Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 22



Edit: @Lệ Diệp.

Quản gia trong nhà lão gia tử gọi điện thoại cho Liễu Như Chân, nói là Nhan Niệm Niệm bị cảm muốn ở lại ngoại ô qua cuối tuần, tất nhiên Liễu Như Chân không dám nói gì. Cho nên, Nhan Niệm Niệm vẫn luôn ở trong nhà ngoại ô của lão gia tử đợi cho tới buổi sáng ngày thứ hai, cùng Cố Lẫm đi trường học.

Thứ hai thường lệ là có nghi thức kéo cờ, đầu tiên là thông báo phê bình mấy học sinh phạm sai lầm, sau đó là bốn nữ sinh công khai đọc giấy xin lỗi.

Nhan Niệm Niệm không có yêu cầu giấy xin lỗi nhất định phải viết dài, mấy nữ sinh liền từng người viết chưa tới một trăm chữ, nói mấy câu liền xong rồi.

Tuy là như thế, mấy nữ sinh cũng sắp khóc rồi.

Nghi thức chào cờ mắc mưu bị mất mặt trước toàn thầy cô giáo học sinh, từ trước đến nay là đãi ngộ được ứng dụng đầu tiên trong trường học, tuy rằng các cô thường này cũng có mâu thuẫn giữa các bạn học, nhưng chưa từng bị xấu hổ đến như vậy!

Cố Dao càng là hận đến ngứa răng.

Mấy nữ sinh tìm Nhan Niệm Niệm gây phiền toái, là cô ta ám chỉ, vì tránh hiềm nghi, ngày đó cô ta còn đặc biệt xin nghỉ không tới trường học. Không nghĩ tới Nhan Niệm Niệm không có việc gì, ngược lại cô khiến mấy cái khuê mật ngã hỏng.

Nhìn bộ dáng quẫn bách lại khó xử của bạn tốt từ xưa ở trên sân khấu kia, Cố Dao âm thầm may mắn bản thân ngày đó không tự mình ra tay, bằng không hiện tại người đang khóc trên đó chính là mình.

Mấy cái bạn tốt lên sân khấu lúc trước còn trong tối ngoài sáng mà yêu cầu cô ta bồi thường, rốt cuộc mấy cô tìm Nhan Niệm Niệm gây phiền toái, cũng là vì cho cô ta hết giận.

Trong lòng Cố Dao nôn đến muốn chết.

Nếu là ngày trước, các cô muốn đi nhà hàng cao cấp ăn bữa cơm, hoặc là nói muốn một thỏi son mới ra, đây cũng không phải cái chuyện lớn gì.

Nhưng cô ta vừa mới bồi thường cho Nhan Niệm Niệm mười sáu vạn, mẹ cô ta thiếu chút nữa đem cô ta mắng chết, tiền tiêu vặt mỗi tháng của cô ta trực tiếp từ hai vạn xuống tới 5000, thẳng đến một năm sau đem mười sáu vạn này tích cóp ra mới thôi.

Đừng nói mua son môi cho các cô, bản thân cô ta cũng không có biện pháp mua túi xách cùng đồ trang điểm cô ta muốn.

Cố Dao oán hận mà nhìn lướt qua đội ngũ lớp hai cách vách, đều do Nhan Niệm Niệm!

Cái gì mà chị em ruột, trời sinh chính là khắc tinh!

Từ khi Nhan Niệm Niệm tới nhà họ Cố, tâm tình của cô ta cũng chưa từng tốt hơn chút nào.

Cha mẹ giống nhau, so với cô ta Nhan Niệm Niệm lại đẹp hơn, đặc biệt là cặp mắt kia, vừa tròn lại sáng, con ngươi màu hổ phách trong suốt thuần khiết.

Nhan Niệm Niệm đàn hát cực kỳ dễ nghe, còn dùng đàn ghi-ta của Mạc Thừa Hi. Nhưng cô ta đâu, lại ở trước mặt Mạc Thừa Hi làm ra việc xấu như vậy.

Cố Lẫm là người lạnh nhạt bướng bỉnh như vậy, cố tình đối xử với Nhan Niệm Niệm tốt đến không thể tốt hơn. Thời điểm cô ta tới nhà họ Cố, Cố Lẫm mới tám tuổi, hiện tại cũng mười năm, cô ta cũng không thể cùng Cố Lẫm thành lập quan hệ chị em thân mật.

Còn có Giang lão gia tử!

Nghĩ đến đây Cố Dao liền cảm thấy trái tim mình đang nhỏ máu, mỗi năm cô ta cũng chỉ có ở ngày ăn tết cùng mừng thọ của lão gia tử chờ vài lần cơ hội mới có thể nhìn thấy lão gia tử, bất kể cô ta biểu hiện nỗ lực đến ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế nào, nhưng lão gia tử ngoài mặt hiền từ, đối xử với cô ta và Cố Tiêu cũng không phải rất nhiệt tình, cô ta càng là chưa bao giờ ngủ lại ở chỗ của lão gia tử.

Chính là, cuối tuần thứ nhất Nhan Niệm Niệm vừa tới nhà họ Cố, liền ở lại chỗ lão gia tử, còn là hai ngày!

Nhan Niệm Niệm này chính là đặc biệt chạy tới Yến Thành cho cô ta ngột ngạt đi?!

Mấy nữ sinh cuối cùng cũng từng người đọc xong giấy xin lỗi, khóc lóc chạy xuống sân khấu.

Các bạn học thấp giọng thảo luận.

"Nhan Niệm Niệm lớp hai là ai nha?"

"Chính là học sinh mới chuyển tới kia, lớn lên cực kỳ đáng yêu."

"Cái người mà trên hội diễn đón người mới đến đàn hát ghi-ta đàn âm thanh đặc biệt dễ nghe kia!"

Sau khi phê bình còn có khen ngợi, bạn học có chút biểu hiện tốt được nhắc tới tên, chờ tên Cố Lẫm xuất hiện, toàn trường ồ lên.

"Có phải nghĩ sai rồi hay không? Có người hoa mắt đem người muốn phê bình người để tới bên trong người khen ngợi?"

"Lão đại...... Dám làm việc nghĩa? Quá ma huyễn tớ không thể tin được a."

"Nhưng mà lại nói tiếp, lão đại không phải quản lý chỗ vật bị mất mời nhận sao? Tớ cảm thấy lão đại rất...... Hành hiệp trượng nghĩa!"

Kim Nhai cùng Miêu Thú cũng trợn tròn mắt, bọn họ cho rằng ngày đó Cố Lẫm nói "Dám làm việc nghĩa" là nói giỡn, không nghĩ tới vậy mà là thật sự.

"Anh Lẫm, anh chỉnh thế nào? Vậy mà có thể ở trong danh sách khen ngợi? Người anh em dạy dạy cái đi, em cũng muốn được khen ngợi a." Kim Nhai tò mò đến muốn chết, cho dù anh Lẫm thật sự làm cái chuyện gì tốt, lấy thành kiến của trường học đối với anh Lẫm, cũng không có khả năng khen ngợi anh.

Khóe môi hơi mỏng của Cố Lẫm cong lên, trong con ngươi đen hiện lên ý cười, hơi có chút đắc ý mà liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Chú nghĩ cũng đừng nghĩ, chú lại không có em gái thông minh đáng yêu."

Kim Nhai tiêu hóa nửa ngày, nha, thì ra là công lao của em gái Nhan!

Cố Lẫm nghiêng đầu nhìn nhìn Nhan Niệm Niệm ở lớp hai phía trước, tiểu nha đầu ngồi đến ngay ngắn, nghe được tên của anh được nhắc tới, còn nghiêng nghiêng đầu nhỏ.

Không biết năm tiểu nha đầu tám tuổi ấy vì sao sẽ vào cái biệt thự kia, nhưng anh rất khẳng định, đánh thức anh chính là cô.

Chỉ là lúc sau bọn họ đều ngất đi rồi, nghe nói là anh được một người đàn ông xa lạ tự xưng là đi ngang qua đưa đến bệnh viện, chờ thời điểm gia gia tới, người nọ đã đi rồi.

Tiểu nha đầu không có khả năng tự mình chạy tới Yến Thành, cô lại chỉ có một mình ba là người thân, người đàn ông kia chẳng lẽ là Nhan Thanh Lâm?

Đó là biệt thự cha mẹ anh ở trước khi anh sinh ra, sau khi mẹ anh qua đời, cha anh nhìn vật nhớ người, thương tâm muốn chết, lúc này mới dọn đi, cái biệt thự kia cũng không ai xử lý, dần dần hoang phế.

Thời điểm tâm tình anh không tốt, thường thường trộm chạy đến nơi đó, tưởng tượng thấy bộ dáng ôn nhu của mẹ anh.

Nhưng Nhan Thanh Lâm vì sao sẽ đi nơi đó?

Đáng tiếc, Nhan Thanh Lâm đã chết, tiểu nha đầu thoạt nhìn hoàn toàn không nhớ rõ việc ngày đó, bản thân anh cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ, có lẽ sự thật ngày đó vĩnh viễn cũng không thể vạch trần.

Nghĩ đến đây, Cố Lẫm hơi có chút tiếc nuối, nếu tiểu nha đầu biết bọn họ ở năm tám tuổi ấy liền sinh ra ràng buộc, không biết sẽ nghĩ như thế nào?

Không biết cô có thể tức giận hay không, dù sao cũng là anh làm hại cô để lại vết sẹo trên đùi, con gái đều là tương đối để ý thân thể của mình, đặc biệt vết sẹo ở trên cẳng chân kia, còn có nắm tay lớn nhỏ, đoán chừng cô cũng không có biện pháp mặc váy vào mùa hè.

Nhưng mà, tiểu nha đầu mặc vào váy cũng thật đẹp, bộ váy có tay áo xù xù kia mặc ở trên người cô, cô tựa như tiểu công chúa xinh đẹp đáng yêu nhất trên đời.

Nhan Niệm Niệm cũng không biết vết sẹo trên đùi của mình đã khiến Cố Lẫm suy nghĩ xa như vậy, cô vui vẻ mà nghe tên Cố Lẫm được khen ngợi, tâm tình rất tốt.

Hiện tại, ông ngoại Cố Lẫm sẽ không gặp chuyện ngoài ý muốn mà thân thể trở nên kém đi, Cố Lẫm cũng có ý tứ phải vươn lên học tập thật tốt, mà vấn đề thuê nhà vốn làm cô rất buồn rầu cũng đã giải quyết, thậm chí so với mong muốn của cô còn tốt hơn rất nhiều, Nhan Niệm Niệm cười đến đôi mắt cũng cong lên.

Mạnh Hiểu Viên lặng lẽ đẩy đẩy cô, "Nhận được thư tình liền vui vẻ như vậy?"

Vừa nghe lời này, mặt Nhan Niệm Niệm liền khổ.

Kiếp trước tâm tình cô không tốt, ở chung cùng các bạn học tương đối thờ ơ, cũng rất là kín đáo, tuy rằng ngẫu nhiên nhận được mấy phong thư tình, sau khi bị cô lặng lẽ hủy diệt cũng liền không có đoạn sau.

Lần này lại không giống nhau, cô đã nhận được vài phong thư tình, có hai phong vẫn là cùng cá nhân viết, nhớ tới cái câu nói nóng như lửa của Đỗ Cai kia, Nhan Niệm Niệm liền có chút đau đầu.

Cô làm sao lại không biết các bạn học ở Yến Thành lại nhiệt tình như thế, cũng cấp ba rồi, không học tập cho tốt, vậy mà còn muốn yêu đương.

Lại nói, người tên Đỗ Cai kia cũng chỉ thấy qua cô vài lần, ngay cả nói chuyện cũng chưa từng, bản thân như thế nào liền thành "Người trời định" của hắn?

Nhan Niệm Niệm cẩn thận nghĩ lại, cô căn bản không nhớ rõ vị Đỗ Cai này là thần thánh phương nào, duy nhất xác định chính là, hắn không phải người lớp hai.

Nhìn mặt Mạnh Hiểu Viên bởi vì bát quái mà hưng phấn, Nhan Niệm Niệm bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Một chút cũng không vui vẻ, tớ cảm thấy cấp ba vẫn là phải nỗ lực học tập mới tốt."

Thành tích để đỗ học viện âm nhạc của cô cũng đã đủ, nhưng là bên cạnh cô còn có rất nhiều người. Nhan Niệm Niệm hy vọng Cố Lẫm, Mạnh Hiểu Viên đều có thể thi đậu trường học mà mình yêu thích.

"Đúng rồi, bánh trôi nhỏ, tớ giúp cậu học bổ túc được không?" Nhan Niệm Niệm sớm đã có cái ý tưởng này, kiếp trước cô cũng từng giúp Mạnh Hiểu Viên học bổ túc môn học, nhưng mà bởi vì cô không thể ghi danh học viện âm nhạc, cho nên thành tích vẫn đặc biệt quan trọng, Mạnh Hiểu Viên vẫn luôn không dám chậm trễ cô, chỉ để cô mỗi ngày giúp đỡ học bổ túc nửa giờ.

Mạnh Hiểu Viên kích động đến mức nói lắp, "Này, như vậy được sao?!"

Cô ấy lập tức lại lắc lắc đầu, "Không được, cấp ba, tớ muốn học tập, cậu cũng muốn học tập nha. Tớ không thể lãng phí thời gian quý giá của cậu!"

Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, "Tớ tự hiểu được, cậu liền nói có nguyện ý hay không đi?"

Mạnh Hiểu Viên rối rắm một hồi lâu, "Tớ khẳng định là cầu mà không được, chính là cảm thấy...... Như vậy không được." Nhan Niệm Niệm từng giảng đề cho cô ấy vài lần, suy nghĩ rõ ràng sáng tỏ lại đơn giản trực tiếp, cô ấy được lợi không ít, cô ấy vốn đang nghĩ nếu là Nhan Niệm Niệm là cô giáo gia sư của cô ấy thì tốt rồi, không nghĩ tới hiện tại giấc mộng sắp trở thành sự thật, cô ấy lại do dự.

Nghi thức kéo cờ đã kết thúc, Nhan Niệm Niệm cùng Mạnh Hiểu Viên kéo tay đi về phía phòng học.

Bước chân Niệm Niệm nhẹ nhàng, "Tớ muốn thành lập một tổ học tập nhỏ, hai người chúng ta cùng Cố Lẫm, có lẽ nên mang theo hai người nữa." Cô nhìn cách thức ở chung của Cố Lẫm cùng răng vàng lớn cây non, cảm thấy hai người này và Cố Lẫm tương đối hợp nhau, nếu hai người là bạn duy nhất của Cố Lầm, có thể thuận tiện mang theo bọn họ học tập cũng khá tốt.

Mạnh Hiểu Viên một phen giữ chặt cô, vẻ mặt nghiêm túc, "Niệm Niệm, như vậy không được, quá chậm trễ cậu!"

Vừa nghĩ như vậy, không thể chỉ khiến Nhan Niệm Niệm chỉ học bổ túc cho chính mình, lại phải cản trở người khác, Mạnh Hiểu Viên dứt khoát cắn răng một cái, "Tớ cũng không cần cậu giúp học bổ túc."

Nhan Niệm Niệm biết cô ấy đang cố kỵ cái gì, cười nói: "Đây chỉ là bước đầu ý tưởng của tớ thôi, còn chưa có quyết định mà."

Không nói răng vàng lớn cùng cây non có nguyện ý hay không, ngay cả Cố Lẫm cái gia hỏa lòng dạ hẹp hòi kia, cũng không khẳng định sẽ chịu, cô đến thương lượng thông suất cho anh trước mới được.

......

Nếu đã thương lượng sẽ đi biệt thự nhỏ ăn cơm, tan học giữa trưa Nhan Niệm Niệm liền đứng ở ngoài lớp năm tầng một chờ.

Một nam sinh vội vã mà chạy tới, trong tay cầm một phong thư, đỏ mặt hướng trong lồng ngực Nhan Niệm Niệm nhét một cái, cũng không dám giương mắt nhìn cô, cúi đầu liền chạy, suýt nữa đụng vào góc tường.

Nhan Niệm Niệm hoảng sợ, vừa định nhắc nhở hắn cẩn thận nhìn đường, nam sinh kia liền vội vàng mà chạy.

Nhan Niệm Niệm cầm thư tình, "Xì ——" cười ra tiếng, nam sinh ngượng ngùng như vậy, vậy mà còn dám tới trước mặt đưa thư tình, cũng không biết cuối cùng là lá gan quá nhỏ hay là quá lớn.

Bỗng nhiên, cô cảm giác được một ánh mắt lạnh băng dừng ở trên người mình.

Quay đầu vừa thấy, Cố Lẫm đứng ở cửa sau lớp năm, mắt đen nhìn chằm chằm thư tình trong tay cô, môi mỏng nhấp thành một cái đường thẳng tắp, toàn thân đều tràn ngập mấy cái chữ "Ông đây không cao hứng" to tướng.

"Ách ——" Nhan Niệm Niệm xấu hổ mà đem thư tình nhét vào cặp sách, cô chính là nhìn bộ dáng nam sinh chật vật chạy trốn kia mới cười, cũng không phải bởi vì nhận được thư tình mà rất vui vẻ nha, lão đại khẳng định lại tức giận.

Cố Lẫm trầm khuôn mặt đi đến bên cạnh cô, cúi đầu nhìn chằm chằm cô, "Thư gì đây?"

Nhan Niệm Niệm nhỏ giọng: "Em còn chưa xem."

Cố Lẫm: "Anh giúp em nhìn xem, nhỡ ra có người muốn hại em, kẹp cái đồ vật gì đáng sợ ở trong này."

Khóe miệng Nhan Niệm Niệm vừa kéo, "Không cần, em cảm thấy...... Sẽ không có cái đồ vật gì đáng sợ." Hiện tại đáng sợ nhất rõ ràng là anh.

Mặt Cố Lẫm không chút thay đổi mà nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đen kịt khiến Nhan Niệm Niệm cảm thấy áp lực tăng gấp bội.

Chính là mặc kệ anh cáu kỉnh như thế nào, thư tình người khác viết khẳng định không thể cho anh xem, đây là tôn trọng cơ bản đối với người khác. Trong lòng Nhan Niệm Niệm chửi thầm: Lại nói, lòng dạ anh hẹp hòi như vậy, nếu là nhìn nam sinh khác nhiệt tình như lửa thổ lộ, còn không phải đem chính anh nôn chết à.

"Anh Lẫm!" Hai người đang không tiếng động giằng co, Kim Nhai cùng Miêu Thú đi ra, Kim Nhai hoàn toàn không ý thức được không khí không thích hợp, cười tới gần đây, "Anh Lẫm, giữa trưa chúng ta đi chỗ nào ăn cơm?"

Cố lẫm lạnh như băng, "Về nhà ăn."

Anh xoay người liền đi, Nhan Niệm Niệm vội vàng đuổi kịp.

Kim Nhai có chút mờ mịt, quay đầu lại hỏi Miêu Thú, "Cây non, chúng ta hẳn là nên đi theo sao?"

Miêu Thú một cái tát chụp ở trên đầu cậu ta, "Đi cái rắm!"

Kim Nhai có chút mất mát, "Anh Lẫm đây là có em gái liền không cần anh em?"

Miêu Thú ôm lấy bờ vai của cậu ta, "Quên đi, này không phải còn có tớ đây sao!"

Tuy rằng cậu ta mặt ngoài không sao cả, trong lòng cũng có chút ngầm nói thầm, về sau anh Lẫm đều sẽ không ăn cơm cùng bọn họ đi?

......

Hai ngày cuối tuần Nhan Niệm Niệm đều ở lại ngoại ô, Cố Lẫm cũng bồi cô, nhưng mà lại cho người sắp xếp đem phòng cũng thu thập tốt như vậy, có dì Tiết nhìn chằm chằm, tất cả đều dựa theo tâm ý của anh mà bố trí.

Hai gian phòng ngủ ở tầng hai lần lượt ở phía bên trong, bên kia phòng ngủ của Nhan Niệm Niệm là phòng đàn, mà bên kia phòng ngủ của Cố Lẫm là thư phòng.

Nhan Niệm Niệm đem bốn cái phòng đều nhìn một lần, vô cùng vừa lòng.

Thư phòng bày bàn học, hai bên bàn học đều để ghế dựa, hai người có thể mặt đối mặt học tập.

Phòng ngủ của Cố Lẫm bố trí màu xanh biển, ngắn gọn kín đáo.

Đồ vật trong phòng ngủ của Nhan Niệm Niệm tất cả đều là màu trắng, giường lớn mềm mại thoải mái, đầu giường còn treo giường màn, màn lụa màu hồng nhạt vẫn luôn rũ xuống trên mặt đất, đường viền hoa tinh xảo khiến Nhan Niệm Niệm yêu thích không buông tay.

Bốn vách tường ở phòng đàn đều dán bông cách âm, ở giữa để một chiếc đàn dương cầm lớn màu đen tam giác.

"Đây là đàn trước kia anh từng dùng sao?" Nhan Niệm Niệm nhẹ nhàng vuốt ve, chỉ là xem khuynh hướng cảm xúc, dương cầm này liền không phải vật phàm.

Ánh mắt Cố Lẫm dừng ở trên dương cầm, dừng lại một cái chớp mắt, lại dường như không có việc gì mà dời đi, "Đã sớm không đánh, đúng lúc cho em dùng, ngày hôm qua đã cho người điều âm."

Tay Nhan Niệm Niệm có chút ngứa, muốn ngồi xuống đánh một khúc, nhưng dưới lầu truyền đến dì Tiết gọi còn có mùi hương của đồ ăn, nhất thời cô không biết nên chiếu cố ngón tay hay là chiếu cố dạ dày của mình trước.

Cố Lẫm nhìn tiểu nha đầu một tay vuốt dương cầm một tay vuốt bụng, vẻ mặt rối rắm đến nhăn mày nhỏ lại, không khỏi khẽ cười một tiếng, kéo cô từ trên ghế đàn đứng lên, "Ăn cơm trước."

Quả thật Nhan Niệm Niệm cũng đói bụng, đi theo Cố Lẫm cùng nhau xuống lầu, dì Tiết đã đem đồ ăn đều dọn xong.

"Dì Tiết vất vả!" Nhan Niệm Niệm ngửi được mùi hương nước miếng liền toát ra, ân cần mà kéo ghế dựa ra cho dì Tiết.

Dì Tiết cười đến đôi mắt cũng híp lại, "Này có cái gì vất vả, chỉ cần các cháu thích ăn, dì liền thỏa mãn."

Dì Tiết là thật sự thỏa mãn, trước kia là bà ấy chiếu cố thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Giang - Giang Chỉ, tay nghề tự nhiên rất tốt, cho nên lão gia tử mới đem bà ấy phái tới nấu cơm cho thiếu gia, đáng tiếc tiểu thiếu gia ngại phiền toái, mấy năm nay cũng chưa tới đây, bà ấy có loại phiền muộn uổng có một thân bản lĩnh lại không có đất dụng võ.

Bà ấy không sợ vất vả, không sợ bận việc ở phòng bếp, sợ nhất chính là làm ra mà không ai ăn.

Hiện tại tốt rồi, cái tiểu nha đầu này tới, bà ấy nhìn ra được, tiểu nha đầu là thật sự thích cơm bà ấy làm.

Dì Tiết đem một món đồ ăn ớt cay để tới trước mặt Cố Lẫm trước mặt, "Cái này cho tiểu thiếu gia ăn, Nhan tiểu thư không thể ăn, đối với dạ dày không tốt."

Nhan Niệm Niệm mắt thèm mà nhìn nhìn, gật gật đầu, "Ừm, cháu không ăn."

Rõ ràng là cô muốn ăn, lại ngoan ngoãn mà nghe lời, trong lòng Cố Lẫm buồn cười, chút không vui khi nhìn thấy cô nhận thư tình kia đã sớm qua đi.

Cùng cô cùng nhau ăn cơm, tâm tình Cố Lẫm rất tốt, hơn nữa cô thật sự đặc biệt thích đồ ăn, ăn đến vô cùng vui vẻ, gương mặt trắng nõn mềm mại theo nhấm nuốt phình phình, giống như thỏ con chỉ tham ăn cà rốt, Cố Lẫm cùng dì Tiết cũng không khỏi lây theo ăn nhiều hơn một chén cơm.

Cơm nước xong, Nhan Niệm Niệm cùng Cố Lẫm đi phòng đàn tầng hai.

Nhan Niệm Niệm ngồi ở trên ghế đàn, ngón tay thon dài vỗ về phím đàn, đánh một khúc đơn giản cho người mới luyện tập.

Cố Lẫm dựa vào kệ sách, ôm hai tay lẳng lặng mà nhìn cô đánh đàn.

Thân thể tiểu nha đầu ngồi đến ngay ngắn thẳng tắp, hơi thấp đầu, cánh môi no đủ hồng nhuận nhẹ nhàng nhấp.

Hiển nhiên là cô rất thích đánh đàn, mà không phải bị gia trưởng cưỡng bức luyện tập hoặc là vì khoe khoang kỹ thuật, đôi mắt cô sáng lấp lánh, một khúc luyện tập đơn giản cũng được cô đánh đến rung động lòng người.

Xong một khúc, Nhan Niệm Niệm ngẩng đầu lên, "Cố Lẫm, cảm ơn anh."

Anh vì cô mà chuẩn bị tất cả, còn có, thời điểm cô rơi xuống nước, anh không chút do dự nhảy vào trong nước cứu cô.

Một đời này, cô sẽ không lại để anh lẻ loi một mình mang theo tiếc nuối ra nước ngoài, càng sẽ không để anh chết oan.

Lông mày Cố Lẫm nhíu xuống, trong ánh mắt của tiểu nha đầu dường như có chút gì khác, nhất thời anh nhìn không hiểu.

Nhan Niệm Niệm từ trên ghế đàn đứng lên, nhấp môi cười, "Được rồi, đi nghỉ trưa một cái!"

Buổi chiều còn phải đi học, Nhan Niệm Niệm chỉ ngủ hơn mười phút.

Tuy rằng lộ trình rất ngắn, nhưng Cố Lẫm vẫn lái xe, Nhan Niệm Niệm nghiêng đầu nhìn, thấy bộ dáng tâm tình của lão đại giống như cũng không tệ lắm, mở miệng nói: "Cố Lẫm, em muốn tạo một tổ học tập nhỏ, có anh, em còn có Mạnh Hiểu Viên, anh cảm thấy thế nào?"

Cố Lẫm không thể tưởng tượng được mà quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái, rõ ràng là tiểu nha đầu dạy bổ túc cho anh, thế giới chỉ có hai người tuyệt vời, quan tâm cái gì Viên mà Phương kia là làm gì?!

Nhan Niệm Niệm vừa thấy liền biết anh không vui, giải thích nói: "Cơm chiều chúng ta vẫn tới biệt thự nhỏ, cơm nước xong em dạy bổ túc cho anh hai giờ, lúc sau em luyện đàn, anh ôn tập, sau khi xong chúng ta cùng nhau về nhà họ Cố. Ở giữa không có Mạnh Hiểu Viên."

Vẻ mặt của Cố Lẫm hơi nguôi giận.

Nhan Niệm Niệm nói: "Tiết cuối cùng của khóa buổi chiều ở trường học chúng ta không phải là tự học sao, em muốn lợi dụng tiết tự học này, tổ học tập nhỏ của chúng ta cùng nhau vươn lên, tuy rằng thành tích của em không phải đứng đầu, nhưng có thể cùng mọi người cùng nhau tiến bộ."

"Mọi người?" Cố Lẫm nhíu mày, "Còn có ai?"

Tiểu nha đầu buổi tối đã dạy bổ túc cho anh, nếu chỉ là có cái gì Viên kia, hai người chính là ngồi cùng bàn, căn bản không cần thiết thành lập tổ học tập nhỏ.

"Vài người cùng nhau vươn lên, tham khảo lẫn nhau có trợ giúp nâng cao." Nhan Niệm Niệm nói, "Trước mắt chỉ có ba người chúng ta, nếu răng vàng lớn cùng cây non cũng tới, em cũng đồng ý."

Cố Lẫm nhéo mi không có mở miệng.

Anh hy vọng bên cạnh tiểu nha đầu chỉ có một mình anh, chính là cô cũng nói qua, anh có thể cho ý kiến, nhưng là không thể thay cô quyết định.

Cái người tên Viên Nha Phương Nha gì kia chính là bạn tốt của cô, anh không thể ngăn cản cô ấy.

Về phần răng vàng lớn cùng cây non......

Cố Lẫm hừ lạnh một tiếng, cái gì Viên kia tốt xấu là một nữ sinh, cùng tiểu nha đầu thân cận chút cũng liền thôi, anh sao có thể để hai cái đại nam sinh tiến đến trước mặt cô chứ.

Suy nghĩ cảnh tượng học bổ túc một chút, thời điểm giảng đề cũng không thể cách xa một mét, hai người dù sao cũng phải tới gần, đầu dựa gần đầu.

Không được, Cố Lẫm lập tức bác bỏ, anh không thể tưởng tượng bộ dáng răng vàng lớn cùng tiểu nha đầu vai sóng vai đầu gần đầu.

"Chúng ta không vội mà phải quyết định, phải suy nghĩ nhiều hơn." Nhan Niệm Niệm cũng không trông cậy vào anh sẽ lập tức đáp ứng, dù sao hiện tại thì cô ngồi cùng bàn với Mạnh Hiểu Viên, tùy thời đều có thể giúp cô ấy, buổi tối còn có thể chính thức dạy bổ túc cho Cố Lẫm.

......

Thời điểm Cố Lẫm tiến vào phòng học, Kim Nhai và Miêu Thú đã ngồi ở trên chỗ ngồi, anh tiến vào phòng học, Kim Nhai liền ngồi thẳng thân mình nhìn anh, đôi mắt nhỏ còn rất u oán, trong nháy mắt, dường như Cố Lẫm cũng hoài nghi bản thân có phải một người đàn ông cặn bã bội tình bạc nghĩa hay không.

"Anh Lẫm ~" Kim Nhai gọi đến rung động tâm can thay đổi lòng người, "Anh không cần em sao? Chúng ta đã từng thề non hẹn biển ở bên nhau, nói tốt cả đời!

Bạn học xung quanh khe khẽ mà nở nụ cười.

"Cút!" Cố Lẫm bị nụ cười của cậu ta làm cho tức giận, đá một chân ở trên ghế của cậu ta.

Miêu Thú thò tới đây, "Anh Lẫm, buổi chiều trốn học đi chơi đi."

"Không đi," Cố Lẫm tùy tay từ gầm bàn rút ra một quyển sách, "Ông đây muốn học tập."

Kim Nhai hoảng sợ mà mở to hai mắt, kéo kéo tay áo Miêu Thú, "Cậu nói...... anh Lẫm có phải bị người ta đánh tráo rồi không?"

Cậu cố ý đè thấp âm thanh, rồi lại vừa vặn có thể khiến Cố Lẫm nghe thấy, "Tớ cảm thấy khẳng định là cái gì mà...... Kia gọi là gì nhỉ? Hồn...... Đúng, hồn xuyên!"

Miêu Thú choáng váng, "Hồn cái gì?"

Kim Nhai thần thần bí bí, "Chính là thân thể vẫn là của anh Lẫm, nhưng tim lại là của người khác, hồn của người khác chiếm thân thể anh Lẫm."

Khóe miệng Miêu Thú vừa kéo, "Ít xem truyện chút lung tung rối loạn đi!"

Một cái con mắt hình viên đạn của Cố Lẫm bắn tới đây, "Đều yên lặng chút đi, ông đây muốn đọc sách!"

Kim Nhai vươn ngón tay ra ở bên miệng làm một cái động tác kéo khóa, an tĩnh như gà.

Đợi trong chốc lát, lại không nín được, bò đến trên bàn học của Cố Lẫm, thấy anh cầm quyển sách tiếng Anh đang xem, thấp giọng hỏi, "Anh Lẫm, thật sự là anh đang học tập nha?"

"Ừm."

"Vậy anh xem hiểu sao?"

Cố Lẫm nheo đôi mắt lại, ánh mắt không tốt.

Mỗi một chữ cái ở trên mặt sách anh đều nhận được, nhưng là tổ hợp ở bên nhau liền không được, càng đừng nói là hoàn thành lấp chỗ trống, quỷ mới biết nên điền cái gì.

Miêu Thú thấy bộ dáng muốn giết người của lão đại, vội vàng bày mưu tính kế, "Anh Lẫm, anh có thể học thuộc từ đơn."

Vẻ mặt Cố Lẫm nghi ngờ mà nhìn chằm chằm cậu ta.

Miêu Thú giải thích nói: "Thật sự, lượng từ vựng của tiếng Anh đặc biệt quan trọng, cho dù không hiểu ngữ pháp, chỉ cần nhận biết được chút bộ phận từ đơn, thời điểm đoán mò đáp án còn có thể nâng cao xác suất chính xác rất nhiều, phần đọc hiểu kia cũng có thể hiểu được sáu bảy phần."

Cố Lẫm nhìn Miêu Thú nghiêm túc hướng về phía anh giới thiệu "Học tập tâm đắc", trên gương mặt trắng nõn nhã nhặn hoàn toàn là tin tưởng, giống như mặc kệ là anh muốn đi chơi game, hay là siêu việt lạ thường mà muốn học tập, cậu ta đều sẽ nỗ lực nghĩ cách giúp đỡ.

Cố Lẫm đột nhiên nhớ tới, đã từng, Miêu Thú cũng không phải người như anh vậy.

Thành tích của Miêu Thú không tính là đứng đầu, nhưng ít ra là hạng vừa, từ khi đi theo bên cạnh anh, bị anh mang theo trốn học, thành tích học tập cũng theo anh mà xuống dốc không phanh.

"Miêu Thú, tương lai chú...... Muốn làm cái gì?" Cố Lẫm hỏi.

Anh rất ít khi gọi tên như vậy, tinh thần Miêu Thú run lên, lão đại đây là muốn tham khảo vấn đề trọng đại về cuộc đời!

"Lão đại," Miêu Thú kích động mà nói: "Em đi theo anh mà!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện