Tui Cần Mỹ Nhan Thịnh Thế Mà Làm Gì?!!

Chương 12: “Câu chuyện này như một cái hố kéo họ lọt vào.”



Có máy làm nông, công việc thu hoạch dễ hơn nhiều, học cách thao tác máy móc dù sao cũng dễ dàng hơn dùng tay không.

Máy gặt của cụ ông đúng là rất tốt, có thể làm được một loạt việc như thu hoạch, tuốt lúa, đập lúa, nửa ngày đã thu hoạch xong mảnh rộng mà ekip chương trình tính ít nhất ba ngày họ mới làm xong, đã thu thập xong xuôi cả rồi!!

Ekip chương trình cũng cạn lời với ông cụ bất chấp làm trái quy tắc này, cũng may mà họ có phương án dự phòng, lập tức điều chỉnh lại, tăng cường hoạt động, nếu không thì sẽ không đủ tư liệu quay.

Đến buổi tối, mọi người bận rộn cả ngày cũng đã thấm mệt, không có bình nóng lạnh, Tề Thiệp Giang liền phát huy sở trường của mình, nấu chút nước nóng, mọi người tắm nước nóng xong rồi đi ngủ.

Như ban ngày đã giao hẹn, Trương Ước ngủ cùng một giường với Tề Thiệp Giang, trước khi vào giấc họ cũng nghe thấy mấy người Tiếu Tiêu Duy trêu chọc nhắc tới cái gì mà “Đồng sàng dị mộng”.

((Nghĩa đen) Cùng nằm một giường mà mộng tưởng khác nhau. (Nghĩa bóng) Sống gần nhau, nhưng không cùng một chí hướng.)

Thực ra về điểm này cũng không gây khó khăn gì nhiều tới giờ giấc sinh hoạt của Trương Ước, hắn chỉ dựa vào đầu giường chơi điện thoại, xem weibo một chút.

Thực ra hắn rất khó chịu, không chỉ vì bây giờ có thân phận ngủ chung, mà bản thân hắn không quen ngủ chung một giường với ai cả. Tề Thiệp Giang nằm bên cạnh, nhắm mắt lại không biết đã ngủ hay chưa, gương mặt đẹp đẽ nhưng đáng ghét kia cứ phơi bày ngay trước mắt.

“Anh đang lên mạng à?” Tề Thiệp Giang không mở mắt, nhưng bất chợt mở miệng.

Trương Ước giật nảy mình, tuy rằng hắn từng có mâu thuẫn với Tề Thiệp Giang, nhưng kết thúc một ngày dài, máy làm nông do Tề Thiệp Giang mượn được, nước cũng do Tề Thiệp Giang đun, hắn không thể tiếp tục làm mặt lạnh: “….Ừ.”

Tề Thiệp Giang: “Có thể hỏi anh một vấn đề không?”

Trương Ước nhìn anh hồi lâu, trải qua mấy lần trước, Trương Ước rất đề phòng mỗi lần Tề Thiệp Giang mở miệng, tránh để bản thân bị đùa giỡn, hắn dè dặt hỏi: “Cái gì?”

Tề Thiệp Giang nói rành rọt: “Hai ba ba ba ba là gì vậy?”

Trương Ước: “……….”

Trời ạ, ha ba ba ba ba là cái gì á!! Trương Ước suýt chút nữa thốt lên rằng cậu lại trêu tôi chứ gì.

Nhưng nghĩ lại trong phòng còn có máy ghi hình, chắc Tề Thiệp Giang không đến nỗi như vậy đâu. Không phải cậu ta có lai chút huyết thống phương Tây, từng sinh sống ở hải ngoại hay sao, có khi nào không am hiểu văn hóa mạng quốc nội không?

Trương Ước bán tín bán nghi, giải thích cho Tề Thiệp Giang.

Tề Thiệp Giang bừng tỉnh, hóa ra là tiếng cười. Trong lúc anh học tập sử dụng điện thoại thì thấy nó, nghĩ mãi mà không ra, thứ này không có trong sách hướng dẫn sử dụng điện thoại, anh thử hỏi chuyên gia trang điểm một chút, dường như người ta cũng không biết cái này.

(23333: Ahahahaha)

Thấy Trương Ước có vẻ thường xuyên lên mạng như vậy, anh bèn hỏi người ta, cuối cùng cũng có được đáp án.

Tề Thiệp Giang nghiêm túc gật đầu, “Cảm ơn anh.”

Trương Ước: “………”

Hắn trầm mặc một hồi, đột nhiên quay đầu lấy chăn che mặt, không tiếng động run lên mấy lần.

Móa ơi, ban nãy Tề Thiệp Giang nghiêm nghiêm túc túc dùng giọng Bắc Kinh hỏi hắn 2333 là gì, càng nghĩ càng thấy hài.



Sáng hôm sau, Trương Ước lồm cồm bò dậy, chuẩn bị luyện thanh, nhưng hắn phát hiện ra có người còn dậy sớm hơn cả mình, còn là Tề Thiệp Giang nữa.

Tề Thiệp Giang cũng dậy sớm luyện tập, quay phim của anh không thể tin được, cứ đinh ninh quay phim Tề Thiệp Giang sẽ dễ dàng cơ, ai ngờ anh lại dậy sớm như vậy.

Đến khi Trương Ước ra ngoài, Tề Thiệp Giang đã ngồi bên ngoài nhà gảy đàn, trước đó anh đã luyện tập những kiến thức cơ bản của tấu nói, bây giờ đến lượt “Tử đệ thư”, đàn tam là nhạc cụ đệm cho tử đệ thư, đương nhiên cũng không thể bỏ qua.

Tề Thiệp Giang nghe thấy động tĩnh của Trương Ước, quay đầu lại nhìn hắn: “Chào buổi sáng.”

Trương Ước rất ngạc nhiên, đút tay vào túi quần đi tới, “Cậu đang luyện tập gì vậy?”

“Ban ngày phải làm việc, tranh thủ bây giờ luyện tập một chút.” Tề Thiệp Giang bình tĩnh nói.

Sau một hồi ngạc nhiên, Trương Ước lại cảm thấy ồ bảo sao, hắn từng nghe Tề Thiệp Giang xướng, đáng lẽ phải nghĩ tới mới phải, đâu thể luyện tập bữa đực bữa cái mà được như vậy.

Tề Thiệp Giang nhìn hắn, đột nhiên nhoẻn cười, ngón tay gảy đàn, chỉ một ô nhịp thôi Trương Ước đã nghe ra được, đây chính là ca khúc của mình, chính là ca khúc trước đêm hội Trung Thu, Tề Thiệp Giang ở trong nhà vệ sinh khen hắn, tác phẩm tiêu biểu của hắn “Thu thủy”.

“Mới nghe một lần, đàn không chuẩn lắm.” Tề Thiệp Giang nói vậy.

Nhưng Trương Ước giật mình, “Cậu chỉ mới nghe bài đó một lần thôi à?”

Nếu không phải biểu cảm trên mặt Tề Thiệp Giang hết sức chân thành, Trương Ước còn cho rằng anh đang lừa mình, nguyên khúc của hắn thậm chí không phải đàn tam. Hơn nữa nếu Tề Thiệp Giang thực sự chỉ nghe một lần, chẳng phải trong nhà vệ sinh anh không cố ý khiêu khích hắn hay sao??

Trương Ước nhìn Tề Thiệp Giang, nhưng Tề Thiệp Giang lại cúi đầu gảy đàn.

Có lẽ Trương Ước cảm thấy rất ngạc nhiên, thế nhưng so với những nghệ sĩ chân chính dựa vào nghề để mưu sinh nếu biểu diễn không tốt sẽ chết đói thì anh chưa là gì đâu.

Tề Thiệp Giang còn nhớ, khi đó bởi vì khán giả yêu thích những điều mới mẻ, xem các thể loại như kịch thế vai, kịch hài. Để thu hút khán giả mà ông chủ rạp hí khúc của cha anh thử nghiệm đổi kịch Hoa Hạ thành kịch Tây Dương, tìm các hội nhạc công nhạc cụ của Tây Dương để đệm nhạc, thành một màn biểu diễn tạp pí lù.

Cha anh không biết chữ, không biết đọc nhạc phổ, những nhạc công kia còn bảo cái này không dễ học. Ai dè cha gọi anh diễn tấu hai lần, anh có thể biểu diễn hoàn mỹ, khiến mọi người phải phục đến sát đất.

Tề Thiệp Giang khẽ gảy dây đàn, trong thoáng ngẩn ngơ dường như dòng thời gian chưa từng thay đổi, ngay cả xúc cảm thân thể cũng giống như trong ký ức, mỗi một lần tiếp xúc với dây đàn lại là một cảm giác quen thuộc.

Trương Ước không khỏi ngâm nga bài ca của mình theo tiếng đàn tam của Tề Thiệp Giang, giọng hát của hắn như làn nước dập dờn dưới mặt băng, vừa có lực xuyên thấu lại trong trẻo, vừa ẩn chứa tâm tình phức tạp kỳ diệu, lại mang theo cảm giác khoảng cách và nhận thức không gian.

Âm sắc như vậy, kết hợp với tiếng đàn tam dịu êm bổ khuyết cao độ cho nhau, tiếng đàn hoàn toàn tôn giọng hát của hắn lên.

“….Làn thu thủy từ xuân chảy tới đông, dập dờn ngoài khơi chẳng nề gì.. Người mải miết sải cánh mấy độ Thanh Sơn ba mươi chín bụi ngô đồng, rượu nhuộm gương mặt dịu hiền một sắc hồng thắm tươi…”

Tề Thiệp Giang nghiêng đầu nhìn Trương Ước, tiếng đàn tam da diết nương theo giọng hát vang.

Khoảnh khắc dư âm vấn vít, Trương Ước và Tề Thiệp Giang nhìn nhau ba giây, đột nhiên đồng thanh rằng: “Cậu/Anh đẹp trai thật đấy!”

Hai người bật cười ha ha.

Trong lòng lại có sự thấu hiểu lạ kỳ.

Tề Thiệp Giang thuận tay đặt cây đàn xuống, “Tôi đi đun nước nóng, để lát mọi người rửa mặt.”

Trương Ước “Ừ” một tiếng, nhưng vẫn ngồi ở chỗ cũ, một lúc sau cảm thấy mọi chuyện thật thú vị, vùi đầu cười khúc khích.

Quay phim của hai người họ thầm nghĩ, màn hợp tác ngẫu hứng ban nãy đẹp quá, nhưng dựa theo thiết lập của chương trình, ít nhất mấy tập đầu hai người họ phải bị cắt thành đối đầu gay gắt với nhau, nếu không thì thật có lỗi với sự mong chờ của khán giả.

Cảnh tượng này, không biết sau này có cơ hội đăng lên không.



Tạ Tình bò dậy, xỏ dép ra ngoài, nghe thấy Tề Thiệp Giang bảo anh lấy nước nóng rửa mặt.

Anh đi tới, thấy Trương Ước cũng đang rửa mặt, Tề Thiệp Giang ngồi bên cạnh cầm gáo nước, đổ ít nước nóng vào trong chậu, còn dặn: “Được thì nói nhé.”

Một lúc sau Trương Ước “Ừm” một tiếng, “Được rồi.”

Tề Thiệp Giang rót chỗ nước còn lại vào một cái chậu, đưa cho Tạ Tình.

Tạ Tình ôm chậu đần mặt ra, sao anh cảm thấy hai người hài hòa với nhau hơn hẳn nhỉ! Tuy rằng mấy lời kia cũng không quá thân mật!!

Tạ Tình lắc đầu, cảm thấy chắc mình đã gặp ảo giác rồi, rõ ràng hôm qua Trương Ước còn hậm hực mà.

Đến lúc ăn, không chỉ Tạ Tình, mà Tiếu Tiêu Duy và Châu Động đều cảm nhận được. Bọn họ quen Trương Ước lâu như vậy, sao lại không nhìn ra, tuy rằng Trương Ước và Tề Thiệp Giang không nhiều lời, nhưng Trương Ước không còn vẻ cáu kỉnh gắt gỏng nữa.

“Này, hai ông sao vậy, ông nhận cậu ấy làm đại ca rồi à?” Châu Động khẽ hỏi Trương Ước.

“Phắn mịa ông đi.” Trương Ước tiện tay nhét màn thầu vào miệng Châu Động.

Châu Động lấy màn thầu ra, nhai trong miệng, “Xời, tôi biết rồi nhớ, chắc chắn hôm qua ở trong phòng, Jesse ngủ khiến ổng phục rồi.”

Tiếu Tiêu Duy và Tạ Tình nhịn cười: “Hahaha còn phải nói nữa, giờ cả mạng xã hội đang gọi ông ấy là Trương phi đấy.”

Trương Ước: “……….”

Mấy người này có biết hắn nghe được không thế??



Cả ban ngày họ đi làm những việc mà đạo diễn giao cho, giống như thu thập hoa quả, thả dê, trong thôn này có không ít người chăn dê đen.

Ai dè Tề Thiệp Giang như cá gặp nước, còn giỏi chăn dê hơn mọi người, khiến đạo diễn cũng phải lẩm bẩm, cậu chàng này đến là liều mạng vì danh tiếng.

Tối đến, họ tới nhà của một tổ khách mời để ăn đồ nướng ngoài trời, còn mời một vài thôn dân tới, bao gồm cụ ông cho họ mượn máy, hiện trường tương đối náo nhiệt.

Ăn khá nhiều rồi, mọi người bắt đầu biểu diễn, ca hát, khiêu vũ, gảy đàn guitar.

“Jesse cũng tới đi!” Khách mời quen Hạ Nhất Vi reo lên, “Tới hát một bài đi cháu!”

Bản thân Tề Thiệp Giang không có tác phẩm nào, cảm thấy đương nhiên phải hát ca khúc của mẹ mình.

Bởi ở cùng với Tề Thiệp Giang hơn một ngày, nên nhóm Tiếu Tiêu Duy còn nhớ trò cười hôm bữa, bảo rằng: “Này, tấu nói cũng được! Cậu là nghệ sĩ tấu nói còn gì?”

Tề Thiệp Giang nghe vậy, cầm hòn đá vẽ một vòng tròn dưới đất, tiện tay cầm nắp nồi, lật ngược rồi đặt dưới chân, “Thế để tôi tấu cho mọi người một đoạn, mọi người cảm thấy không tệ thì cổ vũ nhé.”

Mọi người cười ha hả, cảm thấy anh đang pha trò.

Nhưng Trương Ước thì suy tư một chút, sao trông Tề Thiệp Giang có vẻ thông thạo thế kia?

Lúc mới học nghệ, Tề Thiệp Giang theo chân sư phụ, cầm hộp đạo cụ cho thầy, chính là làm chân sai vặt, khi sư phụ mãi nghệ, anh dọn dẹp đạo cụ, thu tiền, hầu hạ trà nước.

Sau này, ban ngày anh mở sạp mãi nghệ, tối đến còn tiếp tục mãi nghệ ở những nơi hoạt động về đêm, đặc biệt là những địa phương như kỹ viện.

Bởi vậy nên, nói tới kinh nghiệm mãi nghệ thì Tề Thiệp Giang có kinh nghiệm quá phong phú, không lúng túng một chút nào, đây đều bởi lăn lộn kiếm sống tôi luyện được nên.

Vòng tròn ban nãy anh vẽ dưới đất, gọi là “nồi vẽ”, trước đây mãi nghệ ngoài phố, không có địa điểm cố định, đi tới đâu vẽ một cái vòng ở đó rồi biểu diễn, tiền kiếm được dùng để mua đồ ăn, cho nên mới gọi là “nồi vẽ”, cũng là hy vọng có thể kiếm tiền ăn no.

Bấy giờ Tề Thiệp Giang cân nhắc lời giới thiệu thích hợp, vừa pha trò cười vừa quan sát mọi người, nghĩ ngợi một chút, trong đầu quyết định sẽ tấu “Hoàn hồn sai thân”.

Trước đó anh đã kể trong phòng trà, nhưng mọi người ở đây đều chưa từng nghe qua.

Ở đây một nửa là đồng nghiệp, nói muốn xem biểu diễn, nên vẫn tương đối tập trung, Tề Thiệp Giang không đọc thơ xưng danh, mà kể thẳng luôn.

“…. Dương Hạo Sơn nghẹn họng, ông nói như vậy khác gì quan huyện hồ đồ chứ? Không thể sắp xếp cho tôi một thân phận đàn ông à? Nhưng anh ta là tiểu quỷ, đâu thể đấu lại Diêm Vương. Cuối cũng cực chẳng đã, trong lòng nói tốt xấu gì cũng phải là phu nhân quan huyện. Quan huyện, từ nay ông xui xẻo rồi!”

Bất tri bất giác, hiện trường càng ngày càng yên tĩnh, đều lắng nghe Tề Thiệp Giang kể chuyện.

Phải biết ở đây là khách mời, đều là những ngôi sao từng ăn dưa, dù có vậy, cũng vẫn vô tình bị Tề Thiệp Giang cuốn vào câu chuyện.

Rồi bên những bức tường, không biết từ bao giờ tụi trẻ con trong thôn dựa vào đó nghe kể chuyện, giọng Tề Thiệp Giang từ xa vọng tới, bọn họ nghe thấy rõ ràng, thi thoảng lại phát ra tràng cười vang.

“Dương Hạo Sơn cuống lên, anh ta túm vạt áo, đẩy quan huyện xuống giường, gào lên khóc lóc: Có giỏi thì ông tới đây, xem hôm nay tôi có giết chết ông không!” Đợi hai mươi phút, Tề Thiệp Giang ngưng kể chuyện, mọi người còn chưa thấy đã.

“Ơ nào, còn chưa hết chuyện mà!”

“Mịa, đừng bảo phía sau là tắt đèn nhé?”

“Hahahaha chuyện không dành cho thiếu nhi, đuổi tụi trẻ con đi rồi chúng ta nghe tiếp.”

“Ơ, đừng bảo như tôi nghĩ, quan huyện kia không được còn bị cái đó…”

“Chuyện này kể hết tốn hai giờ đấy.” Tề Thiệp Giang nói, anh thực sự có thể kể được, nhưng không biết mọi người có hứng nghe hết không.

Hơn nữa bất tri bất giác đã gần chín giờ, đến lúc rửa mặt đi ngủ rồi.

Mọi người tiếc nuối đứng dậy, “Thế để ngày mai đi, mai kể tiếp nhé!”

“Khoan đã!” Tề Thiệp Giang đột nhiên cất tiếng gọi.

Mọi người đứng lại, nghi ngờ nhìn anh.

Tề Thiệp Giang nhấc nắp nồi lên, “Chư vị, nồi trong nhà chờ đến độ nóng ran rồi đấy.”

“Hahaha.” Mọi người cười vang, nhưng họ tới đây trên người không có tiền gì, đều đứng đó tìm kiếm, mãi mới kiếm được năm đồng mười đồng bỏ vào nắp nồi Tề Thiệp Giang.

Các thôn dân tới làm khách cũng vậy, người đưa ba mươi, người đưa năm mươi đồng.

Tề Thiệp Giang quay một phòng nhận tiền, tính ra cũng được bảy mươi, tám mươi đồng, anh vui vẻ cất đi, “Cảm ơn mọi người, mai có thịt ăn rồi.”



Mấy ngày ở vùng quê trôi qua quá nhanh, ba ngày còn lại thấm thoát trôi như chớp mắt, đã đến lúc phải trở về rồi.

Các khách mời khác tiếc nuối nói: “Ở đây không có gì tiếc nuối, chỉ có chuyện hôm bữa Jesse vẫn chưa kể xong. Mấy hôm nay tôi cứ nghĩ tới đoạn cậu ấy kể, trong lòng cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, cậu ấy còn không chịu nói thẳng chuyện sau đó thế nào.”

Những người khác đều tán đồng. Còn gì nữa. Đáng lý lúc đó định để hôm sau nghe kể tiếp, nhưng mỗi ngày chương trình lại có một hoạt động để quay đủ tư liệu. Thế là không có cơ hội ngồi lại với nhau nghe kể chuyện giống như hôm đó.

Thế là họ cũng giống như những khán giả lần trước ở phòng trà nghe Tề Thiệp Giang kể một nửa, trong lòng cảm thấy rất ngứa ngáy, muốn biết câu chuyện phía sau như thế nào.

Câu chuyện này như một cái hố kéo họ lọt vào.

Không phải Tề Thiệp Giang không muốn kể, chỉ là tấu nói chính là một trò chơi bẫy người, đều được nghiên cứu từ lúc mãi nghệ, chủ yếu là muốn tình tiết kích thích một chút, làm nền thật nhiều, thu hút các khán giả.

Đến khi khán giả mê tít, muốn nghe kể nội dung tiếp theo, thì dừng lại, muốn xin tiền, tiền tới tay rồi mới kể tiếp.

Nhưng bởi vì theo đuổi câu chuyện, nên thực ra rất nhiều câu chuyện không được logic, cần nghệ nhân dựa vào biểu diễn để bù đắp.

Nếu anh nói hai, ba câu kể chuyện xảy ra tiếp theo, không diễn dịch hoàn chỉnh, chỉ nói tình tiết phát triển, người nghe sẽ cảm thấy rất thất vọng, thậm chí còn cảm thấy đầu voi đuôi chuột.

Ngay cả cụ ông vẫn luôn hướng dẫn họ, lúc tạm biệt cũng nắm chặt tay Tề Thiệp Giang, cất giọng địa phương run rẩy nói: “Tiểu Tề này!”

“Dạ, ông ạ.” Tề Thiệp Giang mỉm cười với ông ấy.

Ông cụ cất lời sâu xa: “Từ xã hội mới tới giờ, lâu lắm rồi ông không thấy ai treo khẩu vị như cháu!”



Đừng nói là cụ ông, đến khi kỳ sau phát ra, ngoài cảnh Tề Thiệp Giang và Trương Ước bị cắt trở nên đối chọi gay gắt, đoạn khán giả nghị luận nhiều nhất chính là đoạn Tề Thiệp Giang tấu nói.

Dù sao thì ekip chương trình vô cùng thiếu đạo đức giữ lại hết đoạn trọng điểm và làm nền, để đăng bản hoàn chỉnh lên mạng.

Khán giả xem xong ồn ào thảo luận: “Đã bảo chương trình thực tế làm nông cho Phật hệ, sao bây giờ tui lại phải đu tấu nói đang tiến hành chứ?!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện