Tục Huyết Hải Thâm Thù

Chương 12: Thực giả khó phân lần - Đai sự thị phi khôn biện vẫn hồ đồ



Trong gian phòng lớn, Tân Thất Nương rút thuốc giải độc ra sắp sửa trao tay Động Minh Tử bỗng nghe tiếng la của Đại Thạch đạo nhân, mụ ta suy nghĩ rất mau: “Động Minh Tử đang ở trước mặt ta tại sao Đại Thạch đạo nhân lại gọi sư phụ đến? Nếu có địch nhân thì cũng phải chống cự liền chứ gọi sư phụ làm chi?”.

Kinh nghiệm của Mạnh Hoa vẫn còn nông cạn không thể ngờ người đứng trước mặt chàng chỉ là Động Minh Tử giả mạo, trong lúc cấp thiết không hiểu tại sao Đại Thạch đạo nhân lại kêu lên như thế vội vàng rút kiếm đâm tới Động Minh Tử cực kỳ mau lẹ.

Tân Thất Nương tâm định chuyển động lập tức thu hồi thuốc giải tránh qua một bên không tham dự cuộc đấu. Cả ba người đều động tác phi thường nhanh nhẹn. Tân Nhất Nương vừa tránh ra mũi kiếm của chàng đã đâm tới Nhuyễn Ma huyệt của Động Minh Tử.

Chỉ nghe “xoạt” một tiếng kiếm chàng đã xuyên qua một lỗ trên áo y nhưng kiếm của chàng thực kỳ quái bỗng không đâm trúng được huyệt đạo của y nữa. Trong lúc gấp rút, thân hình chàng nhanh như điện tạt qua một bên trong lòng lấy làm kinh dị: “Động Minh Tử tại sao lại có khinh công cao minh đến thế?” Trong khoảnh khắc chàng nhận ra thân pháp nhanh nhạy này có điểm quen thuộc nhưng vì gấp rút chàng chưa nhận ra là ai.

Trong lúc cấp thiết chàng không thể suy nghĩ kỹ, chiêu đầu tiên không trúng, chàng liền đánh liên hoàn tam kiếm, bụng nghĩ: “Dù bất cứ là ai cũng không để tên Động Minh Tử này chạy thoát”.

Thân pháp người này nhẹ nhàng không thể tả, đối phó với khoái kiếm của chàng rất ung dung linh hoạt. Tân Nhất Nương đứng bên chiến mấy lần tưởng như y đã bị kiếm xuyên qua nhưng cuối cùng y mau lẹ chuyển thân thoát khỏi nhưng vẫn không thể nào thoát ra khỏi vòng kiếm quang đan dày như lưới của Mạnh Hoa.

Mạnh Hoa chợt nhớ ra một người, chàng kêu thầm: “Đúng rồi, người này nhất định không phải là Động Minh Tử!” bèn lập tức thu kiếm.

Cũng ngay lúc ấy hốt nhiên nghe có tiếng hét :

- Ai dám liều lĩnh mạo xưng tên ta?

Chạy vào cửa viện một người giống y như Động Minh Tử mới chính là Động Minh Tử thật.

Tên giả dạng Động Minh Tử lúc ấy mới nhận ra chàng là Mạnh Hoa nên khi Động Minh Tử thật chưa kịp đến gần và công thế Mạnh Hoa vừa nhận ra liền nói rất mau :

- Ngươi là Mạnh Hoa? Mau, mau chạy đi!

Khi người nọ mở miệng Mạnh Hoa lập tức nhận ra y là ai liền. Chẳng ai xa lạ, chính là người đã giúp chàng nhiều lần đó là Thiên hạ đệ nhất thần thâu Trương Khoái Hoạt!

Nguyên Trương Khoái Hoạt chẳng những có tài ăn trộm số một trong thiên hạ mà về thuật cải dung dịch mạo không kém gì bạn y là Lý Ma Tử có thể gọi là Thiên hạ đệ nhị. Mạnh Hoa phát giác là Trương Khoái Hoạt không có thì giờ nói nhiều, vừa thoát ra hai tiếng “Chạy mau!” lập tức phi thân lên đầu tường thoát ra ngoài. Tân Thất Nương không chậm trễ bắn liền theo ba mũi ám khí độc, vừa lúc có tiếng quát :

- Rơi xuống mau!

Người chưa đến nhưng phách không chưởng đã đập trúng Trương Khoái Hoạt. May thay họ Trương không rơi vào bên trong mà lại rơi ra bên ngoài, y liền nhỏm dậy chạy bay tức khắc.

Người dùng phách không chưởng đánh rơi Trương Khoái Hoạt chính là Hải Lan Sát.

Mục đích của Mạnh Hoa là bắt Động Minh Tử làm con tin nay đã gặp Động Minh Tử chàng làm sao bỏ qua được?

Khi Hải Lan Sát đánh chưởng trúng Trương Khoái Hoạt chính là lúc kiếm của chàng đang đâm tới Động Minh Tử.

Động Minh Tử đã biết có Hải Lan Sát đến rất an tâm nói :

- Hảo tiểu tử! Quả nhiên là ngươi!

Lời chưa dứt, hai kiếm chạm vào nhau “choang” một tiếng. Trường kiếm trong tay Động Minh Tử chấn động rung rinh như sắp rời khỏi tay. Động Minh Tử tấn tốc kiếm chiêu cong người xuống chém vạc kiếm lên thành chiêu Phục Địa Trảm Hổ. Y mau nhưng Mạnh Hoa càng mau hơn, mũi kiếm của y chưa kịp chạm vào người chàng thì đầu vai đã cảm thấy lạnh toát, mũi kiếm của chàng đã rạch một đường gần huyệt Kiên Tỉnh của y.

Động Minh Tử sợ bị kiếm đâm trúng tỳ bà cốt vội vã trầm vai xuống xuất chiêu Cử Hỏa Liên Thiên trường kiếm đánh vụt từ dưới lên đâm vào bụng dưới chàng nhưng y chậm mất nửa chớp mắt, chỉ nghe một tiếng “choang” dài, trường kiếm của Động Minh Tử đã rời tay, đầu vai trúng một vết thương may tỳ bà cốt chưa bị hề hấn gì.

Mới trong ba chiêu Mạnh Hoa đã đánh rơi kiếm và làm bị thương Động Minh Tử nhưng muốn bắt y làm con tin không phải chuyện dễ trong lúc này, kiếm của chàng đang đâm tới, bỗng Hải Lan Sát quay lại dùng phách không chưởng đánh vẹt kiếm chàng sang một bên.

Chàng phiên thân lập tức thi triển Hoàng Hạc Xung Thiên thân pháp cất lên khỏi mặt đất như muốn vượt qua khỏi đầu tường. Tân Thất Nương không bỏ qua cơ hội vung tay ném theo một mũi ám khí.

Mạnh Hoa không cần nhìn kiếm vòng một đường tròn cắt mũi ám khí ra làm hai đoạn rơi xuống đất.

Hải Lan Sát quát to :

- Hảo tiểu tử, định chạy đi đâu?

Nói thì chậm nhưng sự thực rất mau, hắn cũng phi thân lên đầu tường đánh một chưởng ngay giữa mặt chàng.

So về công lực, Mạnh Hoa không cao hơn Hải Lan Sát tất nhiên chàng sẽ bị chưởng lực của hắn đánh rơi xuống tường, nhưng không hiểu do đâu, chân chàng vừa điểm vào đầu tường hốt nhiên cảm giác hơi thở khó khăn, chàng tưởng bị ảnh hưởng của chưởng lực Hải Lan Sát.

Chưa rơi chạm đất, trường kiếm trong tay chàng vươn ra phía trước đập xuống đất rồi mượn sức bắn vọt lên trở lại đánh chiêu Vạn Lý Phi Sương chuyển thành chiêu Thiên Sơn Mục Lộc trong chớp mắt chỉ thấy muôn ngàn ánh kiếm chớp lóe lên dày đặc trong phòng như đã hóa thành cả trăm lưỡi kiếm, kiếm ảnh trùng trùng tứ phương bát diện đánh tới Hải lan Sát.

Hải Lan Sát đinh ninh đối phương trúng chưởng, không ngờ kiếm pháp chàng lợi hại ghê gớm đến thế, không thể không kinh hoàng vội vàng ngưng thần đối phó.

Mạnh Hoa vừa sử dụng chiêu pháp Lưỡng Bại Câu Vong (hai bên cùng chết) trong một chiêu đánh ra sáu sáu ba mươi sáu kiếm, chưa kịp dừng tay bỗng thấy hơi thở như bị tắc nghẽn chiêu pháp không chịu theo ý muốn nữa. Chàng hoảng sợ nghĩ thầm: “Sao ta mất hết sức lực thế này?”.

Tần Nhất Nương thở mạnh một hơi nói với Hải Lan Sát :

- Hải đại nhân, không cần phải phí sức với tiểu tử đó nữa. Y không chạy được nữa đâu vì đã trúng độc rồi!

Nguyên lúc nãy khi mụ bắn mũi Chỉ hoàn là loại ám khí có chứa phấn độc trong lòng rỗng, loại phấn này không có sắc không có mùi vị nên khi chàng dùng kiếm chặt đôi ra chàng không hề biết đã hít phải phấn độc.

Bây giờ biết thì đã muộn chạy không đủ sức chẳng lẽ để rơi vào tay bọn chúng? Mạnh Hoa lật ngược mũi kiếm định tự vận chứ không chịu bị bắt. Bỗng một luồng hắc quang xẹt qua. “Choeng” một tiếng, trường kiếm chàng bị Hải Lan Sát đánh rơi, người chàng lập tức choáng váng ngã xuống.

Thời gian qua không biết bao lâu Mạnh Hoa mới dần dần tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên của chàng là thấy toàn bộ đầu ngấm ngầm đau, một lúc lâu sau mới dần dần nhớ lại việc xảy ra, chắc chắn chàng đã bị địch nhân bắt giữ. Chàng thử chuyển thân đứng dậy, thì ra chân tay vẫn còn cử động được như thường.

Chàng vốn đang nằm trên mặt đất, võ công tuy bị tiêu tán nhưng vẫn có thể nghe rõ các lời bàn luận ngoài kia. Có tiếng của một người hình như đã cao tuổi lắm :

- Không thể được!

Sau đó là tiếng Động Minh Tử :

- Sư huynh chưa muốn giết chết tiểu tử này ư?

Giọng lão già :

- Đúng, việc này cần phải thận trọng, ta không thể để sư đệ giết y ngay lúc này!

Thì ra Động Minh Tử đang tranh biện với Chưởng môn nhân Không Động phái Động Chân Tử là sư huynh của y. Động Minh Tử muốn giết chàng ngay nhưng Động Chân Tử không bằng lòng.

Tiếng Động Minh Tử cười rất lạnh lẽo :

- Sư huynh có biết tiểu tử họ Mạnh này là người thế nào không? Y là đồ đệ của Đan Khâu Sinh đó! Chúng ta sắp tụ tập đồng môn đại hội để thanh lý môn hộ, nếu không chặt cỏ tận gốc tất có hậu hoạn!

Động Chân Tử đáp :

- Ta biết rồi, nhưng sư đệ có biết hiện tại thân phận y ra sao không?

Động Minh Tử :

- Thân phận y ra sao?

Động Chân Tử :

- Ta cũng chưa thể xác định, nhưng trong người y có cái hộp gấm này, ta phải hỏi cho ra lẽ tại sao.

Nguyên từ sau Mạnh Hoa bị bắt, Động Minh Tử lục xét trong người chàng tìm thấy cái hộp gấm do Chưởng môn sư huynh nhờ Đường Gia Nguyên trao lại cho Đường Kính Thiên, trong hộp gấm có thuật lại vụ án Đan Khâu Sinh do Động Chân Tử chính tay viết ra khiến sư huynh đệ kinh sợ. Việc này là việc lớn, Động Minh Tử tuy đang có dã tâm đoạt ngôi vị Chưởng môn của sư huynh nhưng ngoài mặt vẫn phải tôn trọng sư huynh. Y trình hộp gấm cho sư huynh rồi xin ý kiến sư huynh được giết chết Mạnh Hoa không ngờ sư huynh cự tuyệt.

Động Minh Tử nói tiếp :

- Có phải hộp gấm này do sư huynh gởi Đường Kính Thiên chăng?

- Đúng, nhưng sao?

Động Minh Tử :

- Theo tiểu đệ thấy cứ như võ công của tiểu tử này không thể đoạt hộp gấm từ tay Đường Kính Thiên được nhưng có thể đoạt được của Đường Gia Nguyên. Tiểu đệ lại càng không tin chuyện cơ mật thế này mà Đường Kính Thiên lại sơ suất giao vào tay người khác.

Động Chân Tử :

- Vô luận thế nào ta cũng phải hỏi cho minh bạch. Sư đệ vào trong xem y đã tỉnh lại chưa?

Thực ra bị trúng độc dược Chi hoàn của Tân Thất Nương người khác hôn mê ít nhất hai ngày hai đêm nhưng vì Mạnh Hoa được chân truyền nội công của Trương Đan Hoa cùng nội công tâm pháp của Thiên Trúc, Ba Tư nên tuy trong lúc hôn mê nội tức vẫn liên tục phát huy tác dụng sản sinh ra sức đề kháng tự nhiên nên chỉ qua thời gian nửa buổi chàng đã hồi tỉnh.

Tiếng Động Chân Tử :

- Sư đệ sao không bảo Tân Thất Nương đưa thuốc giải?

Động Minh Tử lạnh lùng đáp :

- Sư huynh chưa biết tính tình kỳ quái của mụ ấy ư? Huống gì chiều qua mụ bị tên giả tiểu đệ đánh lừa, mụ tức lắm không muốn đưa thuốc giải cho bất kỳ ai.

Động Chân Tử :

- Đến cả ta mụ cũng không tin ư?

Động Minh Tử :

- Tiểu đệ chỉ biết mụ không chịu đưa thuốc giải cho tiểu đệ, sư huynh không tin cứ tìm mụ hỏi thử xem.

Động Chân Tử cau mày :

- Được, trưa ngày mai y cũng sẽ tỉnh lại thôi. Đệ hãy giao y cho ta nhé!

Động Minh Tử :

- Sư huynh đem y đi đâu? Sư huynh không tin đệ ư?

Động Chân Tử :

- Không phải không tin, ta chỉ cần sớm biết sự thực, y tỉnh dậy ta cần hỏi ngay. Nếu không ta mất công đi tới đi lui. Sư đệ không giao y cho ta phải chăng cũng không tin ta?

Chưởng môn sư huynh đã nói đến thế, Động Minh Tử không tiện cự tuyệt liền đáp :

- Sư huynh sau khi biết sự tình rồi tính làm gì nữa?

Động Chân Tử :

- Nếu y thực sự không do Đường Kính Thiên sai đến đây, ta sẽ giao cho đệ giết luôn.

Động Minh Tử :

- Còn vạn nhất y chính do Đường Kính Thiên sai đến thì sao?

Động Chân Tử :

- Ta sẽ tự có biện pháp xử trí. Tóm lại ta sẽ không bao giờ thả hổ về rừng gây khó khăn cho đệ đâu, đệ hãy yên tâm.

Động Minh Tử chưa kịp nói gì Động Chân Tử lại nói :

- Con gái của Kim Trục Lưu ta đã nhường cho đệ tử xử trí, còn tên họ Mạnh này đệ yên tâm nhường cho ta xử trí.

Mạnh Hoa nghe tiếng nói đã lại gần, giả vờ :

- Thái sư thúc minh giám, tuy đệ tử tỉnh dậy đã lâu nhưng không còn khí lực tự đứng dậy được.

Động Chân Tử nắm vào tỳ bà cốt của chàng nhấc chàng lên thử xem quả nhiên thấy võ công chàng chưa khôi phục, khí lực chưa bằng một người ốm nặng liền yên tâm nói :

- Ngươi tỉnh dậy đã lâu như vậy ngươi nghe hết những lời bàn luận của ta và sư đệ chớ?

Mạnh Hoa đáp :

- Xin thái sư thúc tha tội đệ tử vô tâm nghe được.

Động Chân Tử trầm sắc :

- Sư phụ của ngươi sớm bị trục xuất bản môn, cứ theo ta biết ngươi cũng có lần kiếm thương sư đệ Động Minh Tử, ba chữ “thái sư thúc” ta không dám nhận đâu.

Mạnh Hoa :

- Mấy lần đệ tử bị bức bách mới phải động thủ với Động Minh Tử.

Trong lòng chàng thấy hận Động Minh Tử nên không gọi là “thái sư thúc” mà gọi thẳng tên.

Động Chân Tử có vẻ không vui :

- Được, bản lãnh của ngươi có thể nói là hơn bất cứ ai trong Không Động phái, nói khách sáo làm chi. Ngươi đã nghe những lời đàm luận của ta và sư đệ tức là đã biết ta muốn hỏi ngươi điều gì rồi, hãy trả lời đi.

Chàng không biết giải thích ra sao nghĩ bụng: “Hãy nói chuyện cần nói trước đã. Ta chỉ vì sư phụ ta nên tôn trọng y, y không nhận ta là đệ tử bản môn, ta nào có cần?” bèn đổi cách xưng hô :

- Lão nhân gia đoán không sai, chiếc hộp gấm đúng là do Chưởng môn Thiên Sơn phái Đường Kính Thiên giao cho vãn bối!

Động Chân Tử kinh ngạc :

- Nói như vậy không lẽ ngươi đại diện Đường Kính Thiên đến đây? Ngươi nhân danh gì mà có thể đại biểu cho Thiên Sơn phái?

Nên biết một người ngoài đại biểu cho Chưởng môn một môn phái là chuyện xưa nay chưa từng có trong giới võ lâm. Động Chân Tử cho rằng Đường Kính Thiên là một Thái Sơn bắc đẩu võ lâm không lẽ là trái lẽ thường?

Mạnh Hoa khẳng khái đáp :

- Vãn bối nhân danh song trọng thân phận đến đây?

Động Chân Tử càng kinh ngạc :

- Thế nào song trọng thân phận?

Chàng đáp :

- Thứ nhất vãn bối nhân danh đệ tử ký danh của Thiên Sơn phái, thứ hai vãn bối nhân danh đệ tử của Đan Khâu Sinh.

Động Chân Tử :

- Đệ tử ký danh Thiên Sơn phái là cái gì?

- Chuyện này kể ra thật dài dòng. Xin Chưởng môn tin vãn bối, vãn bối không đời nào mang chuyện này ra làm chuyện đùa.

Động Chân Tử chưa hết kinh ngạc không thể không hỏi :

- Có phải Đường Kính Thiên thu ngươi làm đệ tử ký danh?

- Đệ tử được lọt vào mắt xanh Chưởng môn Thiên Sơn phái, coi vãn bối lá ký danh đệ tử chứ không phải là đệ tử của người.

Động Chân Tử hiểu ẩn ý câu nói của chàng càng thêm kinh dị :

- Vậy Đường Kính Thiên coi ngươi như bằng hữu cùng vai vế ư?

Chàng không tiện đáp “đúng vậy” nên im lặng mặc nhận.

Động Chân Tử vừa kinh dị vừa có vẻ phẫn uất trầm giọng hỏi :

- Đường Kính Thiên sắp đặt như thế này là có ý gì?

Chàng đáp :

- Người có ý hòa giải mọi can qua. Sở dĩ mới đồng ý cho vãn bối dùng song trọng thân phận cầu kiến lão nhân gia. Một mặt đại biểu cho Thiên Sơn phái của người, một mặt nhân danh đệ tử Đan Khâu Sinh xin lão nhân gia lượng giải cho sư phụ!

Động Chân Tử xịu mặt :

- Ta là Chưởng môn Không Động, thanh lý môn hộ tự biết thế nào là công đạo, không cần người ngoài nhiều lời. Song trọng thân phận của ngươi chẳng có ích dụng gì!

Nói xong phất tay áo định đi ra.

Mạnh Hoa thấy Động Chân Tử không chịu nghe chàng nhất thời gấp gáp vội nói to :

- Lão nhân không phải từng mời Đường đại hiệp đến chủ trì công đạo hay sao? Nếu không cần người ngoài nhiều lời làm sao người ngoài chủ trì công đạo được?

Động Chân Tử càng giận dữ :

- Ta mời đích thân Chưởng môn Thiên Sơn phái Đường Kính Thiên, còn ai là đại biểu cũng không thể chủ trì công đạo!

Lão trừng mắt nhìn chàng, ánh mắt dữ dội lộ sát khí.

Trong âm mưu của lão định mời Đường Kính Thiên đến gọi là “chủ trì công đạo” nhưng thực sự muốn lợi dụng Đường Kính Thiên đối kháng với Kim Trục Lưu, lão hy vọng sau khi gởi tín thư nói rõ về cái án Đan Khâu Sinh, Đường Kính Thiên phải tin chắc đích xác là kẻ tội đồ, ủng hộ lão “thanh lý môn hộ” và như vậy không sợ Kim Trục Lưu giúp đỡ bênh vực Đan Khâu Sinh nữa.

Không ngờ Đường Kính Thiên lại sai đại biểu đến, lại là đệ tử của Đan Khâu Sinh. Nếu không có sự việc tối nay may ra còn tạm ổn, bây giờ Mạnh Hoa đã đụng độ với Động Minh Tử và bị bắt, sự tình đã đến mức này không thể coi Mạnh Hoa là đại biểu cho Đường Kính Thiên được nữa. Bỗng nhiên lão nhớ tới câu dặn của sư đệ: “Tróc hổ dung dị phóng hổ nan” (bắt hổ dễ hơn là thả hổ). Nên biết lão và sư đệ Động Minh Tử tuy có mâu thuẫn nhưng lợi ích với nhau vẫn là một.

Trong lúc gấp vội, chàng nói :

- Được, vãn bối xin lấy thân phận là một đệ tử của Đan Khâu Sinh tức là đệ tử của bản môn xin cảnh giác Chưởng môn nhân không nên tin lời Động Minh Tử. Xin bẩm cùng Chưởng môn, sư phụ của đệ tử chính bị oan uổng lắm!

Động Minh Tử hơi động tâm dừng lại :

- Làm sao ngươi biết là oan uổng? Ngươi có chứng cớ gì?

Bụng nghĩ: “Nên nghe xem y biết tới đâu?” Nguyên lão hoài nghi Đan Khâu Sinh đã kể hết mọi chuyện với Mạnh Hoa, như vậy Đường Kính Thiên cũng đã biết hết.

Mạnh Hoa đáp :

- Vãn bối tuy không có chứng cớ nhưng đã cùng Đường đại hiệp tra cứu tài liệu rất kỹ và nhận ra trong việc này có rất nhiều điều khả nghi. Chưởng môn, theo vãn bối mọi việc ám muội đều do Động Huyền Tử và Động Minh Tử chủ trì. Nay Động Huyền Tử đã chết đã chết, chỉ còn tra hỏi Động Minh Tử là rõ sự thực!

Động Chân Tử nghe chàng chỉ biết nghi thôi chứ không có chứng cớ, rất yên tâm rồi lại nổi giận :

- Ta không có công đâu nghe ngươi nói bậy bạ. Cứ theo lý ta xử ngươi vào tội phạm thượng là đủ giết chết ngươi rồi. Nhưng nể mặt Đường Kính Thiên ta cải án cho ngươi bị giam giữ hai mươi năm.

Mạnh Hoa vừa gấp vừa giận hét lớn :

- Lão mới là hồ đồ. Lão có biết Động Minh Tử cấu kết với Hải Lan Sát soán đoạt ngôi vị Chưởng môn không?

Động Chân Tử cười nhạt :

- Tiểu tử muốn ly gián cảm tình giữa sư huynh đệ chúng ta ư? Thật buồn cười! Ngôi vị Chưởng môn của ta sẽ nhường cho sư đệ trong hai ngày tới việc gì phải soán đoạt?

Tuy miệng lão nói vậy nhưng trong lòng rất bất an tự nghĩ thầm: “Té ra sư đệ mời thống lãnh Ngự lâm quân đến đây làm chỗ dựa sao không nói cho ta biết?”.

Thấy Động Chân Tử đã bước sắp đến cửa, chàng gấp rút chụp tới một trảo kêu lên :

- Chưởng môn...

Động Chân Tử kinh hoảng :

- Ngươi làm gì vậy?

Lão vung tay gạt Mạnh Hoa ngã bật ra. Động Chân Tử lúc nãy đã thử võ công chàng chưa khôi phục nên mới yên tâm.

Bản lai Mạnh Hoa hoàn toàn chưa có sức, hốt nhiên nhảy được một bước tuy bị Động Chân Tử gạt ngã nhưng cũng khiến chàng ngạc nhiên nghĩ bụng: “Kỳ quái thật, sao tự nhiên ta lại có chút khí lực thế này?”.

Nhưng chàng đã ngã xuống đất rồi không thể tự đứng dậy được, chàng ú ớ :

- Chưởng môn, lão nhân gia... lão... không biết đâu, y và Hải lan Sát có âm mưu bắt các khách nhân đến tham dự đại hội kể cả Kim Trục Lưu đại hiệp. Tai họa sau này liệu lão nhân gia có đảm đương nổi không?

Động Chân Tử biến sắc :

- Nói nhảm nói nhí, tiểu tử định tạo mối bất hòa giữa ta và sư đệ nên đặt điều vu cáo thực là buồn cười!

- Đó là chuyện thật chứ không phải vu cáo. Xin lão nhân gia nghe... nghe...

Chàng chưa nói hết Động Chân Tử đã gạt ngang :

- Ta không có thì giờ nghe ngươi nói nhảm nhí. Im đi!

Lão bước mau khuất ra khỏi cửa.

Có tiếng rít của kim khí đâu đây. Bỗng mặt đất chấn động nứt ra một miệng lớn, lập tức chàng bị rơi xuống miệng đất ấy. Thì ra dưới gian phòng này là một mật thất sâu sáu, bảy trượng. May phản ứng của chàng vẫn còn mau lẹ, vừa thấy có biến chàng vội mặc vận nội công tâm pháp dồn khí vào đan điền nên khi ngã xuống chỉ hơi choáng váng chứ không đến nỗi bị thương.

Qua một lúc chàng dần dần bình tĩnh lại, toàn thân ê ẩm không còn chút khí lực nào cả.

Từ khi hành hiệp giang hồ đến nay tuy Mạnh Hoa cũng có gặp đôi lần gian nan nguy hiểm nhưng chưa lần nào như lần này, chàng có cảm giác như lọt vào mười tám tầng địa ngục, dưới ngục sâu thăm thẳm này cơ hồ không le lói một hy vọng thoát thân nào.

Chuyện khiến chàng đau khổ băn khoăn nhất là hôm qua chàng đã lầm Trương Khoái Hoạt là Động Minh Tử làm hỏng âm mưu ăn trộm thuốc giải độc. Kinh qua sự kiện này, mụ yêu phụ Tân Thất Nương càng đề phòng kỹ hơn dù Trương Khoái Hoạt có là Thiên hạ đệ nhất thần thâu sợ cũng không thể ra tay được nữa. Ta không thể trốn thoát khỏi nơi đây lấy ai cứu Y muội?”.

Mạnh Hoa bị khốn nơi đây tất nhiên không cứu được Kim Bích Y, nhưng còn một chuyện trọng yếu hơn nữa là sẽ không có ai phá vỡ âm mưu thâm độc của Hải Lan Sát. “Lần này với thủ đoạn độc hiểm của Hải Lan Sát với sự đồng tình của sư huynh đệ Động Chân Tử, chẳng lẽ bao nhiêu anh hùng hiệp nghĩa đều trúng kế ‘nhất võng đả trận’ cả sao?”.

Càng nghĩ ngợi chàng càng phẫn nộ khẩn cấp, chàng muốn hét lên: “Ta làm gì bây giờ? Ta làm gì bây giờ?”.

Hốt nhiên chàng nhìn thấy một vệt sáng dưới nền đất. Thì ra đây là một gian hầm do Động Chân Tử lợi dụng hang núi quanh co đào thành, chung quanh đều là vách núi. Lúc ấy chính là đang giữa ngọ, có một khe hở trên vách núi khiến ánh sáng ban trưa kéo vào thành một vệt dài.

Vệt sáng khiến chàng lóe lên ý tưởng: “Bị giam giữ trong này không có hy vọng nào thoát được ngoài chính sức mạnh của bản thân ta”.

Chàng nhớ tới lúc gấp rút phải đối phó với Động Chân Tử nhảy lên được một cái rồi sau đó không còn sức tiếp theo nữa. Dù sao cũng có chút khí lực, lúc ấy chàng cảm thấy thác dị vì không biết khí lực ấy từ đâu ra?

Bây giờ chàng ngồi tĩnh tọa nghĩ thầm: “Có lẽ do ta học nội công tâm pháp lúc ở Thiên Sơn, bất tri bất giác mà thành có tác dụng?”.

Chàng liền nhắm mắt đem tất cả những điều nhớ trong nội công tâm pháp của Thiên Trúc và Ba Tư ôn luyện lại, bỗng nhiên trong lòng chấn động: “Trong nội công tâm pháp của Ba Tư có phương pháp vận công cho những người bệnh chóng hồi phục, có lẽ cũng có thể giải độc được, ta hãy thử xem”.

Trong ngục thất tuyệt nhiên không có ai quấy nhiễu, lại không bị phân tâm đúng là nơi lý tưởng của một tĩnh thất dùng vào việc luyện công. Mạnh Hoa tạm quên tất cả những phiền não lo lắng khoanh chân nhắm mắt ngưng thần vận công. Phút chốc đã nhập vào cảnh giới “vật ngã lưỡng vong”.

Không biết thời gian qua bao lâu, chàng hành công hoàn tất, mở mắt ra nhìn chỉ thấy một màu đen mù mịt, có lẽ đang là ban đêm.

Tinh thần tựa hồ có ít nhiều sảng khoái, chàng cảm thấy bụng ngấm ngầm đói. Chàng thử đứng dậy, khí lực quả có khôi phục được phần nào. Chàng lại múa thử mấy đường quyền, sau bài quyền tuy có mệt mỏi nhưng chàng vẫn rất mừng vì có tiến bộ.

Trong lúc múa quyền, chàng bỗng chạm vào một chiếc giỏ tre. Thì ra trong giỏ tre có đựng một ít thức ăn, có cơm và rau tuy đã lạnh tanh từ lâu.

Nếu Động Chân Tử muốn giết chàng thì thiếu gì cách mà phải trộn với thuốc độc? Chàng nghĩ vậy và tự nhiên lôi thức ăn ra ăn ngon lành, quả nhiên không thấy có gì khác lạ, bụng no rồi chàng có cảm tưởng người khỏe hẳn lên.

Sau khi ăn no chàng tiếp tục vận công, chàng ngồi khoanh chân luyện công lực thượng thừa ở bí kíp Ba Tư hỗ tương với nội công tâm pháp của Trương Đan Phong không thấy buồn ngủ chút nào.

Trong thạch thất dần dần hơi có ánh sáng yếu ớt, có lẽ đã bắt đầu sang ngày thứ hai.

Không hiểu Động Chân Tử vô tâm hay lão cứ tin chàng không còn chút sức lực nào nữa nên vẫn để yên bảo kiếm bên lưng chàng không thèm đoạt mất, chàng từ từ rút kiếm luyện tiếp bài học mới của bí kíp Ba Tư.

Lần này chàng thử vận dụng khoái đao gia truyền biến thành kiếm pháp, luyện xong một bài kiếm chàng có cảm giác đầu váng mắt hoa chứng tỏ công lực chỉ mới hồi phục nửa phần, độc chất ám khí vẫn chưa tiêu hết hẳn.

Trên đầu chàng có người mang thực phẩm đến. Mạnh Hoa vội thu quyền cước im lặng quan sát, chỉ thấy một luồng sáng tràn vào người đó mở nắp hầm, một sợi dây thừng buông xuống, cuối sợi dây có một móc câu bằng sắt móc chiếc giỏ tre trống không bên dưới lên sau đó đặt thực vật mới vào bỏ xuống.

Chàng ăn hết bữa cơm sáng, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ: “Ngày mai là ngày đại hội. Chỉ còn một ngày nữa thôi, nay ta chỉ mới khôi phục một thành công lực không biết ra ngoài có làm được trò trống gì không?”.

Trong một ngày ngắn ngủi còn lại, chàng cố gắng tiếp tục luyện nội công, không biết có thoát ra được nơi này hay không chàng vẫn vận dụng toàn bộ khí lực cố gắng luyện tới kỳ cùng.

Vô luận thế nào chàng cũng phải tận lực, chàng nhớ tới Xa La pháp sư đã từng cùng chàng trao đổi về nội công tâm pháp, có một phương pháp luyện công do thủy tổ Thiếu Lâm phái là Đạt Ma tổ sư chân truyền là phương pháp Tẩy Tủy.

Hai kinh điển Dịch Cân kinh và Tẩy Tủy kinh chính hàng ngàn năm nay, nếu luyện tới trình độ tối cao sẽ có công hiệu “thoát thai hoán cốt”. Chàng không cầu “thoát thai hoán cốt” chỉ cần dùng Tẩy Tủy kinh tẩy trừ độc vật trong người nên cứ luyện đến khi có người mang thực phẩm đến giữa buổi cơm trưa.

Chàng cảm thấy khí lực sung mãn. Ăn xong bữa cơm trưa luyện thêm bài kiếm không còn cảm giác đầu váng mắt hoa như trước nữa, có lẽ đã khôi phục được năm, sáu thành công lực.

Vách đá đầy những loài rêu mọc đầy trơn không thể đặt tay chân yên được. Chàng cố gắng vận Bích Hổ Du Tường leo đến tận nắp hầm đưa tay đẩy thử. Nắp hầm vững chãi không hề rung động, dường như nó được đúc bằng khối sắt nặng ngàn cân, chàng thử dùng kiếm đâm thử, nó vẫn không lung lay.

Chàng buông người rơi xuống đất chán nản nghĩ thầm: “Sự đến thế này chỉ biết tận nhân lực chờ thiên mệnh mà thôi!”.

Trong Huyền Công yếu quyết của Trương Đan Phong có phương pháp luyện công hồi nguyên. Lúc ấy trong người chàng bao nhiêu dư độc đã tan hết, công lực có lẽ khôi phục đã được hơn nửa, nếu dùng thượng thừa nội công này bồi bổ căn bản chính là rất thích đáng.

Nhưng nội công thượng thừa Cố Bản Hồi Nguyên này không thể gấp luyện được, chàng khổ luyện đến sáng hôm sau, ăn cơm xong lại luyện tiếp.

Luyện một mạch đến lúc mở mắt ra, chàng lại thấy ánh sáng mờ nhạt dần trong căn hầm giam giữ, té ra lại thêm một ngày mới nữa.

Mạnh Hoa thử công phu của mình, đánh ra một chưởng chặt gãy một mảnh đá nhô ra trong thạch thất, chàng vui mừng cơ hồ muốn hét lớn: “Trời không phụ công khó nhọc của ta, ta đã khôi phục được công lực rồi!”.

Trong khi đang vui một làn gió theo khe đá nứt vi vu thổi vào, chàng chợt tỉnh buồn bã muốn rũ người. Công lực tuy đã khôi phục nhưng làm sao thoát khỏi nơi đây? Hôm nay đã là ngày khai mạc đại hội Không Động phái, chàng có thể thoát hiểm kịp thời không?

Theo kinh nghiệm hai hôm nay, người đưa cơm cũng sắp tới. Không biết đại hội đã bắt đầu chưa mà đợi mãi qua giờ thường định lâu rồi mới thấy tên đưa cơm đến, hắn vừa thòng lọng dây xuống vừa ai oán than thở :

- Thật là khổ sở, sao sư phụ cứ sai mãi mình làm việc này, làm sao mà cùng đồng môn tham dự cảnh náo nhiệt hôm nay? Chỉ có mình ta phải phục dịch tiểu tử này. Ta thật là đồ ngốc, sao không giả vờ quên mẹ nó cho tiểu tử nhịn đói một bữa cũng có sao?”.

Chiếc móc câu ở đầu sợi dây thòng xuống, Mạnh Hoa đã chuẩn bị đột nhiên xuất thủ kéo mạnh sợi dây, tên nọ không ngờ chàng đã khôi phục công lực không kịp đề phòng lọt luôn xuống miệng hầm gào lớn :

- Cứu tôi với!

Chàng vươn hai tay bịt lấy miệng hắn đặt hắn xuống đất rồi trầm giọng :

- Đừng sợ, ta không giết ngươi đâu.

Thực ra hầm giam này nằm dưới mật thất của Động Chân Tử không đệ tử nào được đến gần, giờ này Động Chân Tử đã ra khai hội nên dù có kêu gào đến đâu cũng không ai nghe hết.

Tên đệ tử đem cơm sau lúc hồn phi phách tán mới run lập cập mở miệng :

- Vâng, vâng tiểu nhân phụng mệnh đem cơm cho thiếu hiệp, chứ đâu có oán thù gì với thiếu hiệp... thiếu hiệp... thiếu hiệp...

Mạnh Hoa gấp muốn thoát thân, trấn an :

- Ta không giết ngươi đâu, ta hỏi một câu ngươi trả lời mau.

Tên ấy vội vàng giục :

- Vâng, xin thiếu hiệp cứ hỏi.

- Đại hội của các đồng môn ngươi bắt đầu chưa?

- Trời vừa sáng tất cả đã tụ tập ở hội trường, các khách nhân cũng đã có mặt, nhưng tiểu nhân không biết bắt đầu chưa.

- Hội trường ở phía nào?

- Ở khoảng đất giữa Đoạn Hồn nhai và Thanh Hư quán.

- Kim Trục Lưu đại hiệp đến chưa?

- Đã đến từ chiều hôm qua.

- Còn Đan Khâu Sinh?

- Tiểu nhân không biết.

Mạnh Hoa chỉ cần biết mấy điều đó, nhưng có lẽ tên này chức phận nhỏ thấp có tra hỏi hắn cũng chẳng được gì. Thời gian khẩn cấp không tiện hỏi thêm, chàng nói :

- Được rồi. Ngươi hãy nằm đây ngủ một giấc. Nửa ngày nữa các huyệt đạo sẽ tự giải khai.

Chàng xuất thủ điểm vào các huyệt đạo của hắn cho hắn ngủ say rồi cởi đạo bào của hắn.

Chàng quăng móc câu lên bám chặt tảng đá ở trên rồi bắn vọt thân mình lên. Chàng khoác đạo bào vào biến thành một tên đệ tử Không Động phái.

Thanh Hư quán vắng tanh không còn một bóng người. Chàng cứ tiến bước về phía Đoạn Hồn nhai.

Ở một khoảng đất rộng rãi các đệ tử Không Động phái và khách nhân quây quần thành từng nhóm tụ tập dưới ánh mặt trời rực rỡ. Nhìn quang cảnh có lẽ đại hội chưa bắt đầu, chàng thi triển khinh công ẩn mình sau những bụi rậm không cho ai thấy.

Bỗng có giọng nói oang oang của Động Chân Tử :

- Đại hội của tệ phái môn nhân được ân chiếu cố của lưỡng vị cao tăng Thiếu Lâm phái, Lôi trưởng lão của Võ Đang phái và Kinh đại hiệp cùng các bạn hữu võ lâm quang lâm thực là vinh hạnh khôn xiết. Lần hội này của tệ phái có hai việc lớn cần giải quyết. Một là tuyển chọn vị Chưởng môn kế vị, hai là thanh lý môn hộ. Nếu không có đồng môn nào có ý kiến gì khác, xin bắt đầu đại hội.

Mạnh Hoa rối loạn trong lòng không biết nên xuất hiện ngay bây giờ vạch mặt âm mưu của Động Minh Tử và Hải Lan Sát hay là cố đợi đại hội xét xử vụ án của sư phụ chàng xong mới xuất hiện?

Chàng đang tập trung theo dõi đại hội nấp sau tảng đá lớn bỗng có người vỗ vai chàng khiến chàng kinh ngạc đến run lên: “Ai mà khinh công cao minh đến vậy? Nếu là địch nhân chắc y đã đánh vỡ tỳ bà cốt của ta mất rồi!”.

Chàng đang định vận công phản kích nhưng còn hơi nghi ngại thì người nọ đã ghét sát vào tai chàng :

- Đừng sợ, ta đây!

Nghe bốn tiếng đó chàng đổi sợ thành mừng vì đó là giọng nói của Trương Khoái Hoạt.

Họ Trương tiếp :

- Đừng lên tiếng, cứ đi theo ta!

Y kéo tay chàng đi vòng sau một nham thạch

- Đúng là ngươi không xứng đáng làm Chưởng môn!

Âm thanh nhỏ mà sắc uyển chuyển đến lạnh người, bao nhiêu tên vỗ tay hoan hô hoảng hốt dừng lại.

Mọi người chú mục nhìn, thanh âm phát ra trong bọn đệ tử Không Động phái, hiển nhiên là trong môn hạ có người không phục. Tất cả khách nhân đều kinh ngạc khôn xiết, còn bọn đệ tử Không Động giương mắt nhìn nhau nhất thời mặt hệch ra như ngây như dại.

Biến cố này thực bất ngờ ra ngoài cả tưởng tượng của Động Minh Tử. Lúc nãy y giả vờ khiêm nhượng nói câu “đức bạc đức ít” rồi sau đó coi như bấc đắc dĩ nhận ngôi Chưởng môn. Đang ngây người bỗng câu cũ lại lập lại lần nữa :

- Ngươi không xứng đáng là Chưởng môn!

Vẫn không biết ai nói ra câu ấy.

Động Minh Tử không thể ngờ trong đám môn hạ lại có tên dám công khai phản đối y làm Chưởng môn khiến y chẳng những lỡ hết sự tình mà còn mất mặt với tất cả quần hùng khách nhân có mặt hôm nay.

Để cứu sĩ diện, Động Minh Tử không còn cách nào hơn tảng lờ giả vờ không nghe thấy câu ấy nhởn nhơ nói tiếp :

- Ta... ta vốn không cầu giữ chức Chưởng môn, nhưng mong ân sư huynh...

Nói chưa dứt lời, âm thanh cũ lại cất lên :

- Sư huynh đệ dựa vào nhau làm việc gian tà không biết hổ thẹn!

Lần này không có tiếng vỗ tay hoan hô che lấp nên toàn bộ nghe rõ mồn một từng tiếng.

Động Minh Tử không thể giả vờ không nghe được nữa cả giận hét lên :

- Ai nói đó mau đứng ra đi!

Câu nói “dựa vào nhau làm việc gian tà” là có ý chửi cả Động Chân Tử. Động Chân Tử tuy có giận nhưng cũng có phần khoái ý liền bảo sư đệ :

- Sư đệ, vị bằng hữu nào đó nói là cực kỳ vô lễ, nhưng y cũng có phần chỉ trích đúng sự tương trợ tư tình của ta, chúng ta cứ theo quy củ tiến hành, không cần để ý tới mấy lời nhảm nhí đó!

Động Minh Tử giận dữ đến mất khôn, y hỏi liền :

- Quy củ ra sao!

Động Chân Tử cất tiếng nói lớn :

- Có ai không phục Động Minh Tử làm Chưởng môn xin hãy đề xuất người thứ hai để chọn lựa!

Lão nghĩ rằng đa số đệ tử môn hạ không ai dám đề xuất người thứ hai nào khác nên hỏi liền ba lần quả nhiên chẳng có ai lên tiếng.

Động Minh Tử cứu vãn được chút ít sĩ diện đang định lên tiếng bỗng âm thanh lúc nãy lại cất lên trước :

- Bọn bay dùng sức ép người, nào ai dám đề cử ai nữa?

Động Chân Tử cười lạnh lùng la lên :

- Người này rõ ràng không phải đệ tử bản môn chắc tới đây cố ý làm loạn. Mau, hãy mau tìm ra gian tế!

Thanh âm phát ra trong bọn đệ tử nhưng mỗi khi thanh âm phát ra mỗi tên đệ tử đều chú ý người bên cạnh nhưng không phát hiện ra ai là người lên tiếng. Trong đám đệ tử đâm ra hỗn loạn, tiếng nói lại cất lên :

- Ai là gian tế. Ta xem ra chính ngươi câu kết với Thanh đình gian tế thì có!

Động Minh Tử diện sắc lợt lạt vội vàng quay ra thế thủ gọi chúng đệ tử chấm dứt huyên náo rồi nói :

- Chư vị ở đây đã thấy rõ ràng người nào đó tự mạo xưng đệ tử Không Động phái gây chuyện ý đồ xúi giục đệ tử bản môn làm loạn. Dụng tâm của y độc địa như thế, chư vị hiểu được những lời nhảm nhí của y ư?

Đệ tử tâm phúc của y là Đại Thạch đạo nhân hùa theo :

- Đúng vậy, bất cần dụng tâm của y ra sao. Đại sự của bản môn không thể để ngoại nhân can dự. Nay toàn thể bản môn đối với người Chưởng môn kế vị không có ai dị nghị gì nữa. Bất tất phải để ý đến ngoại nhân!

Bị thế bức bách, Động Chân Tử chính thức tuyên bố :

- Ta đề xuất sư đệ Động Minh Tử kế vị ta làm Chưởng môn nhân đời thứ hai mươi ba, nay không có dị nghị...

Vừa nói tới đó bỗng có một lão trượng tóc bạc phơ kêu lên :

- Khoan đã, ta có lời muốn nói!

Chúng nhân ngạc nhiên chú mục nhìn lão trượng tóc bạc phơ kêu lên :

- Khoan đã ta có lời muốn nói!

Chúng nhân ngạc nhiên chú mục nhìn lão già tóc bạc phơ chống một chiếc gậy khập khểnh đi vào hội trường.

Các khách nhân trong hội trường đa số đều không nhận ra lão trượng là ai, chỉ có trưởng lão Võ Đang phái Lôi Chấn Tử và hai vị cao tăng Thiếu Lâm tự là biết. Lão trượng này là người có thân phận tối cao của Không Động phái tên Ngọc Hư Tử.

Ngọc Hư Tử là sư phụ của Chưởng môn nhân Động Diệu chân nhân trước đây tức là sư bá của Động Chân Tử và Động Minh Tử. Năm nay Ngọc Hư Tử đã gần chín mươi tuổi, trước đây ba mươi năm khi đồ đệ là Động Diệu chân nhân mới tiếp nhận ngôi Chưởng môn lão từ chức “Trưởng lão” ẩn dật một mình một cốc sau núi không đả động gì đến chuyện môn phái nữa để di dưỡng chút ngày tháng còn lại, cơ hồ chân không bước ra khỏi cốc. Bọn môn hạ chỉ có những người từ bốn năm mươi tuổi trở lên mới biết lão.

Động Chân Tử và Động Minh Tử hốt hoảng cùng thốt lên :

- Sư bá, lão nhân gia đến đây làm chi?

Ngọc Hư Tử xoay một vòng trượng đáp :

- Hưng phế là đại sự bản môn, ta sao lại không đến?

Không hiểu vì lão đã quá già yếu hay vì tâm tình quá khích động nói vừa xong câu lão lảo đảo như sắp ngã.

Đại Thạch đạo nhân vội chạy lại đỡ lão, lão quơ gậy quát :

- Tránh đi, không cần bọn bây giả nhân giả nghĩa!

Đại Thạch đạo nhân cứ chạy đến gần, Ngọc Hư Tử xụ mặt tuy không dùng gậy đánh y nhưng tay lão hơi chấn động một cái, Đại Thạch đạo nhân lảo đảo lùi lại mấy bước vừa giận dỗi vừa kinh dị không ngờ vị thái sư già lão này có công lực đến thế.

Ngọc Hư Tử cười nhạt :

- Bọn bay tưởng ta không đi được nữa ư?

Nhưng không biết lão vì dùng sức quá độ hay vì quá tức giận người gập hẳn xuống cước bộ khập khễnh dao động gần ngã.

Bỗng nhiên có một hán tử quần áo rách rưới đến gần thưa :

- Lão đạo trưởng, hãy chầm chậm. Xin để con đỡ lão đạo trưởng.

Y xuất thủ rất linh hoạt, người lão Ngọc Hư Tử vừa nghiêng xuống tựa hồ muốn té liền được người ấy đỡ lên nhưng lão lại chấn động nội lực một lần nữa đẩy y lùi lại sau mấy bước, y cười méo mó :

- Lão đạo trưởng, con có hảo ý giúp lão đạo trưởng, sao lại đánh con như vậy?

Ngọc Hư Tử hừ một tiếng :

- Ngươi là ai?

Hán tử đáp :

- Con, con... con là... là...

Đạo Thạch đạo nhân đứng gần bên đáp thay :

- Y là tên quét dọn trong Thanh Hư quán.

Ngọc Hư Tử lại “hừ” một tiếng, không thèm hỏi nữa đứng thẳng lên đi luôn đến gần Động Chân Tử và Động Minh Tử. Chỉ cần một cái dò lúc nãy Ngọc Hư Tử đã biết bản lãnh siêu phàm của hán tử, quyết không phải là một “tên quét dọn” như lời Đạo Thạch đạo nhân.

Mạnh Hoa ẩn thân sau khối nham thạch thầm nghi ngờ: “Phải chăng hán tử chính là Hải Lan Sát?” trong lúc náo loạn, hán tử ấy đã lẩn đâu mất không còn thấy tăm dạng.

Động Chân Tử gắng gượng cười :

- Sư bá có gì cần chỉ thị?

Ngọc Hư Tử cười :

- Nghe nói ngươi không muốn giữ chức Chưởng môn hôm nay hội họp đồng môn để lập Chưởng môn mới phải không? Việc đại sự như thế vì sao không báo cáo với ta?

Động Chân Tử đáp :

- Sư điệt định sau khi đã lập tân Chưởng môn sẽ cùng tân Chưởng môn bẩm báo với sư bá vì việc chưa xong đâu dám kinh động lão nhân gia.

Ngọc Hư Tử hỏi :

- Ngươi làm Chưởng môn rất tốt vì sao tự nhiên lại muốn nhường cho người khác?

Động Chân Tử đáp :

- Bẩm sư bá, sư điệt năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, năm xưa sư bá sáu mươi sáu cũng đã lùi về làm trưởng lão, sư điệt cũng muốn nhường cho người ít tuổi hơn trọng trách này.

Ngọc Hư Tử mỉm cười :

- Nhường cho người ít tuổi hơn là việc cũng nên làm, thế đã chọn được ai chưa?

Động Chân Tử :

- Sư điệt đề nghị tam sư đệ Động Minh Tử kế vị các đệ tử môn hạ đều đã đồng ý.

Ngọc Hư Tử đưa mắt nhìn sang chung quanh chậm rãi hỏi :

- Nghe nói Đan Khâu Sinh cũng có về, y đâu rồi?

Thần sắc Động Chân Tử hoảng hốt ấm ớ đáp :

- Đan Khâu Sinh, y... y...

Ngọc Hư Tử cao giọng chất vấn :

- Y ra làm sao?

Đan Khâu Sinh không còn nhẫn nại được nữa đứng vọt dậy gọi to một tiếng :

- Sư tổ!

Rồi nói tiếp :

- Chưởng môn sư thúc, xin tha cho đệ tử được bái kiến sư tổ.

Nên biết Đan Khâu Sinh đã bị khép vào tội “phản đồ” không có quyền đứng trong hàng ngũ các đệ tử Không Động phái nữa.

Ngọc Hư Tử khẽ ho một tiếng trách móc Động Chân Tử :

- À, thì ra ngươi không cho y ra mắt ta. Y phạm tội gì?

Động Chân Tử không dám không trả lời người có thân phận cao nhất môn phái vội đáp :

- Đan Khâu Sinh, ngươi lại bái kiến trưởng lão sư bá đi rồi ta sẽ nói chuyện.

Ngọc Hư Tử đưa tay xoa đầu Đan Khâu Sinh :

- Tiểu tôn tôn, ngươi đi xa mười tám năm không về đây, ngươi có biết ta rất nhớ ngươi không?

Nguyên lai Đan Khâu Sinh là một đứa bé mồ côi được đồ đệ Ngọc Hư Tử là Chưởng môn Động Diệu chân nhân đem về nuôi nấng thành nhân nên giữa sư đồ coi như cha con.

Ngọc Hư Tử cũng chăm sóc họ Đan từ bé đến lớn coi như ông cháu vậy. Ba tiếng “tiểu tôn tôn” xưa kia Ngọc Hư Tử vẫn thường âu yếm gọi Đan Khâu Sinh thành thói quen mất rồi.

Đan Khâu Sinh thổn thức :

- Xin tha tội bất hiếu cho đồ tôn, đồ tôn là thân phận bị trục xuất đâu thể trở về thăm viếng lão nhân gia được?

Động Chân Tử xen vào :

- Sư bá lượng cho sư điệt nói, mười tám năm trước y...

Ngọc Hư Tử xịu mặt ngắt lời :

- Ta không tin y làm gì nên tội, ta có điểm cần hỏi đây.

Động Chân Tử không biết làm sao chỉ cung kính :

- Việc gì xin sư bá cứ cho huấn thị rồi đệ tử sẽ bẩm cáo.

Ngọc Hư Tử nói :

- Ngươi chưa thể gọi là quá già, nhưng nếu ngươi cáo lão nhường ngôi Chưởng môn cho người trẻ tuổi, ta cũng tán thành.

Động Chân Tử :

- Tân Chưởng môn đã được tuyển chọn do toàn thể bản môn đệ tử đồng ý là Động Minh Tử.

Ngọc Hư Tử tức giận :

- Ta không đồng ý sao gọi là toàn thể đồng ý?

Động Chân Tử lúng túng :

- Vâng, vâng đệ tử không dám kinh động lão nhân gia nên sơ xuất chưa hỏi ý kiến lão nhân gia. Sư bá đã nói như thế, dám xin hỏi sư bá chọn ai?

Động Minh Tử chưa chi đã biến sắc lạnh như tiền.

Ngọc Hư Tử bình thản :

- Đương nhiên ta đã chọn lựa. Ngươi quên mất ý muốn lúc còn sinh thời của sư huynh người rồi sao?

Động Chân Tử đã hiểu sư bá muốn nói gì nhưng không thể giả vờ không biết đành gắng giọng hỏi :

- Không biết sư bá định hỏi về chuyện gì?

Ngọc Hư Tử đáp :

- Sư huynh ngươi còn sinh tiền đã quyết định người kế vị Chưởng môn là Đan Khâu Sinh, đó không phải vì sư huynh ngươi yêu riêng đồ đệ mà vì kiến thức và võ công của Đan Khâu Sinh trong bản môn không có người thứ hai so sánh được!

Lời của Ngọc Hư Tử nói ra, cả hội trường đều im phăng phắc, bọn đệ tử môn hạ nhìn nhau kinh ngạc.

Động Chân Tử có lẽ là người kinh ngạc nhất, lão không hiểu vị sư bá chín mươi tuổi này hồ đồ hay giả hồ đồ, lão nói :

- Sư bá tha thứ cho, tất cả đệ tử môn phái ở đây bất cứ ai cũng có thể được bầu lên làm Chưởng môn chỉ trừ một người là Đan Khâu Sinh.

Ngọc Hư Tử :

- Vì sao như thế?

Động Chân Tử mặt tái như tàu lá lạnh lùng đáp :

- Động Diệu sư huynh lúc sinh tiền chưa nói với sư bá về việc đồ đệ của huynh ấy phạm tội gì ư?

Ngọc Hư Tử :

- Ta quá già lão, hoặc có thể quên rồi. Ngươi mau nói cho ta nghe!

Động Chân Tử :

- Mười tám năm trước, Đan Khâu Sinh đã bị trục xuất môn phái. Đó là quyết định của Động Diệu chân nhân khi còn làm Chưởng môn nhân đó.

Ngọc Hư Tử :

- Y phạm vào tội gì?

Động Minh Tử :

- Nói ra thật xấu hổ cho môn phái nhưng lão nhân gia muốn biết đệ tử không thể không nói. Đan Khâu Sinh phạm tội mưu sát đồng môn, thêm tội cướp tiền cướp sắc, sau đó bị trục xuất khỏi môn phái y vẫn chứng nào tật nấy ra mặt thù địch với bản môn. Chuyện này xin để Chưởng môn Động Chân sư huynh kể rõ cho lão nhân gia nghe.

Ngọc Hư Tử gạt đi :

- Không cần các ngươi phải nói rõ, ta không phải già lẫn đâu, ta đã nhớ lại tất cả rồi!

Động Minh Tử biến sắc :

- Sư bá nhớ lại việc gì?

Ngọc Hư Tử :

- Động Diệu nói với ta khác hẳn nói với các ngươi.

Động Chân Tử bất giác cũng biến sắc :

- Sư bá không nhớ lầm chứ? Không biết Động Diệu sư huynh nói với sư bá những gì?

Ngọc Hư Tử ho liền hai tiếng tiếp tục nói :

- Ta còn nhớ rất rõ, các ngươi nói Đan Khâu Sinh phạm nào là hại đồng môn, cướp tiền cướp sắc nhưng Động Diệu nói với ta hoàn toàn không có tội gì cả!

Động Chân Tử :

- Thế sao sư huynh lại trục xuất học trò yêu ra khỏi môn phái?

Ngọc Hư Tử :

- Sư huynh ngươi không hề nói với ta việc trục xuất Đan Khâu Sinh ra khỏi môn phái. Y chỉ nói Đan Khâu Sinh phải rời Không Động một thời gian để sự việc rõ ràng rồi sẽ chu toàn đại cục. Nhưng Đan Khâu Sinh là người nhịn nhục nên mới chịu như thế.

Động Minh Tử :

- Sư điệt không dám nghi ngờ lão nhân gia nhưng có lẽ Động Diệu sư huynh nói với sư bá như vậy là để tránh sự thương tâm cho sư bá nên giấu giếm tội trạng, không thế sao lại nói hồ hồ như vậy?

Ngọc Hư Tử :

- Không biết sự thực thế nào nhưng ta nhớ Động Diệu nói với ta hai câu...

Tất cả im phăng phắc chờ Ngọc Hư Tử nói hai câu mà ai cũng đoán được đó là quan hệ đến vụ án của Đan Khâu Sinh. Bất luận khách mời hay đệ tử Không Động phái, không ai dám gây ra một tiếng động nhỏ. Tâm trạng của Mạnh Hoa càng khẩn trương hơn, chàng chỉ mong Ngọc Hư Tử sau khi nói ra hai câu này có thể tiết lộ toàn bộ vụ án sư phụ chàng.

Nhưng sự việc kỳ quái càng thêm phát sinh, giữa lúc ai cũng thấy Ngọc Hư Tử mấp máy miệng định nói hai câu gì chưa thoát ra khỏi miệng, Đan Khâu Sinh bỗng nhiên xuất hiện gọi to :

- Sư tổ làm sao... làm sao thế?

Vừa hỏi hết câu, Ngọc Hư Tử như một thân cây khô bị đốn gốc ngã vật xuống đất.

Đan Khâu Sinh vội vàng chạy đến đỡ sư tổ lên, chạm tay vào người Ngọc Hư Tử lạnh giá, lão sư tổ đã chết.

Động Minh Tử quát :

- Hừ, giỏi lắm, Đan Khâu Sinh, ngươi dám mưu hại sư tổ!

Đan Khâu Sinh vừa sợ vừa tức :

- Chính ngươi mới là người hạ độc thủ giết chết sư tổ!

Động Minh Tử cười nhạt :

- Ngọc Hư Tử trưởng lão chết trong tay ngươi, ta không hề đụng vào người lão. Tất cả đề nhìn thấy rõ ràng ngươi còn chối cãi ư?

Đan Khâu Sinh tức tối :

- Đồ tồi! Việc gì ta phải mưu sát sư tổ? Chỉ có ngươi sợ sư tổ nói ra điều bất lợi cho ngươi mới hạ thủ trước!

Động Minh Tử rút xoẹt trường kiếm hô lớn :

- Tất cả đều nghe thấy rõ rồi, không thể không giết chết tên phản đồ cuồng vọng này được.

Đan Khâu Sinh :

- Đó là ngươi vu hãm ta. Ngươi ám hại sư tổ còn muốn làm tổn thương di thể của người nữa sao? Ta không sợ ngươi đâu nhưng cho ta an táng xong sư tổ rồi ngươi muốn gì ta xin thù tiếp!

Động Chân Tử khuyên giải :

- Được, trước tiên chúng ta phải truy cứu nguyên nhân cái chết của sư bá đã!

Lão liền đứng dậy tiến đến đưa tay xem xét thi thể Ngọc Hư Tử rồi nói :

- Trong thân thể không có một vết thương, cũng không có dấu vết trúng độc. Ngọc Hư Tử sư bá tuổi đã chín mươi, khí lực suy nhược nên khi tâm trạng quá khích động đột nhiên táng mạng, có thể như thế chăng?

Đan Khâu Sinh :

- Tuy sư tổ tuổi cao nhưng vừa mới đi đứng khang kiện, đâu có thể nói chết dễ dàng như thế được?

Động Minh Tử :

- Được, ngươi muốn truy cứu nguyên nhân cứ việc truy cứu đi!

Nên biết tuy Động Minh Tử là địa vị sư thúc nhưng y thừa biết về võ công bản lãnh y không thể nào bằng sư điệt Đan Khâu Sinh nên tự tính toán thầm: “Nếu nguyên nhân cái chết của sư bá không tìm ra ta càng có dịp tăng thêm Đan Khâu Sinh một tội nữa, cứ đội tội danh đã định ta sẽ danh chính ngôn thuận xử trí!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện