Tưởng Lộc Phi Phi
Chương 22
Phòng thay đồ không có cửa sổ, đèn vừa tắt một cái là cả phòng lập tức biến thành một cái lồng tối như hũ nút.
Phía bên ngoài hành lang vọng lại một loạt âm thanh như thiên binh vạn mã chạy loạn, người phụ trách thiết bị đang đứng bên ngoài gào khản cả cổ lên, âm thanh hỗn loạn bên ngoài bị cánh cửa chặn lại, nghe không rõ.
Xem ra là cả trường quay bị mất điện cả rồi.
Khi đột nhiên rơi vào bóng tối đen kịt, người ta sẽ vô thức dựa vào nguồn nhiệt ấm áp bên cạnh, Phỉ Thường cũng không phải ngoại lệ.
Lúc cậu nhận thức được thì phát hiện ra dường như mình và Trần Việt Dương đã đứng sát sàn sạt, gần như không hở ra một khoảng trống nào hết.
Phỉ Thường: "......"
Mà trong bóng tối, Trần Việt Dương đột nhiên mở lời.
Anh hỏi: "Phỉ Thường, em nói hết câu vừa nãy em còn nói dở đi."
"...... Gì cơ ạ?"
"Câu em vừa nói, "em đối với anh......" anh muốn nghe nốt vế sau."
Phỉ Thường trợn tròn mắt trong bóng tối một cách vô ích, dựa vào giọng nói để xác định được vị trí của Trần Việt Dương.
Bóng tối khiến người ta mất đi thị giác, nhưng lại khiến cho các giác quan khác như thính giác, khứu giác và xúc giác nhạy bén hơn bình thường.
Cậu có thể nghe được tiếng thở của Trần Việt Dương, có thể sờ được cơ bắp vừa rắn chắc vừa mềm mại của anh, còn có thể ngửi được mùi hương cơ thể thoang thoảng của thần tượng.
Phỉ Thường thầm nghĩ, gần nhau thế này, chắc anh ấy cũng nghe được tiếng tim mình đập nhỉ.
"Hửm?" Trần Việt Dương phát ra một âm đơn tiết từ khoang mũi, tựa như một câu hỏi, cũng tựa như đang thúc giục.
Phỉ Thường nuốt nước bọt, cố gắng tĩnh tâm, ấp úng nói: "Ban nãy em muốn nói, em... với anh.... Em......"
"Cái gì?"
"Cực kỳ kính phục anh."
"......" Đột nhiên tiếng hít thở im bặt trong bóng tối, "Đây là câu mà em muốn nói từ nãy đến giờ à?"
"Vâng, vâng ạ."
"Thế em kính phục anh ở điểm gì?"
"Tất cả chăng......"
"Chăng?"
"Ạ! Là "ạ"!" Phỉ Thường cuống cuồng vớt vát, "Sư huynh, cái gì của anh cũng khiến em kính phục hết! Không có điểm nào khiến em không kính phục anh cả!"
Để dỗ cho sư huynh vui, Phỉ Thường bắt đầu liệt kê tất cả các điểm thu hút của Trần Việt Dương như gọi đồ ăn trong menu nhà hàng: nào là nhảy đẹp, hát hay, phong độ ngời ngời, phong cách ngầu lòi, đẹp trai mê người, tính cách tốt không chỗ chê...... Dường như niềm yêu thích cậu dành cho Trần Việt Dương chỉ đơn thuần là sự kính phục của một hậu bối dành cho tiền bối.
Nhưng đây không phải là đáp án mà Trần Việt Dương muốn nghe.
Trần Việt Dương nói: "Em kính phục anh chỉ vì sự thể hiện ra bên ngoài của anh, thực ra anh không hề tốt đẹp như em nghĩ đâu."
"Làm gì có chuyện đấy?! Sư huynh tốt hơn tất cả mọi người trên đời này!"
"Nhưng anh cũng có khuyết điểm mà, chỉ là anh khá giỏi giả vờ, giỏi che đậy, thế nên không ai biết thôi."
Phỉ Thường không tin.
Trần Việt Dương nói: "Anh không lừa em đâu. Nhiều báo đài nói anh đầy đủ tố chất của một bạn trai tiêu chuẩn kiểu mẫu, nhưng thực ra anh vốn không thể làm một bạn trai đạt chuẩn được, vì anh cực kỳ sợ bóng tối."
"......Thật ạ?"
"Thật." Trần Việt Dương nói chắc nịch, "Không tin em sờ mà xem, anh đang run đây nè."
Từ trước đến nay, đàn anh nói gì, Phỉ Thường cũng răm rắp làm theo.
Cậu đưa tay ra trong bóng tối, hướng về phía đàn anh. Hai người họ cách nhau rất gần, gần tới mức tay Phỉ Thường đưa ra cũng chỉ tiến lên thêm một tý thôi đã chạm vào cơ thể Trần Việt Dương rồi.
Điều không ai ngờ tới là, cái áo choàng vốn dĩ bọc chặt lấy Trần Việt Dương không biết tại sao đã mở tung ra từ bao giờ, tay Phỉ Thường cứ thế dễ dàng dán lên nửa thân trên trần trụi của đàn anh.
Trần Việt Dương không run.
Người run rẩy là Phỉ Thường.
Bàn tay của thanh niên rất lớn, dán lên ngực Trần Việt Dương, vừa hay có thể ôm hơn nửa một bên ngực anh.
Nhưng ngay dưới lòng bàn tay là đầu ngực đang run rẩy dựng lên, đốt cháy lòng bàn tay của Phỉ Thường.
Giọng Trần Việt Dương nhẹ nhàng vang lên, không biết từ lúc nào anh đã kề sát bên tai Phỉ Thường, hỏi cậu: "Sờ có thích không?"
Thanh niên cao to bị kích động đến phát run cả lên, còn chưa kịp phản bác lại thì cửa phòng thay đồ đột nhiên bật mở! Cùng lúc đó, một luồng sáng chói mắt chĩa thẳng về phía hai người.
"Việt Dương, Phỉ Phỉ, hai cậu không sao chứ?"
Hóa ra là Cảnh Quý Nhân cầm đèn pin đến cứu hai người.
Hai người vốn đang dính chặt lấy nhau lập tức tách ra.
Cảnh Quý Nhân nghi ngờ nhìn hai người họ......
Chỉ thấy Phỉ Thường ngồi đơ người trên ghế sô pha, cả mặt đỏ tưng bừng, áo choàng phanh rộng, mắt hết nhìn trái lại đá sang phải, rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Trong khi Trần Việt Dương vững như bàn thạch, đứng bên cạnh ghế sô pha, chậm rãi chỉnh lại áo choàng của mình, đặc biệt là động tác thắt chặt lại đai lưng áo choàng rất có tư thế của "đã hành sự xong".
Cảnh Quý Nhân: "......"
Không phải chứ, anh ta mới đến muộn có năm phút, Phỉ Thường đã bị Trần Việt Dương chà đạp rồi à?
Phía bên ngoài hành lang vọng lại một loạt âm thanh như thiên binh vạn mã chạy loạn, người phụ trách thiết bị đang đứng bên ngoài gào khản cả cổ lên, âm thanh hỗn loạn bên ngoài bị cánh cửa chặn lại, nghe không rõ.
Xem ra là cả trường quay bị mất điện cả rồi.
Khi đột nhiên rơi vào bóng tối đen kịt, người ta sẽ vô thức dựa vào nguồn nhiệt ấm áp bên cạnh, Phỉ Thường cũng không phải ngoại lệ.
Lúc cậu nhận thức được thì phát hiện ra dường như mình và Trần Việt Dương đã đứng sát sàn sạt, gần như không hở ra một khoảng trống nào hết.
Phỉ Thường: "......"
Mà trong bóng tối, Trần Việt Dương đột nhiên mở lời.
Anh hỏi: "Phỉ Thường, em nói hết câu vừa nãy em còn nói dở đi."
"...... Gì cơ ạ?"
"Câu em vừa nói, "em đối với anh......" anh muốn nghe nốt vế sau."
Phỉ Thường trợn tròn mắt trong bóng tối một cách vô ích, dựa vào giọng nói để xác định được vị trí của Trần Việt Dương.
Bóng tối khiến người ta mất đi thị giác, nhưng lại khiến cho các giác quan khác như thính giác, khứu giác và xúc giác nhạy bén hơn bình thường.
Cậu có thể nghe được tiếng thở của Trần Việt Dương, có thể sờ được cơ bắp vừa rắn chắc vừa mềm mại của anh, còn có thể ngửi được mùi hương cơ thể thoang thoảng của thần tượng.
Phỉ Thường thầm nghĩ, gần nhau thế này, chắc anh ấy cũng nghe được tiếng tim mình đập nhỉ.
"Hửm?" Trần Việt Dương phát ra một âm đơn tiết từ khoang mũi, tựa như một câu hỏi, cũng tựa như đang thúc giục.
Phỉ Thường nuốt nước bọt, cố gắng tĩnh tâm, ấp úng nói: "Ban nãy em muốn nói, em... với anh.... Em......"
"Cái gì?"
"Cực kỳ kính phục anh."
"......" Đột nhiên tiếng hít thở im bặt trong bóng tối, "Đây là câu mà em muốn nói từ nãy đến giờ à?"
"Vâng, vâng ạ."
"Thế em kính phục anh ở điểm gì?"
"Tất cả chăng......"
"Chăng?"
"Ạ! Là "ạ"!" Phỉ Thường cuống cuồng vớt vát, "Sư huynh, cái gì của anh cũng khiến em kính phục hết! Không có điểm nào khiến em không kính phục anh cả!"
Để dỗ cho sư huynh vui, Phỉ Thường bắt đầu liệt kê tất cả các điểm thu hút của Trần Việt Dương như gọi đồ ăn trong menu nhà hàng: nào là nhảy đẹp, hát hay, phong độ ngời ngời, phong cách ngầu lòi, đẹp trai mê người, tính cách tốt không chỗ chê...... Dường như niềm yêu thích cậu dành cho Trần Việt Dương chỉ đơn thuần là sự kính phục của một hậu bối dành cho tiền bối.
Nhưng đây không phải là đáp án mà Trần Việt Dương muốn nghe.
Trần Việt Dương nói: "Em kính phục anh chỉ vì sự thể hiện ra bên ngoài của anh, thực ra anh không hề tốt đẹp như em nghĩ đâu."
"Làm gì có chuyện đấy?! Sư huynh tốt hơn tất cả mọi người trên đời này!"
"Nhưng anh cũng có khuyết điểm mà, chỉ là anh khá giỏi giả vờ, giỏi che đậy, thế nên không ai biết thôi."
Phỉ Thường không tin.
Trần Việt Dương nói: "Anh không lừa em đâu. Nhiều báo đài nói anh đầy đủ tố chất của một bạn trai tiêu chuẩn kiểu mẫu, nhưng thực ra anh vốn không thể làm một bạn trai đạt chuẩn được, vì anh cực kỳ sợ bóng tối."
"......Thật ạ?"
"Thật." Trần Việt Dương nói chắc nịch, "Không tin em sờ mà xem, anh đang run đây nè."
Từ trước đến nay, đàn anh nói gì, Phỉ Thường cũng răm rắp làm theo.
Cậu đưa tay ra trong bóng tối, hướng về phía đàn anh. Hai người họ cách nhau rất gần, gần tới mức tay Phỉ Thường đưa ra cũng chỉ tiến lên thêm một tý thôi đã chạm vào cơ thể Trần Việt Dương rồi.
Điều không ai ngờ tới là, cái áo choàng vốn dĩ bọc chặt lấy Trần Việt Dương không biết tại sao đã mở tung ra từ bao giờ, tay Phỉ Thường cứ thế dễ dàng dán lên nửa thân trên trần trụi của đàn anh.
Trần Việt Dương không run.
Người run rẩy là Phỉ Thường.
Bàn tay của thanh niên rất lớn, dán lên ngực Trần Việt Dương, vừa hay có thể ôm hơn nửa một bên ngực anh.
Nhưng ngay dưới lòng bàn tay là đầu ngực đang run rẩy dựng lên, đốt cháy lòng bàn tay của Phỉ Thường.
Giọng Trần Việt Dương nhẹ nhàng vang lên, không biết từ lúc nào anh đã kề sát bên tai Phỉ Thường, hỏi cậu: "Sờ có thích không?"
Thanh niên cao to bị kích động đến phát run cả lên, còn chưa kịp phản bác lại thì cửa phòng thay đồ đột nhiên bật mở! Cùng lúc đó, một luồng sáng chói mắt chĩa thẳng về phía hai người.
"Việt Dương, Phỉ Phỉ, hai cậu không sao chứ?"
Hóa ra là Cảnh Quý Nhân cầm đèn pin đến cứu hai người.
Hai người vốn đang dính chặt lấy nhau lập tức tách ra.
Cảnh Quý Nhân nghi ngờ nhìn hai người họ......
Chỉ thấy Phỉ Thường ngồi đơ người trên ghế sô pha, cả mặt đỏ tưng bừng, áo choàng phanh rộng, mắt hết nhìn trái lại đá sang phải, rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Trong khi Trần Việt Dương vững như bàn thạch, đứng bên cạnh ghế sô pha, chậm rãi chỉnh lại áo choàng của mình, đặc biệt là động tác thắt chặt lại đai lưng áo choàng rất có tư thế của "đã hành sự xong".
Cảnh Quý Nhân: "......"
Không phải chứ, anh ta mới đến muộn có năm phút, Phỉ Thường đã bị Trần Việt Dương chà đạp rồi à?
Bình luận truyện