Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 30



- … - Vy nghẹn lời, hai tai bắt đầu nóng lên. Xinh? Cô sao? Không phải là cô tự ti về vẻ bề ngoài nhưng để so sánh cô với Bảo Anh, người ngoài chỉ cần liếc một cái đã có thể nhận định được kết quả. Vậy mà có một sự thật rằng, con gái yêu bằng tai, cô… vẫn có một chút vui vẻ đấy! Vui vẻ một cách ngốc nghếch chỉ vì một lời khen xã giao!

- Cậu ngồi đây chờ mình một chút nhé!

Tuấn rời đi một lúc, khi quay lại cậu đã thay một bộ quần áo khác, không còn cái vẻ mệt mỏi sau một trận bóng đá, cậu trở về hình ảnh một chàng trai chỉnh chu thu hút ánh nhìn của người khác. Với cái vẻ ngoài đó cùng với tính cách cởi mở, cả người cậu toát ra một hơi thở năng động, giống như quanh cậu lúc nào cũng tràn ngập ánh sáng mặt trời vậy. Có lẽ vì thế mà Vy thích cậu, người ta thường thích một người có thể lấp đầy những chỗ khuyết thiếu của mình, không phải sao? Trong cái thích đó còn đem theo cả sự ngưỡng mộ, cô thật sự rất ngưỡng mộ cậu, không kháng cự nổi mà muốn đến gần cậu và dường như không chỉ một mình cô nghĩ vậy. Khi Vy và Tuấn đi cùng với nhau, rất nhiều người vẫy tay chào hỏi, dừng lại nói chuyện vài ba câu với cậu và tất nhiên, họ đều liếc nhìn cô nhiều hơn mấy cái. Tình trạng này diễn ra liên tục, cô có cảm giác cả thế giới này đều quen biết cậu vậy. Làm một người nổi tiếng đã khó khăn, làm người bên cạnh họ lại càng áp lực hơn, cúi mặt xuống không tránh được hết ánh mắt của họ, cô quyết định giữ một khoảng cách nhất định với cậu, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ rằng hai người trùng hợp đi trên một con đường mà thôi.

- Vy! – Cậu bỗng dừng lại, gọi tên cô. – Tự nhiên cậu lại tránh mình thế?

- À… không có… không có đâu!

Vy hấp tấp chạy lên, xui xẻo vấp trúng hòn đá vô duyên trước mặt. Tiếp xúc thân mật với mặt đất, không khó để cô tưởng tượng ra bộ dáng hoàn toàn giống Chí Phèo thời hiện đại lúc này của mình. Vừa đau vừa xấu hổ, cô chống tay đứng dậy, cười xấu hổ với cậu.

- Ngã có đau không? Lần sau phải đi đứng cẩn thận chứ!

- Không sao mà, có bẩn một chút quần áo thôi. Hì hì, mình hay gặp xui xẻo như thế nên cũng quen rồi. – Vy nhăn nhó nhìn con vịt nhỏ bị sứt ra từ cái điện thoại trong tay. - Ui da, hỏng mất cái móc điện thoại rồi.

- Ngã thì vẫn cười còn hỏng mỗi cái móc thì cậu nhăn nhó, cậu kì lạ thật đấy. – Tuấn dịu dàng đỡ cô dậy. – Chắc là không bị xây sát ở đâu nhỉ?

- Cái móc này… rất quan trọng mà. Nó là… - “một đôi với cái của Việt” – Cô thì thầm.

- Ừm, đưa đây cho mình…

Tuấn nhận lấy điện thoại của cô tỏ vẻ đầy bí mật. Chiếc điện thoại trở về với cô mang theo một vật thể xa lạ: chiếc cỏ bốn lá may mắn ép trong một khối nhựa trong suốt. Dưới ánh sáng mặt trời, nó càng trở nên lấp lánh thật xinh đẹp. Thấy cô tần ngần không nói gì, cậu gãi đầu, có chút lo lắng rằng cô sẽ không thích cái đó.

- Nếu cậu không thích nó thì có thể vứt nó đi. Cái móc lúc nãy của cậu đây này!

- Không có, mình rất thích. – Cô vội nắm chặt cái móc như sợ cậu sẽ lấy lại. – Mình rất thích mà. Đối với tớ, món quà nào cũng quý giá cả… vì tớ rất thích được tặng quà!

- Thích là tốt rồi. Cái cỏ bốn lá này mình vô tình nhìn thấy nên mang đi ép, hi vọng nó sẽ mang lại may mắn cho cậu.

- Nói như vậy là cái này tự tay cậu làm hả? Cậu khéo tay thật đấy! – Đôi lúc Vy giống như đứa trẻ đang khóc nhè, nhận được quà liền mỉm cười, quên đi cả cái ngã vừa rồi. Cô cẩn thận cất con vịt bị hỏng vào túi xách, yêu thích vuốt ve cái móc điện thoại mới không buông tay.

- Có gì đâu, dạo trước mình có quen một anh chủ cửa hàng làm mấy thứ này nên học được một ít. Đơn giản ấy mà, nếu cậu thích, hôm nào mình dẫn cậu đến đó.

- Thật chứ? Vậy mình không khách sáo đâu.

Vy cười một cách vui vẻ, mắt cong cong thành hai vầng trăng. Tuấn ngước mắt nhìn lên bầu trời trong vắt không một gợn mây, ánh nắng trải dài khắp mặt đất, như đang soi cả vào từng nhịp đập của trái tim đang xao xuyến của cậu. Hôm nay, trời thật đẹp!

.

.

.

Mới sáng, ông mặt trời đã bành trướng thế lực, rải ánh nắng vàng như mật ong xuống khắp nhân gian. Cái thời tiết được miêu tả đẹp đẽ đó không liên quan gì đến Hà bởi cô đang vật vã đầy “khổ sở” với môn thể dục. Mới sáng tinh mơ đã phải thức dậy, đi cả một quãng đường dài chạy đến sân, cả người cô mệt lả đứng trong hàng khởi động theo khẩu lệnh của thầy, quả thật môn thể dục chính là khắc tinh của cô.

- Cả lớp chú ý, nghe tôi nói này. Bây giờ các anh, chị chia nhóm tự tập với nhau, tôi có việc ra ngoài nửa tiếng, trong thời gian đó không ai được đi đâu hết, rõ chưa? Tôi về sẽ điểm danh, anh chị nào vắng mặt thì đừng trách tôi.

Nghe thấy thầy giáo sẽ đi vắng, cả lớp ai cũng đều sung sướng nhưng sợ sự nghiêm khắc của thầy nên chỉ dám nhìn nhau cười. Mắt vừa thấy thầy đi khuất khỏi cổng, sáu mươi mấy sinh viên như ong vỡ tổ, thầy dặn dò gì đó đều bị ném lên chín tầng mây, tụm năm tụm bảy ngồi tán chuyện. Hà ngồi nhìn mấy đứa con trai tràn đầy tinh lực, chạy như giặc trên sân tranh nhau một quả bóng, cô tặc lưỡi, đúng là thừa hơi.

- Ê, đi ra căng tin ngồi uống nước đi, ngồi đây nóng lắm! – Đứa bạn cùng lớp chạy đến chỗ Hà ngồi rủ rê.

- Ừ đúng rồi đấy, đi đi! Bà đi cùng luôn đi Hà, ngồi đây làm gì cho nóng?

- Nhưng mà không sợ thầy à? Tôi chỉ dựa vào chuyên cần để mà qua môn này thôi. Bọn bà cũng biết rồi mà!

- Không sao đâu, trước khi thầy về quay lại là được. – Cô bạn chỉ tay về phía nhóm con gái khác đang đi ra cổng. – Đấy đến cả Trang cũng đi kia kìa, không sao đâu, có gì nó bị phạt trước chứ không phải là bọn mình.

Bị đám con gái lôi kéo, Hà đi theo chúng nó đến căng tin. Ngồi trước quạt mát mẻ mà nhâm nhi những cốc đồ uống mát lạnh làm cô có cảm giác như mình được sống lại, giá mà giờ thể dục nào cũng được như thế này thì có đi xa đến mấy cô cũng không kêu ca. Có bí thư chống lưng, cả bọn yên tâm buôn chuyện quên trời đất, một đám con gái làm ầm ĩ cả một góc căng tin, có lẽ thêm mấy con gà, con vịt thì thật sự sẽ biến thành một cái chợ. Hà liếc mắt nhìn thấy Trang nghe điện thoại rồi không nói không rằng vội vội vàng vàng đứng dậy. Cả đám ngơ ngác không biết chuyện gì, có đứa nhát gan sợ thầy đột ngột trở về liền nhanh chân chạy theo đám Trang. Ba đứa Hà là nhóm cuối cùng rời khỏi căng tin, trong lòng hoang mang cực độ không biết chuyện gì xảy ra. Đi đến cổng trước khoa Pháp cả bọn mới thấy cả lớp đã nghiêm chỉnh xếp thành hàng, còn thầy giáo đang từ từ đi vào từ nhà để xe. Chúng nó gấp đến độ không dám đi đường chính, trực tiếp trèo thẳng qua cổng để về lớp. Ngó chừng không thể bắt chước chúng nó trèo qua cổng, cô nửa đi nửa chạy vòng qua đường chính, trở thành người cuối cùng có mặt tại lớp.

- Cô! Đứng lại đó ngay cho tôi.

- Em… em xin lỗi thầy. – Hà sợ tái mặt, lắp bắp nói.

- Cái lớp này giỏi lắm, tôi đã dặn thế nào rồi? Các anh chị muốn trượt hết hay muốn qua đây?

- Muốn… qua ạ!

- Còn anh chị nào tự ý rời khỏi lớp nữa không? Lớp trưởng đâu! Chị lên chỉ cho tôi xem còn ai ngoài chị này nữa.

Thầy vừa dứt lời, cả lớp không ai bảo ai cúi mặt xuống đất tỏ vẻ vô tội. Lớp trưởng đảo mắt quanh một lượt, không dám chỉ ra ai nhưng lại sợ thầy phạt cả mình, gấp đến độ kiến bò trên chảo nóng. Thầy giáo hừ nhẹ một tiếng, quay bộ mặt “thần chết” sang nhìn Hà đứng ở một góc.

- Chị tên là gì?

- Trịnh Thu Hà ạ! - Cô cắn môi, không cần nhìn cũng biết cả lớp sẽ không ai đứng ra nói giúp cô, chúng nó thoát nạn để lại một mình cô đứng mũi chịu sào đây. – Thầy tha cho em đi, em còn nhỏ dại, lần sau em không dám tái phạm nữa. À không có lần sau đâu ạ. Em hứa, em đảm bảo.

Có lẽ bởi vì hoảng sợ, bao nhiêu thứ trong đầu cô tuôn ra sạch, ở phía sau có mấy người bị lời nói của cô chọc cười, che miệng cười trộm liền bị thầy trừng mắt một cái mới trở nên thành thật. Không biết có phải là do lời cầu xin “chân thành” của cô đã làm thầy rung động hay là bởi vì tâm tình của thầy không tệ, thầy thở hắt ra một cái, giọng nói không cảm xúc thông báo hình phạt của cô:

- Hôm nay cuối giờ ở lại dọn dẹp phòng đa năng cho tôi, chừng nào sạch sẽ mới được về, tôi sẽ kiểm tra. Tôi tha cho chị lần này, lần sau còn tái phạm thì đừng trách tôi. Còn bây giờ thì vào hàng.

Mặc dù vẫn bị phạt nhưng hình phạt đó so với việc bị đánh trượt môn thể dục đã là một ơn huệ to lớn đối với Hà. Thời gian còn lại, cô không dám ho he một chút nào, bụng dù có khó chịu cũng không dám nghỉ ngơi, răm rắp làm theo khẩu lệnh của thầy giáo, chỉ sợ thầy có gì không hài lòng về cô lại đổi ý.

Cuối tiết học, không biết có phải là lương tâm đột nhiên trỗi dậy, mấy đứa bạn nán lại động viên cô vài câu rồi cũng lục đục kéo nhau về. Hà lầm lũi cầm chổi quét đi về phía phòng đa năng. Cái phòng tối om, bụi bẩn bám đầy như thể cả năm rồi chưa có ai dọn dẹp. Một mình cô vật lộn với căn phòng rộng lớn thế này, làm đến bao giờ mới xong đây? Càng nghĩ cô càng cảm thấy tủi thân, cả một đám đi với nhau, cuối cùng có một mình cô xui xẻo bị phạt, phạt thôi cũng đã đành, sau này thầy giáo nhớ mặt cô rồi, cô sẽ khó sống đây.

Hôm nay có lẽ sẽ thành công ghi vào lịch sử ngày đen tối nhất cuộc đời của Hà, đến mấy quả bóng chết tiệt cũng không nghe lời, không chịu nằm yên trên nóc tủ mà lũ lượt kéo nhau xuống đất. Cô tức giận gào to một tiếng, vứt chổi ngồi bệt xuống đất. Vừa lúc cửa phòng mở ra, sợ thầy đến kiểm tra, cô đứng dậy, giả vờ chăm chỉ làm việc. Thấy người bước vào là Khánh, cô xẵng giọng:

- Cậu vào đây làm gì?

- Tôi… nghe thấy tiếng hét từ bên ngoài, tưởng có chuyện gì nên mới vào xem.

- Không nhọc cậu lo lắng, cậu nhìn đủ rồi thì mau đi đi.

- Cậu không chịu làm thì bao giờ mới xong đây.

- Mặc kệ tôi. – Hà nhăn mặt ôm bụng.

- Cậu bị đau ở đâu à? – Biết trước cô chắc chắn sẽ không chào đón mình nhưng khi thực sự trải niệm nó, sự khó chịu này còn vượt quá sự tưởng tượng của cậu. Tuy vậy, Khánh vẫn cố giữ bình tình, lo lắng hỏi thăm cô.

- Đã bảo cậu đi đi mà không nghe à? Chuyện của tôi không cần cậu lo lắng!

- Cậu là đồ ngốc à? Chẳng ai đối xử với người muốn giúp đỡ mình như cậu cả!

- Ừ, đúng đấy, tôi là ngốc đấy, còn cậu đúng là thằng điên! Tôi đã nói là không cần, có chết cũng không cần. Đúng là không thể yêu thương nổi! Cút đi!

- Cậu…

Khánh bị thái độ của cô triệt để chọc giận đến tím mặt. Đem mặt nóng dán mông lại gì đó, cậu không làm được, nếu cậu ta không cần cậu giúp thì cậu mặc kệ cô, muốn làm gì thì làm! Cánh cửa đóng rầm một cái, biểu thị sự giận dữ của người vừa rời đi, tiếng động lớn làm Hà giật mình, chân lùi lại vài bước, đụng vào chồng đệm phía sau và ngã ra đất. Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, trước mắt Hà tối sầm rồi tất cả chìm vào bóng tối.

.

.

.

Hà nặng nề mở mắt sau một giấc ngủ dài, cô lờ mờ nhìn thấy cái quạt trần đang xoay tròn trên đỉnh đầu. Đây là đâu vậy? Cô chậm chạp ngồi dậy, một gương mặt xa lạ tiến vào bên trong.

- Bạn sinh viên này đã dậy rồi hả?

- Đây là đâu ạ?

- Phòng y tế! Em đã ngủ được một lúc lâu rồi đấy!

- Ơ? - Hà chớp mắt nhìn người phụ nữ mặc áo blouse trắng trước mặt, đầu ong ong không suy nghĩ được gì.

- Em đang trong kì mà vận động quá sức, tụt đường huyết nên mới ngất đi. May mà có bạn phát hiện ra đưa em đến đây. Truyền hết chai nước biển này là có thể đi được rồi.

- Em ngất ạ? Ừ, lần sau nhớ chú ý cẩn thận nhé, cơ thể thời gian này rất dễ bị tổn thương, nhớ rút kinh nghiệm.

- Dạ…

Cô mệt mỏi nằm xuống, vài tích tắc sau chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình, vội ngồi bật dậy, bị kim chọc vào tay chảy máu, á lên một tiếng đau đớn.

- Trời ạ, vừa nhắc nhở xong, em còn đang truyền nước, mau nằm xuống đi! Có chuyện gì?

- Em… em còn việc phải làm!

- Chị bảo rồi, có việc gì thì chờ truyền hết rồi đi! Lần này xem như em gặp may, nhớ phải cảm ơn bạn cẩn thận đấy. – Chị y tá nói đùa.

- Chị ơi, bạn ấy tên là gì thế ạ?

- Cái đó thì chị không biết. Là một cậu trai khá cao, mắt đeo kính, mặc đồng phục thể dục giống như em, chắc hai đứa cùng lớp rồi, hôm sau lên lớp hỏi thử xem. Thôi, đừng lộn xộn nữa, nằm yên đi, sắp hết chai nước rồi.

Được giải thoát khỏi chai nước biển, Hà hấp tấp chạy về phòng đa năng. Khắc hẳn với lúc trước, căn phòng như vừa thay da đổi thịt, không cần bụi bẩn, ẩm thấp nữa, chắc chắn là đã được lau dọn rất cẩn thận. Phải chăng là người đã đưa cô đến phòng y tế? Nếu là như vậy, cô phải cảm ơn người ta cẩn thận mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện