Tui Cần Mỹ Nhan Thịnh Thế Mà Làm Gì?!!

Chương 32: “Lão nghệ thuật gia kiên quyết như thế đấy!”



Trương Ước muốn mở lời an ủi, nhưng lại không biết nói thế nào, hắn vừa không biết tại sao Tề Thiệp Giang lại đau lòng, lại vừa nhìn ra được có lẽ bởi nguyên nhân không thể nói ra. Hắn chỉ có thể ôm chặt Tề Thiệp Giang hơn một chút, lại ôm chặt thêm chút nữa, cổ họng trở nên khàn đặc.

Tề Thiệp Giang cảm nhận được sức mạnh của hắn, khe khẽ run lên, cũng nhắm mắt lại, vòng tay ra sức ôm lại hắn.

..

Một lúc sau, Tề Thiệp Giang dịch ra khỏi lồng ngực của hắn, lặng lẽ lấy giấy ăn ra, lau gương mặt mình.

Chóp mũi anh đỏ au, tâm tình anh như vậy rồi, lát nữa có cảnh không biết quay được không.

Lau mặt xong, Tề Thiệp Giang mới ngẩng đầu lên nhìn Trương Ước, hai người đối diện nhau nhất thời không nói gì.

Vành tai Trương Ước dần ửng đỏ, ánh mắt cũng bất định.

Ban nãy.. ban nãy hắn vừa hôn Tề Thiệp Giang, bởi tình thế cấp bách, nhất thời không nghĩ được nhiều..

Nhưng Tề Thiệp Giang không phản kháng gì cả, thế này không tính là giở trò lưu manh đâu đúng không, nhưng liệu có bị coi là lợi dụng nhân lúc người ta gặp khó khăn không nhỉ.. Giờ Tề Thiệp Giang nhìn hắn là có ý gì vậy.

“Tôi…” Trương Ước bối rối muốn giải thích một chút.

“Trương Ước à..” Tề Thiệp Giang đột nhiên cất tiếng gọi hắn, giọng anh khàn khàn, nhưng giọng điệu hết sức chân thành, “Anh là người tốt.”

Trương Ước: “………….”

…Đạ mấu, sao lại đi phát thẻ cho hắn!!!

Trương Ước suy sụp, “Tôi chỉ kích cmn động thôi, chỉ kích động thôi!!!!”

Hắn xin thề với trời, ban nãy hắn thấy Tề Thiệp Giang đau lòng như vậy, hắn cảm thấy xúc động, chứ họa mi có hót miếng nào đâu!! Sao lại phát thẻ cho hắn chứ!!!

Rõ ràng lúc giao thừa hắn còn cảm thấy mình có cơ hội, sao giờ lại thụt lùi rồi?!!!

Tề Thiệp Giang lấy làm ngạc nhiên, không biết vì sao mình khen một câu, vậy mà vẻ mặt Trương Ước lại không chịu được thế kia, nhưng anh vẫn nói tiếp: “….Cảm ơn anh đã thích tôi.”

Tề Thiệp Giang tinh ý như vậy, đã phát hiện ra tâm tư của Trương Ước từ lâu. Bình tĩnh mà suy nghĩ, anh cũng có hảo cảm với Trương Ước, họ rất ăn ý với nhau trên nhiều phương diện, tuy rằng Trương Ước hơi thô lỗ, nhưng có những lúc rất đơn thuần.

Anh lớn lên trong gánh hát từ nhỏ, tiếp xúc với những người trong nghề, chuyện nam nam nữ nữ thành đôi không hiếm thấy. Có lẽ bởi vì thấy quá nhiều, trong lòng anh cũng cảm thấy, nhìn người thì nhìn nội tâm chứ không nhìn bề ngoài.

Thế nhưng trong tiềm thức của anh, có lẽ do bắt nguồn từ khoảng cách thời gian, nên anh cảm thấy sợ hãi. Bởi vậy nên biểu hiện của anh vẫn có chút mâu thuẫn, không nói thẳng ra, chỉ lặng lẽ xem hành động của Trương Ước.

Mãi đến ban nãy, lúc cảm xúc vỡ òa, phần tình cảm này khiến anh có cảm giác chân chân thực thực.

Nó không kế thừa từ ký ức, không phải từ tiền thân như mộng của anh, mà sản sinh kể từ khi anh quen Trương Ước.

Điều này tới vào đúng lúc này, đầy đủ mà quý giá.

Nó khiến Tề Thiệp Giang bình tĩnh lại sau những băn khoăn bàng hoàng.

..

Nhưng Trương Ước lại ngây như phỗng.

Chuyện này.. là sao hả??

Hắn còn đang suy tư, Tề Thiệp Giang đã mở cửa ra.

Đúng lúc này, Đường Song Khâm ở bên ngoài đi ngang qua.

Ông nhìn hai người vì tư thế trước đó mà trông hơi chật vật, chau mày trầm ngâm: “Hmm….”

Không quản ngày đêm như vậy à?

“Đạo diễn Đường à,” Tề Thiệp Giang lên tiếng, “Giọng cháu hơi khàn, có thể đẩy cảnh quay của cháu xuống không? Để cháu đi uống chút siro sơn trà.”

“Được thôi, hôm nay tạm thời chưa quay cảnh của cậu vội, cậu cũng mệt rồi.” Nói đến mệt mỏi, Đường Song Khâm lại nhìn hai người mấy lần, thầm nói, rốt cuộc là mệt hay không mệt nhỉ?

Thế nhưng con người Đường Song Khâm vốn không hóng hớt, chỉ cần Tề Thiệp Giang không mệt đến độ gãy eo không thể giẫm kiễng thì ông không quản làm gì.

Thế là Đường Song Khâm tiếp tục đi về phía trước.

Thế nhưng vừa mới đi được mấy bước, đã nghe thấy Trương Ước ở phía sau hỏi: “Cậu có ý gì hả?”

Đường Song Khâm khẽ “hừ” trong lòng một tiếng, mấy sao nam loạn quá trời!



“Có ý gì cơ?” Tề Thiệp Giang khẽ nói, không phải anh sợ người khác nghe thấy được, mà bởi ban nãy không thể khống chế cảm xúc, khóc đến mức giọng khàn khô, thực ra đây không phù hợp với phong cách bảo vệ giọng quen thuộc của anh, nhưng khó có thể kiềm lòng được, đành phải hạ thấp giọng.

Trương Ước nhìn quanh một hồi, Đường Song Khâm đã đi xa, bốn phía xung quanh không có ai, hắn bạo gan đè Tề Thiệp Giang xuống, cúi đầu hôn anh.

Tề Thiệp Giang dịch ra một bước, nhưng vẫn bị Trương Ước hôn lên khóe môi.

Trương Ước chỉ bạo dạn có một xíu, sau đó lại đực người ra, không biết nên hôn tiếp, hay là nên lui về.

Tề Thiệp Giang không nhịn được, khẽ cười một tiếng, anh dịch sang bên cạnh hai bước, trong môi cười lại đan chút tâm tình nhỏ bé phức tạp, như bất đắc dĩ đan cùng với một chút dung túng.

Anh lui lại mấy bước, nói với Trương Ước: “Hôm nay không có tâm tình, nói sau đi.”

Thế rồi anh giậm chân, xoay người rời đi, lúc bấy giờ môi cười mới dần dần tan biến.

Đến lúc này anh vẫn giữ sự bình tĩnh, không nên hứa hẹn bất cứ điều gì trong lúc cảm xúc rối bời.

Nhưng đối với Trương Ước mà nói, đây không thể coi là một cách tỏ thái độ.

Hắn đứng tại chỗ hồi lâu, mới xoay người khẽ gào lên hai tiếng trong lặng câm.

Mới đầu chỉ lưu truyền tin tức ngầm, ví dụ như có bạn của bạn ở trong đoàn phim “Uyên ương khấu” kể rằng Tề Thiệp Giang bái vào nhà họ Mạnh, trở thành một chi tấu nói trong nhà họ Mạnh.

Tin tức này không có gì mới mẻ, ba ngày thì hai ngày có người đoán già đoán non, không biết liệu Tăng Văn hay Mạnh Tịnh Viễn có thu nhận Tề Thiệp Giang làm đồ đệ không.

Nhưng vấn đề là sau đó lại có người bổ sung, nói là cụ Mạnh tới đoàn phim chỉ đạo, rất tán thưởng Tề Thiệp Giang, nhận anh làm đệ tử. Còn có bức ảnh đính kèm, trong đám đông ở phim trường, Tề Thiệp Giang đỡ lấy cụ Mạnh.

Lần này dân mạng lại được dịp mắng chủ thớt đăng tin đồn nhảm nhí.

Nói vớ nói vẩn cái gì thế không biết, càng ngày càng chẳng liên quan, nào ra đây, chúng ta bàn vai vế trong giới tấu nói đi. Có biết nhà họ Mạnh vai vế cao, đến Mạnh Tịnh Viễn muốn thu nhận Tề Thiệp Giang còn bị nhiều người khuyên can, chế nói cụ Mạnh muốn thu nhận Tề Thiệp Giang ấy hả?

【Hello, chưa tỉnh ngủ à?】

【Hay lắm hay lắm, ý của thím là Tề Thiệp Giang lên làm sư thúc của thầy Mạnh ấy hả, tui sẽ coi như thím đang tấu hài. 】

Dân tình mỉm cười cho qua, chỉ coi như dưa bở, cũng như bao quả dưa bở khác.

Thế nhưng bí mật hôm đó khó giữ kín, đã có nhiều người biết rồi, chẳng bao lâu sau, truyền thông chính thống cũng đưa tin: “Theo như người biết tin tiết lộ, Tề Thiệp Giang và cụ Mạnh gặp nhau trong đoàn phim “Uyên ương khấu”, ra ám hiệu tại chỗ, nhận ra Tề Thiệp Giang là sư điệt đồng môn của cụ Mạnh. Sau đó Mạnh Tịnh Viễn cũng phải gọi Tề Thiệp Giang là sư thúc!”

Lần này dân tình ăn dưa bùng nổ rồi.

Tin tức này tuy có phần lệch với tin đồn của cư dân mạng, nhưng nội dung chính giống nhau, Tề Thiệp Giang thành con cháu nhà họ Mạnh rồi!

Nếu nói chỉ để diễn trò cho Tề Thiệp Giang có môn hộ, như vậy không cần thiết, làm vậy còn khiến anh đồng vai phải lứa với Mạnh Tịnh Viễn, còn tìm cụ Mạnh diễn trò nữa ư, không thể nào.

Hay tin tức này là giả thôi?

Khỏi phải nói, cánh truyền thông điên cuồng tìm chứng cứ!

Cuối cùng Mạnh Tịnh Viễn đại diện cho nhà họ Mạnh và đoàn phim, chính thức lên tiếng trả lời.

Đúng vậy, Tề Thiệp Giang đúng là truyền nhân của sư ca cụ Mạnh thất tán từ lâu, bây giờ mới nhận lại, chuyện rất ly kỳ, toàn bộ hành trình ở đoàn phim đã được quay lại.

Bây giờ có thể giới thiệu với mọi người một lần nữa, Tề Thiệp Giang, cùng một mạch với nhà họ Mạnh, là sư thúc của Mạnh Tịnh Viễn.

【Đạ.. đạ mấu!!!】

【Trời ơi nghe nó ly kì gì đâu, cái kịch bản gì đây, Tề Thiệp Giang là sư thúc của Mạnh Tịnh Viễn thật á?】

【Truyền nhân thất tán đã lâu? Khoan đã, thế Tề Thiệp Giang thực sự có môn hộ, hơn nữa còn rất bá đạo à??】

【Chế nói xem, thầy Lâm Dương lần trước cứ đeo bám cậu ta không thôi, cũng phải gọi Mạnh Tịnh Viễn là sư thúc đấy!!】

【Ê khoan khoan, thế bây giờ Lâm Dương phải gọi là gia gia à??】

【Hahahahah chuẩn cmnr, giờ Tề Thiệp Giang là sư gia của Lâm Dương.】

【Quỳ, thế mấy người trước kia còn nhấn mạnh phải giữ truyền thống, luật lệ, bây giờ nếu tính theo quy tắc truyền thống, từng người một ai nấy cũng đều là vãn bối của Tề Thiệp Giang. Có mấy người ngang hàng đâu!】

【Cũng không đơn giản như vậy, mọi người chờ xem, giới tấu nói sẽ không dễ dàng chấp nhận đâu. Bây giờ không chỉ là vấn đề hải thanh, giới hạn kia trước giờ vẫn không rõ ràng. Còn bây giờ thì sẽ rất nhiều người không chấp nhận, tự nhiên lại có thêm một trưởng bối.】

【Đúng vậy, mọi người xem Tề Thiệp Giang có hai đồ đệ, còn đang học khúc nghệ ở trường, thế mà lại ngang hàng với Mạnh Tịnh Viễn. Nếu không làm rõ việc, sau này Tề Thiệp Giang còn nhận thêm đồ đệ nữa, bối phận hù chết người ta mất…】



Không chỉ các cư dân mạng, cả giới tấu nói, thậm chí là giới khúc nghệ đều nhốn nháo hết cả lên.

Đây không phải chuyện hàng ngũ của Lâm Dương có thể quyết định được, ông cũng chỉ có thể vừa ngồi nhà vừa rơi lệ khẩn cầu, ngàn vạn lần đừng để Tề Thiệp Giang ngồi vào bối phận ấy.

Nhiều ngày liên tiếp, mọi người ngày nào cũng có dưa ăn, ngày hôm nay đại lão này lên tiếng, ngày mai đại lão kia đáp trả.

Hết cách rồi, tự nhiên móc đâu ra một trưởng bối trẻ tuổi, biết bao nhiêu người trêu chọc.

Chuyện này từ lúc Mạnh Tịnh Viễn biết tin đã dự liệu được ra, đương nhiên không thể tránh được miệng đời, nhưng cả nhà họ Mạnh từ trên xuống dưới, cũng kiên quyết không thoái nhượng.

Tề sư gia chỉ có một truyền nhân này, nói gì thì nói cũng không thể để người ta coi là đi con đường ngoài!

Những người phản đối đều nói, tuy tìm được lai lịch sư thừa, nhưng cậu cũng chỉ là đệ tử nhận miệng, không bái sư chính thức, chúng tôi không chấp nhận. Cậu vẫn là hải thanh, cậu vẫn là hải thanh, cậu chính là hải thanh.

Theo quy củ trong giới tấu nói, dù Tề Thiệp Giang đã thu nhận Mạc Thanh và Tề Lạc Dương, thì cũng chỉ là đệ tử nhận miệng, không có nghi thức bái sư chính thức.

Giống như một cái là hôn nhân có hôn thú rành rọt, một cái chỉ là sống chung.

Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, phía bên đây, Liễu Tuyền Hải, Tăng Văn, những người trong hệ nhà họ Mạnh đều ra nói chuyện dưới ám chỉ của Mạnh Tịnh Viễn.

“Tình hình, hoàn cảnh năm đó khác bây giờ, không thể vơ đũa cả nắm được, Tề tiên sinh chỉ có một truyền nhân, dốc lòng dạy dỗ như vậy, bây giờ nếu người ta đồng ý tòng nghệ, hoàn toàn có thể làm nghi thức bù đắp!”

“Theo như nghe ngóng, thực ra người ta cũng không có điều kiện làm lễ bái sư, ở nước ngoài như vậy, mời tam sư ở đâu ra? Đầu cũng đã dập rồi, cũng đã kính báo tổ sư gia, sao mọi người nói chuyện giống như không chịu thừa nhận vậy?”

—— Dựa theo quy củ của thế hệ trước, nghi thức bái sư phải có dẫn, có bảo, có đại tam sư, cùng với thân bằng trong sư môn chứng kiến. Nhưng sư phụ của Tề Thiệp Giang ở nước ngoài, nếu muốn làm nghi thức bái sư chính thức cũng không dễ làm.

Nhưng phía đối phương cũng chỉ có thể bám lấy lý do này, không muốn thừa nhận thân phận của Tề Thiệp Giang. Còn muốn nói có sách, mách có chứng, để chứng minh chuyện này không phù hợp với quy củ truyền thống.

Hai bên cãi nhau khí thế ngất trời, anh tới tôi đi, còn muốn tìm cứu binh, khiến giới khúc nghệ hết sức náo nhiệt, ngày nào cũng có chuyện vui.

Cư dân mạng hóng trò vui, quyết định đứng hóng.

Nhưng đến lúc mấu chốt, vẫn là lão nhân ra mặt.

Cụ Mạnh biết tin có tranh luận thế này, bèn ra mặt nói chuyện, kết thúc màn cãi cọ này.

Trước khi bị bệnh, cụ đã không hỏi han sự tình trong giới. Nhưng vì Tề Thiệp Giang mà cụ đứng ra mở lời.

“Mọi người muốn quy củ, muốn truyền thống, muốn nghi thức thật chứ gì? Ta còn chưa chết đâu.”

“Năm đó có người nói với ta, ta lớn tuổi, bối phận lại cao, không nên thu nhận đồ đệ nhỏ tuổi. Bởi vậy nên ta chỉ đi chỉ điểm, không nhận đồ đệ. Đến bây giờ vẫn không làm trái lời hứa.”

“Thế nhưng, nếu có người vẫn nằng nặc nói đệ tử nhận miệng không đáng tin, thế thì ta sẽ thay tiên sư thu nhận đồ đệ, đại kéo Giét-si làm sư đệ.”

(Đại ở đây là đại diện, thay mặt nhận)

“Đây là làm theo như quy củ, từ nay về sau, thằng bé chỉ kém ta nửa vế, có được không?”

Tất cả mọi người đều choáng váng.

Cụ ơi, cụ đây là… giở trò lưu manh à!!

Đại kéo sư đệ, nói đơn giản là thay thầy thu nhận đồ đệ. Truyền nhân hoặc nhi tử giúp sư phụ, phụ thân thu nhận đồ đệ.

Giống như một người nào đó tuy còn nhỏ tuổi, nhưng bối phận cao, không có đại bối còn sống. Vậy thì không thể làm gì khác là tìm truyền nhân y bát, thay sư phụ thu nhận đồ đệ. Lại giống như có người không thích hợp làm vãn bối, muốn bái sư, cũng thay thầy thu nhận đồ đệ sẽ tốt hơn. Cứ như vậy, sẽ giải quyết được vấn đề môn hộ, bối phận.

Bởi vì không phải đích thân sư phụ thu nhận, thông thường mọi người cho rằng “thay mặt kéo sư đệ” thấp hơn truyền nhân nghiêm túc nửa vế.

Nhưng, tình huống ấy có giống như bây giờ không?

Cụ Mạnh nói muốn thu nhận Tề Thiệp Giang làm “đại kéo sư đệ”, hoàn toàn là muốn đe dọa mọi người!

—— Sao hả, mấy người không thừa nhận đồ đệ của sư ca tôi, thì tôi sẽ thay sư ca thu nhận đồ đệ, làm thủ tục thỏa đáng, sắp xếp quy củ truyền thống rõ ràng.

Dù có thấp hơn nửa vế, thì vẫn là trưởng bối!

Nếu chuyện này thành sự thực, khi đó bối phận của Tề Thiệp Giang trong giới tấu nói, ngoài cụ Mạnh ra thì không ai hơn.

Đương nhiên đây chỉ là uy hiếp..

Còn ai dám cãi lại cụ Mạnh chứ? Thế hệ bối lão tiền bối có tên tự Mộng trong giới tấu nói bây giờ chỉ lác đác vài người. Những người có thể cãi lại cụ, mấy năm trước đều đã đi gặp tổ sư gia rồi.

Nếu không nghe lời, bất chấp cãi lại, cụ kích động lên phát bệnh, bạn gánh nổi tội không?

Giờ muốn thế nào đây, một cái là thay mặt nhận sư đệ, thành tiểu tổ tông có tự là Mộng, một cái là tiểu sư gia, đành phải chọn ra cái nhẹ nhàng hơn, chỉ có thể bóp mũi chấp nhận, đồng thời cầu xin sau này Tề Thiệp Giang đừng tùy tiện nhận thêm đồ đệ nữa.



【Đậu má nhận rồi nhận rồi! Fanpage hiệp hội tấu nói khúc nghệ kinh thành đăng thông cáo nói dưới sự đề cử của XXX, XX, Tề Thiệp Giang đã gia nhập hiệp hội tấu nói! Có lẽ không bao lâu nữa, hội ủy viên tấu nói của hiệp hội khúc nghệ cũng chấp nhận thôi!

【Ủa không phải lần trước XXX với XX từng công khai phản đối thừa nhận môn hộ của Tề Thiệp Giang hay sao? Chịu thua, thừa nhận rồi à?】

【Mọi người không thấy à, nghe đồn cụ Mạnh tự thân xuất mã, mở miệng uy hiếp mọi người, nếu không chấp nhận Tề Thiệp Giang, ông sẽ làm chủ thu nhận Tề Thiệp Giang làm đại kéo sư đệ, để Tề Thiệp Giang còn cao hơn một vế…】

【Đạ mấu?? Lão nghệ thuật gia lại kiên (vô) quyết (lại) như thế à?】

Mắt thấy tin tức sắp lắng xuống, mọi người thống nhất hội họp dưới weibo của Hạ Nhất Vi, dù sao Tề Thiệp Giang cũng không nói chuyện này trên weibo. Hơn nữa mọi người cũng tính toán, ghê quá chừng, người này nước lên thì thuyền cũng lên.

Hạ Nhất Vi cũng khiêm tốn biểu thị, chào mọi người, tôi rất vui, nhưng mỗi nơi một khác, mọi người đừng gọi tôi là “lão” nữa. Dù sao ai tuân thủ giữ vững truyền thống nhất, thì người ấy sẽ chấp nhận thôi.

Rõ ràng đang ngầm cà khịa rồi còn gì, mọi người lại được trận cười thả ga.

【Em không kiềm chế được thay mẹ em @Thầy Lâm Dương, muốn chia sẻ niềm vui này với thầy..】

【@Thầy Lâm Dương, xin hãy ký nhận niềm vui này..】

【@Thầy Lâm Dương, mau mở cửa, đưa niềm vui tới nè.】

【…..】

Những người từng bám dai dẳng lấy chuyện môn hộ của Tề Thiệp Giang, nhất là những người trong nghề, từng người từng người một, đều được cư dân mạng nhiệt tình báo tin, còn giúp họ tính xem nên gọi Tề Thiệp Giang là gì, chia sẻ niềm vui này tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện