Tui Ngủ Với Lão Công Trong Quan Tài

Chương 1: Quan tài đang trượt mở, bạn đáng có được



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Bạn đáng có được (你值得拥有) là câu kết trong video quảng cáo L"Oréal =)).

Chào bà con, tui tên là Vương Tiểu Mị.

Tui mới sống lại thành một cái bánh chưng (cương thi) đã chết hơn một nghìn năm và đang nằm ngủ trong một chiếc quan tài với một bộ đồ cưới đỏ lòe trên người đây. Bây giờ tui hoảng dữ lắm rồi, không chỉ không dám nhúc nhích mà còn muốn tè ra tới nơi luôn nữa chứ.

Vì sao nhỉ? Vì tui nhận ra đó vẫn chưa là điều khủng bố nhất đâu, điều khủng bố nhất là tôi phát hiện chiếc quan tài này không phải kiểu dành cho một người nằm... mà con mèo nó lại là giường đôi cơ đấy!

Vương Tiểu Mị nhắm chặt mắt lại, thật ra cũng không phải hắn mới tỉnh đâu. Hắn đã thức dậy được một lúc rồi, chẳng qua là vừa mở mắt ra đã phát hiện mình không còn là mình mà lại biến thành một thằng già mặc áo cưới đỏ thời xưa, thêm dấu ngoặc: cái loại đã chết rồi ấy.

Nằm bên cạnh hắn lại là một nam nhân tuấn tú mặc một bộ đồ đỏ đen rườm rà rực rỡ, khuôn mặt trông sinh động như người còn sống vậy, thêm dấu ngoặc: cũng là cái loại đã chết đó luôn.

Hai mắt của Vương Tiểu Mị khẽ đảo một vòng rồi lại bị dọa đến nỗi hôn mê nữa rồi.

Chờ lúc tỉnh lại, Vương Tiểu Mị đã phát hiện sao sao sao sao anh trai bên cạnh mình cũng nhúc nhích luôn vậy nè!!!

Bố đệt!

Vương Tiểu Mị nhắm tịt mắt lại và không dám nhìn tới người bên cạnh mình.

Lớn lên đập chai thì đã sao?! Trông đập chai vậy nhưng cũng là một người đã chết thôi! Meo cơ mà đây còn là pha xác chết vùng dậy đặc biệt nữa chứ!

Ngọc Hoàng Đại Đế Phật Tổ Như Lai Đức Mẹ Maria......

Trong đầu Vương Tiểu Mị điên cuồng chiếu lại mấy cảnh phim cương thi đạo trưởng gì đó, hắn sợ mình sẽ bị cái bánh chưng bự này ngoặm một phát cắn đứt cổ quá đi.

Kết quả mức độ di chuyển của anh trai bên cạnh lại càng lúc càng lớn, một cảm giác lạnh lẽo kề sát lên cổ của Vương Tiểu Mị thiệt luôn.

Á á á á ——!

Hắn liều mạng nín lại cơn mắc tè và tiếng thét chói tai nhưng vẫn có thể cảm nhận được cổ mình đang nổi lên một lớp da gà, ớ? Người chết mà cũng nổi da gà nữa hả ta?

Vương Tiểu Mị có một tật xấu, hắn càng thấy sợ và khẩn trương thì mặt mày sẽ càng lộ ra nét bình tĩnh. Còn khi đã quá sợ và khẩn trương rồi, hắn sẽ cười như điên luôn. Lúc còn nhỏ khi hắn và bạn bè cùng tuổi đi chích với nhau, mấy đứa kia thì khóc óe óe, còn hắn thì lại cười oe oe.

Y tá còn tưởng là mình đã chích đứa nhỏ đến nỗi nó bị ngu luôn nữa chứ.

Tái hiện lại cái câu "ngoài mặt ổn như con chó già nhưng thiệt ra đã thấy hoảng dữ lắm rồi" một cách sâu sắc.

Với kinh nghiệm dạy chó đã nhiều năm của mình, Vương Tiểu Mị cứ cố nhịn xuống cảm xúc ngứa ngáy trên cổ và không nhúc nhích gì, sau đó hắn cảm thấy sự lạnh đó rời đi, nhưng còn chưa đợi hắn thở phào nhẹ nhõm.

Cái bánh chưng đập chai kia lại bắt đầu tỉ mỉ từ từ cởi đồ của hắn rồi......

Ừa... cởi đồ......

Bố đệt cái thứ lưu manh nhà chú mày đó ——!

Móng vuốt lạnh băng này chạm lên rồi xoa nhẹ cả người ông rồi, ông đây mà không nhảy dựng lên rồi đạp lên đầu gối của chú mày thì ông sẽ viết ngược họ của mình lại luôn á!

...... Dù sao mà có viết ngược lại thì cũng là Vương thôi.

*王 (vương): có viết ngược cũng vậy thôi nghen.

Lúc Vương Tiểu Mị muốn lấy hết can đảm ra để phản kháng vì tiết tháo và tôn nghiêm của mình, cái bánh chưng đập chai mặc đồ thời cổ đó lại nhẹ nhàng ôm lấy hắn và thở dài, hơi thở lành lạnh phà lên vầng trán.

"Miên Đăng, lại một ngày ở trần gian đã qua rồi, khi nào ngươi mới tỉnh dậy vậy."

Thì ra bánh chưng nói được nè ta, Vương Tiểu Mị nghĩ thầm trong lòng. Miên Đăng là ai cơ? Chẳng lẽ là chủ nhân của cơ thể mà mình đang chiếm lấy hả? Vậy xem ra cơ thể này chỉ được bảo tồn để không bị thối rữa thôi chứ cũng không sống lại thật nhỡ.

Lúc hắn đang nghĩ như thế, một cái mồm lạnh lẽo mang theo mùi cây trầm hương cổ xưa đã kề sát vào miệng hắn, ôn nhu mà quyến luyến hôn một chút lên môi.

Định mệnh nụ hôn đầu của tui đó cha ——!

Vương Tiểu Mị rớt nước mắt thành sông trong lòng, không thể tưởng tượng được nụ hôn đầu của mình lại để mất vào tay cái bánh chưng xa lạ này, dù có đập chai thì cũng là bánh chưng thôi nghen!

Hu hu hu, đây là tấm vé nụ hôn đầu mà tui đã để lại cho bạn trai tương lai của tui đó......

Mặc dù thấy khó chịu nhưng điều gì cũng không quan trọng bằng chuyện sống sót hết.

Vương Tiểu Mị nhắm mắt lại trong bóng đêm và không dám tự vạch trần bản thân, hắn cảm nhận được ý tứ được che chở và quý trọng qua cái mồm tràn ngập sự tinh tế này mà không khỏi cảm thấy hơi ngượng ngùng. Dù sao thì hắn cũng là một nam sinh nghiêm chỉnh đang trong tuổi dậy thì thôi nên vẫn chưa chịu nổi sự kích thích khủng khiếp của cái bước này.

Vương Tiểu Mị bị ép phải nhận lấy nụ hôn của đối phương, trong lòng thầm thấy may vì cái mồm lạnh tanh của anh đập chai này không có mùi thúi của xác chết, nếu mồm mà tanh hôi như trong phim thì hắn nhất định sẽ không nhịn được mà ói vào bản mặt của đối phương mất.

Nụ hôn này tiếp diễn trong suốt nửa giờ, nếu bây giờ mình không phải là một xác chết thì chắc cũng đã bị gặm đến nỗi nghẹt thở luôn rồi. Nghĩ đến chủ nhân của ngôi mộ và bộ đồ trên người y, còn có kiểu động tác thân mật này nữa......

Hai người này không phải là gay cổ đại đó chứ!

Một thanh niên ưu tú của tổ quốc thời hiện đại như tui vầy nhưng vẫn còn là cẩu độc thân đây, vậy mà xác chết thời cổ đại người ta lại có đối tượng hết luôn rồi.

Haiz......

Một lát sau, Vương Tiểu Mị bắt đầu dần hưởng thụ nụ hôn này. Hắn không dám nhúc nhích đầu lưỡi, chỉ có thể chấp nhận bằng cách mở miệng ra thôi. Vừa ngẫm lại động tác đầy thâm tình và cẩn thận của anh bánh chưng đập chai này thì hắn chợt cảm thán, đối phương và chủ nhân cũ của cơ thể này nhất định là một cặp rất đằm thắm, nếu không cũng sẽ không chết rồi mà vẫn muốn chôn chung với nhau đâu. Còn anh kia đã biến thành bánh chưng rồi mà vẫn thân thiết với vợ hằng ngày, song còn hôn một cách ôn nhu đến vậy nữa chứ.

Đàn ông tốt đó! Tiếc là đã chết mất rồi......

Vương Tiểu Mị nghĩ đến chuyện này rồi nuốt nước bọt xuống chút theo bản năng......

Nụ hôn mềm nhẹ và giàu tình cảm chợt ngừng lại trong nháy mắt.

Đôi môi lạnh lẽo tách khỏi miệng hắn, Vương Tiểu Mị bị dọa đến nỗi cả người đổ một lớp mồ hôi lạnh luôn!

Thôi chết, xong đời rồi.

Bầu không khí yên ắng.

Vương Tiểu Mị thoáng hí nhẹ mắt ra, nhìn lén sang dựa theo tia sáng phản chiếu từ viên dạ minh châu đang phát sáng trong quan tài rồi phát hiện cái bánh chưng đập chai mặc đồ cổ xưa hai màu đen đỏ, mũ đỏ tóc đen, ngay ấn đường là một chút hoa văn màu đỏ tươi, đường nét của khuôn mặt trông dịu dàng nhưng lại không mất đi vẻ sắc sảo, đôi môi đang mở ra, hai mắt hẹp dài, con ngươi đen nhiều còn tròng trắng thì lại rất ít, y đang nhìn hắn bằng một ánh mắt rất phức tạp, trộn lẫn giữa nét vui vẻ và kích động cùng với cảm xúc hết sức thấp thỏm.

Má ơi má!

Vương Tiểu Mị nhanh chóng tự mình lừa mình mà nhắm mắt lại, anh chàng xác chết đẹp trai vùng dậy đó không biết nhấn trúng nút gì nhưng trong quan tài lại vang lên tiếng máy khởi động.

Sau đó, nắp quan tài lại chậm rãi trượt mở......

Ánh sáng trông hơi chói mắt ùa tới, Vương Tiểu Mị mở mắt rồi từ từ trợn to, sau đó hắn ngồi dậy nhìn ra ngoài chiếc quan tài như thể đã quên mất mình đang ở nơi nào.

Đó là một lỗ tròn khổng lồ trông như một ngọn núi lớn bị đào rỗng vậy, to ơi là to, to như sân vận động tổ chim luôn, không gian lớn hình tròn tạo nên những cung điện nhiều lầu rậm rạp sát vách tường xa xăm.

*Sân vận động quốc gia hay còn gọi là sân vận động tổ chim ở Bắc Kinh



Kèm theo mấy ngôi chùa trên vách núi giữa phong cảnh như vậy mà họ lại có thể nhìn xuống những kiểu kiến trúc như thế, nói cách khác......

Nằm giữa lỗ trống khổng lồ và những kiến trúc mọc lên như nấm xung quanh là một cột đá chống trời to lớn bị rễ cây quấn quanh.

Nhưng lại có một cây đại thụ thân to đến nỗi bảy người mới ôm nổi đang sinh trưởng trên mặt nền rộng rãi của cột đá.

Thứ khiến Vương Tiểu Mị khiếp sợ không phải là cây đại thụ mà là hoa anh đào màu hồng nhạt đang nở rộ trên đó, lại còn chỉ có hoa chứ không có lá nữa chứ!

Vậy hoa đào nở rộ tới mức nào? Nở rộ như thể đang có một ngọn lửa đỏ cháy rực trời trên cây vậy đó.

Ánh sáng chiếu thẳng xuống đỉnh đầu lại càng điểm thêm nét thần thánh cho cái cây này hơn nữa......

Chiếc quan tài của họ lại nằm ngay dưới cây hoa anh đào sáng rực cháy bỏng này.

Phải nửa ngày sau Vương Tiểu Mị mới lấy lại tinh thần sau cơn chấn động rồi quay đầu lại.

Anh bạn bánh chưng nhỏ với ánh mắt còn nóng rực hơn cả hoa anh đào đang mỉm cười nhìn hắn.

"......"

Hai người lặng lẽ chơi trò mắt to nhìn mắt nhỏ trong chốc lát.

"Cương, cương thi kìa ——!"

Vương Tiểu Mị run rẩy hô to một tiếng, trợn trắng mắt lên.

Éc, hôn mê rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện