Tù Yêu
Chương 116: Công chúa không phát uy ngươi cho ta là nữ bộc
Không đợi Tang Vãn Cách trả lời, bạn gấu nào đó đang đứng bên cạnh đã đứng không yên. Hắn lạnh lùng cười một tiếng, tròng mắtmàu đen nheo lại, bộ dạng âm trầm tàn ác, người phụ nữ của hắn ngay cả hắn cũng không dám nói nặng một câu, lúc nào thì đến phiên người ngoài đến đùa giỡn hả?
"Quên mất lần trước tao đánh mày như thế nào hả nhóc?" Nếu như quên mất, hắn không phiền giúp nhóc này ôn lại đâu.
Thôi Văn Dũng lúc này mới ý thức được cái gì sắp xảy ra, không tự chủ được lui về sau một bước, sau đó giả bộ ngẩng cằm lên, dùng loại ánh mắt tràn đầy khinh bỉ quan sát Hùng Thần Giai từ đầu đến chân một phen: "Xem bộ dáng của ông như vậy, có thể nuôi nổi một cô gái xinh đẹp như vậy sao? Đừng có mà nhiều chuyện chõ mõm vào, bản thiếu gia còn có thể tha cho ông cái mạng, nếu không... Công việc của ông coi chừng không giữ được!"
Bị hắn uy hiếp như thế, Hùng Thần Giai bỗng dưng cười to lên, cười đến nỗi khiến Thôi Văn Dũng tưởng hắn bị điên rồi, sau vài giây, Hùng Thần Giai cười đủ rồi, hắn liền bắt đầu nắm bàn tay to bẻ khớp xương phát ra tiếng vang răng rắc. "Ở trước mặt ông muốn phụ nữ của ông, con mẹ nó mày chán sống rồi!"
Hắn dáng dấp hắn vốn dĩ đã rất tục tằng, ngày thường không cười cũng có thể dọa người ta sợ, hiện tại lại chân chính nổi giận, trên mặt mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt hắn như phóng dao găm hung tợn bắn về phía người Thôi Văn Dũng, cái này nếu người nào mà có lá gan nhỏ một chút, đoán chừng có thể bị hắn hù chết.
Rốt cuộc một đám nhóc côn đồ còn chút khí thế cuối cùng đều bị hắn dọa sợ tới mức loạng choạng lui về sau mấy bước, lúc trước hắn ở trước mặt Sào Văn Ngạn nhìn chằm chằm miễn cưỡng chừa cho hắn ta chút mặt mũi, không biểu lộ gương mặt vốn phách lối không kềm chế được.
"Sao muốn cương đến cùng chứ gì?!" Hắn đã chơi qua rất nhiều cô giáo, nói nhiều không nhiều lắm, nhưng thiếu một người cũng không ít đi, cô gái này tại sao không nhìn hắn? Chờ hắn đem cô ta áp xuống dưới thân làm cho cô ta chết đi sống lại, để xem cô ta còn dám dùng cái loại ánh mắt này nhìn hắn không! "Không nghe thì đừng trách tao không khách khí với mày!"
Không khách khí với hắn?!
Hùng Thần Giai âm trầm nở một nụ cười lạnh, Tang Vãn Cách đứng ở một bên nhìn thấy trong nháy mắt cũng nổi da gà, hắn tựa như trấn an nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé, tròng mắt đen trầm xuống: "Tao lại thật muốn biết mày có thể làm như thế nào không buông tha tao đấy." Một tên tiểu quỷ chưa đủ lông đủ cánh, dám cùng hắn giành phụ nữ, còn dám nói năng lỗ mãng, thật là ngứa da đầu mà, hắn một chút cũng không để ý, sẽ giúp nó lột xuống dùm.
Thanh âm lúc này của hắn lại rất nhẹ nhàng bình tĩnh, nhưng ẩn chứa trong đó là lệ khí và nóng nảy làm cho các thiếu niên theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, nhất là Tang Vãn Cách đứng ở bên cạnh hắn cùng hắn năm ngón tay giao nhau, cô càng thêm rõ ràng nhận ra tâm tình hắn có sự biến hóa rất lớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chợt xụ xuống, một loại dự cảm xấu ập vào lòng, mắt to luống cuống chớp chớp, Tang Vãn Cách nhanh chóng cầm ngược lại bàn tay mang lửa nóng kia, chỉ sợ hắn một phút kích động l đánh mấy đứa nhóc không biết trời cao đất rộng này thành tàn tật mất. "Đại Hùng ~~"
Cô làm cho giọng mình mềm mại ngọt ngào ôn nhu hơn, một tiếng này làm lòng của Hùng Thần Giai mềm nhũn ra trong nháy mắt, cúi đầu nhìn vào cặp mắt to ngập nước kia một chút, trong lòng vừa thương vừa cưng chiều, hận không thể kéo cô vào trong lòng mà hôn. Cô là bảo bối trân ái của hắn, là đóa hoa nhỏ hắn không tiếc bất cứ giá nào muốn nuông chiều cô, bản thân hắn còn không thể không nghe lời, đáp ứng mọi nguyện vọng của cô, không dám nói nặng một câu với cô, hôm nay cô lại bị thằng nhóc này vũ nhục, bảo hắn làm thế nào nhịn được giọng điệu này chứ!
Nếu như chỉ nói đến hắn thì cũng thôi đi, dù thế nào đi nữa hắn chính là người thấp kém thô lỗ, da dày thịt béo không sợ lời ra tiếng vào, nhưng cô không giống hắn, cô là công chúa, là quả tim là da thịt của hắn, hắn thương cô cưng chiều cô còn sợ không đủ, làm sao có thể để người ngoài bất kính vô lễ với cô?!
Tang Vãn Cách dĩ nhiên biết tức giận này của đầu gấu hoàn toàn là vì mình, cũng chính vì như vậy, cô mới càng không thể để cho hắn tùy ý ra tay đả thương người ta. Tuy trong lòng cô cũng không phải thánh mẫu gì, trong lòng cô thậm chí còn cho là đứa nhóc như Thôi Văn Dũng nên cần người dạy dỗ cho một bài học, nhưng dạy dỗ hắn rồi thì sao đây? Cha của thằng nhóc ấy là thị trưởng thành phố S, tuy nói thế lực Tang Gia cô hoàn toàn không cần phải cúi đầu xưng thần gì với hắn, nhưng Hùng Thần Giai không giống cô, Thôi Văn Dũng bị đánh, nhất định sẽ tìm cha hắn tố cáo, như vậy Hùng Thần Giai dính dáng đến chuyện này không chừng chuyện cũ cũng sẽ bị lộ ra. Mặc dù đã qua bảy năm rồi, nhưng ai dám bảo đảm sẽ không có người nào nhận ra hắn? Trong nước còn có bao nhiêu người đàn ông cao lớn mặt mũi lại hung thần ác sát như vậy?
"Gọi anh làm gì, cái tên tiểu quỷ chết tiệt này không giáo huấn sẽ không biết cái gì gọi là trời cao đất dày." Hùng Thần Giai cố làm ra vẽ lãnh đạm, nhưng bàn tay lại lặng lẽ nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của cô, tròng mắt đen bập bùng cháy.
"So đo với cậu ta làm gì, chúng ta đi luôn là được." Tang Vãn Cách giật nhẹ bàn tay ấm áp kia, nhìn Hùng Thần Giai ánh mắt cũng từ từ biến mất lửa giận ngập trời, chậm rãi bình tĩnh lại, cái miệng nhỏ nhắn toét ra một đường cong dịu dàng, nhón chân lên hôn cánh môi mỏng manh một cái.
Nụ hôn này trở thành vũ khí áp đảo cuối cùng, hỏa khí của bạn gấu nào đó, đến đây toàn bộ tiêu tán. Hắn phẫn nộ nhìn Thôi Văn Dũng một cái, sau đó quay mặt qua chỗ khác, để ngừa mình lại nhịn không nổi đánh thằng nhóc này một trận nhừ tử.
Thấy hai người không coi ai ra gì cử chỉ thân thiết, bị triệt để bỏ quên Thôi Văn Dũng không bao giờ chịu, hắn nhổ một ngụm: "Mẹ nó, hai người các ngươi coi khinh bổn thiếu gia là không khí à, đói khát đến thế, dứt khoát ở trên đường chơi luôn cho rồi!"
Mặt Hùng Thần Giai liền biến sắc, mắt thấy lại muốn phát tác.
Môi hồng của Tang Vãn Cách hơi nhếch lên, tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay hắn, ý bảo hắn không nên tức giận, sau đó nhàn nhạt nhìn Thôi Văn Dũng một cái: "Đây chính là cách cư xử của công tử con thị trưởng sao? Nếu như lên báo, thật không biết sẽ là tuồng hay như thế nào, thị trưởng còn có thể an ổn ngồi ở chỗ đấy không?" Chính phủ phản đối bạo lực đang từ từ phát triển, có một đứa con trai như thế này, người làm cha có thể tốt đến cỡ nào đây?
Nghe vậy, Thôi Văn Dũng mắt thấy sắp muốn bạo nói tục, Tang Vãn Cách nhẹ nhàng lay động ánh mắt liếc hắn một cái, thành công chặn lời hắn nghẹn vào bên trong. Bởi vì, cô từ trong túi tiền móc ra cái điện thoại di động màu trắng, làm ra một bộ mặt tiếc nuối: "Thật là ngượng ngùng, mới vừa rồi tôi không cẩn thận đụng trúng nút ghi âm mất rồi."
... Hùng Thần Giai không nhịn được thật muốn quỳ xuống bái lạy rồi cúng bái công chúa nhà mình, thật sự là quá độc!!
"Cô ——" Thôi Văn Dũng tức tối nắm chặt quả đấm.
"Đứa bé bị cha mẹ làm hư, tôi sẽ nói cho họ biết là tốt rồi." Tang Vãn Cách nhìn bạn gấu nào đó đang kế bên người mình, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn rồi biến thành sóng nước không xao động, "Thật ngại quá, vào lúc cậu ngăn cản trước mặt chúng tôi, tôi liền mở ghi âm, tôi thu lại lời nói này thật sự cũng là ngoài ý muốn, chỉ cần cậu không gây thêm phiền phức cho chúng tôi, đoạn ghi âm này tôi cũng sẽ không cho ra ánh sáng." Thấy thiếu niên sắc mặt tối đen, bộ dáng đã muốn bỏ cuộc không làm khó nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại hiện lên một nụ cười thanh nhã, "A, còn nữa, bạn học Thôi, tôi phải nói cho em biết một tin buồn nữa. Tôi nghĩ, em không có cách nào trả thù chúng tôi." Nói xong, tay nhỏ bé thay đổi khoác lên cánh tay tráng kiện của Hùng Thần Giai, nét mặt tươi cười như hoa nói: "Cha của tôi họ Tang, trùng hợp cùng cha em có chút giao tình. Em có thể đi hỏi cha mình một chút xem Tang Vô lam là ai."
Nói xong, liền thân ái gần gũi đối với Hùng Thần Giai nói: "Chúng ta đi thôi."
Hùng Thần Giai dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ theo giai nhân xoay người rời đi, mà những thiếu niên côn đồ đang vây chung quanh kia, bởi vì không nhận được lệnh của Thôi Văn Dũng, cũng không dám ngăn bọn họ.
Hai người rời đi để lại một thiếu niên đứng sững giữa đám người, yên lặng không nói gì, chỉ có nước mắt đang chảy ra.
"Quên mất lần trước tao đánh mày như thế nào hả nhóc?" Nếu như quên mất, hắn không phiền giúp nhóc này ôn lại đâu.
Thôi Văn Dũng lúc này mới ý thức được cái gì sắp xảy ra, không tự chủ được lui về sau một bước, sau đó giả bộ ngẩng cằm lên, dùng loại ánh mắt tràn đầy khinh bỉ quan sát Hùng Thần Giai từ đầu đến chân một phen: "Xem bộ dáng của ông như vậy, có thể nuôi nổi một cô gái xinh đẹp như vậy sao? Đừng có mà nhiều chuyện chõ mõm vào, bản thiếu gia còn có thể tha cho ông cái mạng, nếu không... Công việc của ông coi chừng không giữ được!"
Bị hắn uy hiếp như thế, Hùng Thần Giai bỗng dưng cười to lên, cười đến nỗi khiến Thôi Văn Dũng tưởng hắn bị điên rồi, sau vài giây, Hùng Thần Giai cười đủ rồi, hắn liền bắt đầu nắm bàn tay to bẻ khớp xương phát ra tiếng vang răng rắc. "Ở trước mặt ông muốn phụ nữ của ông, con mẹ nó mày chán sống rồi!"
Hắn dáng dấp hắn vốn dĩ đã rất tục tằng, ngày thường không cười cũng có thể dọa người ta sợ, hiện tại lại chân chính nổi giận, trên mặt mặc dù không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt hắn như phóng dao găm hung tợn bắn về phía người Thôi Văn Dũng, cái này nếu người nào mà có lá gan nhỏ một chút, đoán chừng có thể bị hắn hù chết.
Rốt cuộc một đám nhóc côn đồ còn chút khí thế cuối cùng đều bị hắn dọa sợ tới mức loạng choạng lui về sau mấy bước, lúc trước hắn ở trước mặt Sào Văn Ngạn nhìn chằm chằm miễn cưỡng chừa cho hắn ta chút mặt mũi, không biểu lộ gương mặt vốn phách lối không kềm chế được.
"Sao muốn cương đến cùng chứ gì?!" Hắn đã chơi qua rất nhiều cô giáo, nói nhiều không nhiều lắm, nhưng thiếu một người cũng không ít đi, cô gái này tại sao không nhìn hắn? Chờ hắn đem cô ta áp xuống dưới thân làm cho cô ta chết đi sống lại, để xem cô ta còn dám dùng cái loại ánh mắt này nhìn hắn không! "Không nghe thì đừng trách tao không khách khí với mày!"
Không khách khí với hắn?!
Hùng Thần Giai âm trầm nở một nụ cười lạnh, Tang Vãn Cách đứng ở một bên nhìn thấy trong nháy mắt cũng nổi da gà, hắn tựa như trấn an nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé, tròng mắt đen trầm xuống: "Tao lại thật muốn biết mày có thể làm như thế nào không buông tha tao đấy." Một tên tiểu quỷ chưa đủ lông đủ cánh, dám cùng hắn giành phụ nữ, còn dám nói năng lỗ mãng, thật là ngứa da đầu mà, hắn một chút cũng không để ý, sẽ giúp nó lột xuống dùm.
Thanh âm lúc này của hắn lại rất nhẹ nhàng bình tĩnh, nhưng ẩn chứa trong đó là lệ khí và nóng nảy làm cho các thiếu niên theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, nhất là Tang Vãn Cách đứng ở bên cạnh hắn cùng hắn năm ngón tay giao nhau, cô càng thêm rõ ràng nhận ra tâm tình hắn có sự biến hóa rất lớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chợt xụ xuống, một loại dự cảm xấu ập vào lòng, mắt to luống cuống chớp chớp, Tang Vãn Cách nhanh chóng cầm ngược lại bàn tay mang lửa nóng kia, chỉ sợ hắn một phút kích động l đánh mấy đứa nhóc không biết trời cao đất rộng này thành tàn tật mất. "Đại Hùng ~~"
Cô làm cho giọng mình mềm mại ngọt ngào ôn nhu hơn, một tiếng này làm lòng của Hùng Thần Giai mềm nhũn ra trong nháy mắt, cúi đầu nhìn vào cặp mắt to ngập nước kia một chút, trong lòng vừa thương vừa cưng chiều, hận không thể kéo cô vào trong lòng mà hôn. Cô là bảo bối trân ái của hắn, là đóa hoa nhỏ hắn không tiếc bất cứ giá nào muốn nuông chiều cô, bản thân hắn còn không thể không nghe lời, đáp ứng mọi nguyện vọng của cô, không dám nói nặng một câu với cô, hôm nay cô lại bị thằng nhóc này vũ nhục, bảo hắn làm thế nào nhịn được giọng điệu này chứ!
Nếu như chỉ nói đến hắn thì cũng thôi đi, dù thế nào đi nữa hắn chính là người thấp kém thô lỗ, da dày thịt béo không sợ lời ra tiếng vào, nhưng cô không giống hắn, cô là công chúa, là quả tim là da thịt của hắn, hắn thương cô cưng chiều cô còn sợ không đủ, làm sao có thể để người ngoài bất kính vô lễ với cô?!
Tang Vãn Cách dĩ nhiên biết tức giận này của đầu gấu hoàn toàn là vì mình, cũng chính vì như vậy, cô mới càng không thể để cho hắn tùy ý ra tay đả thương người ta. Tuy trong lòng cô cũng không phải thánh mẫu gì, trong lòng cô thậm chí còn cho là đứa nhóc như Thôi Văn Dũng nên cần người dạy dỗ cho một bài học, nhưng dạy dỗ hắn rồi thì sao đây? Cha của thằng nhóc ấy là thị trưởng thành phố S, tuy nói thế lực Tang Gia cô hoàn toàn không cần phải cúi đầu xưng thần gì với hắn, nhưng Hùng Thần Giai không giống cô, Thôi Văn Dũng bị đánh, nhất định sẽ tìm cha hắn tố cáo, như vậy Hùng Thần Giai dính dáng đến chuyện này không chừng chuyện cũ cũng sẽ bị lộ ra. Mặc dù đã qua bảy năm rồi, nhưng ai dám bảo đảm sẽ không có người nào nhận ra hắn? Trong nước còn có bao nhiêu người đàn ông cao lớn mặt mũi lại hung thần ác sát như vậy?
"Gọi anh làm gì, cái tên tiểu quỷ chết tiệt này không giáo huấn sẽ không biết cái gì gọi là trời cao đất dày." Hùng Thần Giai cố làm ra vẽ lãnh đạm, nhưng bàn tay lại lặng lẽ nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của cô, tròng mắt đen bập bùng cháy.
"So đo với cậu ta làm gì, chúng ta đi luôn là được." Tang Vãn Cách giật nhẹ bàn tay ấm áp kia, nhìn Hùng Thần Giai ánh mắt cũng từ từ biến mất lửa giận ngập trời, chậm rãi bình tĩnh lại, cái miệng nhỏ nhắn toét ra một đường cong dịu dàng, nhón chân lên hôn cánh môi mỏng manh một cái.
Nụ hôn này trở thành vũ khí áp đảo cuối cùng, hỏa khí của bạn gấu nào đó, đến đây toàn bộ tiêu tán. Hắn phẫn nộ nhìn Thôi Văn Dũng một cái, sau đó quay mặt qua chỗ khác, để ngừa mình lại nhịn không nổi đánh thằng nhóc này một trận nhừ tử.
Thấy hai người không coi ai ra gì cử chỉ thân thiết, bị triệt để bỏ quên Thôi Văn Dũng không bao giờ chịu, hắn nhổ một ngụm: "Mẹ nó, hai người các ngươi coi khinh bổn thiếu gia là không khí à, đói khát đến thế, dứt khoát ở trên đường chơi luôn cho rồi!"
Mặt Hùng Thần Giai liền biến sắc, mắt thấy lại muốn phát tác.
Môi hồng của Tang Vãn Cách hơi nhếch lên, tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay hắn, ý bảo hắn không nên tức giận, sau đó nhàn nhạt nhìn Thôi Văn Dũng một cái: "Đây chính là cách cư xử của công tử con thị trưởng sao? Nếu như lên báo, thật không biết sẽ là tuồng hay như thế nào, thị trưởng còn có thể an ổn ngồi ở chỗ đấy không?" Chính phủ phản đối bạo lực đang từ từ phát triển, có một đứa con trai như thế này, người làm cha có thể tốt đến cỡ nào đây?
Nghe vậy, Thôi Văn Dũng mắt thấy sắp muốn bạo nói tục, Tang Vãn Cách nhẹ nhàng lay động ánh mắt liếc hắn một cái, thành công chặn lời hắn nghẹn vào bên trong. Bởi vì, cô từ trong túi tiền móc ra cái điện thoại di động màu trắng, làm ra một bộ mặt tiếc nuối: "Thật là ngượng ngùng, mới vừa rồi tôi không cẩn thận đụng trúng nút ghi âm mất rồi."
... Hùng Thần Giai không nhịn được thật muốn quỳ xuống bái lạy rồi cúng bái công chúa nhà mình, thật sự là quá độc!!
"Cô ——" Thôi Văn Dũng tức tối nắm chặt quả đấm.
"Đứa bé bị cha mẹ làm hư, tôi sẽ nói cho họ biết là tốt rồi." Tang Vãn Cách nhìn bạn gấu nào đó đang kế bên người mình, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn rồi biến thành sóng nước không xao động, "Thật ngại quá, vào lúc cậu ngăn cản trước mặt chúng tôi, tôi liền mở ghi âm, tôi thu lại lời nói này thật sự cũng là ngoài ý muốn, chỉ cần cậu không gây thêm phiền phức cho chúng tôi, đoạn ghi âm này tôi cũng sẽ không cho ra ánh sáng." Thấy thiếu niên sắc mặt tối đen, bộ dáng đã muốn bỏ cuộc không làm khó nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại hiện lên một nụ cười thanh nhã, "A, còn nữa, bạn học Thôi, tôi phải nói cho em biết một tin buồn nữa. Tôi nghĩ, em không có cách nào trả thù chúng tôi." Nói xong, tay nhỏ bé thay đổi khoác lên cánh tay tráng kiện của Hùng Thần Giai, nét mặt tươi cười như hoa nói: "Cha của tôi họ Tang, trùng hợp cùng cha em có chút giao tình. Em có thể đi hỏi cha mình một chút xem Tang Vô lam là ai."
Nói xong, liền thân ái gần gũi đối với Hùng Thần Giai nói: "Chúng ta đi thôi."
Hùng Thần Giai dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ theo giai nhân xoay người rời đi, mà những thiếu niên côn đồ đang vây chung quanh kia, bởi vì không nhận được lệnh của Thôi Văn Dũng, cũng không dám ngăn bọn họ.
Hai người rời đi để lại một thiếu niên đứng sững giữa đám người, yên lặng không nói gì, chỉ có nước mắt đang chảy ra.
Bình luận truyện