Tung Hoành Đại Thiếu

Chương 29: Khuynh quốc dung nhan



Để cho chắc chắn, Quân Đại Soái thi triển ra định thân thuật, khiến cho lúc này đang chật vật muốn đứng dậy Vân Yên cứng đơ, hoảng sợ quát lớn.

- Ngươi muốn làm gì. Mau cút.

Hừ.

Đã giờ phút này rồi, ngươi còn kiêu ngạo.

Quân Đại Soái đoạt lấy trong tay nàng ta roi sắt, tò mò vuốt ve một chút.

Đồ chơi này không biết làm bằng chất liệu gì, vừa nóng vừa lạnh, không phải hoàn toàn rắn chắc một khối như hắn lầm tưởng, mà có tính mềm dẻo.

- Để ta đi, nếu không La sát tông sẽ không tha cho ngươi.

Vân Yên hăm dọa, cảm thấy lời nói chính mình không đủ lực lượng, liền bồi thêm.

- La sát tông là một cái lục phẩm tông môn, hơn nữa tà giáo phong cách hành sự, ngươi nên biết rõ.

Quân Đại Soái cười nhạt, hỏi.

- La sát tông thì thế nào, ngươi biết ta là ai không?

- Là ai?

- Nam nhân đẹp trai nhất Bắc Việt đại lục, Quân Đại Soái. Nhớ lấy.

- ???

Vân Yên chỉ cảm thấy có chút buồn nôn, cố gắng vận lực thoát ra khỏi định thân thuật, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Quân đại thiếu gia cũng không tiếp tục nói nhảm với nàng ta, đưa tay ra, gạt bỏ khăn che mặt.

Chỉ thấy.

Trước mắt hắn như sáng bừng lên.

Mày liễu mỹ nữ mềm mỏng như tơ, đường cong thanh tú, đôi mị nhãn ngập nước.

Hàm răng trắng đều như hạt lựu, được bao phủ bởi cặp môi đỏ mọng tựa thoa son.

Làn da ngọc trắng bóng như tuyết, bên gò má có chút áng hồng, không biết là do xấu hổ hay giận dữ.

Vưu vật.

Khuynh quốc khuynh thành giai nhân.

Quân Đại Soái cảm thấy, kiếp trước cái gì hoa hậu diễn viên, so với người trước mắt, chỉ là một đám dong chi tục phấn.

- Ngươi nhìn đủ chưa, mau thả ta ra.

Vân Yên mị nhãn trừng lớn, tuy nhiên bắt gặp ánh mắt của hắn, không tự chủ được quay đi né tránh.

Bởi trong đôi mắt đó, đều là tà hỏa.

Quân Đại Soái cười tà, đưa chiếc khăn che mặt nàng ta lên mũi ngửi.

- Thật thơm.

- Ngươi..

- Ngươi cái gì ngươi, mau giao không gian giới chỉ ra.

Quân Đại Soái tiện tay lấy khăn che mặt xoa bớt vết máu trên người, đoạn hung dữ nói.

Chợt nhớ ra gì đó, hắn cười bồi.

- Suýt chút quên, ngươi không thể cử động, bổn soái đành phải tự mình tìm nó vậy.

Nói rồi, hắn chậm rãi bước ra sau lưng Vân Yên, mắt thấy mỹ nữ muốn nói thêm gì đó, hắn liền ra tay điểm á huyệt, khiến cô nàng im lặng.

Quân Đại Soái nhìn nhìn một mảnh da thịt tuyết trắng phía sau, bị bại lộ do một quyền lúc nãy, thầm hô cái này mỹ nữ dưỡng da thật tốt.

Hắn đặt bàn tay lên, xoa xoa vào vùng lưng mềm mại, có chút mát lạnh, hưởng thụ một chút, đoạn xé phăng cái kia y phục rách nát đi.

- Kỳ lạ, ngươi giấu không gian giới chỉ ở đâu?

Chiếc áo rũ xuống đất, bại lộ ra nửa thân trên, trong nháy mắt hô hấp Quân Đại Soái tăng lên gấp bội, cổ họng hắn trở nên khô nóng.

Trước mắt hắn.

Thân ngọc mềm mại, rạng ngời như tuyết.

Cánh tay băng đẹp tuyệt, phía trên bờ vai tròn thơm ngất ngây, cùng với tấm lưng và eo thon kiều diễm, mặc cho lúc này dính máu nhưng vẫn không thể át đi nửa phần gợi cảm.

Quân Đại Soái vòng tay ôm lấy eo thon, phát hiện dưới bụng mỹ nữ mềm mại vô cùng, nhưng lại không có một chút nào mỡ thừa, liền không tự chủ được xoa xoa.

Cảm nhận cơ thể trong vòng tay run rẩy cực độ, hắn buông ra, đi về phía trước mặt, nhìn về đôi mắt đẹp mỹ nữ.

Trong mắt Vân Yên, lúc này vô cùng lẫn lộn.

Có kinh hoảng, có giận dữ, có tràn đầy xấu hổ..

- Mỹ nữ, đều là ngươi tự tìm.

Quân Đại Soái vươn tay, chạm khẽ vào đôi gò bồng đảo trắng muốt, căng tròn kia.

Cảm nhận khoái cảm mềm mại, hắn tiến tới, cúi đầu, ngậm nuốt lấy nụ hoa xinh đẹp, bàn tay đưa lên bầu ngực còn lại, hung hăng nắn bóp.

Qua một lúc sau, hắn chậm rãi nhổ ra, tận hưởng dư vị, cười tà nói với Vân Yên.

- Để bổn soái giải á huyệt cho ngươi.

Nói xong, ngón tay khẽ điểm.

Vân Yên phát hiện chính mình lại có thể nói chuyện, phận nỗ hét lớn.

- DÂM TẶC. NGƯƠI CHẾT CHẮC RỒI!

Không biết sống chết.

Quân Đại Soái học theo bộ dáng cao tăng, chính nghĩa quát lớn.

- Yêu nghiệt, để ngươi tồn tại chính là hại nước hại dân, hôm nay bổn soái sẽ ra tay hàng phục ngươi.

Nghĩ đến Ngự nữ tâm kinh đã lâu chưa thể tu luyện, trong lòng hắn dục hỏa dâng lên, phía dưới cự long không biết lúc nào đã trở mình đứng dậy.

Nhìn thấy Vân Yên còn muốn nói gì, hắn vội tiến tới, áp miệng vào bờ môi thơm nàng ta, ngậm lấy bờ môi căng mọng kia.

- Ư. ư... Ngươi.

Quân Đại Soái ngậm nuốt đôi môi chán chê, lấy lưỡi tách hàm răng nàng ta, tiến vào bên trong khoang miệng, loạn xạ mò mẫm.

Cảm thấy ẩm ướt, cùng với có đồ vật gì đó mềm mại ẩn núp, cái lưỡi của hắn khua khoắng khắp nơi, tham lam hút lấy chất dịch bên trong.

Trong lúc đó, bàn tay hắn cũng không nhàn rỗi, bóp hai cái bánh bao chán chê, lại hung hăng xoa bóp kiều đồn mềm mại phía sau.

Kiều đồn Vân Yên tràn đầy co giãn, bởi vì nguyên cớ là người tu luyện, nên vô cùng đàn hồi.

Quân Đại Soái không biết mệt mỏi, bóp xuống cặp đùi thon dài, lại vạch mở quần ra, muốn tiến vào tìm hiểu thần bí cấm địa.

- Ư..ư.

Bỗng nhiên, hàm răng Vân Yên vùng lên phản kháng, rất kiên cường cắn lấy môi Quân Đại Soái, khiến cho hắn chảy ra từng giọt máu tươi.

Thấy trước mắt dâm tặc đã rời môi mình, Vân Yên thở hổn hển, vội vã hút lấy từng tia không khí.

- Ta.. sai rồi.. Để ta..đi...

Quân Đại Soái không đáp, chỉ là đưa tay quệt quệt, liếm lấy máu tươi trên môi mình.

- Tốt. Ta tha cho ngươi..

Không đợi mỹ nữ dâng lên một tia may mắn, hắn nhặt lấy trên đất chiếc roi sắt kia, cười nhạt nói tiếp.

- Nhưng trước đó, cần phải trừng phạt ngươi một chút, tội đã cắn ta..

Vừa dứt lời, hắn đưa tay, xé rách phía dưới còn lại chiếc quần dài màu trắng kia.

Cơ thể vưu vật mỹ nữ, lúc này bại lộ hoàn toàn trong không khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện