Tướng Minh

Chương 129: Người không đuổi kịp và người đuổi kịp



Lời nói của Ất Chi Văn Đức càng nghe càng thấy chân thành vô cùng, chỉ có điều những người bình thường cũng đều biết hắn ta chẳng qua nói cho có lệ thôi nhưng vị Thượng thư Hữu Thừa của Đại Tùy Lưu Sĩ Long lại cảm thấy vui mừng vô cùng, còn cảm thấy mình sắp hoàn thành được sự dặn dò của bệ hạ, sau khi quay về cũng có thứ để khoác lác với bá quan, sau này trên sử sách cũng nhất định ghi dày đặc về gã.

Vu Trọng Văn không ngăn được Lưu Sĩ Long, vội vội vàng vàng đi tìm Vũ Văn Thuật để bàn bạc. Nhưng tới bên ngoài đại trướng của Vũ Văn Thuật thì thân binh nói, Đại tướng quân đến phía trước xem số người bị thương rồi. Vu Trọng Văn lại đuổi tới nơi bố trí những người bị thương, tìm một hồi lâu mới tìm thấy Vũ Văn Thuật đang nói chuyện với đám người Kinh Nguyên Hằng.

- Không xong rồi! Không xong rồi!

Vu Trọng Văn từ xa liền hô lên, đám người Vũ Văn Thuật quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Vu Trọng Văn, nghe thấy tiếng ‘xong rồi, xong rồi’. Họ còn tưởng rằng y đã khống chế được Ất Chi Văn Đức, mọi người đều nhìn nhau cười to. Vũ Văn Thuật chỉ về phía Vu Trọng Văn ở xa đang chạy chậm lại:
- Thân là Đại tướng quân, nhưng nhìn hắn xem còn ra bộ dạng gì nữa!

Kinh Nguyên Hằng nói:
- Khống chế được Ất Chi Văn Đức rồi, nếu đổi lại là ta thì ta cũng sẽ vui sướng quá mức như thế ha ha...

- Không đúng!

Đại tướng quân Tả Võ Vệ Vương Nhân Cung nhíu mày, nghiêng tai nghe ngóng, lập tức biến sắc, nói:
- Hắn hô là không xong rồi!

- Không xong?

Vũ Văn Thuật ngẩn ra, trong lòng lập tức dấy lên cảm giác khó diễn tả. Ông nhanh bước đón Vu Trọng Văn đi tới, xa xa lớn tiếng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?

Vu Trọng Văn chạy quá gấp, thở hổn hển nói không nên lời, đợi đến trước mặt Vũ Văn Thuật, cúi người miệng thở lớn, ho khan vài tiếng mới vừa thở vừa nói:
- Không xong rồi, Ất Chi Văn Đức chạy rồi!

Vũ Văn Thuật giận dữ nói:
- Bảo ngươi giữ hắn lại cơ mà! Tên quốc tặc nhà ngươi, tại sao lại thả hắn ra!

Ông ta túm vạt áo trước của Vu Trọng Văn, bởi vì dùng lực nên khớp xương đều trắng bệch.

Vu Trọng Văn vội vàng giải thích:
- Không phải tôi thả hắn chạy!

Vũ Văn Thuật cả giận nói:
- Trong mấy chục vạn đại quân, nếu không phải ngươi thả hắn đi, chẳng lẽ lại hắn còn có thể mọc hai cánh chạy hay sao? Vu Trọng Văn! Ngày rút quân về, trước mặt bệ hạ ta xem ngươi giải thích như thế nào!

Vu Trọng Văn bị ông ta lôi xồng xộc đi nhưng lắp bắp giải thích không rõ, càng như vậy Vũ Văn Thuật càng tức giận, hận không thể đấm một quả cho y ngã lăn xuống đất.

Hai người Kinh Nguyên Hằng và Vương Nhân Cung nghe thấy Ất Chi Văn Đức chạy rồi cũng cảm thấy đầu óc choáng váng dường như nói không nên lời. Hai người họ ngẩn ra một lúc mới tỉnh ngộ, Kinh Nguyên Hằng liền vội vàng tiến lên kéo Vũ Văn Thuật ra, vội hỏi Vu Trọng Văn:
- Chạy được bao lâu rồi? Có đuổi kịp không?

Vu Trọng Văn thở dốc một hơi nói:
- Không liên quan đến tôi! Là Lưu Sĩ Long nghe những lời nói dối của Ất Chi Văn Đức, thả hắn về thảo luận với Cao Nguyên chuyện xưng thần. Tôi có ngăn cản nhưng Lưu Sĩ Long lấy thân phận Chiêu Hàng Sứ và Giám quân ra để ép tôi, hắn kéo tay của Ất Chi Văn Đức tự mình hộ tống y ra khỏi doanh trại, tôi vội đến tìm các ngài, cớ gì lại đổ oan cho tôi?

Mọi người đều sửng sốt, Vũ Văn Thuật lập tức chửi ầm lên:
- Tên thất phu Lưu Sĩ Long, hầu nhầm nước à!

Vương Nhân Cung còn bình tĩnh một chút, y vội vàng quay đầu lại triệu tập thân binh của mình nói:
- Tức tốc đuổi về phía ngoài doanh trại, thấy người Cao Cú Lệ lập tức bắt, kể cả là đuổi tới thành Bình Nhưỡng cũng phải đuổi kịp được bọn chúng!

Mười mấy thân binh thuộc hạ của y lập tức lĩnh mệnh, vội vã chạy về phía ngoài doanh trại. Vũ Văn Thuật và đám người Kinh Nguyên Hằng cũng lập tức phái thân binh cùng đi đuổi, chỉ có điều trì hoãn lâu như vậy, tên Ất Chi Văn Đức đã sớm ra khỏi đại doanh quân Tùy dưới sự hộ tống của Lưu Sĩ Long rồi.

...

...

Sau khi rời khỏi đại doanh, Ất Chi Văn Đức thi lễ thật sâu với Lưu Sĩ Long, nói:
- Hôm nay xin đa tạ Lưu đại nhân giúp đỡ, chậm nhất là ngày mai sẽ cùng bệ hạ nước tôi đến đại doanh. Xin đại nhân yên tâm, tôi là quân tử tín nghĩa, quyết không phụ sự ủy thác của đại nhân.

Tiếng Hán của y nói vô cùng khó nghe, còn mặt dày nói mình là quân tử nữa, chỉ có điều lúc này Lưu Sĩ Long hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sắp lập được công lao nên nào còn để ý đến tiếng Hán mà Ất Chi Văn Đức nói thế nào? Nhưng lúc này gã cũng không phải hoàn toàn hồ đồ, còn không quên đuổi theo dặn dò một câu:
- Tướng quân đi nhanh về nhanh, đừng để trễ việc!

Câu uy hiếp này của gã đối với Ất Chi Văn Đức mà nói không có chút ý nghĩa nào.

Sau khi ra khỏi đại doanh, mấy trăm thân binh mà Ất Chi Văn Đức dẫn theo liền đến đón y. Sau khi trở mình lên ngựa, Ất Chi Văn Đức thấp giọng hạ lệnh:
- Tức tốc về đại doanh của ta! Tất cả những kẻ đuổi tới đều giết không tha!

Y ngồi ở trên lưng ngựa ôm quyền với Lưu Sĩ Long, vừa định nói lời tạm biệt thì đột nhiên nhìn thấy trong đại doanh Đại Tùy hỗn loạn, dường như có không ít người xông ra khỏi cửa doanh trại. Sắc mặt Ất Chi Văn Đức biến đổi, biết là Vu Trọng Văn dẫn theo binh đến truy đuổi, y không nói thêm gì nữa mà lập tức thúc ngựa chạy đi. Mấy trăm kỵ binh Cao Cú Lệ bảo hộ trái phải, thúc ngựa gào thét chạy đi. Vương Nhân Cung mang người đuổi tới cửa doanh trại, nhìn thấy phía xa còn lại đám bụi mù thì không khỏi ảo não mắng một câu, y xoay người hỏi Lưu Sĩ Long:
- Tại sao lại thả cho Ất Chi Văn Đức chạy!

Lưu Sĩ Long vuốt vuốt râu thưa thớt của mình, ngang nhiên nói:
- Đây là đại sự chiêu hàng, dựa vào gì phải nói cho ngươi biết!

Vương Nhân Cung tức giận đến la lớn:
- Tên quốc tặc nhà ngươi, thả Ất Chi Văn Đức chạy rồi thì lấy gì để khống chế người Cao Cú Lệ mang lương thực đến đây? Ngươi...Ngươi...Làm ta tức chết đi được!

Nghe thấy hai chữ “lương thực”, Lưu Sĩ Long bừng tỉnh, bừng tỉnh lại thì sợ đến mức sắc mặt biến đổi.

- Ta...Ta...Sao ta lại quên lương thực nhỉ? Phải làm thế nào bây giờ?

Gã thất kinh mà hỏi.

Vương Nhân Cung cũng không để ý đến gã, khoát tay chặn lại nói:
- Người đâu! Đi tìm ngựa, cùng ta truy đuổi!

Thân binh thuộc hạ của y vội đi dắt ngựa đến, lúc này Ất Chi Văn Đức đã chạy rất xa rồi.

Ngoài hai ba dặm, Ất Chi Văn Đức vừa phóng ngựa vừa cười một cách điên dại:
- Ha ha! Đám người Tùy đó thật ngu ngốc, ngu ngốc không diễn tả nổi! Cao Nguyên là tên ngốc, không ngờ người Tùy còn ngu ngốc gấp hắn trăm ngàn lần!

Đang cười hô hố, đột nhiên một phá giáp chùy bay tới, bay tới cắm vào lồng ngực y. Mũi chùy này bay tới với lực mạnh vô cùng, không ngờ khiến Ất Chi Văn Đức rơi từ trên lưng ngựa xuống. Mấy trăm binh sĩ Cao Cú Lệ lập tức ghìm chặt chiến mã, đều xuống ngựa cứu Ất Chi Văn Đức. Có người đỡ y dậy thì phát hiện mũi này đã khiến Ất Chi Văn Đức ngất đi, chỉ có điều y mặc áo giáp ba tầng nên bên trong còn có một lớp sắt, mũi tên bắn xuyên vào áo giáp ba tầng, rồi đâm xuyên vào lớp sắt nhưng vẫn đâm vào thịt bên trong của Ất Chi Văn Đức. Chỉ có điều có nhiều bảo hộ như vậy, mũi tên kia không đâm xuyên vào được nữa.

Trong lúc các binh sĩ của Cao Cú Lệ vội vàng cứu Ất Chi Văn Đức thì bên cạnh có đội kỵ binh đuổi đến phía họ. Nhìn thấy đội kỵ binh đó không nhiều, cùng lắm là không đủ hai mươi người nhưng người mạnh ngựa khỏe như giao long rời bến, như mãnh hổ xuống núi, cuốn theo một làn khói bụi chạy tới.

- Kỵ binh Đại Tùy!

Một binh lính Cao Cú Lệ thất kinh hô một tiếng, lập tức khiến người Cao Cú Lệ sợ tới mức thay đổi sắc mặt. Nhân mã mà Ất Chi Văn Đức mang đến vẫn đang đợi ở ngoài ba bốn dặm, lúc này bên cạnh y chỉ có mấy trăm người mà thôi, nếu bị kỵ binh Đại Tùy đuổi tới, vẫn chỉ là con đường chết mà thôi.

Đúng lúc này, Ất Chi Văn Đức từ từ tỉnh lại, nghe thấy các binh sĩ hô lớn bốn chữ “Kỵ binh Đại Tùy” thì sợ đến mức nhảy dựng lên, kéo chiến mã lại nhảy lên.

- Ngăn chúng lại! Ngăn chúng lại!

Ất Chi Văn Đức lớn tiếng ra lệnh, bất chấp trên ngực còn cắm một mũi tên. Y thúc ngựa về phía trước, chỉ có điều y chạy ra dưới sự bảo vệ của binh lính Cao Cú Lệ, bên ngoài bảy tám mươi dặm đã có một binh sĩ Đại Tùy mặc áo giáp màu đen kéo cung đến, mũi tên bay tới nhanh như tia chớp, đâm vào hậu tâm của Ất Chi Văn Đức. Trúng mũi tên nữa, Ất Chi Văn Đức lại một lần nữa từ trên ngựa ngã xuống đất, lăn vài vòng trên đất rồi lại bị ngựa mà y ngồi lên ban nãy trong lúc hoảng loạn giẫm lên chân của y một cái, rắc một tiếng, t đau đớn kêu lên một tiếng, chân của y đã bị chiến mã giẫm gãy rồi.

Mười mấy nhân mã từ xa đuổi tới chính là Lý Nhàn.

Hai mũi tên đó là Lý Nhàn bắn tới, mũi tên thứ nhất bắn từ ngoài một trăm hai mươi bước, ngắm chuẩn đến ngực của Ất Chi Văn Đức. Nếu không phải là Lý Nhàn thành tâm giữ mạng y áp giải về đại doanh thì mũi tên kia chỉ cần cao hơn một chút là đã lấy mất mạng của y rồi. Chỉ có điều Lý Nhàn không ngờ Ất Chi Văn Đức lại cẩn thận như vậy, không những mặc áo giáp ba tầng mà bên trong còn có miếng sắt mỏng. Mũi tên thứ nhất chỉ khiến y ngất đi chứ không có tổn hại gì. Trong lúc Ất Chi Văn Đức ngã ngựa, Lý Nhàn đã bắn một kỵ binh Cao Cú Lệ gần nhất ngã xuống, hắn vốn nghĩ rằng Ất Chi Văn Đức sẽ không thể tiếp tục lên ngựa được nữa, nhưng không ai ngờ chỉ qua một lát y đã nhanh chóng trèo lên ngựa chạy tiếp dưới sự bảo vệ của kỵ binh. Cách khoảng bảy mươi bước, Lý Nhàn làm sao có thể để y chạy nữa?

Mũi tên thứ hai bắn trúng hậu tâm của Ất Chi Văn Đức, áo giáp ba tầng dày như vậy đã ngăn được mũi tên nhưng không có tấm sắt mỏng bảo vệ, mũi tên này cắm sâu vào rất nhiều so với mũi trước.

- Bảo vệ tướng quân!

Mấy trăm kỵ binh Cao Cú Lệ phân ra hơn trăm người xông về phía Ất Chi Văn Đức, còn lại hơn hai trăm người quay lại nghênh chiến với đám người Lý Nhàn.

- Đừng ham chiến, giết xuyên qua! Bắt lấy Ất Chi Văn Đức!

Lý Nhàn lớn tiếng hô một câu, dẫn đầu kéo mặt giáp xuống.

Liên nỏ mang theo, Lý Nhàn treo cung cứng ở sau lưng, hai tay nâng liên nỏ ngắm trúng về phía kỵ binh của Cao Cú Lệ, khoảng cách ngoài ba mươi bước, ngón tay bóp nỏ.

Những tiếng đột đột chói tai, mười tám liên nỏ bắn về phía kỵ binh Cao Cú Lệ. Kỵ binh ở trong khoảng cách gần này, chỉ trong chốc lát, hơn trăm tên nỏ từ trong hộp bắn ra, ba bốn chục tên kỵ binh Cao Cú Lệ nghênh đón ở trước nhất đều bị bắn ngã xuống. Không có thời gian treo liên nỏ, Lý Nhàn tiện tay ném nỏ ra ngoài, rút trực đao màu đen từ sau lưng ra, dưới ánh chiều tà, hắc đao trong nháy mắt toát ra sắc thái như đoạt hồn phách khiến người khác khiếp sợ.

Một giây sau, sắc thái u ám khiếp sợ này đã nhuốm máu đỏ.

Hắc đao này cắt xẹt cổ của một kỵ binh Cao Cú Lệ giống như cắt một tờ giấy trắng. Một giây sau, hắc đao xoáy qua, một cánh tay bay lên không trung. Thiếu niên áo giáp đen đó, như chiến thần giết nhập trận địa, mười tám kỵ binh như gió cuốn mây tan, không thể ngăn cản được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện