Tướng Công Bệnh Kiêu

Chương 1-1: Ma bệnh [1]



Sau ba năm điên đảo chém giết, thế giới này rốt cục cũg bình yên. Chiến tranh loạn lạc chấm dứt, nhân dân cũng được yên ổn

Tại một đất nước tên Thánh Vũ..

Những ngày đầu tháng chạp, cái rét như cắt da, đến mặt sông cũng phải đóng băng, xa xa ngàn dặm tuyết trắng mờ mịt.

Một đường quanh co nhỏ hẹp, ta thấy một thôn nhỏ hẻo lánh, nơi đó toàn thôn cũng chỉ có trên dưới hơn ba mươi nhà.

Trong ngày tuyết lạnh căm ta vẫn thấy một bóng dáng gầy yếu mang theo một cái thùng lớn đi tới giếng, cho dù chính cô ta có vẻ mang thùng không còn phải cố hết sức. Thành giếng nước đã cổ tới mức mọc rêu trơn tuột, nàng thật cẩn thận tiêu sái đến bên cạnh giếng múc lên nửa thùng nước xong lại có chút nghi ngờ tiến lên nhìn chính mình.

Trong nước chiếu ra một gương mặt có chút xa lạ. Khuôn mặt nhỏ có chút tiều tụy vất vả, nhưng vẫn không che được nét sáng ngời như tinh tú của đôi mắt. Da trắng môi trai, nếu bỏ đi sự nứt nẻ, mỏi mệt của một cô gái thôn dã thì dung mạo này miễn cưỡng có thể coi như thanh tú. Mặc dù cô đã nhìn ba ngày nhưng vẫn như vậy có chút xa lạ, này hoàn toàn cùng dung mạo cô trước kia chính là một trời một vực, là hai loại phong cách trái ngược đi, nhớ lại chính mình ngày xưa luôn phải nhớ kỹ giảm béo giảm béo, này chẳng lẽ là nàng giảm béo kết quả?

Đang ngẩn người, sau lưng lại vang lên thanh âm nói: 

"Này đây không phải Xuân Hoa sao, sáng sớm đã chăm chỉ lấy nước cho chồng sao? Thật đảm đang mà!"

Phải, nàng hiện tại trong thế giới này tên là Hà Xuân Hoa, một cái tên hơi khiến nàng ác cảm. Vừa nghe đến tên liền cảm thấy đau đầu, vô thức đưa tay sờ sờ cái gáy bị đụng thương, nói: 

"Uh, ngài quá khen. Đó là bổn phận của ta"

Còn không làm chẳng nhẽ muốn chịu đựng sắc mặt thối muốn chết của tên kia sao? Còn nữa nguyên chủ ơi là nguyên chủ cô ăn ở thế nào mà đắc tội nhiều người như vậy xong vứt của nợ này cho tôi????!

Vì sao chính nguyên chủ thân thể này cùng các
tiền bối bất đồng khiến 'nàng' gả cho tên 'khốn khiếp' kia, từ khi xuyên tới thân thể này đến nay đây thế nhưng nàng không có tới nửa điểm trí nhớ nguyên chủ lại suốt ngày chịu đựng tên kia áp bức tuy rằng hắn là tên quỷ bệnh tật nhưng ánh mắt hắn thật đáng sợ. Oa thật ức khiếp người mà. Con mẹ nó khiến hàng đêm nàng chỉ muốn ngửa cổ thét dài 
'Đây là trời hại ta a a a a a a a '

Không có trí nhớ nguyên chủ liền xong làm gì cũng nơm lớp lo sợ bị nhận ra là tá thi hoàn hồn sau đó, không có sau đó nữa chính là cạo đầu bôi vôi, hoặc nhét lồng heo thả trôi xông gặp hà bá ăn cá... Nghĩ tới đó thôi đã thấy rùng mình 'má ơi cứu con' sao mà giớng như nư chính xuyên không khác mưu đồ việc lớn, du nhập giang hồ... Ôi! Giấc mộng nữ chính sao nó xa vời vợi. 
Đang hồi tưởng tiếc thương cho số phận nàng bị tiếng phu nhân bên cạnh đáng thức

"Ừn Xuân Hoa ngươi sao vậy? Tự nhiên đơ người, phải gió hả cần ta gọi đại phu''

Đại phu đại phu cái đầu bà, bà mới phải gió cả nhà bà phải gió ấy, rrong lòng thầm chửi bới nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi như hoa tránh qua một bên

" A ta không sao. Ngài muốn lấy nước sao cứ tự nhiên ta phải về thôi'' nói rồi xách theo nửa thùng nước vội vàng quay người hướng đi trở về. Bất quá liếc mắt nhìn một cái cũng biết phu nhân, tuy rằng một thân quần áo cũng là chắp vá mấy chỗ, thế nhưng một đôi đào hoa mắt kia lại làm cho người ta thấy rằng nàng là cái loa phóng thanh chuyên buôn đưa lê tọc mạch chuyện nhà người khác. Bình sinh đây là loại người khó đôi phó nhất. Quả nhiên...

"Ai, đừng vội vả đi như thế a, nghe nói tướng công nhà ngươi chính là mĩ nam tử khó gặp?"

Suy nghĩ lại bay tới vị kia nhà mình. Nghĩ tới người đó một thân hắc y tuy có điểm gầy yếu nhưng không thể phủ nhận vị kia có thể nói là người mỹ nam tử trăm năm khó gặp khiến tâm xuân nhộn nhạo. Nhưng vừa nghĩ đến hắn thân mình theo bản năng lại khẽ run rẩy, khủng bố tinh thần. Rất nhanh liền một lòng đều rét lạnh. Như vậy đẹp mắt thì sao cũng chỉ có thể để ngắm mà thôi. Người này căn bản chính là cục đá hỏi không đáp ngắm không cho chính xác là nhìn được mà không dùng được. Không thú vị, rất không thú vị. Nhưng vẫn tránh không được thở dài, đáng tiếc cho một vị phong hoa tuyệt đại nam tử, dĩ nhiên là trong đó phần lớn chính là tiếc nuối cho mình xem được không dùng được.

" Có thể xem là như vậy." Hà Xuân Hoa
không dám nhiều lời trả lời đại một câu liền bỏ của chạy lấy người, nhưng là việc này đòi hỏi thật nhiều thể lực nha mà thứ đó nàng lại thiêu nhất vì vậy. Chạy được một đoạn liền phải dừng lại lập tức buông thùng nước xuống thở dốc, trong lòng oán  niệm bộc phát đến cực điểm.

Nghĩ tới chính mình là một nữ y tá trung y lành nghề tự nhận ăn ở phúc hậu. Vì sao chỉ là trực một cái ca đêm cũng có thể chạy đến cổ đại? Xuyên thì thôi đi nhưng vì sao lại không xuyên tới các triều đại trong lịch sử Trung Quốc (tiêu biểu triều của Võ Tắc Thiên nữ quyền lên ngôi) mà lại đi tới nơi khỉ ho nào đây! Thánh Vũ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện