Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi
Chương 3: Đại hung khí xưa nay chưa từng có
Ngồi trong xe ngựa, nghĩ tới việc còn hơn hai canh giờ đi đường, Tô Đường buồn chán đến chết đi được. Đột nhiên nhớ ra, bây giờ mình đang tự do, nàng liền vén khăn hỉ lên, kéo rèm nhìn ra ngoài.
Hành động này khiến Hỉ Thước sợ hết hồn: “Tiểu thư! Tân nương tử không thể để người khác nhìn thấy được!”
“Suỵt —.” Tô Đường ra hiệu đừng lên tiếng: “Tiểu thư nhà em còn đang có chính sự nhé!”
Chính sự của tân nương tử là gì? Đương nhiên là xem tân lang quan rồi. Có điều, Tô Đường nhìn một lúc lâu, cũng vẫn chỉ nhìn thấy một bóng lưng thẳng tắp, cùng với cái thứ tròn tròn lắc qua lắc lại kia —- là mông ngựa…
Nhìn huynh lâu như vậy mà huynh không thèm quay đầu cười một cái à! Tô Đường bĩu dài môi ra, cực kỳ bất mãn. Đột nhiên, trong đầu nàng như lóe sáng, Tô Đường nhoẻn miệng cười trộm, sau đó chu môi, huýt một tiếng sáo dài.
Tống Thế An đang ngẩng đầu, ưỡn ngực, thẳng lưng ngồi trên ngựa đi đằng trước, đột nhiên nghe thấy tiếng huýt sao vang lên ở phía sau khiến hắn cảnh giác quay đầu lại, không phát hiện ra điều gì bất thường. Nhưng khi nhìn kỹ một chút, lông mày hắn hơi nhướng lên, tấm rèm xe ngựa lay động quá khả nghi đi… Ngón chân hắn khẽ tê buốt, Tống Thế An có dự cảm xấu —- hình như hắn đã cưới phải một cô nàng phiền phức rồi!!!
Trong xe ngựa, Tô Đường vui đến mức lăn qua lộn lại, Hỉ Thước lại rất bình tĩnh, nếu không phải vừa rồi cô phản ứng nhanh, kéo tiểu thư vào, thì tiểu thư đã bị người ta nhìn thấy hết rồi!
Tiểu thư quậy phá quá đi mất! Bình thường đều là mấy tay công tử chơi bời đùa giỡn con gái nhà lành, tiểu thư nhà cô lại ngược lại, đi đùa giỡn người ta! Đúng là loạn chết đi được!
“Ôi dào, tiểu Hỉ Thước của ta, em đừng giận dữ mà, ta chỉ đùa chút thôi!” Tô Đường không có một chút tự giác nào về hành động dọa người vừa rồi của mình, chớp chớp hai mắt rất ngây thơ.
Môi Hỉ Thước bĩu dài ra, tiểu thư chỉ có một nha đầu hồi môn là cô, sau này không biết còn phải giải quyết bao nhiêu chuyện rắc rối nữa, nghĩ đến đường đời của mình mà thấy mù mịt vô cùng, hu hu hu…
Tô Đường cũng không thèm để ý tới Hỉ Thước đang cảm thán cho đường đời vô cùng của mình nữa, lại bắt đầu nhớ lại cảnh vừa rồi mặt lạnh quay đầu lại. Chẹp chẹp, chà, đúng là mặt lạnh, quay đầu lại nhìn cũng lạnh như băng. Có điều, nhìn cái diện mạo tên nhóc đó, đúng là rất tuấn tú, à không phải, là diện mạo lão già đó chứ, có vẻ dễ nhìn hơn trước kia rất nhiều… có điều, dù có dễ nhìn đi chăng nữa thì cũng rất đáng ghét!
Haiz, đúng là nghiệt duyên! Năm đó huynh kiêu ngạo nói rằng dù phụ nữ trong thiên hạ chết hết cũng không cưới ta… gru gru gru… bây giờ có lẽ trong lòng huynh đang uất nghẹn đến chết đi được phải không? Chờ tới đêm nay động phòng hoa chúc, bà đây nhất định phải chống nạnh cười to, cười cái sự mất mặt của huynh, cười cái tự tạo nghiệt của huynh… A, không ổn, động phòng hoa chúc á?!
Tô Đường còn chưa hết khiếp sợ vì suy nghĩ vừa rồi của mình, thì đã cảm thấy xe xóc nảy lên một cái, tiếng vó ngựa dồn dập ở bên ngoài cùng với những âm thanh hỗn loạn vang lên.
Tình huống gì đây? Tô Đường vén rèm nhìn ra ngoài, còn chưa nhìn rõ, một mũi tên đã xé gió lao tới, “phập” một tiếng cắm thẳng vào khung cửa xe ngựa.
Tô Đường biến sắc, Hỉ Thước kinh hãi. Ở bên ngoài đã xuất hiện một đám hắc y nhân không biết từ bao giờ, đang chém giết người của Tống Thế An!
Đội rước dâu bị phá tan, người ngã ngựa đổ, đồ cưới văng lung tung, tình hình vô cùng rối loạn. Tô Đường nhìn hết mọi chuyện, lửa giận như bùng lên:
— bà đây thành thân được dễ lắm hay sao hả!!!
Khi Tô Đường tìm kiếm hình bóng Tống Thế An xen lẫn trong đám người kia, thì Hỉ Thước lại nhảy từ trên xe ngựa xuống.
“Em làm gì thế?” Tô Đường kéo lại không kịp, lo lắng hỏi.
Hỉ Thước chạy tới chỗ đồ cưới rơi lung tung, chỉ vào một rương gỗ lim nhỏ, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, món đồ đó còn ở trong này!”
Tô Đường xấu hổ, lúc này rồi mà còn quan tâm đến mấy thứ đó: “Mau quay lại đây!”
Hỉ Thước cũng sợ tình hình rối loạn bên ngoài, nhấc rương lên chạy về phía xe ngựa, nhưng khi chỉ còn cách xe ngựa khoảng bốn bước chân, cô lại không đi lên được, vì một hắc y nhân đã cưỡi ngựa lao tới, bắt cóc Tô Đường đưa đi.
“Tiểu thư —.”
Nhìn tiểu thư bị bắt đi, Hỉ Thước vội đến phát khóc, chạy nhanh chân đuổi theo. Có điều, cô chạy làm sao lại được với ngựa chứ, chỉ một thoáng sau khoảng cách đã bị kéo dài ra rất nhiều. Đúng lúc này, cô nghe thấy giọng nói cực kỳ to của tiểu thư truyền theo gió tới —-
“Tống Thế An, cái đồ khốn kiếp nhà huynh! Nương tử của huynh bị bắt đi rồi, huynh còn đứng đó mà chém cái cứt gì!”
Hỉ Thước kinh hãi đến phát ngốc.
Mọi người kinh hãi đến phát ngốc.
Mà ngay khi mọi người chưa kịp phản ứng, một con người đã lao vụt qua, đuổi theo Tô Đường…
Rất lâu rất lâu về sau, mỗi khi nhớ lại chuyện này, Hỉ Thước đều cảm thấy, Tống tướng quân quả là anh hùng cái thế, trong vòng vây của thiên quân vạn mã, ngài ấy lao đi như một cơn gió xoáy, không màng đến tính mạng, càng không sợ hiểm nguy, chỉ vì muốn cứu người vợ xinh đẹp trong lòng mình…
Có điều, một viên tướng nhỏ thuộc hạ của Tống Thế An lại nhớ rất rõ rằng, sắc mặt của tướng quân nhà bọn họ lúc ấy, thật sự là đen như than, đen như than…
Lại nói, Tô Đường bị bắt cóc cũng không nhàn rỗi chút nào. Tuy nàng đã là cô nương hai mươi tuổi, nhưng dù sao cũng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, ngay cả cầm tay còn chưa có, nói gì tới ôm ôm ấp ấp?! Một cô gái thuần khiết như nàng, sao có thể bị một tên hắc y nhân bịt mặt chết tiệt trói buộc ở đây chứ! Quá nhục nhã, ôi thôi quá nhục nhã! Vì thế, tay nàng đánh, răng nàng cắn, cố hết sức để phản kháng!
“Á á á — cô là chó đấy à?” Hắc y nhân bịt mặt đau đến mức kêu ầm lên.
“Bà đây là chó đấy!” Nghe hắn kêu, Tô Đường lại như hăng hái hơn, thừa lúc hắc y nhân không kịp phản ứng, liền đưa tay kéo khăn bịt mặt của y xuống.
Ối chà? Diện mạo trẻ trung của tên này cũng không tệ đâu!
Bị nàng nhìn thấy mặt, sắc mặt hắc y nhân vô cùng căng thẳng, sau đó hai tròng mắt y trầm xuống, tung một chưởng đánh hôn mê cô gái trong lòng mình. Vừa quay đầu nhìn, thấy Tống Thế An đuổi theo sát, y liền mỉm cười như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Bọn họ vừa chạy vào trong một sơn cốc, mà sơn cốc thì đương nhiên được bao phủ bởi cây cối bụi rậm, cực kỳ thích hợp để mai phục.
Hắc y nhân dừng ngựa, quay đầu ngựa lại, nhìn về phía Tống đại tướng quân đang giục ngựa phi như điên tới.
Tống Thế An vừa nhận ra sự tình không ổn, thì đã không còn kịp nữa, quân mai phục từ từ xuất hiện ở cả bốn phía. Hắn dừng ngựa, nheo mắt lại, rồi nhìn thẳng về phía hắc y nhân đang ngồi trên lưng ngựa ở trước mặt mình.
“Tống đại tướng quân, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như vậy.” Hắc y nhân cười như gió xuân, nét mặt ôn hòa.
Tống Thế An trầm giọng: “Tiểu vương gia, hiện giờ nước Diên của ngài và nước Tụng của ta đang đàm phán hòa bình, việc lần này ngài làm, e không được ổn đâu.”
Bùi Thụy Hòa phì cười đầy vẻ khinh miệt nói: “Đàm phán hòa bình là chuyện của hai nước, còn giết huynh là chuyện của ta. Chẳng liên quan gì tới nhau hết.”
“Huynh không sợ sẽ lại gây chiến tranh loạn lạc hay sao?!”
“Tống đại tướng quân nhà huynh đã chết, nước Diên ta nhất định sẽ có hy vọng chiến thắng. Hơn nữa, huynh chết ở đây, ai mà biết được gì chứ!” Bùi Thụy Hòa nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đầy sát khí.
Tống Thế An nhìn lướt qua bốn phía, biết ngay y đã sắp xếp ổn thỏa từ trước, e rằng những người mai phục ở đây đều là cao thủ hàng đầu của nước Diên, nếu chỉ bằng khả năng của mình hắn, e sẽ có có thể đối phó được, huống chi lại còn có một cô gái phiền phức ở đây nữa.
Liếc nhìn người con gái nãy giờ vẫn nằm im không nhúc nhích trên lưng ngựa, Tống Thế An càng nhíu chặt mày hơn — quả nhiên là hắn có số khắc thê.
Bùi Thụy Hòa không muốn lãng phí thời gian, lỡ viện binh tới kịp, thì việc giết người sẽ không thuận tiện nữa. Vì thế, y phất tay ra hiệu, hạ lệnh bắt đầu. Nhìn cô gái trên lưng ngựa, y cảm thấy vô cùng vướng víu lại không tiện bỏ nàng xuống, đành phải tự xuống ngựa theo dõi tình hình chiến sự.
Tống Thế An lấy một địch một trăm, càng đánh càng cố gắng. Đối phương người đông thế mạnh, mình lại cầm vũ khí không thuận tay, càng lúc càng bị yếu thế. Nhưng hắn cũng không dễ đầu hàng như vậy, càng nguy hiểm, hắn càng bình tĩnh. Hắn đang tìm thời cơ để lật ngược thế cờ.
Biện pháp tốt nhất lúc này, chính là bắt kẻ cầm đầu!!!
Hắn nhìn chằm chằm đám sát thủ quây thành vòng trước mặt mình, rồi lại liếc mắt theo dõi động tĩnh của Bùi Thụy Hòa không bỏ lỡ giây nào. Nhưng khi hắn nhìn về phía tiểu vương gia của nước thù địch kia, hắn lại bất giác ngẩn người.
Trên lưng ngựa, phía sau lưng Bùi Thụy Hòa, một cô gái cong người, xoay tới xoay lui như đang tìm kiếm thứ gì, sau đó mặt lộ vẻ vui mừng, tháo mũ phượng trên đầu xuống, giơ lên ngắm kỹ, rồi ném thật mạnh vào gáy y…
Chiếc mũ phượng kia… rất nặng, rất nặng…
“Cốp” một tiếng vang lên, mặt Bùi Thụy Hòa đầy vẻ kinh ngạc, từ từ ngã xuống. Khi y ngã gục, đầu vẫn quay về phía sau nhìn với vẻ không thể tin nổi.
Nhìn một đầu đầy máu của y, Tô Đường quẹt miệng, rùng mình một cái: “Hừ, ghê tởm quá đi mất!”
Nói xong, nàng nhảy phắt xuống ngực, rút một cây trâm từ mũ phượng ra, kề sát vào cổ họng Bùi Thụy Hòa, hét to với đám hắc y nhân: “Tất cả không được động đậy! Nếu không, bà đây đâm thủng cổ y!”
Mọi người lại kinh hãi!
—bamholyland.com—
Sau một màn “đàm phán hòa bình”, thích khách kéo chủ nhân đang hôn mê bất tỉnh của bọn hắn đi trước. Tô Đường nhìn người ngựa rời đi cả, bụi bặm bay đầy trời, rốt cuộc cũng thở phào được một hơi, nhưng thần kinh đang căng thẳng vừa được buông lỏng, thì chân cũng như nhũn cả ra. Nàng vỗ nhẹ vào ngực, thầm nghĩ, vừa rồi nguy hiểm thật.
Nhìn động tác của nàng, Tống Thế An nhíu mày: vốn cứ tưởng nàng to gan lớn mật lắm… rốt cuộc cũng vẫn chỉ là một cô gái.
Bắt gặp ánh mắt của hắn, Tô Đường bất giác đứng thẳng người, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, có điều, vì vậy nên nàng cũng thấy không còn sợ hãi lắm —
“Y là ai?” Lại dám tới bắt cóc nàng!
“Tiểu vương gia nước Diên.” Tống Thế An trả lời đơn giản.
“Hả? Nước Diên á? Không phải là cái nước Diên đang đánh nhau với chúng ta đấy chứ?” Tuy Tô Đường là phụ nữ, nhưng cũng nghe rất nhiều chuyệnquốc gia đại sự, nàng nhớ rõ, hình như trận trước nước Tụng bọn họ đánh nước Diên đến mức hoa rơi nước chạy, mà người cầm quân, chính là tên mặt lạnh đang đứng trước mặt nàng đây.
Tống Thế An khẽ gật đầu, coi như trả lời.
“Đức hạnh đó mà cũng làm Vương gia được à?” Chợt như nhớ ra gì, nàng kinh hãi hỏi: “Vừa rồi ta đập vỡ nát đầu y như thế, thế nào y cũng tìm ta tính sổ!”
Nhìn chiếc mũ phượng được gắn chi chít trâm ngọc, trân châu, Tô Đường cảm thấy hơi lo lắng — rốt cuộc Hỉ Thước gắn bao nhiêu trân châu lên đây? Mỗi cây trâm gắn một viên trân châu, mỗi cây trâm tạo thành một lỗ thủng… A a a, đáng sợ quá!!!
Tống Thế An cũng hơi lúng túng khi nhìn chiếc mũ phượng dính máu kia. Hung khí này, quả thật hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ. Có điều, một cô gái như vậy??? Hắn quay sang nhìn Tô Đường, thấy ngay một cô nàng mặc hỉ phục đỏ thẫm, tóc tai bù xù, khuôn mặt vặn vẹo kỳ quái đến cùng cực… Thôi được rồi, hắn cũng chưa từng nhìn thấy một cô nàng như vậy bao giờ.
Đột nhiên hắn nhớ tới lời nói của Trương đại nhân, hình như ông ấy có nói, vị cô nương đó, mắt ngọc mày ngài, hiền lương thục đức… Quả nhiên, người xưa nói cấm có sai bao giờ, lời của bà mối không thể tin được!
Thô lỗ, vô lễ! Tống Thế An nhớ tới hình ảnh chửi bới om sòm của nàng vừa rồi.
Còn liều lĩnh nữa chứ! Đầu ngón chân lại nhắc nhở hắn một cách kịch liệt!
…
Tống Thế An hơi hối hận. Dù hắn cưới ai cũng chẳng sao cả, nhưng cái vị này thì…
Ngay khi hắn đang băn khoăn xem nên xử lý hôn sự này thế nào, thì Tô Đường bắt đầu khóc lóc thảm thiết hỏi: “Dù hắn có là tiểu vương gia gì gì đó của nước Diên kia, nhưng vì sao y phải bắt cóc ta chứ? Ta cũng đâu có trêu chọc gì y?! Không lẽ muốn cướp sắc sao?”
Khóe miệng Tống Thế An co rút, thầm nghĩ, nếu Bùi Thụy Hòa nghe được mấy lời này, e sẽ tức giận mà ngất xỉu mất. Phụ nữ xung quanh y có người nào không là hoa nhường nguyệt thẹn? Quý phủ của y, chỉ một nha hoàn có khi cũng còn đẹp hơn cái vị trước mặt hắn bây giờ ba phần. Cô gái này, chẳng những thô lỗ, vô lễ, liều lĩnh, còn không tự biết mình biết ta gì cả!
Nghĩ vậy, Tống Thế An đáp: “Chẳng qua y bắt cô để làm mồi mà thôi.” Cho nên, cô đừng có nghĩ viển vông. Nói xong, hắn đi về phía con ngựa ở bên cạnh.
Tô Đường lập tức trợn trừng mắt, ý hắn là bảo nàng đừng có nghĩ ai cũng mê mình sao?! Hừ! “Nói theo ý huynh, tức là y tới để giết huynh à?” Tô Đường kéo váy dài vừa đuổi theo hắn vừa hỏi, thấy Tống Thế An lại lười nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu, lửa giận trong lòng nàng lại nhen nhóm: “Vậy sao y lại muốn giết huynh?”
Tống Thế An vuốt ve lưng ngựa, con ngươi trong trẻo tối sầm lại, trầm giọng nói: “Ở trên chiến trường, ta đánh cho nước Diên bọn họ thất bại thảm hại. Bọn họ coi ta như cái đinh trong mắt, luôn muốn diệt trừ.”
“Huynh có thể tóm tắt khái quát công lao to lớn của huynh được không?” Tô Đường liếc nhìn hắn đầy khinh bỉ, quả nhiên, vẫn là cái tên cố chấp, kiêu ngạo, mặt hất ngược lên trời kia, chẳng hề thay đổi chút nào!
Tống Thế An chỉ cảm thấy cô nàng này rất phiền phức, cũng chẳng muốn nhiều lời, liền tung người lên ngựa, rồi đưa tay về phía Tô Đường đang trợn mắt há hốc mồm nhìn ngựa — ơ, sao vẻ mặt nàng lại có vẻ si mê thế kia?
Tô Đường mở to mắt nhìn, trong lòng mềm như nước, vừa rồi tư thế tung người lên ngựa của hắn thật sự là… thật sự là… rất gọn gàng, cực kỳ đẹp trai!!!
“Huynh… huynh xuống dưới trước đã.” Tô Đường nói.
Tống Thế An nhíu mày: “Làm gì?”
“Đừng nói nhảm nữa, xuống trước đã.” Tô Đường không chút khách khí.
Mặt Tống Thế An sa sầm xuống, còn chưa có cô gái nào dám sai khiến hắn đâu! Có điều, nhìn mặt nàng nghiêm túc thế kia, có phải là có chuyện gì quan trọng không? Nghĩ vậy, hắn vẫn xoay người xuống ngựa.
“Ừ, huynh lên lại đi.” Mặt Tô Đường đầy vẻ chờ mong.
Mặt Tống Thế An lại càng đen hơn: “Rốt cuộc là cô muốn làm gì?!”
“Chẳng qua là ta thấy hình ảnh huynh xoay người lên ngựa quá đẹp, nên muốn xem thêm một lần thôi mà —.”
Tô Đường trả lời rất thật thà, nhưng Tống Thế An lại suýt nữa thì ngã từ trên ngựa xuống.
—o0o—
Tác giả nói đôi lời: Tiểu vương gia số khổ ôm đầu, nước mắt lưng tròng: Ta… ta sẽ còn quay lại nữa!
Vị tác giả rác rưởi đang vùi đầu gõ chữ: Vậy anh cứ dưỡng thương trước đi đã.
Bùi Thụy Hòa dậm chân: Ta hận mũ phượng! Ta hận thành thân! Ta hận phụ nữ!
Tác giả rác rưởi nhìn trời: Ôi chao, hình như tôi bất giác bẻ cong một anh chàng thẳng rồi… [Truyện này không có chi tiết BL, cứ yên tâm!]
Hành động này khiến Hỉ Thước sợ hết hồn: “Tiểu thư! Tân nương tử không thể để người khác nhìn thấy được!”
“Suỵt —.” Tô Đường ra hiệu đừng lên tiếng: “Tiểu thư nhà em còn đang có chính sự nhé!”
Chính sự của tân nương tử là gì? Đương nhiên là xem tân lang quan rồi. Có điều, Tô Đường nhìn một lúc lâu, cũng vẫn chỉ nhìn thấy một bóng lưng thẳng tắp, cùng với cái thứ tròn tròn lắc qua lắc lại kia —- là mông ngựa…
Nhìn huynh lâu như vậy mà huynh không thèm quay đầu cười một cái à! Tô Đường bĩu dài môi ra, cực kỳ bất mãn. Đột nhiên, trong đầu nàng như lóe sáng, Tô Đường nhoẻn miệng cười trộm, sau đó chu môi, huýt một tiếng sáo dài.
Tống Thế An đang ngẩng đầu, ưỡn ngực, thẳng lưng ngồi trên ngựa đi đằng trước, đột nhiên nghe thấy tiếng huýt sao vang lên ở phía sau khiến hắn cảnh giác quay đầu lại, không phát hiện ra điều gì bất thường. Nhưng khi nhìn kỹ một chút, lông mày hắn hơi nhướng lên, tấm rèm xe ngựa lay động quá khả nghi đi… Ngón chân hắn khẽ tê buốt, Tống Thế An có dự cảm xấu —- hình như hắn đã cưới phải một cô nàng phiền phức rồi!!!
Trong xe ngựa, Tô Đường vui đến mức lăn qua lộn lại, Hỉ Thước lại rất bình tĩnh, nếu không phải vừa rồi cô phản ứng nhanh, kéo tiểu thư vào, thì tiểu thư đã bị người ta nhìn thấy hết rồi!
Tiểu thư quậy phá quá đi mất! Bình thường đều là mấy tay công tử chơi bời đùa giỡn con gái nhà lành, tiểu thư nhà cô lại ngược lại, đi đùa giỡn người ta! Đúng là loạn chết đi được!
“Ôi dào, tiểu Hỉ Thước của ta, em đừng giận dữ mà, ta chỉ đùa chút thôi!” Tô Đường không có một chút tự giác nào về hành động dọa người vừa rồi của mình, chớp chớp hai mắt rất ngây thơ.
Môi Hỉ Thước bĩu dài ra, tiểu thư chỉ có một nha đầu hồi môn là cô, sau này không biết còn phải giải quyết bao nhiêu chuyện rắc rối nữa, nghĩ đến đường đời của mình mà thấy mù mịt vô cùng, hu hu hu…
Tô Đường cũng không thèm để ý tới Hỉ Thước đang cảm thán cho đường đời vô cùng của mình nữa, lại bắt đầu nhớ lại cảnh vừa rồi mặt lạnh quay đầu lại. Chẹp chẹp, chà, đúng là mặt lạnh, quay đầu lại nhìn cũng lạnh như băng. Có điều, nhìn cái diện mạo tên nhóc đó, đúng là rất tuấn tú, à không phải, là diện mạo lão già đó chứ, có vẻ dễ nhìn hơn trước kia rất nhiều… có điều, dù có dễ nhìn đi chăng nữa thì cũng rất đáng ghét!
Haiz, đúng là nghiệt duyên! Năm đó huynh kiêu ngạo nói rằng dù phụ nữ trong thiên hạ chết hết cũng không cưới ta… gru gru gru… bây giờ có lẽ trong lòng huynh đang uất nghẹn đến chết đi được phải không? Chờ tới đêm nay động phòng hoa chúc, bà đây nhất định phải chống nạnh cười to, cười cái sự mất mặt của huynh, cười cái tự tạo nghiệt của huynh… A, không ổn, động phòng hoa chúc á?!
Tô Đường còn chưa hết khiếp sợ vì suy nghĩ vừa rồi của mình, thì đã cảm thấy xe xóc nảy lên một cái, tiếng vó ngựa dồn dập ở bên ngoài cùng với những âm thanh hỗn loạn vang lên.
Tình huống gì đây? Tô Đường vén rèm nhìn ra ngoài, còn chưa nhìn rõ, một mũi tên đã xé gió lao tới, “phập” một tiếng cắm thẳng vào khung cửa xe ngựa.
Tô Đường biến sắc, Hỉ Thước kinh hãi. Ở bên ngoài đã xuất hiện một đám hắc y nhân không biết từ bao giờ, đang chém giết người của Tống Thế An!
Đội rước dâu bị phá tan, người ngã ngựa đổ, đồ cưới văng lung tung, tình hình vô cùng rối loạn. Tô Đường nhìn hết mọi chuyện, lửa giận như bùng lên:
— bà đây thành thân được dễ lắm hay sao hả!!!
Khi Tô Đường tìm kiếm hình bóng Tống Thế An xen lẫn trong đám người kia, thì Hỉ Thước lại nhảy từ trên xe ngựa xuống.
“Em làm gì thế?” Tô Đường kéo lại không kịp, lo lắng hỏi.
Hỉ Thước chạy tới chỗ đồ cưới rơi lung tung, chỉ vào một rương gỗ lim nhỏ, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, món đồ đó còn ở trong này!”
Tô Đường xấu hổ, lúc này rồi mà còn quan tâm đến mấy thứ đó: “Mau quay lại đây!”
Hỉ Thước cũng sợ tình hình rối loạn bên ngoài, nhấc rương lên chạy về phía xe ngựa, nhưng khi chỉ còn cách xe ngựa khoảng bốn bước chân, cô lại không đi lên được, vì một hắc y nhân đã cưỡi ngựa lao tới, bắt cóc Tô Đường đưa đi.
“Tiểu thư —.”
Nhìn tiểu thư bị bắt đi, Hỉ Thước vội đến phát khóc, chạy nhanh chân đuổi theo. Có điều, cô chạy làm sao lại được với ngựa chứ, chỉ một thoáng sau khoảng cách đã bị kéo dài ra rất nhiều. Đúng lúc này, cô nghe thấy giọng nói cực kỳ to của tiểu thư truyền theo gió tới —-
“Tống Thế An, cái đồ khốn kiếp nhà huynh! Nương tử của huynh bị bắt đi rồi, huynh còn đứng đó mà chém cái cứt gì!”
Hỉ Thước kinh hãi đến phát ngốc.
Mọi người kinh hãi đến phát ngốc.
Mà ngay khi mọi người chưa kịp phản ứng, một con người đã lao vụt qua, đuổi theo Tô Đường…
Rất lâu rất lâu về sau, mỗi khi nhớ lại chuyện này, Hỉ Thước đều cảm thấy, Tống tướng quân quả là anh hùng cái thế, trong vòng vây của thiên quân vạn mã, ngài ấy lao đi như một cơn gió xoáy, không màng đến tính mạng, càng không sợ hiểm nguy, chỉ vì muốn cứu người vợ xinh đẹp trong lòng mình…
Có điều, một viên tướng nhỏ thuộc hạ của Tống Thế An lại nhớ rất rõ rằng, sắc mặt của tướng quân nhà bọn họ lúc ấy, thật sự là đen như than, đen như than…
Lại nói, Tô Đường bị bắt cóc cũng không nhàn rỗi chút nào. Tuy nàng đã là cô nương hai mươi tuổi, nhưng dù sao cũng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, ngay cả cầm tay còn chưa có, nói gì tới ôm ôm ấp ấp?! Một cô gái thuần khiết như nàng, sao có thể bị một tên hắc y nhân bịt mặt chết tiệt trói buộc ở đây chứ! Quá nhục nhã, ôi thôi quá nhục nhã! Vì thế, tay nàng đánh, răng nàng cắn, cố hết sức để phản kháng!
“Á á á — cô là chó đấy à?” Hắc y nhân bịt mặt đau đến mức kêu ầm lên.
“Bà đây là chó đấy!” Nghe hắn kêu, Tô Đường lại như hăng hái hơn, thừa lúc hắc y nhân không kịp phản ứng, liền đưa tay kéo khăn bịt mặt của y xuống.
Ối chà? Diện mạo trẻ trung của tên này cũng không tệ đâu!
Bị nàng nhìn thấy mặt, sắc mặt hắc y nhân vô cùng căng thẳng, sau đó hai tròng mắt y trầm xuống, tung một chưởng đánh hôn mê cô gái trong lòng mình. Vừa quay đầu nhìn, thấy Tống Thế An đuổi theo sát, y liền mỉm cười như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Bọn họ vừa chạy vào trong một sơn cốc, mà sơn cốc thì đương nhiên được bao phủ bởi cây cối bụi rậm, cực kỳ thích hợp để mai phục.
Hắc y nhân dừng ngựa, quay đầu ngựa lại, nhìn về phía Tống đại tướng quân đang giục ngựa phi như điên tới.
Tống Thế An vừa nhận ra sự tình không ổn, thì đã không còn kịp nữa, quân mai phục từ từ xuất hiện ở cả bốn phía. Hắn dừng ngựa, nheo mắt lại, rồi nhìn thẳng về phía hắc y nhân đang ngồi trên lưng ngựa ở trước mặt mình.
“Tống đại tướng quân, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như vậy.” Hắc y nhân cười như gió xuân, nét mặt ôn hòa.
Tống Thế An trầm giọng: “Tiểu vương gia, hiện giờ nước Diên của ngài và nước Tụng của ta đang đàm phán hòa bình, việc lần này ngài làm, e không được ổn đâu.”
Bùi Thụy Hòa phì cười đầy vẻ khinh miệt nói: “Đàm phán hòa bình là chuyện của hai nước, còn giết huynh là chuyện của ta. Chẳng liên quan gì tới nhau hết.”
“Huynh không sợ sẽ lại gây chiến tranh loạn lạc hay sao?!”
“Tống đại tướng quân nhà huynh đã chết, nước Diên ta nhất định sẽ có hy vọng chiến thắng. Hơn nữa, huynh chết ở đây, ai mà biết được gì chứ!” Bùi Thụy Hòa nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đầy sát khí.
Tống Thế An nhìn lướt qua bốn phía, biết ngay y đã sắp xếp ổn thỏa từ trước, e rằng những người mai phục ở đây đều là cao thủ hàng đầu của nước Diên, nếu chỉ bằng khả năng của mình hắn, e sẽ có có thể đối phó được, huống chi lại còn có một cô gái phiền phức ở đây nữa.
Liếc nhìn người con gái nãy giờ vẫn nằm im không nhúc nhích trên lưng ngựa, Tống Thế An càng nhíu chặt mày hơn — quả nhiên là hắn có số khắc thê.
Bùi Thụy Hòa không muốn lãng phí thời gian, lỡ viện binh tới kịp, thì việc giết người sẽ không thuận tiện nữa. Vì thế, y phất tay ra hiệu, hạ lệnh bắt đầu. Nhìn cô gái trên lưng ngựa, y cảm thấy vô cùng vướng víu lại không tiện bỏ nàng xuống, đành phải tự xuống ngựa theo dõi tình hình chiến sự.
Tống Thế An lấy một địch một trăm, càng đánh càng cố gắng. Đối phương người đông thế mạnh, mình lại cầm vũ khí không thuận tay, càng lúc càng bị yếu thế. Nhưng hắn cũng không dễ đầu hàng như vậy, càng nguy hiểm, hắn càng bình tĩnh. Hắn đang tìm thời cơ để lật ngược thế cờ.
Biện pháp tốt nhất lúc này, chính là bắt kẻ cầm đầu!!!
Hắn nhìn chằm chằm đám sát thủ quây thành vòng trước mặt mình, rồi lại liếc mắt theo dõi động tĩnh của Bùi Thụy Hòa không bỏ lỡ giây nào. Nhưng khi hắn nhìn về phía tiểu vương gia của nước thù địch kia, hắn lại bất giác ngẩn người.
Trên lưng ngựa, phía sau lưng Bùi Thụy Hòa, một cô gái cong người, xoay tới xoay lui như đang tìm kiếm thứ gì, sau đó mặt lộ vẻ vui mừng, tháo mũ phượng trên đầu xuống, giơ lên ngắm kỹ, rồi ném thật mạnh vào gáy y…
Chiếc mũ phượng kia… rất nặng, rất nặng…
“Cốp” một tiếng vang lên, mặt Bùi Thụy Hòa đầy vẻ kinh ngạc, từ từ ngã xuống. Khi y ngã gục, đầu vẫn quay về phía sau nhìn với vẻ không thể tin nổi.
Nhìn một đầu đầy máu của y, Tô Đường quẹt miệng, rùng mình một cái: “Hừ, ghê tởm quá đi mất!”
Nói xong, nàng nhảy phắt xuống ngực, rút một cây trâm từ mũ phượng ra, kề sát vào cổ họng Bùi Thụy Hòa, hét to với đám hắc y nhân: “Tất cả không được động đậy! Nếu không, bà đây đâm thủng cổ y!”
Mọi người lại kinh hãi!
—bamholyland.com—
Sau một màn “đàm phán hòa bình”, thích khách kéo chủ nhân đang hôn mê bất tỉnh của bọn hắn đi trước. Tô Đường nhìn người ngựa rời đi cả, bụi bặm bay đầy trời, rốt cuộc cũng thở phào được một hơi, nhưng thần kinh đang căng thẳng vừa được buông lỏng, thì chân cũng như nhũn cả ra. Nàng vỗ nhẹ vào ngực, thầm nghĩ, vừa rồi nguy hiểm thật.
Nhìn động tác của nàng, Tống Thế An nhíu mày: vốn cứ tưởng nàng to gan lớn mật lắm… rốt cuộc cũng vẫn chỉ là một cô gái.
Bắt gặp ánh mắt của hắn, Tô Đường bất giác đứng thẳng người, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, có điều, vì vậy nên nàng cũng thấy không còn sợ hãi lắm —
“Y là ai?” Lại dám tới bắt cóc nàng!
“Tiểu vương gia nước Diên.” Tống Thế An trả lời đơn giản.
“Hả? Nước Diên á? Không phải là cái nước Diên đang đánh nhau với chúng ta đấy chứ?” Tuy Tô Đường là phụ nữ, nhưng cũng nghe rất nhiều chuyệnquốc gia đại sự, nàng nhớ rõ, hình như trận trước nước Tụng bọn họ đánh nước Diên đến mức hoa rơi nước chạy, mà người cầm quân, chính là tên mặt lạnh đang đứng trước mặt nàng đây.
Tống Thế An khẽ gật đầu, coi như trả lời.
“Đức hạnh đó mà cũng làm Vương gia được à?” Chợt như nhớ ra gì, nàng kinh hãi hỏi: “Vừa rồi ta đập vỡ nát đầu y như thế, thế nào y cũng tìm ta tính sổ!”
Nhìn chiếc mũ phượng được gắn chi chít trâm ngọc, trân châu, Tô Đường cảm thấy hơi lo lắng — rốt cuộc Hỉ Thước gắn bao nhiêu trân châu lên đây? Mỗi cây trâm gắn một viên trân châu, mỗi cây trâm tạo thành một lỗ thủng… A a a, đáng sợ quá!!!
Tống Thế An cũng hơi lúng túng khi nhìn chiếc mũ phượng dính máu kia. Hung khí này, quả thật hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ. Có điều, một cô gái như vậy??? Hắn quay sang nhìn Tô Đường, thấy ngay một cô nàng mặc hỉ phục đỏ thẫm, tóc tai bù xù, khuôn mặt vặn vẹo kỳ quái đến cùng cực… Thôi được rồi, hắn cũng chưa từng nhìn thấy một cô nàng như vậy bao giờ.
Đột nhiên hắn nhớ tới lời nói của Trương đại nhân, hình như ông ấy có nói, vị cô nương đó, mắt ngọc mày ngài, hiền lương thục đức… Quả nhiên, người xưa nói cấm có sai bao giờ, lời của bà mối không thể tin được!
Thô lỗ, vô lễ! Tống Thế An nhớ tới hình ảnh chửi bới om sòm của nàng vừa rồi.
Còn liều lĩnh nữa chứ! Đầu ngón chân lại nhắc nhở hắn một cách kịch liệt!
…
Tống Thế An hơi hối hận. Dù hắn cưới ai cũng chẳng sao cả, nhưng cái vị này thì…
Ngay khi hắn đang băn khoăn xem nên xử lý hôn sự này thế nào, thì Tô Đường bắt đầu khóc lóc thảm thiết hỏi: “Dù hắn có là tiểu vương gia gì gì đó của nước Diên kia, nhưng vì sao y phải bắt cóc ta chứ? Ta cũng đâu có trêu chọc gì y?! Không lẽ muốn cướp sắc sao?”
Khóe miệng Tống Thế An co rút, thầm nghĩ, nếu Bùi Thụy Hòa nghe được mấy lời này, e sẽ tức giận mà ngất xỉu mất. Phụ nữ xung quanh y có người nào không là hoa nhường nguyệt thẹn? Quý phủ của y, chỉ một nha hoàn có khi cũng còn đẹp hơn cái vị trước mặt hắn bây giờ ba phần. Cô gái này, chẳng những thô lỗ, vô lễ, liều lĩnh, còn không tự biết mình biết ta gì cả!
Nghĩ vậy, Tống Thế An đáp: “Chẳng qua y bắt cô để làm mồi mà thôi.” Cho nên, cô đừng có nghĩ viển vông. Nói xong, hắn đi về phía con ngựa ở bên cạnh.
Tô Đường lập tức trợn trừng mắt, ý hắn là bảo nàng đừng có nghĩ ai cũng mê mình sao?! Hừ! “Nói theo ý huynh, tức là y tới để giết huynh à?” Tô Đường kéo váy dài vừa đuổi theo hắn vừa hỏi, thấy Tống Thế An lại lười nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu, lửa giận trong lòng nàng lại nhen nhóm: “Vậy sao y lại muốn giết huynh?”
Tống Thế An vuốt ve lưng ngựa, con ngươi trong trẻo tối sầm lại, trầm giọng nói: “Ở trên chiến trường, ta đánh cho nước Diên bọn họ thất bại thảm hại. Bọn họ coi ta như cái đinh trong mắt, luôn muốn diệt trừ.”
“Huynh có thể tóm tắt khái quát công lao to lớn của huynh được không?” Tô Đường liếc nhìn hắn đầy khinh bỉ, quả nhiên, vẫn là cái tên cố chấp, kiêu ngạo, mặt hất ngược lên trời kia, chẳng hề thay đổi chút nào!
Tống Thế An chỉ cảm thấy cô nàng này rất phiền phức, cũng chẳng muốn nhiều lời, liền tung người lên ngựa, rồi đưa tay về phía Tô Đường đang trợn mắt há hốc mồm nhìn ngựa — ơ, sao vẻ mặt nàng lại có vẻ si mê thế kia?
Tô Đường mở to mắt nhìn, trong lòng mềm như nước, vừa rồi tư thế tung người lên ngựa của hắn thật sự là… thật sự là… rất gọn gàng, cực kỳ đẹp trai!!!
“Huynh… huynh xuống dưới trước đã.” Tô Đường nói.
Tống Thế An nhíu mày: “Làm gì?”
“Đừng nói nhảm nữa, xuống trước đã.” Tô Đường không chút khách khí.
Mặt Tống Thế An sa sầm xuống, còn chưa có cô gái nào dám sai khiến hắn đâu! Có điều, nhìn mặt nàng nghiêm túc thế kia, có phải là có chuyện gì quan trọng không? Nghĩ vậy, hắn vẫn xoay người xuống ngựa.
“Ừ, huynh lên lại đi.” Mặt Tô Đường đầy vẻ chờ mong.
Mặt Tống Thế An lại càng đen hơn: “Rốt cuộc là cô muốn làm gì?!”
“Chẳng qua là ta thấy hình ảnh huynh xoay người lên ngựa quá đẹp, nên muốn xem thêm một lần thôi mà —.”
Tô Đường trả lời rất thật thà, nhưng Tống Thế An lại suýt nữa thì ngã từ trên ngựa xuống.
—o0o—
Tác giả nói đôi lời: Tiểu vương gia số khổ ôm đầu, nước mắt lưng tròng: Ta… ta sẽ còn quay lại nữa!
Vị tác giả rác rưởi đang vùi đầu gõ chữ: Vậy anh cứ dưỡng thương trước đi đã.
Bùi Thụy Hòa dậm chân: Ta hận mũ phượng! Ta hận thành thân! Ta hận phụ nữ!
Tác giả rác rưởi nhìn trời: Ôi chao, hình như tôi bất giác bẻ cong một anh chàng thẳng rồi… [Truyện này không có chi tiết BL, cứ yên tâm!]
Bình luận truyện