỏi: “Tại sao cậu lại khóc? Cậu bị bắt nạt?” Ngay sau đó, tiếng bước chân lập tức dừng lại. 

Hút được nửa điếu, họ nghe thấy tiếng khóc. 

Đôi mắt tròn xoe mở to. 

Đinh Tinh Thần sửng sốt, nghi ngờ nhìn từ trên xuống dưới: “Cậu…!”

* Đó là một tiếng khóc vô cùng kìm nén, tuy nhỏ nhưng lại kiên cường. 

Cô nhìn một lượt, quay lưng rời đi mà không nói một lời nào. 

Beta: Hy, Sherlyn, KimH

# Đinh Tinh Thần quay lại thì nhìn thấy Thiệu Tư Ý. 

*

“Bộp.” Tờ giấy được đặt trên bàn của Thiệu Tư Ý. 

Lúc Đinh Tinh Thần đi ra khỏi văn phòng, khuôn mặt cực kỳ khó coi, anh mặc kệ Ngô Thủy Tây đang đứng ở hành lang, đi thẳng vào lớp học. Năm lớp 11, bố mẹ của Thiệu Tư Ý ly hôn. Hôm Đinh Tinh Thần và Ngô Thủy Tây nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc đó của cô cũng là lần đầu tiên cô rơi nước mắt vì chuyện của bố mẹ, cũng là lần cuối cùng. Nhìn điếu thuốc đắt tiền bị anh giẫm dưới chân, Ngô Thủy Tây cảm thấy đau đớn. 

Anh lấy một tờ giấy trắng tinh trong cặp sách ra, nhíu mày rồi hoàn thành nó trong nửa giờ nghỉ trưa. 

Câu trả lời của Đinh Tinh Thần sẽ là: Ừm, tao có hứng thú. 

“Cậu khóc cái gì?” Giọng nói lạnh lùng của nam sinh giống như những luồng điện xẹt qua tai Thiệu Tư Ý.

Cô nhìn một lượt, quay lưng rời đi mà không nói một lời nào. Cô giật mình, không ngờ phía sau lại có người. 

Son trên môi đã bị lem ra khóe miệng, trông hơi kỳ quái. 

Đinh Tinh Thần nheo mắt nhìn bóng lưng mảnh mai đang ngồi bên cửa sổ, bộ quần áo mùa hè mỏng manh không che được bả vai nhỏ nhắn, trên cổ tay áo màu trắng có những chóp xương nhỏ nhô lên, mái tóc đuôi ngựa đen mượt mà đung đưa quanh chiếc cổ trắng như tuyết.

Chương 01Đôi mắt tròn xoe mở to. 

Ngay sau đó, tiếng bước chân lập tức dừng lại. 

Đọc Full Tại truyenbathu.vn

“Bộp.” Tờ giấy được đặt trên bàn của Thiệu Tư Ý. Đinh Tinh Thần tận mắt nhìn thấy một ​​giọt nước mắt trong veo chảy ra từ đôi mắt đen nhánh ấy. Anh cau mày, trầm giọng hỏi: “Tại sao cậu lại khóc? Cậu bị bắt nạt?” 

Điểm tối đa. 

“Ý gì?” Đinh Tinh Thần nheo mắt, khoanh tay, lạnh lùng hỏi: “Cậu nói xem tôi có ý gì?” Cô khẽ nói: “Tôi không trách ông, dù sao ông cũng để tôi làm tiểu thư nhà họ Thiệu mấy năm, lại để cho Thiệu Thành có năng lực bảo vệ người mà nó yêu… Như vậy đủ rồi, tuy rằng ông không phải là một người bố tốt, nhưng ông đã làm tất cả những gì mà một người bố nên làm…”Dịch: Tiểu ThanhSau khi thấy rõ người đến là ai, Thiệu Tư Ý giơ tay lên lau nước mắt trên cằm, nhàn nhạt nói: “Người bắt nạt tôi không phải là cậu à?”



Ngay sau đó, tiếng bước chân lập tức dừng lại. Đinh Tinh Thần sửng sốt, nghi ngờ nhìn từ trên xuống dưới: “Cậu…!”

Đinh Tinh Thần âm trầm nói: “Bao nhiêu lần rồi hả? Mọe nó, mày có biết tao bị trừ bao nhiêu tiền tiêu vặt rồi không?”

Ngô Thủy Tây giơ ngón tay cái lên với đám nam sinh bên cạnh: “Đúng là hoa khôi có khác, chớp mắt một cái đã làm anh Tinh của chúng ta phải lên văn phòng rồi.”Nhìn dáng vẻ Thiệu Tư Ý giống như cả bầu trời sụp đổ, anh không nói ra được một câu châm chọc nào, nhưng tận sâu trong đáy lòng lại sinh ra cảm giác khó chịu.

Đinh Tinh Thần quay lại thì nhìn thấy Thiệu Tư Ý. 

Ngô Thủy Tây rùng mình sợ hãi, kéo Đinh Tinh Thần nấp ra sau, thì thầm: “Chết tiệt! Hôm nay nhất định phải hút thêm vài điếu thuốc nữa! Ngay cả hiệu trưởng cũng không thể ngăn cản tao! Mày có biết điếu thuốc này đắt như thế nào không?”

Anh lấy một tờ giấy trắng tinh trong cặp sách ra, nhíu mày rồi hoàn thành nó trong nửa giờ nghỉ trưa. Thiệu Đông Dương nghĩ rằng cả đời này ông không thể nào cứ làm một công nhân nhỏ trong nhà máy được, mặc kệ mọi chuyện, ông muốn cùng người bạn thân từ nhỏ của mình ra ngoài lang bạt một thời gian, vợ ông hỏi tại sao không ở lại Gia Thành? Khi đó, Gia Thành thật sự không kém cạnh bất kỳ thành phố lớn nào, thậm chí sau vài năm nữa, thành phố này sẽ hoàn toàn trở thành một thành phố cấp một. Cảm giác khó chịu này tiếp tục kéo dài cho đến khi Thiệu Tư Ý dùng hai tay lau sạch nước mắt, rồi lấy nửa tờ khăn giấy trong túi ra, lau mũi ngay trước mặt Đinh Tinh Thần… Cho đến khi nửa tờ giấy bị vò thành hình tròn nhỏ, cô giơ tay ném vào thùng rác, đôi giày da nhỏ màu đen từng bước từng bước rời khỏi đó. 

*

Hết chương 01!Thiệu Tư Ý nhìn cũng không muốn nhìn, trực tiếp đẩy tờ giấy ra, lạnh nhạt nói: “Buổi sáng tôi đã giao bài tập cho giáo viên rồi. Tôi không có trách nhiệm với cậu, muốn nộp thì tự nộp đi.”Đinh Tinh Thần nhíu mày, vô cùng chán ghét, thậm chí lúc cô giơ tay cầm giấy lên lau còn cố ý che mũi của mình.

Thiệu Tư Ý nhìn cũng không muốn nhìn, trực tiếp đẩy tờ giấy ra, lạnh nhạt nói: “Buổi sáng tôi đã giao bài tập cho giáo viên rồi. Tôi không có trách nhiệm với cậu, muốn nộp thì tự nộp đi.”

Thiệu Tư Ý đứng trước bia mộ lạnh lẽo, khóe mắt khô khốc. 

“Anh nói dối em? Anh đã từng nói dối em bao giờ chưa?” Đinh Tinh Thần cúi đầu, hôn lên khóe môi nồng nặc mùi rượu, lẩm bẩm nói: “Anh thích em… rất thích em.”*

Thiệu Tư Ý mím môi, giơ bàn tay hồng nhạt đến trước mắt Đinh Tinh Thần, muốn bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu nghiêm túc: “Bạn học, làm ơn đưa bài tập toán cho tôi.” 

Dịch: Tiểu Thanh

“Đừng lúc nào cũng làm khó Thiệu Tư Ý nữa… Làm vậy để làm gì, người ta chỉ là một cô gái nhỏ thôi.” Ngô Thủy Tây thật sự không thể nhịn nổi nữa, Đinh Tinh Thần cứ bám lấy cô không buông, không một cô gái nào trong lớp muốn chơi với cô nữa. * 

“Cậu khóc cái gì?” Giọng nói lạnh lùng của nam sinh giống như những luồng điện xẹt qua tai Thiệu Tư Ý.

*

Thiệu Tư Ý đứng trước bia mộ lạnh lẽo, khóe mắt khô khốc. Cho nên, một Đinh Tinh Thần như vậy, bạn có thể hiểu được tâm trạng của Ngô Thủy Tây không?

Thiệu Tư Ý tìm được một tờ bài tập ố vàng dưới gầm giường trong nhà cũ, cũng tìm thấy một chiếc bút đỏ đã khô mực trong chiếc hộp sắt, cô lắc mạnh vài lần rồi sửa vào tờ bài tập kia.

Anh ta vừa mở cửa nhà trọ đã thấy Đinh Tinh Thần đang giặt quần l.ót cho Thiệu Tư Ý…

Thiệu Tư Ý mím môi, giơ bàn tay hồng nhạt đến trước mắt Đinh Tinh Thần, muốn bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu nghiêm túc: “Bạn học, làm ơn đưa bài tập toán cho tôi.” Khuôn mặt trắng như tuyết của Thiệu Tư Ý lộ ra chút chán ghét. Hotboy gì chứ… Mấy nữ sinh kia có mù không vậy? Đây rõ ràng là một học sinh hư, ngay cả bài tập về nhà còn không chịu làm. Ngô Thủy Tây sợ hãi, ngón tay run rẩy, hỏi: “Mày, mày… mày đây là có ý gì…”

“Chậc chậc, quá gầy, không có hứng thú.” Đinh Tinh Thần chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu lại, nheo mắt nhìn khoé miệng sắp chảy nước miếng của Ngô Thủy Tây, khinh khỉnh nói: “Còn miếng liêm sỉ nào không vậy?”



Cô giật mình, không ngờ phía sau lại có người. Đinh Tinh Thần không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Cậu ấy đến cái đó, làm bẩn nên… tao tiện tay giặt hộ cậu ấy.”

Ngô Thủy Tây rùng mình sợ hãi, kéo Đinh Tinh Thần nấp ra sau, thì thầm: “Chết tiệt! Hôm nay nhất định phải hút thêm vài điếu thuốc nữa! Ngay cả hiệu trưởng cũng không thể ngăn cản tao! Mày có biết điếu thuốc này đắt như thế nào không?”Thiệu Tư Ý tìm được một tờ bài tập ố vàng dưới gầm giường trong nhà cũ, cũng tìm thấy một chiếc bút đỏ đã khô mực trong chiếc hộp sắt, cô lắc mạnh vài lần rồi sửa vào tờ bài tập kia.Lúc đó, Ngô Thủy Tây rất muốn ôm đầu hét lên, hoặc là chụp cảnh này lại. Tất nhiên, cho dù anh ta chọn cách nào thì Đinh Tinh Thần cũng sẽ xử anh ta… 



Đinh Tinh Thần nheo mắt nhìn bóng lưng mảnh mai đang ngồi bên cửa sổ, bộ quần áo mùa hè mỏng manh không che được bả vai nhỏ nhắn, trên cổ tay áo màu trắng có những chóp xương nhỏ nhô lên, mái tóc đuôi ngựa đen mượt mà đung đưa quanh chiếc cổ trắng như tuyết.*



Còn chưa đến buổi chiều, Đinh Tinh Thần đã bị gọi đến văn phòng.Năm lớp 11, bố mẹ của Thiệu Tư Ý ly hôn. Hôm Đinh Tinh Thần và Ngô Thủy Tây nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc đó của cô cũng là lần đầu tiên cô rơi nước mắt vì chuyện của bố mẹ, cũng là lần cuối cùng. 

Đinh Tinh Thần dựa lưng vào ghế, cánh tay đặt trên lưng ghế, anh nhướng mày lười biếng nói: “Nhưng tôi không làm…” Thiệu Đông Dương nghĩ rằng cả đời này ông không thể nào cứ làm một công nhân nhỏ trong nhà máy được, mặc kệ mọi chuyện, ông muốn cùng người bạn thân từ nhỏ của mình ra ngoài lang bạt một thời gian, vợ ông hỏi tại sao không ở lại Gia Thành? Khi đó, Gia Thành thật sự không kém cạnh bất kỳ thành phố lớn nào, thậm chí sau vài năm nữa, thành phố này sẽ hoàn toàn trở thành một thành phố cấp một. 

*

Nhưng đối với chuyện lang bạt, nếu ở lại quê hương vậy thì không tính là lang bạt đúng không? Vì vậy, Thiệu Đông Dương kiên quyết từ bỏ vợ, con gái và con trai, sau khi để lại cho họ một ngôi nhà cũ, ông bán tất cả những gì có thể bán được ở nhà và bỏ đi cùng với bạn của mình. 

Ngô Thủy Tây sợ hãi, ngón tay run rẩy, hỏi: “Mày, mày… mày đây là có ý gì…”

“Cậu khóc cái gì?” Giọng nói lạnh lùng của nam sinh giống như những luồng điện xẹt qua tai Thiệu Tư Ý.Mặc dù gia đình họ không giàu có gì nhưng cũng không quá nghèo. Bố của Thiệu Tư Ý làm việc trong nhà máy, còn mẹ cô kinh doanh một cửa hàng quần áo nhỏ. Ngoài chi phí hàng ngày, mỗi tháng có thể tiết kiệm một khoản tiền để chu cấp cho cô và em trai có thể mua thêm một bộ đồ mới hoặc ăn thêm hai hộp chocolate. 

*

Em trai Thiệu Tư Ý kém cô sáu tuổi. Khi Thiệu Đông Dương rời đi, Thiệu Thành mới chín tuổi. Những gì cậu biết không phải là sự thật. Mẹ cậu không nói, chị gái cũng không nói. Cậu chỉ biết từ sau đêm bố rời đi thì chưa từng quay về.

** 



**

Đinh Tinh Thần không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Cậu ấy đến cái đó, làm bẩn nên… tao tiện tay giặt hộ cậu ấy.”

Cảm giác khó chịu này tiếp tục kéo dài cho đến khi Thiệu Tư Ý dùng hai tay lau sạch nước mắt, rồi lấy nửa tờ khăn giấy trong túi ra, lau mũi ngay trước mặt Đinh Tinh Thần… Cho đến khi nửa tờ giấy bị vò thành hình tròn nhỏ, cô giơ tay ném vào thùng rác, đôi giày da nhỏ màu đen từng bước từng bước rời khỏi đó. Thiệu Tư Ý đứng trước bia mộ lạnh lẽo, khóe mắt khô khốc. 

Hút được nửa điếu, họ nghe thấy tiếng khóc.

Đọc Full Tại truyenbathu.vn



Đinh Tinh Thần nhíu mày, vô cùng chán ghét, thậm chí lúc cô giơ tay cầm giấy lên lau còn cố ý che mũi của mình.Trên tay cô cầm chai rượu đã uống được một nửa, trong chai thủy tinh chỉ còn một ít chất lỏng màu đỏ đang lắc lư, thoang thoảng mùi rượu…

Thiệu Tư Ý tìm được một tờ bài tập ố vàng dưới gầm giường trong nhà cũ, cũng tìm thấy một chiếc bút đỏ đã khô mực trong chiếc hộp sắt, cô lắc mạnh vài lần rồi sửa vào tờ bài tập kia.Son trên môi đã bị lem ra khóe miệng, trông hơi kỳ quái. 

* Cô khẽ nói: “Tôi không trách ông, dù sao ông cũng để tôi làm tiểu thư nhà họ Thiệu mấy năm, lại để cho Thiệu Thành có năng lực bảo vệ người mà nó yêu… Như vậy đủ rồi, tuy rằng ông không phải là một người bố tốt, nhưng ông đã làm tất cả những gì mà một người bố nên làm…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện