Tướng Công Là Tiểu Bạch Kiểm

Chương 14



Đây là nguy cơ lớn nhất trong cuộc đời Giang Hạo Thừa!

Đây nhất định là âm mưu Triệu Thiên Lân, hắn ta muốn làm hắn chết đuối!

Nhìn nước lạnh đã tăng tới cổ, trong lòng Giang Hạo Thừa bão táp thô tục (không ngừng chửi thề), nước này làm sao có thể dâng lên? Chẳng lẽ ở sơn động cũng sẽ có thủy triều sao?

Kháo, còn như vậy đi xuống hắn nhất định sẽ bị chết đuối.

Hai tay dùng sức giãy dụa, muốn kéo đứt đoạn xích sắt, ý tưởng này đương nhiên là rất thiên chân, đừng nói đoạn xích sắt có bao nhiêu chắc chắn, cổ tay mảnh khảnh của hắn nay cả sợi dây thừng còn kéo không xong.

Nhưng bảo hắn ngồi đó chờ chết, hắn mới không cần!

“Này! Cứu mạng a! Bên ngoài có người hay không? Có người sắp bị chết đuối nha! Mau tới cứu mạng ta nha nha nha……”

Giang Hạo Thừa ngăn yết hầu không ngừng gọi, “Này, người mau tới cứu mạng a…… Khụ khụ khụ……” nước đã dâng đến.

Nước lạnh đã tăng tới miệng phía dưới, hắn điểm cao mũi chân, sau đó ánh mắt trừng trừng —-

Xuyên thấu qua ánh sáng nhạt, hắn nhìn đến một đôi ánh mắt màu đỏ quỷ dị trừng mắt hắn, trong lòng hắn bắt đầu lạnh cả người.

“Sh –” Một con rắn đen to lớn theo phía trên thạch động chậm rãi tới gần hắn, đầu hình tam giác, lưỡi rắn không ngừng tê tê phun ra, ánh mắt đỏ lên thẳng theo dõi hắn, như là nhìn đến đồ ăn ngon miệng.

Giang Hạo Thừa không muốn biết là bị nước dìm chết đuối là hạnh phúc, hay vẫn là bị rắn ăn luôn mới có vẻ hạnh phúc? Hắn chỉ có thể sợ hãi trừng mắt rắn lớn hướng hắn tới gần.

Nước lạnh đã muốn ngập đến mũi hắn, hắn dừng lại hô hấp, ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm con rắn, mồ hôi theo cái trán chảy xuống.

Con rắn đã muốn đi trên người của hắn, hạ thân xoay quanh, đầu rắn hướng hắn chậm rãi tới gần, hắn nghe được thanh âm ‘tê tê’ cách hắn càng lúc càng gần.

Nhìn đến con rắn mở lớn miệng, Giang Hạo Thừa nhắm mắt lại, trong lòng chỉ có một câu —- Triệu Thiên Lân, Lão Tử hận ngươi!

Ừ? Như thế nào không đau?

Đợi hồi lâu cũng chưa động tĩnh, Giang Hạo Thừa từ từ mở mắt ra. “Oa…… Cô lỗ cô lỗ……”

Con rắn giương miệng rộng đối mặt với hắn, nhưng một chút vải hồng lại gắt gao khóa lấy con rắn, hắn sợ tới mức há mồm hô to, lại đã quên miệng mình đang ở trong nước.

Lập tức uống lên vài ngụm nước, dưỡng khí toàn bộ biến mất, hắn không thể hô hấp!

“Giang Hạo Thừa!”

Cơ Đan Ngưng nhẹ kêu, đem con rắn tung ra ngoài động, rất nhanh vọt vào phía dưới huyệt động, đánh gãy xích sắt, ôm Giang Hạo Thừa ra động.

Nàng đưa hắn đặt lên mặt đất, không ngừng vỗ mặt của hắn.

“Giang Hạo Thừa! Tỉnh tỉnh!” Nàng hoảng kêu, sắc mặt của hắn thật trắng, thân thể thực lạnh, mặc kệ nàng như thế nào kêu đều bất tỉnh.

“Giang Hạo Thừa!” Cơ Đan Ngưng tay không khỏi phát run, con ngươi ngọc lục bảo lộ vẻ bối rối, “Chàng không thể chết được, tỉnh lại, mau tỉnh lại!”

Nàng ở trong núi tìm từng cái từng cái sơn động, lại như thế nào cũng tìm không thấy hắn, cả người vừa vội lại hoảng, chỉ sợ hắn gặp chuyện không may.

Sau lại tựa hồ nghe đến phía trước có tiếng la, nàng bước nhanh theo tiếng tìm, cũng trong chốc lát, thanh âm liền biến mất, mà bốn phía cũng không có sơn động.

Cơ Đan Ngưng nhíu mày, xác định chính mình có nghe được thanh âm.

Chung quanh nhìn kỹ càng, khi đang định rời đi, lại nhìn đến phía trên tựa hồ có cái lỗ nhỏ, nàng lùa lá cây đi, quả nhiên nhìn đến động khẩu mà hai người có thể cùng lúc tiến vào.

Thân thể tham nhập một nửa cúi đầu nhìn, đã thấy người Giang Hạo Thừa tại nơi kia, thân thể bị nước bao phủ, trên đầu còn có một con rắn hướng hắn mở lớn miệng.

Nàng chạy nhanh chế trụ con rắn, gặp Giang Hạo Thừa mau bị chết đuối, lòng của nàng đều đập đến nhanh, thật vất vả đưa hắn cứu ra, hắn lại không nhúc nhích, mặc nàng như thế nào quát to chính là không để ý tới nàng.

Cơ Đan Ngưng cắn chặt môi, nàng không biết nên làm sao bây giờ, “Làm sao bây giờ…… Giang Hạo Thừa……” Nàng cắn môi, không biết làm sao.

Theo dõi mặt hắn tái nhợt, Cơ Đan Ngưng nghĩ đến hắn vừa mới uống lên vài ngụm nước, cắn răng một cái, nắm chặt đấm, nửa sử dụng lực hướng ngực của hắn đấm một cái.

“Oa — khụ khụ –” Giang Hạo Thừa oa một tiếng khụ ra nước trong miệng, ôm ngực, không thể tin được trừng mắt Cơ Đan Ngưng.

Hắn mới bị Triệu Thiên Lân đánh xong, Tiểu Cửu liền hướng miệng vết thương của hắn đánh, thương càng thêm thương…… Thật bạo nha!

“Giang Hạo Thừa! Chàng tỉnh!” Nhìn đến hắn tỉnh lại, Cơ Đan Ngưng vừa mừng vừa sợ, lục mâu thẳng xem xét hắn, hơi hơi phiếm nước.

Ách…… Nhìn đến thủy nhuận trong mắt Cơ Đan Ngưng, Giang Hạo Thừa toàn bộ hoảng. “Ta không sao nha, Tiểu Cửu nàng đừng khóc nha……”

Nói còn chưa nói xong, đã bị nàng ôm lấy.

“Chàng làm ta sợ muốn chết.” Nàng nhỏ giọng nói xong, ôm thân hình run nhè nhẹ của hắn.

Vừa vặn bị đụng tới vết thương trên người, Giang Hạo Thừa hừ nhẹ một tiếng.

Cơ Đan Ngưng vội vàng buông ra hắn, “Trên người chàng như thế nào bị thương? Đau không……”

Không nghĩ nàng lo lắng, Giang Hạo Thừa hướng nàng cười. “Không có việc gì……” Mới là lạ!

Nhất thời trầm tĩnh lại, mỏi mệt cùng đau đớn tập hợp trên thân, trước mắt hắn cảm thấy tối, mềm ngã vào trong lòng nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện