Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh
Chương 3-1: Bắt đầu tiếp cận Trương Nhất Địch (1)
Sau khi mừng sinh nhật Ngô Song, Giang Sơn đưa hai cô gái về kí túc xá.
Trác Yến nhiệt tình tạo cơ hội cho họ: “Tôi tự lên được rồi, hai người đi dạo đi, tối nay ánh trăng đẹp biết bao, đừng lãng phí như vậy!”.
Giang Sơn nhìn Ngô Song, ánh mắt đầy vẻ mong mỏi, lặng lẽ đợi cô.
Ngô Song lại nhíu mày: “Hay hôm khác đi, hôm nay mình hơi mệt rồi”.
Giang Sơn tỏ ra thất vọng.
Nhưng rất nhanh cậu lại trở nên bình tĩnh, dịu dàng cười và đồng ý với Ngô Song.
Vẻ ân cần chu đáo của cậu, Trác Yến chưa từng nhìn thấy nên cô cảm thấy sững sờ.
Cô chưa nhìn thấy cậu nghiêm túc bao giờ, chưa bao giờ phát hiện thấy thì ra tên này đúng như bọn Tiểu Dư nói, cũng có mấy phần “nhan sắc”.
Bọn Tiểu Dư thường bình phẩm về Giang Sơn và Trương Nhất Địch như thế này: “Hai người họ ấy à, mỗi người một vẻ, có thể cho là hai nhân vật nổi bật nhất trường ta”.
Họ nói vẻ đẹp trai của Trương Nhất Địch không dễ phớt lờ, khiến người ta nhìn một cái đã có ấn tượng mạnh mẽ. Còn về Giang Sơn, so với vẻ đẹp trai nổi bật của Trương Nhất Địch, thì dung mạo có vẻ ôn hòa hơn nhiều. Có thể nhìn lần đầu sẽ không khiến người ta quá chú ý, nhưng lâu dần lại nhận thấy cậu ấy thực sự là một người đẹp trai, nho nhã và thanh lịch.
Lúc lên tầng, Trác Yến nói với Ngô Song: “Hây, thì ra đồng chí lớp trưởng lớp tớ cũng có nhan sắc đấy chứ, cũng được, có thể xứng với cậu!”.
Ngô Song không nói gì, chỉ lặng lẽ lên cầu thang. Một lúc sau mới buồn bã lên tiếng: “Yến Tử, những lời Giang Sơn nói tối nay còn nhiều hơn cả những lần hai đứa tớ nói chuyện cộng lại!”.
Trác Yến cảm thấy lúng túng, nhất thời không biết nên nói gì.
Cô không chắc rằng có phải Ngô Song trách cô nói nhiều đến mức lấn át cả nhân vật chính hay không.
Thấy cô thấp thỏm khồn yên, Ngô Song cười cười: “Ngốc ạ! Đừng nghĩ nhiều! Tớ rất hâm mộ khả năng có thể nói chuyện vui vẻ với người khác của cậu đấy!”.
Trác Yến thở phào, đặt tay lên vại Ngô Song, cười hi hi: “Cái này cậu không cần ngưỡng mộ, cậu đi với tớ nhiều thì sẽ bị nhiễm thôi!”.
Lúc học tiết toán cao cấp. Trác Yến cứ lơ đãng mãi.
Lộ Dương đang ngồi chép bài bên cạnh cô bỗng nhiên bực bội ném vở sang bên cạnh, khẽ hỏi: “Sao cậu không nghe giảng?”.
Trác Yến bất giác thấy lạ: “Tớ có nghe giảng hay không thì liên quan gì đến cậu?”.
Lộ Dương trừng mắt: “Cậu có biết để tớ hạ quyết tâm học hành nghiêm túc khó khăn thế nào không? Cậu có biết hoàn cảnh có ảnh hưởng lớn thế nào đến một người không? Cậu nói đi, cậu bảo tớ làm sao chuyên tâm được nữa!”.
Trác Yến: “…”.
Ngẩn người xong, cô cảm thán với Lộ Dương: “Gái à, tư duy này cảu cậu đúng là càng lúc càng dữ dằn đấy!”.
Tiểu Dư ngồi bên kia Trác Yến, vốn đang bò rạp trên bàn ngủ say sưa, nghe cô và Lộ Dương nói chuyện thì ngồi phắt dậy: “Tốt quá, đều không nghe giảng nổi chứ gì? Nào nào, nếu buôn chuyện thì thêm tớ nữa!”.
Trác Yến: “…”.
Cuối cùng cô đã biết, hóa ra trên thế gian thực sự có những cảm xúc không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ được!
Lộ Dương lập tức tỏ ra “very” tán thành với đề nghị đó: “Được được được! Dù sao có Tôn Dĩnh nghe giảng, lúc về chép lại bài tập của cậu ấy là được!”.
Trác Yến cảm giác có sét đang đánh cô…
Chép bài tập chứ không phải chép bài học…Đây là kiểu giác ngộ gì thế này…
Cô vừa lau mồ hôi vừa thở dài.
Tiểu Dư hỏi cô làm sao, cô ủ rũ đáp: “Phật nói, xốc nổi là ma quỷ, cậu này đúng là không sai tí nào!”.
Tiểu Dư chau mày: “Câu này là Phật nói à? Sao tớ nhớ là đồng chí Quách Đông Lâm nói nhỉ?
Lộ Dương tiếp lời: “Ôi trời đều như nhau cả! Dù sao đều là người đầu trọc nói cả!”.
Trác Yến: “…”.
Cô càng lúc càng thấy người bình thường như cô không thể hòa nhập với đám con gái điên loạn này, buổi sáng chắc chắn bọn họ đã quên uống thuốc…
Trác Yến tường thuật lại cho hai bạn nghe chuyện đánh cược với Giang Sơn tối qua.
Kết thúc, cô bồi thêm: “Bây giờ tớ có phần hối hận, vì một tên con trai mà đi dụ dỗ một tên khác, một là người ấy của bạn đồng hương với tớ, người kia là người mà chị em tớ thích, hai cậu nói xem, có phải đầu tớ có vấn đề không?”.
Nghe cô nói xong, hai người đều tỏ vẻ mặt khác nhau.
Lộ Dương có vẻ suy nghĩ, Tiểu Dư lại tỏ ra hứng chí.
Vẻ mặt khác thường của Tiểu Dư khiến Trác Yến rất thắc mắc” “Tớ phải dụ dỗ người con trai trong lòng cậu, sao cậu trông có vẻ vui sướng thế?”.
Tiểu Dư nhiệt tình nhìn cô, hạ giọng nói: “Tốt quá! Văn Tĩnh, cậu mở rộng vòng tay dụ dỗ anh ấy đi! Nếu cậu thành công thì có nghĩa là sẽ giúp được tớ lấy số QQ của anh ấy, ồ, đúng là tuyệt quá!”.
Trác Yến thắc mắc vô cùng: “Gái à, cậu không sao đấy chứ? Rộng lượng thế á? Không ghen hả?!”.
Tiểu Dư “xì” một tiếng, thản nhiên nói: “IQ của cậu sao thấp thế, Trương Nhất Địch là thần tượng của tớ, có biết thế nào là thần tượng không? Thần tượng chính là đối tượng để mình chảy nước dãi, là để tưởng tượng trong đầu, nếu có cơ hội ngồi nói chuyện hoặc ăn cơm với nhau thì càng tốt, đương nhiên nếu không ăn được thì cũng không đến nỗi sống đi chết lại. Tớ chỉ sùng bái anh ấy, nhưng không phải yêu, cậu hiểu chưa? Người như anh ấy không phù hợp làm bạn trai, làm chồng của những cô gái tầm thường như chúng ta, sẽ khiến người ta lo lắng không yên tâm. Thế nên, đồng chí Văn Tĩnh”, Tiểu Dư vỗ vỗ vai Trác Yến, vẻ mặt rất chính nghĩa: “Cứ to gan dụ dỗ anh ấy đi, tớ không trách cậu, tớ ủng hộ cậu! Nhưng phải nhớ lấy, nhất định phải lấy được số QQ của anh ấy cho tớ!”.
Trác Yến mắt chữ O miệng chữa A.
Dư cô nương điên cuồng này, rất giống với lời bài hát” Tâm tư con gái bạn đừng suy đoán, suy đi đoán lại cũng không thể hiểu được đâu!”.
Lộ Dương cứ ngồi bên cạnh, nhìn Trác Yến ra chiều suy nghĩ.
Trác yến bị cô bạn nhìn đến nỗi lông tay dựng đứng, sống lưng lạnh toát.
Cô hỏi Lộ Dương: “Cậu nhìn cái quái gì thế?”.
Lộ Dương thuận miệng đáp: “Tớ nhìn cha tớ!”.
Trác Yến không hề do dự, gật đầu đáp: “Haizzz, con gái ngoan!”.
Kết quả một tay Lộ Dương thò đến mặt trong đùi của cô, nhéo, vặn xoắn rồi lại bấm sâu vào…
Trác Yến cắn vào tay áo để không kêu lên, mắt rưng rưng vì quá đau.
Lộ Dương nheo mắt liếc nhìn cô, nói: “Nhìn bộ dạng của cậu kìa, y hệt lãng tử đường phố ấy, hình tượng thế này mà còn định quyến rũ Trương Nhất Địch, tớ nghĩ cậu đang hoang tưởng đấy”.
Trác Yến buông vạt áo ra, ngửa đầu thở dài: “Được, lại thêm một người bảo tớ là lãng tử.
Thực sự tớ không thể đồng ý với cách nói sai lầm của những phần tử hẹp hòi như các cậu được, rõ rang cho dù là “lãng”, thì tớ cũng là lãng nữ chứ!”.
Lộ Dương cười giiễu: “Chẳng biết gì cả! Được, cậu là lãng nữ, tặc lãng (ăn cướp) ấy!”.
Trác Yến lườm bạn một cái thật nhanh rồi cụp mắt xuống léo nhéo: “Ghét quá, cậu biết rõ người ta không phải ý đó mà!”.
Lộ Dương chà sát cánh tay, hét lên: “Im miệng! Nói năng đàng hoàng cho tớ! Lưỡi cậu lúc nữa về phòng dùng trà giảm cân để súc miệng nghe chưa!”.
Trác Yến sợ cô nàng lại nhéo mình nữa nên vội vàng đổi lại giọng bình thường: “Vậy cậu bảo phải làm sao đây?”.
Lộ Dương nhấc một tay lên, đưa đến cạnh cái đầu như cây nấm của cô, vuốt tóc mái cho cô bằng một động tác kinh điển của các bà cô lớn tuổi: “Chuyện này muốn làm tốt thì đợi học xong, tớ dẫn cậu đi làm tóc. Xì xì, xem cái đầu cậu này, không nhìn kỹ thì ai cũng nghĩ là cây lau nhà bị dựng đứng lên!”.
Trác Yến: “…”.
Cô vốn định cảm ơn Lộ Dương, nhưng nghe xong những lời thốt ra từ miệng mồn nanh nọc của cô bạn, điều cô muốn làm hơn là đợi khi về phòng ký túc xong sẽ giấu hết chăn và gối của ai đó.
Cho chết cóng!
Tan học song, Lộ Dương đưa Trác Yến đi sửa tóc.
Tóc Trác Yến khác dày, quá trình nuôi tóc từ ngắn đến dài cô để rất tự nhiên, cứ để mặc nó tự dài, chưa bao giờ cắt sửa, nhìn đầu tóc của cô cứ rối bời bời. Nhà tạo mẫu tóc phải mất hai tiếng đồng hồ mới sửa xong mái tóc như cây lau nhà của cô.
Theo kiến nghị của Lộ Dương, cô lại duỗi tóc cho thẳng ra.
Khi mọi thứ đã xong, Lộ Dương cứ xuýt xoa: “Ôi trời ơi! Đây có còn là Trác Văn Tĩnh không? Cứ như thoát xác ấy! Không được, lát nữa tớ phải lấy dây buộc cậu vào thắt lưng tớ, đẹp quá rồi, cứ để thế này người ta bắt cóc mất!”.
Trác Yến nghe mà đỏ mặt.
Cô ngước lên nhìn mình trong gương, quả thực so với lúc nãy cứ như hai người hoàn toàn khác.
Kiểu tóc do nhà tạo mẫu tóc tự chọn, nghe nói là kiểu mà hoàng hậu Ai Cập yêu thích nhất.
Nhà tạo mẫu tóc nói kiểu này khá hợp với cô, có thể khiến gương mặt cô nhỏ hơn và mắt to hơn, khiến người ta có cảm giác cô rất nhanh nhẹn, linh hoạt.
Nhìn vào gương, sờ phần tóc mái đen tuyền rut xuống trước trán, xưa nay vốn phóng khoáng nên Trác Yến có phần khó chịu: “Lộ Dương, sao tớ thấy cứ thiếu tự nhiên thế nhỉ? Có phải là quá phí tiền cho nó không?”.
Lộ Dương mắt trắng dã lườm cô: “Cô bạn ơi, cậu chỉ để tóc thẳng thôi mà đã bảo phí tiền, thế thì đầu mì tôm xù của tớ há chẳng phải là quá hoang phí à? Xì xì, thật đáng thương, làm góa phụ áo đen cả nửa đời người, bỗng dưng cho cậu một mảnh áo hoa, không biết mặc thế nào hả?”.
Trác Yến ngẫm nghĩ, cũng có lý thật.
Về phòng, Tiểu Dư ngẩng lên nhìn, trong tích tắc mắt như lồi ra: “Ôi mẹ ơi, đây là em gái Văn Tĩnh đó sao? Dương Dương cậu đưa nó đi làm tóc hay là phẫu thuật thẩm mỹ đó? Sao cảm giác như thay đổi hẳn thế này?”.
Phản ứng ấy của cô khiến Trác Yến vô cùng khoái chí.
Cô hếch cằm với Tiểu Dư, vẻ rất kiêu căng hợm hĩnh: “Đồng chí Tiểu Dư, chuyện này đối với cậu mà nói thì đúng là có ý nghĩ giáo dục đó; nó dạy cho cậu biết bình thường đưng nhìn người ta bằng ánh mắt hám tài quá, như thế sẽ nhìn nhầm người đẹp thành yêu quái xấu xí! Ha ha ha ha!”. Nói xong, cô không kìm được lại ngửa đầu lên, đắc ý cười điên dại.
“Cậu nhìn đi, thực ra chị đây chỉ cần chỉnh sửa lại tí là có thể lên sân khấu được mà!”.
Tiểu Dư một tay đỡ lấy trán, một tay khoát lia lịa, bộ dạng đau khổ vô cùng: “Được được được! Tớ xin cậu ngậm miệng vào nhanh nhanh! Cậu im lặng thì còn hợp với dáng vẻ này, hễ mở miệng ra là cẳng còn tư chất gì cả!”.
Ngày hôm sau, Trác Yến sửa soạn cho mình đâu ra đó rồi ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực đến lớp học tiếng Anh.
Chuyện chụp hình không phải lập tức thành công, phải từ từ.
Trác Yến nghĩ việc đầu tiên cần làm là tấn công trái tim của bạn Trương, để anh ta xem mình là bạn.
Đến khi anh ta đã nảy sinh tình bạn vĩ đại với cô rồi, cô có thể mặt dày trơ trẽn đề nghị được chụp hình chung.
Trác Yến cố ý đợi muộn một chút mới đi, để đảm bảo bạn Trương sẽ đến lớp trước cô.
Như thế dưới bao cặp mắt thiên hạ, cô có thể tiến thẳng đến ngồi cạnh anh ta.
Vào lớp rồi, Trác Yến nhìn quanh, quả nhiên cô đã liếc thấy bóng dáng nhân vật mục tiêu ở một góc nào đoc cuối lớp.
Trùng hợp là, cạnh Trương Nhất Địch vẫn còn một chỗ trống.
Cô không kìm được thầm kêu to trong lòng: “Trời giúp ta rồi!”.
Trác Yến đi nhanh đến, ngồi xuống cạnh chỗ đó.
Mao chủ tịch nói đúng, binh quý thần tốc.
Tấn công phải khiến anh ta không kịp trở tay.
Nếu cô giả vờ là thục nữ, cho anh ta thời gian suy nghĩ: “Bạn ơi, xin hỏi mình có thể ngồi ở đây không?”.
Anh ta không cần nói rằng không thể, chỉ cần nói: “Xin lỗi, chỗ này có người rồi”, thì cô lập tức sẽ đại bại.
Trương Nhất Địch đang học từ vựng.
Trác Yến ngồi xuống, anh bất giác ngẩng lên nhìn, đôi mắt hoa đào sáng rỡ không chớp lấy một cái, hai hang lông mày đen nhíu lại.
Lúc này Trác Yến chỉ có một cảm giác với bạn Trương: Tên này đẹp trai thật!
Bấy giờ, lông mày bạn Trương nhíu lại, ánh mắt rực sáng. Đôi tròng mắt đen tuyền sáng rỡ kia giống như hai chiếc kính chiếu yêu, như thể mọi yêu ma quỷ quái trong thiên hạ dưới ánh nhìn ấy đều phải lộ thân hình xấu xí vậy.
Trán Trác Yến bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Trước kia mặt dày là vì kẻ khác, nghĩ rằng dù sao cũng chẳng liên quan đến mình nên cho dù cướp trai đẹp trước mặt mợi người, cô cũng không thấy lúng túng gì lắm.
Nhưng lần này lại là vì bản thân cô.
Chuyện gì cũng vậy, một khi đã dính líu đến mình sẽ khiến người ta trở nên bối rối, đặc biệt rất dễ xấu hổ.
Nhìn ánh mắt thẳng thừng cảu bạn Trương, Trác Yến cười lúng túng, hỏi anh: “Không phải cậu lại quên mất mình rồi chứ?”.
Trương Nhất Địch càng chau mày lại, ánh mắt thoáng tia ngờ vực.
Trác Yến vội nói: “Mình là… à… giỏ táo ấy!”.
Theo lời cô nói, trán anh nhăn lại, sau khi xác định đúng là cô nữ sinh đó, lại từ từ giãn ra.
Trong đáy mắt anh dần hiện lên nụ cười.
Thấy anh muốn cười, Trác Yến mới nhận ra câu cô nói lúc nãy “bệnh” biết bao!
Thế là cô vội vã đính chính: “Không phải, mình không phải cái giỏ. Sao ấy nhỉ, ý mình là… bao giờ mình đưa giỏ cho cậu?”.
Trương Nhất Địch mỉm cười, tròng mắt khẽ đảo như suy nghĩ rồi nhìn cô: “Sau tiết học này đi”.
Trác Yến vội gật đầu.
Còn Trương Nhất Địch vẫn nhìn cô, nụ cười ở khóe môi dần dần rõ rệt, như có lời gì muốn nói.
Trác Yến có phần sốt ruột, sờ tóc mái rồi hỏi anh: “À… có phải cậu muốn nói gì không? Cậu cứ nói đi, mình không kiêng kị gì đâu!”.
Trương Nhất Địch mím môi, chậm rãi đáp: “Tôi nói rồi mong bạn đừng để bụng nhé. Thực ra, tôi thấy, mái tóc trước đây của bạn đúng là giống cái giỏ thật!”.
Trác Yến nhiệt tình tạo cơ hội cho họ: “Tôi tự lên được rồi, hai người đi dạo đi, tối nay ánh trăng đẹp biết bao, đừng lãng phí như vậy!”.
Giang Sơn nhìn Ngô Song, ánh mắt đầy vẻ mong mỏi, lặng lẽ đợi cô.
Ngô Song lại nhíu mày: “Hay hôm khác đi, hôm nay mình hơi mệt rồi”.
Giang Sơn tỏ ra thất vọng.
Nhưng rất nhanh cậu lại trở nên bình tĩnh, dịu dàng cười và đồng ý với Ngô Song.
Vẻ ân cần chu đáo của cậu, Trác Yến chưa từng nhìn thấy nên cô cảm thấy sững sờ.
Cô chưa nhìn thấy cậu nghiêm túc bao giờ, chưa bao giờ phát hiện thấy thì ra tên này đúng như bọn Tiểu Dư nói, cũng có mấy phần “nhan sắc”.
Bọn Tiểu Dư thường bình phẩm về Giang Sơn và Trương Nhất Địch như thế này: “Hai người họ ấy à, mỗi người một vẻ, có thể cho là hai nhân vật nổi bật nhất trường ta”.
Họ nói vẻ đẹp trai của Trương Nhất Địch không dễ phớt lờ, khiến người ta nhìn một cái đã có ấn tượng mạnh mẽ. Còn về Giang Sơn, so với vẻ đẹp trai nổi bật của Trương Nhất Địch, thì dung mạo có vẻ ôn hòa hơn nhiều. Có thể nhìn lần đầu sẽ không khiến người ta quá chú ý, nhưng lâu dần lại nhận thấy cậu ấy thực sự là một người đẹp trai, nho nhã và thanh lịch.
Lúc lên tầng, Trác Yến nói với Ngô Song: “Hây, thì ra đồng chí lớp trưởng lớp tớ cũng có nhan sắc đấy chứ, cũng được, có thể xứng với cậu!”.
Ngô Song không nói gì, chỉ lặng lẽ lên cầu thang. Một lúc sau mới buồn bã lên tiếng: “Yến Tử, những lời Giang Sơn nói tối nay còn nhiều hơn cả những lần hai đứa tớ nói chuyện cộng lại!”.
Trác Yến cảm thấy lúng túng, nhất thời không biết nên nói gì.
Cô không chắc rằng có phải Ngô Song trách cô nói nhiều đến mức lấn át cả nhân vật chính hay không.
Thấy cô thấp thỏm khồn yên, Ngô Song cười cười: “Ngốc ạ! Đừng nghĩ nhiều! Tớ rất hâm mộ khả năng có thể nói chuyện vui vẻ với người khác của cậu đấy!”.
Trác Yến thở phào, đặt tay lên vại Ngô Song, cười hi hi: “Cái này cậu không cần ngưỡng mộ, cậu đi với tớ nhiều thì sẽ bị nhiễm thôi!”.
Lúc học tiết toán cao cấp. Trác Yến cứ lơ đãng mãi.
Lộ Dương đang ngồi chép bài bên cạnh cô bỗng nhiên bực bội ném vở sang bên cạnh, khẽ hỏi: “Sao cậu không nghe giảng?”.
Trác Yến bất giác thấy lạ: “Tớ có nghe giảng hay không thì liên quan gì đến cậu?”.
Lộ Dương trừng mắt: “Cậu có biết để tớ hạ quyết tâm học hành nghiêm túc khó khăn thế nào không? Cậu có biết hoàn cảnh có ảnh hưởng lớn thế nào đến một người không? Cậu nói đi, cậu bảo tớ làm sao chuyên tâm được nữa!”.
Trác Yến: “…”.
Ngẩn người xong, cô cảm thán với Lộ Dương: “Gái à, tư duy này cảu cậu đúng là càng lúc càng dữ dằn đấy!”.
Tiểu Dư ngồi bên kia Trác Yến, vốn đang bò rạp trên bàn ngủ say sưa, nghe cô và Lộ Dương nói chuyện thì ngồi phắt dậy: “Tốt quá, đều không nghe giảng nổi chứ gì? Nào nào, nếu buôn chuyện thì thêm tớ nữa!”.
Trác Yến: “…”.
Cuối cùng cô đã biết, hóa ra trên thế gian thực sự có những cảm xúc không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ được!
Lộ Dương lập tức tỏ ra “very” tán thành với đề nghị đó: “Được được được! Dù sao có Tôn Dĩnh nghe giảng, lúc về chép lại bài tập của cậu ấy là được!”.
Trác Yến cảm giác có sét đang đánh cô…
Chép bài tập chứ không phải chép bài học…Đây là kiểu giác ngộ gì thế này…
Cô vừa lau mồ hôi vừa thở dài.
Tiểu Dư hỏi cô làm sao, cô ủ rũ đáp: “Phật nói, xốc nổi là ma quỷ, cậu này đúng là không sai tí nào!”.
Tiểu Dư chau mày: “Câu này là Phật nói à? Sao tớ nhớ là đồng chí Quách Đông Lâm nói nhỉ?
Lộ Dương tiếp lời: “Ôi trời đều như nhau cả! Dù sao đều là người đầu trọc nói cả!”.
Trác Yến: “…”.
Cô càng lúc càng thấy người bình thường như cô không thể hòa nhập với đám con gái điên loạn này, buổi sáng chắc chắn bọn họ đã quên uống thuốc…
Trác Yến tường thuật lại cho hai bạn nghe chuyện đánh cược với Giang Sơn tối qua.
Kết thúc, cô bồi thêm: “Bây giờ tớ có phần hối hận, vì một tên con trai mà đi dụ dỗ một tên khác, một là người ấy của bạn đồng hương với tớ, người kia là người mà chị em tớ thích, hai cậu nói xem, có phải đầu tớ có vấn đề không?”.
Nghe cô nói xong, hai người đều tỏ vẻ mặt khác nhau.
Lộ Dương có vẻ suy nghĩ, Tiểu Dư lại tỏ ra hứng chí.
Vẻ mặt khác thường của Tiểu Dư khiến Trác Yến rất thắc mắc” “Tớ phải dụ dỗ người con trai trong lòng cậu, sao cậu trông có vẻ vui sướng thế?”.
Tiểu Dư nhiệt tình nhìn cô, hạ giọng nói: “Tốt quá! Văn Tĩnh, cậu mở rộng vòng tay dụ dỗ anh ấy đi! Nếu cậu thành công thì có nghĩa là sẽ giúp được tớ lấy số QQ của anh ấy, ồ, đúng là tuyệt quá!”.
Trác Yến thắc mắc vô cùng: “Gái à, cậu không sao đấy chứ? Rộng lượng thế á? Không ghen hả?!”.
Tiểu Dư “xì” một tiếng, thản nhiên nói: “IQ của cậu sao thấp thế, Trương Nhất Địch là thần tượng của tớ, có biết thế nào là thần tượng không? Thần tượng chính là đối tượng để mình chảy nước dãi, là để tưởng tượng trong đầu, nếu có cơ hội ngồi nói chuyện hoặc ăn cơm với nhau thì càng tốt, đương nhiên nếu không ăn được thì cũng không đến nỗi sống đi chết lại. Tớ chỉ sùng bái anh ấy, nhưng không phải yêu, cậu hiểu chưa? Người như anh ấy không phù hợp làm bạn trai, làm chồng của những cô gái tầm thường như chúng ta, sẽ khiến người ta lo lắng không yên tâm. Thế nên, đồng chí Văn Tĩnh”, Tiểu Dư vỗ vỗ vai Trác Yến, vẻ mặt rất chính nghĩa: “Cứ to gan dụ dỗ anh ấy đi, tớ không trách cậu, tớ ủng hộ cậu! Nhưng phải nhớ lấy, nhất định phải lấy được số QQ của anh ấy cho tớ!”.
Trác Yến mắt chữ O miệng chữa A.
Dư cô nương điên cuồng này, rất giống với lời bài hát” Tâm tư con gái bạn đừng suy đoán, suy đi đoán lại cũng không thể hiểu được đâu!”.
Lộ Dương cứ ngồi bên cạnh, nhìn Trác Yến ra chiều suy nghĩ.
Trác yến bị cô bạn nhìn đến nỗi lông tay dựng đứng, sống lưng lạnh toát.
Cô hỏi Lộ Dương: “Cậu nhìn cái quái gì thế?”.
Lộ Dương thuận miệng đáp: “Tớ nhìn cha tớ!”.
Trác Yến không hề do dự, gật đầu đáp: “Haizzz, con gái ngoan!”.
Kết quả một tay Lộ Dương thò đến mặt trong đùi của cô, nhéo, vặn xoắn rồi lại bấm sâu vào…
Trác Yến cắn vào tay áo để không kêu lên, mắt rưng rưng vì quá đau.
Lộ Dương nheo mắt liếc nhìn cô, nói: “Nhìn bộ dạng của cậu kìa, y hệt lãng tử đường phố ấy, hình tượng thế này mà còn định quyến rũ Trương Nhất Địch, tớ nghĩ cậu đang hoang tưởng đấy”.
Trác Yến buông vạt áo ra, ngửa đầu thở dài: “Được, lại thêm một người bảo tớ là lãng tử.
Thực sự tớ không thể đồng ý với cách nói sai lầm của những phần tử hẹp hòi như các cậu được, rõ rang cho dù là “lãng”, thì tớ cũng là lãng nữ chứ!”.
Lộ Dương cười giiễu: “Chẳng biết gì cả! Được, cậu là lãng nữ, tặc lãng (ăn cướp) ấy!”.
Trác Yến lườm bạn một cái thật nhanh rồi cụp mắt xuống léo nhéo: “Ghét quá, cậu biết rõ người ta không phải ý đó mà!”.
Lộ Dương chà sát cánh tay, hét lên: “Im miệng! Nói năng đàng hoàng cho tớ! Lưỡi cậu lúc nữa về phòng dùng trà giảm cân để súc miệng nghe chưa!”.
Trác Yến sợ cô nàng lại nhéo mình nữa nên vội vàng đổi lại giọng bình thường: “Vậy cậu bảo phải làm sao đây?”.
Lộ Dương nhấc một tay lên, đưa đến cạnh cái đầu như cây nấm của cô, vuốt tóc mái cho cô bằng một động tác kinh điển của các bà cô lớn tuổi: “Chuyện này muốn làm tốt thì đợi học xong, tớ dẫn cậu đi làm tóc. Xì xì, xem cái đầu cậu này, không nhìn kỹ thì ai cũng nghĩ là cây lau nhà bị dựng đứng lên!”.
Trác Yến: “…”.
Cô vốn định cảm ơn Lộ Dương, nhưng nghe xong những lời thốt ra từ miệng mồn nanh nọc của cô bạn, điều cô muốn làm hơn là đợi khi về phòng ký túc xong sẽ giấu hết chăn và gối của ai đó.
Cho chết cóng!
Tan học song, Lộ Dương đưa Trác Yến đi sửa tóc.
Tóc Trác Yến khác dày, quá trình nuôi tóc từ ngắn đến dài cô để rất tự nhiên, cứ để mặc nó tự dài, chưa bao giờ cắt sửa, nhìn đầu tóc của cô cứ rối bời bời. Nhà tạo mẫu tóc phải mất hai tiếng đồng hồ mới sửa xong mái tóc như cây lau nhà của cô.
Theo kiến nghị của Lộ Dương, cô lại duỗi tóc cho thẳng ra.
Khi mọi thứ đã xong, Lộ Dương cứ xuýt xoa: “Ôi trời ơi! Đây có còn là Trác Văn Tĩnh không? Cứ như thoát xác ấy! Không được, lát nữa tớ phải lấy dây buộc cậu vào thắt lưng tớ, đẹp quá rồi, cứ để thế này người ta bắt cóc mất!”.
Trác Yến nghe mà đỏ mặt.
Cô ngước lên nhìn mình trong gương, quả thực so với lúc nãy cứ như hai người hoàn toàn khác.
Kiểu tóc do nhà tạo mẫu tóc tự chọn, nghe nói là kiểu mà hoàng hậu Ai Cập yêu thích nhất.
Nhà tạo mẫu tóc nói kiểu này khá hợp với cô, có thể khiến gương mặt cô nhỏ hơn và mắt to hơn, khiến người ta có cảm giác cô rất nhanh nhẹn, linh hoạt.
Nhìn vào gương, sờ phần tóc mái đen tuyền rut xuống trước trán, xưa nay vốn phóng khoáng nên Trác Yến có phần khó chịu: “Lộ Dương, sao tớ thấy cứ thiếu tự nhiên thế nhỉ? Có phải là quá phí tiền cho nó không?”.
Lộ Dương mắt trắng dã lườm cô: “Cô bạn ơi, cậu chỉ để tóc thẳng thôi mà đã bảo phí tiền, thế thì đầu mì tôm xù của tớ há chẳng phải là quá hoang phí à? Xì xì, thật đáng thương, làm góa phụ áo đen cả nửa đời người, bỗng dưng cho cậu một mảnh áo hoa, không biết mặc thế nào hả?”.
Trác Yến ngẫm nghĩ, cũng có lý thật.
Về phòng, Tiểu Dư ngẩng lên nhìn, trong tích tắc mắt như lồi ra: “Ôi mẹ ơi, đây là em gái Văn Tĩnh đó sao? Dương Dương cậu đưa nó đi làm tóc hay là phẫu thuật thẩm mỹ đó? Sao cảm giác như thay đổi hẳn thế này?”.
Phản ứng ấy của cô khiến Trác Yến vô cùng khoái chí.
Cô hếch cằm với Tiểu Dư, vẻ rất kiêu căng hợm hĩnh: “Đồng chí Tiểu Dư, chuyện này đối với cậu mà nói thì đúng là có ý nghĩ giáo dục đó; nó dạy cho cậu biết bình thường đưng nhìn người ta bằng ánh mắt hám tài quá, như thế sẽ nhìn nhầm người đẹp thành yêu quái xấu xí! Ha ha ha ha!”. Nói xong, cô không kìm được lại ngửa đầu lên, đắc ý cười điên dại.
“Cậu nhìn đi, thực ra chị đây chỉ cần chỉnh sửa lại tí là có thể lên sân khấu được mà!”.
Tiểu Dư một tay đỡ lấy trán, một tay khoát lia lịa, bộ dạng đau khổ vô cùng: “Được được được! Tớ xin cậu ngậm miệng vào nhanh nhanh! Cậu im lặng thì còn hợp với dáng vẻ này, hễ mở miệng ra là cẳng còn tư chất gì cả!”.
Ngày hôm sau, Trác Yến sửa soạn cho mình đâu ra đó rồi ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng ngực đến lớp học tiếng Anh.
Chuyện chụp hình không phải lập tức thành công, phải từ từ.
Trác Yến nghĩ việc đầu tiên cần làm là tấn công trái tim của bạn Trương, để anh ta xem mình là bạn.
Đến khi anh ta đã nảy sinh tình bạn vĩ đại với cô rồi, cô có thể mặt dày trơ trẽn đề nghị được chụp hình chung.
Trác Yến cố ý đợi muộn một chút mới đi, để đảm bảo bạn Trương sẽ đến lớp trước cô.
Như thế dưới bao cặp mắt thiên hạ, cô có thể tiến thẳng đến ngồi cạnh anh ta.
Vào lớp rồi, Trác Yến nhìn quanh, quả nhiên cô đã liếc thấy bóng dáng nhân vật mục tiêu ở một góc nào đoc cuối lớp.
Trùng hợp là, cạnh Trương Nhất Địch vẫn còn một chỗ trống.
Cô không kìm được thầm kêu to trong lòng: “Trời giúp ta rồi!”.
Trác Yến đi nhanh đến, ngồi xuống cạnh chỗ đó.
Mao chủ tịch nói đúng, binh quý thần tốc.
Tấn công phải khiến anh ta không kịp trở tay.
Nếu cô giả vờ là thục nữ, cho anh ta thời gian suy nghĩ: “Bạn ơi, xin hỏi mình có thể ngồi ở đây không?”.
Anh ta không cần nói rằng không thể, chỉ cần nói: “Xin lỗi, chỗ này có người rồi”, thì cô lập tức sẽ đại bại.
Trương Nhất Địch đang học từ vựng.
Trác Yến ngồi xuống, anh bất giác ngẩng lên nhìn, đôi mắt hoa đào sáng rỡ không chớp lấy một cái, hai hang lông mày đen nhíu lại.
Lúc này Trác Yến chỉ có một cảm giác với bạn Trương: Tên này đẹp trai thật!
Bấy giờ, lông mày bạn Trương nhíu lại, ánh mắt rực sáng. Đôi tròng mắt đen tuyền sáng rỡ kia giống như hai chiếc kính chiếu yêu, như thể mọi yêu ma quỷ quái trong thiên hạ dưới ánh nhìn ấy đều phải lộ thân hình xấu xí vậy.
Trán Trác Yến bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Trước kia mặt dày là vì kẻ khác, nghĩ rằng dù sao cũng chẳng liên quan đến mình nên cho dù cướp trai đẹp trước mặt mợi người, cô cũng không thấy lúng túng gì lắm.
Nhưng lần này lại là vì bản thân cô.
Chuyện gì cũng vậy, một khi đã dính líu đến mình sẽ khiến người ta trở nên bối rối, đặc biệt rất dễ xấu hổ.
Nhìn ánh mắt thẳng thừng cảu bạn Trương, Trác Yến cười lúng túng, hỏi anh: “Không phải cậu lại quên mất mình rồi chứ?”.
Trương Nhất Địch càng chau mày lại, ánh mắt thoáng tia ngờ vực.
Trác Yến vội nói: “Mình là… à… giỏ táo ấy!”.
Theo lời cô nói, trán anh nhăn lại, sau khi xác định đúng là cô nữ sinh đó, lại từ từ giãn ra.
Trong đáy mắt anh dần hiện lên nụ cười.
Thấy anh muốn cười, Trác Yến mới nhận ra câu cô nói lúc nãy “bệnh” biết bao!
Thế là cô vội vã đính chính: “Không phải, mình không phải cái giỏ. Sao ấy nhỉ, ý mình là… bao giờ mình đưa giỏ cho cậu?”.
Trương Nhất Địch mỉm cười, tròng mắt khẽ đảo như suy nghĩ rồi nhìn cô: “Sau tiết học này đi”.
Trác Yến vội gật đầu.
Còn Trương Nhất Địch vẫn nhìn cô, nụ cười ở khóe môi dần dần rõ rệt, như có lời gì muốn nói.
Trác Yến có phần sốt ruột, sờ tóc mái rồi hỏi anh: “À… có phải cậu muốn nói gì không? Cậu cứ nói đi, mình không kiêng kị gì đâu!”.
Trương Nhất Địch mím môi, chậm rãi đáp: “Tôi nói rồi mong bạn đừng để bụng nhé. Thực ra, tôi thấy, mái tóc trước đây của bạn đúng là giống cái giỏ thật!”.
Bình luận truyện