Tuổi Trẻ Tươi Đẹp Chúng Ta Từng Đi Qua
Chương 11: Gió liêu điêu đâu níu nổi lòng người
Trần Tử Minh thấy đầu mình đau quá, mệt tới mức không đứng nổi. Anh không biết đây có phải Lam Huyên của anh không, chỉ thấy hơi thở này rất quen thuộc, anh không mở mắt ra được. Thật ra anh muốn nói rằng: "Hạ Khê không phải bạn gái anh."
Thế nhưng anh chỉ nói được vế đầu, còn vế sau thì phải một thời gian sau anh mới có cơ hội nói với cô.
Rồi cô thấy vai mình hơi nặng, nhìn xuống thì thấy anh đã bất tỉnh nhân sự, thầm thở dài, cô dìu anh đi tìm phòng ngủ. Đắp chăn cẩn thận cho anh, cô đóng cửa ra khỏi phòng, chính sự vội vã này khiến cô bỏ lỡ một thứ rất quan trọng, đó là tấm ảnh trên kệ tv. Hình ảnh một cô gái 18 tuổi, đứng giữa chiều thu lộng gió, giữa bát ngát lá phong rực đỏ, là hình ảnh mà suốt 5 năm qua chưa bao giờ nhòa nhạt trong anh.
Cô xuống bếp, nấu cho anh chút cháo, cô chỉ biết nấu cháo thịt, cô rất sợ nó dở không ăn được nhưng thật may, cô thấy cũng không khó ăn lắm. Tìm được một tập giấy nhớ và cái bút cô viết vài lời nhắn rồi vào phòng anh để lên đầu giường sau đó ra về ngay, không hề nán lại. Bởi cô không thể ở đây thêm chút nào nữa, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Ra khỏi khu chung cư, trời đã chập choạng tối, một trận gió lạnh ập tới, cô run lên, nước mắt tuôn như đê vỡ. Cô chạy đi, vừa chạy vừa khóc, cô chỉ nghe tiếng gió lùa bên tai, lạnh tới thấu xương.
Dừng lại ở vệ cỏ bên đường, cô ngồi thụp xuống, khóc nấc lên, cô thấy tim mình chua xót vô cùng. Sau bao năm cố gắng thay đổi, sau bao năm chờ trông cuối cùng cô được gì? Một nụ hôn ngọt ngào sau đó là sự xỉ nhục? Tất cả ập đến nhấn chìm cô, không cho cô cơ hội khước từ.
Nhìn những ngọn đèn rọi xuống mặt đường, hàng cây đổ bóng, dòng người lại qua, cô thấy mình thật nhỏ bé và cô đơn. Nước mắt đã ngừng rơi nhưng trước mắt vẫn nhòe đi. Cô trông thấy một ông cụ đang dẫn một bà cụ qua đường, có lẽ họ là vợ chồng. Họ không cần cười nói, không cần quá thân mật, chỉ cần những hành động, cử chỉ nhỏ nhặt nhưng ân cần thế này thì ai cũng nhìn ra được họ thương nhau nhiều thế nào.
Cô thấy hai ông bà thật hạnh phúc, tìm được một người bên mình tới cuối đời, tìm được một người yêu mình không thay đổi. Nụ cười ngọt ngào nở ra khi nhìn thấy cảnh tượng hạnh phúc này.
Họ chỉ nắm tay nhau, cụ ông thì nhìn ngó đường xá xung quanh để sang đường còn cụ bà thì chỉ nhìn chồng mình, bà không quan tâm mọi thứ xung quanh, bà đặt hết niềm tin và cuộc sống của mình vào chồng.
Đôi khi chúng ta không cần làm gì đó quá nhiều, tuổi trẻ chỉ cần làm những điều mình thích, tìm một người thật lòng gửi gắm trọn đời, tìm một chốn thanh bình tận hưởng tháng ngày. Đến những ngày tháng cuối cùng, có người ở bên, có những điều ta thầm ao ước thì ra đi hay ở lại chỉ là cái chớp mắt nhẹ như lông hồng, chẳng còn điều gì tiếc nuối.
Chỉ sợ rằng, đi gần hết một vòng luân hồi mà vẫn chưa tìm được bình yên, vẫn còn cô đơn chống chọi với tháng năm. Và khi ấy, ra đi là điều gì đó quá đỗi đau đớn.
Cô không biết tương lai mình sẽ thế nào, cô chỉ biết giờ phút này chính là giờ phút chấm dứt mọi thứ, chờ đợi hay yêu thương cũng đã đến lúc trôi cùng thời gian. Cô đã để lỡ quá nhiều thứ, và giờ đây cô không muốn tương lai phải hối hận.
Gạt đi dòng nước mắt, cô lấy điện thoại gọi cho số máy chưa bao giờ không liên lạc được.
"Cậu tới đón tớ được không? Tớ chẳng biết đây là đâu nữa!"
Lăng Mặc Ngạn đang ở bên ngoài tiếp đối tác, nghe xong cuộc điện thoại này thì giao phó hết cho trợ lí, tức tốc tìm ra nơi cô đang đứng.
Tầm 20 phút sau, Lăng Mặc Ngạn tìm được cô. Lam Huyên cố tỏ ra vui vẻ: "Sao cậu tìm được hay thế?"
"Khi nào cậu thôi đi lạc, tớ sẽ nói cho cậu biết!"
Lam Huyên bĩu môi, làm như người ta hay đi lạc lắm không bằng.
Nhưng thật ra cũng có một vài lần, lần đầu tiên là năm cô 8 tuổi. Hôm ấy bố mẹ đưa cô cùng Mặc Ngạn đi chơi công viên, mãi mê chạy theo đoàn xiếc nên cô bị lạc. Còn nhớ lúc ấy cô sợ tới mức run cầm cập, sợ không còn được gặp bố mẹ nữa, sợ không được chơi với Mặc Ngạn nữa.
Nghe bố mẹ kể, lúc ấy bố mẹ cô cũng sợ, hớt hải tìm cô khắp nơi. Có một điều là chỉ có Lăng Mặc Ngạn biết cô thích xem xiếc thú, liền nói với bố mẹ cô tới chỗ đấy tìm, kết quả là thấy cô đang ngồi trên đám cỏ ngơ ngác nhìn mọi thứ.
Rồi lần thứ hai là khi cô học lớp 6, đi lạc trong trung tâm thương mại, người tìm thấy cô vẫn là Lăng Mặc Ngạn. Rồi vài lần sau đó nữa, tất cả đều là cậu ấy tìm thấy cô.
Không cần biết lý do gì, không cần biết bằng cách nào, chỉ cần biết rằng khi cô gặp khó khăn người đã ở bên cô là cậu ấy. Nhìn gương mặt khôi ngô này, cô đã thầm quyết định một điều. Một điều mà chấm dứt tàn dư quá khứ và mở ra một tương lai mới.
Lăng Mặc Ngạn đưa cô đi ăn, cậu ấy chẳng ăn gì, cứ lén nhìn cô rồi cười. Cậu ấy vẫn vậy, vẫn như năm 17, 18 tuổi đó, lén thương rồi lén nhớ cô.
Cô đang ăn thì ngước mắt lên bắt gặp ngay đôi mắt đang nhìn cô còn đôi môi thì hé cười. Bị cô bắt quả tang cậu ấy hơi đỏ mặt, rồi cầm đũa lên ăn mì.
Cô mỉm cười, luôn là như vậy, khi ở bên cạnh cậu ấy cô luôn thấy nhẹ nhỏm, luôn cảm thấy có người chở che cho mình. Họ không nói gì với nhau, nhưng Lăng Mặc Ngạn rất vui, vui vì khi gặp khó khăn người cô nhớ đến là mình, cũng vui vì hình như giữa hai người không còn quá nhiều gượng gạo nữa. Cậu cứ cười thế suốt.
" Đừng cười nữa! Rách miệng bây giờ!"
Lăng Mặc Ngạn hơi đỏ mặt nhưng vẫn trả lời: "Tại tớ vui quá!"
"Chuyện gì mà làm cậu vui thế?"
Lăng Mặc Ngạn hơi ấp úng nhưng vẫn trả lời khá tròn trịa: "Công ty tớ mới kí được một hợp đồng lớn."
"Chúc mừng nhé!"
Lăng Mặc Ngạn cười, tiếp tục ăn. Lam Huyên lại tiếp tục nói: "Hay là mình đi uống vài chén mừng chuyện vui của cậu đi!"
Lăng Mặc Ngạn làm sao mà từ chối được chứ, hai người ăn xong liền đến một quán rượu gần đấy.
Hai người họ, mỗi người một chén thi nhau uống, tới khi đã ngà ngà họ cùng nhớ lại những chuyện khi còn cùng ở bên Pháp.
"Huyên Huyên, cậu còn nhớ thời gian đầu mới sang đấy không? Cậu nhớ nhà tới mức khóc một trận ra trò!"
"Gì chứ? Đâu có khoa trương như vậy!"
Hai người họ cứ cậu một câu, tớ một câu, Lăng Mặc Ngạn cười lớn, cô cũng cười, tâm trạng ổn hơn rất nhiều.
Lam Huyên uống rất nhiều, Lăng Mặc Ngạn đoán chắc cô có chuyện buồn. Khi thấy Lam Huyên đã gục xuống bàn, cậu cũng không uống nữa, đỡ cô ấy ra ngoài rồi gọi trợ lý tới đón, vì đã say nên không dám lái xe.
Lam Huyên ở bên cạnh thì cứ lảm nhảm không ngừng.
"Sao lại thế chứ?"
"Sao lại không đợi tôi?"
"Tại sao?"
Xe tới, cậu dìu cô vào trong xe, cô liền thiếp đi. Lấy tay gạt đi những lọn tóc xõa trước mặt cô, Lăng Mặc Ngạn ngắm nhìn cô gái chiếm lòng mình nhiều năm qua. Má cô vì say mà ửng hồng, miệng thì cứ lẩm bẩm gì đó. Dựa người vào ghế, cậu nhìn màn đêm bên ngoài, không biết giờ khắc này tồn tại được bao lâu, cậu liền bảo tài xế đi chậm một chút.
Nhưng cuối cùng cũng đến nhà cô, không gọi cô dậy ngay, cậu ích kỉ muốn nhìn ngắm gương mặt này lâu một chút nhưng rồi cô chợt mở mắt.
"Đã đến nhà tớ chưa?"
"Đến rồi, đang định gọi cậu dậy."
Lam Huyên vỗ vỗ vào mặt mình, Lăng Mặc Ngạn liền hỏi: " Đau đầu hả?"
"Ừ, tại tớ uống nhiều quá!"
"Để tớ đưa cậu lên nhà."
Lăng Mặc Ngạn đỡ cô xuống xe, đi tới bệ đá cạnh hòn non bộ cô liền ngồi xuống, Lăng Mặc Ngạn cũng ngồi theo. Cô ngước mắt nhìn bầu trời, nhìn những vì sao, nhắm mắt cảm nhận bầu không khí cuối đông.
Lăng Mặc Ngạn nhìn cô cười thì ngây ra, nụ cười ngọt ngào của cô làm tim cậu rung động. Không biết dũng khí ở đâu ra, cậu kéo mặt cô lại, rồi hôn lên đôi môi mềm mại ấy.
Người ta nói quả thật không sai, phụ nữ khi uống rượu thường rất quyến rũ, cô cũng vậy. Lăng Mặc Ngạn vì cũng có men trong người nên không kìm chế nổi.
Lam Huyên hơi bất ngờ, đơ người không phản ứng gì, Lăng Mặc Ngạn thấy thế thì cảm thấy thất bại, liền buồng cô ra. Cô nhìn mặt cậu buồn bã không hiểu sao cô lại kéo cậu lại, áp môi mình lên môi cậu ấy, Lăng Mặc Ngạn vui sướng thỏa sức hôn cô. Cô cũng đáp lại. Hai người họ hôn nhau say đắm, như một cặp tình nhân.
Trong niềm vui, Lăng Mặc Ngạn buông môi cô ra, mặt vẫn kề sát mặt cô, cậu cười, nụ cười chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.
Mũi cậu kè sát mũi cô, cô nghe được hơi thở này, không quen thuộc như nụ hôn lúc nãy. Cô cười, nụ cười đầy sự chua xót, đã dặn lòng rằng nên kết thúc mọi mong đợi ở đây nhưng trong nụ hôn vừa rồi, cô cố tưởng tượng ra đó là Trần Tử Minh. Cô hi vọng tìm được chút gì đó đáp trả sau bao chờ mong nhưng mọi chuyện là không thể. Cô biết như vậy là quá bất công cho Lăng Mặc Ngạn, cô biết cô có lỗi với cậu ấy nhiều lắm. Vì thế, cô quyết định sẽ cho cậu ấy một cơ hội, cũng chính là cho mình một cơ hội.
Lăng Mặc Ngạn buông cô ra, định nói gì đó thì Lam Huyên ngăn lại: "Đừng nói gì cả!"
Nói xong cô đứng lên đi lên nhà, cậu cũng đứng lên, khi cô khuất dạng ở cầu thang cậu cũng quay người bước đi. Lòng vẫn không nén nỗi vui sướng, may mà khi nãy cô ấy không gọi tên Trần Tử Minh.
Vào xe lúc nào cũng không rõ, nghe Tề Lâm hỏi cậu mới hoàn hồn.
"Cô ấy chấp nhận anh rồi hả?"
Chắc Tề Lâm nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cậu ta theo Lăng Mặc Ngạn đã 4 năm, dĩ nhiên biết tại sao cậu không tìm một cô gái về ra mắt ông ngoại như ông hằng mong.
"Tôi cũng không biết nữa! Cô ấy luôn khó đoán như vậy!"
Vừa nói cậu vừa mỉm cười, chỉ cần nhắc tới cô cậu lại như vậy. Bộ dạng như một chàng trai đang nhớ đến bạn gái vậy.
Lăng Mặc Ngạn thì vui vẻ là vậy còn ở phía sau xe anh, sau lùm cây hải đường có một chiếc xe ô tô đã đậu ở đấy nãy giờ, đủ lâu để nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Chàng trai ngồi trong xe, tay kẹp điếu thuốc, mắt nhìn ra ngoài cửa xe hướng về phía xa xăm vô định. Tim anh lúc này có một khoảng trống không gì bù đắp nỗi. Nhìn người con gái mình hằng chờ đợi bấy lâu hôn một tên đàn ông khác, thử hỏi còn nỗi đau nào xót xa hơn thế?
Điếu thuốc thì cứ cháy, tàn thuốc rơi xuống người anh nhưng anh không biết, anh không hiểu tại sao khi gặp lại cô tim anh cứ hụt hẫng thế này. Suốt 5 năm qua anh biết chỗ trống trong tim ngoài cô gái ấy không ai có thể bù đắp nỗi.
Nhưng có lẽ, cô đã quên mất rồi, quên mất ở đây có một người chờ cô, có một thời tuổi trẻ và một cuộc tình đã từng tồn tại.
Vứt điếu thuốc ra ngoài cửa xe, anh khởi động xe, nhấn mạnh ga, gió lùa vào lạnh buốt nhưng anh không hạ cửa xe. Anh muốn cơn gió lạnh làm đông cứng nỗi buồn, làm tê buốt tim anh để anh không đau nữa.
Cơn gió thì lạnh là vậy, tim người cũng tê dại đi, nhưng nỗi đau lại vẫn cứ lan tràn, cứ dâng đầy rồi chạy khắp cơ thể. Nỗi đau này là không gì xóa đi được, chỉ có cô gái kia mới xoa cho nó phần nào dịu đi, nhưng cô ấy bấy lâu đâu biết anh vẫn đợi, đâu biết sau bao năm tình yêu trong anh vẫn nguyên vẹn. Anh thì vì sĩ diện và lòng kiêu ngạo mà không muốn để cô ấy biết anh si tình như vậy, cố chấp giết chết tình yêu còn lòng kiêu ngạo giết chết cơ hội...
Thế nhưng anh chỉ nói được vế đầu, còn vế sau thì phải một thời gian sau anh mới có cơ hội nói với cô.
Rồi cô thấy vai mình hơi nặng, nhìn xuống thì thấy anh đã bất tỉnh nhân sự, thầm thở dài, cô dìu anh đi tìm phòng ngủ. Đắp chăn cẩn thận cho anh, cô đóng cửa ra khỏi phòng, chính sự vội vã này khiến cô bỏ lỡ một thứ rất quan trọng, đó là tấm ảnh trên kệ tv. Hình ảnh một cô gái 18 tuổi, đứng giữa chiều thu lộng gió, giữa bát ngát lá phong rực đỏ, là hình ảnh mà suốt 5 năm qua chưa bao giờ nhòa nhạt trong anh.
Cô xuống bếp, nấu cho anh chút cháo, cô chỉ biết nấu cháo thịt, cô rất sợ nó dở không ăn được nhưng thật may, cô thấy cũng không khó ăn lắm. Tìm được một tập giấy nhớ và cái bút cô viết vài lời nhắn rồi vào phòng anh để lên đầu giường sau đó ra về ngay, không hề nán lại. Bởi cô không thể ở đây thêm chút nào nữa, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Ra khỏi khu chung cư, trời đã chập choạng tối, một trận gió lạnh ập tới, cô run lên, nước mắt tuôn như đê vỡ. Cô chạy đi, vừa chạy vừa khóc, cô chỉ nghe tiếng gió lùa bên tai, lạnh tới thấu xương.
Dừng lại ở vệ cỏ bên đường, cô ngồi thụp xuống, khóc nấc lên, cô thấy tim mình chua xót vô cùng. Sau bao năm cố gắng thay đổi, sau bao năm chờ trông cuối cùng cô được gì? Một nụ hôn ngọt ngào sau đó là sự xỉ nhục? Tất cả ập đến nhấn chìm cô, không cho cô cơ hội khước từ.
Nhìn những ngọn đèn rọi xuống mặt đường, hàng cây đổ bóng, dòng người lại qua, cô thấy mình thật nhỏ bé và cô đơn. Nước mắt đã ngừng rơi nhưng trước mắt vẫn nhòe đi. Cô trông thấy một ông cụ đang dẫn một bà cụ qua đường, có lẽ họ là vợ chồng. Họ không cần cười nói, không cần quá thân mật, chỉ cần những hành động, cử chỉ nhỏ nhặt nhưng ân cần thế này thì ai cũng nhìn ra được họ thương nhau nhiều thế nào.
Cô thấy hai ông bà thật hạnh phúc, tìm được một người bên mình tới cuối đời, tìm được một người yêu mình không thay đổi. Nụ cười ngọt ngào nở ra khi nhìn thấy cảnh tượng hạnh phúc này.
Họ chỉ nắm tay nhau, cụ ông thì nhìn ngó đường xá xung quanh để sang đường còn cụ bà thì chỉ nhìn chồng mình, bà không quan tâm mọi thứ xung quanh, bà đặt hết niềm tin và cuộc sống của mình vào chồng.
Đôi khi chúng ta không cần làm gì đó quá nhiều, tuổi trẻ chỉ cần làm những điều mình thích, tìm một người thật lòng gửi gắm trọn đời, tìm một chốn thanh bình tận hưởng tháng ngày. Đến những ngày tháng cuối cùng, có người ở bên, có những điều ta thầm ao ước thì ra đi hay ở lại chỉ là cái chớp mắt nhẹ như lông hồng, chẳng còn điều gì tiếc nuối.
Chỉ sợ rằng, đi gần hết một vòng luân hồi mà vẫn chưa tìm được bình yên, vẫn còn cô đơn chống chọi với tháng năm. Và khi ấy, ra đi là điều gì đó quá đỗi đau đớn.
Cô không biết tương lai mình sẽ thế nào, cô chỉ biết giờ phút này chính là giờ phút chấm dứt mọi thứ, chờ đợi hay yêu thương cũng đã đến lúc trôi cùng thời gian. Cô đã để lỡ quá nhiều thứ, và giờ đây cô không muốn tương lai phải hối hận.
Gạt đi dòng nước mắt, cô lấy điện thoại gọi cho số máy chưa bao giờ không liên lạc được.
"Cậu tới đón tớ được không? Tớ chẳng biết đây là đâu nữa!"
Lăng Mặc Ngạn đang ở bên ngoài tiếp đối tác, nghe xong cuộc điện thoại này thì giao phó hết cho trợ lí, tức tốc tìm ra nơi cô đang đứng.
Tầm 20 phút sau, Lăng Mặc Ngạn tìm được cô. Lam Huyên cố tỏ ra vui vẻ: "Sao cậu tìm được hay thế?"
"Khi nào cậu thôi đi lạc, tớ sẽ nói cho cậu biết!"
Lam Huyên bĩu môi, làm như người ta hay đi lạc lắm không bằng.
Nhưng thật ra cũng có một vài lần, lần đầu tiên là năm cô 8 tuổi. Hôm ấy bố mẹ đưa cô cùng Mặc Ngạn đi chơi công viên, mãi mê chạy theo đoàn xiếc nên cô bị lạc. Còn nhớ lúc ấy cô sợ tới mức run cầm cập, sợ không còn được gặp bố mẹ nữa, sợ không được chơi với Mặc Ngạn nữa.
Nghe bố mẹ kể, lúc ấy bố mẹ cô cũng sợ, hớt hải tìm cô khắp nơi. Có một điều là chỉ có Lăng Mặc Ngạn biết cô thích xem xiếc thú, liền nói với bố mẹ cô tới chỗ đấy tìm, kết quả là thấy cô đang ngồi trên đám cỏ ngơ ngác nhìn mọi thứ.
Rồi lần thứ hai là khi cô học lớp 6, đi lạc trong trung tâm thương mại, người tìm thấy cô vẫn là Lăng Mặc Ngạn. Rồi vài lần sau đó nữa, tất cả đều là cậu ấy tìm thấy cô.
Không cần biết lý do gì, không cần biết bằng cách nào, chỉ cần biết rằng khi cô gặp khó khăn người đã ở bên cô là cậu ấy. Nhìn gương mặt khôi ngô này, cô đã thầm quyết định một điều. Một điều mà chấm dứt tàn dư quá khứ và mở ra một tương lai mới.
Lăng Mặc Ngạn đưa cô đi ăn, cậu ấy chẳng ăn gì, cứ lén nhìn cô rồi cười. Cậu ấy vẫn vậy, vẫn như năm 17, 18 tuổi đó, lén thương rồi lén nhớ cô.
Cô đang ăn thì ngước mắt lên bắt gặp ngay đôi mắt đang nhìn cô còn đôi môi thì hé cười. Bị cô bắt quả tang cậu ấy hơi đỏ mặt, rồi cầm đũa lên ăn mì.
Cô mỉm cười, luôn là như vậy, khi ở bên cạnh cậu ấy cô luôn thấy nhẹ nhỏm, luôn cảm thấy có người chở che cho mình. Họ không nói gì với nhau, nhưng Lăng Mặc Ngạn rất vui, vui vì khi gặp khó khăn người cô nhớ đến là mình, cũng vui vì hình như giữa hai người không còn quá nhiều gượng gạo nữa. Cậu cứ cười thế suốt.
" Đừng cười nữa! Rách miệng bây giờ!"
Lăng Mặc Ngạn hơi đỏ mặt nhưng vẫn trả lời: "Tại tớ vui quá!"
"Chuyện gì mà làm cậu vui thế?"
Lăng Mặc Ngạn hơi ấp úng nhưng vẫn trả lời khá tròn trịa: "Công ty tớ mới kí được một hợp đồng lớn."
"Chúc mừng nhé!"
Lăng Mặc Ngạn cười, tiếp tục ăn. Lam Huyên lại tiếp tục nói: "Hay là mình đi uống vài chén mừng chuyện vui của cậu đi!"
Lăng Mặc Ngạn làm sao mà từ chối được chứ, hai người ăn xong liền đến một quán rượu gần đấy.
Hai người họ, mỗi người một chén thi nhau uống, tới khi đã ngà ngà họ cùng nhớ lại những chuyện khi còn cùng ở bên Pháp.
"Huyên Huyên, cậu còn nhớ thời gian đầu mới sang đấy không? Cậu nhớ nhà tới mức khóc một trận ra trò!"
"Gì chứ? Đâu có khoa trương như vậy!"
Hai người họ cứ cậu một câu, tớ một câu, Lăng Mặc Ngạn cười lớn, cô cũng cười, tâm trạng ổn hơn rất nhiều.
Lam Huyên uống rất nhiều, Lăng Mặc Ngạn đoán chắc cô có chuyện buồn. Khi thấy Lam Huyên đã gục xuống bàn, cậu cũng không uống nữa, đỡ cô ấy ra ngoài rồi gọi trợ lý tới đón, vì đã say nên không dám lái xe.
Lam Huyên ở bên cạnh thì cứ lảm nhảm không ngừng.
"Sao lại thế chứ?"
"Sao lại không đợi tôi?"
"Tại sao?"
Xe tới, cậu dìu cô vào trong xe, cô liền thiếp đi. Lấy tay gạt đi những lọn tóc xõa trước mặt cô, Lăng Mặc Ngạn ngắm nhìn cô gái chiếm lòng mình nhiều năm qua. Má cô vì say mà ửng hồng, miệng thì cứ lẩm bẩm gì đó. Dựa người vào ghế, cậu nhìn màn đêm bên ngoài, không biết giờ khắc này tồn tại được bao lâu, cậu liền bảo tài xế đi chậm một chút.
Nhưng cuối cùng cũng đến nhà cô, không gọi cô dậy ngay, cậu ích kỉ muốn nhìn ngắm gương mặt này lâu một chút nhưng rồi cô chợt mở mắt.
"Đã đến nhà tớ chưa?"
"Đến rồi, đang định gọi cậu dậy."
Lam Huyên vỗ vỗ vào mặt mình, Lăng Mặc Ngạn liền hỏi: " Đau đầu hả?"
"Ừ, tại tớ uống nhiều quá!"
"Để tớ đưa cậu lên nhà."
Lăng Mặc Ngạn đỡ cô xuống xe, đi tới bệ đá cạnh hòn non bộ cô liền ngồi xuống, Lăng Mặc Ngạn cũng ngồi theo. Cô ngước mắt nhìn bầu trời, nhìn những vì sao, nhắm mắt cảm nhận bầu không khí cuối đông.
Lăng Mặc Ngạn nhìn cô cười thì ngây ra, nụ cười ngọt ngào của cô làm tim cậu rung động. Không biết dũng khí ở đâu ra, cậu kéo mặt cô lại, rồi hôn lên đôi môi mềm mại ấy.
Người ta nói quả thật không sai, phụ nữ khi uống rượu thường rất quyến rũ, cô cũng vậy. Lăng Mặc Ngạn vì cũng có men trong người nên không kìm chế nổi.
Lam Huyên hơi bất ngờ, đơ người không phản ứng gì, Lăng Mặc Ngạn thấy thế thì cảm thấy thất bại, liền buồng cô ra. Cô nhìn mặt cậu buồn bã không hiểu sao cô lại kéo cậu lại, áp môi mình lên môi cậu ấy, Lăng Mặc Ngạn vui sướng thỏa sức hôn cô. Cô cũng đáp lại. Hai người họ hôn nhau say đắm, như một cặp tình nhân.
Trong niềm vui, Lăng Mặc Ngạn buông môi cô ra, mặt vẫn kề sát mặt cô, cậu cười, nụ cười chưa bao giờ hạnh phúc đến thế.
Mũi cậu kè sát mũi cô, cô nghe được hơi thở này, không quen thuộc như nụ hôn lúc nãy. Cô cười, nụ cười đầy sự chua xót, đã dặn lòng rằng nên kết thúc mọi mong đợi ở đây nhưng trong nụ hôn vừa rồi, cô cố tưởng tượng ra đó là Trần Tử Minh. Cô hi vọng tìm được chút gì đó đáp trả sau bao chờ mong nhưng mọi chuyện là không thể. Cô biết như vậy là quá bất công cho Lăng Mặc Ngạn, cô biết cô có lỗi với cậu ấy nhiều lắm. Vì thế, cô quyết định sẽ cho cậu ấy một cơ hội, cũng chính là cho mình một cơ hội.
Lăng Mặc Ngạn buông cô ra, định nói gì đó thì Lam Huyên ngăn lại: "Đừng nói gì cả!"
Nói xong cô đứng lên đi lên nhà, cậu cũng đứng lên, khi cô khuất dạng ở cầu thang cậu cũng quay người bước đi. Lòng vẫn không nén nỗi vui sướng, may mà khi nãy cô ấy không gọi tên Trần Tử Minh.
Vào xe lúc nào cũng không rõ, nghe Tề Lâm hỏi cậu mới hoàn hồn.
"Cô ấy chấp nhận anh rồi hả?"
Chắc Tề Lâm nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cậu ta theo Lăng Mặc Ngạn đã 4 năm, dĩ nhiên biết tại sao cậu không tìm một cô gái về ra mắt ông ngoại như ông hằng mong.
"Tôi cũng không biết nữa! Cô ấy luôn khó đoán như vậy!"
Vừa nói cậu vừa mỉm cười, chỉ cần nhắc tới cô cậu lại như vậy. Bộ dạng như một chàng trai đang nhớ đến bạn gái vậy.
Lăng Mặc Ngạn thì vui vẻ là vậy còn ở phía sau xe anh, sau lùm cây hải đường có một chiếc xe ô tô đã đậu ở đấy nãy giờ, đủ lâu để nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Chàng trai ngồi trong xe, tay kẹp điếu thuốc, mắt nhìn ra ngoài cửa xe hướng về phía xa xăm vô định. Tim anh lúc này có một khoảng trống không gì bù đắp nỗi. Nhìn người con gái mình hằng chờ đợi bấy lâu hôn một tên đàn ông khác, thử hỏi còn nỗi đau nào xót xa hơn thế?
Điếu thuốc thì cứ cháy, tàn thuốc rơi xuống người anh nhưng anh không biết, anh không hiểu tại sao khi gặp lại cô tim anh cứ hụt hẫng thế này. Suốt 5 năm qua anh biết chỗ trống trong tim ngoài cô gái ấy không ai có thể bù đắp nỗi.
Nhưng có lẽ, cô đã quên mất rồi, quên mất ở đây có một người chờ cô, có một thời tuổi trẻ và một cuộc tình đã từng tồn tại.
Vứt điếu thuốc ra ngoài cửa xe, anh khởi động xe, nhấn mạnh ga, gió lùa vào lạnh buốt nhưng anh không hạ cửa xe. Anh muốn cơn gió lạnh làm đông cứng nỗi buồn, làm tê buốt tim anh để anh không đau nữa.
Cơn gió thì lạnh là vậy, tim người cũng tê dại đi, nhưng nỗi đau lại vẫn cứ lan tràn, cứ dâng đầy rồi chạy khắp cơ thể. Nỗi đau này là không gì xóa đi được, chỉ có cô gái kia mới xoa cho nó phần nào dịu đi, nhưng cô ấy bấy lâu đâu biết anh vẫn đợi, đâu biết sau bao năm tình yêu trong anh vẫn nguyên vẹn. Anh thì vì sĩ diện và lòng kiêu ngạo mà không muốn để cô ấy biết anh si tình như vậy, cố chấp giết chết tình yêu còn lòng kiêu ngạo giết chết cơ hội...
Bình luận truyện