Tù Yêu
Chương 185: Cái được gọi là sóng gió
Tang Vãn Cách đối với chuyện sinh con thật ra không có một chút khái niệm nào, trong mấy tháng này Hùng Thần Giai thật sự đã đem cô chăm sóc quá tốt, tốt đến mức tâm tình của cô so với bất cứ người nào trong nhà cũng mạnh mẽ hơn không ít. Trừ quá trình sinh con bởi vì mất đi nhiều sức mà cô bị ngất xỉu ra thì tất cả sau đó đối với Tang Vãn Cách mà nói đều rất nhẹ nhàng.
Hiện tại cô đang ngồi ở trên giường ôm đứa nhỏ ra đời trước ba phút mà suy nghĩ, không chút nào để ý tới trong phòng bệnh vì đặt tên cho cháu mà làm cho bốn ông bà đều mặt đỏ tới mang tai, chỉ thiếu chưa nhảy lên nóc nhà thôi.
Thật kỳ quái... Mặc dù đã qua gần một tháng, nhưng em bé vẫn nhỏ như vậy sao?
Tang Vãn Cách khều nhẹ chóp mũi của bé. Đứa nhỏ liền chép cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận mấy cái, lông mi thật dài chớp chớp, mở to con ngươi. Mặc dù toàn thân vẫn hồng hồng không lớn, nhưng đôi mắt to lông mi dày lại có vẻ hết sức có hồn. Cậu nháy mắt nhìn vẻ đẹp của người phụ nữ đang ôm mình, ánh mắt cậu long lanh như nước giống như vừa ngâm ở trong hồ nước vậy. Cảnh tượng đáng yêu như vậy trong nháy mắt đã làm cho trái tim của Tang Vãn Cách trở nên mềm nhũn.
"Thật đáng yêu ~~" Tang Vãn Cách ôm đứa bé yêu thích không buông tay, thỉnh thoảng sờ sờ cái đầu trụi lủi của cậu bé. Cái đầu nho nhỏ so với kích cỡ bàn tay cô không khác nhiều lắm. Không, có thể còn nhỏ hơn một chút, thật sự là đáng yêu đến không chịu được.
Về phần một đứa khác thì đang nằm trong ngực Hùng Thần Giai. Từ góc độ của Tang Vãn Cách nhìn sang, cô có thể thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đang khẽ nhấp nhô hô hấp.
"... Đây là cháu nội của Hùng gia, đương nhiên phải do tôi đặt tên!" Ba Hùng giận đến mặt đỏ tía tai, nhưng vì ngại cháu nội bảo bối đang ngủ nên không dám hô to. Mặt ông phồng lên hồng hồng giống như lão trư vậy nhưng còn cố tình không chịu yếu thế, nhất định làm cho đối phương trao nộp vũ khí đầu hàng trước mới để yên.
Ba Tang cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Nhiều năm làm lãnh đạo không phải là làm không, thế nên mọi người chỉ thấy ông cười lạnh một tiếng: "Ông đặt tên? Lấy tên con gì đặt? Gấu con hay chó con?! Cái người đầu óc chỉ mới học đến tiểu học mà còn chưa tốt nghiệp thì có thể lấy cái tên hay nào để đặt chứ? Tôi đoán chừng tên của con gấu chết tiệt kia căn bản cũngkhông phải ông tự nghĩ ra. Nói không chừng còn là ở trên đường nhặt được tờ giấy rách, may sao phía trên có viết mấy chữ nên ông cứ lấy đó mà đặt tên cho cậu ta! Ông cũng không nhìn một chút xem tên của Cách Cách nhà tôi. Vãn Cách, Vãn Cách, có bao nhiêu ý thơ chứ! Đầu gấu kia tên gì mà Thần Giai... quả thực vô cùng khó nghe! Tôi nói này, tôi khuyên ông nên về nhà học lại tiểu học. Bây giờ đã có đại học bổ túc cho người già đó, không cần phải thấy xấu hổ. Đợi đến lúc cháu nó lớn lấy trí tuệ của ông nói không chừng đã có thể đặt tên rồi —— dĩ nhiên điều kiện đầu tiên là ông có thể sống cho đến lúc đó mới được, Hàaa...!"
Ba Hùng giận đến lồng ngực đều run rẩy: "Đó là cháu nội của Hùng gia tôi, tên dĩ nhiên là do ông nội đặt cho!" Nhưng mà sao lão đầu đáng chết này lại biết rõ tên của Giai Tử từ đâu mà có hay vậy chứ?
Ba Tang lại cười lạnh một tiếng, bộ dáng an nhàn tự tại thật là có thể tức chết người —— Vốn tính khí ông là dữ dằn nghiêm túc, nhưng ở trước mặt lão Hùng ông phải tỏ vẻ bình thản hơn để lấy thế thượng phong, bởi vì ba Hùng so với ông còn dễ manh động hung hăng hơn. "Tôi là ông ngoại của tụi nó, dĩ nhiên do tôi đặt tên!" Cũng không nghĩ xem hai đứa nhỏ là con gái nhà ai sinh ra chứ.
"Tôi đặt!"
"Tôi đặt!"
"Không, tôi đặt!"
"Tôi mới là người đặt!"
Hai ông lão chọc tức nhau nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không chịu yếu thế. Nhưng hai người cứ ông một câu tôi một câu làm hai người mẹ nghe thấy cũng vừa tức giận vừa buồn cười. Cả hai dứt khoát cùng nhau đến bên cạnh giường bệnh ngồi cùng với Tang Vãn Cách nói chuyện phiếm, mặc cho hai người càng già càng kỳ cục tranh cãi nhau đi.
...
"Không học thức thật sự là quá đáng sợ." Đây là cảm tưởng của ba Tang sau khi đã cự cãi mệt mỏi. Ông dùng một loại ánh mắt vô cùng khi dễ liếc ba Hùng một cái: "Tôi đã nói với ông rồi, cháu ngoại của lão tử, tên tuyệt đối phải do lão tử đặt!"
"Lão tử cũng theo như ông nói. Đây chính là cháu nội bảo bối của Hùng gia, nhất định phải do ông nội của chúng là lão tử đặt!"
"Ha, ông còn chưa tốt nghiệp tiểu học mà còn muốn giành đặt tên cho bảo bối của lão tử? Ông đặt được sao?!" Ba Tang cười lạnh, "Khi đứa nhỏ trưởng thành nó sẽ oán trách ông nội đặt cái tên vừa tục vừa xấu cho bọn chúng, lúc đó ông thật đẹp mặt? Không có người chịu thua thì không được, ông vẫn nên sớm đầu hàng để quyền đặt tên tặng cho lão tử đi."
"Tôi nhổ vào, được đi học thì ngon rồi hả?" Ba Hùng cũng lấy ánh mắt khi dễ nhìn ông. Vừa định gầm thét, ông liền ý thức được cháu trai bảo bối đang ngủ, lập tức đem giọng nói đè thấp lại. "Lúc lão tử chăn dê để nuôi sống mình thì ông vẫn còn ở trong chăn ôm cuốn sách sợ tối đó!"
"Tôi nhổ vào!!" Ba Tang dùng sức phun trả lại. "Lúc lão tử cầm súng ông vẫn còn không biết ở mộ phần nào quét phân dê kìa!"
"..."
"Bọn họ không mệt mỏi sao?" Tang Vãn Cách vén vén hàng mi của đứa bé trong ngực mình, lại sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hai người cha đang khí thế ngất trời tranh cãi, không hiểu hỏi. "Xem bé đáng yêu chưa nè." Ngón tay mảnh khảnh trêu chọc khuôn miệng cùng lỗ mũi nho nhỏ, lúc điểm lúc lại chấm chấm một chút. "A ——" Tang Vãn Cách kêu lên, trên gương mặt xinh đẹp lập tức hiện ra nụ cười rạng rỡ không gì sánh bằng. "Nó cười, mẹ, mẹ ~ hai người nhìn này, cậu nhóc cười này!" Thật đáng yêu, thật sự rất đáng yêu ~~~ Tang Vãn Cách cảm giác lòng mình đã muốn bị nụ cười của sinh vật nhỏ nhắn trong ngực làm cho mềm hóa, thật đáng yêu... tại sao lại có thể đáng yêu như thế?!
Cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn toét ra độ cong đáng yêu, lộ ra hai hàng lợi non đáng yêu. Bé con đưa tay vươn ra, giơ giơ trên không trung. Vì vật nhỏ mới sinh ra không lâu nên còn không có năng lực tự chủ nhúc nhích. Tay nhỏ bé vung một lúc lâu mới chậm chậm hướng tới mặt Tang Vãn Cách sờ lên. Bàn tay nhỏ béo ụt ịt mò lên làm Tang Vãn Cách buồn cười nhưng lại không dám cười.
"Thật là đáng yêu!" Mẹ Tang cùng mẹ Hùng cũng như mở cờ trong bụng, hận không thể lập tức đem đứa cháu bảo bối như vàng kia từ trong ngực Tang Vãn Cách đoạt lấy. Đáng tiếc cậu bạn nhỏ đang dùng toàn sức mình mà thăm dò mặt Tang Vãn Cách, căn bản cũng không thèm nhìn bọn họ một cái.
Đang lúc hai mẹ con chơi đến thực vui, nhóc em nãy giờ vẫn nằm yên ở trong ngực Hùng Thần Giai ngủ làm cho hắn không dám mở miệng nói chuyện cũng không dám nhúc nhích bị đánh thức. Hắn giương đôi mắt to nhìn Tang Vãn Cách một chút. Tròng mắtto tròn đen lung liếng lại nhìn về phía Hùng Thần Giai, nhìn hắn một lát lại một một lát, rồi chợt "Oa" khóc lên. Tiếng khóc rung trời làm cho tất cả mọi người ở đây đều giật nảy mình. Kể cả hai ông lão vẫn còn đang gây gổ cũng bị dọa đến nhảy dựng lên. Người duy nhất không chịu ảnh hưởng là nhóc anh trong ngực Tang Vãn Cách, sau khi nghe thấy tiếng khóc này, cậu bạn trẻ thế nhưng không sợ hãi mà giống như là làm như không nghe thấy, tiếp tục đưa tay nhỏ bé sờ mặt Tang Vãn Cách, chơi đến cực kỳ cao hứng.
Hùng Thần Giai nhất thời luống cuống tay chân không biết nên làm sao, bất kể hắn dung cách nào để dụ dỗ, sinh vật nhỏ kia vẫn khóc thật lợi hại, làm thế nào cũng không chịu dừng lại. Hắn gấp đến độ muốn giơ chân, đứa bé trong ngực đã khóc đến bắt đầu nấc lên, làm mẹ Tang sợ tới mức liền vội vàng vỗ vỗ bé, sau đó đem đứa bé từ trong ngực hắn nhận lấy rồi dụ dỗ.
Vẻ mặt Hùng Thần Giai như đưa đám cọ lại gần Tang Vãn Cách. Tang Vãn Cách nhìn hắn như có nỗi khổ gì lớn lắm, không nhịn được mà cảm thấy buồn cười, thích thú đưa tay sờ sờ mặt của hắn. Trong lòng Hùng Thần Giai thực cao hứng, lại kéo ra khóe miệng cười, vì vậy —— nhóc anh đang ở trong ngực Tang Vãn Cách cũng nhìn nhìn hắn, sau đó trong nháy mắt cũng bắt đầu òa khóc. Tiếng khóc của hai vật nhỏ quả thật vang đến tận mây xanh, giống như là muốn đem tất cả nước mắt của đời này khóc hết luôn vậy.
Hiện tại cô đang ngồi ở trên giường ôm đứa nhỏ ra đời trước ba phút mà suy nghĩ, không chút nào để ý tới trong phòng bệnh vì đặt tên cho cháu mà làm cho bốn ông bà đều mặt đỏ tới mang tai, chỉ thiếu chưa nhảy lên nóc nhà thôi.
Thật kỳ quái... Mặc dù đã qua gần một tháng, nhưng em bé vẫn nhỏ như vậy sao?
Tang Vãn Cách khều nhẹ chóp mũi của bé. Đứa nhỏ liền chép cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận mấy cái, lông mi thật dài chớp chớp, mở to con ngươi. Mặc dù toàn thân vẫn hồng hồng không lớn, nhưng đôi mắt to lông mi dày lại có vẻ hết sức có hồn. Cậu nháy mắt nhìn vẻ đẹp của người phụ nữ đang ôm mình, ánh mắt cậu long lanh như nước giống như vừa ngâm ở trong hồ nước vậy. Cảnh tượng đáng yêu như vậy trong nháy mắt đã làm cho trái tim của Tang Vãn Cách trở nên mềm nhũn.
"Thật đáng yêu ~~" Tang Vãn Cách ôm đứa bé yêu thích không buông tay, thỉnh thoảng sờ sờ cái đầu trụi lủi của cậu bé. Cái đầu nho nhỏ so với kích cỡ bàn tay cô không khác nhiều lắm. Không, có thể còn nhỏ hơn một chút, thật sự là đáng yêu đến không chịu được.
Về phần một đứa khác thì đang nằm trong ngực Hùng Thần Giai. Từ góc độ của Tang Vãn Cách nhìn sang, cô có thể thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đang khẽ nhấp nhô hô hấp.
"... Đây là cháu nội của Hùng gia, đương nhiên phải do tôi đặt tên!" Ba Hùng giận đến mặt đỏ tía tai, nhưng vì ngại cháu nội bảo bối đang ngủ nên không dám hô to. Mặt ông phồng lên hồng hồng giống như lão trư vậy nhưng còn cố tình không chịu yếu thế, nhất định làm cho đối phương trao nộp vũ khí đầu hàng trước mới để yên.
Ba Tang cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Nhiều năm làm lãnh đạo không phải là làm không, thế nên mọi người chỉ thấy ông cười lạnh một tiếng: "Ông đặt tên? Lấy tên con gì đặt? Gấu con hay chó con?! Cái người đầu óc chỉ mới học đến tiểu học mà còn chưa tốt nghiệp thì có thể lấy cái tên hay nào để đặt chứ? Tôi đoán chừng tên của con gấu chết tiệt kia căn bản cũngkhông phải ông tự nghĩ ra. Nói không chừng còn là ở trên đường nhặt được tờ giấy rách, may sao phía trên có viết mấy chữ nên ông cứ lấy đó mà đặt tên cho cậu ta! Ông cũng không nhìn một chút xem tên của Cách Cách nhà tôi. Vãn Cách, Vãn Cách, có bao nhiêu ý thơ chứ! Đầu gấu kia tên gì mà Thần Giai... quả thực vô cùng khó nghe! Tôi nói này, tôi khuyên ông nên về nhà học lại tiểu học. Bây giờ đã có đại học bổ túc cho người già đó, không cần phải thấy xấu hổ. Đợi đến lúc cháu nó lớn lấy trí tuệ của ông nói không chừng đã có thể đặt tên rồi —— dĩ nhiên điều kiện đầu tiên là ông có thể sống cho đến lúc đó mới được, Hàaa...!"
Ba Hùng giận đến lồng ngực đều run rẩy: "Đó là cháu nội của Hùng gia tôi, tên dĩ nhiên là do ông nội đặt cho!" Nhưng mà sao lão đầu đáng chết này lại biết rõ tên của Giai Tử từ đâu mà có hay vậy chứ?
Ba Tang lại cười lạnh một tiếng, bộ dáng an nhàn tự tại thật là có thể tức chết người —— Vốn tính khí ông là dữ dằn nghiêm túc, nhưng ở trước mặt lão Hùng ông phải tỏ vẻ bình thản hơn để lấy thế thượng phong, bởi vì ba Hùng so với ông còn dễ manh động hung hăng hơn. "Tôi là ông ngoại của tụi nó, dĩ nhiên do tôi đặt tên!" Cũng không nghĩ xem hai đứa nhỏ là con gái nhà ai sinh ra chứ.
"Tôi đặt!"
"Tôi đặt!"
"Không, tôi đặt!"
"Tôi mới là người đặt!"
Hai ông lão chọc tức nhau nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không chịu yếu thế. Nhưng hai người cứ ông một câu tôi một câu làm hai người mẹ nghe thấy cũng vừa tức giận vừa buồn cười. Cả hai dứt khoát cùng nhau đến bên cạnh giường bệnh ngồi cùng với Tang Vãn Cách nói chuyện phiếm, mặc cho hai người càng già càng kỳ cục tranh cãi nhau đi.
...
"Không học thức thật sự là quá đáng sợ." Đây là cảm tưởng của ba Tang sau khi đã cự cãi mệt mỏi. Ông dùng một loại ánh mắt vô cùng khi dễ liếc ba Hùng một cái: "Tôi đã nói với ông rồi, cháu ngoại của lão tử, tên tuyệt đối phải do lão tử đặt!"
"Lão tử cũng theo như ông nói. Đây chính là cháu nội bảo bối của Hùng gia, nhất định phải do ông nội của chúng là lão tử đặt!"
"Ha, ông còn chưa tốt nghiệp tiểu học mà còn muốn giành đặt tên cho bảo bối của lão tử? Ông đặt được sao?!" Ba Tang cười lạnh, "Khi đứa nhỏ trưởng thành nó sẽ oán trách ông nội đặt cái tên vừa tục vừa xấu cho bọn chúng, lúc đó ông thật đẹp mặt? Không có người chịu thua thì không được, ông vẫn nên sớm đầu hàng để quyền đặt tên tặng cho lão tử đi."
"Tôi nhổ vào, được đi học thì ngon rồi hả?" Ba Hùng cũng lấy ánh mắt khi dễ nhìn ông. Vừa định gầm thét, ông liền ý thức được cháu trai bảo bối đang ngủ, lập tức đem giọng nói đè thấp lại. "Lúc lão tử chăn dê để nuôi sống mình thì ông vẫn còn ở trong chăn ôm cuốn sách sợ tối đó!"
"Tôi nhổ vào!!" Ba Tang dùng sức phun trả lại. "Lúc lão tử cầm súng ông vẫn còn không biết ở mộ phần nào quét phân dê kìa!"
"..."
"Bọn họ không mệt mỏi sao?" Tang Vãn Cách vén vén hàng mi của đứa bé trong ngực mình, lại sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hai người cha đang khí thế ngất trời tranh cãi, không hiểu hỏi. "Xem bé đáng yêu chưa nè." Ngón tay mảnh khảnh trêu chọc khuôn miệng cùng lỗ mũi nho nhỏ, lúc điểm lúc lại chấm chấm một chút. "A ——" Tang Vãn Cách kêu lên, trên gương mặt xinh đẹp lập tức hiện ra nụ cười rạng rỡ không gì sánh bằng. "Nó cười, mẹ, mẹ ~ hai người nhìn này, cậu nhóc cười này!" Thật đáng yêu, thật sự rất đáng yêu ~~~ Tang Vãn Cách cảm giác lòng mình đã muốn bị nụ cười của sinh vật nhỏ nhắn trong ngực làm cho mềm hóa, thật đáng yêu... tại sao lại có thể đáng yêu như thế?!
Cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn toét ra độ cong đáng yêu, lộ ra hai hàng lợi non đáng yêu. Bé con đưa tay vươn ra, giơ giơ trên không trung. Vì vật nhỏ mới sinh ra không lâu nên còn không có năng lực tự chủ nhúc nhích. Tay nhỏ bé vung một lúc lâu mới chậm chậm hướng tới mặt Tang Vãn Cách sờ lên. Bàn tay nhỏ béo ụt ịt mò lên làm Tang Vãn Cách buồn cười nhưng lại không dám cười.
"Thật là đáng yêu!" Mẹ Tang cùng mẹ Hùng cũng như mở cờ trong bụng, hận không thể lập tức đem đứa cháu bảo bối như vàng kia từ trong ngực Tang Vãn Cách đoạt lấy. Đáng tiếc cậu bạn nhỏ đang dùng toàn sức mình mà thăm dò mặt Tang Vãn Cách, căn bản cũng không thèm nhìn bọn họ một cái.
Đang lúc hai mẹ con chơi đến thực vui, nhóc em nãy giờ vẫn nằm yên ở trong ngực Hùng Thần Giai ngủ làm cho hắn không dám mở miệng nói chuyện cũng không dám nhúc nhích bị đánh thức. Hắn giương đôi mắt to nhìn Tang Vãn Cách một chút. Tròng mắtto tròn đen lung liếng lại nhìn về phía Hùng Thần Giai, nhìn hắn một lát lại một một lát, rồi chợt "Oa" khóc lên. Tiếng khóc rung trời làm cho tất cả mọi người ở đây đều giật nảy mình. Kể cả hai ông lão vẫn còn đang gây gổ cũng bị dọa đến nhảy dựng lên. Người duy nhất không chịu ảnh hưởng là nhóc anh trong ngực Tang Vãn Cách, sau khi nghe thấy tiếng khóc này, cậu bạn trẻ thế nhưng không sợ hãi mà giống như là làm như không nghe thấy, tiếp tục đưa tay nhỏ bé sờ mặt Tang Vãn Cách, chơi đến cực kỳ cao hứng.
Hùng Thần Giai nhất thời luống cuống tay chân không biết nên làm sao, bất kể hắn dung cách nào để dụ dỗ, sinh vật nhỏ kia vẫn khóc thật lợi hại, làm thế nào cũng không chịu dừng lại. Hắn gấp đến độ muốn giơ chân, đứa bé trong ngực đã khóc đến bắt đầu nấc lên, làm mẹ Tang sợ tới mức liền vội vàng vỗ vỗ bé, sau đó đem đứa bé từ trong ngực hắn nhận lấy rồi dụ dỗ.
Vẻ mặt Hùng Thần Giai như đưa đám cọ lại gần Tang Vãn Cách. Tang Vãn Cách nhìn hắn như có nỗi khổ gì lớn lắm, không nhịn được mà cảm thấy buồn cười, thích thú đưa tay sờ sờ mặt của hắn. Trong lòng Hùng Thần Giai thực cao hứng, lại kéo ra khóe miệng cười, vì vậy —— nhóc anh đang ở trong ngực Tang Vãn Cách cũng nhìn nhìn hắn, sau đó trong nháy mắt cũng bắt đầu òa khóc. Tiếng khóc của hai vật nhỏ quả thật vang đến tận mây xanh, giống như là muốn đem tất cả nước mắt của đời này khóc hết luôn vậy.
Bình luận truyện