Túi Nhỏ Bên Ngực Trái

Chương 46



Edit: Lệ Diệp

Không biết Cố Lẫm có nhìn thấy nước mắt của cô hay không, dù sao xe anh "Oanh ——" một tiếng, nhanh chóng mà đi.

Nhan Niệm Niệm tức giận đến nghiến răng, hận không thể cắn anh một ngụm.

Ống quần như là bị thứ gì cọ một chút, Nhan Niệm Niệm cúi đầu vừa thấy, một con mèo sữa nhỏ dơ hề hề.

"Tiểu đáng thương, em cũng bị người ta vứt bỏ sao?" Nhan Niệm Niệm đau lòng mà sờ sờ con mèo nhỏ, này vừa thấy chính là một con mèo lưu lạc, gầy đến da bọc xương, khả năng bởi vì quá nhỏ, không ai chiếu cố không chiếm được đồ ăn.

Mạnh Hiểu Viên đang đi tới đau lòng đến mặt cũng nhăn lại, khuyên cô: "Niệm Niệm, tụi mình không cần tên cặn bã được không, a?" Tiểu tiên nữ ngồi cùng bàn tốt như vậy, muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài hoa có tài hoa, học tập tốt tính tình lại mềm, cho dù Cố Lẫm là lão đại, dựa vào cái gì vứt bỏ cô chứ?!

Nhan Niệm Niệm không đáp lời, cau mày nhìn mèo nhỏ: "Bánh trôi nhỏ, cậu nói nó nên làm cái gì bây giờ nha?"

Mạc Thừa Hi ngược lại biết chút, "Nếu là cậu muốn quản, liền đưa tới bệnh viện thú cưng trước đi, trừ trùng tiêm vắc-xin phòng bệnh gì đó, sau đó tự chính cậu nuôi, hoặc là cho người khác."

Nhan Niệm Niệm lấy di động ra lục soát một chút, gần đây liền có bệnh viện thú cưng, cô ôm mèo nhỏ qua đó, Mạc Thừa Hi cùng Mạnh Hiểu Viên muốn bồi còn bị từ chối.

Mạc Thừa Hi vừa thấy liền biết cô suy nghĩ cái gì, đơn giản là ngóng trông Cố Lẫm liền ở bên cạnh trộm nhìn cô, cô đơn chiếc bóng như vậy có vẻ càng đáng thương.

Cậu thật sâu mà nhìn cô một cái, bất đắc dĩ mà thở dài, ngồi trên xe chờ ở ven đường, phân phó tài xế lái xe.

Nhan Niệm Niệm tự mình đem mèo nhỏ đưa đến bệnh viện thú cưng, sau khi kiểm tra qua thật sự cần phải trừ trùng, nhưng mà bản thân nó là một con mèo nhỏ khỏe mạnh, chờ trừ trùng xong rồi liền có thể mang đi.

Nhan Niệm Niệm không có điều kiện nuôi mèo, nghĩ chờ thời điểm mèo nhỏ sắp xuất viện liền ở lớp trong đàn hỏi một chút, xem có người khác muốn nuôi hay không.

Hai ngày này mọi người đều không đi biệt thự nhỏ, Nhan Niệm Niệm biết Cố Lẫm khẳng định sẽ không đi, Mạnh Hiểu Viên là đối Cố Lẫm sinh ra oán niệm, về phần Kim Nhai cùng Miêu Thú, không có Cố Lẫm tự nhiên cũng sẽ không qua đó.

Nhan Niệm Niệm ở bên ngoài ăn chút gì mới về nhà họ Cố, không cần phải nói, Cố Lẫm khẳng định không có trở về.

Cô rầu rĩ mà nhìn sách trong chốc lát, cửa đột nhiên bị gõ vang lên.

Ánh mắt Nhan Niệm Niệm sáng lên, trước tiên liền tiến lên đem cửa mở ra, ngoài cửa không có người, trên mặt đất ngoài cửa thả một con gà chết.

Cùng con lần trước đặt ở trên giường cô khác nhau, một con này còn chưa làm sạch lông, chỉ là đem đầu chém rớt.

Nhan Niệm Niệm không biết nói gì mà nhìn thoáng qua Cố Tiêu chạy đến một bên, đứa nhỏ này càng ngày càng ác, cũng không biết đầu gà này là cậu ta chém rớt hay là phòng bếp chém.

Cố Tiêu hướng cô làm cái mặt quỷ, "Không ai che chở chị! Xem chị còn dám đoạt sữa hạnh nhân của tiểu gia không! Đồ chó!"

Nhan Niệm Niệm không có tâm tư cùng cậu ta đấu đá, phịch một tiếng đem cửa đóng lại, về phần con gà chết ngoài cửa, quản gia hoặc là người hầu tự nhiên sẽ thu thập tốt.

......

Nhan Niệm Niệm không ăn cơm sáng ở nhà họ Cố, không có Cố Lẫm, cô cũng không muốn đối mặt với những con người kia.

Giữa trưa còn lại là cùng Mạnh Hiểu Viên đi ra bên ngoài ăn cơm, cô gọi một cái nồi lẩu vị cay rát.

"Không được không được, cậu không thể ăn cay như vậy!" Mạnh Hiểu Viên như thế nào cũng không ngăn được cô, gấp đến độ cũng sắp khóc.

Nhan Niệm Niệm chụp cái ảnh chụp phát vòng bạn bè, "Thật là mỹ vị!"

Nghĩ nghĩ, lại lo lắng Cố Lẫm gia hỏa này không nhìn thấy vòng bạn bè của cô, nhìn chằm chằm Mạnh Hiểu Viên, "Cậu gửi một cái tin nhắn cho răng vàng lớn đi."

"Gửi cái gì?"

"Liền nói "Ai nha Niệm Niệm buổi sáng ăn mễ tuyến cay rát giữa trưa ăn lẩu vị cay rát buổi tối còn muốn ăn tôm hùm đất xào cay vậy phải làm sao bây giờ", phải gửi nguyên dạng cho Kim Nhai, không được xóa giảm!" Nhan Niệm Niệm thò qua nhìn chằm chằm di động của Mạnh Hiểu Viên.

Mạnh Hiểu Viên tức giận đến ôm cánh tay cô lay động một trận, "Niệm Niệm, cậu thanh tỉnh một chút, cặn bã như vậy vì sao phải nhớ mãi không quên!"

Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, "A, cậu nói cũng đúng "nhớ mãi không quên" a, tớ chính là niệm niệm." (niệm chỗ này là nhớ nhé)

Mạnh Hiểu Viên mắt trợn trắng, vẫn là dựa theo lời cô nói một chữ một chữ mà gửi cho Kim Nhai.

"Ngọa tào!" Nhìn thấy tin nhắn Kim Nhai thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Em gái Nhan đây là tiết tấu muốn tìm chết a!"

Miêu Thú "Bá" một chút nhìn lại đây.

Ngón tay Cố Lẫm nắm thật chặt, không có ngẩng đầu.

Kim Nhai do dự mà nhìn nhìn Cố Lẫm, vẫn là đem nội dung tin nhắn nói ra, "Bánh trôi nhỏ nói em gái Nhan buổi sáng ăn mễ tuyến cay rát giữa trưa ăn lẩu vị cay rát buổi tối ăn tôm hùm đất xào cay, tất cả đều là...... Cay rát."

Vốn dĩ gương mặt của Miêu Thú đã trắng, giờ càng thêm trắng vài phần, ai không biết dạ dày của Nhan Niệm Niệm yếu ớt, cô ăn như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Cậu ta xoay đầu nhìn Cố Lẫm, gian nan mà mở miệng: "Anh Lẫm......" Nhan Niệm Niệm đây là muốn cho anh Lẫm đi tìm cô.

Cố Lẫm sau một lúc lâu trầm mặc, bỗng nhiên đứng dậy, đi nhanh rời khỏi.

"Anh Lẫm...... Có phải đi tìm em gái Nhan hay không?" Kim Nhai gãi gãi đầu.

Miêu Thú thở dài, "Không phải." Xem bộ dáng của anh Lẫm, đoán chừng lại trốn rồi.

Vẻ mặt Kim Nhai buồn rầu, "Thật hy vọng bọn họ có thể hòa hảo như lúc ban đầu. Cây non, tớ cảm thấy anh Lẫm có chút...... Quá phận, một đợt này tớ muốn đứng về phía em gái Nhan."

Miêu Thú mím môi, "Bất cứ lúc nào, tớ đều đứng về phía anh Lẫm."

......

Nhan Niệm Niệm mỗi ngày kêu Mạnh Hiểu Viên gửi tin nhắn cho Kim Nhai, đáng tiếc, Cố Lẫm trước sau không có tới tìm cô.

Mạnh Hiểu Viên tức giận đến cắn răng một cái, "Niệm Niệm, từ bỏ đi, cái tên cặn bã kia không đáng để cậu như thế, mỗi ngày cậu ăn đồ cay như vậy, làm sao có thể chịu được? Chỉ vì muốn tên đó tới nhìn cậu, cậu liền đạp hư thân thể của mình sao?"

Nhan Niệm Niệm chống cằm, khuôn mặt trắng nhỏ mềm mại phồng lên.

Trong lòng cô đã sớm loáng thoáng mà có dự cảm, cô cùng Cố Lẫm khẳng định sẽ có một cửa như vậy, chỉ là không nghĩ tới gia hỏa này sẽ tự ti đến loại trình độ này, chính là có thể nhịn xuống không tới tnhìn cô.

Vừa nhẫn tâm.

Lại đáng thương.

Khiến người ta hận đến ngứa răng, lại nhịn không được đau lòng cho anh.

......

Cơm chiều ăn ở ngoài cổng trường, Nhan Niệm Niệm không màng Mạnh Hiểu Viên phản đối, vẫn gọi một phần lẩu vị cay rát.

Mạnh Hiểu Viên hận không thể đoạt lấy rồi ném đi.

Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười: "Được rồi, một lần cuối cùng, ngày mai là cuối tuần, hai ta không thấy mặt, cho dù tớ ăn cay cũng không ai giúp tớ chuyển đạt, ngày mai tớ sẽ không ăn nha."

Mạnh Hiểu Viên trừng mắt nhìn cô: "Vậy cuối tuần thì sao?"

"Cuối tuần...... Lại nói cuối tuần sao, kế hoạch lâu dài như vậy làm cái gì?" Nhan Niệm Niệm mảnh dài lông mi chớp chớp, bộ dáng rất là vô tội.

Mạnh Hiểu Viên vừa muốn nói gì, di động Nhan Niệm Niệm vang lên.

Là bệnh viện thú cưng gọi tới, nói mèo nhỏ đã trừ trùng xong, tiếm vắc-xin đầu tiên phòng bệnh cũng đã tiêm, kêu cô có thể mang đi.

Nhan Niệm Niệm nghĩ nghĩ, vừa vặn, hai ngày này không đi học, cô có thể tìm gia đình khác cho mèo nhỏ.

Cơm nước xong, Nhan Niệm Niệm trực tiếp đi bệnh viện thú cưng, dùng một cái thùng giấy đem mèo nhỏ về nhà họ Cố, còn có cát mèo chậu cơm gì đó.

Đầu tiên là cô lên mạng tìm tìm, xem có người muốn nhận nuôi mèo nhỏ hay không, nhưng xem ra nhìn lại cũng không có người thích hợp, rất nhiều người muốn nhận nuôi mèo chủng loại, con mèo này của cô chỉ là một con tiểu li hoa bình thường.

Nhan Niệm Niệm đem tiểu li hoa ôm đến trên bàn sách, mèo nhỏ rất ngoan, "Miêu miêu" kêu đến yếu ớt mỏng manh, còn cọ cọ tay cô.

"Thật xin lỗi a, chị không có điều kiện dưỡng em." Cô sống nhờ ở nhà họ Cố, Liễu Như Chân sẽ không để cô nuôi sủng vật.

Nhan Niệm Niệm chụp mấy tấm ảnh cho tiểu li hoa, phát đến trên vòng bạn bè cùng trong lớp đàn, hỏi có người muốn nhận nuôi hay không.

Mới vừa phát ra, điện thoại Mạc Thừa Hi liền gọi tới, "Cậu không nuôi sao?"

Nhan Niệm Niệm: "Tớ muốn nuôi nó, chính là không điều kiện."

"Vậy cho tớ đi, tớ vẫn luôn muốn nuôi một con mèo."

"A?" Nhan Niệm Niệm có chút không phản ứng lại, đại công tử hào môn thích mèo cũng nên dưỡng búp bê vải gì đó đi, "Nó không phải mèo chủng loại, chỉ li hoa bình thường."

"Tớ thích li hoa, đặt tên cho nó chưa?"

"Không có, tớ muốn chờ chủ nhân mới của nó đặt tên cho nó."

"Vậy kêu tròn tròn đi." Mạc Thừa Hi cười một tiếng, ngày đó tiểu nha đầu ôm mèo sữa nhỏ, hai cái đôi mắt đều tròn tròn, thoạt nhìn thật đúng là có vài phần giống nhau.

Nếu người ta cũng đặt tên, vậy khẳng định là chủ nhân của mèo nhỏ, Nhan Niệm Niệm nhìn thời gian cũng đã 10 giờ tối, cùng Mạc Thừa Hi hẹn ngày hôm sau sớm tới nhà họ Cố nhận tròn tròn.

Buổi tối Nhan Niệm Niệm không ngủ ngon, dạ dày vẫn luôn đang đau, cô có chút hối hận vì ăn nhiều cay rát như vậy, khó khăn lắm trời sắp sáng mới ngủ được trong chốc lát.

Thời điểm di động vang lên, cô mê hoặc mà xoa xoa đôi mắt, tiếp lên: "Uy?"

Âm thanh Mạc Thừa Hi: "Tớ ở cửa nhà họ Cố."

Nhan Niệm Niệm nhảy vọt một chút mà ngồi dậy, "Chờ, chờ một chút!"

Cô vội vàng thay xong quần áo, rửa mặt lung tung, vừa định ôm tròn tròn đi ra ngoài, phát hiện nó đang béo phệ. (Chỗ này hình như là đang WC ấy =)))

Nhan Niệm Niệm do dự một chút, vốn dĩ tính toán trực tiếp đem tròn tròn ôm đi ra ngoài cho Mạc Thừa Hi, nhưng hiện tại vốn dĩ cô đã bắt đầu chậm, lại chờ tròn tròn béo phệ xong lại đến một hồi lâu, Nhan Niệm Niệm đành phải đi ra tới tiếp Mạc Thừa Hi trước.

Mạc Thừa Hi ngược lại không có bất kỳ cái không kiên nhẫn gì, mỉm cười liếc mắt đánh giá cô một cái, "Mới vừa rời giường?"

Nhan Niệm Niệm rất là ngượng ngùng, "Thật xin lỗi, khiến cậu đợi lâu, tròn tròn còn đang...... Cái kia, chúng ta đi vào trước đi."

Xe Mạc Thừa Hi ngừng ở trên đường, hai người vào sân trước, Cố Tiêu trước mặt từ trong phòng đi ra, rất là đắc ý mà liếc mắt nhìn cô một cái.

Nhan Niệm Niệm không để ý đến cô, mang theo Mạc Thừa Hi lập tức vào cửa lớn tầng một.

Cửa sổ tầng bốn, Cố Lẫm lẳng lặng mà đứng, nhìn tiểu nha đầu ra tiếp Mạc Thừa Hi, đột nhiên, chân mày anh cau lại, trong tay Cố Tiêu nắm một thứ gì ngắn màu nâu.

Ngón tay thon dài ở trên cửa cô điểm hai cái, Cố Lẫm bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội vàng mà lao xuống tầng một, "Niệm Niệm, chờ một chút ——"

Chính là, đã chậm, Nhan Niệm Niệm đã đẩy cửa phòng nhỏ cho khách ra, Mạc Thừa Hi thấy cô vậy mà ở tại địa phương như vậy, trong mắt hiện lên một tia không vui.

"Tớ nơi này đơn sơ ——" Nhan Niệm Niệm nói kẹt ở trong cổ họng, cô ngơ ngác mà nhìn một đoàn trên giường.

Tròn tròn cả người là máu, cuộn tròn ở trên giường, cô vẫn không nhúc nhích, sống chết không rõ.

Trong đầu Nhan Niệm Niệm hiện lên con gà chết không đầu Cố Tiêu đặt ở trước cửa phòng nhỏ cho khách, bụng cô quặn đau một trận, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Cô miễn cưỡng bắt lấy cánh tay Mạc Thừa Hi, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng.

"Nhan Niệm Niệm, cậu làm sao vậy?!" Mạc Thừa Hi hoảng sợ, vừa định ôm lấy cô, ngoài cửa vọt vào một người, một tay đem Nhan Niệm Niệm ôm lấy tiến vào trong lòng ngực.

"Niệm Niệm, đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây."

Trước mắt Nhan Niệm Niệm sao Kim lộn xộn mà hiện lên, cô nhìn không thấy mặt anh, nhưng đó là cái ôm ấp cô quen thuộc, gánh nặng trong lòng như được gỡ xuống, cô đột nhiên nôn một mồm to máu.

Mạc Thừa Hi:......

Cố Lẫm:......

Nhan Niệm Niệm:......

Trước mắt tối sầm, một ý niệm cuối cùng trước khi cô ngất xỉu đó là ——

Xong rồi, tôi không muốn đùa giỡn lớn như vậy nha!!!

Trái tim Cố Lẫm tựa như bị người ta cầm dao chọc đi vào lại dùng sức khoét vài cái, đau đến ngón tay anh đều run rẩy.

"Ôm cô ấy, chúng ta đi bệnh viện!" Mạc Thừa Hi la lớn.

Cố Lẫm bế Nhan Niệm Niệm lên, vội vàng mà ra tầng một, thẳng đến gara.

Mạc Thừa Hi đem tròn tròn bỏ vào thùng giấy, thân mình nho nhỏ còn đang phập phồng, hiển nhiên tiểu li hoa còn sống. Cậu đi nhanh chạy ra cửa lớn, đem thùng giấy để tới trên ghế phụ, dặn dò tài xế: "Nhanh lên đưa nó đi bệnh viện thú cưng, mặc kệ trả giá cái giá đắt thế nào, nhất định đem nó cứu sống!"

Tài xế do dự một chút, hắn không chỉ có là tài xế của Mạc Thừa Hi, còn là bảo tiêu của cậu, cứ như vậy rời đi......

Mạc Thừa Hi cả giận nói: "Đi mau!"

Tài xế lại không dám chậm trễ, dẫm chân ga một cái rời đi.

Mạc Thừa Hi xoay người nghênh đón xe Cố Lẫm, kéo cửa sau ra liền ngồi vào, "Đi đâu bệnh viện nào?"

Cố Lẫm không trả lời, một tay điều khiến tay lái, một tay gọi điện thoại cho viện trưởng.

Âm thanh viện trưởng không nhanh không chậm, "Đừng có gấp, lần trước Nhan tiểu thư không phải nói dạ dày không tốt sao, tôi đoán chừng cô ấy có viêm dạ dày mãn tính, hộc máu có thể là cấp tính phát tác, thả nhẹ nhàng, đừng khẩn trương, hộc máu ở người bị bệnh dạ dày là rất thường thấy, không phải đại sự."

Cứ việc viện trưởng nói không có việc gì, Cố Lẫm vẫn là đem xe lái đến bay nhanh, tới bệnh viện rồi tùy tiện dừng lại, Mạc Thừa Hi kéo cửa xe ghế phụ ra, Cố Lẫm ôm Nhan Niệm Niệm xuống xe.

Đã chào hỏi qua trước, viện trưởng tự mình ra đón.

Nhan Niệm Niệm đã tỉnh, mềm mại mà rúc ở trong lòng ngực Cố Lẫm, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, khóe mắt gục xuống, cả người buồn bã ỉu xìu, "Dạ dày em đau, uống chút thuốc tiêu thì tốt rồi."

Cố Lẫm cúi đầu trừn liếc nhìn cô một cái, "Em liên tục ăn vài ma cay mễ cây gai dầu cay hương nồi tôm hùm đất xào cay vài ngày, hiện tại biết đau?" (Mạn phép không edit, tui chả biết nó là cái món gì nữa ^^)

Viện trưởng cười tủm tỉm mà nói, "Đừng nóng vội, tiểu nha đầu ăn cơm sáng chưa?"

Cố Lẫm: "Cô ấy không ăn, tối hôm qua 6 giờ cô ấy ăn cơm chiều, lúc sau cái gì cũng chưa ăn."

Nhan Niệm Niệm: "......" Thì ra anh đều biết, gia hỏa này, nhất định là đang âm thầm trộm quan sát ta đây mà!

Viện trưởng gật gật đầu, "Vậy vừa lúc, nếu buổi tối 8 giờ đến bây giờ đều chưa ăn cơm, vừa vặn làm kiểm tra nội soi dạ dày đi, làm vô đau đi, ngủ một giấc tỉnh lại là được rồi."

"Không, làm bình thường, không cần gây tê." Âm thanh Nhan Niệm Niệm rất nhẹ, nhưng thực kiên định.

Viện trưởng nhìn nhìn Cố Lẫm, Cố Lẫm gật gật đầu, "Nghe cô ấy."

Bọn họ trực tiếp vào phòng giải phẫu, Nhan Niệm Niệm dùng thuốc mê cổ họng trước, nằm ở trên giường bệnh.

Bác sĩ đã được viện trưởng phân phó trước, không đuổi Cố Lẫm cùng Mạc Thừa Hi ra ngoài.

Mắt thấy trong miệng tiểu nha đầu ngậm ống plastic màu đen, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cánh môi no đủ hồng nhuận ngày thường hoàn toàn mất đi huyết sắc, trong lòng Cố Lẫm từng đợt co rút đau đớn.

Bác sĩ đem nội soi dạ dày thông qua ống plastic đi vào, từng vào cổ họng, Nhan Niệm Niệm thiếu chút nữa ghê tởm phun ra.

Tay Bác sĩ dừng lại, "Không được, cô ấy nôn khan đến lợi hại, không có biện pháp kiểm tra, làm vô đau đi."

Nhan Niệm Niệm vẫy vẫy tay, ý bảo bác sĩ thử lại.

Nội soi dạ dày hướng trong đưa một cái, Nhan Niệm Niệm lại là nôn khan, nước mắt cũng chảy ra.

Bác sĩ từ bỏ, "Như vậy thật sự không được, cái này không phải bằng ý chí nghị lực có thể khắc phục, có người chính là không thể chịu đựng được loại cảm giác này."

Hắn đem ống plastic Nhan Niệm Niệm ngậm trong miệng lấy ra, "Cô chỉ có thể làm vô đau."

"Không, không cần gây tê, tôi không thể mất đi ý thức." Nhan Niệm Niệm nhấp môi, mảnh dài lông mi bị nước mắt dính ướt thành một sợi một sợi, trong ánh mắt xinh đẹp trong suốt còn mang theo hơi nước, thoạt nhìn đáng thương hề hề, giọng điệu lại tràn đầy kiên định, "Tôi không thể...... Mất đi ý thức."

Mạc Thừa Hi hừ lạnh một tiếng, "Sợ cái gì, tớ coi cậu, vẫn luôn coi, thẳng đến khi cậu kiểm tra xong hoàn toàn thanh tỉnh."

Nhan Niệm Niệm nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn bác sĩ: "Thử lại. Tôi sẽ nỗ lực không nôn mửa."

Bác sĩ bất đắc dĩ mà nhìn Cố Lẫm.

Trái tim Cố Lẫm như là bị một con dao lăng trì, tiểu nha đầu của anh, ở trên đời này cô độc một mình, một người có thể tin tưởng có thể phó thác cũng không có, anh lại như vậy nhẫn tâm mà rời khỏi cô.

Cố Lẫm ngồi xổm trước giường bệnh của cô, nắm tay cô, "Làm vô đau đi, anh coi em."

Mảnh dài lông mi nháy mắt, nước mắt liền theo gương mặt chảy xuống, vẻ mặt Nhan Niệm Niệm rốt cuộc lộ ra một tia yếu ớt, "Anh, anh sẽ rời đi."

"Anh không rời đi, anh bảo đảm."

"Chờ em ngủ, anh liền rời đi, anh sẽ xuất ngoại, không bao giờ gặp lại em."

"Anh không ra nước ngoài, anh bồi em, không bao giờ rời đi."

"Anh...... Nói chia tay."

"Anh sai rồi, đó là anh...... Hồ đồ, chúng ta không chia tay, chờ em khỏe đã, em phạt anh, em đánh anh, dùng sức đánh, được không?"

Nhan Niệm Niệm nhấp môi không nói gì, một đôi mắt trong suốt đầy nước lẳng lặng mà nhìn anh.

Mạc Thừa Hi yên lặng mà rời khỏi phòng giải phẫu.

Cố Lẫm kéo tay cô, ở trên mu bàn tay tái nhợt của cô nhẹ nhàng hôn một cái.

"Thật xin lỗi, Niệm Niệm, anh sai rồi."

"Niệm Niệm, chúng ta không chia tay, vĩnh viễn chẳng phân biệt."

Tác giả có lời muốn nói: Xem, hòa hảo rồi!

Chính là anh trai...... Thật quá đáng, phải trừng phạt thật tốt!

====

Hello mọi người, tối khoẻ.

Mượn một góc nhỏ này có việc xíu.

Chả là mình mới đào cái hố mới, thể loại ngôn tình, cp Phó Ngôn Trí x Quý Thanh Ảnh (bác sĩ x nhà thiết kế sườn xám.) mọi người qua đó ủng hộ Diệp nhé.

Thêm nữa là hiện tại Diệp đang edit 4 bộ cùng lúc, cho nên muốn tuyển editor edit cùng với Diệp 1 trong 3 bộ: Hàng trí nữ xứng, Sự độc chiếm và Hờn Dỗi.

Yêu cầu:

Đọc hiểu convert, biết dùng QT, biết tra raw, tìm raw,... và có PC hoặc laptop riêng.

Có kinh nghiệp thì càng tốt, nếu chưa có Diệp có thể hướng dẫn.

Trả deadline đúng hạn, không nhây deadline.

P/s: Diệp đòi deadline nhẹ lắm, 1c/tuần cx đc.

Quyền lợi.

Đừng sợ phải chạy dl, Diệp là đứa lười bất tử:vv

Được hợp tác với một thiên thần tuy nhây và lầy nhưng lại thân thiện là Diệp đây.

Nâng cao trình độ, tích thêm kinh nghiệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện