Túi Nhỏ Bên Ngực Trái
Chương 62
Edit: Thư Trương.
Ngày hôm sau, Nhan Niệm Niệm đi xem vết thương bôi thuốc mỡ ở bắp chân trước.
Bởi vì sợ ngủ chăn sẽ làm trôi đi thuốc, Cố Lẫm cố ý bọc cho cô một vòng băng gạc, tháo băng gạc, thuốc mỡ đã được da thịt hấp thu, lộ ra là một mảng làn da sưng đỏ, tuy rằng không đau, nhưng nhìn qua có chút dọa người.
Nghĩ đến mặt Cố Lẫm khẳng định cũng như thế này, Nhan Niệm Niệm nhíu nhíu mày, từ tủ quần áo tìm ra cái khẩu trang.
Quả nhiên, mặt Cố Lẫm cũng đỏ, chỗ vết sẹo có chút sưng.
"Còn đau không?" Nhan Niệm Niệm bàn tay đưa lên, muốn sờ một chút, lại lo lắng làm anh đau, ngón tay ngừng ở giữa không trung.
Cố Lẫm chủ động đưa mặt dán đến tay cô, trong mắt đen hiện lên ý cười, "Một chút cũng không đau."
Ăn xong cơm sáng, Nhan Niệm Niệm đem khẩu trang cho Cố Lẫm, "Mang cái này lên đi." Tuy rằng nói mặt Cố Lẫm vốn dĩ cũng đã bị thương, nhưng khẳng định sẽ bị người ta bàn tán.
Cố Lẫm nhướng mày, chưa nói cái gì, cong lưng, mặt đưa xuống trước mặt Nhan Niệm Niệm.
Nhan Niệm Niệm giúp anh đeo khẩu trang vào.
Đúng vào lúc trời lạnh nhất trong năm, mọi người đều mũ khăn quàng khẩu trang, Cố Lẫm để nhau vậy cũng không thấy được.
Nhưng mà, vẫn có người có thể chú ý tới.
Kim Nhai nhìn chằm chằm mặt anh nửa ngày, "Anh Lẫm, mặt anh làm sao vậy?"
Miêu Thú cũng nhìn Cố Lẫm, bọn họ cũng đều biết Cố Lẫm không sợ lạnh, trước nay chưa từng mang khẩu trang phòng lạnh, huống chi từ đây đến phòng học cũng không xa.
"Cái này a......" Cố Lẫm cười, "Đây là Niệm Niệm làm cho."
Kim Nhai: "Không thể nào, em gái Nhan có thể như vậy...... Bạo lực?" Cần phải đeo khẩu trang để che vết thương, em gái Nhan đây là đánh vỡ mặt anh Lẫm?
Cố Lẫm nghiêm trang gật gật đầu, "Phải, chính là em gái Nhan làm cho."Anh cũng không có đổ oan cho cô, anh là bởi vì bôi thuốc nên mặt mới sưng đỏ, mà thuốc mỡ lại là "Em gái Nhan" tự mình dùng ngón tay bôi lên cho anh.
Hiển nhiên Miêu Thú không tin, bĩu môi.
Cố Lẫm quơ quơ đầu, "Anh, cam tâm tình nguyện."
"Ngược cẩu mà." Kim Nhai cũng không để ý tới anh, cho dù, em gái Nhan tàn nhẫn ra tay, kia cũng là tình thú của người ta, tên cẩu độc thân là cậu ta đây không có tư cách đồng tình.
Cho dù người khác cũng chú ý đến, cũng không dám trực tiếp hỏi Cố Lẫm là chuyện như thế nào, khi giữa trưa tan học, Cố Lẫm mở camera trước của điện thoại nhìn nhìn, thấy trên mặt sưng đỏ còn chưa biến mất, khẩu trang cũng không che được.
Anh ở lầu ba, đứng trước cửa ban hai một lát, Nhan Niệm Niệm liền đi ra.
Đi đến quảng trường nhỏ trước khu dạy học, Nhan Niệm Niệm quay đầu lại nhìn lướt qua, từ lúc ra khỏi phòng học đến giờ Điền Vũ vẫn luôn đi theo, nhưng mà bây giờ mọi người tan học đi ra ngoài, rất khó nói là trùng hợp hay là cố ý.
Nhan Niệm Niệm và Cố Lẫm sóng vai đi ra cổng trường, âm thanh Điền Vũ vang lên ở phía sau, "Cố Lẫm, chờ một chút."
Bước chân của Cố Lẫm cũng không ngừng lại, dừng như không nghe thấy, lập tức đi đến xe bên cạnh.
"Cố Lẫm ——" Điền Vũ đuổi theo ngăn trước mặt hai người, vội đi vài bước như vậy, cô ta có chút hơi hơi thở dốc, bộ dáng thở không nổi.
Nhan Niệm Niệm nhíu nhíu mày, không có mở miệng.
Điền Vũ ngược lại chủ động nhìn cô, "Nhan Niệm Niệm, tôi có lời muốn nói cùng Cố Lẫm."
Nhan Niệm Niệm: "Được."
Điền Vũ: "Tôi có lời muốn nói riêng với Cố Lẫm."
Nhan Niệm Niệm: " Ừm."
Điền Vũ cắn cắn môi, hàm răng trắng tinh cắn chặt vào thịt môi, cô ta muốn nói lại thôi mà nhìn Cố Lẫm, lại phát hiện đối phương căn bản là không nhìn mình.
Ảo não mà thả lỏng răng, Điền Vũ lại ủy khuất mà chuyển hướng Nhan Niệm Niệm: "Cô rời đi một chút, có thể chứ?"
"Không thể." Nhan Niệm Niệm hơi hơi mỉm cười, nắm lấy ngón tay Cố Lẫm.
Trong con ngươi đen của Cố Lẫm hiện lên một tia ý cười, đem tay cô nắm ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa một chút. Trải qua mấy ngày này điều trị, thân thể của tiểu nha đầu so với trước tốt hơn rất nhiều, ở thời tiết lạnh như vậy, tay cô cũng không lạnh băng như trước kia.
Đôi mắt Điền Vũ lập tức mở to.
Nhan Niệm Niệm và Cố Lẫm từ trước đến nay là cùng ra cùng tiến, cô ta biết giữa hai người khẳng định là có chút gì đó, nhưng không nghĩ tới đã nắm tay, vậy chẳng lẽ cô ta đã chậm một bước?
Vốn dĩ cô ta nghĩ hai người một người xinh đẹp một người bị hủy dung, cho dù ban đầu hấp dẫn lẫn nhau, cũng không có khả năng đến với nhau, cô ta chỉ cần chờ hai người rạn nứt sau đó tiến gần tới Cố Lẫm đang ngã lòng đau khổ, dùng ôn nhu và tri kỷ cho anh và tình yêu, quan tâm, đến lúc đó nhất định có thể thắng được tâm của Cố Lẫm.
Nhưng hiện tại nhìn hai người dắt tay thuần thục cùng ăn ý, hiển nhiên bọn họ đã tốt hơn một đoạn thời gian.
"Hai, hai người—" Điền Vũ hơn nửa ngày mới tìm được âm thanh của mình, "Hai người yêu sớm?"
Nhan Niệm Niệm cười nói: "Sớm cái gì mà sớm, chúng tôi đều thành niên, đủ tuổi kết hôn theo pháp luật, không tính là yêu sớm."
Cổ họng Điền Vũ chua xót, Nhan Niệm Niệm chỉ phủ nhận yêu sớm, lại không có phủ nhận bọn họ yêu nhau, Cố Lẫm cũng không có phản đối, xem ra bọn họ đã xác định quan hệ.
Nhìn bộ dáng Nhan Niệm Niệm nắm lấy ngón tay Cố Lẫm cười nhẹ nhàng, Điền Vũ chỉ cảm thấy cổ toát ra một hơi khí cay lên tận trán, giống như miệng ăn toàn mù tạc, cô ta nháy mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Bọn họ vừa vặn đứng ở cổng trường, lại đúng lúc giữa trưa tan học, đã có rất nhiều người chú ý tới bên này, còn có gan lớn dứt khoát liền đứng gần, chờ xem náo nhiệt.
Nhan Niệm Niệm nhíu mày, "Bạn học, bị bệnh thì chạy đi tìm bệnh viện."
Cô nói xong, lôi kéo Cố Lẫm liền đi.
"Chờ một chút!" Điền Vũ lại đuổi theo, cô ta ngưỡng mặt nhìn chằm chằm Cố Lẫm, đôi mắt rưng rưng, réo rắt thảm thiết ai oán.
Nhan Niệm Niệm rùng mình một cái, trên cánh tay da gà đều nổi hết lên.
"Cố Lẫm, chẳng lẽ lâu như vậy, anh còn không thấy rõ ai mới là người chân chính yêu thương anh sao?" Âm thanh Điền Vũ nghẹn ngào, đôi tay nắm lại, "Nhan Niệm Niệm sẽ không thích anh, cô ấy sẽ thành nghệ sĩ, về sau sao có thể trước mặt fans nói bản thân có người bạn trai bị hủy dung?"
Sắc mặt Cố Lẫm trầm xuống, thần sắc trở nên lạnh lẽo.
Điền Vũ vẫn còn chưa phát hiện, tiếp tục nói: "Cho dù anh cùng cô ấy ở bên nhau, cũng chỉ có thể che che dấu dấu không thể quanh minh chính đại, hiện tại cô ấy chỉ là đăng mấy bài hát mới, còn chưa nổi tiếng đâu, khiến cho anh mang khẩu trang ra vào. Về sau cô ấy nổi tiếng, tuyệt đối sẽ không lưu tình chút nào bỏ rơi anh."
"Cố Lẫm, anh nhìn em xem." Ngón tay Điền Vũ vỗ về gương mặt của mình, "Mặc kệ anh thế nào, em đều nguyện ý tiếp thu, thậm chí cam tâm tình nguyện mà bồi anh. Hình xăm trên mặt em, chính là vì anh mà xăm!"
Gương mặt trắng nhỏ mềm mại của Nhan Niệm Niệm phồng lên, "Bệnh tâm thần! A Lẫm chưa từng yêu cầu cô đi hình xăm, cô thích xăm hay không, không có chút liên quan gì đến A Lẫm!"
Điền Vũ tựa như không nghe thấy, "Cố Lẫm, trên mặt anh bị hủy dung, trên mặt em có hình xăm, anh hỏi Nhan Niệm Niệm một chút, cô ấy có dám làm như vậy hay không? Cô ấy có thể xăm một hình xăm trên mặt vì anh không?!"
Nhan Niệm Niệm cười nhạo một tiếng, "Tôi vì sao phải hành hạ mặt mình, A Lẫm thích bộ dáng hiện tại của tôi."
Cô ôm lấy cổ Cố Lẫm, hơi hơi dùng sức kéo xuống.
Cố Lẫm theo tay của cô mà cúi đầu, mắt đen lẳng lặng mà nhìn cô.
Nhan Niệm Niệm nhẹ nhàng ở trên môi anh hôn một cái.
Mặc dù cách khẩu trang, Cố Lẫm cũng cảm giác được cánh môi mềm mại của cô, vừa định cởi khẩu trang ra chủ động hôn lại, Nhan Niệm Niệm liền buông lỏng anh ra.
Nhìn mặt Điền Vũ trắng bệch, Nhan Niệm Niệm cười đến đôi mắt cong cong, "A Lẫm có bạn gái."
Cô tuyên thệ chủ quyền xong, không thèm nhìn Điền Vũ, kéo Cố Lẫm lên xe.
Cố Lẫm thong thả ung dung mà cài đai an toàn, quay đầu nhìn cô một cái, "Kết hôn tại chỗ, hửm?"
Nhan Niệm Niệm chỉ tay, đôi mắt xinh đẹp thanh thuần nhìn chằm chằm phía trước, "Lái xe, em đói bụng."
Ánh mắt Cố Lẫm dạo qua một vòng thấy mặt cô đỏ bừng, thấp thấp mà cười một tiếng.
Cố Lẫm đeo khẩu trang một ngày, đến buổi chiều tan học trở lại biệt thự nhỏ mới tháo ra.
"Ngọa tào!" Kim Nhai kinh ngạc mà nhìn chằm chằm mặt Cố Lẫm, "Này là làm sao đây?"
Miêu Thú cũng nhíu mày, vừa hồng lại sưng, tuyệt đối không phải Nhan Niệm Niệm đánh.
Mạnh Hiểu Viên nhìn kỹ xem, "Có phải bị dị ứng hay không?"
"Không có việc gì." Cố Lẫm nói: "Dùng thuốc mỡ trị thương, đây là giai đoạn phản ứng bình thường."
Kim Nhai kích động một trận, "Anh Lẫm, có phải muốn trị tốt mặt của anh không?"
Cố Lẫm lắc đầu, "Không nhất định hữu hiệu, chỉ là làm thử."
Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng Kim Nhai cùng Miêu Thú đều rất hưng phấn, hiển nhiên đối với "Mặt lão đại sẽ khôi phục" rất là chờ mong.
Mạnh Hiểu Viên lặng lẽ kéo kéo tay áo của Nhan Niệm Niệm, "Mặt lão đại thật sự có thể chữa khỏi, vậy cậu nhìn kỹ ảnh đi."
"Vì sao?" Nhan Niệm Niệm nhất thời không phản ứng lại.
Mạnh Hiểu Viên sốt ruột mà đánh vào cánh tay cô, "Cậu ngốc à? Cậu nhìn má trái của lão đại mà xem, biết ảnh có bao nhiêu anh tuấn? Nếu má phải anh khôi phục, vậy tuyệt đối là giáo thảo! Ảnh bây giờ liền trêu hoa ghẹo nguyệt, chờ đến ——"
Không chờ cô nói xong, Nhan Niệm Niệm liền nở nụ cười, "Trêu hoa ghẹo nguyệt...... Ha ha ha......"
Ánh mắt Cố Lẫm nhàn nhạt mà quét qua đây.
Mạnh Hiểu Viên co rụt lại cổ, vẫn là đánh bạo tiến đến bên tay Nhan Niệm Niệm thấp giọng nói: "Tỷ như nói Điền Vũ."
Nhớ tới lời Điền Vũ nói lúc ngăn Cố Lẫm, Nhan Niệm Niệm thở dài, cô cảm giác Điền Vũ cũng không phải thật sự yêu Cố Lẫm yêu đến không thể tự thoát ra được, khả năng có chút hảo cảm mông lung, nhưng có rất nhiều phán đoán trong cảm động của mình.
Yêu thầm a, thổ lộ a, này đó đều là bình thường, chỉ cần Điền Vũ không làm ra việc gì khác người tổn thương Cố Lẫm, cô cũng lười đi để ý. Chờ tương lai Điền Vũ tuyệt đối sẽ hối hận hình xăm ở trên mặt, làm sao xăm lên, rồi làm sao xoá đi.
"Khụ khụ." Nhan Niệm Niệm tạm thời đem Điền Vũ ném ra sau đầu, "Sắp phải thi cuối kỳ, mọi người chuẩn bị thế nào?"
Mọi người đồng thời khổ mặt.
Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, đã sớm dự đoán được là cái dạng phản ứng này.
Kỳ kiểm tra trước, Cố Lẫm và Mạnh Hiểu Viên xếp hạng đều tương đối cao, Kim Nhai và Miêu Thú cũng trong bảng, đối với ba người đội sổ mà nói, cái thành tích này là trước này nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng so sánh với kỳ kiểm tra trước, cũng không tiến bộ nhiều.
Đối với mấy tên luôn ở cuối bảng xếp hạng khối, chỉ cần hơi nỗ lực một chút, thành tích liền có thể tăng cao, nhưng càng lên cao, muốn lên thứ tự cao hơn càng khó.
Mà mấy người họ hiển nhiên có chút nhụt chí.
Nếu kỳ thi cuối kỳ thi lại không tốt, mấy người họ có thể lâm vào tự hoài nghi chính mình, nghỉ đông cũng chưa hẳn có thể duy trì tình thế học tập tốt đẹp.
"Cái kia, tớ tới vạch trọng điểm cho mọi người đi." Nhan Niệm Niệm cười nói.
Vạch trọng điểm?
Vài người nháy mắt đều ngồi thẳng.
Vài lần thi tháng trước, bao gồm cả thi giữa kỳ, Nhan Niệm Niệm chưa từng cho bọn họ xem qua trọng điểm. Cô nói muốn cho bọn họ rõ ràng mà nhìn vào nỗ lực kết quả của bản thân.
Lần này, vẫn là cổ vũ một chút mấy người này đi.
Thật ra Nhan Niệm Niệm đại khái còn nhớ rõ đề thi cuối kỳ, nhưng mà cô không định trực tiếp đem đề nói cho bọn họ, chỉ xem những kiến thức quan trọng nhất, lại tìm loại đề cùng dạng cho bọn họ luyện tập.
Ngày hôm sau, Nhan Niệm Niệm đi xem vết thương bôi thuốc mỡ ở bắp chân trước.
Bởi vì sợ ngủ chăn sẽ làm trôi đi thuốc, Cố Lẫm cố ý bọc cho cô một vòng băng gạc, tháo băng gạc, thuốc mỡ đã được da thịt hấp thu, lộ ra là một mảng làn da sưng đỏ, tuy rằng không đau, nhưng nhìn qua có chút dọa người.
Nghĩ đến mặt Cố Lẫm khẳng định cũng như thế này, Nhan Niệm Niệm nhíu nhíu mày, từ tủ quần áo tìm ra cái khẩu trang.
Quả nhiên, mặt Cố Lẫm cũng đỏ, chỗ vết sẹo có chút sưng.
"Còn đau không?" Nhan Niệm Niệm bàn tay đưa lên, muốn sờ một chút, lại lo lắng làm anh đau, ngón tay ngừng ở giữa không trung.
Cố Lẫm chủ động đưa mặt dán đến tay cô, trong mắt đen hiện lên ý cười, "Một chút cũng không đau."
Ăn xong cơm sáng, Nhan Niệm Niệm đem khẩu trang cho Cố Lẫm, "Mang cái này lên đi." Tuy rằng nói mặt Cố Lẫm vốn dĩ cũng đã bị thương, nhưng khẳng định sẽ bị người ta bàn tán.
Cố Lẫm nhướng mày, chưa nói cái gì, cong lưng, mặt đưa xuống trước mặt Nhan Niệm Niệm.
Nhan Niệm Niệm giúp anh đeo khẩu trang vào.
Đúng vào lúc trời lạnh nhất trong năm, mọi người đều mũ khăn quàng khẩu trang, Cố Lẫm để nhau vậy cũng không thấy được.
Nhưng mà, vẫn có người có thể chú ý tới.
Kim Nhai nhìn chằm chằm mặt anh nửa ngày, "Anh Lẫm, mặt anh làm sao vậy?"
Miêu Thú cũng nhìn Cố Lẫm, bọn họ cũng đều biết Cố Lẫm không sợ lạnh, trước nay chưa từng mang khẩu trang phòng lạnh, huống chi từ đây đến phòng học cũng không xa.
"Cái này a......" Cố Lẫm cười, "Đây là Niệm Niệm làm cho."
Kim Nhai: "Không thể nào, em gái Nhan có thể như vậy...... Bạo lực?" Cần phải đeo khẩu trang để che vết thương, em gái Nhan đây là đánh vỡ mặt anh Lẫm?
Cố Lẫm nghiêm trang gật gật đầu, "Phải, chính là em gái Nhan làm cho."Anh cũng không có đổ oan cho cô, anh là bởi vì bôi thuốc nên mặt mới sưng đỏ, mà thuốc mỡ lại là "Em gái Nhan" tự mình dùng ngón tay bôi lên cho anh.
Hiển nhiên Miêu Thú không tin, bĩu môi.
Cố Lẫm quơ quơ đầu, "Anh, cam tâm tình nguyện."
"Ngược cẩu mà." Kim Nhai cũng không để ý tới anh, cho dù, em gái Nhan tàn nhẫn ra tay, kia cũng là tình thú của người ta, tên cẩu độc thân là cậu ta đây không có tư cách đồng tình.
Cho dù người khác cũng chú ý đến, cũng không dám trực tiếp hỏi Cố Lẫm là chuyện như thế nào, khi giữa trưa tan học, Cố Lẫm mở camera trước của điện thoại nhìn nhìn, thấy trên mặt sưng đỏ còn chưa biến mất, khẩu trang cũng không che được.
Anh ở lầu ba, đứng trước cửa ban hai một lát, Nhan Niệm Niệm liền đi ra.
Đi đến quảng trường nhỏ trước khu dạy học, Nhan Niệm Niệm quay đầu lại nhìn lướt qua, từ lúc ra khỏi phòng học đến giờ Điền Vũ vẫn luôn đi theo, nhưng mà bây giờ mọi người tan học đi ra ngoài, rất khó nói là trùng hợp hay là cố ý.
Nhan Niệm Niệm và Cố Lẫm sóng vai đi ra cổng trường, âm thanh Điền Vũ vang lên ở phía sau, "Cố Lẫm, chờ một chút."
Bước chân của Cố Lẫm cũng không ngừng lại, dừng như không nghe thấy, lập tức đi đến xe bên cạnh.
"Cố Lẫm ——" Điền Vũ đuổi theo ngăn trước mặt hai người, vội đi vài bước như vậy, cô ta có chút hơi hơi thở dốc, bộ dáng thở không nổi.
Nhan Niệm Niệm nhíu nhíu mày, không có mở miệng.
Điền Vũ ngược lại chủ động nhìn cô, "Nhan Niệm Niệm, tôi có lời muốn nói cùng Cố Lẫm."
Nhan Niệm Niệm: "Được."
Điền Vũ: "Tôi có lời muốn nói riêng với Cố Lẫm."
Nhan Niệm Niệm: " Ừm."
Điền Vũ cắn cắn môi, hàm răng trắng tinh cắn chặt vào thịt môi, cô ta muốn nói lại thôi mà nhìn Cố Lẫm, lại phát hiện đối phương căn bản là không nhìn mình.
Ảo não mà thả lỏng răng, Điền Vũ lại ủy khuất mà chuyển hướng Nhan Niệm Niệm: "Cô rời đi một chút, có thể chứ?"
"Không thể." Nhan Niệm Niệm hơi hơi mỉm cười, nắm lấy ngón tay Cố Lẫm.
Trong con ngươi đen của Cố Lẫm hiện lên một tia ý cười, đem tay cô nắm ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa một chút. Trải qua mấy ngày này điều trị, thân thể của tiểu nha đầu so với trước tốt hơn rất nhiều, ở thời tiết lạnh như vậy, tay cô cũng không lạnh băng như trước kia.
Đôi mắt Điền Vũ lập tức mở to.
Nhan Niệm Niệm và Cố Lẫm từ trước đến nay là cùng ra cùng tiến, cô ta biết giữa hai người khẳng định là có chút gì đó, nhưng không nghĩ tới đã nắm tay, vậy chẳng lẽ cô ta đã chậm một bước?
Vốn dĩ cô ta nghĩ hai người một người xinh đẹp một người bị hủy dung, cho dù ban đầu hấp dẫn lẫn nhau, cũng không có khả năng đến với nhau, cô ta chỉ cần chờ hai người rạn nứt sau đó tiến gần tới Cố Lẫm đang ngã lòng đau khổ, dùng ôn nhu và tri kỷ cho anh và tình yêu, quan tâm, đến lúc đó nhất định có thể thắng được tâm của Cố Lẫm.
Nhưng hiện tại nhìn hai người dắt tay thuần thục cùng ăn ý, hiển nhiên bọn họ đã tốt hơn một đoạn thời gian.
"Hai, hai người—" Điền Vũ hơn nửa ngày mới tìm được âm thanh của mình, "Hai người yêu sớm?"
Nhan Niệm Niệm cười nói: "Sớm cái gì mà sớm, chúng tôi đều thành niên, đủ tuổi kết hôn theo pháp luật, không tính là yêu sớm."
Cổ họng Điền Vũ chua xót, Nhan Niệm Niệm chỉ phủ nhận yêu sớm, lại không có phủ nhận bọn họ yêu nhau, Cố Lẫm cũng không có phản đối, xem ra bọn họ đã xác định quan hệ.
Nhìn bộ dáng Nhan Niệm Niệm nắm lấy ngón tay Cố Lẫm cười nhẹ nhàng, Điền Vũ chỉ cảm thấy cổ toát ra một hơi khí cay lên tận trán, giống như miệng ăn toàn mù tạc, cô ta nháy mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Bọn họ vừa vặn đứng ở cổng trường, lại đúng lúc giữa trưa tan học, đã có rất nhiều người chú ý tới bên này, còn có gan lớn dứt khoát liền đứng gần, chờ xem náo nhiệt.
Nhan Niệm Niệm nhíu mày, "Bạn học, bị bệnh thì chạy đi tìm bệnh viện."
Cô nói xong, lôi kéo Cố Lẫm liền đi.
"Chờ một chút!" Điền Vũ lại đuổi theo, cô ta ngưỡng mặt nhìn chằm chằm Cố Lẫm, đôi mắt rưng rưng, réo rắt thảm thiết ai oán.
Nhan Niệm Niệm rùng mình một cái, trên cánh tay da gà đều nổi hết lên.
"Cố Lẫm, chẳng lẽ lâu như vậy, anh còn không thấy rõ ai mới là người chân chính yêu thương anh sao?" Âm thanh Điền Vũ nghẹn ngào, đôi tay nắm lại, "Nhan Niệm Niệm sẽ không thích anh, cô ấy sẽ thành nghệ sĩ, về sau sao có thể trước mặt fans nói bản thân có người bạn trai bị hủy dung?"
Sắc mặt Cố Lẫm trầm xuống, thần sắc trở nên lạnh lẽo.
Điền Vũ vẫn còn chưa phát hiện, tiếp tục nói: "Cho dù anh cùng cô ấy ở bên nhau, cũng chỉ có thể che che dấu dấu không thể quanh minh chính đại, hiện tại cô ấy chỉ là đăng mấy bài hát mới, còn chưa nổi tiếng đâu, khiến cho anh mang khẩu trang ra vào. Về sau cô ấy nổi tiếng, tuyệt đối sẽ không lưu tình chút nào bỏ rơi anh."
"Cố Lẫm, anh nhìn em xem." Ngón tay Điền Vũ vỗ về gương mặt của mình, "Mặc kệ anh thế nào, em đều nguyện ý tiếp thu, thậm chí cam tâm tình nguyện mà bồi anh. Hình xăm trên mặt em, chính là vì anh mà xăm!"
Gương mặt trắng nhỏ mềm mại của Nhan Niệm Niệm phồng lên, "Bệnh tâm thần! A Lẫm chưa từng yêu cầu cô đi hình xăm, cô thích xăm hay không, không có chút liên quan gì đến A Lẫm!"
Điền Vũ tựa như không nghe thấy, "Cố Lẫm, trên mặt anh bị hủy dung, trên mặt em có hình xăm, anh hỏi Nhan Niệm Niệm một chút, cô ấy có dám làm như vậy hay không? Cô ấy có thể xăm một hình xăm trên mặt vì anh không?!"
Nhan Niệm Niệm cười nhạo một tiếng, "Tôi vì sao phải hành hạ mặt mình, A Lẫm thích bộ dáng hiện tại của tôi."
Cô ôm lấy cổ Cố Lẫm, hơi hơi dùng sức kéo xuống.
Cố Lẫm theo tay của cô mà cúi đầu, mắt đen lẳng lặng mà nhìn cô.
Nhan Niệm Niệm nhẹ nhàng ở trên môi anh hôn một cái.
Mặc dù cách khẩu trang, Cố Lẫm cũng cảm giác được cánh môi mềm mại của cô, vừa định cởi khẩu trang ra chủ động hôn lại, Nhan Niệm Niệm liền buông lỏng anh ra.
Nhìn mặt Điền Vũ trắng bệch, Nhan Niệm Niệm cười đến đôi mắt cong cong, "A Lẫm có bạn gái."
Cô tuyên thệ chủ quyền xong, không thèm nhìn Điền Vũ, kéo Cố Lẫm lên xe.
Cố Lẫm thong thả ung dung mà cài đai an toàn, quay đầu nhìn cô một cái, "Kết hôn tại chỗ, hửm?"
Nhan Niệm Niệm chỉ tay, đôi mắt xinh đẹp thanh thuần nhìn chằm chằm phía trước, "Lái xe, em đói bụng."
Ánh mắt Cố Lẫm dạo qua một vòng thấy mặt cô đỏ bừng, thấp thấp mà cười một tiếng.
Cố Lẫm đeo khẩu trang một ngày, đến buổi chiều tan học trở lại biệt thự nhỏ mới tháo ra.
"Ngọa tào!" Kim Nhai kinh ngạc mà nhìn chằm chằm mặt Cố Lẫm, "Này là làm sao đây?"
Miêu Thú cũng nhíu mày, vừa hồng lại sưng, tuyệt đối không phải Nhan Niệm Niệm đánh.
Mạnh Hiểu Viên nhìn kỹ xem, "Có phải bị dị ứng hay không?"
"Không có việc gì." Cố Lẫm nói: "Dùng thuốc mỡ trị thương, đây là giai đoạn phản ứng bình thường."
Kim Nhai kích động một trận, "Anh Lẫm, có phải muốn trị tốt mặt của anh không?"
Cố Lẫm lắc đầu, "Không nhất định hữu hiệu, chỉ là làm thử."
Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng Kim Nhai cùng Miêu Thú đều rất hưng phấn, hiển nhiên đối với "Mặt lão đại sẽ khôi phục" rất là chờ mong.
Mạnh Hiểu Viên lặng lẽ kéo kéo tay áo của Nhan Niệm Niệm, "Mặt lão đại thật sự có thể chữa khỏi, vậy cậu nhìn kỹ ảnh đi."
"Vì sao?" Nhan Niệm Niệm nhất thời không phản ứng lại.
Mạnh Hiểu Viên sốt ruột mà đánh vào cánh tay cô, "Cậu ngốc à? Cậu nhìn má trái của lão đại mà xem, biết ảnh có bao nhiêu anh tuấn? Nếu má phải anh khôi phục, vậy tuyệt đối là giáo thảo! Ảnh bây giờ liền trêu hoa ghẹo nguyệt, chờ đến ——"
Không chờ cô nói xong, Nhan Niệm Niệm liền nở nụ cười, "Trêu hoa ghẹo nguyệt...... Ha ha ha......"
Ánh mắt Cố Lẫm nhàn nhạt mà quét qua đây.
Mạnh Hiểu Viên co rụt lại cổ, vẫn là đánh bạo tiến đến bên tay Nhan Niệm Niệm thấp giọng nói: "Tỷ như nói Điền Vũ."
Nhớ tới lời Điền Vũ nói lúc ngăn Cố Lẫm, Nhan Niệm Niệm thở dài, cô cảm giác Điền Vũ cũng không phải thật sự yêu Cố Lẫm yêu đến không thể tự thoát ra được, khả năng có chút hảo cảm mông lung, nhưng có rất nhiều phán đoán trong cảm động của mình.
Yêu thầm a, thổ lộ a, này đó đều là bình thường, chỉ cần Điền Vũ không làm ra việc gì khác người tổn thương Cố Lẫm, cô cũng lười đi để ý. Chờ tương lai Điền Vũ tuyệt đối sẽ hối hận hình xăm ở trên mặt, làm sao xăm lên, rồi làm sao xoá đi.
"Khụ khụ." Nhan Niệm Niệm tạm thời đem Điền Vũ ném ra sau đầu, "Sắp phải thi cuối kỳ, mọi người chuẩn bị thế nào?"
Mọi người đồng thời khổ mặt.
Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, đã sớm dự đoán được là cái dạng phản ứng này.
Kỳ kiểm tra trước, Cố Lẫm và Mạnh Hiểu Viên xếp hạng đều tương đối cao, Kim Nhai và Miêu Thú cũng trong bảng, đối với ba người đội sổ mà nói, cái thành tích này là trước này nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng so sánh với kỳ kiểm tra trước, cũng không tiến bộ nhiều.
Đối với mấy tên luôn ở cuối bảng xếp hạng khối, chỉ cần hơi nỗ lực một chút, thành tích liền có thể tăng cao, nhưng càng lên cao, muốn lên thứ tự cao hơn càng khó.
Mà mấy người họ hiển nhiên có chút nhụt chí.
Nếu kỳ thi cuối kỳ thi lại không tốt, mấy người họ có thể lâm vào tự hoài nghi chính mình, nghỉ đông cũng chưa hẳn có thể duy trì tình thế học tập tốt đẹp.
"Cái kia, tớ tới vạch trọng điểm cho mọi người đi." Nhan Niệm Niệm cười nói.
Vạch trọng điểm?
Vài người nháy mắt đều ngồi thẳng.
Vài lần thi tháng trước, bao gồm cả thi giữa kỳ, Nhan Niệm Niệm chưa từng cho bọn họ xem qua trọng điểm. Cô nói muốn cho bọn họ rõ ràng mà nhìn vào nỗ lực kết quả của bản thân.
Lần này, vẫn là cổ vũ một chút mấy người này đi.
Thật ra Nhan Niệm Niệm đại khái còn nhớ rõ đề thi cuối kỳ, nhưng mà cô không định trực tiếp đem đề nói cho bọn họ, chỉ xem những kiến thức quan trọng nhất, lại tìm loại đề cùng dạng cho bọn họ luyện tập.
Bình luận truyện