Tuế Nguyệt Như Ca

Chương 50: Cuộc Sống Tự Do




Trải qua mấy ngày ở Thượng Quan phủ, nàng cũng đã dần thích nghi với cuộc sống ở đây rồi.

Viện của nàng được Thẩm Như Ý cho người sửa sang lại theo ý thích của nàng, vì vậy cũng thoải mái hơn.

Viện của nàng hiện tại đã đổi sang một tên mới, tên là Di Hòa viện.

Nàng muốn cuộc của mình sau này sẽ bình an và vui vẻ, không còn phải chịu thêm bất cứ đau khổ nào nữa.
Buổi sáng lúc giúp nàng búi tóc, Phù Cừ đã khóc.

An Ca nhìn vào gương thấy nàng ấy âm thầm lau nước mắt, liền hỏi:
"Phù Cừ, sao muội lại khóc rồi?"
"Tiểu thư, muội thấy thương cho người.

Mặc dù bây giờ người đã tự do rồi, nhưng lại không thể chải lại kiểu tóc của ngày xưa."
"Được rồi, đừng khóc nữa.

Chải tóc kiểu nào cũng được mà, không quan trọng."
An Ca hiểu nỗi buồn của Phù Cừ.

Người con gái chưa gả đi, có thể xõa tóc cài trâm, còn người con gái đã có chồng, phải búi tóc cao gon gàng.

Bây giờ nàng đã hòa ly, đồng nghĩa đã qua một đời chồng, không thể xõa tóc được nữa.

Nhưng An Ca không để tâm đến việc này, dù sao nàng cũng là người hiện đại, cảm thấy mấy việc này không quan trọng, bản thân thấy vui là được rồi.

Sức khỏe của Hạm Đạm đã hoàn toàn bình phục, nàng liền xin Thẩm Như Ý cùng hai người ra ngoài cho khuây khỏa.

Thẩm Như Ý sợ nàng vẫn còn buồn, nên lập tức đồng ý với nàng.

Nơi đầu tiên mà nàng đặt chân đến sau khi ra ngoài, lại là tiệm vải Hồng Tụ.

Thời gian qua xảy ra nhiều chuyện, nàng đã bỏ bê tiệm vải, may mà có Xuân nương vẫn tận tâm làm việc.

Nàng bước vào trong, nhìn thấy có vài người lạ đang xếp vải.

Xuân nương nhìn thấy nàng liền đi đến chào hỏi:
"Tiểu thư, người đến rồi!"
"Mọi việc vẫn ổn chứ?"
"Tiểu thư yên tâm, mọi việc vẫn ổn."
"Có Xuân nương tận lực, ta yên tâm rồi.

Xin lỗi, dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện, ta không thể lo hết được mọi việc, vất vả cho Xuân nương rồi."
Xuân nương kéo ghế cho An Ca ngồi, sau đó bản thân ngồi đối diện nàng trả lời:
"Tiểu thư đừng nói vậy.

Nếu người bận việc, cứ bàn giao việc cho tôi, tôi nhất định sẽ làm tốt, không để người thất vọng."
An Ca nhìn sang mấy người lạ mặt trong tiệm, sau đó nhìn Xuân nương.

Xuân nương ngay lập tức đã hiểu ý nàng, liền gọi bọn họ đến đứng trước mặt nàng rồi giới thiệu:
"Những người làm cũ, một số đã nghỉ rồi, bọn họ đều là người mới đến.

Tiểu thư yên tâm, tôi đã điều tra kỹ lý lịch của bọn họ, tuyệt đối không có vấn đề."
"Được, cứ như cũ, mỗi tháng đều báo cáo cho ta là được." Nàng quay sang nói với những người kia "Mọi người cứ đi làm việc đi."
"Dạ."
An Ca nói chuyện với Xuân nương thêm vài câu rồi rời đi.

Nàng đứng trước xe ngựa, ngẩng người rất lâu.

Nàng hiện tại không muốn về nhà, nhưng cũng không biết nên đi đâu để giải tỏa tâm trạng buồn bực này.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chỗ đó mà thôi.
"Đến Thủy Hương Lâu."
"Dạ tiểu thư."
Đợi nàng lên xe rồi, phu xe liền chuyển hướng đi đến Thủy Hương Lâu theo lời nàng.

Thủy Hương Lâu hiện tại lại không còn sự náo nhiệt như lúc trước.

Tiểu nhị vừa nhìn thấy nàng, cả mặt tươi cười ra đón tiếp nàng.


An Ca hỏi tại sao lại vắng khách như vậy, mặt tiểu nhị liền ủ rũ than thở:
"Còn không phải phía đối diện mới mở một cái Đàn Tịch Lâu sao.

Bên đó dùng đủ mọi thủ đoạn kéo khách về mình, thậm chí còn hạ thấp Thủy Hương Lâu chúng tôi, còn nói Đào Yêu tỷ tỷ là gái lầu xanh, chỉ biết quyến rũ đàn ông.

Bên đó còn có cái gì mà, hoa khôi, nói là múa đẹp hơn cả Đào Yêu tỷ tỷ."
"Vậy Đào Yêu đâu?"
"Đang ở trong phòng.

Tiểu thư, người muốn gặp, tiểu dân sẽ gọi cho người."
"Vậy giúp ta gọi cô ấy.

À vẫn như cũ."
"Được, tiểu thư đợi chút."
An Ca nhìn ra cửa, phía đối diện chính là Đàn Tịch Lâu, người ra vào tấp nập.

Đúng là thế sự đổi thay, kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, thủ đoạn gì cũng có thể làm ra được.

Nói Đào Yêu quyến rũ nam nhân, bản thân không phải cũng mua về một cô nương đó sao.

Đúng là nực cười!
Đào Yêu nghe nói An Ca đến, vội lau nước mắt rồi đi ra ngoài.

An Ca nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, liền biết nàng ấy vừa khóc xong.

Mấy hôm nay, chắc chắn Đào Yêu đã chịu nhiều thiệt thòi rồi.
"Ta biết chuyện rồi, đừng khóc, cho dù người khác nói gì, cô không thẹn với lòng là được.

Cô là một nhạc sư, chỉ muốn đem giọng hát cống hiến cho đời, rất đáng quý a."
"Cô xem cô, trải qua nhiều chuyện như vậy mà còn quan tâm đến ta."
"Cô biết rồi à?"

"Đã truyền đi khắp kinh thành rồi."
An Ca gật đầu.

Cô cũng không có ý giấu chuyện này.

Chỉ là không ngờ tốc độ lan truyền tin tức lại nhanh đến vậy.

Đúng là tiếng xấu đồn xa mà.
"Ta không sao.

Ta bây giờ đã được tự do rồi, không cần phải tranh giành đấu đá với bọn họ nữa."
"Cũng tốt, cô vui là được rồi."
Đợi khi đồ ăn và rượu được dọn lên đầy đủ rồi, An Ca rót hai ly đầy, đưa cho Đào Yêu rồi nói:
"Nào, uống cạn, chúng ta cùng quên hết những chuyện buồn."
"Được, chúc cho chúng ta sau này, một đường thuận lợi, bình an vui vẻ."
Hai người uống cạn ly rượu rồi nhìn nhau cười.

Đã rất lâu rồi mới có thể buông thả bản thân như vậy.

Hôm nay nàng đã uống rất nhiều, uống say đến không biết trời trăng mây đất gì nữa.

Uống say rồi, sẽ không nhớ đến những chuyện không vui kia nữa.

Sau cơm mưa trời lại sáng, cuộc sống sau này của nàng do nàng quyết định, không cần phải lo trước sợ sau nữa rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện