Túng Túng

Chương 12: 12: Tôi Từ Chối Kịch Bản Của Anh - 12





Chương thứ mười hai
...
Hệ thống thật không ngờ nổi, Đỗ Túng Túng thế mà là trùm đánh nhau.
Đỗ Vân Đình xuýt xoa không ngừng: [Trước đây tôi cũng từng là bá chủ một phương đấy nhé...]
Nói thật thì cậu cũng đấm nhiều đứa rồi.

Hôm nay tên cặn bã kia chia sẻ vị trí định vị, Đỗ Vân Đình liếc phát biết ngay chỗ đó là khu vực rất hợp phong thủy đánh nhau.
7777 cảm thấy nó vẫn chưa thể hiểu hết được vị ký chủ này.
Đỗ Vân Đình lải nhải kể lại chiến tích ngày xưa của mình, 7777 lập tức đi tra xem.
Thân phận của Đỗ Vân Đình cũng chẳng phải bí mật gì, năm đó cha mẹ cậu bỏ trốn cùng nhau, tình cảm rất tốt.

Chỉ là cha cậu gặp tai nạn xe cộ nên mất sớm, để lại vợ góa con thơ sống nương tựa lẫn nhau.
7777 nhìn thấy mẹ của Đỗ Vân Đình trong kho dữ liệu.

Dung mạo Đỗ Vân Đình hoàn toàn kế thừa từ mẹ mình, hai mẹ con có khuôn mặt xinh đẹp như nhau, hoàn hảo nhất là đôi mắt, nhìn người hay nhìn vật cũng đều lấp lánh ánh nước.

Tướng mạo này thật ra cũng không đem lại tốt lành gì lắm đâu.

Lúc trước lưu lạc đầu đường xó chợ thì thôi không nói, sau này mẹ Đỗ mang theo cậu gả vào nhà giàu, nhưng cái đám con nhà giàu kia cũng không tùy tiện cho Đỗ Vân Đình nhập bọn.
Cũng không biết rốt cuộc bị người ta chặn đánh bao nhiêu lần rồi, mới rèn đúc ra một thân điêu luyện như vậy.
Bỗng nhiên 7777 hơi đau lòng.
Đỗ Vân Đình không nhận ra sự đau lòng của nó, cậu còn đang sốt ruột nhớ thương Cố tiên sinh.

Cậu về nhà lấy hộp cơm giữ nhiệt ba tầng, trong đó là đồ ăn tự tay Đỗ Vân Đình làm.

Sau đó chặn chiếc taxi bên đường, vọt thẳng đến công ty của Cố Lê.
Tòa nhà công ty nằm ở trung tâm khu CBD, Đỗ Vân Đình trả tiền xe rồi bước xuống, trước đó cậu đã gọi điện báo cho chú lái xe rồi, biết Cố Lê vẫn đang làm việc bèn thuận cửa đi vào trong.
Nhân viên lễ tân đứng dậy chào, nhìn thấy cậu mặc áo phông quần jeans còn tưởng cậu đến nhầm chỗ: "Ở đây chúng tôi không gọi đồ ăn ngoài."
Đỗ Vân Đình cười cười xua tay: "Không phải giao đồ ăn, tôi đến đưa đồ." Cậu vỗ hộp cơm: "Đưa cho người thân."
Nhân viên lễ tân khó hiểu: "Em trai này, em đưa cơm cho ai vậy?"
Đỗ Vân Đình nghĩ thầm, còn có thể là ai chứ, đương nhiên là người đàn ông nhà tôi rồi...!Nhưng câu này không nói ra được, đành tủi thân nói: "Cho Cố tiên sinh."

Nhân viên lễ tân cho là cậu đang nói đùa: "Chắc không phải Cố tổng đâu nhỉ?"
Đỗ Vân Đình vỗ tay, "Đúng đó."
"Cậu..." Nhân viên lễ tân đánh giá cậu một lượt, thái độ không còn thân thiết như trước nữa mà nghiễm nhiên coi cậu thành những kẻ nịnh bợ muốn lôi kéo quan hệ với Cố Lê: "Chờ đó đi, Cố tổng còn đang họp."
Cô nàng cúi đầu không thèm để ý Đỗ Vân Đình.
Đỗ Vân Đình gặp trúng cái đinh cứng này cũng không bỏ cuộc, ngược lại lôi di động ra.
"Vậy tôi gọi điện cho anh ấy hỏi xem."
Trong lòng nhân viên lễ tân cười nhạo, nghĩ thầm đã diễn trò mà cũng phải tròn vai hả, còn gọi điện hỏi xem nữa chứ...!nói cứ như đúng chuẩn người thân Cố tổng vậy.
Sau đó cô liền nghe thấy giọng cậu thanh niên trước mặt vang lên: "Dạ? Cậu ơi?"
"..."
Trong chớp mắt, mồ hôi lạnh túa ra cả người cô, thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự là người thân ư? Nhưng bọn họ chưa từng nghe qua trong nhà Cố tổng có con cháu tuổi này mà?
Cô đang đoán già đoán non trong lòng thì thấy cửa thang máy chuyên dụng mở ra, ngay sau đó, trợ lý Mộc vẫn luôn theo sát kè kè Cố tổng chạy chậm ra, cung kính chào hỏi cậu thanh niên.

Trước đó Đỗ Vân Đình đã gặp anh ta rồi, cũng không hề khách khí, vừa mở miệng đã gọi: "Trợ lý Mộc."
Trợ lý Mộc ngày thường không hề mở miệng dù chỉ là một câu với người khác, lúc này lại cười đón lấy hộp cơm nặng trĩu trong tay cậu trai trẻ.
"Sao bỗng dưng tiểu thiếu gia lại đến, cũng không nói trước một tiếng gì cả? Để chúng tôi sắp xếp lái xe đi đón cậu."
Đỗ Vân Đình nói không cần: "Em gọi xe đến cũng thế mà."
Trợ lý Mộc bảo: "Cố tổng vẫn còn đang họp nên bảo tôi đến đón cậu trước, đây, cậu đi bên này..."
Anh ta đưa tay chặn thang máy cho Đỗ Vân Đình, thái độ không khác gì như đối xử với Cố Lê, khiến một đám nhân viên đang ở đó đều sửng sốt.

Chưa đến mười phút, tin tức Cố tổng có cháu trai tới tham quan công ty đã lan truyền khắp trong các ban nội bộ.

Đây là lần đầu tiên có người đến thăm nơi làm việc của Cố tổng, người tò mò không ít, còn muốn nhờ nhân viên bưng trà rót nước dò xét xem vị tiểu thiếu gia này trông thế nào.

Nhưng trợ lý Mộc không cho bọn họ toại nguyện, anh ta tự pha trà rồi mang vào cho Đỗ Vân Đình.
Nửa tiếng sau, cửa phòng họp mở ra.

Một nhóm đàn ông tuổi không nhỏ ưỡn bụng bia đi ra, Đỗ Vân Đình liếc mắt một cái đã thấy ngay Cố Lê chân dài eo hẹp nổi bật giữa đám người.

Mắt cậu sáng rực vẫy tay với Cố Lê: "Cậu ơi!"
Bước chân người đàn ông dừng lại một chút rồi đi về phía cậu.
Người đi đầu tiên là một ông chú béo lùn, ánh mắt lại đầy sự khôn khéo.


Lúc này thấy thế cũng lại theo, cười mỉm chào hỏi Đỗ Vân Đình.
"Đây là vị tiểu công tử nhà họ Trần mới tìm về sao?" Hiển nhiên tin tức của ông chú rất linh thông: "Ui chao, quả nhiên rất tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ tài cao..."
Ông ta đứng đó chuyện trò với Đỗ Vân Đình, lại hỏi: "Không biết là sinh năm bao nhiêu nhỉ?"
Vẻ mặt Cố Lê có hơi khó coi, anh thản nhiên gọi: "Giám đốc Vương."
Đỗ Vân Đình lập tức nhận ra cảm xúc không vui từ ba chữ này, giám đốc Vương là kẻ già đời đương nhiên không ngốc, lập tức cười haha rồi bỏ đi.

Lúc này Cố Lê mới nhìn cháu trai nhà mình đang ngơ ngác, giống như chưa kịp phản ứng.
Trong lòng anh không hiểu sao có hơi không thoải mái: "Sao lại tới đây?"
Đỗ Vân Đình nhớ ra chuyện chính thì mắt sáng rực.
"Đến đưa bữa khuya!" Cậu vỗ hộp cơm rồi háo hức nhìn anh: "Cậu ơi...!Cậu ăn chưa? Giờ có đói không?"
"..." Dù Cố Lê không đói nhưng giờ trước ánh mắt này của cậu thì cũng không thốt nổi chữ "không" được.

Anh im lặng trong chốc lát rồi gật nhẹ.
Cậu trai trẻ khẽ reo hò, ngón tay trắng nõn siết chặt ống tay áo anh đầy vui vẻ, vừa đi vừa lắc lư.

Cậu chỉ nắm chặt một góc tay áo, nói như còn hơi tiếc nuối: "Vậy chúng ta đi ăn đi?"
7777 chỉ biết nhìn mà than thở.

Thực sự Đỗ Vân Đình đã dậy sóng tình rồi, đúng là đòi mạng người ta quá.

Cậu không phải là kiểu quyến rũ trắng trợn, mà là núp dưới vỏ bọc e thẹn và xấu hổ, sóng tình dội từng đợt bọt nước thì đến tảng đá cứng đến mấy cũng sẽ bị mài mòn.
Hiển nhiên làn sóng này đã dội vào lòng Cố Lê rồi, vẻ mặt người đàn ông dễ nhìn hơn lúc nãy rất nhiều, mặc cho cậu kéo tay đến văn phòng.

Rốt cuộc hộp cơm ba tầng được mở ra, mùi đồ ăn thơm nức bay ra.

Đỗ Vân Đình hầm cháo khoai tây tím bổ dưỡng cho dạ dày, hạt gạo bung nở như hoa, độ đặc vừa phải.

Do là bữa ăn khuya nên cũng không dùng đồ ăn gì quá nhiều dầu mỡ, mấy đĩa thức ăn chay, bánh bao nhỏ đáng yêu xếp thành hàng, tròn trịa mũm mĩm dễ thương.
Lúc ăn uống, người đàn ông rất yên lặng, tần suất đưa đũa lại không hề thấp, hiển nhiên là rất vừa miệng.


Chàng vợ nhỏ Đỗ Vân Đình cũng luôn tay gắp đồ ăn cho anh: "Cậu ăn chút cà rốt đi."
Tay Cố Lê cứng còng, chợt dừng lại mấy giây rồi từ từ lùa miếng cà rốt màu da cam trong chén vào miệng.

Lúc này anh nhai rất nhanh, hai lần đã nuốt cái ực rồi, Đỗ Vân Đình nghi ngại có khi nào miếng cà rốt kia đã bị anh mạnh mẽ nuốt chửng không.
Cậu sửng sốt chốc lát rồi đột nhiên mắc cười, khóe môi cong lên gặp tiếp một miếng cho Cố Lê.
"Cậu ăn nhiều một chút."
"..."
Cố Lê nhìn chằm chằm miếng cà rốt một lúc lâu, sau đó điềm nhiên như không có gì giấu nó bên mép bát, vờ như không nhìn thấy.
Đỗ Vân Đình chỉ muốn cười ra tiếng.

Cậu nói với 7777: [Ý chời oyyy~ Cố tiên sinh đáng yêu quá đi à!]
7777 còn chưa kịp nói gì đã nghe ký chủ nhà mình ngượng ngùng nói tiếp.
[Muốn ngủ với Cố tiên sinh quá điii...]
7777: [...]
Cút!
Đỗ Vân Đình: [Sống là phải có ước mơ nha.]
Thế thì đây là ước mơ quái quỷ gì?! 7777 từ chối nói chuyện với cậu, chỉ đáp lại một nụ cười tiêu chuẩn cơ bản.
Cố Lê còn có giấy tờ cần xử lý, Đỗ Vân Đình thì không muốn về tí nào, cũng may là người đàn ông này không có ý định để cậu về một mình, trước tiên anh sắp xếp cho cậu vào phòng nghỉ để nghỉ ngơi.

Nhưng Đỗ Vân Đình chưa chịu nhấc chân mà chỉ hỏi: "Cậu ơi, cháu ở đây được không?"
Cố Lê nhìn cậu chăm chú.
"Cháu ngồi sô pha thôi." Cháu trai ngoan ngoãn thưa, giơ tay lên: "Cháu cam đoan không phát ra tiếng động gì."
Cháu trai rất bám người, cứ như đi một chốc cũng không chịu.

Không phải lần đầu Cố Lê gặp cái tính này của cậu, anh giật giật môi rồi cuối cùng chọn cách dung túng.
Anh gọi trợ lý Mộc: "Lấy cho cậu ấy tấm chăn."
Đỗ Vân Đình hài lòng cắm rễ trong văn phòng của Cố tiên sinh.

Cậu nằm trên sô pha chơi game, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn người đàn ông đang vùi đầu làm việc rồi thở dài thổn thức với 7777: [Cuộc sống thế này còn cần gì hơn!?]
7777 im lặng.

Nó cảm thấy Cố Lê không hoàn toàn để tâm vào công việc, tờ giấy kia lâu lắm rồi không lật tiếp.
Đỗ Vân Đình dứt khoát không chơi nữa, công khai chống cằm ngắm nhìn người đàn ông, từ yết hầu nhìn đến mũi chân, hận không thể lập tức kéo người đàn ông này vào phòng nghỉ, dùng tư thế hoang dã nhất cưỡi lên anh mấy ngày mấy đêm, cưỡi đến mức từng đợt sóng nước dâng trào...
Đột nhiên 7777 cảnh giác nói: [Cậu đang nghĩ gì vậy?]
Nó thân là hệ thống ngoan chuẩn của xã hội chủ nghĩa, đột nhiên réo còi báo động.
Đỗ Vân Đình đang phi ngựa trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không hề biểu lộ gì, cực kỳ vô tội: [Có gì đâu, cũng chỉ đang nghĩ lướt sóng mà thôi.]
7777: [Lướt sóng?]

[Đúng vậy.] Đỗ Vân Đình duỗi lưng: [Ván lướt sóng nóng hổi ôm không xuể, bị từng đợt sóng dập cho đầy bọt nước...]
Cậu tặc lưỡi, càng nói càng run chân.
7777 nhạy bén cảm nhận được có chỗ không đúng nhưng lại không nói được rốt cuộc chỗ nào sai, đành phải nghiêm túc nói: [Lướt sóng là hoạt động đứng đắn.]
Đỗ Vân Đình đang chuyên tâm quan sát người đàn ông bị che giấu bởi ván lướt sóng, trả lời qua loa: [Ừ, còn nghiêm chỉnh nữa.]
Hệ thống: [...]
Vẫn không đúng!
Sao nó có thể chịu thua thế được?
Đỗ Vân Đình nhìn chằm chằm một lúc, mí mắt bắt đầu ríu vào nhau.

Hôm nay cậu dậy sớm, mà giờ cũng đã khuya rồi, tiếng lật giấy trên tay người đàn ông cứ như khúc hát ru, chưa được bao lâu đã ru cho cậu mơ màng, đắp tấm chăn nhỏ ngủ thiếp đi.
Sau khi cậu ngủ, Cố Lê trầm mặc một hồi lâu mới đứng dậy.

Anh ngồi bên cạnh cậu trai, nặng nề nhìn chằm chằm khuôn mặt này, chẳng biết đang nghĩ gì.
Cố Lê đốt một điếu thuốc.

Khói thuốc xám trắng bay lên, anh hút rất lâu, cuối cùng chậm rãi đặt tay lên mặt cậu trai.

Tay anh cũng không mịn màng, lòng bàn tay có lớp chai mỏng, lần trước gãi lưng cho cháu trai đã khiến cậu run rẩy.

Lần này cũng không ngoại lệ, Cố Lê vừa đặt tay lên thì cậu trai cũng khẽ động đậy, dường như là dễ chịu, dường như là bị đau, khẽ run rẩy lên.
Cố Lê như bị dính bùa, bàn tay cứ vuốt ve, lúc sờ đến môi thì cậu trai thuận theo thoáng hé miệng, để anh chạm vào đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt.

Anh nghe người dưới thân nói mớ líu ríu.
"Cố tiên sinh..."
Ánh mắt Cố Lê mềm nhũn.
Cậu trai dán vào lòng bàn tay anh, lại nói thêm một câu.
"Cố tiên sinh, ngủ với cháu đi.".

Truyện Đông Phương
Cố Lê: "???"
____________________
Tác giả có điều muốn nói:
Túng Túng: "Xong rồi, sao mình lại nói toẹt ra luôn vậy?"
Cố tiên sinh: "Mỗi ngày tên nhóc này đều nghĩ chuyện đó ư?"
Hết chương thứ mười hai.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện